“Trong nhà cũng không còn gì để chia, muốn chia thì chia đồ ở trong nhà, anh trai con còn phải nuôi cha mẹ, nhà này sẽ để lại cho anh con, nhà các con dọn ra ngoài ở. Khẩu phần ăn thì chúng ta sẽ chia theo đầu người, tiền nong thì con cũng biết, làm gì có, chúng ta không chia được. Bát đũa trong nhà cũng không nhiều, dựa theo đâu người mà chia, còn nữa, phòng của mình thì con tự lấy đi. Tiếp theo nói đến chuyện chăm sóc bố mẹ sau này, bọn ta cũng đâu có sinh ra mỗi anh con đâu, không thể để anh con gánh hết được. Về phần lương thực của cha với mẹ con một năm mỗi người cần năm mươi cân gạo, năm mươi cân bột, tổng cộng là hai trăm cân. Tiền thì mỗi năm nhà con đưa cho cha mẹ tám mươi đồng là cha mẹ thấy đủ rồi, sang tết thì tặng vải vóc hay đồ ăn đều được, cha mẹ không chê…”
Ông cụ Tô lải nhải nói, mà Tô Hòa Bình lại không nghe một chữ nào, chỉ thấy miệng của cha ông lúc đóng lúc mở.
Đây đâu phải là cho dọn ra đâu, đây là muốn cả nhà ông phải làm việc lâu dài, tiền thì không được trả, ngược lại còn phải đưa tiền cho hai ông bà cụ nữa.
Mà vợ chồng anh cả Tô ở phòng bên chống tai ở cửa sổ nghe trộm, trong lòng tính toán, Tô Hòa Bình đưa cho hai ông bà phí chăm sóc là tám mươi đồng, chẳng phải lại về tay nhà bọn họ sao? “Anh họ tính toán thật kỹ càng, khiến người làm đại đội trưởng như em đây phải thấy xấu hổ.” Đại đội trưởng đến, cắt ngang kế hoạch ở riêng mà ông Tô cho là công bằng.
Ông cụ Tô thấy đại đội trưởng với bí thư chi bộ, lại thấy Tô Khải đi sau hai người họ, tức xanh cả mặt, thằng nhóc chết tiệt này.
“Đại đội trưởng, bí thư chi bộ, sao hai người lại tới đây, mời ngồi mời ngồi. “ Ông cụ Tô đứng lên tiếp đón hai người.
“Nghe nói nhà ông đang muốn ở riêng, bọn tôi tự đến để đỡ làm phiền mọi người đi một chuyến.” Bí thư chi bộ híp mắt cười, cứ như vừa nãy ông ta không phải là người nghe lén vậy.
“Nếu đã quyết định chia nhà, thì phải đem tiền nong cùng gia tài chia cho rõ.”
Vừa nghe thấy là phải lấy tiền ra chia, bà cụ Tô không chịu đồng ý, ngược lại là bà ta muốn sau khi dọn ra ngoài rồi thì nhà Tô Hòa Bình vẫn phải tới giúp đỡ, đưa một ít đồ để hiếu thuận, chẳng lẽ nhà thằng hai lại dám không đưa, điểm khác biệt sau khi dọn ra là không sống chung một cái sân nữa thôi.
Vốn dĩ bà cụ Tô đã tính toán như vậy, mà ông Tô cũng biết vợ mình nghĩ gì trong đầu, cũng ngầm đồng ý. Nếu như dọn ra ngoài mà phân chia nhiều thứ như vậy thì ông ta thấy khó chịu, nên mới đưa ra những cái yêu cầu ở riêng khắt khe như thế.
Không đồng ý thì không được dọn ra, mà đồng ý thì phải theo như lời ông ta nói mà làm, kiểu gì ông ta cũng không sợ lỗ.
Không nghĩ tới Tô Khải lại mời hai người này tới, dựa vào lời chia nhà trước đó của ông ta, thằng hai sẽ phải đồng ý, không có ai chen vào, nhưng có hai người này tới, nhìn biểu cảm của thằng hai là biết không đồng ý với những yêu cầu trên.
“Nhà tôi muốn ra ở riêng, đến lúc đó nhờ đại đội trưởng duyệt đơn cho…”
“Câm miệng!” Thằng ngu này, lại đi nói ra trước mặt người ta. Đại đội trưởng Tô Thắng gọi ông Tô một tiếng “anh họ”, nhưng thật ra lại là họ hàng xa, lúc này tới đây, đoán chừng là sợ Tô Hòa Bình phải chịu thiệt, dù sao khi còn bé hai người luôn chơi cùng nhau.
Ông cụ Tô lải nhải nói, mà Tô Hòa Bình lại không nghe một chữ nào, chỉ thấy miệng của cha ông lúc đóng lúc mở.
Đây đâu phải là cho dọn ra đâu, đây là muốn cả nhà ông phải làm việc lâu dài, tiền thì không được trả, ngược lại còn phải đưa tiền cho hai ông bà cụ nữa.
Mà vợ chồng anh cả Tô ở phòng bên chống tai ở cửa sổ nghe trộm, trong lòng tính toán, Tô Hòa Bình đưa cho hai ông bà phí chăm sóc là tám mươi đồng, chẳng phải lại về tay nhà bọn họ sao? “Anh họ tính toán thật kỹ càng, khiến người làm đại đội trưởng như em đây phải thấy xấu hổ.” Đại đội trưởng đến, cắt ngang kế hoạch ở riêng mà ông Tô cho là công bằng.
Ông cụ Tô thấy đại đội trưởng với bí thư chi bộ, lại thấy Tô Khải đi sau hai người họ, tức xanh cả mặt, thằng nhóc chết tiệt này.
“Đại đội trưởng, bí thư chi bộ, sao hai người lại tới đây, mời ngồi mời ngồi. “ Ông cụ Tô đứng lên tiếp đón hai người.
“Nghe nói nhà ông đang muốn ở riêng, bọn tôi tự đến để đỡ làm phiền mọi người đi một chuyến.” Bí thư chi bộ híp mắt cười, cứ như vừa nãy ông ta không phải là người nghe lén vậy.
“Nếu đã quyết định chia nhà, thì phải đem tiền nong cùng gia tài chia cho rõ.”
Vừa nghe thấy là phải lấy tiền ra chia, bà cụ Tô không chịu đồng ý, ngược lại là bà ta muốn sau khi dọn ra ngoài rồi thì nhà Tô Hòa Bình vẫn phải tới giúp đỡ, đưa một ít đồ để hiếu thuận, chẳng lẽ nhà thằng hai lại dám không đưa, điểm khác biệt sau khi dọn ra là không sống chung một cái sân nữa thôi.
Vốn dĩ bà cụ Tô đã tính toán như vậy, mà ông Tô cũng biết vợ mình nghĩ gì trong đầu, cũng ngầm đồng ý. Nếu như dọn ra ngoài mà phân chia nhiều thứ như vậy thì ông ta thấy khó chịu, nên mới đưa ra những cái yêu cầu ở riêng khắt khe như thế.
Không đồng ý thì không được dọn ra, mà đồng ý thì phải theo như lời ông ta nói mà làm, kiểu gì ông ta cũng không sợ lỗ.
Không nghĩ tới Tô Khải lại mời hai người này tới, dựa vào lời chia nhà trước đó của ông ta, thằng hai sẽ phải đồng ý, không có ai chen vào, nhưng có hai người này tới, nhìn biểu cảm của thằng hai là biết không đồng ý với những yêu cầu trên.
“Nhà tôi muốn ra ở riêng, đến lúc đó nhờ đại đội trưởng duyệt đơn cho…”
“Câm miệng!” Thằng ngu này, lại đi nói ra trước mặt người ta. Đại đội trưởng Tô Thắng gọi ông Tô một tiếng “anh họ”, nhưng thật ra lại là họ hàng xa, lúc này tới đây, đoán chừng là sợ Tô Hòa Bình phải chịu thiệt, dù sao khi còn bé hai người luôn chơi cùng nhau.
Danh sách chương