Ngày chủ nhật đầu tiên của tháng ba, bác bán thịt ở đầu chợ sang nhà tớ hỏi chuyện, bác ấy bảo tớ đã chọn trường cấp ba nào chưa, bảo ba mẹ tớ nộp thêm hồ sơ vào trường quốc tế Việt Đức xem sao.

-"Hả bác hôm nay bị ốm à, trường đó học phí trên trời, toàn đứa giàu, con nhà em xin vào làm quét rác sợ cũng không đủ tiêu chuẩn ý chứ."

-"Dào ôi cô chú chẳng biết gì sất, hôm nay tôi vừa đọc báo thấy bảo trường đó thi tuyển chọn vào đầu tháng sáu, đứa nào đạt điểm tổng cao nhất sẽ trúng học bổng toàn phần ba năm, tới đồng phục và cơm nước buổi trưa cũng được lo luôn..."

Mẹ tớ hơi mừng, mà xong lại cau mày.

-"Nhưng bọn nó học giỏi siêu sao lắm bác ạ."

-"Con Thu nhà cô cũng học giỏi nhất lớp mà, cứ thử đi, mất gì đâu, đã học trường quốc tế thì cơ hội đi du học là rất lớn, biết đâu sau này cô chú lại được đổi đời..."

Ba mẹ tớ thấy vậy liền xua tay, không dám mơ. Nhưng xong vẫn cho tớ ba trăm ngàn làm hồ sơ dự tuyển.

Tớ bảo toàn các bạn trâu bò thôi, con sợ không đấu nổi, xem ra ba mẹ sắp mất oan một trăm năm mươi thanh đậu phụ rồi.

Đấy là nói ngoài miệng, cho hai người tớ yêu nhất đỡ phải hi vọng.

Chứ thực lòng tớ nghĩ gì các cậu biết không? TỚ. NHẤT. ĐỊNH. GIÀNH. HỌC. BỔNG.

Tớ không biết nữa, chỉ là tưởng tượng tiền học ba năm liền, rất là lớn. Thử hỏi ba năm tới, nếu ba mẹ chỉ phải nuôi tớ ăn, có phải sẽ nhẹ gánh đi rất nhiều không?

Rồi nếu học tốt được đi du học, mai sau sẽ kiếm được rất nhiều tiền còn gì?

Tiền, tiền, tiền.

Buổi tối đầu óc tớ toàn tiền thôi, động lực mạnh mẽ kinh khủng khiếp. Ngay lập tức lên mạng tìm đề các năm trước về làm thử.



Khổ nhà không có máy tính, có mỗi con điện thoại ghẻ anh họ không sài nữa vứt cho, nhiều lúc toét cả mắt.

Mà chẳng làm sao sất. Có mà dùng là tốt lắm rồi.

Từ hôm ấy, ngày nào cũng ôn tập mải miết tới ba giờ sáng mới dám đi ngủ, chỉ sợ nếu không cố gắng, cả đời sẽ hối hận.

Mọi người quen tớ, toàn chê tớ già trước tuổi cả, nói chung tớ cũng không quan trọng chuyện đó, giờ tớ già, xấu vậy thôi, khi nào tớ có tiền tớ sẽ đẹp và trẻ ra, nhất định thế.

...

Vòng đầu tiên là một bài trắc nghiệm tổng hợp tất cả các môn, vòng thứ hai là thi viết luận, vòng thứ ba thi Toán 180 phút, điểm tối đa 20 một vòng. Ba vòng này là quyết định tuyển trò vào học.

Hôm vừa rồi tớ cũng đạp xe ra trường chụp lại kết quả rồi về cộng của tất cả các bạn. Hiện tại tổng điểm của tớ đang là 52 ba vòng, tiếc là chỉ đứng thứ hai, kém bạn thứ nhất, năm điểm lận.

Tất nhiên tớ đỗ trường này rồi, nhưng đỗ hay không có nghĩa lý gì đâu? Quan trọng là có học bổng thì mới được học.

Tớ là một trong mười người cầm tấm vé vào vòng thi tiếng anh cuối, vẫn có khả năng bứt phá, nhưng thực sự là hơi nản, bởi vì giám khảo sẽ đặt một câu hỏi bất kì, thí sinh trả lời trong vòng năm phút, mà ở trường tớ các cô toàn dạy ngữ pháp thôi, tớ nói không tốt lắm đâu.

Nhưng vẫn cố gắng hết sức.

Tới ngày thi, bên ngoài sân toàn xe hơi hạng sang thôi, hội trường cũng đông kín, các bạn đi với phụ huynh. Tớ thì không dám hé răng gì với người nhà cả, mất công ba mẹ bỏ một buổi bán hàng, với lại tớ sợ thi dở làm xấu mặt hai người.

Thí sinh ngồi hàng ghế đầu tiên, tớ đưa mắt tìm cái bạn được điểm cao nhất. Không ngờ luôn đó, lại chính là bạn Cún. Trí nhớ của tớ tốt mà, chắc không thể nhầm được.

Ngồi cạnh bạn là cô tóc vàng hoe, hình như là giáo viên của bạn ấy thì phải, thấy cô ấy mặc áo có logo của trung tâm tiếng anh nổi tiếng lắm. Thôi tớ thầm nghĩ kiểu này mình tiêu luôn rồi.

Tớ thi thứ chín, bạn ấy thi thứ mười.



Chẳng cần tới lượt bạn ấy thì ngồi nghe tám bạn kia hùng biện tớ đã thấy choáng váng rồi, buồn thúi ruột.

Tới lượt, câu hỏi của tớ là lý do lớn nhất khiến em dự thi vào trường này? Tớ lúc đó uể oải chán nản lắm rồi, biết là mình không có suất nên chẳng hề khen trường đẹp, nổi tiếng, bề dày thành tích này nọ, một phát đáp bừa luôn.

Đại loại dịch ra tiếng việt nghĩa là, nhà em nghèo quá nên muốn thi giành học bổng để ba mẹ đỡ phải mất tiền đóng học phí.

Nói xong đang định đi xuống thì một thầy trong ban giám khảo lại hỏi tiếp, đại ý là nếu không được học bổng thì có học ở ngôi trường này nữa không?

Không hiểu sao lúc ấy mắt mũi tớ cay xè, tiếc quá mà. Giây phút nhìn thấy dòng chữ "Viet Duc International High School" ngoài cổng trường, tim tớ đã đập mạnh tới nhường nào, tớ đã khát khao được học ở ngôi trường này biết bao.

-"My answer would be no. Thank you!"

Thầy ấy gật đầu, lòng tớ nặng trĩu xuống, chắc cũng về ship tào phớ luôn đây, ngồi nghe kết quả làm gì cho mất thời gian. Không ngờ nổi, vừa đi được một nửa đường, thấy mic thông báo thí sinh thứ mười vì sức khoẻ không tốt nên bỏ thi.

Trời ơi, mừng như bắt được vàng luôn.

Ba chân bốn cẳng chạy về chỗ ngồi, đợi các thầy cộng điểm. Khiếp chắc đó là hai mươi phút dài nhất trong cuộc đời tớ mất.

Mọi chuyện cứ như là mơ vậy, tớ thi nói kém nhưng điểm ba vòng kia cao kéo lại, tổng vừa hay hơn người về sau một điểm. Lúc đó còn được gọi lên sân khấu trao giải, đứng trên bậc cao nhất nữa chứ, ôi giời ơi sướng hết cả người.

Bế mạc, tớ thấy có người đứng sau cánh gà, lặng lẽ nhìn mình, thực sự vừa bủn rủn vừa choáng váng, cậu ấy trông vẫn khoẻ mạnh mà, chẳng giống bệnh tật gì cả.

Ai đó bắt gặp ánh mắt tớ thì toan bỏ đi, tớ liền tò mò đuổi theo, gọi với.

-"Này Cún, đứng lại đã..."

Cậu ấy càng đi nhanh hơn, khiến tớ vừa phải vác cái tấm biển khen thưởng to đùng vừa đuổi theo.

-"Là cậu nhường tớ à?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện