Bốn chữ cuối của Cận Minh Hạo làm cho mọi người đồng loạt kinh ngạc nhìn về phía cửa ra vào.

Lãnh Linh Dạ đứng đó, lạnh băng nhìn chăm chú vào đám người trên sân. Xử lý xong mọi chuyện ở hội học sinh, y quay về ký túc xá thì không thấy Mâu Thần An đâu, cứ tưởng cậu còn đang tập, không nghĩ tới lại là nguyên nhân này.

Không thèm nhìn ai, y nói đơn giản một câu với Mâu Thần An còn đang sững sốt:

“Đi.”

“Vâng.” Lời Lãnh Linh Dạ vừa nói ra, Mâu Thần An rất nhanh phản ứng lại, lập tức đi đến cạnh y.

Không nhiều lời, Lãnh Linh Dạ lập tức xoay người bỏ đi. Thấy thế, Mâu Thần An cũng mau chóng đi theo. Thấy bộ dáng thiếu gia như vậy, hình như không tức giận. Vụng trộm liếc mắt về hướng người cao lớn bên cạnh, khóe miệng cậu có chút giơ lên.

Nhưng Mâu Thần An chưa kịp cao hứng, cả người đã bị kéo mạnh sang một bên. Tựa vào ***g ngực rộng lớn, cánh tay rắn chắc giữ chặt bên hông cậu… những hành động đột ngột này làm cậu đỏ ngầu hai gò má. Vừa định hỏi thiếu gia sao lại đột nhiên giữ chặt cậu, lại kinh ngạc phát hiện đôi mắt phượng lạnh băng đang nhìn về phía trước.

Theo ánh mắt của thiếu gia, cậu nhìn thấy chính là — Cận Minh Hạo, đôi mắt ngày thường chỉ có vẻ khinh thường nay lại tràn ngập hưng phấn, ẩn giấu vẻ khiêu khích.

Nhìn kỹ lại, bên chân cậu có một trái bóng rổ đang không ngừng xoay tròn, lập tức minh bạch mọi chuyện.

Chỉ là cậu không hiểu, vì sao hắn phải làm vậy? Hắn dám ngang nhiên ném bóng về phía thiếu gia, bất luận là ném cậu hay ném thiếu gia đi nữa, nhưng nếu vạn nhất không cẩn thận ném trúng thiếu gia, hắn chẳng lẽ không biết sẽ có hậu quả nghiêm trọng đến mức nào? Thấy khuôn mặt âm trầm của thiếu gia, Mâu Thần An không khỏi nhìn về phía Cận Minh Hạo. Cái này gọi là tự chuốc họa vào thân mà, lúc này vốn thiếu gia không giận, hắn nên tự biết điều rút lui chứ, làm sao phải nhất định chọc điên thiếu gia như thế?

Thôi đi, nếu hắn đã không sợ chết, cậu cần gì phải lo sợ giùm hắn. Coi như là giáo huấn hắn một chút, dạy cho hắn biết được cái gì gọi là có chừng có mực.

Trên thực tế, Cận Minh Hạo sao lại có thể không biết chọc giận Lãnh Linh Dạ sẽ có hậu quả gì? Từ cái lần đầu tiên y xuất hiện ở sân, chứng kiến trong đôi mắt phượng luôn vô tình lạnh băng lại xuất hiện một tia lửa giận, hắn chỉ cảm thụ được một duy nhất một điều, chính là — hưng phấn, so với thắng lợi từ trận thi đấu còn hưng phấn hơn gấp bội, tế bào cao thấp toàn thân đều không nhịn được muốn hò hét lện.

Rất buồn cười đúng không, nhưng chính là hắn ức chế không nổi. Trong một khắc kia, nội tâm của hắn không có sợ hãi mà chỉ tràn đầy kích động, trống ngực đập liên hồi khiến trái tim như muốn nhảy ra ngoài. Nhưng hắn hiểu rõ, sự phẫn nộ của y không phải vì hắn, mà là vì tên người hầu kia. Phẫn hận, không cam lòng, toàn bộ cảm giác gì đó thuộc về ghen ghét đều xuất hiện trong hắn.

Hắn cũng giống như các nữ sinh khác, ngay khi nhận ra tình cảm trong tim mình thì thật đáng buồn làm sao, người mình yêu mến lại đã sớm có đối tượng trong lòng. Thử hỏi, sao hắn có thể cam tâm?

Càng lúc, hắn càng cảm thấy bản thân không còn thuốc chữa. Biết rõ Lãnh Linh Dạ không có khả năng sẽ chú ý tới hắn, nhưng vẫn ngu ngốc nghĩ rằng dù chỉ một lần làm y chú ý tới mình cũng được, kể cả phải mượn Mâu Thần An làm bình phong.

Cố ý chọc đến y, rồi lại ngập tràn bi ai khi liếc mình một cái y cũng không thèm làm, cứ như vậy vô tình rời đi. Nội tâm mong chờ đột nhiên thất bại, phẫn nộ khiến cho trái bóng rổ hắn ném ra chứa đầy hận ý.

Làm vậy, y sẽ nhìn hắn chứ?

Quả nhiên, đôi mắt phượng âm độc của Lãnh Linh Dạ đã nhìn về hắn, dù trong tay y đang ôm chặt Mâu Thần An. Nhưng hắn không quan tâm, hắn chỉ biết ném bóng vào Mâu Thần An nhất định là quyết định chính xác. Chẳng phải đã có hiệu quả rồi sao? Y đã nhìn thấy hắn…

Kiềm nén đau đớn sâu trong tim, Cận Minh Hạo cố gắng cong khóe môi tạo thành một nụ cười, khiêu khích nhìn về phía Lãnh Linh Dạ:

“Đã đến đây, không nói tiếng nào lại bỏ đi sao, chẳng lẽ hội trưởng đại nhân như anh mà đến lễ phép cơ bản đó cũng không hiểu?”

Tim đập nhanh nhìn về phía cậu đàn em lời nói đầy cao ngạo, Hướng Bái Trạch vội vã đi đến cạnh hắn.

“Niên đệ, cậu đang làm gì vậy?” Bình thường hắn đâu có ngu ngốc đến vậy, như thế nào hôm nay đầu óc đột nhiên hỏng hóc? Cho dù có lên cơn điên, cũng không cần chọn đúng lúc thế chứ, hắn không thấy hắn đang tự đào hố chôn mình sao?

“Học trưởng, tôi biết mình đang làm gì.” Quăng cho Hướng Bái Trạch một ánh mắt yên tâm, ý bảo anh ta không cần xen vào. Hắn biết rõ bây giờ mình đang làm cái gì, chưa bao giờ hắn rõ ràng đến thế đâu.

“Cậu…” Lời nói của Cận Minh Hạo làm cho Hướng Bái Trạch không khỏi tức chết, cảm thấy phẫn nộ rồi lại đồng thời thấy khó hiểu. Hắn đã biết rõ, sao còn muốn đi chọc giận Lãnh Linh Dạ? Hắn làm như vậy rốt cuộc là có mục đích gì?

Kỳ thật, mục đích của Cận Minh Hạo rất đơn giản, chính là muốn làm cho Lãnh Linh Dạ chú ý đến mình.

Không đếm xỉa gì đến lời nói của hai người, Lãnh Linh Dạ nhặt trái bóng rổ dưới đất lên, đi đến trước mặt Hướng Bái Trạch, lạnh lùng nói:

“Dạy dỗ đàn em cho tốt, đừng để câu lạc bộ bóng rổ chôn cùng với hắn.” Vẻ vô tình trong đôi mắt kia chứng minh y không nói giỡn. Không cần Lãnh Linh Dạ áp đặt gì, ai dám đem lời của y nghe vào tai này lọt ra tai kia chứ?

Không cần biết Hướng Bái Trạch có phản ứng kịp hay không, y ném trái bóng rổ lại cho hắn, rồi kéo thẳng Mâu Thần An bỏ đi.

“Lời tôi nói… Ô…” Câu chưa nói ra hết đã bị người khác bịt miệng lại, Cận Minh Hạo tức giận nhìn về phía người đó, hai mắt đỏ ngầu.

Học trưởng sao phải bịt miệng hắn lại, hắn vất vả lắm mới khiến cho Lãnh Linh Dạ chú ý đến hắn a! Không ngừng kéo bàn tay Hướng Bái Trạch đang ở trên miệng hắn ra, lại phát hiện sức của Hướng Bái Trạch vượt lên trên hắn nhiều lắm.

Đến khi thân ảnh thon dài đã khuất hẳn, Hướng Bái Trạch mới buông tay ra, vô cùng nghiêm túc nhìn người trước mặt, nói:

“Cậu biết điều một chút cho tôi, nếu như câu lạc bộ bóng rổ có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cậu lập tức rời khỏi câu lạc bộ.”

Còn đang ảo não không thôi, lời nói của Hướng Bái Trạch lại khiến cho Cận Minh Hạo vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.

“Học trưởng?!” Anh ta muốn hắn rời đi? Hiện tại đang là lúc câu lạc bộ bóng rổ thiếu người mà lại muốn hắn rời đi? Nói không khiếp sợ thì đúng là giả, vị đội trưởng chưa bao giờ nổi giận trước mặt các thành viên trong đội hôm nay lại…

Chẳng lẽ, sự khư khư cố chấp của hắn đã sai lầm rồi sao?

“Cậu tự mình hiểu rõ lấy.” Để Cận Minh Hạo vẫn còn ngu ngơ đứng nguyên tại chỗ, Hướng Bái Trạch rời khỏi sân. Liếc mắt tìm kiếm Lãnh Linh Dạ nhưng không thấy, hắn thầm nghĩ lần sau phải đi xin lỗi y thôi.

Dựa vào tính tình của tên niên đệ thối kia, muốn hắn ta tự mình đi xin lỗi chắc chỉ có cách trói lại rồi lôi đi. Chính là, vạn nhất nếu vì hắn ta mà Lãnh Linh Dạ làm gì đó nguy hiểm cho câu lạc bộ bóng rổ… Thôi đi, tự mình đi xin lỗi y là tốt nhất.

Câu lạc bộ bóng rổ chắc sẽ không sao đâu, ai da……

Không chỉ có Hướng Bái Trạch, còn một người nữa cũng đang lo lắng cho câu lạc bộ bóng rổ.

“Thiếu gia, anh… Sẽ không thật sự làm gì câu lạc bộ bóng rổ chứ?” Cầm lấy bát đũa, nhìn khuôn mặt lạnh băng của người đối diện, sau nhiều lần do dự cuối cùngcậu cũng mở miệng.

Nghe được lời nói của thiếu gia trước khi rời đi, Mâu Thần An một khắc cũng không yên lòng. Cậu thật sự rất sợ thiếu gia vì giận dữ sẽ làm cho câu lạc bộ bóng rổ giải tán, tuy nói khả năng này không lớn lắm, nhưng thiếu gia thân là hội trưởng hội học sinh, quyền lực nắm giữ trong tay hẳn là không nhỏ a. Nếu thiếu gia thật sự muốn đối phó với câu lạc bộ bóng rổ, cũng không phải là chuyện không thể.

Vì để phòng ngừa bất trắc, bữa tối cậu đã làm món thiếu gia thích ăn nhất. Xem thiếu gia ăn được nhiều hơn so với bình thường, tâm tình hẳn là có chuyển biến tốt đẹp rồi.

Liếc mắt nhìn về phía Mâu Thần An đang đứng ngồi không yên, Lãnh Linh Dạ gắp một khối sườn xào chua ngọt đút vào miệng của cậu.

“Muốn câu lạc bộ bóng rổ không xảy ra chuyện?” Buông bát đũa xuống, y dựa người vào chiếc ghế đằng sau, nhìn chăm chú người trước mắt khóe miệng còn dính tương ớt, lạnh lùng nói.

“Ân.” Đang cố gắng nhai hết khối sườn xào chua ngọt trong miệng, nghe thiếu gia nói thế, Mâu Thần An vội vã gật đầu. Nếu thiếu gia thật sự chịu buông tha cho câu lạc bộ bóng rổ, vậy đúng là tốt quá!

“Có thể.” Nhìn đôi mắt đen kia bởi vì lời nói của mình mà nhấp nháy tinh quang, Lãnh Linh Dạ nói tiếp: “Bất quá, có một điều kiện.” Y chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn, muốn y buông tha câu lạc bộ bóng rổ tự nhiên phải có sự đền bù tổn thất nhất định.

“Điều kiện gì?” Nếu như không quá khó khăn, cậu nhất định làm được.

“Cậu phải rời câu lạc bộ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện