Lộ Nam suy nghĩ một chút, đối với những chuyện như vậy Tô Bắc vẫn không nên biết thì hơn.

Do vậy, anh thờ ơ lạnh lùng nói:
"Anh rất bận, không có thời gian rảnh mà đi làm mấy việc đó!”
Tô Bắc cúi mặt xuống, nét mặt xượt qua một tia hụt hẫng.

Đúng là do cô đã tự nghĩ nhiều rồi, người như Lộ Nam sao có thể vì cô mà gây chuyện với người nhà họ Cổ được cơ chứ! Chẳng rõ tại sao một cảm giác rất khó tả đột nhiên xuất hiện trong lòng cô.

Tô Bắc mím chặt môi nhìn ra phía ngoài cửa sổ, đột nhiên không nói thêm gì nữa.

Lộ Nam thấy Tô Bắc trầm ngâm như vậy cũng không biết nên nói gì nữa, anh im lặng lái xe.
Sau khi xe đi tới gần công ty, Tô Bắc liền xuống xe trước.

Nhìn theo xe của Lộ Nam đang khuất dần đi, cô mới từ từ đi bộ về phía công.

Cô thật sự không thể khống chế được bản thân mà tiếp tục nghĩ ngợi linh tinh.

Không cần nói tới rốt cuộc Lộ Nam có thích có hay không, nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện cô là mẹ của hai đứa trẻ thì nhà họ Lộ, thậm chí đến cả Lộ Nam cũng chắc chắn không thế chấp nhận.

Tất nhiên, hai đứa con là tất cả đối với cô, cô sẽ không để chúng vì mình mà chịu bất cứ thiệt thòi nào cả.

Do vậy đối với chuyện này, cách tốt nhất là nên dừng chúng tại đây.

Cô đã nợ Lộ Nam một mối ân tình rất lớn, nếu có cơ hội có sẽ cố gắng đền bù lại cho anh.

Nghĩ tới đây, Tô Bắc bằng nhiên cảm thấy lòng mình được nhẹ hơn.
Tô Bắc vừa đi tới công ty thì ngay lập tức đã nhận được một tin lớn hơn.

Đạo diễn Tôn mất tích rồi, ông ta dường như đã bốc hơi khỏi làng giải trí vậy.

Chỉ trong vòng một đêm, tất cả những dự án cũng như hạng mục trong tay ông đã được người khác tiếp quản.

Không một ai biết được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, cũng không ai có thể biết ông ta đã đi đầu.

Tô Bắc lại một lần nữa chìm vào suy nghĩ, trong lòng cô trở nên rối bởi Nếu như nói chuyện của Cổ Thăng Trạch cô có thể cho rằng đó là chuyện xảy ra ngoài ý muốn, mà Lộ Nam cũng hoàn toàn phủ nhận.


Thế nhưng chuyện của đạo diễn Tôn, có sao có thể cho rằng đây là điều bất ngờ được chứ.

Tất cả những chuyện này đã đủ để nói lên tới chín mười phần trăm là do Lộ Nam làm Thế nhưng cô cũng đã tự mình hỏi rồi, tại sao anh lại không muốn nói sự thật cho cô biết.

Hay lại nói thật sự là do bản thân cô đã nghĩ quá nhiều rồi, trên thế gian này có những chuyện trùng hợp được đến như vậy.

Cô bị kẻ xấu hãm hại nên ông trời có mắt đã ra tay trừng phạt những kẻ đó.

Trong lòng Tô Bắc lúc này đừng nói là đang rối bời, mà nó giống như cô vừa ăn phải một cục gỗ vẫn đang mắc nghẹn ở cổ họng cổ, không cách nào nuốt xuống được.
Tô Bắc đã nghĩ suốt cả một buổi sáng, cuối cùng cô quyết định sẽ mời Lộ Nam đi ăn cơm.

Không phải nói gì tới bảo ơn hay bảo đáp, mà chỉ là hợp tình hợp lý mời người ta đi ăn bữa cơm, cảm ơn một chút.

Nghĩ tới đây, Tô Bắc liền nhấc điện thoại lên gọi điện thoại cho Lộ Nam.
Lộ Nam đang họp, nhìn thấy màn hình điện thoại bằng sáng lên, anh định đưa tay ngắt đi.

Nhưng khi anh nhìn thấy tên người gọi tới được hiện thị trên đó là Tô Bắc, anh liền sững người lại.

Tại sao Tô Bắc lại gọi điện thoại cho anh? Lẽ nào cô lại xảy ra chuyện gì nữa sao? Nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, Lộ Nam không dám chậm trẻ hơn, anh lạnh lùng nói một câu: "Cuộc họp tạm dừng trong năm phút!”.

Tiếp theo đó anh liền đứng dậy, nhấc điện thoại lên nhận cuộc gọi rồi đi ra phía ngoài phòng họp.

Các lãnh đạo cao cấp trong phòng họp đều kinh ngạc, hả miệng tròn mắt nhìn theo anh.

Lộ tổng nhận điện thoại trong lúc họp, vậy thì tuyệt đối là chuyện hiếm có từ xưa tới nay, chắc chắn là một tin động trời! Rốt cuộc là ai lại có thể khiến anh phá lệ như vậy.
Trong lúc mọi người đang nao nao bàn luận về Lộ Nam thì anh đã nhận điện thoại của Tô Bắc, anh lo lắng trả lời:
“Alo, sao vậy? Em gọi điện là có chuyện gì sao?" Lúc gọi điện cho anh Tô Bắc đã kiến quyết như vậy, nhưng giây phút này nghe thấy giọng nói của Lộ Nam, cô lập tức trở nên cứng họng.

Ấp ủng một hồi cô mới nói lên lời:
"Lộ Nam...!anh đang làm gì vậy?”
Sắc mặt Lộ Nam không cảm xúc trả lời.

“Đang họp
Tô Bắc lập cảm thấy có chút không tiện, vô vội nói:

“Em xin lỗi vì đã gọi điện thoại như vậy, có phải em làm phiên mọi người họp rồi không, vậy thì em ngắt máy đây, chở đến buổi trưa nói sau vậy!”
Lộ Nam nói tiếp: “Không cần, cuộc họp đã được tạm dừng rồi, có chuyện gì em mau nói đi
Tô Bắc ngập ngừng, hai mặt dán chặt vào phía màn hình máy tính trước măt:
"Chuyện là chuyện là Lộ Nam...
Nghe thấy giọng nói do dự ấp ủng của cô, Lộ Nam có chút gấp gáp
"Rốt cuộc có chuyện gì thì em nói
mau di!"
Tô Bắc lấy hết can đảm, căn rằng rồi nhanh chóng trả lời:
“Lộ Nam, trưa nay anh có rảnh
không?”
Lộ Nam sửng sốt, trưa nay? Cô hỏi như vậy để làm gì? Lẽ nào trưa nay cô muốn đi ăn cơm với anh sao? Anh lá c
lắc đầu:
"Có thời gian, sao vậy?”
Tô Bắc thở phào, có thời gian là tốt, cô chỉ sợ sẽ bị anh từ chối, cô nói tiếp:
“Vậy thì trưa nay em muốn mời anh đi ăn cơm, có thể nể mặt em chút
không?"
Nghe thấy lời nói nửa đùa của cô, Lộ
Nam gật đầu:
“Được thôi, không vấn đề gì!”
Tô Bắc tức khắc mim cười, cô vui vẻ
nói:
“Vậy thì quyết như vậy nhé, trưa nay em sẽ đợi anh ở chỗ mà sáng nay em đã xuống xe, chúng ta cùng nhau đi ăn
com!"
"Ừ, vậy anh đi họp trước đây!” Lộ Nam nói xong liên ngắt điện thoại.
Tô Bắc vẫn nhìn vào màn hình điện thoại, ngày người hồi lâu rồi mới bừng tỉnh lại.

Cô thầm màng bản thân, sau đó lắc lắc đầu tiếp tục làm việc.
Lộ Nam họp xong, anh vừa từ phòng họp đi ra thì đã thấy Vân Phàm từ xa chạy lại, Lộ Nam hơi nhếch lông mày:
"Sao thế? Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy!”
Vân Phàm lại gần Lộ Nam, ghé sát vào tại anh thấp giọng nói:
“Lộ tổng, không hay rồi! Hôm nay trong lúc cô Tây Tây đi dạo phố đã bị Cổ Thăng Trạch sai người giữ lại, cô Tây không dám gọi điện cho người trong nhà nên gọi tôi bảo anh qua đó.

Tôi đoán chừng là Cổ Thăng Trạch cố ý tìm cớ gây sự để báo thù!
Lộ Nam nhếch miệng: "Cho dù hắn có muốn báo thù đến đầu đi chăng nữa thì cả đời này của hắn cũng không còn tươi đẹp được nữa đầu, đồ bỏ đi thì sẽ mãi là đồ bỏ đi!”

sống lưng Vân Phàm đột nhiên lạnh toát, anh ngượng ngùng họ một tiếng.

Lộ Nam đi theo Vân Phàm, cả hai người nhanh chóng đi tới khu trung tâm mua sâm mà hôm nay Tây Tây đã tới.

Lộ Nam đi tới quán cà phê lớn nhất ở đây liền nhìn thấy một đám vệ sĩ nhà họ Cổ đều đã đứng ở đó, chúng trói chặt Lộ Tây Tây vào ghế, không thể động đậy được.

Có lẽ là do bị dọa tới mức hoảng sợ nên sắc mặt cô đã tái nhợt cả đi.

Thấy cô như vậy, trong lòng Lộ Nam không khỏi tức giận.

Lộ Tây Tây là ngọc bảo trân châu của nhà họ Lộ, tất cả mọi người trong nhà đều nâng niu trên tay sợ vỡ, giữ trong miệng sợ hỏng, vậy mà tên Cổ Thăng Trạch kia là cái thá gì mà dám trói Tây Tây lại như vậy! Anh sải bước thật nhanh về phía đó, không nói thêm lời nào, anh nhấc cổ Cổ Thăng Trạch đang ngồi trên bàn lên, giảng một cú đấm rất mạnh vào mặt hắn ta.

Đám vệ sĩ của Cổ Thăng Trạch lập tức tiền tới, liền bị hắn ngăn lại.

Hãn giơ tay lên ra hiệu, sau đó từ từ nói:
"Lộ Nam, không ngờ mày còn dám
tới đó!"
Sắc mặt Lộ Nam không cảm xúc, anh lạnh lùng nói:
"Sao không dám tới? Tạo đã cho mày danh dự mà mày lại không cần, vậy thì đừng trách tao đây không khách sáo
Nghe thấy lời của Lộ Nam, Cổ Thăng Trạch lùi về phía sau, ngồi dựa người lên ghế.

Thực ra, chuyện tối qua Lộ Nam đã làm với hắn đã để lại vết ám trong lòng hẳn.

Tuy hãn hận anh tới thấu xương thấu tủy, thế nhưng càng không thể đấu sức với anh được, đây chính là điều mà hắn ân hận và tức giận nhất.

Cổ Thăng Trạch nhìn chăm chăm về phía Lộ Nam, nghiến răng kèn kẹt
"Lộ Nam, mày tưởng rằng hôm qua mày đánh tao trở nên như vậy thì hôm nay tao sẽ bỏ qua cho mày ư?"
Lộ Nam khinh thường nhìn lại:
"Mày không tha cho tao sao? Màu muốn làm gì đây? Muốn tạo cho cái tập đoàn Thiên Hồng của mày biến mất không?”
Hãn căm phần nhìn anh: “Lộ Nam, số cổ phần trong tay mình mới chỉ nằm chiếm 60% dưới danh nghĩa của tạo mà thôi, số còn lại đều trong tay người nhà họ Cổ tao đây, nếu cảm thấy mày có thể phá hủy được Thiên Hồng thì mau ra tay di!" Lộ Nam nhếch mép cười
"Mày tự tin đến thế sao? Tao khuyên mày đã là đồ vô dụng thì mãi cũng chỉ là vô dụng thôi, đừng cố gắng chui đầu ra mà để mất mặt nữa.

Tạo hoàn toàn đủ năng lực để dìm chết Thiên Hồng, tốt nhất đừng thách thức sự kiên nhẫn của tao!"
Cổ Thăng Trạch nghe xong lời Lộ Nam, hắn như muốn vô tới giết anh.

Hằn lập tức đứng lên, liền bị Lộ Nam đẩy xuống ghế.

Hắn căm hận nhìn anh:
“Lộ Nam, mày được lắm! Dẫu sao mày cũng muốn đưa em gái ra khỏi đây, vậy thì hãy từ đây đi ra rồi hãng nói
Lộ Nam nheo mắt nhìn một lượt quán cà phê, tất cả đều là vệ sĩ của Cổ Thăng Trạch.


Cẩn thận đếm thì có không dưới bốn năm mươi người.

Khỏe miệng anh khẽ cong lên, hai tay năm tròn lại, tiếng "cờ rạch" được phát ra.

Cổ Thắng Trạch tưởng rằng anh định đánh mình, hắn giơ tay ôm lấy đầu, cuộn người trên ghế.

Lộ Nam bật cười, với cái dáng vẻ như vậy mà dám ở trước mặt anh hung hăng càn quấy.

Lộ Nam quay người, anh đưa chân đá một cái, một hàng vệ sĩ ở đó, tất cả đều ngã nhào xuống đất.

Cổ Thăng Trạch nghe thấy tiếng "rầm rầm”, liền bỏ tay từ trên đầu xuống.

Nhìn thấy đống hỗn loạn ở trước mắt, hai mắt hắn như không tin được.

Chỉ trong nháy mắt, một cú đá của Lộ Nam mà đã giải quyết được tới mười mấy người, đảm vệ sĩ lảo đảo, năm xiên veo trên mặt đất, bàn và ghế bên trong quán cà phê, tất cả đều bị lật đổ.

Khung cảnh lộn xộn trước mắt khiến Cổ Tháng Trạch không khỏi hoảng sợ.

Lộ Nam
nhanh như thoát, anh hạ gục hết đảm vệ sĩ của nhà họ Cổ Cổ Thắng Trạch không quan sát được rõ rốt cuộc anh đã ra tay như thế nào, nhưng giờ phút này đây, tất cả vệ sĩ mà hắn đưa theo đều đang nằm sóng soài trên mặt đất, kêu la đau đớn.

Cổ Thăng Trạch thật sự hoảng sợ, rất cuộc anh là ai? Tại sao có thể nhanh như vậy đã đánh gục được bao nhiêu người.

Sự thật đã bày ra trước mắt khiến Cổ Thăng Trạch không thể không tin được.

Nhìn theo bóng lưng cao lớn của Lộ Nam, đáy mắt hắn ảnh lên vẻ khiếp sợ, sự cay cú hận thù trước đó dường như đã biến mất.

Một Lộ Nam như vậy, liệu hắn còn có thể đấu lại được không?
Lộ Nam kéo Lộ Tây Tây ra khỏi quảng trường, để Vân Phàm đưa cô về nhà.

Đáy mắt Lộ Tây Tây đỏ hoe, cô mếu máo nói:
“Anh trai, là do em không tốt, đã gây phiền phức cho anh!”
Lộ Nam lắc lắc đầu:
“Không phải đầu, là do anh đã làm liên lụy tới em.

Sau này mỗi khi ra ngoài đều nhớ phải dắt thêm nhiều vệ sĩ hơn nhớ chưa? Còn bây giờ em mau về nhà đi, kẻo bà nội lo lắng!”
Lộ Tây Tây gật đầu, sau đó đi theo Vân Phàm lên xe.

Lộ Nam cúi đầu nhìn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện