Cầm tài liệu trên tay, Mâu Thần An bước vào thang máy, ấn xuống tầng 29.

Nhìn từng con số báo hiệu số tầng, rồi lại không khỏi liếc mắt nhìn tài liệu trong tay.

Tuy bọn họ cũng tính là thuộc phòng Thông tin, nhưng yêu cầu với nhân viên lại phi thường nghiêm khắc. Khi phát chuyển thư từ, không thể tùy tiện mở ra, nếu như không, tin tức quan trọng gì đó bị tiết lộ ra ngoài, công ty nhất định sẽ xử trí. Đừng nói là bị đuổi việc đơn giản như vậy thôi, nếu nghiêm trọng hơn còn có thể bị khởi tố với tội danh tiết lộ tài liệu cơ mật.

Từ khi Mâu Thần An làm việc ở L.S đến nay, thoáng cái đã bốn năm. Nhớ lại lúc đó, cậu không khỏi cảm thấy bản thân mình may mắn. Cậu tự biết bằng cấp của cậu không cao, vì vậy cậu định chọn những công việc có yêu cầu chuyên môn tương đối thấp. Nhưng thật không ngờ, đơn tìm việc cậu đăng trên internet lại được L.S chú ý tới, lại còn gọi cho cậu bảo buổi chiều đến phỏng vấn. Dù được gọi phỏng vấn không có nghĩa là đã trúng tuyển, nhưng đối với một người mới như Mâu Thần An mà có được cơ hội này thì đúng là phi thường hưng phấn.

Chiều hôm đó, Mâu Thần An đến địa chỉ được cho biết trước, trông thấy một tòa nhà cao tầng khí thế đồ sộ thì không tránh khỏi kinh ngạc. Chỉ cần đứng ngoài nhìn thôi cũng biết quy mô của công ty gọi cậu đến là không hề nhỏ.

Bước vào trong, niềm vui sướng của cậu đã dần dần bị nỗi lo lắng thay thế. Cậu chỉ mới tốt nghiệp trung học, liệu công ty này có tuyển cậu không? Cơ hội chỉ sợ là không lớn a.

Sớm đã chuẩn bị tốt tâm lý có thể bị cự tuyệt, cho nên khi nghe đối phương nói “Ngày mai cậu có thể đến làm.” thì nỗi kinh ngạc đã tràn ngập đôi mắt đen. Gặp niềm kinh hỉ quá lớn này, quên cả nói lời cảm tạ với đối phương, Mâu Thần An lập tức rời khỏi tòa nhà.

Về sau nhớ lại, khi đó cậu đúng là quá liều lĩnh a. May mà đối phương không có để ý, chứ nếu không có thể cậu đã mất cơ hội tìm được một việc làm lý tưởng rồi. Sau này khi đã vào làm ở L.S rồi, Mâu Thần An mới biết người khi đó cho cậu cơ hội phỏng vấn là tổng giám đốc, và cũng chính hắn là người trực tiếp phỏng vấn cậu.

Bình thường, việc phỏng vấn này là do trưởng phòng Nhân sự phụ trách, số người được tổng giám đốc đích thân phỏng vấn là khá hiếm, thế mà cậu lại nằm trong số đó. Các đồng nghiệp đều nói cậu vận khí tốt, đúng là không sai a. Ở L.S, cậu là một trong số rất ít nhân viên có bằng cấp không cao, lại được phân vào làm ở phòng Thông Tin, công việc không nặng nề khó khăn gì cho lắm.

Làm việc bốn năm, mặc dù không có cơ hội thăng chức nhưng dựa vào tinh thần chịu cự chịu khổ, cuối nằm đều có tiền thưởng. Không chỉ lo được học phí đại học cho hai đứa em trai, số tiền trong sổ tiết kiệm cũng tăng lên không ít.

Thấy hai đệ đệ đi học đại học, Mâu Thần An cũng từng nghĩ tới sẽ học đại học vào ban đêm, bất quá cuối cùng vẫn phải bỏ ý định này. Học phí thì khá cao, hơn nữa lại học buổi tối, cha mẹ cậu vừa nghe qua đã phản đối.

Thật ra, Mâu Thần An cũng biết nguyên nhân tại sao cha mẹ phản đối. Tuy cậu là nam nhân, so với nữ nhân thì an toàn hơn, nhưng tình hình trị an ở đây đúng là không tốt lắm. Mỗi tối phải mất một giờ đi xe bus đến trường thì không an toàn chút nào. Vì không muốn cha mẹ lo lắng, Mâu Thần An đành bỏ kế hoạch lấy bằng đại học.

Cha mẹ cậu nói, mấy năm sau cậu còn phải lấy vợ sinh con, cho nên hiện tại cứ lo ổn định công tác trước đã. Đúng vậy, cậu đã 22 tuổi, các nhân viên ở công ty của cậu đến tuổi này đa phần đều đã có bạn gái. Thỉnh thoảng, vài đồng nghiệp thấy cậu còn độc thân cũng bảo sẽ giới thiệu cho cậu vài người, nhưng cuối cùng cậu đều từ chối.

Không chỉ đồng nghiệp, cha mẹ cũng từng mấy lần nhắc cậu chuyện này, nhưng lần nào cậu cũng im lặng. Thấy đứa con không nói gì, Mâu Đức Hưng cùng Đỗ Tĩnh Nhu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Nếu bọn họ giới thiệu nữ nhân nào đó cho cậu, chỉ sợ là làm lỡ duyên con gái nhà người ta. Bởi vì bọn họ biết, dựa theo tính tình chất phác của cậu thì dù không thích đối phương cũng sẽ lo đối phương là nữ nhân, nếu bị từ chối sẽ rất xấu hổ, rốt cuộc là cậu không nỡ nói ra, khiến cho cả hai bên đều khổ.

Có lẽ, bọn họ đành phải chờ thêm vài năm nữa thôi, dù sao người trong cuộc cũng không có hứng thú, họ có làm gì cũng vô ích.

Nghe tiếng cha mẹ thở dài, Mâu Thần An thật ra cũng cảm thấy rất áy náy. Cậu đâu phải chưa từng nghĩ đến chuyện đó, lúc trước khi rời Lãnh uyển thì cậu đã quyết định quên thiếu gia rồi, nhưng mà… nói thì dễ, lại không cách nào làm được.

Chuyện tình cảm đâu phải nói bỏ xuống là bỏ xuống được đâu, cậu cùng với thiếu gia đã sớm chiều bên nhau trong gần suốt sáu năm, không phải nhất thời là có thể quên được. Lúc mới bắt đầu thuê phòng ở một mình, cậu còn theo thói quen nấu phần cơm cho hai người ăn, đợi đến lúc nhớ ra cậu đã ly khai thiếu gia rồi, khuôn mặt ngăm đen không khỏi hiện lên vẻ mất mát.

Ở Lãnh uyển, dù cậu và thiếu gia mỗi người ngủ một phòng, nhưng bởi vì thiếu gia ở cách vách nên cậu luôn cảm thấy an tâm. Lại không nghĩ đến, bây giờ buổi tội một mình nằm trên chiếc giường gỗ chật hẹp, không có ***g ngực quen thuộc của thiếu gia ở cạnh bên, ban đêm bỗng chốc dài đăng đẳng.

Đến lúc này, cậu mới ý thức được cậu đã sớm quen với sự tồn tại của thiếu gia, và thiếu gia thì không rõ từ lúc nào đã là một phần cuộc sống của cậu. Nhưng mà, chính cậu là người đã đoạn tuyệt quan hệ của cả hai, cậu nên biết sẽ có hậu quả này.

Trong tai truyền đến một tiếng “Đinh”, thoáng thấy thang máy đã đến tầng 29, suy nghĩ đang bay xa của cậu lập tức quay về.

Ngoài ý muốn chính là, cửa thang máy vừa mở đã gặp một người –

“Là cậu!”

Giống như Mâu Thần An, Dương Kì Nam cũng kinh ngạc trừng to mắt, không thể tưởng tượng được sẽ gặp người năm đó bị hắn bắt cóc ở L.S này.

“Thiếu gia nhà cậu đâu?” Bình thường, nơi nào có Mâu Thần An nhất định sẽ có Lãnh Linh Dạ. Bất quá, từ lúc hắn vào L.S đến giờ, căn bản chưa gặp qua Lãnh Linh Dạ.

Như thế nào, chẳng lẽ Lãnh Linh Dạ không ở đây? Nghe Dương Kì Nam hỏi thế, Mâu Thần An hơi cảm thấy sững sờ một chút, rồi cậu thản nhiên nói:

“Tôi không còn là người hầu ở Lãnh uyển nữa.” Tuy lúc đó trước khi hợp đồng kết thúc cậu đã tự động rời khỏi Lãnh uyển, nhưng về sau Lãnh gia cũng không có truy cứu, chắc hẳn là do thiếu gia đã giúp.

Bất quá, điểm này thì Mâu Thần An đã sai rồi. Lúc trước khi cậu rời đi mà không ai để ý là vì ai cũng nghĩ thiếu gia đã đồng ý, hơn nữa thời hạn sáu năm cũng sắp đến. Còn Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc thì không cần phải nói, bọn họ sao lại đi quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này, chỉ mỗi chuyện đính hôn thôi cũng đã khiến họ hao tổn hết tâm trí rồi.

“Ân.” Gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, trách không được tại sao hắn không thấy Lãnh Linh Dạ. Thoáng nhìn người trước mặt, thấy trong tay cậu ta là xấp tài liệu, liền hỏi: “Cậu đi giao tài liệu?”

“A, đúng vậy. Thật không phải, tôi đi trước.” Được Dương Kì Nam nhắc nhở, Mâu Thần An mới nhớ ra là cậu còn phải đi giao tài liệu. Hướng hắn ta nói lời từ biệt, cậu lập tức đi về phía phòng bí thư.

Thấy Mâu Thần An sắp đi xa, Dương Kì Nam vội hô:

“Chờ một chút.”

Nghe tiếng gọi ở sau lưng, Mâu Thần An dừng bước, lại không thấy người gọi cậu lên tiếng, đành phải lên tiếng dò hỏi:

“Có chuyện gì?” Không hiểu vì sao đối phương lại gọi mình, nhưng Mâu Thần An vẫn lễ phép đáp trả.

Nhìn đôi mắt sáng thanh khiết kia, Dương Kì Nam hơi âm trầm một chút, hỏi:

“Cậu biết tổng tài của L.S là ai không?”

Bên ngoài ai cũng rất hiếu kỳ xem tổng tài của L.S rốt cuộc là thần thánh phương nào, và ngay cả giới truyền thông cũng không điều tra ra được nửa điểm manh mối, điều đó càng làm cho người ta càng thêm tò mò về vị tổng tài thần long thấy đầu không thấy đuôi ấy.

Mà các nhân viên ở bên trong L.S cũng đều kín miệng như bưng, muốn từ trong miệng bọn họ moi ra một nửa điểm tin tức thì còn khó hơn lên trời.

Vốn dĩ, Dương Kì Nam từng hỏi qua tên kia – là kẻ hợp tác thân thiết nhất với tổng tài của L.S. Nhưng tên kia một chữ cũng không nói, chỉ cười bảo “Sau này em sẽ biết.”

Nhìn nụ cười đó, hắn thật muốn hung hăng tống một quyền vào mặt đối phương, để xóa đi cái nụ cười chướng mắt ấy, nhưng cuối cùng vẫn là hắn bị đối phương đè xuống dưới thân.

*Vâng, đến đây chắc mọi người cũng biết “tên kia” mà anh Dương Kì Nam nói là ai rồi. Chính là anh cựu hội trưởng hội học sinh Hạ Dục chứ còn ai nữa. Ôi, tuy anh Hạ Dục không hề xuất hiện một giây nào, nhưng ta vẫn yêu anh lắm lắm a ~~~

Mâu Thần An là nhân viên của L.S, như vậy hẳn là cậu ta phải biết ông chủ của mình là ai chứ.

Bất quá, Dương Kì Nam hỏi nhầm người rồi, bởi vì câu trả lời của Mâu Thần An lại càng làm cho hắn thêm thất vọng:

“Tổng tài? Tôi chưa từng thấy qua ông ấy.” Cậu chỉ là một nhân viên bình thường ở L.S thì làm sao có cơ hội nhìn thấy tổng tài ở tầng 30? Thấy biểu tình kinh ngạc của Dương Kì Nam, Mâu Thần An hơi bối rối: “Chuyện đó, có gì quan trọng sao?” Cậu vẫn cho rằng cứ làm tốt công việc của mình là được rồi, về phần tổng tài là ai cậu chưa bao giờ thắc mắc.

Vào công ty nhiều năm như vậy, tuy thường xuyên nghe các đồng nghiệp bàn luận về tổng tài, bất quá mọi người cũng chỉ toàn suy đoán mà thôi. Dù sao cũng chưa có ai chính thức gặp được tổng tài cả mà.

Vô lực lắc đầu, Dương Kì Nam khẽ cau mày. Chẳng lẽ, hắn thật sự chỉ có thể theo lời tên kia mà “Sau này em sẽ biết” ư? Kỳ thực, hắn cũng không phải quá tò mò về tổng tài của L.S đến thế, chỉ là tên kia thì biết rõ còn hắn lại hoàn toàn mù tịt, trong lòng hắn vô cùng không cam tâm.

Hắn không muốn mọi chuyện đều đứng sau tên kia, hắn nhất định phải vượt qua đối phương, đến lúc đó có thể để cho tên kiêu ngạo ấy nếm thử mùi vị bại trận. Vừa nghĩ tới thần sắc kinh ngạc của tên đó, khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện