Tô Điềm nhìn hai bà cháu, một người trực tiếp đổ tội cho cô, một người hàm hồ suy đoán, cô lạnh lùng nhếch miệng, ai mà không biết giả vờ đáng thương, cô chịu đựng cơn đau đầu, nước mắt lã chã rơi.

“Chị họ cũng cảm thấy là do em ăn trộm sao?”

Tô Điềm suy yếu được mẹ ôm trong ngực, cả người đầy vết thương, sắc mặt tái nhợt, nói một câu liền thở gấp, khiến người nhìn thương xót.

Mọi người đều thông cảm với người yếu thế hơn.

Trán Tô Hiểu Vân nổi lên gân xanh, con bé ngu ngốc này, nói một câu làm chị ta ngậm miệng một hồi lâu, sau đó mới bắt đầu nói: “Sao em họ lại nghĩ như thế, chị đâu có quyền quyết định đúng hay sai. Chú hai, hay là trước tiên chú đưa em họ đi khám đi, cháu không hề nói gì cả, bà nội cũng chỉ nói em một hai câu…”

Tô Hiểu Vân không trả lời trực tiếp câu hỏi của Tô Điềm, chị ta biết rõ chú hai không có tiền chữa thương cho Tô Điềm nhưng cứ luôn mồm khuyên bảo chú hai, còn dùng ánh mắt trách móc nhìn Tô Điềm.

“Chị họ, sao chị có thể nói như vậy? Em giúp chị che giấu, bây giờ bị mang tiếng ăn trộm, chị…chị một chút cũng không nghĩ cho em sao?” Tô Điềm lắp bắp nói, bụm mặt nghẹn ngào khóc. Tô Hiểu Vân có thể mập mờ nói vài câu, thì tại sao cô không thể?

Quả nhiên, Tô Điềm vừa nói xong, mấy thím hàng xóm đã nhận thấy điều bất thường.

Tô Hòa Bình và Chu Tuệ Ngọc vây quanh Tô Điềm, đau lòng cô xong lại vội vàng hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con gái họ chưa bao giờ chạy đến kể cho họ biết, chỉ dám vụng trộm khóc, bọn họ có hỏi bao nhiêu cô cũng không nói, hôm nay có thể nói ra những lời này, có thể tưởng tượng được cô đã chịu đựng bao nhiêu ấm ức.

“Đúng vậy cháu gái Điềm, cháu nói ra mới có thể đòi lại công đạo.”

“Đúng thế, cháu không nói ra, không ai biết được chuyện gì xảy ra.”

Các thím hàng xóm mỗi người một câu thúc giục Tô Điềm, các bà là nông dân, giọng lớn vô cùng, ngứa mắt liền đánh một trận, sợ nhất chính là Tô Điềm như này, nói vài câu không đầu không đuôi, ba gậy đánh không ra một cái lừ đừ, làm bọn họ gấp muốn chết.



Tô Điềm sợ sệt nhìn thoáng qua sắc mặt tái xanh của bà cụ Tô, lại nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Tô Hiểu Vân, run rẩy che kín mặt ẩn vào trong lòng Chu Tuệ Ngọc.

Khiến cho Chu Tuệ Ngọc đau lòng vô cùng, nhìn bộ dáng sợ hãi của con gái mà không ngừng rơi nước mắt.

Mắt của Tô Hòa Bình càng hồng, khàn giọng dỗ cô: “Đừng sợ, có cha ở đây, con cứ nói hết ra.”

“Cha, cha tin con sao?”

“Cha tin mà, con gái của cha lớn lên rất ngoan.” Sau này lớn lên cũng phải dũng cảm, lời này Tô Hòa Bình giữ lại trong lòng, ánh mắt kiên định, cho dù con gái có bị oan ức, ông sẽ minh oan cho cô.

Tô Điềm rơm rớm nước mắt, giờ khắc này cô không giả vờ khóc cầu tình nữa mà là chân thành khóc, sau này, cô là người có cha có mẹ.

“Mỗi buổi trưa bà nội đều bảo con đưa đồ ăn cho bác cả, nhưng mỗi lần ở ngoài cổng bị chị họ cầm đi kiểm tra rồi mới đưa cho con, lần này chị họ vừa kiểm tra xong, bà nội xem rồi nói con ăn vụng, huhuhu, con không có, con cũng không dám, bà nội nói, nếu con dám ăn vụng thì sẽ bán con đi, cha ơi, con không muốn bị bán..."

Tô Điềm nói xong, lập tức khóc lớn. Ôi ! Khóc mạnh quá, đau cả đầu, phải kiềm chế một chút!

“Nhìn con bé bị ấm ức kìa.”

“Bà nội ruột mà lại nói như thế, quá ác độc rồi.”

“Tôi nói này, ai biết được ai trộm đâu, nếu không làm gì cứ một tí lại muốn kiểm tra chứ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện