Giản Trì Hoài đưa tay day huyết thái dương, ngước mắt nhìn lên Lâu Mộc Ngôn bên cạnh. Cô gái sắc mặt hơi căng thẳng, hai người ngồi rất gần, cũng không biết đã nghe được giọng nói trong điện thoại hay chưa.

“Em đang ở đâu?” Giản Trì Hoài lại hỏi một câu.

Chử Đồng đứng bên bờ sông, nhìn con thuyền mỗi lúc một xa: “Em đang ở Yên Hoa Châu Đầu.”

Hàng lông mày người đàn ông khẽ giật. Bỗng nhiên một bàn tay rơi xuống cánh tay anh, khẽ lắc. Giản Trì Hoài một lần nữa quay sang Lâu Mộc Ngôn, thấy cô ta mím môi rất chặt, không ngừng lắc đầu, cứ làm như thuyền cập bờ sẽ bị lang sói mãnh thú ăn thịt vậy. Người đàn ông trong lòng cũng đã đoán ra vài phần, anh nói với Chử Đồng trong di động: “Anh ở trên thuyền bàn chút việc, về nhà nói chuyện sau.”

Nét mặt Lâu Mộc Ngôn nhẹ nhõm hơn chút nhưng vẫn nắm cánh tay Giản Trì Hoài chưa buông, bộ móng tay tô một lớp màu hồng nhẹ như cánh hoa đào nở giữa mùa xuân.

Bên sông, Tần Tần thấy sắc mặt Chử Đồng càng lúc càng tệ, di động trong túi không ngừng kêu. Tần Tần không yên tâm bèn đi tới bên cạnh Chử Đồng: “Đồng Đồng à, cậu gọi cho ai vậy?”

Cô quay đầu lại, khẽ đáp: “Không sao.”

Tần Tần lấy di động của mình ra, thấy gia đình gọi tới bèn vội vàng đi sang chỗ khác nhận máy.

Giản Trì Hoài thấy trong điện thoại không còn động tĩnh, định cúp máy, không ngờ giọng Chử Đồng lại vang lên: “Giản Trì Hoài.” Cô gọi cả họ lẫn tên anh: “Anh không chịu vào bờ cũng được thôi nhưng em có một câu muốn anh chuyển tới Lâu Mộc Ngôn. Nếu cô ta đã nói cái danh Giản phu nhân này của em chỉ là hão huyền, trong mắt cô ta chẳng là gì cả, còn nói Giản Tứ ca tương lai nhất định sẽ đổ về phía cô ta thì em cũng chúc mừng cô ta trước. Nhưng mà, bản thân anh cũng đừng uống quá nhiều rượu, say bét nhè ra đó không hay. Ở nhà mặc dù không có người anh cần nhưng nhà thì rốt cuộc vẫn ở đó, dù anh có tình nguyện hay không tình nguyện vẫn cứ phải quay về, kể cả là làm theo ý nguyện của người khác.”

Bên sông, gió rất to, thổi vù vù tới làm cho giọng nói của Chử Đồng cũng xen lẫn tạp âm. Giản Trì Hoài cúp máy, sắc mặt u ám.

Lâu Mộc Ngôn thấy anh không lên tiếng, nghĩ bụng chắc là đang giận Chử Đồng. Giản Trì Hoài tựa người ra phía sau, bất giác quét mắt về phía Lâu Mộc Ngôn: “Ban nãy ở Yên Hoa Châu Đầu, cô đã nhìn thấy ai?”

Lâu Mộc Ngôn biết chắc chắn là Chử Đồng mách lẻo rồi, cũng không dám giấu giếm: “Một phóng viên của Dịch Sưu.”

Chử Đồng đứng bên bờ sông, nghe thấy tiếng cúp máy truyền tới. Tần Tần cũng rảo bước đi đến, vỗ vai cô: “Đồng Đồng à, tớ phải về gấp, bà nội tớ bị ngã, vào viện rồi.”

“Không có gì đáng ngại chứ?” Sắc mặt Chử Đồng lúc này mới có chút thay đổi: “Tớ đi cùng cậu.”

“Không cần đâu, tớ thấy tâm trạng cậu cũng không tốt, cậu cứ lo chuyện của mình đi, từ đây bắt xe qua đó rất tiện, tớ đi nhé.” Tần Tần nói xong, cầm túi xách, nhanh chóng ra về.

Chử Đồng ngồi xuống chỗ ban nãy, di động để ở trên bàn. Đúng chín giờ, pháo hoa trên hòn đảo nhỏ đua nhau bùng nổ, màu tím màu đỏ tựa như những đóa bồ công anh khoe sắc, còn chưa kịp ngắm nhìn đã vội tan biến, ngay sau đó lại có một loạt pháo đẹp hơn nổ ra giữa trời. Trên sông, có một con thuyền đi tới, dừng lại, đến cả mặt sông cũng rực rỡ sắc màu.

Chử Đồng lấy tay che mắt, ngẩng cao đầu lên nhìn, trong lòng không ngừng chua xót nhưng vẫn miễn cưỡng mỉm cười, như vậy mới không phụ một cảnh đẹp như thế này.

Trên thuyền, pháo hoa khiến gương mặt mỗi người mang một màu sắc khác nhau, nét mặt không thể nhìn rõ. Lâu Mộc Ngôn bị bầu không khí bên cạnh chèn ép tới khó chịu, nhìn ra pháo hoa bên ngoài, cô ta bất giác đứng dậy, bò lên cửa sổ: “Bắt đầu bắn pháo hoa rồi, đẹp quá.”

Những người còn lại đều chẳng có gì kinh ngạc, vì đã nhìn chán từ lâu. Lâu Mộc Ngôn như một đứa trẻ ngây thơ lần đầu tiên ra ngoài hóng gió: “Tứ ca, anh xem, đẹp quá, giống như một đóa hoa cúc vậy.”

Giản Trì Hoài nhìn ra bên ngoài, dường như thấy bóng Chử Đồng trơ trọi đứng bên bờ sông. Anh ngẩng đầu, nói với nhân viên phục vụ gần đó: “Cho thuyền quay lại, tới Yên Hoa Châu Đầu.”

Lâu Mộc Ngôn kinh ngạc không thôi. Cô ta trượt xuống khỏi bệ cửa sổ, ngồi bên cạnh Giản Trì Hoài: “Tứ ca, còn quay về làm gì? Xem như vậy rất tốt mà.”

“Đúng đấy.” Đông Tử không hiểu rõ tình hình, cũng ầm ĩ hùa vào: “Mấy cái cảnh pháo hoa rẻ rách bên Yên Hoa Châu Đầu, anh chưa xem chán à?”

“Quay trở lại!” Giản Trì Hoài cứng rắn, không cho ai xen vào.

Người phục vụ cung kính đáp lại: “Dạ.” Sau đó lập tức rảo bước ra ngoài.

Giản Trì Hoài đứng dậy: “Bên trong bí bách quá, tôi ra ngoài hít thở không khí.”

Lâu Mộc Ngôn ngồi bên cạnh, không nói một câu, sắc mặt tái nhợt. Cô ta biết một khi Chử Đồng lên thuyền thì điều đó sẽ có ý nghĩa gì. Đám Đông Tử không thể nào không biết cô ta. Tới lúc đó, vị trí của cô ta sẽ ở đâu?

Từ nhỏ tới lớn Lâu Mộc Ngôn chưa bao giờ tức giận như vậy. Đông Tử đến sát bên cạnh: “Em gái, sao thế? Cái mặt nhăn tít lại thế kia, Tứ ca nhất quyết đòi vào bờ, chẳng nhẽ muốn đón ai lên?”

“Em nhìn thấy cô phóng viên của Dịch Sưu bên Yên Hoa Châu Đầu.”

“Phóng viên?” Đông Tử lập tức đoán ra: “Em bảo Chử Đồng à? Vợ của Tứ ca ấy mà.”

Bụng dạ Lâu Mộc Ngôn càng thêm khó chịu, bực bội gật đầu: “Ừm.”

“Thế thì em thảm rồi. Vợ anh ấy khá là dữ dằn, lát nữa lên thuyền chắc chắn sẽ khiến cho gà bay chó chạy.”

Lâu Mộc Ngôn ngẩng đầu lên, trong ánh mắt bỗng có một tia sáng: “Trước mặt bao nhiêu người thế này, chị ta có thể làm gì em?”

“Em gái, coi như anh nhắc nhở em một câu, lát nữa em cứ giả vờ, cũng đừng cố tình tiếp cận Tứ ca, coi như bạn bè bình thường tới ăn cơm thôi. Trong lòng Chử Đồng nhất định có oán khí muốn tìm chỗ xả, vừa nhìn thấy em chắc chắn sẽ nói châm chọc. Tứ ca là một nhân vật lợi hại, nghe ra hết, cho dù không nói cô ta ngay trước mặt nhưng trong lòng chắc cũng biết hướng về ai chứ?”

Mấy người này có thể chơi chung với Giản Trì Hoài, tuyệt đối không bình thường.

Lâu Mộc Ngôn lúc này nắm chắc được phao cứu sinh, cảm thấy lời của Đông Tử cực kỳ có lý. Cô ta nên làm vậy, giả đò như không có chuyện gì xảy ra. Chử Đồng lên thuyền, cả một bụng tức, nhất định không còn lý trí được nữa. Cứ thế, cô ta sẽ chiếm thế thượng phong.

Thuyền quay trở lại Yên Hoa Châu Đầu, Giản Trì Hoài đứng trên boong, từ xa đã nhìn thấy Chử Đồng ngồi trên chiếc ghế dài bên bờ sông. Thuyền chẳng mấy chốc đã cập bờ, Chử Đồng liếc nhìn thấy một hàng đèn lồng đỏ rực trên mặt hồ, cô quay đầu lại, thấy Giản Trì Hoài một mình đứng dưới.

“Trên thuyền còn có ai?”

Giản Trì Hoài mặc nguyên một bộ vest đen, thứ màu nồng đậm là thế mà không hề bị cảnh đêm hòa tan, ngược lại còn thêm nổi bật dưới pháo hoa, khiến cả cơ thể toát lên một vẻ đẹp thanh tao. Ánh mắt anh hơi rực sáng, không chút giấu giếm: “Lâu Mộc Ngôn và đám Đông Tử.”

Chử Đồng cười: “Giản Trì Hoài, em cứ thế này lên thuyền không hay lắm thì phải, làm như lúc nào cũng quản lý anh vậy. Anh ở đâu cũng có mặt em.”

“Được rồi, đừng có tỉa tót câu chữ nữa.” Giản Trì Hoài giơ tay hai về phía cô: “Cứ làm như cú điện thoại ban nãy không phải em gọi vậy.”

Chử Đồng đứng im đó: “Giản Trì Hoài, chúng ta còn cần chiến tranh lạnh nữa không?”

“Đương nhiên không cần, lẽ nào một thân phận khác của anh không khiến em cảm thấy địa vị Giản phu nhân đã mang tới lợi ích sao? Thế thì anh thất bại thật rồi.”

Chử Đồng cúi người xuống, hai tay chống lên đầu gối. Vợ chồng không hòa thuận rất dễ sinh sôi thêm tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ, tiểu lục. Tuy rằng trước mắt Lâu Mộc Ngôn chỉ là một nhân vật đến tiểu thập còn chưa đến lượt, nhưng ai biết được về sau?”

“Không phải em theo đuôi anh tới đây đâu.”

“Anh biết.” Giản Trì Hoài vẫn đang giơ hai tay ra: “Có nhảy không?”

Chử Đồng đứng thẳng lên, cô vượt qua hàng rào đá, ngồi sụp xuống, đặt hai tay vào lòng bàn tay Giản Trì Hoài rồi nhảy nhẹ nhàng xuống dưới. Giản Trì Hoài ôm cô vào lòng, không lập tức thả ra: “Ăn tối chưa đấy?”

“Ăn rồi.”

Lúc này, cảnh đẹp bên Yên Hoa Châu Đầu đang là lúc rực rỡ hấp dẫn nhất. Giản Trì Hoài ngẩng ặt, ánh mắt nhìn chăm chú vào đám pháo đó, một tay anh vòng qua người cô. Gió trên thuyền rất lớn, vừa thổi tới đã khiến người ta có cảm giác run cầm cập. Giản Trì Hoài ôm chặt cô hơn một chút. Hai người đứng ngắm một lúc rồi mới đi vào trong.

Đám Đông Tử vẫn còn đang uống rượu, thấy Giản Trì Hoài đưa Chử Đồng vào, cậu ta đứng dậy trước: “Ô, Tứ tẩu cũng tới rồi, chắc chắn ban nãy Tứ ca đòi cập bến là để đón chị rồi?”

Chử Đồng mỉm cười: “Vừa hay tôi cũng đứng ở Yên Hoa Châu Đầu xem náo nhiệt.”

Đông Tử rõ ràng thấy mọi chuyện còn chưa đủ ầm ĩ: “Tứ tẩu quả là có bản lĩnh, Tứ ca ở đâu chị cũng biết. Tứ ca, thế này không giống anh, đi đâu cũng bị quản thúc, cảm giác này thật không thoải mái.”

Câu nói này rõ ràng là gây chuyện. Lâu Mộc Ngôn ngoan ngoãn im lặng nhưng Chử Đồng thì mỉm cười nhẹ nhàng: “Đàn ông phải biết tự giác, không cần quản lý. Mấy người cần quản lý thực chất là loại đã nát bét rồi, có nhào nặn kiểu gì cũng không trát tường được nữa. Trì Hoài ở đâu tôi đều có thể biết vì chúng tôi là vợ chồng, chúng tôi có duyên, vả lại cô Lâu cũng nói anh ấy ở đây. Nếu đã vô tình gặp mặt thì tôi cũng phải lên thuyền chào hỏi mọi người chứ.”

Nửa câu trước rõ ràng muốn ám chỉ Đông Tử. Cậu ta ngẩn người, không nói thêm gì nữa.

Lâu Mộc Ngôn thấy Chử Đồng nhắc tới mình, cô ta cố gắng nhẫn nhịn cơn tức, tỏ thái độ hòa nhã: “Phải, nếu đã trùng hợp như vậy thì chào chị, tôi là Lâu Mộc Ngôn.”

Tới giờ vẫn còn giả vờ giả vịt với cô?

Chử Đồng tươi cười giơ tay ra: “Chào cô, tôi là Chử Đồng, là vợ của Giản Trì Hoài.”

“Thì ra là Tứ tẩu, chào chị, chào chị.” Lâu Mộc Ngôn kéo tay Chử Đồng, hai người giằng co trong âm thầm. Giản Trì Hoài ngồi xuống ghế, Lâu Mộc Ngôn thấy vậy cũng lập tức ngồi xuống.

Bên trái Giản Trì Hoài là cô ta, bên phải là người khác. Lâu Mộc Ngôn coi như không nhìn thấy, cầm đũa lên ăn việc của mình: “Anh Đông Tử, ban nãy anh nói cá ở sông này ngon, mùi vị quả nhiên là tươi ngon.”

Đông Tử cười cười, Lâu Mộc Ngôn hiện giờ vẫn biểu hiện khá tốt. Giản Trì Hoài ghét nhất là mấy người vô duyên vô cớ sinh sự, để xem ai trong hai người này sẽ gục trước.

Giản Trì Hoài ra hiệu bằng ánh mắt cho người đàn ông ngồi bên tay phải, đối phương đứng dậy nhường chỗ rồi kêu phục vụ lấy thêm bát đũa.

Lâu Mộc Ngôn tỏ ra rất bình thường, ăn món của mình, uống nước của mình, tuyệt đối không nhiều lời, làm như cảnh khiêu khích ban nãy chưa từng xảy ra. Chử Đồng có chút sốt ruột nhưng cô cũng phải nhẫn nhịn.

Phục vụ mang bát đĩa lên, Giản Trì Hoài bóc giấy ngoài ra cho cô rồi đưa đũa vào trong tay cô: “Xem xem còn muốn ăn gì không?”

Lâu Mộc Ngôn xen vào một cách tự nhiên: “Tứ ca, anh gọi thêm mấy món nữa nhé? Bàn này dù sao chúng ta cũng ăn rồi, không hay.”

Chử Đồng ngước mắt lên, cô vốn không muốn ăn vì ban nãy đã ngồi cùng Tần Tần, ăn đã no. Nhưng nghe xong câu này, cô siết chặt đôi đũa, hướng về phía đĩa lươn xắt nhỏ trước mặt Giản Trì Hoài. Chiếc đĩa ấy ở một vị trí gần anh nhất, Chử Đồng gắp một đũa, bỏ vào bát mình: “Không cần gọi nữa đâu, món này ngoài chồng tôi ra, chắc chắn chưa ai đụng đũa.”

Nét mặt Đông Tử hơi biến sắc. Lâu Mộc Ngôn hoàn toàn chẳng hiểu gì, ngay cả Giản Trì Hoài cũng ngạc nhiên: “Vì sao vậy?”

“Ở nhà lúc có em và anh thường có bốn món mặn một món canh, không kiêng kỵ gì nhưng em từng ra ngoài ăn cùng anh, kể cả là gọi đồ ăn về nhà, lần nào có món gì ở gần tay anh, mẹ cũng bảo nhà bếp chuẩn bị thêm một đĩa nữa để ở chỗ khác. Em đoán là món anh thích ăn nhưng không thích người khác động đũa vào?”

Đông Tử nuốt nước bọt, đối diện với ánh mắt cầu cứu của Lâu Mộc Ngôn chỉ biết mím môi.

Thói quen này của Giản Trì Hoài rất tệ, rất tệ! Từ nhỏ được nuông chiều thành hư, ban đầu đám Đông Tử cũng kháng nghị nhưng Giản Trì Hoài đã nói nếu ai thích món ăn bên cạnh tay anh thì có thể gọi thêm đĩa nữa, cho dù là thừa đổ đi cũng không động linh tinh!

Chử Đồng ăn một miếng lươn, mùi vị quả là ngon. Cô mỉm cười: “Thật ra em còn đoán một chuyện nữa, em cảm thấy anh không muốn đũa của người khác khuơ qua khuơ lại trước mặt anh, chê bẩn thế nên mới không cho động, phải không?”

Thói quen này của Giản Trì Hoài chưa ai nói với Chử Đồng nhưng cô lại phát hiện ra. Người đàn ông cũng mỉm cười nhìn cô, trong đôi mắt còn đan xen chút gì hân hoan. Anh ghét nhất là đũa của người khác cứ chọc qua chọc lại trước mặt mình, nếu ngồi bàn xoay thì còn đỡ, còn gặp phải những hôm như hôm nay, anh quả thực là bực muốn chết.

Đông Tử cười giả tạo: “Tứ tẩu quả không hổ danh là phóng viên của Dịch Sưu, tài quan sát rất tinh tế.”

“Khi cậu sống rất lâu cùng một người, dần dần từng lời nói từng cử chỉ của anh ấy cậu đều sẽ để tâm, không cần phải cố tình quan sát.”

Bàn tay đặt trên đùi của Giản Trì Hoài bất giác nắm chặt lại. Câu này lọt vào tai khiến anh cảm thấy cực kỳ thoải mái. Chử Đồng chú ý tới chiếc bát nhỏ bên tay Giản Trì Hoài, bên trong để không ít thức ăn nhưng rõ ràng có vẻ chưa hề động đũa.

Cô cong môi: “Ai gắp thức ăn cho anh vậy? Chắc lại dùng đũa của cô ta chứ gì?”

Lâu Mộc Ngôn siết chặt đôi đũa, Đông Tử cũng căng thẳng, ban nãy còn chưa nghĩ ra phải nhắc Lâu Mộc Ngôn một câu. Chử Đồng gạt cái bát ấy ra, cả quá trình không nhìn Lâu Mộc Ngôn lấy một cái. Lâu Mộc Ngôn tức tới mức da đầu sắp nổ tung. Cô ta là viên ngọc trong tay nhà họ Lâu, từ nhỏ tới lớn đã khi nào gắp thức ăn cho ai bao giờ?

Đông Tử thấy Lâu Mộc Ngôn sắp trụ không nổi nữa bèn đứng dậy cứu cánh. Cậu ta cầm bình rượu trong tay: “Tứ tẩu, mấy người ngồi đây ban nãy có uống rượu giao bôi. Hay là chị và Tứ ca cũng làm một chén?”

Chử Đồng khẽ nhếch môi, Đông Tử đi ra giữa hai người, rót rượu cho họ: “Mấy người không phải vợ chồng bọn em uống cả rồi, huống hồ anh chị còn là vợ chồng, phải không?”

Giản Trì Hoài che ly rượu đi: “Mấy người đùa giỡn đủ rồi, chuyện uống rượu giao bôi này, tôi không thích.”

“Tứ ca, đừng ngại, lẽ nào lúc kết hôn hai người uống rồi sao? Nhưng rõ ràng khi anh tổ chức tiệc mời bọn em, chị dâu chưa xuất hiện mà.”

Lại còn có cả chuyện này? Lâu Mộc Ngôn vô thức dỏng tai lên, nhìn về phía Chử Đồng bằng đôi mắt đong đưa một nụ cười sâu xa, xem ra chị ta cũng chỉ đến vậy mà thôi. Chử Đồng đặt đũa xuống, đột ngột cầm ly rượu lên tự uống.

Đông Tử phá lên cười: “Chị dâu, bọn em muốn xem uống rượu giao bôi kìa.”

Giản Trì Hoài cầm ly rượu trong tay mình lên, quắc mắt nhìn Đông Tử: “Đông Tử, mấy cậu có phải có ý kiến gì với Chử Đồng không? Nói rõ ràng một lần luôn đi.”

“Tứ ca, anh lấy chị ấy, anh yêu chị ấy không?”

Mùi rượu trong miệng Chử Đồng còn chưa tan hết. Vấn đề này là cấm kỵ trong lòng cô nhưng luôn có người giẫm vào hoặc vô tình hoặc cố ý. Vì ai cũng biết Giản Trì Hoài không yêu cô. Vào lúc cô những tưởng mình không gì hạ gục nổi, vào lúc đám người kia không tìm được chỗ nào đau đớn để đâm mạnh cô một nhát, họ lại xát muối vào chỗ ấy mà không biết chán. Phải, Giản Trì Hoài không yêu mày, mày có ra vẻ kiên cường cũng chẳng ích gì. Chỉ một câu đã đạp cô trở về nguyên dạng.

Lâu Mộc Ngôn ngồi bên cạnh đợi xem kịch hay. Giản Trì Hoài không yêu chị ta, thế mà còn chiếm lĩnh vị trí Giản phu nhân. Một tờ giấy đăng ký kết hôn thôi mà, nếu không yêu, Chử Đồng và cô ta cũng chẳng có gì khác biệt.

Giản Trì Hoài nhìn về phía Chử Đồng. Người con gái này anh lấy về một cách không tình nguyện, nhưng là người anh sẽ đi cùng tới suốt cuộc đời. Cả đời, nghe có vẻ xa xôi, có lúc cô hớn hở như một con thỏ, có lúc lại quá yên tĩnh khiến anh không chịu nổi. Đối với câu hỏi của Đông Tử, Chử Đồng không thể không trầm mặc. Giản Trì Hoài ghé ly rượu của mình sát lại chiếc ly đã trống không trên tay Chử Đồng, hơi nghiêng, sau đó đổ sang nửa ly.

Ở trước mặt anh, anh không chịu nổi mỗi khi thấy cô ấm ức, trái tim nhói đau như bị kim châm. Ánh mắt Chử Đồng động đậy, Giản Trì Hoài đặt ly rượu vào tay cô, sau đó ngoắc tay qua.

Hai người làm thành tư thế uống rượu giao bôi, Giản Trì Hoài ngang ngạnh kéo cô lại gần hơn một chút, trán gần như chạm vào nhau. Chử Đồng uống hết nửa ly rượu, Giản Trì Hoài lùi ra, đổ nghiêng ly rượu của mình, không còn một giọt: “Hài lòng chưa?”

Đông Tử đứng nguyên đó, nét mặt xám xịt: “Tứ ca...”

“Cậu chơi đủ chưa?” Giản Trì Hoài bất ngờ cao giọng, đặt ly rượu xuống bàn, không mạnh không nhẹ nhưng rõ ràng nó có nảy lên: “Cậu khiến một cô gái bẽ bàng thì cậu rất có thể diện?”

“Tứ ca, em không có ý này.” Đông Tử hậm hực: “Cả đám chúng ta chơi với nhau tới bây giờ, chỉ có mình anh lấy vợ. Bọn em đương nhiên phải làm quen với chị dâu...”

“Thôi đi.” Giản Trì Hoài bực bội ngắt lời: “Sau này đừng có giở trò này ra trước mặt tôi, phiền phức.”

Đông Tử cười cười, không nói câu nào, quay người ngồi về chỗ của mình.

Chử Đồng liếc nhìn Giản Trì Hoài rồi cầm túi xách bên cạnh lên: “Em ra ngoài gọi cuộc điện thoại.”

Người đàn ông gật đầu.

Lên tới boong tàu, Chử Đồng gọi vào máy Tần Tần. Một lúc sau, bên kia mới nhận máy: “Alô, Đồng Đồng à?”

“Tần Tần, bà nội có sao không?”

“Không sao, chỉ bị trẹo chân thôi, bác sỹ dặn ở nhà cố gắng nghỉ ngơi. Bây giờ nhà mình phải đưa bà về. Cậu thì sao? Vẫn còn ở Yên Hoa Châu Đầu?”

Chử Đồng khẽ đá chân một cái: “Ừ, lát nữa sẽ về.”

Hai người trò chuyện một lúc rồi Chử Đồng cúp máy, quay người liền nhìn thấy Lâu Mộc Ngôn đi ra. Gió đêm phần phật thổi tới, hai người nhìn thẳng vào nhau, giống như oan gia ngõ hẹp. Chử Đồng hất cằm: “Cô Lâu, ăn no rồi sao?”

“Tôi không như một số người, rõ ràng đã ăn rồi còn ngồi xuống.”

Chử Đồng chợt phì cười: “Chồng tôi mời, vì sao tôi không được ngồi?”

“Nhưng hôm nay người anh ấy mời là tôi, nhân vật chính cũng là tôi.”

“Thế à?” Chử Đồng dựa vào lan can: “Tương lai rất có thể cô sẽ trở thành cái cây hái ra tiền của Dịch Sưu, anh ấy mời cô dĩ nhiên là hợp tình hợp lý. Thế thêm một người như tôi đã sao nào? Tôi là vợ anh ấy, là bà chủ danh chính ngôn thuận của Dịch Sưu.”

“Chị quả thật quá đề cao bản thân mình rồi.” Lâu Mộc Ngôn bước về phía trước: “Tôi có thể nhận ra Giản Trì Hoài không để mắt tới chị.”

“Nếu anh ấy thật sự không quan tâm tới tôi, lẽ nào ban nãy lại uống rượu giao bôi với tôi? Sao anh ấy không uống với cô? Anh ấy sao lại vì tôi mà nói chuyện với bạn chí cốt của mình như thế? Nếu anh ấy không coi tôi ra gì liệu có quay thuyền vào bờ không? Nếu anh ấy không coi tôi ra gì vì sao ngày nào cũng ngủ chung một giường với tôi? Anh ấy từng ôm cô chưa, hôn cô chưa, bế cô chưa?” Một loạt các câu hỏi ngược ép cho Lâu Mộc Ngôn mặt mũi trắng bệch. Chử Đồng sao bỗng cảm thấy mình như nữ phụ gian ác trong tiểu thuyết vậy?

Nhưng cô vẫn chưa thấy đã đời. Ai bảo vào lúc cô đang không vui, Lâu Mộc Ngôn còn tới chọc ghẹo cô?

Chử Đồng tiến lên, đứng ngay trước mặt Lâu Mộc Ngôn, đặt một tay lên bả vai cô ta: “Cô Lâu này, cô phải nhớ dù có nói gì đi nữa tôi cũng là bà chủ của cô, đừng có động vào tôi! Giản Trì Hoài lăng xê cô chẳng qua là vì cô có chút gia thế, vốn đã có nguồn tài nguyên tốt hơn Giang Ý Duy. Nhưng thế thì đã sao? Anh ấy vạch rõ ranh giới với cô như vậy, nếu cô dám trở mặt với tôi, cô không sợ tôi rủ rỉ bên tai anh ây sao? Dịch Sưu đã ký hợp đồng với cô, kể cả cô đã có hợp đồng trên người, hôm nay tôi bảo Giản Trì Hoài bỏ mặc cô, anh ấy cũng sẽ nghe. Cô cũng thấy đấy, quan hệ giữa tôi và Giang Ý Duy rất tốt, tới lúc đó, toàn bộ tài nguyên tôi sẽ ưu tiên cho cô ấy, kéo dài cô ra ba, năm năm nữa, khiến cô nổi tiếng không được, giải nghệ chẳng xong. Đừng nói là nghệ sỹ hạng A, làm cameo cũng khó.”

“Chị!” Lâu Mộc Ngôn nghiến chặt răng, hoàn toàn bị kích động: “Đừng có qua mặt tôi. Tứ ca đã đồng ý sẽ dành cho tôi bộ phim tốt nhất.”

“Thế thì cô cứ thử xem. Cô bé ạ, những lời Giản Trì Hoài từng nói bên tai tôi, tôi dám bảo đảm, lôi bất kỳ câu nào ra cũng hơn đứt ngàn vạn lời anh ấy nói với cô.”

“Chị vô liêm sỉ!” Lâu Mộc Ngôn tức đến đỏ bừng cả mặt. Chử Đồng thu tay lại: “Vợ chồng với nhau, cần liêm sỉ làm gì? Giản Trì Hoài mà cô nhìn thấy lúc nào cũng nghiêm túc, đứng đắn, nhưng người mà tôi nhìn thấy... chính là hạng vô liêm sỉ!”

Chử Đồng bước vượt qua cô ta, rảo bước vào trong. Cô vừa ngồi xuống bên cạnh Giản Trì Hoài thì Lâu Mộc Ngôn hậm hực xông vào.

Cô ta ngồi xuống chỗ mình, gương mặt xinh xắn gần như méo xệch: “Tứ ca, có phải anh định ký hợp đồng với em rồi bỏ mặc em không?”

Giản Trì Hoài không nhìn cô ta, cất giọng lãnh đạm: “Thế là ý gì?”

“Có một chuyện em nghĩ anh tuyệt đối đừng quên, lúc trước người có ý với em còn có Ân Thiếu Trình, nhưng cuối cùng em đã chọn Dịch Sưu. Anh đã nói sẽ cho em những nguồn tài nguyên tốt nhất, lăng xê để em nổi tiếng. Nhưng bây giờ em vô tình đụng chạm tới vợ anh. Em chỉ muốn hỏi Tứ ca một câu có phải chị ấy nói gì anh cũng ngoan ngoãn làm theo không?”

Đông Tử im lặng liếc nhìn cô ta. Sao mới đi có một lúc mà đã nổi giận đùng đùng rồi?

Mấy người còn lại trong phòng cũng nhíu mày. Cái khẩu khí ức hiếp người này cũng chỉ có Lâu tiểu thư mới dám.

Chử Đồng vốn định uống nước, nghe thấy Lâu Mộc Ngôn nói vậy, bất giác ngẩng đầu: “Cô Lâu, công tư phân minh. Chuyện Tứ ca đã đồng ý với cô thì tuyệt đối không thể nuốt lời.”

“Chị bớt ngồi đây làm người tốt đi! Chẳng phải chị nói chị rủ rỉ bên tai thì anh ấy sẽ phải nghe chị sao? Hôm nay tôi quyết phải hỏi cho rõ ràng, còn cho tôi quay phim hay không?”

Chử Đồng đứng bật dậy, đứng nhìn xuống, ánh mắt đầy giá lạnh: “Cô Lâu, đừng có ở đây vô lý vô cớ. Tôi rủ rỉ bên tai là anh ấy phải nghe tôi? Chuyện đùa này vụng về quá đấy. Chuyện của công ty, tôi chưa bao giờ can dự vào. Dịch Sưu ký hợp đồng với cô có rất nhiều thành ý, đâu phải cô không biết. Còn về việc cô nói làm phật lòng tôi thì lại càng oan cho tôi. Con người tôi không tranh không giành, có thể thêm một người bạn thì tuyệt đối không chuốc thêm một kẻ thù. Ngoại trừ chồng mình ra những thứ khác tôi đều có thể nhường. Cô Lâu, cô nói đi, cô muốn có thứ gì, chỉ cần cô có thể thỏa mãn, cô cứ đem hết về.”

Lâu Mộc Ngôn nghiến răng, Đông Tử bên cạnh đá chân cô ta dưới gầm bàn. Cậu ta đi giày da, cú đá lại rất mạnh, Lâu Mộc Ngôn đau tới nỗi suýt nữa rơi nước mắt, nhưng ban nãy sự bồng bột sau khi được kích động cũng đã hòa hoãn rất nhiều. Cô ta tự véo vào tay mình, một lúc sau mới thở hắt ra: “Tứ ca, em xin lỗi, em uống quá mấy ly rượu bỗng nhiên cảm thấy tự ti về diễn xuất của mình.”

Giản Trì Hoài quay ngoắt lại, lạnh lùng liếc nhìn, trong ánh mắt anh có một sự xa cách, hờ hững: “Mới đó đã không diễn được, sau này sao có thể vật lộn trong giới giải trí? Đừng nói cô là con gái nhà họ Lâu, nếu cô thật sự là một người không thể lăng xê, tôi cũng sẽ không giữ cô thêm một ngày! Sau khi bộ phim ra mắt nếu không đạt được hiệu quả như tôi kỳ vọng, Lâu Mộc Ngôn, xem sau này cô ngang ngược kiểu gì!”

Lâu Mộc Ngôn không ngờ anh lại nói thẳng như vậy. Đông Tử đứng ra nói: “Thôi bỏ đi, bỏ đi, trẻ con ấy mà, có thể tha thứ được.”

Giản Trì Hoài cầm bao thuốc lên: “Tối nay tới đây thôi chứ? Tôi thấy cũng uống nhiều rồi đấy, vào bờ, về thôi.”

Lâu Mộc Ngôn ngước mắt lên, nhìn thấy Chử Đồng nhếch môi cười với cô ta, bèn cụp mắt xuống, trong lòng tức giận nhưng không thể không nhịn.

Đông Tử uống hớp rượu cuối cùng. Ban nãy cậu ta đá chân là vì Lâu Mộc Ngôn rõ ràng đang ở thế yếu mà không hay biết, cứ như bị ma nhập. Có những lời sao cô ta có thể nói với Giản Trì Hoài?

Chử Đồng rót ình một ly rượu đầy, mỉm cười nhẹ nhàng, nâng ly lên: “Tôi mời mọi người một ly.”

Ngón tay Đông Tử miết nhẹ lên chiếc ly: “Nếu Tứ tẩu đã có lời mời thì nhất định phải uống.”

Chử Đồng giơ cao tay lên: “Trước khi uống rượu, tôi có mấy câu muốn nói. Mọi người đều là bạn của Trì Hoài, tôi biết rõ mọi người để ý. Phải, ban đầu khi mới kết hôn, tôi cũng không hiểu, chưa nói tới chuyện tôi và Giản Trì Hoài không môn đăng hộ đối, từ nhỏ hoàn cảnh sống đã khác biệt hoàn toàn, nhưng vì sao tôi và anh ấy lại đi bên nhau? Rất nhiều người coi thường tôi, cảm thấy gia đình tôi tầm thường, cái gì cũng tầm thường, cảm thấy Tứ ca chí ít cũng phải tìm một người có một gia thế đáng kiêu ngạo, có một điều kiện ngoại hình mà người khác không thể vượt qua. Còn Chử Đồng tôi có là gì đâu? Tôi nghĩ đi nghĩ lại, nhưng tôi cũng tự hào về mình. Tôi có sự độc lập của tôi, tôi có sự kiên cường của tôi. Một bông hoa cao quý cần một ngôi nhà kính tốt nhất xứng với nó mới có thể sinh trưởng. Còn tôi? Tôi an ủi bản thân mình như vậy rằng tôi là loại hoa mà vứt ở đâu cũng vẫn mọc được.”

Bên cạnh, mấy người bạn của Giản Trì Hoài vô thức nâng ly lên. Chử Đồng khẽ mỉm cười. Cô gái này trẻ trung, giống như những gì cô nói, không tranh không giành nhưng tuyệt đối không lùi bước, không tự ti.

“Tôi nghiêm túc làm việc, sống mỗi giờ đồng hồ như một ngày. Tôi có thái độ sống của riêng mình, cho dù cả đời này tôi dốc sức cũng chưa chắc đã bằng một người bố của người ta nhưng như vậy thì đã sao? Mỗi người có một cuộc sống của riêng mình, nước nóng hay lạnh, tự uống mới biết. Hạnh phúc của tôi, đơn giản bình dị, nhẹ nhàng an nhiên. Tôi chỉ cần một người chồng, một gia đình, một cuộc hôn nhân không lừa dối...”

Giản Trì Hoài nghiêng đầu, nghe cô nói từng chữ. Trong đôi mắt anh có một sự xúc động, bỗng nhiên cảm thấy cả trái tim đều trở nên bình yên, bên tai chỉ còn tiếng nước vỗ nhẹ vào mạn thuyền. Nghe cô nói, chỉ cảm thấy mọi thứ đẹp như vậy mà thôi.

Chử Đồng mím môi, cười dịu dàng, xinh đẹp khác thường: “Thế nên dù mọi người có chấp nhận hay không chấp nhận tôi cũng đã là vợ của Giản Trì Hoài. Nếu đã vậy vì sao lại không cam tâm tình nguyện gọi tôi một tiếng 'chị dâu' chứ?”

Trong ngữ khí của cô đã bớt đi vẻ cứng cỏi ban nãy nhưng lại có thêm một chút nghịch ngợm và tinh ranh, quả thật là vừa đấm vừa xoa, khiến người ta không thể chối từ...

~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện