Edit+beta: LQNN203
Có người nói say rượu khiến con người ta gan dạ, sau khi say, Ân Tô Tô vô cùng dũng cảm, không chỉ đưa ra yêu cầu chí mạng muốn xem chồng kim chủ múa thoát y mà còn chỉ vào mũi Phí Nghi Chu và mắng anh, có thể coi là sự giải phóng khắc nghiệt những bất bình mà cô đã kìm nén trong một thời gian dài.
Đáng tiếc tuy ác linh xuất thế nhưng kết cục lại rất bi thảm.
Người con trai cả đã thực hiện lời hứa của mình thực hiện màn múa thoát y cho cô, nhưng anh cởi quần áo của cô chứ không phải quần áo của mình. Không còn một mảnh quần áo nào, cô bị ép vào cửa sổ từ trần đến sàn, lật qua lật lại liên tục trong đau đớn, giống như một con sói rừng đói khát mấy ngày trên sa mạc.
Nhờ ly rượu vang đỏ, Ân Tô Tô đã uống say một cách triệt để, đầu choáng váng, chân tay yếu ớt, giống như một con cừu non đang chờ bị làm thịt, không còn chỗ để từ chối hay phản kháng, chỉ có thể đỏ mặt cắn chặt môi, cố gắng hết sức không để mình bật khóc, nước mắt cứ chảy ra từ khóe mắt đỏ thẫm.
Nhưng người đàn ông xấu xa kia thực sự ức hiếp người quá đáng, cô càng bao dung, anh càng trở nên tàn nhẫn, tâm trí càng trở nên độc ác, ngông cuồng và mạnh mẽ hơn, quyết tâm vạch trần sự bướng bỉnh không muốn thừa nhận thất bại của cô mèo say rượu.
Một lúc sau, Ân Tô Tô không thể chịu đựng được nữa, sức phòng thủ bị phá vỡ, cô ngẩng đầu lên bắt đầu khóc, mái tóc xoăn dày và mềm mại xõa ra sau đầu, đung đưa bất lực và mong manh như một dòng thác đen lay động.
Phí Nghi Chu rũ mi xuống, nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn trầm mê lại hỗn loạn đó, dáng vẻ mê người say đắm này cơ hồ khiến anh mê mẩn.
Anh khẽ giơ tay lên, ngón tay chậm rãi vuốt ve gò má nóng bừng của cô, cúi đầu hôn lên trán cô, áp sát vào cô nhẹ nhàng hỏi: "Lần sau còn muốn xem anh nhảy điệu gì, bảo bối?"
Giọng nói gợi cảm của anh vừa từ tính vừa khàn khàn, khác hẳn với giọng nói trong trẻo và cô đọng thường ngày, giống như hợp âm êm dịu của rượu và đàn cello, từng nốt nhạc đều được thể hiện, cọ xát vào làn da bên tai cô như giấy nhám thô, mê hoặc đến mức khiến cô sợ hãi.
Trong lòng Ân Tô Tô lúc này tràn đầy hối hận.
Nếu trên thế giới có cỗ máy thời gian, cô nhất định sẽ không chút do dự quay ngược lại vài phút trước, bóp chết cái người say rượu nổi điên trên xe to gan nói muốn xem Phí Nghi Chu múa thoát y - mày khiêu khích ai không được, sao cứ nhất quyết muốn khiêu khích một đại ma đầu lúc nào cũng có thể lên cơn phát điên!
Tuy nhiên ở thế giới này không bán thuốc hối hận.
Tự gây họa, không thể trốn tránh.
Quả đắng gieo xuống, chỉ có thể quỳ gối rơi nước mắt nhận lấy...
Ân Tô Tô càng nghĩ càng xấu hổ, tức giận và đau khổ, đôi mắt mờ sương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai lạ thường và gợi đòn phía trên đầu mình, không khỏi khóc to hơn.
Nhìn thấy cảnh này, lông mày Phí Nghi Chu hơi nhướng lên, đầu ngón tay chậm rãi xoa xoa cằm cô, sau đó nhích lên mấy tấc, nhẹ nhàng ấn lên đôi môi hơi sưng tấy do bị hôn của cô, lau đi một giọt nước đang chảy xuống khóe miệng cô, giọng điệu lười biếng, tùy tiện và xấu xa, "Khóc thành như vậy, sảng khoái lắm à?"
"..." Ân Tô Tô điên tiết đến mức muốn giết người, vào lúc này cô không thể dùng lời lẽ mạch lạc để chỉ trích sự vô liêm sỉ của tên cẩu nam nhân này, chỉ chủ động hôn anh.
Phí Nghi Chu bỗng nhiên giật mình.
Cô vừa uống rượu vang đỏ, mùi thơm ngọt ngào của rượu vẫn còn đọng lại giữa môi và răng, thơm đến say lòng người. Nụ hôn đến đột ngột, xen lẫn đam mê và quyến rũ hiếm có, chiếc lưỡi non nớt táo bạo luồn vào giữa hai hàm răng anh, cuốn lấy đầu lưỡi của anh, nhẹ nhàng trêu đùa.
Ánh mắt Phí Nghi Chu càng ngày càng thâm trầm, lười biếng để Ân Tô Tô tự do chơi đùa một hồi, sau đó đảo khách thành chủ, hôn lại cô một cách độc đoán.
Nhưng, vào lúc này, một chuyện ngoài dự đoán của đại công tử đã xảy ra.
Con mèo mà anh đang vuốt ve rất nhiều, ngay cả nụ hôn cũng ngọt ngào và mềm mại, đột nhiên dùng hết sức cắn anh----
Hựm.
Phí Nghi Chu nhắm mắt, hơi nhíu mày. Anh cảm nhận được cảm giác ngứa ran ở đầu lưỡi, đồng thời, một mùi rỉ sét ngọt ngào lan tỏa giữa môi và lưỡi.
Phí Nghi Chu đột nhiên mở mắt, con ngươi tối tăm dị thường và đen như mực, nhìn thẳng vào khuôn mặt Ân Tô Tô đang ở rất gần trong tầm tay.
Sắc mặt cô sáng như lửa, chóp mũi nhỏ tròn cùng xương quai xanh trắng nõn bị niềm đam mê mãnh liệt biến thành màu hồng nhạt, đôi mắt ươn ướt, khiến cô trông đặc biệt yếu ớt và đáng thương. Tình cờ, đôi mắt trong veo ngấn nước đó lúc này đang nhìn anh với vẻ hài lòng, như thể đang tự hào về trò đùa thành công vừa rồi.
Khi mắt họ hướng vào nhau, bầu không khí thật vi diệu.
Hai giây sau, Phí Nghi Chu nhìn thấy cô gái trong lòng anh chớp mắt nhìn anh, rất hả hê không thương tiếc nói: "Chồng ơi, miệng anh rách rồi, đang chảy máu kìa."
Không khí im lặng.
Ánh mắt Phí Nghi Chu nhìn chằm chằm cô một lát, trong chốc lát, anh hứng thú nhướng mày, sau đó lui ra, nhẹ nhàng mỉm cười.
Đến cuối cùng, Ân Tô Tô run lên không kiềm chế được, lúc đầu cô còn khá vui vẻ, cảm thấy mình đã trả thù được một chút, vui vẻ chờ đợi nhìn thấy Lãnh Nguyệt cao quý lâm vào cảnh xấu hổ, nhưng cô không ngờ rằng, sự xấu hổ của Lãnh Nguyệt lại không xảy ra như mong đợi, thay vào đó là một nụ cười rạng rỡ.
Ân Tô Tô: "..."
Nụ cười này ngay lập tức khiến Ân Tô Tô chết lặng.
Cô ngây người nhìn anh, vẻ tự mãn và hả hê trong mắt cô biến mất với tốc độ nhanh như chớp, sau đó thay vào đó là sự bối rối.
Chuyện gì xảy ra thế.
Người này thật sự có vấn đề gì sao, trạng thái tinh thần không bình thường? Anh bị cắn chảy máu, sao có thể cười dịu dàng như vậy, thật sự là quý ông lịch thiệp và tốt tính như vậy? Hơn nữa, cảnh tượng anh mỉm cười nhẹ nhàng với cô với vết máu đọng trên khóe miệng, thực sự rất bắt mắt, cũng rất kỳ quái và đáng sợ.
Giống như tên sát nhân biến thái có chỉ số IQ siêu cao trong một bộ phim giật gân.
Ân Tô Tô không hiểu gì, bối rối và bất an, ngay khi cô đang hoang mang, đại công tử phía trên đầu cô lại ra tay.
Con trai lớn của nhà họ Phí vẫn đang nhìn vào mặt cô, ngón trỏ mảnh khảnh trắng trẻo lạnh lùng giơ lên một chút, các khớp xương hơi cong, vết máu nơi khóe miệng đã biến mất, động tác uyển chuyển khó tả. Sau đó anh hỏi cô một cách bình tĩnh và duyên dáng: "Mùi vị thế nào?"
Ân Tô Tô:?
Ân Tô Tô nhất thời không hiểu được suy nghĩ của ông lớn, bối rối hỏi: "Mùi bị gì cơ?"
"Máu của anh." Phí Nghi Chu bình tĩnh nói.
"..."
Máu có vị như thế nào ư?
Thật là một câu hỏi khủng khiếp và biến thái.
Ân Tô Tô bị nghẹn họng, không biết trả lời thế nào trong một thời gian dài.
Đối diện, Phí Nghi Chu nhìn cô bằng ánh mắt tối hơn. Anh nhìn cô, nghiêng đầu tùy ý, nhẹ nhàng hỏi: "Thấy ngon không?"
Ân Tô Tô nhận thấy rằng suy nghĩ của cô và chồng kim chủ nhà cô, hiện không cùng quan điểm, khiến việc giao tiếp trở nên rất khó khăn. Cô không còn cách nào khác ngoài bối rối hỏi lại: "Cái gì ngon không?"
"Máu của anh" Phí Nghi Chu tiếp tục nhẹ nhàng nói.
"..." Nghe xem câu hỏi này có ý nghĩa gì đi. Có thể kỳ lạ hơn nữa không?
Lần này, Ân Tô Tô rơi vào trầm mặc sâu sắc. Trong lúc say, dù có buồn ngủ đến đâu, cô cũng có thể cảm nhận được khí tức bao quanh Phí Nghi Chu vừa quyến rũ vừa nguy hiểm, nên cô quyết định cúi đầu không trả lời.
Nhưng giây tiếp theo, cô bị người đàn ông bế lên, đặt lên bàn cạnh cửa sổ bằng kính từ trần đến sàn, cằm cô cũng bị nâng lên, buộc phải nhìn anh lần nữa.
Phí Nghi Chu rũ mắt nhìn cô, sau đó cúi đầu hôn lên làn da ẩm ướt nơi khóe mắt cô, nhẹ giọng nói: "Anh đang hỏi em đó, máu của anh có ngon không?"
Ân Tô Tô mím chặt môi dưới và nhìn chằm chằm vào anh, không thể hiểu được ý định đằng sau câu hỏi của anh hay kết quả tương ứng của mỗi câu trả lời, chỉ có thể tiếp tục im lặng một cách thận trọng.
Phí Nghi Chu hơi nhướng mày, không còn thúc giục hay nhấn mạnh trả lời, cánh tay dài của anh tùy ý nâng đôi chân trắng nõn của cô lên, đặt chúng ở hai bên đường nhân ngư trên eo bụng anh.
Một tiếng rên rỉ nghẹn ngào đột nhiên thoát ra từ sâu trong cổ họng Ân Tô Tô, cô há miệng cắn vào đôi vai rộng và rắn chắc của anh, vừa để bày tỏ tình cảm, vừa để trút giận.
Nhưng ngay sau đó, Phí Nghi Chu lại hôn cô, giống như một cơn cuồng phong, cực kỳ mãnh liệt, nuốt chửng toàn bộ hơi thở của cô, khiến cô không thở được.
Ân Tô Tô cau mày khó chịu.
Đầu lưỡi anh bị cô cắn, còn rỉ máu, nụ hôn này mùi rỉ sét ngọt ngào xộc vào miệng cô, trong anh có em trong em có anh, hòa lẫn với vị máu của anh, thật sự điên rồ quá sức.
Chỉ trong vòng một phút, Ân Tô Tô quay đầu giãy giụa, nghẹn ngào cầu xin: "A Ngưng, em không thở được."
Anh muốn trở nên mạnh mẽ, hôn một cách bạo lực, Ân Tô Tô cảm thấy nếu cô không ngăn anh lại, giây tiếp theo cô có thể chết trong vòng tay anh.
"Ân tiểu thư làm anh chảy máu, nhất định phải nhớ rõ vị máu của anh." Thanh âm Phí Nghi Chu trầm khàn, anh rũ mi nhìn người trong lòng, nhìn dáng vẻ bối rối và mê đắm của cô, đôi môi mỏng chậm rãi mơn trớn khuôn mặt nóng bừng của cô, hỏi: "Hỏi lại em lần nữa, có ngon không?"
"Gì mà ngon hay không ngon?" Mắt Ân Tô Tô ngấn nước, cô không cầm được nước mắt, đau khổ lẩm bẩm: "Vốn dĩ không phải đồ ăn."
"Vậy để anh hỏi em cách khác." Khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Phí Nghi Chu bình thản, khiến người ta không thể tưởng tượng được lúc này anh đang bắt nạt cô đến mức cực điểm, anh dùng đầu ngón tay vuốt ve môi dưới của cô, "Em có thích vị máu của anh không?"
Ân Tô Tô choáng váng, đáp lại anh bằng tiếng nức nở: "Không thích."
"Đáp án sai." Phí Nghi Chu chế nhạo, thúc cô một cái để trừng phạt: "Lại lần nữa."
"..." Ân Tô Tô bị anh làm cho phát điên, nước mắt lưng tròng, để bảo vệ bản thân, cô chỉ có thể thay đổi lời nói trong một giây, liên tục nói: "Thích, em thích."
Nghe được âm thanh, người đàn ông cuối cùng cũng hài lòng nhếch môi lên, âu yếm hôn lên những giọt nước mắt của cô, nhẹ nhàng nói, cực kỳ ngoan đạo, hoang tưởng và biến thái mà xác thực: "Tô Tô, anh muốn em nhớ mọi thứ về anh, cũng thích mọi thứ về anh."
*
Sáng hôm sau, Lương Tịnh, người vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ, xoay người thì tình cờ nghe thấy tiếng ding ding từ điện thoại đặt cạnh gối.
Lương Tịnh ngáp dài, cầm điện thoại lên mở khóa, nhìn thấy tin nhắn WeChat mới từ Ân Tô Tô, chỉ có một câu:
[Trước có cái ghế, sau có rượu vang, chị em, em và chị không thù không oán, vì sao lại làm như vậy với em?]
"..." Lương Tịnh đặt điện thoại xuống với vẻ mặt hoang mang, gãi cái đầu như tổ gà của mình.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Có người nói say rượu khiến con người ta gan dạ, sau khi say, Ân Tô Tô vô cùng dũng cảm, không chỉ đưa ra yêu cầu chí mạng muốn xem chồng kim chủ múa thoát y mà còn chỉ vào mũi Phí Nghi Chu và mắng anh, có thể coi là sự giải phóng khắc nghiệt những bất bình mà cô đã kìm nén trong một thời gian dài.
Đáng tiếc tuy ác linh xuất thế nhưng kết cục lại rất bi thảm.
Người con trai cả đã thực hiện lời hứa của mình thực hiện màn múa thoát y cho cô, nhưng anh cởi quần áo của cô chứ không phải quần áo của mình. Không còn một mảnh quần áo nào, cô bị ép vào cửa sổ từ trần đến sàn, lật qua lật lại liên tục trong đau đớn, giống như một con sói rừng đói khát mấy ngày trên sa mạc.
Nhờ ly rượu vang đỏ, Ân Tô Tô đã uống say một cách triệt để, đầu choáng váng, chân tay yếu ớt, giống như một con cừu non đang chờ bị làm thịt, không còn chỗ để từ chối hay phản kháng, chỉ có thể đỏ mặt cắn chặt môi, cố gắng hết sức không để mình bật khóc, nước mắt cứ chảy ra từ khóe mắt đỏ thẫm.
Nhưng người đàn ông xấu xa kia thực sự ức hiếp người quá đáng, cô càng bao dung, anh càng trở nên tàn nhẫn, tâm trí càng trở nên độc ác, ngông cuồng và mạnh mẽ hơn, quyết tâm vạch trần sự bướng bỉnh không muốn thừa nhận thất bại của cô mèo say rượu.
Một lúc sau, Ân Tô Tô không thể chịu đựng được nữa, sức phòng thủ bị phá vỡ, cô ngẩng đầu lên bắt đầu khóc, mái tóc xoăn dày và mềm mại xõa ra sau đầu, đung đưa bất lực và mong manh như một dòng thác đen lay động.
Phí Nghi Chu rũ mi xuống, nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn trầm mê lại hỗn loạn đó, dáng vẻ mê người say đắm này cơ hồ khiến anh mê mẩn.
Anh khẽ giơ tay lên, ngón tay chậm rãi vuốt ve gò má nóng bừng của cô, cúi đầu hôn lên trán cô, áp sát vào cô nhẹ nhàng hỏi: "Lần sau còn muốn xem anh nhảy điệu gì, bảo bối?"
Giọng nói gợi cảm của anh vừa từ tính vừa khàn khàn, khác hẳn với giọng nói trong trẻo và cô đọng thường ngày, giống như hợp âm êm dịu của rượu và đàn cello, từng nốt nhạc đều được thể hiện, cọ xát vào làn da bên tai cô như giấy nhám thô, mê hoặc đến mức khiến cô sợ hãi.
Trong lòng Ân Tô Tô lúc này tràn đầy hối hận.
Nếu trên thế giới có cỗ máy thời gian, cô nhất định sẽ không chút do dự quay ngược lại vài phút trước, bóp chết cái người say rượu nổi điên trên xe to gan nói muốn xem Phí Nghi Chu múa thoát y - mày khiêu khích ai không được, sao cứ nhất quyết muốn khiêu khích một đại ma đầu lúc nào cũng có thể lên cơn phát điên!
Tuy nhiên ở thế giới này không bán thuốc hối hận.
Tự gây họa, không thể trốn tránh.
Quả đắng gieo xuống, chỉ có thể quỳ gối rơi nước mắt nhận lấy...
Ân Tô Tô càng nghĩ càng xấu hổ, tức giận và đau khổ, đôi mắt mờ sương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai lạ thường và gợi đòn phía trên đầu mình, không khỏi khóc to hơn.
Nhìn thấy cảnh này, lông mày Phí Nghi Chu hơi nhướng lên, đầu ngón tay chậm rãi xoa xoa cằm cô, sau đó nhích lên mấy tấc, nhẹ nhàng ấn lên đôi môi hơi sưng tấy do bị hôn của cô, lau đi một giọt nước đang chảy xuống khóe miệng cô, giọng điệu lười biếng, tùy tiện và xấu xa, "Khóc thành như vậy, sảng khoái lắm à?"
"..." Ân Tô Tô điên tiết đến mức muốn giết người, vào lúc này cô không thể dùng lời lẽ mạch lạc để chỉ trích sự vô liêm sỉ của tên cẩu nam nhân này, chỉ chủ động hôn anh.
Phí Nghi Chu bỗng nhiên giật mình.
Cô vừa uống rượu vang đỏ, mùi thơm ngọt ngào của rượu vẫn còn đọng lại giữa môi và răng, thơm đến say lòng người. Nụ hôn đến đột ngột, xen lẫn đam mê và quyến rũ hiếm có, chiếc lưỡi non nớt táo bạo luồn vào giữa hai hàm răng anh, cuốn lấy đầu lưỡi của anh, nhẹ nhàng trêu đùa.
Ánh mắt Phí Nghi Chu càng ngày càng thâm trầm, lười biếng để Ân Tô Tô tự do chơi đùa một hồi, sau đó đảo khách thành chủ, hôn lại cô một cách độc đoán.
Nhưng, vào lúc này, một chuyện ngoài dự đoán của đại công tử đã xảy ra.
Con mèo mà anh đang vuốt ve rất nhiều, ngay cả nụ hôn cũng ngọt ngào và mềm mại, đột nhiên dùng hết sức cắn anh----
Hựm.
Phí Nghi Chu nhắm mắt, hơi nhíu mày. Anh cảm nhận được cảm giác ngứa ran ở đầu lưỡi, đồng thời, một mùi rỉ sét ngọt ngào lan tỏa giữa môi và lưỡi.
Phí Nghi Chu đột nhiên mở mắt, con ngươi tối tăm dị thường và đen như mực, nhìn thẳng vào khuôn mặt Ân Tô Tô đang ở rất gần trong tầm tay.
Sắc mặt cô sáng như lửa, chóp mũi nhỏ tròn cùng xương quai xanh trắng nõn bị niềm đam mê mãnh liệt biến thành màu hồng nhạt, đôi mắt ươn ướt, khiến cô trông đặc biệt yếu ớt và đáng thương. Tình cờ, đôi mắt trong veo ngấn nước đó lúc này đang nhìn anh với vẻ hài lòng, như thể đang tự hào về trò đùa thành công vừa rồi.
Khi mắt họ hướng vào nhau, bầu không khí thật vi diệu.
Hai giây sau, Phí Nghi Chu nhìn thấy cô gái trong lòng anh chớp mắt nhìn anh, rất hả hê không thương tiếc nói: "Chồng ơi, miệng anh rách rồi, đang chảy máu kìa."
Không khí im lặng.
Ánh mắt Phí Nghi Chu nhìn chằm chằm cô một lát, trong chốc lát, anh hứng thú nhướng mày, sau đó lui ra, nhẹ nhàng mỉm cười.
Đến cuối cùng, Ân Tô Tô run lên không kiềm chế được, lúc đầu cô còn khá vui vẻ, cảm thấy mình đã trả thù được một chút, vui vẻ chờ đợi nhìn thấy Lãnh Nguyệt cao quý lâm vào cảnh xấu hổ, nhưng cô không ngờ rằng, sự xấu hổ của Lãnh Nguyệt lại không xảy ra như mong đợi, thay vào đó là một nụ cười rạng rỡ.
Ân Tô Tô: "..."
Nụ cười này ngay lập tức khiến Ân Tô Tô chết lặng.
Cô ngây người nhìn anh, vẻ tự mãn và hả hê trong mắt cô biến mất với tốc độ nhanh như chớp, sau đó thay vào đó là sự bối rối.
Chuyện gì xảy ra thế.
Người này thật sự có vấn đề gì sao, trạng thái tinh thần không bình thường? Anh bị cắn chảy máu, sao có thể cười dịu dàng như vậy, thật sự là quý ông lịch thiệp và tốt tính như vậy? Hơn nữa, cảnh tượng anh mỉm cười nhẹ nhàng với cô với vết máu đọng trên khóe miệng, thực sự rất bắt mắt, cũng rất kỳ quái và đáng sợ.
Giống như tên sát nhân biến thái có chỉ số IQ siêu cao trong một bộ phim giật gân.
Ân Tô Tô không hiểu gì, bối rối và bất an, ngay khi cô đang hoang mang, đại công tử phía trên đầu cô lại ra tay.
Con trai lớn của nhà họ Phí vẫn đang nhìn vào mặt cô, ngón trỏ mảnh khảnh trắng trẻo lạnh lùng giơ lên một chút, các khớp xương hơi cong, vết máu nơi khóe miệng đã biến mất, động tác uyển chuyển khó tả. Sau đó anh hỏi cô một cách bình tĩnh và duyên dáng: "Mùi vị thế nào?"
Ân Tô Tô:?
Ân Tô Tô nhất thời không hiểu được suy nghĩ của ông lớn, bối rối hỏi: "Mùi bị gì cơ?"
"Máu của anh." Phí Nghi Chu bình tĩnh nói.
"..."
Máu có vị như thế nào ư?
Thật là một câu hỏi khủng khiếp và biến thái.
Ân Tô Tô bị nghẹn họng, không biết trả lời thế nào trong một thời gian dài.
Đối diện, Phí Nghi Chu nhìn cô bằng ánh mắt tối hơn. Anh nhìn cô, nghiêng đầu tùy ý, nhẹ nhàng hỏi: "Thấy ngon không?"
Ân Tô Tô nhận thấy rằng suy nghĩ của cô và chồng kim chủ nhà cô, hiện không cùng quan điểm, khiến việc giao tiếp trở nên rất khó khăn. Cô không còn cách nào khác ngoài bối rối hỏi lại: "Cái gì ngon không?"
"Máu của anh" Phí Nghi Chu tiếp tục nhẹ nhàng nói.
"..." Nghe xem câu hỏi này có ý nghĩa gì đi. Có thể kỳ lạ hơn nữa không?
Lần này, Ân Tô Tô rơi vào trầm mặc sâu sắc. Trong lúc say, dù có buồn ngủ đến đâu, cô cũng có thể cảm nhận được khí tức bao quanh Phí Nghi Chu vừa quyến rũ vừa nguy hiểm, nên cô quyết định cúi đầu không trả lời.
Nhưng giây tiếp theo, cô bị người đàn ông bế lên, đặt lên bàn cạnh cửa sổ bằng kính từ trần đến sàn, cằm cô cũng bị nâng lên, buộc phải nhìn anh lần nữa.
Phí Nghi Chu rũ mắt nhìn cô, sau đó cúi đầu hôn lên làn da ẩm ướt nơi khóe mắt cô, nhẹ giọng nói: "Anh đang hỏi em đó, máu của anh có ngon không?"
Ân Tô Tô mím chặt môi dưới và nhìn chằm chằm vào anh, không thể hiểu được ý định đằng sau câu hỏi của anh hay kết quả tương ứng của mỗi câu trả lời, chỉ có thể tiếp tục im lặng một cách thận trọng.
Phí Nghi Chu hơi nhướng mày, không còn thúc giục hay nhấn mạnh trả lời, cánh tay dài của anh tùy ý nâng đôi chân trắng nõn của cô lên, đặt chúng ở hai bên đường nhân ngư trên eo bụng anh.
Một tiếng rên rỉ nghẹn ngào đột nhiên thoát ra từ sâu trong cổ họng Ân Tô Tô, cô há miệng cắn vào đôi vai rộng và rắn chắc của anh, vừa để bày tỏ tình cảm, vừa để trút giận.
Nhưng ngay sau đó, Phí Nghi Chu lại hôn cô, giống như một cơn cuồng phong, cực kỳ mãnh liệt, nuốt chửng toàn bộ hơi thở của cô, khiến cô không thở được.
Ân Tô Tô cau mày khó chịu.
Đầu lưỡi anh bị cô cắn, còn rỉ máu, nụ hôn này mùi rỉ sét ngọt ngào xộc vào miệng cô, trong anh có em trong em có anh, hòa lẫn với vị máu của anh, thật sự điên rồ quá sức.
Chỉ trong vòng một phút, Ân Tô Tô quay đầu giãy giụa, nghẹn ngào cầu xin: "A Ngưng, em không thở được."
Anh muốn trở nên mạnh mẽ, hôn một cách bạo lực, Ân Tô Tô cảm thấy nếu cô không ngăn anh lại, giây tiếp theo cô có thể chết trong vòng tay anh.
"Ân tiểu thư làm anh chảy máu, nhất định phải nhớ rõ vị máu của anh." Thanh âm Phí Nghi Chu trầm khàn, anh rũ mi nhìn người trong lòng, nhìn dáng vẻ bối rối và mê đắm của cô, đôi môi mỏng chậm rãi mơn trớn khuôn mặt nóng bừng của cô, hỏi: "Hỏi lại em lần nữa, có ngon không?"
"Gì mà ngon hay không ngon?" Mắt Ân Tô Tô ngấn nước, cô không cầm được nước mắt, đau khổ lẩm bẩm: "Vốn dĩ không phải đồ ăn."
"Vậy để anh hỏi em cách khác." Khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Phí Nghi Chu bình thản, khiến người ta không thể tưởng tượng được lúc này anh đang bắt nạt cô đến mức cực điểm, anh dùng đầu ngón tay vuốt ve môi dưới của cô, "Em có thích vị máu của anh không?"
Ân Tô Tô choáng váng, đáp lại anh bằng tiếng nức nở: "Không thích."
"Đáp án sai." Phí Nghi Chu chế nhạo, thúc cô một cái để trừng phạt: "Lại lần nữa."
"..." Ân Tô Tô bị anh làm cho phát điên, nước mắt lưng tròng, để bảo vệ bản thân, cô chỉ có thể thay đổi lời nói trong một giây, liên tục nói: "Thích, em thích."
Nghe được âm thanh, người đàn ông cuối cùng cũng hài lòng nhếch môi lên, âu yếm hôn lên những giọt nước mắt của cô, nhẹ nhàng nói, cực kỳ ngoan đạo, hoang tưởng và biến thái mà xác thực: "Tô Tô, anh muốn em nhớ mọi thứ về anh, cũng thích mọi thứ về anh."
*
Sáng hôm sau, Lương Tịnh, người vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ, xoay người thì tình cờ nghe thấy tiếng ding ding từ điện thoại đặt cạnh gối.
Lương Tịnh ngáp dài, cầm điện thoại lên mở khóa, nhìn thấy tin nhắn WeChat mới từ Ân Tô Tô, chỉ có một câu:
[Trước có cái ghế, sau có rượu vang, chị em, em và chị không thù không oán, vì sao lại làm như vậy với em?]
"..." Lương Tịnh đặt điện thoại xuống với vẻ mặt hoang mang, gãi cái đầu như tổ gà của mình.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Danh sách chương