Edit+beta: LQNN203

Các diễn viên có bối cảnh trong ngành thích đặt ra quy định cho nhà sản xuất, ỷ vào lực lượng tư bản để nhấn mạnh mình sẽ không đóng cảnh giường chiếu hay cảnh hôn. Trước khi gặp Phí Nghi Chu, Ân Tô Tô không có hậu đài nào, phải tự mình nỗ lực phát triển trong ngành này mấy năm nay.

Chưa đóng cảnh giường chiếu nào nhưng có đóng vài cảnh hôn.

May mắn các diễn viên nam mà cô đóng chung, dù là tiền bối hay người mới đều có tố chất rất cao, khi hôn chỉ chạm ở mức môi.

Nhưng nụ hôn của Phí Nghi Chu lại khác với bất kỳ cảnh hôn nào cô từng quay trước đây.

Người thường ngày nhã nhặn nghiêm túc như vậy, tựa hồ như bị tà ác ám vào, nắm lấy cổ tay cô kéo về, chỉ trong chớp mắt, anh đã ấn cả người cô vào bức tường cạnh cửa phòng tắm.

Nói đến cũng trùng hợp, trên tường có một công tắc cảm ứng, khi tấm lưng mảnh mai của Ân Tô Tô áp vào, ánh sáng liền biến mất, chỉ để lại bóng tối trong phòng.

Ân Tô Tô bị dọa sợ.

Mắt cô vẫn chưa thích ứng với sự thay đổi sáng tối trước mắt, không thể nhìn cũng như phân biệt rõ ràng bất cứ thứ gì, không thể nhìn thấy ngón tay của mình, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc hơi dồn dập, trong trẻo dễ chịu, gần trong gang tấc.

Vừa định nói, mọi lời đều bị người đàn ông nuốt chửng.

Đôi mắt Ân Tô Tô mở to vì sốc.

Thân hình cao lớn của Phí Nghi Chu ép cô vào tường, trong bóng tối đến thót tim này, anh cúi đầu lấp kín môi cô.

Phản ứng đầu tiên của Ân Tô Tô là sốc.

Trước khi lãnh chứng, họ đã nắm tay, ôm nhau vô số lần để thích nghi với nhau, nếu họ đã là vợ chồng, tất nhiên hôn nhau cũng hợp tình hợp lý.

Ân Tô Tô không phải sốc khi Phí Nghi Chu đột ngột hôn cô.

Mà sốc khi một quý ông cao quý như anh lại có thể bạo lực như vậy trong nụ hôn đầu tiên trao cho cô.

Giống như một người chết đuối quá lâu đột nhiên lấy lại được oxy, nuốt chửng, đòi lấy một cách tham lam. Đầu tiên, anh mút môi cô nghiền ép thật mạnh nhưng vẫn chưa thỏa mãn bèn được đằng chân lân đằng đầu, đầu lưỡi nhuốm đêm thu se lạnh trực tiếp cạy răng cô ra, thâm nhập vào, bá đạo công thành đoạt đất.

Anh hôn cô mạnh đến mức cô không thở được.

"Ưm......"

Ân Tô Tô ban đầu muốn hợp tác, nhưng chỉ trong vài giây, cô phát hiện ra hơi thở của mình đã bị Phí Nghi Chu lấy đi hoàn toàn. Việc thiếu oxy khiến phổi cô đau nhức, thậm chí hai má trắng trẻo cũng đỏ bừng.

Vì vậy cô cau mày, đưa tay lên áo sơ mi trên ngực anh, dùng sức đẩy anh ra, đồng thời quay đầu, cố gắng thoát khỏi môi lưỡi tàn phá của anh.

Nhưng Phí Nghi Chu hiển nhiên không có ý định dễ dàng buông tha cho cô.

Anh cho rằng hai tay cô đặt trước người đang cản đường nên khẽ cau mày, vừa tiếp tục hôn cô vừa nâng một tay nắm lấy hai cổ tay trắng nõn của cô, trực tiếp nâng chúng lên trên đầu cô, siết chặt.

Ân Tô Tô vốn đã hoảng, nhưng lúc này tứ chi và cơ thể cô đã bị anh khống chế hoàn toàn, không thể cử động, càng hoảng loạn hơn. Làn da trên má cũng ngày càng đỏ hơn, vết đỏ nhanh chóng lan đến tai hai bên má, cuối cùng là cả cổ và xương quai xanh, trở nên dày đến mức trông như đang chảy máu.

Nếu không tận mắt nhìn thấy và trải nghiệm, Ân Tô Tô thậm chí sẽ không thể tưởng tượng được.

Người đàn ông trầm ổn, đúng mực và quý ông này lại có mặt xấu như vậy.

Tối tăm, kỳ lạ và mê loạn.

Cô bị anh đặt vào thế phải chấp nhận anh hoàn toàn không chút dè dặt.

"..." Tim trong lồng ngực đập như điên, dường như nó sẽ bật ra khỏi cổ họng cô vào giây tiếp theo. Ân Tô Tô không thể thoát ra cũng không thể nói, chỉ có thể bị động nâng cổ lên để anh hôn cô.

May mắn, mắt cô dần dần quen với bóng tối xung quanh, trong tầm nhìn không còn chỉ có bóng tối nữa.

Thế là cô nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông trước mặt.

Đôi mắt của Ân Tô Tô hơi nhảy lên, phát hiện Phí Nghi Chu cũng mở mắt giống như cô cùng lúc anh hôn cô say đắm.

Chợt nhớ ra trong lớp diễn xuất ở trường, thầy cô có giảng khi vào vai một cặp đôi say đắm phải nhắm mắt khi đóng cảnh hôn, đây là một cách trực quan để thể hiện sự say mê và ám ảnh.

Mà trong nụ hôn này, cả anh và cô đều không nhắm mắt, điều này có lẽ một lần nữa chứng tỏ đầy đủ rằng dù họ trông giống một cặp đôi yêu nhau đến đâu thì trong sâu thẳm họ vẫn là bằng mặt không bằng lòng.

Ân Tô Tô suy nghĩ trong lúc choáng váng vì thiếu oxy.

Nhưng xung quanh quá tối nên Ân Tô Tô lúc này không nhìn rõ được đôi mắt của Phí Nghi Chu.

Khác với sự hoảng sợ cùng những tia kinh ngạc và kinh hoàng của cô, anh nhìn thẳng vào cô với đôi mắt rũ xuống, trong đôi mắt sâu thẳm không có suy nghĩ xao lãng, chỉ có nỗi ám ảnh tràn ngập.

Lúc này, Phí Nghi Chu cảm thấy mình không chỉ hôn cô gái của mình.

Anh đang hôn những giấc mơ đẹp đẽ mà anh từng đánh rơi sâu trong ký ức, hôn những quả dại xinh đẹp mà anh đã đánh mất và tìm thấy, hôn những chấp niệm trân quý mà anh cẩn thận thu thập.

Anh đã chờ đợi nụ hôn này quá lâu rồi.

Trong mấy phút ngắn ngủi tựa như dài hàng thế kỷ, môi lưỡi của Phí Nghi Chu tách ra, hai tay thả lỏng, kết thúc nụ hôn với Ân Tô Tô.

Đôi mắt Ân Tô Tô ươn ướt, hơi thở không đều, miệng sưng tấy, mặt đỏ bừng. Đầu theo bản năng cúi xuống, xấu hổ và ngại ngùng, căn bản không có dũng khí nhìn anh.

Cô muốn thoát khỏi vòng tay anh, nhưng vừa định di chuyển, cô phát hiện cánh tay của người đàn ông vẫn vòng qua eo cô, ôm cô thật chặt.

"..." Ân Tô Tô dùng sức nhắm mắt lại rồi mở ra. Sau vài giây, cô hít vào thở ra và hít một hơi thật sâu, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất và không bằng lòng nhất trong đời, nói: "Được rồi đừng làm loạn nữa. Hôn đủ rồi thì đi tắm đi, ngày mai mọi người đều phải đi làm."

Nghe được lời này, Phí Nghi Chu rũ mắt nhìn người trong ngực, rất có hứng thú nhướng mày.

Lần đầu tiên trực giác cảm nhận được "kỹ năng diễn xuất" là gì, cũng lần đầu tiên cảm nhận được cô vợ nhỏ của anh là một diễn viên xuất sắc như thế nào----

Nếu không phải từ góc nhìn của anh, vừa vặn có thể nhìn thấy chóp tai và má cô đỏ bừng, thậm chí cả chiếc mũi nhỏ cũng ửng đỏ, có lẽ anh thực sự đã nghĩ lúc này cô rất bình tĩnh không chút xao động.

Phí Nghi Chu nhìn thấy vành tai tròn trịa của cô cũng đỏ bừng, trong lòng hơi động, đưa đầu ngón tay nhéo nhẹ vào phần thịt mềm mại đó, lời nói của anh vang lên gần bên tai cô, rất bình tĩnh nhưng lại trầm thấp, dịu dàng đến khó tả.

Anh hỏi cô: "Lần đầu tiên hôn môi với tôi, em cảm thấy thế nào?"

Ân Tô Tô: "..."

Ân Tô Tô thực sự phục ông sếp này, đây là câu hỏi mà người trái đất bình thường có thể hỏi sao? Ngày đầu tiên của tân hôn, cô chỉ từ phòng tắm bước ra, liền hôn cô mà không nói một lời, không cho cô thời gian chuẩn bị tinh thần. Cô hoảng loạn, căng thẳng và thiếu oxy đến mức gần như ngất đi vì bị anh hôn, không có thời gian để cẩn thận đánh giá kỹ năng hôn của anh.

Thành thật mà nói, rất khó để nhận xét.

Nhưng Ân tô Tô chỉ có thể phàn nàn về những lời này trong lòng, cuối cùng, câu trả lời của cô dành cho kim chủ ba ba đã cô đọng lại thành một câu như cơn mưa phùn trong gió xuân.

Chân thành khen ngợi: "Hương vị trong miệng anh rất dễ chịu."

Phí Nghi Chu: "."



Phí Nghi Chu trầm mặc ước chừng hai giây, sau đó hỏi một câu chính xác hơn: "Ý tôi là, hôn môi với tôi, em có cảm thấy bài xích không?"

Ân Tô Tô chớp mắt sau khi nghe điều này, từ từ nhận ra: Hóa ra không phải bảo cô đánh giá kỹ năng hôn của anh mà chỉ phỏng vấn về cảm xúc của cô sau nụ hôn.

"Ồ... là vậy à." Trong lòng Ân Tô Tô có chút thắt lại, cô dừng lại một lúc mới thành thật trả lời: "Tôi không bài xích. Chỉ là vừa rồi anh đột nhiên kéo tôi lại, vô tình đụng vào công tắc làm cả căn phòng trở nên tối tăm, hơi đột ngột, cũng có chút đáng sợ."

"Xin lỗi." Phí Nghi Chu nhìn cô, "Vừa rồi tôi không nhịn được."

Ân Tô Tô không ngờ anh lại xin lỗi cô vì chuyện như vậy, cô giật mình, tim đập mạnh hai lần, nhiệt độ trên khuôn mặt vừa mới dịu xuống lại tăng vọt. Cười khô khan, có chút ấp úng trả lời: "Anh không cần phải xin lỗi. Chúng ta không thỏa thuận là anh không được chạm vào tôi, anh muốn làm gì đều có thể."

Đây cũng là nguyên nhân ban đầu.

Mặc dù cô và anh là thỏa thuận kết hôn nhưng dù sao anh cũng đưa ra mức thù lao cao ngất trời như vậy, với tư cách là người được hưởng lợi đáng kể, cô không có tư cách gì để yêu cầu người đàn ông này ngồi yên mà lòng không loạn.

Hơn nữa, Ân Tô Tô đã chuẩn bị tinh thần phát sinh quan hệ vợ chồng với anh.

Phí Nghi Chu rũ mắt nhìn khuôn mặt hồng hào của cô, hơi cong môi, ngón tay nhéo nhéo tai cô, thản nhiên nói tiếp: "Em có chắc tôi muốn làm gì em đều có thể không?"

Lời nói của anh mờ ám, vết chai mỏng trên đầu ngón tay có chút thô ráp, anh xoa xoa dái tai thanh tú của cô, sự kết hợp của cả hai khiến làn da của Ân Tô Tô trở nên khô khốc.

Thật sự không chịu nổi, cô vuốt tóc, gạt ngón tay của anh ra không để lại dấu vết, nói: "Có thể."

Trả lời xong, tim Ân Tô Tô đập như sấm, đầu óc quay cuồng, cô không hiểu sao nhớ lại câu chuyện phiếm mà mình đã nghe trước đó, nói rằng nhiều người trong giới nhà giàu có sở thích đặc biệt, thường khiến những nữ minh tinh mà họ bao nuôi chơi đến nỗi vào bệnh viện.

Không xong.

Lúc trước bị cuốn theo đủ loại lợi nhuận khổng lồ đến nỗi hoàn toàn quên mất sự việc này.

Mặc dù quý công tử này nhìn đạo mạo như vậy, nhưng nếu anh có sở thích kỳ lạ thì làm sao?

Nghĩ đến điều này, Ân Tô Tô không khỏi cảm thấy sợ hãi. Cô nuốt khan, hắng giọng, liếc nhanh về phía người chồng kim chủ của mình, bất cần nói thêm: "Đương nhiên, miễn là anh không có sở thích đặc biệt nào."

Phí Nghi Chu nghe xong, vẻ mặt nhất thời cứng đờ, lúc đầu không hiểu cô đang nói cái gì, liền bình tĩnh hỏi: "Sở thích đặc biệt gì cơ?"

Ân Tô Tô nghe anh hỏi một câu hỏi cụ thể như vậy, mặt cô càng nóng bừng hơn, do dự nói: "Thì là, bất cứ điều gì khác với cách thông thường đều được coi là đặc biệt, tôi không thể chấp nhận được."

Phí Nghi Chu lúc này đã hiểu.

Anh nhìn chằm chằm Ân Tô Tô, muốn cười vì cô rõ ràng đang vô cùng lo lắng nhưng vẫn giả vờ lão luyện, anh nhướng mày, nói: "Em biết không ít nhỉ."

Ân Tô Tô cảm thấy khó chịu, cụp mi xuống, lẩm bẩm đáp lại anh: "Chưa từng ăn thịt heo, nhưng đã từng thấy heo chạy."

Ánh mắt Phí Nghi Chu vẫn dán chặt vào mặt cô, đợi thêm mấy giây nữa, anh mới đứng thẳng lên, buông cô ra. Hơi nóng khắp người Ân Tô Tô gần như khiến cô bốc khói, làm sao còn dám đến gần anh như vậy nữa, cô vội vàng nhanh chân chạy trốn rất xa, đứng trước cửa phòng thay đồ, nhìn anh từ một khoảng cách.

"Nỗi lo lắng của em trước mắt là thừa thãi, tạm thời tôi không có sở thích kỳ quặc đặc biệt nào." Sau khi lười biếng nói ra một câu, Phí Nghi Chu xoay người chuẩn bị đi vào phòng tắm.

Tuy nhiên, Ân Tô Tô cảm nhận được điều gì đó đáng nghi trong lời nói của anh, cau mày nghi ngờ, buột miệng: "'Tạm thời' nghĩa là sao?"

Phí Nghi Chu nghe thấy liền dừng lại, quay đầu nhìn cô, đưa ra lời giải thích rất bình tĩnh và ôn hòa: "Tôi chưa từng hẹn hò với ai, cũng không có kinh nghiệm phát sinh quan hệ với người khác giới, cho nên, thành thật mà nói, tôi không thể nói rõ ràng cũng không thể khẳng định với em liệu mình có sở thích kỳ quặc đặc biệt nào hay không."

Ân Tô Tô: "..."

"Về việc có tồn tại hay không, hay sau này có tồn tại hay không, chỉ có thể khám phá từ từ khi ở chung với em."

Ân Tô Tô: "......"

Cuối cùng, Phí Nghi Chu nhìn cô gái ngơ ngác, nhẹ nhàng bình tĩnh hỏi: "Tôi bày tỏ như vậy, em nghe hiểu chưa?"

Ân Tô Tô hoàn toàn chìm đắm trong cú sốc lớn, đầu óc bế tắc, suy nghĩ đứt quãng, không biết phải nói gì, chỉ có thể ngơ ngác gật đầu, rồi lại gật đầu.

Phí đại công tử quay người bước vào phòng tắm một cách bình tĩnh và duyên dáng. Cạch, đóng cửa phòng tắm lại.

Ngay khi chồng kim chủ bước vào phòng tắm và đóng cửa lại, Ân Tô Tô sợ đến mức gần như nổ tung ngay tại chỗ.

Cô hoài nghi che trán, bắt đầu nhớ lại.

Phí Nghi Chu vừa mới nói cái gì cơ?

Anh chưa có kinh nghiệm quan hệ với ai, cũng chưa từng hẹn hò? Một ông chú hơn ba mươi thậm chí còn chưa có mối tình đầu? Xin đừng quá khó tin chứ.

Nghĩ như vậy, yếu tố nhiều chuyện trong người Ân Tô Tô lập tức bốc cháy. Không lãng phí thêm một giây nào, lập tức nhấc điện thoại lên và gửi tin nhắn WeChat cho Lương Tịnh.

Ân Tô Tô: [Ôi vãi!]

[Mau lên đây! Dưa lớn siêu nóng!]

Tại cổng một khách sạn cao cấp ở phía bên kia thành phố.

Lương Tịnh uống rất nhiều rượu với các giám đốc điều hành cấp cao, đầu hơi choáng váng, nhưng vẫn giữ vững tinh thần cười nịnh nọt đưa mấy lãnh đạo truyền hình lên xe riêng của họ.

Khi nghe thấy âm thanh báo tin nhắn, cô ấy váng đầu nên không nhìn ngay, mãi đến khi ngồi lại trên ghế sô pha trong sảnh khách sạn mới lấy điện thoại ra.

Sau khi đọc tin nhắn của Ân Tô Tô, Lương Tịnh ợ hơi, nhướng mày, cảm thấy chóng mặt khi gõ phím nên trả lời bằng tin nhắn thoại: "Dưa lớn cỡ nào, không có khả năng kể cho chị nghe chồng em có hai con chim đúng không."

Tính cách thường ngày của Lương Tịnh tùy tiện không câu nệ tiểu tiết, rất có phong thái của một nữ trung hào kiệt, bây giờ có hai lạng rượu vàng trong bụng, càng nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, không hề kiềm chế.

Biệt thự Phí ở khu mới phía Nam bên này, Ân Tô Tô vừa lấy một chiếc cốc sạch ra và rót một ít nước cho mình, khi nghe thấy tin nhắn thoại của chị Lương, cô chưa kịp chuẩn bị, bị sặc "phụt" một tiếng.

Sau đó trả lời tin nhắn với vẻ mặt đầy vạch đen, lo lắng: [Chị uống thành thế này, có sao không?]

Lương Tịnh tiếp tục trả lời: "Em còn không biết tửu lượng của chị sao? Ngàn ly không say chính là chị, ai có thể khiến chị say. Chỉ hơi choáng thôi."

Lương Tịnh: "Ợ... sao lại nói lấp lửng vậy, dưa lớn gì thì nói đi."

Ân Tô Tô cau mày, gõ chữ: [Gửi cho em địa chỉ chị ăn cơm đi.]

Trong tin nhắn thoại của Lương Tịnh, cô ấy có vẻ khá thiếu kiên nhẫn: "Ai ya, chị đã nói với em là chị ổn, ngồi một lát chờ không còn chóng mặt nữa chị tự biết bắt xe về."

Ân Tô Tô lo lắng cô ấy ở bên ngoài một mình nên kiên quyết nói: [Nếu không gửi địa chỉ cho em, em sẽ không nói cho chị dưa lớn này.]

Lương Tịnh bị cô dụ dỗ đến mức không còn cách nào khác ngoài việc gửi cho cô định vị của khách sạn.

Lương Tịnh: [Bây giờ có thể nói chưa?]

Ân Tô Tô dùng hai tay gõ nhanh dòng chữ: [Em nói cho chị biết, Phí Nghi Chu vừa nói với em là anh ấy chưa yêu bao giờ!]

Lương Tịnh: [? Cười chết mất.]

Lương Tịnh: [Kiểu nói dụ quỷ này em cũng tin? Nếu chị nhớ không lầm thì Phí đại công tử năm nay đã ba mươi ba tuổi phải không? Tuổi này mà chưa từng yêu đương, có lẽ không phải phương diện kia không được đó chứ.]

Nhìn vài dòng chữ Hán do Lương Tịnh gửi, Ân Tô Tô cau mày và nhanh chóng trả lời: [Đúng chứ đúng chứ, quá khó tin đúng không? Em cũng nghĩ khó có thể xảy ra. Nhưng nếu chị nói anh ấy gạt em, em cũng không thể hiểu được. Không có lý do gì, sao anh ấy lại gạt em?]



Lương Tịnh lại ợ lên, ghi lại giọng nói: "Khẳng định mình là một vị chiến thần thuần khiết trong tình yêu chứ sao, biết những cô gái ở độ tuổi của em ngây thơ, thao túng em."

Ân Tô Tô nghi ngờ: [Vấn đề là em đã kết hôn với anh ấy rồi, nếu anh ấy muốn gạt em có thể quang minh chính đại lừa gạt, thậm chí không có ai lên án anh ấy. Tại sao anh ấy phải nói dối như vậy? Muốn đạt được cái gì?]

Lương Tịnh tiếp tục trả lời, cô ấy say khướt rầm rì hai tiếng, sau đó nói: "Việc này còn không dễ đoán sao? Anh ta là kẻ trộm trái tim, muốn đánh cắp trái tim em."

Ân Tô Tô: [...]

Ân Tô Tô: [Chị có muốn nghe những gì chị nói không?]

Chị Lương say khướt không chút sợ hãi, hừ lạnh nói: "Cho nên mấy cô gái các em đó, chính là còn quá nhỏ, căn bản không hiểu tâm lý của những gã nhà giàu này. Trong mắt bọn họ, lấy được thân thể phụ nữ chỉ là cấp độ thấp nhất, cấp độ cao nhất là hoàn toàn chinh phục trái tim của em, làm cho em yêu anh ta bằng cả trái tim, yêu đến chết đi sống lại... ọe!"

Bài phát biểu dũng cảm này kết thúc bằng một âm thanh nôn khan.

"Được rồi được rồi, em nhanh tìm một chỗ nghỉ ngơi đi, đừng nói nữa."

Khóe miệng Ân Tô Tô giật giật, cô lo lắng cho tình hình hiện tại của chị Lương, không rảnh ở đây nói nhảm.

Cô liếc nhìn địa điểm định vị mà Lương Tịnh gửi, bắt đầu suy nghĩ.

Ở vị trí này, Hứa Tiểu Phù khá gần với chị Lương, nhưng mới cách đây vài ngày phát hiện Tiểu Phù có một số vấn đề nhỏ về sức khỏe, vì vậy tốt hơn hết là đừng để cô bé làm việc quá sức.

Sau khi đấu tranh hết lần này đến lần khác, Ân Tô Tô không thể nghĩ ra ứng cử viên nào khác trong một thời gian nên cô quyết định tự mình đi.

Cô mở bản đồ trên điện thoại và tính toán thời gian.

Hiện tại không có ùn tắc giao thông, đường hoàn toàn thông thoáng, từ chỗ ở riêng của Phí Nghi Chu đến chỗ của Lương Tịnh chỉ mất ba mươi lăm phút lái xe. Ngoài ra, còn đưa Lương Tịnh về nhà, giúp cô ấy thu xếp và những việc linh tinh khác, dự kiến ​​sẽ về trước mười hai giờ.

Nghĩ đến đây, Ân Tô Tô lập tức đứng dậy đi về phía cửa phòng tắm, giơ tay gõ cửa phòng tắm.

Cộc cộc.

Một giây tiếp theo, giọng nói lạnh lùng của Phí Nghi Chu từ bên trong truyền ra, hòa lẫn với tiếng nước nhỏ giọt, nghe có chút gợi cảm và trầm thấp.

"Sao vậy?" Anh hỏi

"À, là như vầy." Ân Tô Tô vừa nghe thấy giọng nói của anh, không hiểu sao nhớ lại cảnh hôn vừa rồi trong đầu, tai nóng bừng, ho khan hai tiếng mới tiếp tục: "Chị Lương người đại diện của tôi hôm nay giúp tôi ra ngoài nói chuyện hợp tác, bây giờ chị ấy uống quá nhiều, lại còn một thân một mình, tôi đi đón chị ấy về nhà rồi trở lại."

Dứt lời, Phí Nghi Chu ở trong phòng tắm trầm mặc hai giây, bình tĩnh trả lời: "Trên bàn có điện thoại liên lạc nội bộ, bấm số '1' tìm trợ lý Hà, bảo anh ta đi."

Ân Tô Tô không muốn làm phiền trợ lý Hà, nói: "Không cần, tôi đi là được."

Giọng điệu Phí Nghi Chu nhàn nhạt: "Trợ lý Hà làm việc rất ổn thỏa,nhờ anh ta hộ tống người đại diện của em về nhà sẽ không có vấn đề gì."

Ân Tô Tô vẫn do dự: "Nhưng..."

"Giao cho trợ lý Hà đi." Phí Nghi Chu nói: "Muộn như vậy để em ra ngoài một mình tôi không yên tâm."

Nghe đến đây, Ân Tô Tô sững sờ, trong lòng chợt có một cảm giác ấm áp.

Kiên trì không mang lại kết quả. Cuối cùng, cô chỉ có thể làm theo gợi ý của Phí Nghi Chu, giao cho trợ lý Hà Kiến Cần đón Lương Tịnh say rượu ở khách sạn.

Sau khi gọi điện nội bộ, Ân Tô Tô cảm thấy vô cùng ngại, nói "làm phiền rồi" với trợ lý Hà không dưới ba lần, cuối cùng, cô kết bạn WeChat với trợ lý Hà và chuyển tiếp địa điểm định vị.

Vài phút sau, Hà Kiến Cần lái xe ra ngoài trong đêm.

Tại cửa sổ sát sàn của phòng ngủ chính trên tầng ba, Ân Tô Tô vươn cổ nhìn xuống, nhìn Hà Kiến Cần rời đi, đồng thời gõ vào điện thoại gửi tin nhắn cho Lương Tịnh.

Ân Tô Tô: Trợ lý của Phí Nghi Chu đến đón chị. Biển số xe là Axx888 Bắc Kinh. Em đã gửi cho anh ấy số điện thoại của chị, lát nữa tới anh ấy sẽ gọi cho chị. Nhớ bắt máy nhé.

Sau khi tin nhắn được gửi đi, năm phút sau lương Tịnh mới trả lời.

Lương Tịnh: [Oẹ. Lần sau không thể uống trắng đỏ cùng nhau, khó chịu quá. Chị vừa nôn xong trong nhà vệ sinh.]

Lương Tịnh: [ Đã nói với em là chị không sao, không cần đón mà, sao em không nghe]

Lương Tịnh: [Được rồi được rồi, chị biết rồi.]

Nhìn thấy người chị đại diện vẫn còn tỉnh trả lời tin nhắn của mình, thần kinh căng thẳng của Ân Tô Tô cuối cùng cũng thả lỏng hơn một chút. Cô phồng má thở dài, đang định tiếp tục trả lời thì tiếng khóa cửa phía sau cô nhẹ nhàng vang lên, có người từ phòng tắm đi ra.

Nghe thấy tiếng bước chân, Ân Tô Tô vô thức quay đầu lại.

Điều đầu tiên nhìn thấy là một đôi chân thon và thẳng.

Người đàn ông cao lớn, mái tóc ngắn ướt át. Một giọt nước từ đuôi tóc mái hơi lộn xộn rơi xuống, xuyên qua vầng trán đầy đặn và xương mũi cao, từ từ phát họa một đường viền trắng lạnh thâm thúy tuyệt vời.

Khi giọt nước tiếp tục lăn xuống, chảy dọc theo cổ và xương quai xanh của anh, kéo dài xuống đường cong cơ thể cao lớn đĩnh bạt, đường nét vân da rõ ràng.

Khác với cảm giác trang nghiêm khi mặc vest và đeo cà vạt, thứ hiện ra trước mắt Ân Tô Tô lúc này là một vẻ đẹp của sức mạnh, đầy hoang dã.

Chiếc áo ngủ sạch sẽ khoác trên cánh tay. Phí Nghi Chu toàn thân chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng quanh eo.

Cổ họng Ân Tô Tô cảm thấy khô rát không thể giải thích được, mặt cô nóng bừng.

Cô nhìn đi chỗ khác, thận trọng một chút tìm lời nói, "Anh tắm xong rồi à."

"Ừ." Phí Nghi Chu vốn tùy ý lười biếng, vừa đi đến chiếc giường lớn màu đen giữa phòng, vừa mặc áo ngủ trên cánh tay, không ngước mắt mà nói với cô: "Muộn rồi, đi ngủ thôi."

"... Ồ." Tim Ân Tô Tô đập thình thịch.

Phí Nghi Chu nằm lên giường.

Bất lực, Ân Tô Tô không còn cách nào khác là căng da đầu đi lên. Đầu ngón tay mảnh khảnh trắng nõn nhéo một góc chăn lụa, kéo lên rồi nhẹ nhàng nằm xuống, không dám thở mạnh, nơi nào cũng cẩn thận cẩn thận, sợ vô tình chạm vào anh.

Phí Nghi Chu chú ý đến động tĩnh bên cạnh, sau khi cô gái đắp chăn yên ổn xong, anh mới đưa tay tắt đèn đầu giường.

Căn phòng đột nhiên rơi vào bóng tối.

Ngủ chung một giường, không nói gì.

Bầu không khí cực kỳ vi diệu.

Ân Tô Tô nằm cứng ngắc ở bên trái giường lớn, đôi mắt mở to, nhìn lên trần nhà, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, hoảng hốt, cẩn thận cảm nhận mọi động tác của sếp lớn bên cạnh.

Nghe tiếng thở đều chậm, ngửi mùi hương sảng khoái độc đáo của anh sau khi tắm.

Chờ đợi điều gì có thể hoặc không thể xảy ra tiếp theo.

Trong một khoảnh khắc, khi Ân Tô Tô cảm thấy thấp thỏm bất an, suy nghĩ của cô bắt đầu lang thang, người đàn ông luôn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng, nói lời đầu tiên sau khi nằm cùng giường với cô.

Phí Nghi Chu: "Không ngủ được thì lại đây ôm tôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện