Từ sau khi rời câu lạc bộ bóng rổ, cuộc sống của Mâu Thần An đơn điệu hơn rất nhiều. Mỗi ngày ngoại trừ đi học, dọn dẹp phòng ốc, lo liệu ba bữa cơm, những lúc khác cơ hồ có thể nói là chỉ ngồi xem TV. À, đã quên nói, còn có ngoại trừ đi ngủ nữa chứ.
Vì để tránh cho bản thân thấy quá mức nhà chán, cậu thường ghé thư viện mượn một đống sách về, từ lịch sử, địa lý, cho đến hồi ký, tiểu thuyết văn học, tác phẩm nổi tiếng thế giới nào cậu thấy hứng thú thì cậu đều mượn về hết.
Cũng khó trách Mâu Thần An phải giết thời gian như thế, từ khi bước vào năm cuối cấp, thiếu gia một chút thời gian nhàn rỗi cũng không có. Phần lớn thời gian, y đều hướng về phía máy vi tính, có khi ngồi suốt cả ngày.
Cậu không hiểu, thiếu gia đến tột cùng là bận cái gì? Có đôi khi, cậu sẽ sẽ vì tò mò mà lại gần xem thử, nhưng vừa tiếp xúc một đống văn tự liền không khỏi lắc đầu, những nội dung trong đó vừa khó hiểu vừa phức tạp, mấy cái kế hoạch dự án gì đó cậu quả thật không am hiểu.
Cậu từng hỏi thiếu gia, mấy thứ này là gì? Thiếu gia chỉ nói, sau này cậu sẽ biết.
Lúc trước, cậu cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ thiếu gia đã nói thế thì sau này cậu sẽ biết thôi. Nhưng mà, gần đây cậu luôn suy nghĩ, cái “sau này” ấy là khi nào chứ? Nếu như… cậu không đợi được đến lúc đó thì sao? Nhìn về bóng lưng đang chuyên chú làm việc kia, Mâu Thần An không khỏi chau mày.
Từ giờ đến khi tốt nghiệp chỉ còn một tháng, ba năm cấp 3 đúng là trôi qua nhanh như chớp mắt. Mọi người đều chuẩn bị cho việc học lên tiếp, cả cậu cũng bắt đầu lo lắng cho cuộc sống sau này. Cậu có nên cùng thiếu gia học lên đại học không? Chính là… khi hết hạn hợp đồng, cậu sẽ không còn là người hầu của Lãnh uyển nữa, có lẽ Lãnh gia sẽ không tiếp tục cấp học phí đại học miễn phí cho cậu đâu.
Cách đây mấy hôm, cậu đã gọi điện về nhà, thương lượng với cha mẹ những dự định tương lai.
Hai đứa em trai ở nhà đều muốn học lên đại học, tuy mấy năm nay kinh tế trong nhà coi như tương đối dư dả, nhưng cũng không có nghĩa có thể đồng thời trả một lúc 5 khoản học phí. Cậu đã tính rồi, chờ tốt nghiệp xong cậu sẽ kiếm việc làm. Ở Sai Kung có lẽ sẽ dễ kiếm hơn ở thành phố một chút. Thứ nhất, cậu có thể kiếm tiền lo cho học phí của hai đứa em trai, thứ hai có thể giảm bớt gánh nặng cho cha mẹ.
Hơn một tháng nữa là tròn sáu năm… Trong sáu năm đó, cậu chưa bao giờ về nhà, điều này làm cho Mâu Thần An thấy vô cùng áy náy đối với Mâu Đức Hưng cùng Đỗ Tĩnh Nhu. Cậu không thể ở bên cạnh chăm sóc cho cha mẹ, thật không hiếu thảo chút nào. Nhưng mà, điều an ủi chính là bọn Tiểu Quang rất hiểu chuyện, học hành cũng tốt, xem như có thể bù đắp phần nào trách nhiệm trưởng tử của cậu.
“Thiếu gia, tôi muốn về nhà một chuyện.” Có chút việc cậu phải về thương lượng kỹ hơn với cha mẹ, hơn nữa đã sáu năm rồi cậu chưa gặp họ, cũng không biết cha mẹ với bọn Tiểu Quang thế nào.
Sau lưng truyền đến tiếng nói khiến cho đôi tay đang không ngừng gõ bàn phím dừng lại, đôi mắt phượng đang nhìn chăm chú màn hình máy vi tính cũng dời về người phía sau. Lãnh Linh Dạ nhìn cậu chăm chú một hồi, lại quay mặt về phía màn hình.
“Khi nào thì đi?” Vẫn ngữ khí lạnh lùng như trước, nghe không ra có điểm nào khác thường.
“Tôi muốn… ngày mai trở về.” Sợ thiếu gia không đồng ý, Mâu Thần An có chút lúng túng. Không hiểu sao thấy y vẫn lạnh nhạt như xưa khiến cậu có một tia mất mát, khẽ thở dài.
Chẳng lẽ là… Cậu hy vọng thiếu gia phản đối? Hay là cậu thật sự không phải muốn về nhà? Chỉ là muốn biết phản ứng của thiếu gia? Kinh ngạc với suy nghĩ này, Mâu Thần An tự cười nhạo chính mình. Quẳng những suy đoán không nên tồn tại trong đầu đi, cậu chuyên tâm chờ thiếu gia trả lời.
“Đi bao lâu?” Nghe Mâu Thần An bảo ngày mai trở về, Lãnh Linh Dạ cũng không có chút phản ứng nào.
“… Một tuần lễ.” Một tuần là đủ rồi a.
“Ân.”
……
Nếu như vừa rồi thiếu gia không phản đối chỉ là cậu thấy kinh ngạc mà thôi thì hiện tại, có thể nói là cậu vô cùng khiếp sợ. Thiếu gia lại không phản đối việc cậu rời đi một tuần lễ sao? Không phải một ngày, cũng không phải hai ngày, mà là suốt một tuần lễ đó!
Chẳng lẽ, việc cậu rời đi không có bất cứ ý nghĩa gì sao?
Có lẽ, như vậy cũng tốt, lúc ra đi có thể thoải mái chút ít. Tuy nghĩ như vậy, đôi mắt đen vẫn chứa đầy buồn tủi.
“Thiếu gia, anh nhớ nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thức khuya quá.”
“Ân.”
Thấy thiếu gia không có ý định xoay người lại nhìn mình, Mâu Thần An đầy ảm đạm, lặng lẽ đi về phòng.
Nhưng có điều Mâu Thần An không biết chính là, ngay khi cửa phòng cậu vừa đóng, Lãnh Linh Dạ chợt dừng lại mọi công việc bận rộn. Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, trong đôi mắt phượng lóe lên tia tinh quang.
Cũng nên triển khai kế hoạch tiếp theo rồi.
***
Cầm trong tay tờ đơn xin nghỉ được thiếu gia chấp thuận đưa cho bảo vệ, Mâu Thần An bắt chuyến xe sớm nhất lên đường, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ lướt qua thật nhanh, trong lòng không khỏi cảm thán.
Nhớ rõ lúc rời đi Sai Kung, nơi này không có hiện đại và rộng lớn như vậy a, các tòa cao ốc cũng không cao như vậy. Tất cả không biết từ khi nào mà thay đổi quá nhiều. May mà tuyến đường xe bus không có thay đổi, nếu không cậu sợ là không về tới nhà được.
Hiện tại nơi cậu ở không biết đã trở nên thế nào? Vẫn như trước có thể nghe được mùi vị của biển trong những cơn gió nhẹ chứ? Khu phố hải sản nhà mình có còn đông du khách mỗi khu mùa hè đến hay không?
Quá nhiều suy đoán khiến cậu nôn nao vì không thể lập tức được giải đáp… Bước xuống xe bus, đứng ở góc phố quen thuộc, ngắm nhìn mặt biển màu xanh lam, ở chân trời xa xa mặt trời đang lặn xuống. Từng giọt lệ của cậu trong nháy mắt trào ra… Hết thảy đều không thay đổi, ngọn gió đêm vẫn mang theo vị mặn, tiếng sóng vỗ bên tai cũng vẹn nguyên như trong kí ức.
Cậu đã trở lại……
Bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của người qua đường, Mâu Thần An cảm thấy hơi ngượng ngùng, vội vàng lau đi nước mắt, cất bước hướng về phía nhà hàng nhà mình.
Cái gọi là càng đến gần thì càng hồi hộp, thì ra chính là tâm tình của cậu bây giờ.
Càng gần đến cuối khu phố hải sản, trống ngực của cậu càng thêm dồn dập. Nhìn lên tấm bảng xa xa có đề “Nhà hàng hải sản Mâu Thương”, Mâu Thần An hít sâu một hơi, đè nén nội tâm kích động xuống rồi mới tiếp tục đi về trước.
Còn chưa đến cửa, đã nghe truyền tới những âm thanh quen thuộc.
“Tiểu Quang, con đi qua nhà A Bá kế bên mượn chút rượu thuốc Hạ Hoa Thược Dược về đi, lưng của cha con lại đau rồi. Hôm qua trong nhà đã hết mà mẹ lại quên mua, ngày mai khi mẹ ra ngoài mua thức ăn các con nhất định phải nhắc mẹ đó.”
Không cần phải nói, đây chính là tiếng nói của Đỗ Tĩnh Nhu. Chính là, vừa nghe qua thì lông mày của cậu liền nhíu lại, khi nào thì cha có bệnh đau lưng? Tại sao trong điện thoại chưa bao giờ nghe ai nhắc đến?
Nghĩ đến cũng chỉ có một khả năng, chính là sợ cậu lo lắng a.
“Ân, con đi liền.” Âm thanh trẻ trung truyền vào trong tai, vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm, giống như thời kỳ thiếu gia vỡ giọng. Không biết hiện tại, Tiểu Quang đã thay đổi đến mức nào? Lúc cậu rời đi, nó chỉ mới cao đến vai cậu.
“Không cần vội, ăn cơm cho xong đi đã.” Thấy đứa con thứ hai đã đứng dậy hướng về phía cửa ra vào, Đỗ Tĩnh Nhu vội vàng gọi nó lại. Hiện tại cứ ăn cơm trước, đi mượn rượu thuốc để lát nữa cũng được.
“Không sau đâu mẹ, con về liền mà.” Nói xong, người đã phóng ra ngoài cửa. Lại trông thấy một gương mặt lạ lẫm hiện ra trước mắt, liền dừng lại.
Nhìn cậu thiếu niên bỗng nhiên xuất hiện, Mâu Thần An thoáng sửng sốt. Nhưng cậu phản ứng rất nhanh, bật cười thành tiếng:
“Tiểu Quang, sao bây giờ em còn cao hơn anh a?” Thiếu niên này lúc trước chỉ cao tới vai cậu, khi còn bé dĩ nhiên không có gì kỳ quái, nhưng bây giờ cậu đã cao 170cm rồi, không thể tưởng tượng ra Mâu Thần Quang còn cao hơn cậu nữa.
Nhớ rõ khi còn bé, mỗi lần người lớn nhắc tới chiều cao của mình, Mâu Thần An lại bừng bừng phản bác: “Khi lớn lên con sẽ cao hơn cả ngọn núi nữa kìa.”
Xem ra hôm nay, cậu không chỉ không cao hơn ngọn núi, ngược lại còn đến lúc ngừng phát triển rồi.
Tiếng cười trêu tức truyền vào trong tai, đánh thức Mâu Thần Quang còn đang ngây ngốc. Nghe rõ đối phương nói cái gì, nó không những không nổi trận lôi đình, ngược lại vội mừng rỡ ôm lấy người trước mắt.
“Anh, anh về rồi!”
Vì để tránh cho bản thân thấy quá mức nhà chán, cậu thường ghé thư viện mượn một đống sách về, từ lịch sử, địa lý, cho đến hồi ký, tiểu thuyết văn học, tác phẩm nổi tiếng thế giới nào cậu thấy hứng thú thì cậu đều mượn về hết.
Cũng khó trách Mâu Thần An phải giết thời gian như thế, từ khi bước vào năm cuối cấp, thiếu gia một chút thời gian nhàn rỗi cũng không có. Phần lớn thời gian, y đều hướng về phía máy vi tính, có khi ngồi suốt cả ngày.
Cậu không hiểu, thiếu gia đến tột cùng là bận cái gì? Có đôi khi, cậu sẽ sẽ vì tò mò mà lại gần xem thử, nhưng vừa tiếp xúc một đống văn tự liền không khỏi lắc đầu, những nội dung trong đó vừa khó hiểu vừa phức tạp, mấy cái kế hoạch dự án gì đó cậu quả thật không am hiểu.
Cậu từng hỏi thiếu gia, mấy thứ này là gì? Thiếu gia chỉ nói, sau này cậu sẽ biết.
Lúc trước, cậu cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ thiếu gia đã nói thế thì sau này cậu sẽ biết thôi. Nhưng mà, gần đây cậu luôn suy nghĩ, cái “sau này” ấy là khi nào chứ? Nếu như… cậu không đợi được đến lúc đó thì sao? Nhìn về bóng lưng đang chuyên chú làm việc kia, Mâu Thần An không khỏi chau mày.
Từ giờ đến khi tốt nghiệp chỉ còn một tháng, ba năm cấp 3 đúng là trôi qua nhanh như chớp mắt. Mọi người đều chuẩn bị cho việc học lên tiếp, cả cậu cũng bắt đầu lo lắng cho cuộc sống sau này. Cậu có nên cùng thiếu gia học lên đại học không? Chính là… khi hết hạn hợp đồng, cậu sẽ không còn là người hầu của Lãnh uyển nữa, có lẽ Lãnh gia sẽ không tiếp tục cấp học phí đại học miễn phí cho cậu đâu.
Cách đây mấy hôm, cậu đã gọi điện về nhà, thương lượng với cha mẹ những dự định tương lai.
Hai đứa em trai ở nhà đều muốn học lên đại học, tuy mấy năm nay kinh tế trong nhà coi như tương đối dư dả, nhưng cũng không có nghĩa có thể đồng thời trả một lúc 5 khoản học phí. Cậu đã tính rồi, chờ tốt nghiệp xong cậu sẽ kiếm việc làm. Ở Sai Kung có lẽ sẽ dễ kiếm hơn ở thành phố một chút. Thứ nhất, cậu có thể kiếm tiền lo cho học phí của hai đứa em trai, thứ hai có thể giảm bớt gánh nặng cho cha mẹ.
Hơn một tháng nữa là tròn sáu năm… Trong sáu năm đó, cậu chưa bao giờ về nhà, điều này làm cho Mâu Thần An thấy vô cùng áy náy đối với Mâu Đức Hưng cùng Đỗ Tĩnh Nhu. Cậu không thể ở bên cạnh chăm sóc cho cha mẹ, thật không hiếu thảo chút nào. Nhưng mà, điều an ủi chính là bọn Tiểu Quang rất hiểu chuyện, học hành cũng tốt, xem như có thể bù đắp phần nào trách nhiệm trưởng tử của cậu.
“Thiếu gia, tôi muốn về nhà một chuyện.” Có chút việc cậu phải về thương lượng kỹ hơn với cha mẹ, hơn nữa đã sáu năm rồi cậu chưa gặp họ, cũng không biết cha mẹ với bọn Tiểu Quang thế nào.
Sau lưng truyền đến tiếng nói khiến cho đôi tay đang không ngừng gõ bàn phím dừng lại, đôi mắt phượng đang nhìn chăm chú màn hình máy vi tính cũng dời về người phía sau. Lãnh Linh Dạ nhìn cậu chăm chú một hồi, lại quay mặt về phía màn hình.
“Khi nào thì đi?” Vẫn ngữ khí lạnh lùng như trước, nghe không ra có điểm nào khác thường.
“Tôi muốn… ngày mai trở về.” Sợ thiếu gia không đồng ý, Mâu Thần An có chút lúng túng. Không hiểu sao thấy y vẫn lạnh nhạt như xưa khiến cậu có một tia mất mát, khẽ thở dài.
Chẳng lẽ là… Cậu hy vọng thiếu gia phản đối? Hay là cậu thật sự không phải muốn về nhà? Chỉ là muốn biết phản ứng của thiếu gia? Kinh ngạc với suy nghĩ này, Mâu Thần An tự cười nhạo chính mình. Quẳng những suy đoán không nên tồn tại trong đầu đi, cậu chuyên tâm chờ thiếu gia trả lời.
“Đi bao lâu?” Nghe Mâu Thần An bảo ngày mai trở về, Lãnh Linh Dạ cũng không có chút phản ứng nào.
“… Một tuần lễ.” Một tuần là đủ rồi a.
“Ân.”
……
Nếu như vừa rồi thiếu gia không phản đối chỉ là cậu thấy kinh ngạc mà thôi thì hiện tại, có thể nói là cậu vô cùng khiếp sợ. Thiếu gia lại không phản đối việc cậu rời đi một tuần lễ sao? Không phải một ngày, cũng không phải hai ngày, mà là suốt một tuần lễ đó!
Chẳng lẽ, việc cậu rời đi không có bất cứ ý nghĩa gì sao?
Có lẽ, như vậy cũng tốt, lúc ra đi có thể thoải mái chút ít. Tuy nghĩ như vậy, đôi mắt đen vẫn chứa đầy buồn tủi.
“Thiếu gia, anh nhớ nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thức khuya quá.”
“Ân.”
Thấy thiếu gia không có ý định xoay người lại nhìn mình, Mâu Thần An đầy ảm đạm, lặng lẽ đi về phòng.
Nhưng có điều Mâu Thần An không biết chính là, ngay khi cửa phòng cậu vừa đóng, Lãnh Linh Dạ chợt dừng lại mọi công việc bận rộn. Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, trong đôi mắt phượng lóe lên tia tinh quang.
Cũng nên triển khai kế hoạch tiếp theo rồi.
***
Cầm trong tay tờ đơn xin nghỉ được thiếu gia chấp thuận đưa cho bảo vệ, Mâu Thần An bắt chuyến xe sớm nhất lên đường, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ lướt qua thật nhanh, trong lòng không khỏi cảm thán.
Nhớ rõ lúc rời đi Sai Kung, nơi này không có hiện đại và rộng lớn như vậy a, các tòa cao ốc cũng không cao như vậy. Tất cả không biết từ khi nào mà thay đổi quá nhiều. May mà tuyến đường xe bus không có thay đổi, nếu không cậu sợ là không về tới nhà được.
Hiện tại nơi cậu ở không biết đã trở nên thế nào? Vẫn như trước có thể nghe được mùi vị của biển trong những cơn gió nhẹ chứ? Khu phố hải sản nhà mình có còn đông du khách mỗi khu mùa hè đến hay không?
Quá nhiều suy đoán khiến cậu nôn nao vì không thể lập tức được giải đáp… Bước xuống xe bus, đứng ở góc phố quen thuộc, ngắm nhìn mặt biển màu xanh lam, ở chân trời xa xa mặt trời đang lặn xuống. Từng giọt lệ của cậu trong nháy mắt trào ra… Hết thảy đều không thay đổi, ngọn gió đêm vẫn mang theo vị mặn, tiếng sóng vỗ bên tai cũng vẹn nguyên như trong kí ức.
Cậu đã trở lại……
Bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của người qua đường, Mâu Thần An cảm thấy hơi ngượng ngùng, vội vàng lau đi nước mắt, cất bước hướng về phía nhà hàng nhà mình.
Cái gọi là càng đến gần thì càng hồi hộp, thì ra chính là tâm tình của cậu bây giờ.
Càng gần đến cuối khu phố hải sản, trống ngực của cậu càng thêm dồn dập. Nhìn lên tấm bảng xa xa có đề “Nhà hàng hải sản Mâu Thương”, Mâu Thần An hít sâu một hơi, đè nén nội tâm kích động xuống rồi mới tiếp tục đi về trước.
Còn chưa đến cửa, đã nghe truyền tới những âm thanh quen thuộc.
“Tiểu Quang, con đi qua nhà A Bá kế bên mượn chút rượu thuốc Hạ Hoa Thược Dược về đi, lưng của cha con lại đau rồi. Hôm qua trong nhà đã hết mà mẹ lại quên mua, ngày mai khi mẹ ra ngoài mua thức ăn các con nhất định phải nhắc mẹ đó.”
Không cần phải nói, đây chính là tiếng nói của Đỗ Tĩnh Nhu. Chính là, vừa nghe qua thì lông mày của cậu liền nhíu lại, khi nào thì cha có bệnh đau lưng? Tại sao trong điện thoại chưa bao giờ nghe ai nhắc đến?
Nghĩ đến cũng chỉ có một khả năng, chính là sợ cậu lo lắng a.
“Ân, con đi liền.” Âm thanh trẻ trung truyền vào trong tai, vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm, giống như thời kỳ thiếu gia vỡ giọng. Không biết hiện tại, Tiểu Quang đã thay đổi đến mức nào? Lúc cậu rời đi, nó chỉ mới cao đến vai cậu.
“Không cần vội, ăn cơm cho xong đi đã.” Thấy đứa con thứ hai đã đứng dậy hướng về phía cửa ra vào, Đỗ Tĩnh Nhu vội vàng gọi nó lại. Hiện tại cứ ăn cơm trước, đi mượn rượu thuốc để lát nữa cũng được.
“Không sau đâu mẹ, con về liền mà.” Nói xong, người đã phóng ra ngoài cửa. Lại trông thấy một gương mặt lạ lẫm hiện ra trước mắt, liền dừng lại.
Nhìn cậu thiếu niên bỗng nhiên xuất hiện, Mâu Thần An thoáng sửng sốt. Nhưng cậu phản ứng rất nhanh, bật cười thành tiếng:
“Tiểu Quang, sao bây giờ em còn cao hơn anh a?” Thiếu niên này lúc trước chỉ cao tới vai cậu, khi còn bé dĩ nhiên không có gì kỳ quái, nhưng bây giờ cậu đã cao 170cm rồi, không thể tưởng tượng ra Mâu Thần Quang còn cao hơn cậu nữa.
Nhớ rõ khi còn bé, mỗi lần người lớn nhắc tới chiều cao của mình, Mâu Thần An lại bừng bừng phản bác: “Khi lớn lên con sẽ cao hơn cả ngọn núi nữa kìa.”
Xem ra hôm nay, cậu không chỉ không cao hơn ngọn núi, ngược lại còn đến lúc ngừng phát triển rồi.
Tiếng cười trêu tức truyền vào trong tai, đánh thức Mâu Thần Quang còn đang ngây ngốc. Nghe rõ đối phương nói cái gì, nó không những không nổi trận lôi đình, ngược lại vội mừng rỡ ôm lấy người trước mắt.
“Anh, anh về rồi!”
Danh sách chương