Lộ Nam nhìn Tô Bắc khó chịu năm trên giường, cô lật qua lật lại, hai tay cô đang không ngừng gỡ bỏ quần áo trên mình xuống, anh thầm trách bản thân.

Sắc mặt của Tô Bắc ngày càng đỏ dần lên, miệng phát ra thứ âm thanh vô cùng khó nghe khiến Lộ Nam cũng khó chịu không kém cô, liền đi ra ngoài.

Lộ Nam rút điện thoại ra gọi cho Phương Bình Diễn, qua hai hồi chuông liền có người nhận máy.
Đang ngồi trên ghế sofa, Phương Bình Diễn liền đứng dậy, anh mở lời:
“Sao thế Lộ Nam? Có người bị thương sao?”
Lộ Nam hơi do dự, anh ngập ngừng:
“Bình Diễn, tôi có chuyện này muốn hỏi cậu, những đừng
để lô cho ai khác nhé!"
“Được, cậu mau nói đi!” Bình Diễn giục.
“Nếu như có người bị trúng loại thuốc đó, thì có cách nào hóa giải không?”
CO?"
Phương Bình Diễn sững lại, tiếp tục hỏi: "Loại thuốc gì Lộ Nam cứ úp úp mở mở như vậy khiến Phương Bình
Diễn không khỏi tò mò.

Chuyện gì mà có thể khiến Lộ Nam
khó mở miệng đến vậy.
Nhận được câu hỏi từ phía Bình Diễn, Lộ Nam nhất thời cảm thấy khó xử.

Anh lúng túng, anh cũng không rõ bản thân đang ngại ngùng vì điều gì, là vì anh quá lo lắng cho Tôi Bắc, hay là chỉ vì một người con gái mà bỗng nhiên lại khiến tâm trạng anh bị lay động đến thế.

Anh không thoải mái mà nói: “Chính là loại thuốc có tác dụng kích dục đó!”
Phương Bình Diễn vừa nhấp một ngụm nước, sau khi nghe thấy Lộ Nam nói vậy, anh không nhịn được mà cử thế phun hết nước trong miệng ra ngoài.
*Cậu nói gì cơ??" Phương Bình Diễn cao giọng hỏi, “Này Lộ Nam, cậu có thể có tớ chút tâm lí để chuẩn bị trước được không? Cậu tháng thân như vậy là đang thử thách năng lực chịu đựng của tim tớ đúng không?”
Lộ Nam ngượng ngùng, trong nháy mắt sắc mặt anh liền tối sầm lại.

Phương Bình Diễn không chỉ là bạn tốt của anh mà cũng là bác sĩ gia đình của nhà họ Lộ, và cũng là một tiến sĩ y học kiệt xuất.

Do vậy, mỗi khi gặp vấn đề có liên quan tới y học thì người đầu tiên mà anh nghĩ tới chính là Phương Bình Diễn.

Nghĩ tới Tô Bắc đang nằm trên giường chịu giày vò dẫn vặt, Lộ Nam không màng quan tâm nhiều tới vậy nữa, anh nhanh miệng hỏi:
“Bình Diễn, không phải chuyện đùa đâu, đây là chuyện gấp, mau nói đi rốt cuộc là có cách nào hay không!”
Phương Bình Diễn hiếm khi thấy Lộ Nam gấp gáp vậy, anh cười nhẹ một tiếng, bắt đầu dò hỏi:
như
“Cậu gấp gáp gì thế, cách thì kiểu gì cũng có, chỉ có điều cậu có muốn thử hay không mà thôi!”
“Cách gì thế?” Lộ Nam vội vàng hỏi.

Phương Bình Diễn vừa cười vừa nói: “Lấy thân cậu ra làm thuốc giải đi
Lộ Nam thiếu chút nữa đã mắng anh, giọng nói cáu gắt:
“Phương Bình Diễn, cậu nói chuyện tử tế đi.

Nếu như có thể thì tôi còn cần phí lời với cậu làm gì nữa đây?”
Phương Bình Diễn nhếch mày: "Vậy thì tới bệnh viện
cũng được."
Lộ Nam nghĩ cũng chẳng buồn nghĩ, tức giận nói: “Không được!”
Với tình trạng hiện tại của Tô Bắc, nếu như có thể đưa tới bệnh viện thì đã sớm đưa cô tới đó rồi.

Chưa cần nói tới chuyện cô bị người ngoài dị nghị, mà chỉ cần nói tới cô là con dâu của nhà họ Lộ.

Lỡ như để người trong nhà biết được chuyện này thì chắc chắn cô sẽ gắn mác tội đồ rồi.

Anh vẫn để cô ở lại khách sạn là vì muốn tránh những vấn đề này có thể xảy ra.
Phương Bình Diễn sững sờ, như này cũng chẳng được mà như kia cũng chẳng xong, rốt cuộc Lộ Nam đang muốn thế nào đây, anh nói: “Vậy thì lấy một chậu nước lạnh ra đổ lên người thử
xem!"
Lộ Nam không thể nhịn được mà gắt lên:
“Phương Bình Diễn, ông nội ơi, muốn ăn đòn đúng không?”
Nghe thấy giọng nói đầy tức giận của Lộ Nam, Phương Bình Diễn không khỏi giật mình, hai bờ vai anh run lên.

Rốt cuộc là ai mà lại có thể khiến Lộ Nam lo lắng đến vậy, một lời không vừa ý là đã khiến anh chửi bởi người khác.

Phương Bình Diễn dường như cũng nhận ra người này đối với Lộ Nam có gì đó khác lạ, anh không đùa cợt nữa mà nhanh chóng nghiêm túc trở lại, bắt đầu thăm dò vấn đề:
“Gần đây có người mới sáng chế ra một loại thuốc mới, nghe nói là có thể hóa giải đặc tính của loại thuốc đó.

Nhưng sự thực ra sao tôi cũng không rõ, cậu có muốn thử không?”
Lộ Nam nén lại cục tức trong người: “Đừng nhiều lời nữa, có thuốc thì mau mang tới khách sạn Để Tước có tôi ngay!"
Phương Bình Diễn cười đùa một tiếng:
“Được rồi, tôi lập tức đến ngay đây! Nhân tiện cũng muốn xem đối phương rốt cuộc là thần tháng phương nào lại có thể khiến Lộ công tử đây lo lắng đến vậy!”
Nói xong, anh dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục hỏi: "Đối phương là nam hay nữ thế?"
Lộ Nam ngơ ngác, anh hơi xấu hổ, sắc mặt ửng đỏ: "Bien di!"
Phương Bình Diễn cười lớn lên: "Hahaha tức quá hóa then rồi sao!”
Nói xong anh liền lập tức ngắt điện thoại, anh đã quá hiểu tính cách của Lộ Nam.

Nếu như anh không ngắt điện thoại thì e rằng cho dù có cách tới một chiếc điện thoại thôi vẫn có thể khiến Lộ Nam ăn tươi nuốt sống anh rồi.
Phương Bình Diễn sau khi tới khách sạn Đế Tước liền đi tới thang máy.


Vừa lên tới nơi đã bắt gặp Lộ Nam đứng chờ sẵn ở trước cửa căn phòng tổng thống đặc biệt.

Anh không khỏi hiếu kỳ mà ngước dài cổ ngó vào phía bên trong của căn phòng:
“Thật quá kỳ lạ đó, rốt cuộc là ai mà lại khiến cậu dẫn tới đây vậy!”
Lộ Nam giơ chân đá sang, cũng may Phương Bình Diễn
đã kịp thời né tránh.
“Mau lấy thuốc ra đây, đừng nhiều lời nữa!”
Phương Bình Diễn từ trong túi lấy ra một chiếc lọ màu trắng nhỏ, Lộ Nam đưa tay nhận lấy rồi đóng cửa lại.

Chỉ còn lại Phương Bình Diễn ở ngoài, sắc mặt vô cùng tò mò.
Hôn lễ của Lộ Nam và Tô Bắc do Lộ Nam không đồng ý nên hầu như không mời người ngoài tới tham dự.

Do vậy Phương Bình Diễn cũng không hề biết được rằng nhà họ Lộ đã có thêm một cô con dâu mới.
Lộ Nam cầm thuốc đi vào trong liền nhìn thấy quần áo trên người Tô Bắc đã hở tới nửa người.

Đôi mắt cô trở nên mơ màng, dường như tới người cũng chẳng hề nhận ra.

Lộ Nam nhanh chóng rót một ly nước mang tới, sau đó đỡ
người Tô Bắc dậy, anh nhẹ giọng nói:
“Nào, ngoan! Mau uống thuốc nào, uống xong sẽ không còn khó chịu nữa!"
Đến bản thân Lộ Nam cũng không hề nhận ra giọng nói của anh lúc này ẩm áp tới nhường nào.
Tô Bắc trong người không thoải mái, cô lắc lư toàn thân.

Lộ Nam nhẹ nhàng dựa đầu cô lên vai anh, sau đó từ từ đưa thuốc vào miệng cô, tiếp đó bưng ly nước lên giúp cô uống.

chất lỏng lành lạnh đi vào trong bụng giúp Tô Bắc dần dần lấy lại ý thức.

Cô đưa tay cầm lên lý nước tiếp tục uống, Lộ Nam chờ cô uống xong liền đỡ lấy.
Đúng lúc Tô Bắc quay mặt về phía bên này thì hai bờ mỗi cô đột nhiên xượt nhẹ qua má của Lộ Nam.

Lộ Nam cảm giác như vừa có một chiếc lông vũ chạm qua mặt anh vậy, mềm mại nhẹ nhàng, hai anh đỏ bừng.

Lộ Nam nhanh chóng đặt ly nước lên đầu sau đó ôm Tô Bắc đặt xuống giường.

Tô Bắc im lặng nhằm chặt mắt năm trên giường, sắc mặt cô vẫn đỏ như trước.


Trong lòng anh có chút ngứa ngáy, nụ hôn vô ý ban nãy khiến toàn thân anh nóng lên.

Lộ Nam lắc lắc đầu, khả năng tự kiềm chế của anh mạnh hơn những người bình thường do vậy hầu như không hề xuất hiện tình huống như vậy.

Thế nhưng vài ngày gần đây, không rõ tại sao anh luôn cảm thấy bản thân khó có thể kiềm chế lại được.

Lộ Nam ngoảnh mặt đi, miễn cưỡng bản thân không được nhìn Tô Bắc nữa.
Bỗng nhiên sau đó, Lộ Nam nghe thấy âm thanh nhà nhẹ ở phía sau lưng, có vẻ như Tô Bắc đang lật mình.

Trong đầu anh có chút rối loạn, không đợi anh lấy lại suy nghĩ thì một tiếng “Uỳnh” được phát ra, dường như có thứ gì đó đã rơi xuống đất.

Lộ Nam lập tức quay người lại thì đã không còn thấy bóng dáng của Tô Bắc trên giường nữa, chỉ còn lưu lại một góc chăn.

Lộ Nam kinh ngạc đi tới bên kia giường, thấy Tô Bắc đang cuộn tròn trong chăn nằm dưới đất.

Hình như lúc nãy rơi xuống đầu cô là đã chạm phải thành giường, Tô Bắc vẫn nhằm chặt mắt nhưng cánh tay lại đưa lên xoa xoa đầu.

Lộ Nam không biết nói gì, anh lắc đầu đi tới ôm Tôi
Bắc lên, lại bắt đầu đặt cô xuống giường.

Ánh mắt anh không rời khỏi cô, chăm chú ngắm nhìn.

Qua một lúc, có lẽ thuốc đã phát huy tác dụng khiến cô chìm sâu vào
giấc ngủ.
Tô Bắc sau một giấc ngủ thì khi tỉnh dậy trời đã tối đen lại.

Cô cảm nhận thấy toàn thân đau nhức, tựa như đã đánh nhau với người khác một trận vậy.

Cô quay người thì bỗng nhiên cảm thấy như cánh tay vừa chạm vào thứ gì đó.

Như bị điện giật, cô vội vàng rụt tay lại, đầu óc trở nên tỉnh táo hon.
"Ai đấy!
Trong bóng tối, giọng nói của Tô Bắc đem theo chút kinh hãi, mọi kí ức trước khi ngủ thiếp đi hiện lên trong đầu cô.

Cổ Thăng nào là hắn ta đã...!Tô Bắc không dám nghĩ nữa, cô lắc mạnh đầu.

Chờ đã...!cô nhớ rõ lần cuối cùng trước khi cô mất đi ý thức, cô hình như đã nhìn thấy một bóng hình quen thuộc! Tô Bắc vẫn đang mải mê xâu chuỗi lại sự việc thì đèn bỗng nhiên sáng lên.

Ánh sáng đâm thẳng vào mắt, cô liền đưa tay ra che.

Tô Bắc từ từ bỏ tay xuống, đứng trước mặt cô lúc này chẳng là ai khác ngoài Lộ Nam.

Tô Bắc sững người lại, tưởng rằng bản thân bị hoa mắt nên đưa tay lên xoa xoa đôi mắt.


Nhưng vẫn không thay đổi người ấy vẫn là anh! Lẽ nào thứ “đồ vật” mà cô vừa chạm tay vào lại chính là anh sao...
Thấy bộ mặt đầy kinh ngạc của Tô Bắc, Lộ Nam quay người đi.

Anh mở miệng nói: “Ngủ đủ chưa? Ngủ đủ rồi thì mau đứng dậy, chúng ta về
nhà em!”
Tô Bắc "A" lên một tiếng, lúc này cô mới kịp nhận ra bản thân đang ở một nơi xa lạ.

Cô nhìn xung quanh một lượt, đây có lẽ là khách sạn.

Cô đưa mắt nhìn vào bóng lưng của Lộ Nam, rồi chợt hiểu ra mọi chuyện.

Xem ra, đồng kí ức hỗn loạn ban nãy đều là thật! Quả nhiên là Lộ Nam đã cứu cô, trong lòng cô trở nên phức tạp.

Tô Bắc ngồi dậy, từ phía sau lưng, giọng nói thành khẩn, đầy cảm kích hướng về phía Lộ Nam:
"Lộ Nam, cảm ơn anh!"
Lộ Nam đã quen với Tô Bắc luôn mạnh miệng mỗi khi trước mặt anh, thấy cô đột nhiên trở nên như vậy anh có chút không quen.

Anh hàng giọng một tiếng, điều chỉnh lại tâm trạng hiện tại.
“Mau đứng dậy đi, bố em đã gọi điện thoại đến mức sắp nổ tới nơi rồi!” Tô Bắc chợt nhớ ra, lúc cô xảy ra chuyện là ba giờ, cô
cảm thấy như bản thân đã ngủ một giấc rất dài, có e rằng
bây giờ chắc có lẽ đã rất muộn rồi.

Tô Bắc vội hỏi:
“Bây giờ là mấy giờ?”
“Vẫn chưa tới tám giờ, chúng ta mau về thôi, chắc trước mười giờ sẽ có thể tới nhà!” Lộ Nam không cảm xúc nói.
Tô Bắc gật đầu, như vậy vẫn chưa hẳn là muộn.
“Vậy anh đợi chút, em xong ngay đây.” Tô Bắc dứt lời liền nhanh chóng sửa soạn lại quần áo trên người, chỉ có điều cô không ngờ rằng Lộ Nam sớm đã giúp cô chuẩn bị.
Cô vừa nói xong, Lộ Nam liền đi về phía tủ kệ.

Tô Bắc nhìn theo, thấy anh từ trong tủ lấy ra một chiếc túi màu xanh nhạt.

Anh cầm tới nhẹ nhàng đặt lên giường.
“Đây là quần áo, em mau thay vào đi!” Lộ Nam nói xong liên quay người mở cửa đi ra ngoài.
Tô Bắc lấy chiếc váy từ trong túi ra, vừa nhìn vào mác váy thì cô đã biết giá của nó không hề rẻ chút nào rồi.

Nghĩ tới việc hôm nay Lộ Nam đã cứu cô thoát khỏi nguy hiểm, trong lòng cô có chút rung động.

Anh và cô bình thường khả đối lập với nhau, vậy mà trong thời khắc quan trọng lại chính anh là người đã cứu lấy cô.

Tô Bắc lắc lắc đầu, cô không muốn bản thân tiếp tục nghĩ tới những chuyện đó nữa, nhanh chân quay người vào phòng thay đổi.
Khi về tới nhà họ Lộ, từ xa Tô Bắc đã nhìn thấy Tô Vân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện