Edit+beta: LQNN203

Sáng sớm hôm sau, Legacy 750 đúng giờ cất cánh từ sân bay Quốc tế Bắc Kinh đi Lan Hạ.

Lan Hạ nằm ở phía Tây Bắc Trung Quốc, trong khu vực núi Bàn Long ở phía bắc Tây Bắc, địa hình tổng thể cao hơn ở phía nam và thấp hơn phía bắc, tổng diện tích khoảng 10.000 km2, thành phố quản lý 1 quận và 3 huyện, dân số thường trú không quá một triệu.

Trên đường bay đến Lan Hạ, Ân Tô Tô ngồi ngơ ngác bên cửa sổ, cảm giác tưởng tượng có phần méo mó.

Nhìn người bên cạnh.

Phí Nghi Chu hơi cụp mắt xuống, lấy kính và khăn lau kính màu đen từ hộp đựng kính gỗ nam màu vàng ra, dùng khăn lau tròng kính. Sau đó anh gấp khăn lau lại gọn gàng, cất vào hộp rồi đeo kính vào. Từng chuyển động, từng chi tiết đều thể hiện sự điềm tĩnh, thư giãn và quý phái chỉ có ở giới thượng lưu.

Nhìn gương mặt nghiêng tinh xảo của chồng, Ân Tô Tô bất giác cong môi, thuận miệng hỏi: "Anh mua kính mới khi nào vậy?"

"Hôm kia." Phí Nghi Chu cũng quay đầu nhìn cô, ngữ khí ôn hòa bình tĩnh, có chút trêu chọc, "Hiếm thấy thật, em sẽ nhận ra thay đổi rất nhỏ của anh như vậy?"

Ân Tô Tô đương nhiên có thể nghe được anh đang trêu chọc cô, trước đây cô chưa bao giờ để ý đến anh, thờ ơ với anh. Trong lúc nhất thời, cô không khỏi xấu hổ, ngoài xấu hổ còn có chút ngại ngùng, cô đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay có đốt ngón rõ ràng của anh, nhẹ giọng nói: "Anh đừng giễu cợt em, em biết trước đây mình đã làm không tốt, sau này sẽ sửa."

Giọng điệu của cô vừa mềm mại, giống hối lỗi lại giống an ủi, lại có sự dịu dàng riêng khơi dậy sự thương hại, Phí Nghi Chu nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng mỉm cười, tay trái nắm lấy ngón tay gầy gò trắng nõn của cô, nói: "Anh không phải giễu cợt em, rõ ràng là bất ngờ."

"Sắp gặp bố mẹ em, xin anh hãy kiềm chế chút đi." Mặt Ân Tô Tô hơi nóng, cô nghiêm túc và trang trọng cảnh báo: "Bố mẹ em tuy không phải cổ hủ, nhưng họ là thế hệ trước, suy nghĩ của họ khó tránh khỏi tụt lại phía sau. Ang đừng lúc nào cũng trêu chọc em trước mặt các trưởng bối, cũng đừng sờ tới sờ lui đụng chạm em."

Phí Nghi Chu nhàn nhã nhìn cô, thấp giọng nói: "Em xem chồng mình như tên phong lưu gì vậy, nếu chút đúng mực như vậy còn không có, anh dám vào nhà em sao."

"Ai biết anh, anh biến thái như vậy..." Ân Tô Tô thấp giọng lẩm bẩm.

Phí Nghi Chu nhướng mày: "Em nói gì?"

"Không, không có gì."

Đêm qua cô thuận miệng phàn nàn anh "hơi điên", anh liền thật sự đè cô xuống "điên" suốt mấy tiếng đồng hồ. Trải qua vết xe đổ như vậy, Ân Tô Tô nào dám nói thẳng vào mặt anh bất cứ điều gì không tốt, lập tức lắc đầu xua tay rồi nhanh chóng chuyển chủ đề, "Ồ đúng rồi, em còn tưởng mắt kính trước kia của anh vẫn ổn, sao đột nhiên anh lại đổi?"

Phí Nghi Chu thờ ơ trả lời: "Kính gọng vàng trước kia trông già quá, đổi sang không gọng có thể tăng thêm cho anh chút trẻ trung đầy nắng."

Ân Tô Tô bối rối: "Sao anh lại muốn tăng thêm trẻ trung đầy nắng cho mình?"

"Ai bảo em chê anh lớn tuổi." Phí Nghi Chu liếc nhìn cô, lạnh lùng nói: "Lần trước em phàn nàn với bố anh về anh, để lại cho anh một bóng ma tâm lý rất lớn, anh chỉ có thể tìm cách khiến mình trông trẻ trung đầy nắng thôi."

Ân Tô Tô: "..."

Ân Tô Tô vô cùng xấu hổ, lúng túng không biết nên cười hay khóc: "Phí Nghi Chu tiên sinh, sao anh lại nhỏ mọn như vậy? Em chỉ thuận miệng nói với bố anh thôi, có phải anh ghi thù quá rồi không?"

Vẻ mặt Phí công tử bình tĩnh: "Anh cứ ghi thù như vậy đấy."

... Được rồi, có vẻ như dù có tuyệt vời thế nào đi nữa, cũng có một mặt rất trẻ con. Ân Tô Tô im lặng, quyết định không tranh cãi với Phí ba tuổi về chủ đề "sức sống tuổi trẻ".

Cô dùng nĩa cắm một miếng bánh mochi cuộn cho vào miệng nhai nhai rồi đột nhiên nhớ ra gì đó, phồng má nhanh chóng nói: "Đúng rồi, anh đã nhớ những gì em nói với anh đêm qua chưa?"

Phí Nghi Chu cúi đầu xem sách, thản nhiên đáp lại cô: "Nhớ rồi."

Ân Tô Tô sợ phạm sai lầm nên cô làm nũng đưa tay phải ra, nhẹ nhàng lay cổ tay áo vest của anh, mềm mại nói: "Em sợ anh quên, anh nhanh nhắc lại một lần cho em xem."

Ánh mắt Phí Nghi Chu dời đến bàn tay nhỏ bé đang kéo tay áo mình, lười biếng nhướng mày, ngước mắt lên nói: "Tiểu thư này, sắp về nhà gặp bố mẹ em rồi, xin em hãy kiềm chế một chút, đừng sờ tới sờ lui đụng chạm anh."

"..." Anh dùng chính lời nói của cô để trả đũa, Ân Tô Tô lập tức vừa xấu hổ vừa bực, cô mở to mắt mắng: "Phí A Ngưng."

Dáng vẻ cô tức giận như một con cá nóc nhỏ, khiến Phí Nghi Chu bật cười. Sau vài giây, anh cười đủ rồi dùng hai ngón tay nhẹ nhàng vân vê dái tai cô, uể oải nói: "Yên tâm, lời em nói anh đều nhớ rất rõ, sẽ không để lọt bất cứ điều gì."

Ân Tô Tô giơ ngón trỏ lên và nghiêm túc hỏi: "Vậy anh nói cho em biết, nếu lần này anh và em quay về cầu hôn thì từ khóa là gì?"

Phí Nghi Chu dừng một chút, trả lời theo câu trả lời tiêu chuẩn mà cô đưa ra: "Giả nghèo."

Ân Tô Tô hỏi lại: "Nếu bố mẹ em hỏi anh, anh có bao nhiêu tiền tiết kiệm?"

Phí Nghi Chu lại dừng một chút, đáp: "Không đến tám con số."

"Nhà có mấy căn?"

"Không quá mười căn."

"Bố mẹ anh làm nghề gì?"

"Dân kinh doanh bình thường."

"OK!" Ân Tô Tô hài lòng mỉm cười, vỗ tay, giơ ngón tay cái lên với anh: "Rất tốt, đáp án hoàn mỹ! Cố lên Ngưng Ngưng!"

Phí Nghi Chu nhìn nụ cười nhẹ trên mặt cô, trong lòng có chút suy nghĩ, giơ tay lên, ngón tay cái nhẹ nhàng ấn vào khóe miệng đang nhếch lên của cô.

Ân Tô Tô chớp mắt bối rối, trước khi cô kịp phản ứng, anh đã tiến lại gần, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước.

"... Làm gì vậy?" Hai má Ân Tô Tô mơ hồ nóng lên, cô vô thức đưa tay lên che mặt, hỏi anh.

"Không có gì." Ánh mắt Phí Nghi Chu xa xăm mà sâu thẳm, chậm rãi lắc đầu, cười nói: "Chỉ là rất vui, cuối cùng cũng chờ được em cười."

Nghe vậy, Ân Tô Tô cảm thấy trong lòng có một dòng suối ngọt ngào và ấm áp, cô đưa tay nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng hỏi anh: "Sắp chính thức gặp bố mẹ em rồi, anh có căng thẳng không?"

Phí Nghi Chu suy nghĩ hai giây, khẽ gật đầu: "Một chút."

"Phì." Ân Tô Tô ngạc nhiên, đồng thời cô cũng cảm thấy điều này khá buồn cười, tò mò nói: "Đường đường là Phí đại công tử, hoá ra cũng sẽ căng thẳng."

Phí Nghi Chu nhướng mi, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, chậm rãi nói nhỏ: "Đừng cười nhạo người đàn ông của em."

Danh hiệu này rõ ràng là do chính miệng cô nói ra, hiện tại lại khiến người ta cảm thấy xấu hổ và hoảng sợ.

Mặt Ân Tô Tô lại đỏ bừng, cô cụp mi xuống, vừa nghịch nghịch những ngón tay mảnh khảnh như ngọc của anh, vừa tự nhủ: "Em đã kể cho anh nghe về phong tục của Lan Hạ, khi máy bay hạ cánh, bố mẹ em sẽ đãi anh ăn cơm ở nhà hàng để đón gió tẩy trần, tiếp theo sẽ không ngừng dẫn anh đến nhà cậu em, gặp mặt một vòng, buổi tối chính thức có thể về nhà."

Trong mắt Phí Nghi Chu luôn mang theo nụ cười nhẹ, "Anh biết."

Ân Tô Tô cảm thấy thấp thỏm, cẩn thận ngước mắt lên nhìn anh, đột nhiên nói, trầm giọng kiểm tra: "Chồng ơi, anh đã bao giờ nhìn thấy hầm trú ẩn ở chưa?"

Phí Nghi Chu có một kho kiến ​​thức phong phú, nghe xong liền im lặng, suy nghĩ vài giây mới trả lời: "Anh chưa, nhưng anh biết loại công trình này, là một cái hang đào từ đất và vách núi, làm thành một nơi ở."

Sau khi nghe câu trả lời của anh, Ân Tô Tô cảm thấy trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Anh là đứa con kiêu hãnh của một gia đình khá giả, kiến ​​thức về hầm trú ẩn của anh chỉ giới hạn ở vài con số trong sách vở, nhưng những cay đắng, đau khổ của nghèo đói không thể diễn tả bằng lời chính là môi trường chân thực nhất mà cô lớn lên.

Lúc đầu, cô vô thức từ chối anh bước vào trái tim và thế giới của cô, nhưng số phận không thể giải thích được, sau đó, cô yêu anh không chút do dự, yêu một người đàn ông có không gian và chiều hướng, cao cao tại thượng không nhiễm hạt bụi.

Bây giờ anh đã đột nhập vào trái tim cô, sẽ thực sự bước vào Lan Hạ, cao nguyên hoàng thổ của cô.

Cô không biết Phí Nghi Chu sẽ cảm thấy thế nào, đánh giá những cảnh tượng trong sách đó khi nó thực sự trở thành hiện thực.

Có thể sẽ có sự thương cảm, có thể sẽ có sự thương hại, có thể sẽ có sự ghét bỏ.

Từ sâu thẳm trái tim Ân Tô Tô, cô thà đóng vai một ngôi sao thanh tú hay một bình hoa xinh đẹp trong mắt anh còn hơn là đưa anh trở lại Lan Hạ, cho anh xem cảnh bé "Đản" vừa ăn bánh bao vừa thổi cát trên cao nguyên hoàng thổ.

Nghèo đói và lạc hậu, mộc mạc, không phải nơi thanh nhã...

Ngay khi Ân Tô Tô đang chìm trong suy nghĩ, trưởng phi hành đoàn đã bước tới, nụ cười chuyên nghiệp ngọt ngào trên khuôn mặt, nhắc nhở: "Phí tiên sinh, bà Phí, dự kiến ​​​​nửa tiếng nữa chúng ta sẽ hạ cánh xuống sân bay núi Bàn Long, Lan Hạ. Máy bay sắp bắt đầu hạ độ cao, hai vị vui lòng thắt dây an toàn và đừng rời khỏi chỗ ngồi."

Ân Tô Tô tỉnh táo lại, mỉm cười và nói "cảm ơn" với trưởng nhóm tiếp viên.

Để đề phòng tai nạn trong hành trình xóc nảy, tổ bay đã lấy hết đồ ăn nhẹ và đồ uống trên bàn, thong thả rời đi.

Ân Tô Tô kiểm tra dây an toàn trên người, suy nghĩ một lúc, cắn môi rồi bật màn hình điện thoại và lục lọi album ảnh.

Không lâu sau, Phí Nghi Chu đang nhìn thẳng về phía trước đang suy nghĩ điều gì đó, chợt một bàn tay trắng nõn mềm mại đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt anh, mỗi móng tay hiện ra màu hồng nhạt khỏe mạnh, cầm chiếc điện thoại di động.

Màn hình sáng lên.

Ánh mắt Phí Nghi Chu rơi vào màn hình, nhìn thấy đây là một bức ảnh, hiển nhiên không phải chuyên gia chụp, chất lượng hình ảnh không rõ ràng, khung hình và bố cục cũng không có gì đặc biệt, bình thường đến mức có xu hướng vụng về - trời xanh, mây trắng, hang lò gạch màu vàng, còn có hai người đàn ông vác bao xi măng vào trong hang động.

Họ đều ở độ tuổi năm mươi, sáu mươi, nước da ngăm đen, mái tóc hoa râm, lưng bị bao xi măng nặng nề uốn cong, môi nứt nẻ ngậm một cuộn thuốc lá, quần áo lấm lem bùn đất, cũ kỹ và bẩn thỉu, đang cười nói với nhau, nếp nhăn cuối mắt dày đặc và sâu thẳm, được khắc bởi không biết bao nhiêu năm tháng phong sương.

"Đây là hầm trú ẩn." Giọng cô gái nhẹ nhàng, có chút ngại ngùng và bất an, cô giải thích với anh: "Năm ngoái, con trai cậu hai của em kiếm được một ít tiền trong thành phố và về quê xây dựng một lò gạch mới cho cậu mợ hai, bức ảnh này là do mợ hai em chụp trong quá trình xây dựng và gửi cho mẹ em. Hai người trong ảnh, đây là người làm thuê, còn đây là cậu hai của em."

Phí Nghi Chu nghe vậy gật đầu, thuận miệng hỏi: "Cậu hai của em bao nhiêu tuổi?"

Ân Tô Tô suy nghĩ một lúc rồi nói, "Đoán đã gần sáu mươi rồi."

Ở tuổi này, không có lý do nào khác phải làm những công việc thể chất tầm cỡ này ngoại trừ áp lực cuộc sống. Phí Nghi Chu biết rõ, cho nên lịch sự im lặng, không hỏi thêm gì nữa.

"Lớn tuổi như vậy mà vẫn làm công việc nặng nhọc như vậy. Khi mợ hai gửi ảnh cho mẹ em, mẹ em sợ đến nỗi sợ cậu hai sẽ lòi thắt lưng."

Cô gái bên cạnh cất điện thoại đi, khẽ thở dài rồi nói tiếp: "Bố và mẹ em đều là con nhà nông. Bố em đi học xa núi, mẹ em lấy bố em nên cũng trở thành người thành phố, nhưng các trưởng bối khác trong gia đình em vẫn bán lưng cho trời bán mặt cho đất."

Phí Nghi Chu lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt nặng nề, vẫn im lặng.

Đầu bên kia, Ân Tô Tô lẩm bẩm một mình, hơi giật mình, sau đó mỉm cười với anh như thể cô đã tỉnh táo lại, nói: "Em cho anh xem bức ảnh này chủ yếu là vì em muốn anh xem 'hầm trú ẩn' trước, môi trường sống của người nhà em, cho anh chuẩn bị tinh thần trước."

Phí Nghi Chu sao có thể không biết cô đang suy nghĩ cái gì. Anh nhìn cô, nhìn trong mắt cô tràn đầy lo lắng và có chút nhút nhát, hỏi: "Em sợ anh coi thường gia đình em?"

"..." Ân Tô Tô đột nhiên trợn mắt, rũ mắt xuống không trả lời, coi như là thừa nhận.

Phí Nghi Chu bình tĩnh nói: "Bà Phí, có vẻ như em vẫn chưa hiểu rõ chồng mình."

Ân Tô Tô không biết phải nói gì, khóe miệng hiện lên một nụ cười có chút cay đắng, cô mỉm cười với anh, "Em tin vào đức tính và đức hạnh của anh, anh sẽ không coi thường nghèo khó và cực khổ, nhưng thế giới đó thực sự rất xa với anh."

Phí Nghi Chu: "Xa bao nhiêu, có đường là có thể tới."

Ân Tô Tô: "A Ngưng, anh còn chưa hiểu sao. Vấn đề là trung gian này không có con đường nào."

"Con đường là do con người làm ra, tất cả đều dựa vào nỗ lực của con người." Phí Nghi Chu nhìn chằm chằm vào cô, nghiêm nghị nói: "Nếu như anh có thể từng bước đi vào lòng em, anh cũng có thể từng bước một đi vào mảnh đất đó."

*

Hai trưởng lão nhà họ Ân tổ chức tiệc chiêu đãi Phí Nghi Chu tại nhà hàng Thiên Hà ở trung tâm thành phố.

Con gái của họ từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, đây là lần đầu tiên đưa con rể tương lai về quê cầu hôn, Ân Tự Cường và Trương Tú Thanh đều vừa lo lắng vừa vui mừng trước sự kiện này. Ngay trước hôm gặp mặt, hai người đã lục tung tủ quần áo ở nhà và tìm ra những bộ quần áo đẹp mà mình đã cất dưới đáy hòm để "giữ thể diện" cho con gái.

Trước khi ra ngoài, Ân Tự Cường mặc vest, đi giày da nhìn trái nhìn phải trong gương soi toàn thân, thấy tóc mình không đều, ông cầm keo xịt tóc của vợ lên, xịt lên trán, sau đó chải cẩn thận bằng lược.

Trương Tú Thanh đang thay giày ở cửa, thấy chồng đã lâu không ra, cau mày nhìn vào phòng ngủ, tức khắc không biết nên khóc hay nên cười, nói bằng tiếng địa phương: "Xem anh đi, còn trang trọng hơn nhiều so với đi họp hội nghị cấp tỉnh."

"Người ta là thiếu gia đến từ Bắc Kinh, chúng ta không thể làm mất mặt con gái, cũng không thể làm mất mặt Lan Hạ." Ân Tự Cường vuốt tóc, đặt keo vuốt tóc lại trên bàn, chỉnh lại cà vạt và thắt lưng rồi đi về phía cửa. Vừa thay giày da vừa chuyển sang nói tiếng phổ thông thông thường, "Sau này em chú ý một chút, đừng nói nhiều tiếng địa phương, người ngoài nghe không hiểu."

"Em biết! Tiếng phổ thông đúng không." Bà Trương Tú Thanh uốn đầu lưỡi, nói trôi chảy. "Mặc dù em nói không chuẩn nhưng không có vấn đề gì trong giao tiếp."

Đôi vợ chồng già trò chuyện rồi đi ra ngoài.

Đi xuống cầu thang bộ trong khu dân cư cũ, có một chiếc SUV Trường An sản xuất trong nước đậu ở bãi đậu xe lộ thiên số 7, vừa mới rửa sạch, thân xe sáng bóng.

Sáng và mới. Đó là một chiếc xe mới mà Ân Tô Tô vừa mua cho hai vợ chồng vào năm ngoái.

Sau khi lên xe, Trương Tú Thanh ngồi ở ghế phụ thắt dây an toàn, đột nhiên quay đầu nhìn chồng mình như nhớ ra điều gì, cau mày nói: "Anh nói chúng ta đãi tiểu Phí ở nhà hàng Thiên Hà bên đó, như vậy đã được chưa?"

"Có gì mà không được." Ân Tự Cường nổ máy và trả lời: "Nhà hàng Thiên Hà cũng là một nhà hàng tốt ở thành phố Lan Hạ của chúng ta."

Trương Tú Thanh lẩm bẩm: "Không phải là anh nói sao, người ta đến từ Bắc Kinh, một thành phố lớn, cần được chiêu đãi ăn ngon uống tốt."

"Ăn ngon uống tốt đến đâu, hai người lớn Ân gia chúng ta cũng như thế thôi." Ân Tự Cường mỉm cười và nói, "Không quan trọng cậu ấy có thích hay không, chúng ta đã thể hiện sự chân thành và cố gắng hết sức thực hiện lễ nghĩa của chủ nhà, vậy được rồi."

Hai vợ chồng lái xe đến nhà hàng Thiên Hà, vào phòng riêng, người phục vụ lập tức bưng trà lên và hỏi khi nào đồ ăn sẽ dọn lên.

Ân Tự Cường nhấp một ngụm trà rồi nói: "Còn hai vị khách chưa tới."

"Vâng." Người phục vụ quay người rời khỏi phòng riêng.

Đôi vợ chồng già ngồi vào bàn ăn, nhìn đồng hồ một lúc rồi kiểm tra xem trong điện thoại di động có tin nhắn nào mới của con gái hay không, họ hồi hộp chờ đợi khoảng nửa giờ. Cuối cùng, điện thoại trong tay Trương Tú Thanh reo lên.

Sau khi nhìn rõ ID người gọi, mẹ Ân nhanh chóng mở nút trả lời, cười nói: "Đến chưa Đản Đản? Ừ ừ ừ, đúng, phòng riêng tên là 'Tĩnh Dạ', phòng ở cuối tầng ba. Ừ ừ, được."

Thấy vợ cúp điện thoại, Ân Tự Cường lập tức thò đầu lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Đến rồi à?"

"Ừ." Trương Tú Thanh đáp: "Nói đã ở dưới lầu."

Ân Tự Cường lo lắng như người cha già: "Hai đứa nhỏ mang nhiều hành lý không? Hay là chúng ta bảo chúng cất ở quầy lễ tân tầng một, mang lên tầng ba sẽ rất nặng."

"Con gái anh không phải đồ ngốc, có thể xách hành lý lên ăn cơm sao." Trương Tú Thanh thiếu kiên nhẫn liếc nhìn chồng mình, "Anh còn là phần tử trí thức trong hệ thống đấy, có thể nói gì đó bổ dưỡng không..."

Trong lúc hai người đang cãi vã, cánh cửa phòng riêng cách đó không xa khẽ cử động, có người từ bên ngoài đẩy ra, cánh cửa gỗ cũ kỹ phát ra tiếng cọt kẹt.

Trương Tú Thanh và Ân Tự Cường đều hơi giật mình, họ vô thức ngước mắt lên và đứng dậy một cách lịch sự.

Nhìn thấy cô con gái bảo bối của họ đang đi tới phía trước và mở cửa, trời mùa thu Lan Hạ đã rất lạnh, cô gái nhỏ mặc một chiếc áo khoác cashmere màu xám đậm, đội một chiếc mũ nồi cashmere cùng màu và chất liệu, đeo một cặp kính râm lớn màu đen trên mũi, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay bị khẩu trang che kín hoàn toàn nhưng vẫn không thể che khuất được ánh sao sáng xung quanh.

Theo sau con gái bà là một chàng trai trẻ mặc tây trang. Anh cao khoảng 1m9, vai rộng chân dài, dáng người rất chuẩn, chỉ cần nhìn khí chất cũng có thể biết anh là một người đàng hoàng và chính trực, ngàn dặm không thể tìm được một người, dung mạo thực sự rất đẹp không kém bất kỳ ai khác. Đôi lông mày thâm thúy được vẽ mượt mà trên vầng trán đầy đặn, đôi mắt đầy sao dường như khó có thể miêu tả, giống như một nhân vật nổi tiếng trong một bức tranh cổ của Trung Hoa Dân Quốc.

Khí phách duyên dáng và cao quý, dáng vẻ khiêm tốn và trang nghiêm.

Trương Tú Thanh đã gặp Phí Nghi Chu nên tác động của cái nhìn này không quá mạnh, nhưng đây là lần đầu tiên Ân Tự Cường gặp thiếu gia Phí gia, lập tức có chút bối rối.

Trước đây từng nghe vợ nói rằng "tiểu Phí" này là một chàng trai trẻ đến từ Bắc Kinh, bố Ân chỉ nghĩ rằng con rể tương lai của ông là một người sành điệu và phóng khoáng, nhưng bây giờ khi nhìn thấy, phong thái và vẻ ngoài này rõ ràng là hậu duệ của một gia đình nổi tiếng.

"Bố mẹ!" Đã lâu rồi không gặp bố mẹ, Ân Tô Tô vui mừng và phấn khích đến mức tháo khẩu trang, kính râm rồi lao tới như một đứa trẻ chưa lớn.

Trương Tú Thanh được con gái ôm vào lòng, mỉm cười nhìn bảo bối của mình, cười nói: "Bay cả buổi sáng rồi, có đói không?"

"Vẫn ổn ạ, có thức ăn trên máy bay mà mẹ." Ân Tô Tô nói. Liếc qua khóe mắt, cô thấy bố mình vẫn đang nhìn chằm chằm vào chồng mình, rồi nhớ ra mình vẫn chưa giới thiệu hai bên.

Cô nhanh chóng đứng thẳng lên, hắng giọng nói: "Bố mẹ, đây là bạn trai của con, anh ấy tên là Phí Nghi Chu. Đây là bố mẹ em."

"Cháu chào chú, chào dì ạ." Phí Nghi Chu bước tới bắt tay hai vị trưởng lão, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, "Cháu xin lỗi, để hai người phải đợi lâu."

Bố Ân và mẹ Ân không hề hay biết, để thực hiện chiến lược "giả nghèo" do vợ đề ra, người con trai cả từ nhỏ đã được ô tô chuyên dùng hộ tống đi bất cứ đâu cố tình không đưa theo trợ lý Hà, mà chỉ cử người bí mật bảo vệ anh và vợ yêu dấu của mình an toàn, cách đây vài phút, lần đầu tiên anh xếp hàng ở khu vực chờ sân bay và bắt chuyến taxi đầu tiên trong đời.

Ân Tự Cường xua tay, cười nói: "Không sao, chú và dì cháu cũng vừa mới đến, không đợi lâu."

Bốn người lại ngồi xuống.

Sau đó, Phí Nghi Chu lấy ra quà đã chuẩn bị từ trước.

Ân Tô Tô đưa một hộp trang sức cho Trương Tú Thanh, cười nói: "Mẹ, đây là quà Phí Nghi Chu đã chuẩn bị cho mẹ. Mẹ mau mở ra xem có thích không."

"Đứa nhỏ này, tới là được rồi, còn mang theo quà làm gì?" Mẹ Ân vui không khép được miệng, miệng khách sáo, đưa tay mở nắp hộp, nhìn thấy bên trong là cái gì, mắt bà mở to ngạc nhiên.

Bên trong hộp là một chiếc vòng cổ chứa đầy kim cương, có độ tinh khiết cực cao, mỗi viên kim cương đều trong suốt và rực rỡ.

"... Cái này quá đắt." Trương Tú Thanh kinh ngạc, "Tiểu Phí, cháu như vậy sao dì không biết xấu hổ mà nhận chứ?"

Phí Nghi Chu cười, ôn tồn lễ độ nói: "Chỉ là món quà mọn, hy vọng dì không chê ạ."

Nghe cuộc trò chuyện giữa mẹ và chồng, Ân Tô Tô chỉ có thể im lặng xấu hổ.

Thầm nghĩ có cái này mà mẹ đã không dám nhận? Một chiếc vòng cổ đính đầy kim cương chẳng là gì cả, tài chính của con rể mẹ vượt quá sức tưởng tượng của người thường, nếu không phải cô kiên quyết từ chối, anh còn chuẩn bị tặng bố một chiếc ô tô làm quà gặp mặt.

Dù từ chối nhưng cuối cùng mẹ Ân cũng nhận chiếc vòng cổ.

Có tiền lệ của vợ, sau đó, khi bố Ân nhận được chiếc đồng hồ cơ từ con rể tương lai, ông cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.

Vẫn không thể từ chối, đành im lặng nhận lấy.

Sau khi quà được đưa xong, người phục vụ mới bắt đầu mang đồ ăn lên.

Quá trình ăn uống diễn ra khá hài hòa.

Hai vị trưởng lão nhà họ Ân luôn bám sát hai người trẻ tuổi, sợ bọn họ dọc đường đói bụng nên thỉnh thoảng dùng đũa gắp thức ăn cho họ, nhân tiện trong lúc lơ đãng dò hỏi về hoàn cảnh cá nhân của Phí Nghi Chu.

Đây đều là những câu hỏi mà Ân Tô Tô đã hỏi trước, chẳng hạn như tiền tiết kiệm, thu nhập hàng năm, bất động sản và quyền sở hữu ô tô.

Người con trai cả ghi nhớ câu trả lời chuẩn mực của vợ, trả lời một cách thoải mái.

Cuối bữa ăn, Phí Nghi Chu rất lịch sự chào hỏi trưởng bối có mặt, rời khỏi bàn đi vào nhà vệ sinh bên ngoài phòng riêng.

Ân Tô Tô cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân đều đặn, khi người bước đi, cô ngước mắt lên nhìn bố mẹ mình, nhẹ nhàng hỏi với vẻ lo lắng: "Bố mẹ, bố mẹ cảm thấy anh ấy thế nào?"

"Người thanh niên này không tệ, có văn hóa, có nội hàm, phẩm chất cũng cao, lại có gia giáo, nhìn qua có vẻ là một người đáng tin cậy." Ân Tự Cường nhấp một ngụm trà, đột nhiên nhẹ nhàng thở dài: "Chỉ là..."

Nghe được bước ngoặt này, Ân Tô Tô ngay lập tức trở nên lo lắng và hỏi: "Chỉ là gì bố?"

Ân Tự Cường trầm tư một lát, mỉm cười: "Không có gì."

"Không có gì anh thở dài cái gì, chỉ biết tỏ ra thần bí." Trương Tú Thanh mắng chồng, sau đó mỉm cười với con gái, nhẹ nhàng nói: "Mẹ đã đánh tiếng với mấy cậu dì, cô chú của con rồi, đến thăm họ từng người một rắc rối quá. Bên phía mẹ, con và tiểu Phí chỉ cần đến nhà cậu cả, các cậu và dì đều ở đó đợi các con. Bên phía bố con, các con chỉ cần đi nhà bác cả là được."

Ân Tô Tô biết mẹ đang nghĩ cho mình nên cô áp sát vào mặt Trương Tú Thanh, "Mẹ thương con nhất."

"Ra, ra, ra." Trương Tú Thanh âu yếm để cô dựa đầu vào vai, "Trang điểm thì tránh xa mẹ ra, bôi phấn lên mặt mẹ bây giờ."

Một lúc sau, Phí Nghi Chu rời đi rồi quay lại, bốn người cùng nhau rời khỏi phòng riêng.

Trên đường ra ngoài đi ngang qua quầy lễ tân, Ân Tự Cường nói "Thanh toán phòng riêng Tĩnh Dạ" sau đó lấy điện thoại di động ra trả tiền.

Người phục vụ kiểm tra máy tính, cười nói: "Bữa ăn của ngài đã thanh toán rồi ạ."

Ân Tự Cường sửng sốt tại chỗ, chợt nhớ tới hình bóng con rể tương lai của mình cách đây vài phút rời khỏi phòng riêng, vỗ vỗ trán, ảo não nhận ra.

*

Lan Hạ rất nhỏ, nhà cậu cả của Ân gia sống ở thôn Ân Oa, ngoại ô phía bắc Lan Hạ, ​​​​cách trung tâm thành phố Lan Hạ khoảng năm mươi phút lái xe. Sau bữa tối, hai người lớn của Ân gia trước tiên gửi hành lý của hai đứa nhỏ về nhà, sau đó đưa Ân Tô Tô và Phí Nghi Chu đến thôn Ân Oa.

Trước khi lên đường, người con trai cả xuất phát từ việc nuôi dạy tốt và tu dưỡng bản thân, đã đề nghị làm tài xế nhưng bị hai trưởng lão Ân gia từ chối.

Ân Tự Cường xua tay nói: "Thôn Ân Oa ở trong núi. Một khi ra khỏi quốc lộ, toàn là đường đất, lái xe rất khó khăn, cháu và Tô Tô ngồi ở phía sau cùng nhau đi."

"Đúng vậy." Trương Tú Thanh cũng ở một bên phụ hoạ, mặt tươi cười: "Tiểu Phí cháu ngồi phía sau có thể ngắm địa hình cùng phong cảnh Lan Hạ, những con dốc hoàng thổ."

Phía tây Lan Hạ là sa mạc Gobi rộng lớn, mặc dù đất nước đã đầu tư rất nhiều tiền bạc và nhân lực vào việc trồng cây và ngăn cát trong những năm gần đây nhưng kết quả thu được rất ít, khi có gió mạnh, cả thị trấn trông xám xịt và đầy bụi.

Lái xe suốt về phía Bắc, càng đi xa càng thấy ít màu xanh, khi đến vùng ngoại ô chỉ thấy hai bên đường là những ngọn núi trơ trụi, cằn cỗi.

Phí Nghi Chu lặng lẽ ngồi ở ghế sau của chiếc SUV Trường An, trong tầm mắt anh, toàn là không gian rộng lớn cô quạnh và hoang tàn.

Đột nhiên, một bà lão cõng chiếc thúng trên lưng bước lên con đường ven đường, khom người, loạng choạng, vác hơn nửa thúng khoai tây, như thể muốn ra chợ bán. Bà có lẽ đã sáu mươi, bảy mươi tuổi, hoặc có thể già hơn, làn da đen sạm thô ráp phơi dưới ánh nắng chói chang của mùa thu Tây Bắc, phơi đến mức không thể mở mắt, nhưng vẫn bất chấp gió cát thổi bước về phía trước từng bước.

Phí Nghi Chu khẽ cau mày.

Cảm nhận được ánh mắt của anh, Ân Tô Tô nhìn theo, hiểu ra, cười nói: "Đây chắc là bà cụ ở thôn gần đây, hôm nay đi chợ, cõng khoai tây trên lưng để bán lấy tiền."

Đúng như anh đoán, Phí Nghi Chu khẽ gật đầu.

"Anh có thấy kỳ lạ không, tại sao những người già ở đây, tuổi đã cao như vậy, vẫn phải gánh xi măng xây nhà, mang những củ khoai tây nặng như vậy ra chợ?" Ân Tô Tô quay lại nhìn anh.

Phí Nghi Chu trầm mặc mấy giây, nói: "Bởi vì trong nhà không có người trẻ."

"Đúng vậy." Ân Tô Tô cười khổ và buồn bã nói: "Lan Hạ chúng em quá nghèo. Những người trẻ ở các thôn, huyện và thậm chí cả khu vực thành thị của Lan Hạ, ​​​​tất cả những người có kỹ năng đều đã đi đến các thành phố khác. Dân số là cốt lõi của sự phát triển của thành phố, Lan Hạ không thể phát triển nên không thể giữ chân hay thu hút người dân. Ngược lại, không có con người, Lan Hạ càng không thể phát triển hơn, giống như một vòng luẩn quẩn, một bế tắc không thể giải quyết dù thế nào đi nữa cũng hỏng."

Ân Tự Cường ngồi ở ghế lái nghe thấy hai người trẻ tuổi trò chuyện, mỉm cười, thuận miệng nói thêm: "Lan Hạ có gì không tốt, sự phát triển của mỗi thành phố đều có một quá trình, từ con số không đến có, từ nghèo đến giàu, từ lạc hậu đến phát triển, đó là quy luật phát triển của vạn vật, nghèo đói, lạc hậu chỉ là nhất thời."

Trương Tú Thanh nghe vậy, khẽ cười lạnh, trêu chọc nói: "Đúng vậy, trong mắt anh Lan Hạ cái gì cũng tốt. Lúc trước bảo anh đi Vân Thành Bắc Kinh anh đều không đi, nhất quyết ở lại đây xây dựng quê hương. Ngần ấy năm cũng chưa thấy GDP của Lan Hạ tăng trưởng nhiều."

"..." Ân Tự Cường cảm thấy có chút xấu hổ, ho khan hai tiếng, nói: "Đây không phải đang cố gắng sao, hết thảy đều phải dựa vào nỗ lực của con người, mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi."

Trương Tú Thanh nhịn không được trợn mắt nói: "Anh đã năm mươi mấy rồi, còn mấy năm nữa về hưu, em chờ xem, một trưởng phòng nhỏ như anh có thể làm được gì cho Lan Hạ."

Gió Tây Bắc thổi chiều, vài đám mây trắng che khuất ánh nắng, nhiệt độ lại thấp hơn, mất đi ánh nắng vàng óng, ruộng bậc thang vàng rực dường như bị lột bỏ lớp áo lãng mạn thơ mộng, chỉ còn lại khô cằn và hoang tàn.

Đi chưa được nửa chặng đường, đường cao tốc đã kết thúc, Ân Tự Cường khéo léo bẻ lái, lái chiếc Trường An vào một con đường đất.

Đường đất không bằng phẳng, xe va chạm thất thường.

Đột nhiên, bánh xe lao qua một hố khô lớn, không ngờ Ân Tô Tô bị quán tính tác động mạnh sang trái.

Tình cờ va vào người Phí Nghi Chu.

Đường đất gập ghềnh đến mức Phí Nghi Chu đã đưa tay đỡ lên nóc xe, thấy cô mất thăng bằng, anh vô thức đưa tay ra đỡ cô, đỡ đầu cô vào lòng mình, ngăn cô va vào cửa xe.

"Cẩn thận." Anh thì thầm.

"Ừm ừm. Anh cũng bám chặt tay vịn vào, đường này rất xấu." Ân Tô Tô hơi đỏ mặt, ngồi vững rồi nhìn về hàng ghế đầu và nói: "Bố, trước đây con nghe mẹ nói, đường vào nhà cậu cả có một thương gia giàu có muốn tài trợ để sửa chữa, sao vẫn chưa có động thái gì?"

"Đoán là thất bại rồi." Ân Tự Cường bình tĩnh trả lời: "Đó là một ông chủ nhỏ xuất thân từ thung lũng Ân Oa, mấy năm qua đã kiếm được rất nhiều tiền, chắc việc kinh doanh mấy năm nay đã bị trì trệ."

Hai bố con thuận miệng trò chuyện, Phí Nghi Chu nghe bên tai tiếng địa phương trò chuyện, lặng lẽ nhìn khung cảnh hoang tàn ngoài cửa sổ, không tham gia nữa, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Nói chuyện được nửa chừng với bô cô, Ân Tô Tô nhận thấy ánh mắt trầm ngâm của người đàn ông bên cạnh, trái tim cô chợt thắt lại.

Cô nhẹ mím môi, vô thức khép ngón tay lại, nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo.

Chắc hẳn anh vẫn khinh thường thế giới hoàn toàn xa lạ này.

*

Khi đến thung lũng Ân Oa, trên đường dẫn vào nhà cậu cả có một cây chết bị gãy khiến xe cộ không thể vào được. Không còn cách, ô tô chỉ có thể đỗ cách đó vài trăm mét, bốn người trên xe chỉ có thể đi bộ tới đó.

Ân Tô Tô theo Phí Nghi Chu xuống xe, trong tầm mắt cô nhìn thấy đôi giày da đắt tiền không bao giờ dính bụi của anh đang bước trên con đường đất khô cằn và gồ ghề, ngay lập tức bị nhuộm màu, không khỏi cảm thấy tim mình thắt lại.

Người đàn ông đứng trên mây hòa vào khung cảnh hoang tàn và cằn cỗi của thung lũng Ân Oa ở Lan Hạ vào lúc này. Trời xanh, mây trắng, cây khô, đường đất, lò gạch, vài cụ già trong thôn cõng thúng trên lưng đi chợ.

Trong lòng Ân Tô Tô thở dài, không khỏi nhanh chóng đuổi kịp anh, cố gắng xách mấy túi quà anh đang mang, "Đường này không dễ đi, em giúp anh xách..."

"Không cần." Phí Nghi Chu nhẹ nhàng cười với cô, "Em nhìn đường đi, đừng để mình bị ngã."

Ân Tô Tô vô cớ cảm thấy chua chát, cũng cảm thấy vô cùng áy náy, cô cụp mắt xuống, thì thầm: "Xin lỗi, nếu không có em thì anh cũng sẽ không phải chịu sự bất công như thế này trong đời. Em xin lỗi."

"Từ khi quen em, em đã nói xin lỗi với anh tổng cộng sáu mươi hai lần." Phí Nghi Chu nghiêng đầu nhìn cô, "Đây là lần khó hiểu nhất."

Ân Tô Tô: "..."

"Em đã nói 'xin lỗi' với anh bao nhiêu lần, anh còn đếm á?" Ân Tô Tô bối rối, "Anh có cần thái quá như vậy không?"

Phí Nghi Chu không nói nên lời nhìn cô: "Đây là trọng điểm sao?"

Ân Tô Tô im lặng, 囧囧 quay lại chủ đề: "Anh luôn biết đó, khoảng cách giữa quê hương và Bắc Kinh là rất lớn, cũng giống như khoảng cách giữa anh và em. Ngoài ra, phong tục thăm hỏi của tụi em ở đây nhất định phải ăn chút gì ở nhà. Đến lúc đó nếu anh không muốn ăn đồ ăn do nhà cậu cả em nấu thì bỏ đi, không cần có gánh nặng tâm lý nào cả."

Phí Nghi Chu hơi nhướng mày.

Nghe được giọng nói của cô gái nhỏ như muỗi, ngoan ngoãn tiếp tục: "Cho dù anh không thích mọi thứ ở đây, bài xích, thậm chí là ghét bỏ, em cũng có thể hiểu được."

"Bài xích?" Phí Nghi Chu thản nhiên hỏi.

Ân Tô Tô ngước mắt lên vì kinh ngạc.

Phí Nghi Chu bình tĩnh nói: "Đây là nơi em sinh ra và lớn lên, anh chỉ có thể biết ơn, biết ơn mảnh đất này đã sinh ra một người xinh đẹp như em."

Trái tim Ân Tô Tô cảm thấy ấm áp, đôi mắt cô chợt có cảm giác se lại.

"Đi thôi. Sau khi thăm hỏi nhà cậu cả và bác cả, trở về nhà em cũng phải 8 giờ tối." Cô chưa kịp nói gì thì người con trai cả đã nói tiếp, "Anh sẽ cố gắng chín giờ tắm xong trở về phòng ngủ, hai giờ sáng chính thức đi ngủ."

Ân Tô Tô rất bối rối trước việc sắp xếp thời gian được tổ chức đâu vào đó này. Cô ngơ ngác hỏi: "Anh đang nói gì vậy. Chín giờ anh về phòng ngủ, sao hai giờ mới chính thức đi ngủ?"

Phí Nghi Chu nhẹ nhàng nói: "Anh đã chịu đựng cả ngày rồi. Năm tiếng còn lại phải dành để hôn và làm tình với em."

Ân Tô Tô: "...@#¥%"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện