… rất tiếc khi nghe rằng Caroline bị đau và gần như đánh gục chị.

Và dĩ nhiên sẽ rất tồi tệ khi cả Amelia và Belinda

đều không dễ bảo trước sự chào đời của con bé.

Nhưng chị hẳn phải lạc quan, Daphne thân yêu.

Mọi chuyện sẽ khó khăn hơn nhiều nếu chị sinh đôi.

– từ Eloise Bridgerton gửi đến chị gái cô,

nữ Công tước Hastings,

một tháng sau khi Daphne sinh đứa con thứ ba.

Phillip tự huýt sáo khi bước đi dọc đại sảnh chính hướng đến cầu thang gác, quá sức hài lòng với cuộc đời anh.

Anh đã trải qua phần còn lại của buổi chiều tốt đẹp bầu bạn với Cô Bridgerton – không, là Eloise, anh tự nhắc chính mình – và giờ đây anh bị thuyết phục rằng cô là một người vợ tuyệt mỹ. Cô rõ ràng là khá thông minh, và với tất cả chừng ấy anh chị em (không ám chỉ đến những cháu trai và cháu gái) mà cô kể, chắc chắn cô biết phải quản lý Oilver và Amanda như thế nào.

Và, anh nghĩ với một nụ cười quỷ quái như chó sói, cô khá xinh, và hơn một lần vào chiều nay, anh bắt gặp chính bản thân anh đang giương mắt nhìn cô, tự hỏi cô sẽ cảm thấy thế nào trong vòng tay anh, không biết cô có đáp lại nụ hôn anh trao.

Cả cơ thể anh căng cứng trước từng ấy ý nghĩ. Đã rất lâu kể từ khi anh với một người phụ nữ. Nhiều tháng năm hơn anh bận tâm để mà đếm.

Đã rất nhiều năm, hoàn toàn thực lòng, hơn bất kỳ thằng đàn ông nào sẽ quan tâm mà thú nhận.

Anh không để bản thân bị lôi kéo vào những lời phục vụ được đề nghị bởi những cô hầu rượu nơi quán trọ chung trong địa phương, thích những người phụ nữ của anh tắm gội sạch sẽ tinh tươm hơn, và sự thật, không quá mức nặc danh đến thế.

Hay có lẽ phải nặc danh hơn. Không ai trong số những cô hầu rượu ấy giống như rời khỏi làng trong suốt quãng thời gian của họ, và Phillip tận hưởng thời gian của anh tại các quán trọ chung trong địa phương nhiều đến mức hủy hoại nó, bởi liên tục đụng phải những phụ nữ anh đã một lần ăn nằm và chẳng bao giờ quan tâm.

Và trước khi Marina qua đời – thì chà, anh thậm chí luôn chung thủy với cô, tuy thực tế là họ không chung giường kể từ khi hai đứa sinh đôi còn rất nhỏ.

Cô đã trở nên sầu muộn sau khi sinh bọn trẻ. Marina đã luôn có vẻ như mỏng manh và buồn bã quá mức, nhưng chỉ sau khi Oliver và Amanda chào đời, cô lún sâu hơn vào thế giới riêng phiền muộn và thất vọng của chính mình. Điều ấy khiến Phillip kinh hãi, khi quan sát cuộc đời cô cứ từng ngày từng ngày trôi qua trong lặng lẽ, cho đến khi tất cả bị bỏ lại đằng sau một cách thẳng thừng đến lạ, với bóng hình trống rỗng của người phụ nữ đã một lần tồn tại.

Anh biết những phụ nữ không thể nối lại ngay những mối quan hệ sau khi sinh con, nhưng cả khi cơ thể cô được chữa lành, anh cũng không thể tưởng tượng việc ép bản thân anh trên cô. Làm sao mà một người có thể cho là khao khát, sau khi một người phụ nữ luôn luôn trông cứ như đang khóc? Khi hai đứa sinh đôi lớn hơn chút nữa, và Phillip đã nghĩ – thực ra, hy vọng – rằng Marina đã tốt hơn, vì vậy anh đã đến phòng ngủ cô.

Một lần.

Cô không từ chối anh, nhưng cũng không đóng vai trò gì trong việc ân ái của anh. Cô chỉ nằm đó, chẳng làm gì, đầu quay sang một bên, chớp đôi mắt trống rỗng.

Dường như cô chẳng hề ở đó.

Anh bị bỏ lại với cảm giác dơ bẩn, với tư cách đồi bại, cứ như bằng cách nào đó anh đã hãm hiếp cô, dù cô không bao giờ nói không.

Và anh chẳng bao giờ chạm vào cô lần nữa.

Những nhu cầu nơi anh không bao giờ lớn đến mức cần một người phụ nữ nằm dưới như một xác chết để thỏa mãn.

Và anh không bao giờ muốn một lần nào cảm thấy giống cái đêm cuối cùng ấy. Khi trở về phòng mình, anh nhanh chóng trút mọi thứ ra khỏi bao tử, run rẩy và lẩy bẩy, kinh tởm bản thân. Anh đã cư xử như một con thú, liều mạng cố gắng khuấy động cô trong vài cách – bất cứ cách nào – đáp trả lại. Khi điều ấy được chứng minh là không thể, anh trở nên giận dữ với cô, muốn trừng phạt cô.

Và điều đó làm anh chết khiếp.

Anh đã quá dữ dội. Anh không nghĩ anh làm đau cô, nhưng anh đã không dịu dàng. Và anh không bao giờ muốn thấy khía cạnh đó trong bản thân anh lần nữa.

Nhưng Marina đã đi rồi.

Đã đi.

Và Eloise khác hẳn. Cô không ngay lập tức òa khóc, hay nhốt mình trong phòng, phàn nàn bữa ăn và thổn thức trên gối.

Eloise có sự sống. Nghị lực.

Eloise hạnh phúc.

Và nếu đấy không phải là một tiêu chuẩn tốt cho một người vợ, anh không biết đó là gì.

Anh dừng lại nơi chân cầu thang và kiểm tra cái đồng hồ bỏ túi. Anh đã nói cho Eloise biết bữa tối sẽ diễn ra vào lúc bảy giờ, và do đó anh sẽ gặp cô ngoài cửa, và dẫn cô xuống phòng ăn. Anh không muốn xuất hiện sớm và trông quá háo hức.

Mặt khác, chuyện này không thiệt hại gì. Sẽ đạt được một chút lợi ích khi khiến cô nghĩ rằng anh phớt tỉnh.

Anh đóng đồng hồ lại và đảo mắt. Anh đang cư xử không khác gì hơn một cậu nhóc thiếu kinh nghiệm. Chuyện này thật lố bịch. Anh là chủ căn nhà và một nhà khoa học hoàn hảo. Anh không nên đếm từng phút chỉ để có thể làm hài lòng một phụ nữ.

Nhưng dù nghĩ thế, anh quan sát đồng hồ để kiểm tra một lần nữa. Còn ba phút là đến bảy giờ. Tuyệt vời. Như thế cho anh vừa đủ thời gian trèo lên các bậc thang, và gặp cô ngoài cửa với chính xác dư ra một phút.

Anh nhăn răng cười, tận hưởng cơn xúc động ấm áp của khát khao, trước ý nghĩ cô trong bộ váy áo buổi tối. Anh hy vọng đó là màu biếc xanh. Cô sẽ trông đáng yêu với màu xanh ấy.

Anh mỉm cười toe toét hơn. Cô sẽ trông đáng yêu với bất kỳ thứ gì.

Ngoại trừ khi anh tìm thấy cô, trên những nấc thang phía ngoài phòng, tóc cô biến thành trắng bệch.

Dù, có vẻ như, cả phần còn lại nơi cô cũng thế.

Chết tiệt thật. “Oliver!” Anh rống. “Amanda!”

“Ồ, chúng đi lâu rồi.” Eloise cấm cẳng. Cô ngước lên anh với đôi mắt phừng phừng lửa giận. Đôi mắt bốc khói mà, anh không thể không chú ý, là phần duy nhất của cô không bị bao phủ bởi một lớp bột mì đặc biệt dày cộm.

Chậc, thật tốt khi cô nhắm mắt đúng lúc. Anh luôn ngưỡng mộ phản xạ nhanh nhẹn của phụ nữ.

“Cô Bridgerton.” Anh nói, đưa tay ra trước giúp cô, rồi rụt lại khi nhận ra ở đây không có gì giúp được cô. “Tôi không thể bắt đầu nói rằng–”

“Đừng xin lỗi cho chúng.” Cô cáu kỉnh.

“Rồi.” Anh nói. “Dĩ nhiên. Nhưng tôi hứa với cô… tôi sẽ…”

Từ ngữ của anh rơi rụng. Thật sự, ánh mắt cô cũng đủ làm Napoleon phải câm lặng.

“Ngài Phillip.” Cô lên tiếng, chậm rãi, rít chặt, trông rất giống như cô có thể phóng chính cô tới anh trong một cơn điên cuồng giận dữ. “Như anh thấy, tôi chưa sẵn sàng cho bữa tối.”

Theo bản năng tự vệ, anh lùi lại vài bước. “Tôi suy ra là hai đứa sinh đôi đến thăm cô.” Anh nói.

“Ồ, phải.” Cô trả lời, với sự mỉa mai đo được không phải ít. “Và rồi vắt chân lên cổ mà chạy. Không tìm thấy hai kẻ hèn nhát bẻ nhỏ ấy ở đâu hết.”

“À, chúng không ở xa lắm đâu.” Anh trầm ngâm, cho phép cô xứng đáng có lời sỉ nhục với bọn trẻ trong khi cố gắng tiếp tục cuộc trò chuyện, cứ như cô không giống một loại hồn ma hiện hình ghê tởm nào đó.

Chẳng biết bằng cách nào, đó có vẻ như là chiều hướng hành động tốt nhất. Hay ít nhất, nó sẽ không dẫn đến kết quả những ngón tay cô bao phủ quanh cổ họng anh.

“Chúng sẽ muốn nhìn thấy thành quả, tất nhiên là thế.” Anh nói, dè dặt lùi thêm một bước nữa khi cô ho sặc sụa, làm đám mây bột mì xoáy tròn tung lên. “Tôi không nghĩ là cô nghe bất kỳ tiếng cười nào khi bột mì rơi xuống? Khúc khích, có lẽ?”

Cô trừng trừng lườm anh.

“Được rồi.” Anh nhăn mặt. “Xin lỗi. Trò đùa ngốc nghếch.”

“Thật khó,” cô nói, răng nghiến chặt đến mức anh tự hỏi quai hàm cô có thể cắn vào nhau hay không, “để nghe được bất cứ gì khác ngoài âm thanh của cái xô tống vào đầu tôi.”

“Chết tiệt.” Anh lầm bầm, dõi theo tia nhìn của cô cho đến khi mắt chạm phải một cái xô kim loại lớn, nằm lăn về một bên trên tấm thảm, với một ít bột mì vẫn còn sót lại bên trong. “Cô có bị thương không?”

Cô lắc đầu.

Anh với tới và chạm vào đầu cô bằng hai bàn tay anh, cố gắng xem xét kỹ cô có bị vài chỗ sưng hay thâm tím nào không.

“Ngài Phillip!” Cô ăng ẳng, thử cựa quậy khỏi sự ghì chặt của anh. “Tôi phải yêu cầu ngài–”

“Yên nào.” Anh đề nghị, nhẹ miết ngón cái anh vào thái dương cô, lần theo những đường nơi chỗ sưng. Đó là một cử chỉ thân quen, và anh cảm giác hài lòng đến lạ. Cô có vẻ như chỉ ở ngay cạnh anh, và nếu cô sạch sẽ, anh dám chắc anh không thể ngăn bản thân khỏi việc cuối xuống và đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô.

“Tôi ổn.” Cô gần như càu nhàu, giật mạnh ra để được tự do. “Bột mì nặng hơn là cái xô.”

Phillip cúi xuống và dựng đứng cái xô lên, kiểm tra sức nặng của nó trong tay anh. Nó khá nhẹ và không thể gây quá nhiều đau đớn, nhưng dù vậy, cũng không phải là thứ mà một người muốn bị đập vào đầu.

“Tôi sẽ qua khỏi, tôi đảm bảo với anh.” Cô cáu kỉnh.

Anh hắng giọng. “Tôi hình dung là cô sẽ muốn đi tắm?”

Anh nghĩ cô nói, “Tôi hình dung tôi sẽ muốn hai nhóc con kia kết thúc ở giá treo cổ.” nhưng những từ ngữ thoát ra dưới hơi thở cô, và chỉ bởi vì đó là những gì anh sẽ nói – à thì, nó không có nghĩa cô có chiều hướng hà khắc như thế.

“Tôi sẽ kêu người pha nước cho cô.” Anh nhanh chóng nói.

“Đừng bận tâm. Nước từ lần tắm cuối cùng của tôi vẫn còn trong bồn.”

Anh cau mày. Các con anh không thể có thời gian nhiều hơn tại hiện trường. “Tuy nhiên,” anh vội vã nói, “tôi sẽ xem xét việc đảm bảo còn ấm với vài xô nước mới.”

Anh cau mày lần nữa trước cái cái nhìn giận dữ ở cô. Lựa chọn từ ngữ tệ rồi đây.

“Tôi sẽ chỉ đi xem nó ngay bây giờ.” Anh nói.

“Vâng.” Cô trả lời một cách căng thẳng. “Anh làm đi.”

Anh sải bước xuống đại sảnh để gửi lời yêu cầu đến một cô hầu gái, ngoại trừ giây phút anh quay lại phía góc ấy, nhận ra cả tá người hầu đang chằm chằm há hốc nhìn họ, và thực sự hoàn toàn rõ là, anh dám cá ít nhất hai đứa sinh đôi đã ở cái bồn nước đủ lâu, trước khi Phillip lột da chúng.

Sau khi gửi họ về chỗ của mình với những lời chỉ dẫn chuẩn bị một bồn tắm ngay lập tức, anh quay lại phía Eloise. Anh cũng đã dính bột mì, nên không thấy hại gì khi nắm lấy cô. “Tôi vô cùng xin lỗi.” Anh lầm bầm, giờ đây đang cố gắng để không phá ra cười. Phản ứng ngay tức thì của anh là khùng lên, nhưng hiện tại… à thì, cô trông khá buồn cười.

Cô lườm anh giận dữ, hiển nhiên hiểu sự thay đổi tâm trạng nơi anh.

Anh nhanh chóng khoác vào vẻ mặt nghiêm trang. “Có lẽ cô nên quay lại phòng?” Anh gợi ý.

“Và ngồi ở đâu?” Cô cáu tiết.

Cô đã đúng. Cô giống như sẽ phá hoại bất cứ gì chạm vào, hay ít nhất bắt phải có một sự lau chùi kỹ lưỡng.

“Vậy thì, tôi sẽ chỉ tiếp tục trò chuyện cùng cô.” Anh nói, cố để nghe vui vẻ.

Cô trao cho anh cái nhìn dứt khoát là chẳng lấy gì làm vui sướng.

“Được rồi.” Anh nói, trong sự nỗ lực để lắp đầy sự im lặng với cái gì đó khác ngoài bột mì. Anh liếc xuống dưới sàn nhà, ấn tượng với công trình của hai đứa sinh đôi, không kể đến những hậu quả đáng tiếc. “Tôi tự hỏi sao chúng làm được thế.” Anh trầm ngâm.

Môi cô trễ xuống. “Nó có là vấn đề không?”

“Chậc.” Anh nói, để ý từ gương mặt cô rằng đây không phải con đường thảo luận thích hợp nhất, nhưng dù sao vẫn tiếp tục với, “Tôi chắc không thể bỏ qua những hành vi của chúng, nhưng rõ ràng nó vô cùng khéo léo. Tôi không thấy nơi nào chúng có thể đặt cái xô, và–”

“Chúng để nó phía trên nóc cửa.”

“Cô nói gì cơ?”

“Tôi có bảy anh chị em.” Cô thô bạo nói. “Anh nghĩ tôi chưa từng thấy trò chơi khăm này trước đây? Chúng mở cửa – chỉ cạch một cái – và rồi cẩn thận đặt cái xô lên.”

“Và cô không nghe thấy chúng?”

Cô tóe lửa nhìn anh.

“Phải.” Anh gấp gáp nói. “Cô đang tắm.”

“Tôi không cho là,” cô nói bằng một giọng kiêu kỳ, “anh ám chỉ đến việc đây là lỗi tôi khi không nghe thấy chúng.”

“Dĩ nhiên là không.” Anh nói – vô cùng mau mắn. Chịu phán xét từ cái nhìn đầy sát khí trong đôi mắt Cô Bridgerton, anh thật sự chắc chắn sức khỏe và sự an toàn của anh phụ thuộc trực tiếp vào sự nhanh nhẹn khi anh đồng ý. “Sao tôi không để cô lại với…”

Có phải thực sự là một cách tốt khi miêu tả tiến trình công việc gột rửa đống bột mì ra khỏi một người nào đó?

“Tôi sẽ thấy cô tại buổi ăn tối chứ?” Anh hỏi, quyết định thay đổi chủ đề là cách dứt khoát hợp lệ nhất.

Cô gật đầu, một cái, ngắn gọn. Không có nhiều sự sôi nổi trong vẻ gật đầu đó, nhưng Phillip tính thấy anh nên vui vẻ khi cô không lên kế hoạch rời khỏi hạt vào đêm nay.

“Tôi sẽ chỉ thị Chị Bếp giữ cho buổi tối nóng sốt.” Anh lên tiếng. “Và tôi sẽ xem xét việc trừng phạt hai đứa sinh đôi.”

“Không.” Cô nói, đột ngột ngập ngừng. “Để chúng cho tôi.”

Anh chậm chạp quay lại, hơi khó chịu vì giọng nói của cô. “Cô, chính xác, định làm gì với chúng?”

“Với chúng hay cho chúng?”

Phillip chưa bao giờ nghĩ ngày nào đó có lúc anh hoảng sợ một người phụ nữ, nhưng có Chúa chứng giám, Eloise Bridgerton làm sự hài hước đang tồn tại biến mất đầy kinh hoàng khỏi anh.

Đôi mắt cô tuyệt đối hiểm ác.

“Cô Bridgerton.” Anh nói, khoanh tay lại. “Tôi phải hỏi. Cô có ý định làm gì với các con tôi?”

“Tôi đang cân nhắc những lựa chọn của mình.”

Anh suy nghĩ về điều ấy. “Tôi có thể tin tưởng chúng vẫn còn sống vào sáng mai không?”

“Ồ, vâng.” Cô trả lời. “Sống sót, và với từng thứ không hề bị sứt mẻ, tôi đảm bảo với anh.”

Phillip chăm chăm nhìn cô có đến một lúc, rồi để môi anh giãn ra thành một nụ cười hài lòng chậm rãi. Anh có cảm giác rằng sự báo thù của cô Eloise Bridgerton – bất kể nó có thể là gì – sẽ là chính xác những gì con anh cần. Chắc chắn một người với bảy anh chị em sẽ biết cách trút sự bực dọc theo cách láu cá, lừa lọc, và tài tình nhất có thể.

“Tốt thôi, Cô Bridgerton.” Anh nói, gần như hài lòng khi chúng đổ cái xô bột mì vào cô. “Hai đứa nó là của cô.”

Một giờ sau, chỉ sau khi anh và Eloise ngồi xuống cho bữa ăn tối, tiếng gào thét bắt đầu vang lên.

Phillip thực sự đánh rơi cái muỗng; tiếng la kinh khủng inh ỏi của Amanda cao hơn thường ngày.

Eloise thậm chí không dừng lại khi cô đút cái muỗng đầy súp rùa vào miệng. “Con bé ổn.” Cô lầm bầm, tế nhị lau sạch miệng với chiếc khăn ăn.

Tiếng đôi chân bé nhỏ lộp cộp ngày càng nhanh ầm ầm trên đầu, là tín hiệu rằng Amanda đang chạy đua xuống các bậc thang.

Phillip đứng dậy nửa chừng. “Có lẽ tôi nên–”

“Tôi đặt một con cá trên giường con bé.” Cô Bridgerton nói, hoàn toàn không mỉm cười, nhưng dù vậy trông khá hài lòng với bản thân.

“Một con cá?” Anh lặp lại.

“Rất đúng. Một con cá khá lớn.”

Con nòng nọc trong tâm trí anh nhanh chóng phát triển thành một con cá mập đầy răng nanh, và anh tự thấy bản thân anh đang nghẹn giọng. “Ơ,” anh chỉ không kiềm được việc bật hỏi, “cô tìm thấy con cá ở đâu?”

“Bà Smith.” Cô nói, cứ như Chị Bếp nhà anh chuyền tay con cá hồi lớn mỗi ngày trong tuần ấy.

Anh buộc bản thân mình ngồi xuống. Anh sẽ không chạy đi để cứu Amanda. Anh muốn làm thế; sau cùng thì, anh sở hữu bản năng làm cha mẹ kỳ lạ, và con gái anh đang hét ầm ĩ như lửa địa ngục đang liếm những ngón chân con bé.

Nhưng con nhóc phải chịu những gì nó làm; giờ là thời điểm để Cô Bridgerton làm con bé bốc mùi. Anh nhúng cái muỗng vào chén súp, đưa nó lên vài centimet, rồi dừng lại. “Và cô đặt cái gì trên giường Oliver?”

“Không gì cả.”

Anh cong một bên mày thắc mắc.

“Nó sẽ khiến thằng bé hồi hộp.” Cô lạnh nhạt giải thích.

Phillip nghiêng đầu chào về phía cô. Cô thật tuyệt vời. “Chúng sẽ trả đũa, dĩ nhiên.” Anh cảm thấy giới hạn của sự ca ngợi là cần cảnh báo cô.

“Tôi sẽ sẵn sàng.” Cô nói nghe không có vẻ gì là quan tâm, rồi ngước lên, nhìn thẳng vào mắt anh, ngay tức khắc khiến anh giật mình với cái nhìn chăm chăm trực tiếp. “Tôi cho là chúng biết anh mời tôi đến đây vì mục đích hỏi tôi làm vợ.”

“Tôi chưa bao giờ nói bất cứ gì với chúng.”

“Không.” Cô làu bàu. “Anh sẽ không nói.”

Anh quan sát cô sắc bén, không thể nhận thức cô có ý coi đó là một lời lăng mạ hay không. “Tôi không thấy cần thiết giữ việc báo cáo cho bọn trẻ những vấn đề cá nhân.”

Cô nhún vai, một chuyển động thanh nhã chọc anh điên lên.

“Cô Bridgerton.” Anh nói. “Tôi không cần lời khuyên của cô trong việc phải làm sao nuôi dạy con tôi.”

“Tôi không nói một lời nào về chủ đề đó.” Cô đáp trả. “Dù tôi có thể chỉ ra anh liều mạng tìm cho chúng một người mẹ, sẽ trông có vẻ như ngụ ý rằng anh cần sự giúp đỡ.”

“Cho đến khi cô đồng ý nhận vai trò đó,” anh nổi khùng, “cô có thể giữ những ý kiến của mình lại cho bản thân.”

Cô đâm anh với một cái nhìn chòng chọc giá lạnh, rồi chuyển sự chú ý lại vào chén súp. Tuy nhiên, sau hai muỗng đầy, cô quay lại nhìn anh bướng bỉnh, và nói. “Chúng cần rèn luyện kỷ luật.”

“Cô nghĩ tôi không biết sao?”

“Chúng cũng cần tình yêu nữa.”

“Chúng có tình yêu.” Anh lẩm bẩm.

“Và sự chú ý.”

“Cả cái đó.”

“Từ anh.”

Phillip có thể nhận thức anh còn lâu mới là một người cha hoàn hảo, nhưng anh sẽ thật khốn nạn nếu để cho phép ai khác nói thế. “Và tôi cho là cô suy diễn ra tình trạng bị bỏ mặc đáng xấu hổ của chúng trong vòng mười hai tiếng từ cuộc viếng thăm.”

Cô khịt mũi khinh bỉ. “Không cần đến mười hai tiếng để lắng nghe chúng vào sáng này, cầu xin anh dành vài phút nhỏ mọn để chơi với chúng.”

“Chúng không làm việc đó.” Anh vặn lại, nhưng có thể cảm thấy hai đầu tai trở nên nóng bừng, như chúng luôn thế mỗi khi anh nói dối. Anh không dành đủ thời gian với hai đứa nhóc, và anh bị mất thể diện khi cô thành công chỉ ra việc đó chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đến thế.

“Chúng thực tế van nài anh đừng bận rộn cả ngày.” Cô bắn ngược lại. “Nếu anh dành thêm một ít thời gian với hai đứa nhỏ–”

“Cô không biết bất cứ gì về các con tôi.” Anh rít lên. “Và cô cũng không biết bất cứ gì về tôi.”

Cô đột ngột đứng dậy. “Rõ là thế.” Cô nói, hướng về phía cửa.

“Chờ đã!” Anh gọi, nhảy phắt lên. Chết tiệt. Sao chuyện này lại xảy ra thế này? Gần một tiếng trước, anh đã bị thuyết phục là cô sẽ trở thành vợ anh, và giờ cô gần như trên đường trở lại London.

Anh thở ra một hơi nản lòng. Không gì có thể chuyển hướng cơn thịnh nộ của anh như các con, hay thảo luận về việc đó. Hoặc giả, chính xác hơn, thảo luận về những thất bại nơi anh trong việc làm cha chúng.

“Tôi xin lỗi.” Anh nói, cũng có ý nghĩ đó. Hay ít nhất có ý đó nhiều đủ để không muốn cô đi. “Làm ơn.” Anh giơ tay ra. “Đừng bỏ đi.”

“Tôi sẽ không bị đối xử như một đứa khờ.”

“Nếu có thứ gì đó tôi học được trong mười hai giờ kể từ khi cô tới,” anh nói, lặp lại những lời trước kia đầy quả quyết có chủ tâm, “là cô không phải một kẻ khờ.”

Cô xem xét đánh giá anh lâu hơn vài giây, rồi đặt tay mình vào tay anh.

“Và ít nhất,” anh lên tiếng, thậm chí mặc xác giọng làm như đang bào chữa, “cô phải ở lại cho đến khi Amanda đến.”

Cô nhướng mày thắc mắc.

“Chắc là cô sẽ muốn nhấm nháp chiến thắng.” Anh càu nhàu, rồi đế thêm dưới hơi thở. “Tôi biết tôi nên thế.”

Cô cho phép anh để cô vào chỗ ngồi, nhưng họ chỉ có đúng hơn một phút bên cô trước khi Amanda la hét vào phòng, bà giữ trẻ bám sát gót.

“Cha!” Amanda gào khóc, quăng mình vào lòng anh.

Phillip lúng túng trước cái ôm chặt của con bé. Đã một thời gian kể từ khi anh được con bé ôm thế, và anh quên mất cảm giác đó thế nào. “Chuyện gì vậy?” Anh hỏi, vỗ vào lưng con.

Amanda ngẩng mặt ra khỏi hõm cổ anh và chỉ một ngón tay giận dữ, run run về phía Eloise. “Đó là cô ta.” Con bé nói, cứ như muốn kích động sự tức giận trong anh.

“Cô Bridgerton?” Anh hỏi.

“Cô ta đặt một con cá lên giường con!”

“Và con đổ bột mì lên đầu cô ấy.” Anh nói một cách nghiêm khắc. “Nên cha nói con cũng ngang sức.”

Miệng Amanda hơi trễ xuống. “Nhưng cha là cha con!”

“Thật vậy.”

“Cha phải đứng về phía con!”

“Khi nào con đúng.”

“Đó là một con cá.” Cô bé thút thít.

“Cha có thể ngửi thấy. Con sẽ muốn tắm, cha hình dung thế.”

“Con không cần tắm!” Con bé rền rĩ khóc. “Con muốn cha trừng phạt cô ta!”

Phillip mỉm cười. “Cô ấy quá lớn để có thể trừng phạt, con không đồng ý sao?”

Amanda chăm chăm nhìn anh hoàn toàn không tin được, rồi cuối cùng, môi dưới con bé run run, và hổn hển. “Cha cần nói cô ta rời đi. Ngay bây giờ!”

Phillip đặt Amanda xuống, khá hài lòng với toàn bộ cuộc đọ sức này đang diễn ra. Có thể đó là vẻ bình tĩnh nơi Cô Bridgerton, nhưng anh có nhiều sự kiên nhẫn hơn thường lệ. Anh cảm thấy không cần vãi vội vã trách mắng Amanda, hay tránh con bé bằng cách xua nó về phòng. “Tha lỗi cho cha, Amanda.” Anh nói. “Nhưng Cô Bridgerton là khách của cha, không phải của con, và cô ấy sẽ ở lại đây đến chừng nào cha muốn.”

Eloise hắng giọng. Lớn tiếng.

“Hay,” Phillip cầu xin, “lâu đến chừng nào cô ấy ao ước ở lại.”

Toàn bộ gương mặt Amanda nhăn lại vì suy nghĩ.

“Điều đó không có nghĩ là,” anh nói nhanh, “con có thể nỗ lực tấn công để buộc cô ấy bỏ đi.”

“Nhưng–”

“Không nhưng gì hết.”

“Nhưng–”

“Cha nghĩ cô ấy rất thông minh,” Phillip nói, “và cha ước cha đã đặt một con cá vào giường con vài tháng trước.”

Amanda lùi lại kinh hãi.

“Về phòng con đi, Amanda.”

“Nhưng nó hôi lắm.”

“Con chỉ có thể trách bản thân.”

“Nhưng giường con–”

“Con sẽ ngủ trên sàn.” Anh đáp lại.

Với gương mặt run rẩy – sự thật là, cả cơ thể run run – con bé lê bước về phía cửa. “Nhưng… nhưng…”

“Sao, Amanda?” Anh hỏi, bằng giọng anh nghĩ là kiên nhẫn một cách ấn tượng.

“Nhưng cô ta không trừng phạt Oliver.” Cô nhóc bé nhỏ thì thào. “Như thế thật không công bằng. Bột mì là ý tưởng của anh ấy.”

Phillip nhướng mày.

“À, đó không phải chỉ là ý kiến của con.” Amanda nhấn mạnh. “Chúng con cùng nghĩ ra nó.”

Phillip thực sự cười thầm. “Cha sẽ không lo lắng về Oliver nếu cha là con, Amanda. Hay đúng hơn,” anh nói, những ngón tay mân mê cằm tư lự, “cha sẽ lo lắng. Cô Bridgerton đã có kế hoạch cho anh con.”

Điều đó có vẻ như làm thỏa mãn Amanda, và con bé lầm bầm rõ ràng, “Chúc Cha ngủ ngon.” trước khi để bà giữ trẻ dẫn về phòng.

Phillip quay lại chén súp của anh, cảm giác hài lòng với bản thân. Anh không thể nhớ lần cuối cùng anh thoát khỏi việc bất đồng với một trong hai đứa sinh đôi, mà cảm thấy anh có thể giải quyết mọi chuyện đúng đắn. Anh hớp một muỗng súp, rồi vẫn còn giữ muỗng mình, nhìn qua Eloise và nói. “Oliver tội nghiệp sẽ run như cầy sấy.”

Cô có vẻ rất cố gắng để không toe toét. “Thằng nhỏ sẽ không thể ngủ.”

Phillip lắc đầu. “Không cả chớp mắt, tôi nghĩ thế. Và cô nên cẩn thận. Tôi cược là thằng bé sẽ đặt vài loại bẫy trước cửa phòng nó.”

“Ồ, tôi không có kế hoạch hành hạ Oliver vào tối nay.” Cô nói với cái phẩy tay bất cần. “Như thế sẽ quá dễ dàng để đoán trước. Tôi thích yếu tố ngạc nhiên hơn.”

“Phải.” Anh nói với tiếng cười khoái chí. “Tôi có thể thấy cô sẽ thích thế.”

Eloise trả lời anh với một biểu cảm tự mãn. “Tôi gần như cân nhắc để thằng bé lại với nỗi thống khổ kéo dài, ngoại trừ việc đó sẽ không công bằng với Amanda.”

Phillip rùng mình. “Tôi ghét cá.”

“Tôi biết. Anh đã viết cho tôi nhiều về nó.”

“Tôi đã viết?”

Cô gật đầu. “Kỳ lạ là Bà Smith thậm chí có vài con trong nhà, và tôi cho là những người hầu thích thế.”

Họ bất ngờ rơi vào im lặng, nhưng đó là sự tĩnh lặng dễ chịu, thân tình. Và khi họ ăn, chuyển qua những món khác của bữa tối mà thực tế là chẳng nói gì, Phillip nghĩ rằng có lẽ hôn nhân không khó khăn đến thế.

Với Marina, anh luôn cảm giác thận trọng nhón chân đi xung quanh nhà, luôn sợ hãi cô sẽ chìm vào một cơn u sầu khác, luôn thất vọng khi cô như thoát khỏi cuộc sống, và quả thật, gần như biến mất.

Nhưng có thể hôn nhân sẽ dễ dàng hơn thế. Có lẽ nó sẽ giống như thế này. Thân tình. Thoải mái.

Anh không thể nhớ lần cuối cùng anh nói với bất kỳ ai khác về các con anh, hay việc nuôi dạy chúng. Đó đã luôn là gánh nặng của mình anh, ngay cả khi Marina còn sống. Marina đã tự có gánh nặng của chính cô, và anh vẫn còn vật lộn với cảm giác tội lỗi vì đã khuây khỏa khi cô ra đi.

Nhưng Eloise…

Anh nhìn qua bàn vào người phụ nữ không được mong đợi sẽ vướng vào đời anh. Mái tóc cô gần như rực đỏ dưới ánh nến huyền ảo, và đôi mắt cô, khi bắt gặp anh chăm chú nhìn, rực lên sức sống và đơn giản là một gợi ý tinh ma.

Cô là, anh nhận ra, chính xác những gì anh cần. Thông minh, bướng bỉnh, hống hách – chúng không phải là những thứ đàn ông tường tìm kiếm ở một người vợ, nhưng Phillip tuyệt vọng cần ai đó đến Romney Hall và sửa chữa mọi chuyện. Chẳng có thứ gì là đúng, từ ngôi nhà đến các con anh, đến cả cái tấm màn nhạt nhẽo vô vị lặng im đã mắc vào nơi Marina đã sống, và đáng buồn thay không bị dỡ xuống ngay cả sau khi cô mất đi.

Phillip sẽ vui lòng từ bỏ quyền làm chồng với một người vợ, nếu chỉ cần cô đơn giản khiến mọi thứ trở nên đúng đắn lần nữa. Anh sẽ hạnh phúc hơn được biến mất vào trong nhà kính, và để cô phụ trách tất cả mọi thứ khác.

Eloise Bridgerton có sẵn sàng đảm nhận vai trò ấy không?

Chúa ơi, anh hy vọng thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện