Vừa bước ra khỏi thang máy, Tô Bắc đã nghe thấy tiếng một đám phụ nữ đang xì xào bàn tán gì đó.

Cô không hề quan tâm mà đi thẳng vào công ty.
Ban đầu cô định xem qua kịch bản vừa đưa tới, tốt hơn hết là giữ lại sau đó sẽ xem xét lại cho kỹ.
Sau đó cô mới đi thăm Cổ Thiền Doanh và Nghiêm Nghệ Đình.
Dù gì cũng đã hai ngày không gặp họ rồi nên cô có chút
không quen.

Kết quả Tô Bắc vừa tới cửa văn phòng thì phát hiện cửa
đã mở từ khi nào.
Cô hơi ngạc nhiên vì cửa hôm qua không khoả mà cô trực tiếp xông thẳng vào Hôm qua lúc tan làm, cô đã cẩn thận khoá cửa lại.
Sao cửa lại mở thế này?
Tô Bắc đưa mắt qua khe cửa nhìn vào trong phòng, lòng cô nhất thời trùng xuống.

Nếu như là người khác, có lẽ Tô Bắc sẽ không tức giận
đến vậy.
Vấn đề ở người ngồi trong đó.
Là Tô Vân Thiên người vừa mới hôm qua còn tới hỏi tôi
cô.
Tô Bắc lạnh lùng mỉm cười, ông ta đúng là loại người yêu con gái hơn mạng sống, ông ta vì Tô Noãn mà không ngại tới đây tìm cô.
Tôn Lệ Lệ vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh đã thấy Tô Bác đang đứng trước cửa văn phòng.
Cô vội vã đi tới.
“Anne, thật ngại quá, tôi không ngăn được ông ấy, ông ấy nói là bố của cô, tôi thực sự không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ đành báo cho trợ lý Vân.

Trợ lý Vân bảo tôi mở cửa cho ông ấy, vì vậy tôi mới bảo người mở thôi! Anne, không phải tôi cố ý đầu.....
đầu.
Tô Bắc nhìn dáng vẻ khó xử của Tôn Lệ Lệ, cô khẽ lắc
"Đây không phải lỗi của cô!”
Nếu như Tô Vân Thiên đã cố ý đến tìm cô thì một mình Tôn Lệ Lệ có thể ngăn cản nổi ông ta sao?
Tô Bắc cười nhạt, sau đó đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy Tô Bắc, Tô Vân Thiên chần chừ một lát rồi vội
đứng phắt dậy.

Ông ta nhìn chăm chăm Tô Bắc với ánh mắt đầy căm phần, cứ như thể Tô Bắc đã làm ra chuyện thiên lý bất dung vậy.
Tình cảnh ấy bỗng khiến Tô Bắc nhớ lại chuyện của 5

năm về trước.
Tô Vân Thiên ngôi trong phòng khách nhà họ Tô với vẻ
mặt giận dữ.
Cái tát năm đó của ông ta đã dứt khoát cắt đứt chút hy vọng nhỏ bé còn sót lại của cô.
Cô lạnh lùng nhìn Tô Vân Thiên.
“Ông đến đây làm gì?”
Tô Vân Thiên chỉ thẳng vào Tô Bắc nói:
“Thế nào hả đứa con gái mất dạy này? Tao là bố mày, chẳng lẽ ngay cả văn phòng của mày tao cũng không được đến à?"
Tô Bắc cười khẩy.

“Đúng vậy, ông là bố tôi, nhưng đã ngày nào ông hoàn thành trách nhiệm của một người bố chưa?"
Tô Vân Thiên sững người lại
Ban đầu Tô Noãn nói Tô Bắc thay đổi rồi, ông còn không
Năm năm sau, Tô Bắc về nước, họ cũng chỉ dự định gặp
tin.
Tô Bắc một lần ở nhà họ Tô vào ngày cô kết hôn.
Tô Bắc của lúc đó bị ông uy hiếp, chỉ có thể để mặc ông
bóc lột.
Thế nhưng hiện tại cô không còn phải lo sợ nữa.
Thật sự giống như Noãn Noãn nói, cô gái này càng ngày
càng nói năng sắc sảo.
“Tô Bắc, Mày còn muốn nhận tao làm bố thì nói chuyện cho tử tế, rồi đi xin lỗi Noãn Noãn, bố cho coi như chưa có chuyện gì xảy ra!
Tô Bắc bật cười như thể đã xảy ra một chuyện gì đó vô cùng nực cười vậy.
“Cái gì? Bảo tôi đi xin lỗi Tô Noãn, ông chắc chắn đó là
lỗi của tôi chứ?"
Tô Bắc cười một cách mỉa mai.
“Ông cứ tưởng tôi có thể chịu đựng được mọi thứ à? Nhưng mọi thứ cũng phải có giới hạn của nó! Tôi nói cho ông biết, trước đây bố có thể đe dọa tôi nhưng sau này chuyện tương tự như vậy sẽ không bao giờ xảy ra.

Ông nên từ bỏ đi!”
Tô Vân Thiên tức giận nhìn Tô Bắc.
Bây giờ đến lời của ông cô cũng không nghe nữa.
“Mày đúng là sao chổi, sao nhà họ Tô lại đẻ ra đứa không ra gì như mày chứ, bao nhiêu thứ tốt đẹp sao mày không học mà học đầu ra cái kiểu có tí thành tựu là trở mặt không nhận người thân.

Thứ không biết xấu hổ, xem xem hôm nay tao có đánh chết mày không?”
Tô Vân Thiền càng nói càng kích động

Cuối cùng, ông ta giận dữ giơ tay định đánh Tô Bắc.
Đột nhiên cánh cửa lại một lần nữa mở ra.
Lộ Nam và Vân Phàm bước vào.
Vân Phàm nhân tiện đóng cửa lại.
Lộ Nam giữ chặt lấy cánh tay của Tô Vân Thiên.

Lộ Nam ngoài mặt tỏ ra cười cợt nhìn Tô Vân Thiên và lạnh lùng nói.
“Sao vậy? Tổng giám đốc Tô bây giờ còn dám đánh cả
vợ tôi à?”
Đây là lần đầu tiên Tô Vân Thiên gặp Lộ Nam, nhưng ông ta ngạc nhiên nhìn Vân Phàm.
Bởi vì Vân Phàm là người đến nhà họ Tô đón dâu hôm
đó.
Vân Phàm nhanh trí nói: “Tổng giám đốc Tô, ông còn không mau bỏ tay xuống, người đang đứng trước mặt ông là Tổng giám đốc Lộ của tập đoàn Thịnh Thế”
Tô Vân Thiên bị dọa đến giật mình.
Tổng giám đốc Lộ?
Lộ Nam?
Người đứng trước mặt ông chính là chồng của Tô Bắc ư! Trông cũng rất đẹp trai, không hề giống như lời đồn
Ông đột nhiên hiểu ra.
Thảo nào hôm qua khi về nhà, Tô Noãn không chỉ liên
tục mắng chửi Tô Bắc mà còn nói cô vô cùng hối hận.
Xem ra, chắc hẳn cô đã gặp Lộ Nam.
Nghĩ tới thế lực của nhà họ Lộ, Tô Vân Thiên liền nhanh chóng bỏ tay xuống.
Ông cười ngượng nhìn Lộ Nam.
“Tổng giám đốc Lộ, thật ngại quá, chuyện này ý mà.

Bây giờ Tô Bắc tuy là mợ chủ nhà họ Lộ, nhưng suy cho cùng, nó cũng là con gái Tô Vân Thiên tôi, tôi dạy dỗ con gải là chuyện hợp tình hợp lý, hy vọng Tổng giám đốc Lộ có thể hiểu cho!
Lộ Nam vờ như nghe không hiểu những lời Tô Vân Thiên
nói.
“Con gái ông? Tôi không nhìn thấy con gái ông ở đây.

Tôi chỉ biết rằng Tô Bắc gả vào nhà họ Lộ chúng tôi, là vợ của Lộ Nam này, không ai được phép ức hiếp cô ấy!”
Lộ Nam nói với giọng vô cùng đanh thép khiến trái tim Tô Bắc khẽ rung động.
Thứ cảm xúc nào đó như cảm động đang dần dần nhen
nhóm và lan tỏa trong cô.

Thật lòng mà nói, mấy năm nay, ngoài có ra chưa có người nào đứng ra che chở bảo vệ cho Tô Bắc.
Cô làm sao không cảm động cho được.

Mặt Tô Vân Thiên có đôi chút khó coi.
Không ngờ Lộ Nam lại không giữ cho ông ta chút thể diện nào.
Vân Phàm khẽ liếc nhìn, anh biết rằng nếu làm lớn chuyện ở đây sẽ không hay.
ít nhất sẽ ảnh hưởng tới Tô Bắc.
Anh nhanh chóng lên tiếng hòa giải: "Tổng giám đốc Tô, ông xem, đây là nơi làm việc của cô Tô, có chuyện gì có thể ra ngoài nói không? Chuyện này nếu như làm ầm ĩ lên, ông và Tổng giám đốc Lộ không vui đã đành mà cô Tô cũng rất khó xử.
Tô Vân Thiên biết rõ Vân Phàm đang cho mình đường lui đây mà!
Còn về Lộ Nam, tuy rằng anh là người trẻ tuổi nhưng ông
ta hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.

Dù sao công ty Tô Thị sau này còn phải dựa vào sự giúp đỡ của tập đoàn Thịnh Thế, vì vậy ông vốn dĩ không dám làm to chuyện.
Nếu như Lộ Nam nhận người bố vợ này thì tốt rồi.

Còn nếu anh không nhận thì ông cũng chả là cái đình gì hết Nghĩ vậy, Tô Văn Thiên liên vui vẻ cười giảng hòa.
Ông ta cười gian xảo như một lão hồ ly vậy.

“Trợ lý Vân nói rất có lý! Tôi thấy chúng ta nên ra ngoài nói chuyện thì hơn.
Vân Phàm cười tít mắt nhìn Tô Vân Thiên.
"Vậy xin mời Tổng giám đốc Tô!”
Nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Lộ Nam,Tô Vân Thiên cổ nén giận dữ mà đi ra ngoài cùng Vân Phàm.
Tô Bắc cứ coi như vừa được xem một màn kịch náo
nhiệt.
Dù gì cô cũng không liên quan tới chuyện này.

Lộ Nam nhìn sâu vào đôi mắt của Tô Bắc nói:
“Sau này nếu còn xảy ra chuyện như vậy, em có thể nói thắng với tôi!”
Anh vừa đến công ty đã được Vân Phàm thông báo
chuyện của cô rồi.
Anh nhanh chóng xuống lầu, đến nơi thì đã thấy Tô Vân Thiên đang định đánh Tô Bắc.
Anh dường như dân hiểu ra lý do tại sao Tô Bắc xuất thân trong gia đình giàu có mà vẫn phải nỗ lực làm việc đến như vậy.
Có một người bố như vậy ai cũng không dám dựa vào Tô Bắc ngước mắt lên nhìn Lộ Nam.
"Vừa rồi rất cảm ơn anh, có điều, tôi và ông ta cũng không phải quan hệ thân thiết gì, anh muốn xử lý thế nào thì cứ làm như vậy, hoàn toàn không cần quan tâm cảm nghĩ
của tôi."
Lộ Nam sững sờ vì ngạc nhiên, quan hệ của bố con họ đã dứt khoát đến mức này rồi à.

Anh chăm chú nhìn Tô Bắc và nói bằng một giọng trầm
“Được!”
Nói dứt câu, anh liền quay đi.
Nhưng vừa tới cửa Lộ Nam lại quay lại, không biết đang nghĩ tới chuyện gì.

"Hôm nay là thứ tư, tôi phải về nhà chúng ta ăn cơm, đừng quên đấy, tan làm tôi đợi ở chỗ em xuống xe hôm nay, em cứ xuồng luôn nhé!
Tô Bắc gật đầu.
“Ừ, tôi biết rồi."
Nói rồi Lộ Nam liền rời đi.
Vừa xuống lầu, Lộ Nam đã nhìn thấy Tô Vân Thiên và Vân Phàm đang ngồi ở sảnh chính tầng một.
Nghĩ tới nỗi ấm ức mà Tô Bắc phải chịu, Lộ Nam không
khỏi đau lòng.
Theo như mối quan hệ bất hòa của cô và Tô Vân Thiên
thì nhất định mấy năm nay ở nhà họ Tô cô đã phải chịu
không ít thiệt thòi.
Nghĩ tới đây, anh nhịn không được mà nhanh chóng qua chỗ Tô Vân Thiên.
“Tổng giám đốc Tô, nếu hôm nay ông cũng đã đến đây rồi thì xem như đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau sau khi tôi kết hôn với Tô Bắc, tôi mời ông ăn cơm nhé!”
Tô Vân Thiên thì khỏi nói, mừng ra mặt.
“Được thôi, được Tổng giám đốc Lộ nề mặt như vậy, bữa cơm này để tôi mời!”
Vân Phàm nghe hai người họ nói chuyện, bất giác nhếch
miệng cười
Đúng ra mà nói, Lộ Nam và Tô Vân Thiên là quan hệ giữa bố vợ và con rể.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, cách nói chuyện của hai
am: người họ thực sự chẳng giống chút nào mà l
Một tiếng Tổng giám đốc Lộ, hai tiếng Tổng giám đốc Tô, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Vân Phàm.
Anh bắt đầu nghi ngờ, thế giới này có phải càng càng huyền diệu rồi không?
Ba người bọn họ cùng đến một nhà hàng rất gần với tập đoàn Thịnh Thế.
Lộ Nam gọi một bàn thức ăn, rồi quẹt thẻ thanh toán Tô Vân Thiên bị hành động của anh làm cho sững sở.
ngay.
Ông nghĩ rằng, Tô Bắc và Lộ Nam kết hôn chưa bao lâu nên chưa có tình cảm sâu đậm gì.
Hôm nay Lộ Nam làm vậy hoàn toàn chỉ vì người vợ trên danh nghĩa của anh.
Anh chẳng qua đang giữ thể diện cho chính mình mà
thôi.
Nghĩ vậy Tô Vân Thiên buột miệng nói: “Người trẻ tuổi ấy mà! Muốn có thể diện thật không dễ gì!”
Lát nữa ông sẽ cho anh đủ thể diện.
Lúc dùng bữa, Tô Vân Thiên ra sức nói chuyện để khỏi khiến Lộ Nam không vui.
Thế nhưng Lộ Nam rất ít nói, đa số là nghĩ ra rồi mới nói mà khi nói cũng rất kiệm lời.
Vân Phàm chỉ có thể vừa tiếp rượu, vừa nói chuyện với Tô Vân Thiên.
Vì vậy, toàn bữa tiệc hầu như đều là Tô Vân Thiên và Vân Phàm nói chuyện với nhau.

Đến khi ăn uống no say rồi mà Tô Vân Thiên vẫn thấy
biểu cảm Lộ Nam vẫn không có khởi sắc gì.
Ông nghĩ ngợi một lát rồi nói:
“Tổng giám đốc Lộ, theo lẽ thường thì sau khi kết hôn được ba ngày, cậu và Tô Bắc phải về nhà lại mặt, nhưng vì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện