Đến tột cùng Mâu Thần An có điểm nào đáng giá để thiếu gia chú ý đến vậy? Nhịn không được hiếu kỳ, Lý tổng quản nhìn về phía tiểu nam hài, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt của lão thì cậu ta lập tức vùi mặt vào ngực thiếu gia.
Cậu ta… làm gì phản ứng mãnh liệt quá như thế? Lão bất quá chỉ là muốn biết nguyên nhân mà thôi. Tuy bình thường lão đối đãi với hạ nhân có điểm hơi hà khắc, nhưng cũng không đến mức làm cậu ta sợ hãi quá đáng vậy chứ? Nếu so với thiếu gia, lão xem như là dễ gần rồi. Như thế nào hôm nay ngược lại, lão lại thành người đáng sợ?
Có điều Lý tổng quản không biết chính là, Mâu Thần An sở dĩ lảng tránh ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của lão chỉ vì một nguyên nhân đơn giản — thẹn thùng. Thử nghĩ, một hạ nhân như cậu lại toàn thân được ga giường bao lấy, còn được chủ nhân ôm vào ngực nữa, như vậy đối mặt với tổng quản người hầu như lão thì làm sao cậu có thể thản nhiên cho được?
Cho dù cậu không phải nữ hài tử, nhưng chủ nhân vẫn là một nam hài 12 tuổi, hai người đồng giới tính ở cùng một chỗ tất nhiên có chỗ ngượng ngùng. Nếu hai người chỉ là quan hệ chủ tớ thì không nói làm gì, nhưng vấn đề ở đây là quan hệ của hai người lại quỷ dị khó nói. Nó vượt quá giới hạn chủ tớ, nhưng dường như chưa đạt tới cảnh giới là người yêu. Một người sớm đã sáng tỏ tình cảm của mình nhưng chưa bao giờ mở miệng nói ra, còn một người đầu óc trì độn vẫn chưa hiểu rõ sự tình.
Tình trạng này quả là khiến người ta đau đầu nha.
Thoáng bắt gặp ánh mắt lạnh băng của thiếu gia, Lý tổng quản vội vã hoàn hồn, đem hòm thuốc đưa ra trước:
“Thiếu gia, hòm thuốc của cậu.”
“Đem vào phòng tắm.” Ôm lấy Mâu Thần An đứng ở cửa phòng tắm, đợi Lý tổng quản đặt hòm thuốc ngay bậc cửa, Lãnh Linh Dạ mới phân phó lão: “Kêu người đến thu dọn giường của ta.”
“Dạ, thiếu gia.” Không cần phải nói, Lý tổng quản cũng sẽ phân phó hạ nhân đến sửa sang lại chăn nệm.
Mền tơ bị nhuốm máu thì không dùng được nữa rồi, mà ga giường bao lấy thân Mâu Thần An cũng hiện ra sắc đỏ, xem ra cũng là không thể dùng. Có lẽ lão phải phân phó hạ nhân mang một bộ chăn, ga giường mới đến.
Một tiếng động nhẹ vang lên, cửa phòng tắm đóng lại. Đặt Mâu Thần An vào bồn tắm, Lãnh Linh Dạ điều chỉnh nhiệt độ nước nóng sao cho vừa phải, rồi đem tấm ga nhuốm máu đặt sang một bên, động tác vô cùng ôn nhu, rửa sạch miệng vết thương trên người cậu.
“Thiếu gia, tôi… tự mình rửa a.” Toàn thân xích lõa ngồi trên đùi Lãnh Linh Dạ, nước ấm xối lên vết thương làm Mâu Thần An cả người co rúm. Ánh mắt nhìn đến bàn tay thon dài đang không ngừng xoa lên làn da ngăm đen của cậu, ý thức được tư thế lúc này của hai người là gì, gò má cậu không khỏi ửng đỏ.
Tuy cậu cùng thiếu gia không phải lần đầu tiên có những hành vi thân mật thế này, nhưng mỗi lần vẫn cảm thấy ngượng ngùng.
“Đừng nhúc nhích.” Ấn chặt eo Mâu Thần An xuống, để cho cậu yên vị trên đùi mình, Lãnh Linh Dạ lên tiếng. Y sao lại có thể không hiểu tâm tư của Mâu Thần An, chuyện đó chính y còn để ý hơn nữa là đằng khác.
Y cầm bàn tay nhỏ bé của Mâu Thần An, đặt nó lên dục vọng nóng rực của mình, cảm nhận rõ ràng người trong ngực đang sững sờ, y hiểu cậu đã tường tận ý của mình, lập tức buông tay cậu ra. Nếu còn cầm tay của cậu thêm nữa, y không dám can đoan mình còn có thể thờ ơ.
Chính là… Lúc này, Mâu Thần An cần nhất là được bôi thuốc chứ không phải tiếp tục bị một loại “tra tấn” khác. Y không thể vì dục vọng của mình mà mặc kệ vết thương của cậu.
Lãnh Linh Dạ vừa buông tay ra, Mâu Thần An vội vã rút tay về, cậu rất sợ chậm một giây sẽ làm ngọn lửa nóng kia bùng phát. Tối hôm qua cậu cũng không rõ khi nào thì thiếu gia mới dừng lại, ý thức của cậu sớm đã như nước chảy bèo trôi vào bể dục. Chờ khi cậu tỉnh lại thì đã là sáng hôm nay.
Nhìn tình trạng vết thương phía sau, tối hôm qua chắc chắn không phải chỉ làm một hai lần. Cậu nhớ rõ lần đầu tiên cùng thiếu gia phát sinh quan hệ, mấy ngày sau vẫn còn thấy đau, loại kinh nghiệm này thật sự là không muốn cũng phải quen thuộc.
Cậu cứng ngắc ngồi dựa vào trong ***g ngực ấm áp của Lãnh Linh Dạ, chờ y thay cậu tẩy trừ toàn thân. Được nước nóng bao phủ, miệng vết thương không chảy máu nữa, cơn đau cũng vơi bớt.
Lấy khăn lau trên kệ, thật ôn nhu lau đi từng giọt nước còn đọng lại trên thân thể nhỏ gầy, xong xuôi rồi Lãnh Linh Dạ mới cầm hòm thuốc đến, bắt đầu bôi thuốc lên vết thương.
Mỗi khi xử lý một vết thương, nhiệt độ trong đôi mắt phượng lại giảm xuống một phần. Toàn thân đều đầy vết thương lớn nhỏ thế này, xem ra trước khi y xuất hiện ngăn cản thì cậu đã bị đánh khá lâu, bởi vì nếu chỉ đánh trong vài phút thì không thể xuất hiện nhiều vết thương đến thế.
“Vì sao đánh cậu?”
Bất chợt nghe Lãnh Linh Dạ hỏi, Mâu Thần An có chút sững sốt, nhìn qua ánh mắt lạnh băng của thiếu gia, cậu chậm rãi cúi đầu:
“…Tôi làm bẩn váy của phu nhân.” Nói ra nguyên nhân, rồi lại như thấy không yên tâm, cậu vội vã bổ sung: “Nhưng mà, tôi thật sự không cố ý.” Sớm biết làm hỏng cái váy đắt tiền kia sẽ làm phu nhân nổi giận đến thế, lúc đầu cậu nhất định sẽ hết sức cẩn trọng, tuyệt không làm đổ cà phê.
Con ngươi trong sáng suy nghĩ điều gì đều hiện lên rõ ràng, y hiểu rõ Mâu Thần An tuyệt đối sẽ không nói dối y. Nhưng chính vì hiểu rõ như thế, sắc mặt y lại càng thêm âm trầm.
Chỉ vì một cái váy, nàng ta lại sai người áp dụng nghiêm hình đối với cậu? Nếu y không kịp thời trở về, không phải cậu sẽ bị đánh chết? Dựa vào cá tính của Nghê Mộ Ngọc, nàng hoàn toàn có khả năng làm thế. Nhớ lại khi đó Mâu Thần An nằm bất động trên sàn nhà lạnh băng, y đã nghĩ mình sẽ không bao giờ còn được nhìn thấy đôi mắt trong sáng, gương mặt ngượng ngùng cùng làn da ấm áp ấy… Không bao giờ… còn có thể đem cậu ôm vào lòng…
Trong một khoảnh khắc, y cảm nhận được nội tâm như bị xé rách, loại đau đớn đến mức tê tâm liệt phế kia làm cho đôi mắt Lãnh Linh Dạ hoàn toàn phủ một tầng âm độc, khí tức đáng sợ tỏa ra quanh người che dấu đi nỗi lo lắng khôn cùng. Y không cho phép, y không chấp nhận người trước mắt cứ như thế tan biến đi.
Nhìn sắc mặt Lãnh Linh Dạ thoáng thay đổi, Mâu Thần An cảm thấy một tia bất an, tim tự nhiên đập loạn. Lãnh ý trong mắt y làm cậu thấy khó hiểu. Chẳng lẽ, thiếu gia không tin lời cậu nói!? Nghĩ đến khả năng này, cậu không khỏi thấy nôn nóng, vội vã giải thích thêm, cậu không hy vọng thiếu gia hiểu lầm cậu, thật sự không hy vọng.
“Thiếu gia, tôi nói thật đó, tôi không có lừa anh đâu, tôi…” Lời còn chưa nói xong đã bị một cái ôm cắt đứt, sau ót bị siết chặt vào ***g ngực cứng răn, đôi tay y ôm chặt lấy cậu chạm vào miệng vết thương vừa bôi thuốc, nỗi đau đớn làm cho Mâu Thần An mặt không còn chút máu, rên lên thành tiếng.
“Ngô.”
Tiếng rên truyền đến bên tai Lãnh Linh Dạ, thấy Mâu Thần An đau đến toàn thân căng cứng, y vội buông lỏng hai cánh tay đang ôm chặt như gông xiềng, nhưng vẫn giữ tư thế ôm lấy cậu.
Cả người bị ôm thật dịu dàng, Mâu Thần An dựa vào ngực Lãnh Linh Dạ, tiếp xúc da thịt cận kề khiến cậu có thể cảm nhận được tiếng tim đập trong ngực y. Thiếu gia nhất định đã tin tưởng cậu a, chứ nếu không thì y sẽ không ôm cậu. Nghĩ đến việc Lãnh Linh Dạ tin tưởng mình, đau đớn một giây trước thoáng cái biến mất không tăm hơi, trong lòng tràn đầy vui sướng, khóe miệng cũng nhịn không nổi giương lên.
Thật tốt quá, thiếu gia tin tưởng lời của cậu.
Nhưng mà từng giây từng phút trôi qua, nước ấm đã dần biến thành nước lạnh, không gian yên tĩnh dần bị lãnh ý thay thế, ngâm trong bồn tắm thế này bắt đầu lạnh rồi. Thấy thiếu gia không có ý buông mình a, Mâu Thần An lúng túng lên tiếng:
“Thiếu gia?” Bọn họ còn phải tiếp tục ngâm mình trong bồn tắm sao? Tuy nhiệt độ từ cơ thể thiếu gia tương đối cao, bất quá cậu đã bắt đầu cảm thấy lạnh. Nếu cứ tiếp tục thế này, bọn họ sẽ bị cảm mạo mất.
Ôm lấy người trong ngực cả nửa ngày rồi, y không nói thêm gì nữa, cầm một tấm khăn lớn bao trùm thân hình gầy còm của cậu rồi ôm cậu ra khỏi phòng tắm, không để ý bản thân y đang ướt sũng.
Không để ý đến chiếc giường đã được hạ nhân thay ga cùng chăn mới, y đem Mâu Thần An đặt xuống, rồi không nói một lời quay về phòng tắm.
“Thiếu gia?” Y muốn đi đâu?
Nghe người trên giường bỗng dưng kêu to, Lãnh Linh Dạ dừng bước, nói một câu đơn giản rồi lại hướng đến phòng tắm.
“Ta đi tắm.” Y nhất định phải hảo hảo suy ngẫm, sau này mọi chuyện nên làm thế nào.
“A.” Nhẹ gật đầu, Mâu Thần An tự giễu bản thân, hai má đỏ bừng bừng, cậu tự trách chính mình đã chuyện bé xé ra to. May mắn thiếu gia không có truy cứu, nếu ko……
Dõi theo bóng lưng Lãnh Linh Dạ, mãi đến khi y khuất sau cửa phòng tắm, Mâu Thần An mới thu hồi ánh mắt. Thoải mái nằm trên giường, mệt mỏi khiến cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cậu ta… làm gì phản ứng mãnh liệt quá như thế? Lão bất quá chỉ là muốn biết nguyên nhân mà thôi. Tuy bình thường lão đối đãi với hạ nhân có điểm hơi hà khắc, nhưng cũng không đến mức làm cậu ta sợ hãi quá đáng vậy chứ? Nếu so với thiếu gia, lão xem như là dễ gần rồi. Như thế nào hôm nay ngược lại, lão lại thành người đáng sợ?
Có điều Lý tổng quản không biết chính là, Mâu Thần An sở dĩ lảng tránh ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của lão chỉ vì một nguyên nhân đơn giản — thẹn thùng. Thử nghĩ, một hạ nhân như cậu lại toàn thân được ga giường bao lấy, còn được chủ nhân ôm vào ngực nữa, như vậy đối mặt với tổng quản người hầu như lão thì làm sao cậu có thể thản nhiên cho được?
Cho dù cậu không phải nữ hài tử, nhưng chủ nhân vẫn là một nam hài 12 tuổi, hai người đồng giới tính ở cùng một chỗ tất nhiên có chỗ ngượng ngùng. Nếu hai người chỉ là quan hệ chủ tớ thì không nói làm gì, nhưng vấn đề ở đây là quan hệ của hai người lại quỷ dị khó nói. Nó vượt quá giới hạn chủ tớ, nhưng dường như chưa đạt tới cảnh giới là người yêu. Một người sớm đã sáng tỏ tình cảm của mình nhưng chưa bao giờ mở miệng nói ra, còn một người đầu óc trì độn vẫn chưa hiểu rõ sự tình.
Tình trạng này quả là khiến người ta đau đầu nha.
Thoáng bắt gặp ánh mắt lạnh băng của thiếu gia, Lý tổng quản vội vã hoàn hồn, đem hòm thuốc đưa ra trước:
“Thiếu gia, hòm thuốc của cậu.”
“Đem vào phòng tắm.” Ôm lấy Mâu Thần An đứng ở cửa phòng tắm, đợi Lý tổng quản đặt hòm thuốc ngay bậc cửa, Lãnh Linh Dạ mới phân phó lão: “Kêu người đến thu dọn giường của ta.”
“Dạ, thiếu gia.” Không cần phải nói, Lý tổng quản cũng sẽ phân phó hạ nhân đến sửa sang lại chăn nệm.
Mền tơ bị nhuốm máu thì không dùng được nữa rồi, mà ga giường bao lấy thân Mâu Thần An cũng hiện ra sắc đỏ, xem ra cũng là không thể dùng. Có lẽ lão phải phân phó hạ nhân mang một bộ chăn, ga giường mới đến.
Một tiếng động nhẹ vang lên, cửa phòng tắm đóng lại. Đặt Mâu Thần An vào bồn tắm, Lãnh Linh Dạ điều chỉnh nhiệt độ nước nóng sao cho vừa phải, rồi đem tấm ga nhuốm máu đặt sang một bên, động tác vô cùng ôn nhu, rửa sạch miệng vết thương trên người cậu.
“Thiếu gia, tôi… tự mình rửa a.” Toàn thân xích lõa ngồi trên đùi Lãnh Linh Dạ, nước ấm xối lên vết thương làm Mâu Thần An cả người co rúm. Ánh mắt nhìn đến bàn tay thon dài đang không ngừng xoa lên làn da ngăm đen của cậu, ý thức được tư thế lúc này của hai người là gì, gò má cậu không khỏi ửng đỏ.
Tuy cậu cùng thiếu gia không phải lần đầu tiên có những hành vi thân mật thế này, nhưng mỗi lần vẫn cảm thấy ngượng ngùng.
“Đừng nhúc nhích.” Ấn chặt eo Mâu Thần An xuống, để cho cậu yên vị trên đùi mình, Lãnh Linh Dạ lên tiếng. Y sao lại có thể không hiểu tâm tư của Mâu Thần An, chuyện đó chính y còn để ý hơn nữa là đằng khác.
Y cầm bàn tay nhỏ bé của Mâu Thần An, đặt nó lên dục vọng nóng rực của mình, cảm nhận rõ ràng người trong ngực đang sững sờ, y hiểu cậu đã tường tận ý của mình, lập tức buông tay cậu ra. Nếu còn cầm tay của cậu thêm nữa, y không dám can đoan mình còn có thể thờ ơ.
Chính là… Lúc này, Mâu Thần An cần nhất là được bôi thuốc chứ không phải tiếp tục bị một loại “tra tấn” khác. Y không thể vì dục vọng của mình mà mặc kệ vết thương của cậu.
Lãnh Linh Dạ vừa buông tay ra, Mâu Thần An vội vã rút tay về, cậu rất sợ chậm một giây sẽ làm ngọn lửa nóng kia bùng phát. Tối hôm qua cậu cũng không rõ khi nào thì thiếu gia mới dừng lại, ý thức của cậu sớm đã như nước chảy bèo trôi vào bể dục. Chờ khi cậu tỉnh lại thì đã là sáng hôm nay.
Nhìn tình trạng vết thương phía sau, tối hôm qua chắc chắn không phải chỉ làm một hai lần. Cậu nhớ rõ lần đầu tiên cùng thiếu gia phát sinh quan hệ, mấy ngày sau vẫn còn thấy đau, loại kinh nghiệm này thật sự là không muốn cũng phải quen thuộc.
Cậu cứng ngắc ngồi dựa vào trong ***g ngực ấm áp của Lãnh Linh Dạ, chờ y thay cậu tẩy trừ toàn thân. Được nước nóng bao phủ, miệng vết thương không chảy máu nữa, cơn đau cũng vơi bớt.
Lấy khăn lau trên kệ, thật ôn nhu lau đi từng giọt nước còn đọng lại trên thân thể nhỏ gầy, xong xuôi rồi Lãnh Linh Dạ mới cầm hòm thuốc đến, bắt đầu bôi thuốc lên vết thương.
Mỗi khi xử lý một vết thương, nhiệt độ trong đôi mắt phượng lại giảm xuống một phần. Toàn thân đều đầy vết thương lớn nhỏ thế này, xem ra trước khi y xuất hiện ngăn cản thì cậu đã bị đánh khá lâu, bởi vì nếu chỉ đánh trong vài phút thì không thể xuất hiện nhiều vết thương đến thế.
“Vì sao đánh cậu?”
Bất chợt nghe Lãnh Linh Dạ hỏi, Mâu Thần An có chút sững sốt, nhìn qua ánh mắt lạnh băng của thiếu gia, cậu chậm rãi cúi đầu:
“…Tôi làm bẩn váy của phu nhân.” Nói ra nguyên nhân, rồi lại như thấy không yên tâm, cậu vội vã bổ sung: “Nhưng mà, tôi thật sự không cố ý.” Sớm biết làm hỏng cái váy đắt tiền kia sẽ làm phu nhân nổi giận đến thế, lúc đầu cậu nhất định sẽ hết sức cẩn trọng, tuyệt không làm đổ cà phê.
Con ngươi trong sáng suy nghĩ điều gì đều hiện lên rõ ràng, y hiểu rõ Mâu Thần An tuyệt đối sẽ không nói dối y. Nhưng chính vì hiểu rõ như thế, sắc mặt y lại càng thêm âm trầm.
Chỉ vì một cái váy, nàng ta lại sai người áp dụng nghiêm hình đối với cậu? Nếu y không kịp thời trở về, không phải cậu sẽ bị đánh chết? Dựa vào cá tính của Nghê Mộ Ngọc, nàng hoàn toàn có khả năng làm thế. Nhớ lại khi đó Mâu Thần An nằm bất động trên sàn nhà lạnh băng, y đã nghĩ mình sẽ không bao giờ còn được nhìn thấy đôi mắt trong sáng, gương mặt ngượng ngùng cùng làn da ấm áp ấy… Không bao giờ… còn có thể đem cậu ôm vào lòng…
Trong một khoảnh khắc, y cảm nhận được nội tâm như bị xé rách, loại đau đớn đến mức tê tâm liệt phế kia làm cho đôi mắt Lãnh Linh Dạ hoàn toàn phủ một tầng âm độc, khí tức đáng sợ tỏa ra quanh người che dấu đi nỗi lo lắng khôn cùng. Y không cho phép, y không chấp nhận người trước mắt cứ như thế tan biến đi.
Nhìn sắc mặt Lãnh Linh Dạ thoáng thay đổi, Mâu Thần An cảm thấy một tia bất an, tim tự nhiên đập loạn. Lãnh ý trong mắt y làm cậu thấy khó hiểu. Chẳng lẽ, thiếu gia không tin lời cậu nói!? Nghĩ đến khả năng này, cậu không khỏi thấy nôn nóng, vội vã giải thích thêm, cậu không hy vọng thiếu gia hiểu lầm cậu, thật sự không hy vọng.
“Thiếu gia, tôi nói thật đó, tôi không có lừa anh đâu, tôi…” Lời còn chưa nói xong đã bị một cái ôm cắt đứt, sau ót bị siết chặt vào ***g ngực cứng răn, đôi tay y ôm chặt lấy cậu chạm vào miệng vết thương vừa bôi thuốc, nỗi đau đớn làm cho Mâu Thần An mặt không còn chút máu, rên lên thành tiếng.
“Ngô.”
Tiếng rên truyền đến bên tai Lãnh Linh Dạ, thấy Mâu Thần An đau đến toàn thân căng cứng, y vội buông lỏng hai cánh tay đang ôm chặt như gông xiềng, nhưng vẫn giữ tư thế ôm lấy cậu.
Cả người bị ôm thật dịu dàng, Mâu Thần An dựa vào ngực Lãnh Linh Dạ, tiếp xúc da thịt cận kề khiến cậu có thể cảm nhận được tiếng tim đập trong ngực y. Thiếu gia nhất định đã tin tưởng cậu a, chứ nếu không thì y sẽ không ôm cậu. Nghĩ đến việc Lãnh Linh Dạ tin tưởng mình, đau đớn một giây trước thoáng cái biến mất không tăm hơi, trong lòng tràn đầy vui sướng, khóe miệng cũng nhịn không nổi giương lên.
Thật tốt quá, thiếu gia tin tưởng lời của cậu.
Nhưng mà từng giây từng phút trôi qua, nước ấm đã dần biến thành nước lạnh, không gian yên tĩnh dần bị lãnh ý thay thế, ngâm trong bồn tắm thế này bắt đầu lạnh rồi. Thấy thiếu gia không có ý buông mình a, Mâu Thần An lúng túng lên tiếng:
“Thiếu gia?” Bọn họ còn phải tiếp tục ngâm mình trong bồn tắm sao? Tuy nhiệt độ từ cơ thể thiếu gia tương đối cao, bất quá cậu đã bắt đầu cảm thấy lạnh. Nếu cứ tiếp tục thế này, bọn họ sẽ bị cảm mạo mất.
Ôm lấy người trong ngực cả nửa ngày rồi, y không nói thêm gì nữa, cầm một tấm khăn lớn bao trùm thân hình gầy còm của cậu rồi ôm cậu ra khỏi phòng tắm, không để ý bản thân y đang ướt sũng.
Không để ý đến chiếc giường đã được hạ nhân thay ga cùng chăn mới, y đem Mâu Thần An đặt xuống, rồi không nói một lời quay về phòng tắm.
“Thiếu gia?” Y muốn đi đâu?
Nghe người trên giường bỗng dưng kêu to, Lãnh Linh Dạ dừng bước, nói một câu đơn giản rồi lại hướng đến phòng tắm.
“Ta đi tắm.” Y nhất định phải hảo hảo suy ngẫm, sau này mọi chuyện nên làm thế nào.
“A.” Nhẹ gật đầu, Mâu Thần An tự giễu bản thân, hai má đỏ bừng bừng, cậu tự trách chính mình đã chuyện bé xé ra to. May mắn thiếu gia không có truy cứu, nếu ko……
Dõi theo bóng lưng Lãnh Linh Dạ, mãi đến khi y khuất sau cửa phòng tắm, Mâu Thần An mới thu hồi ánh mắt. Thoải mái nằm trên giường, mệt mỏi khiến cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Danh sách chương