Nếu như Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc không sớm ký vào văn kiện đoạn tuyệt quan hệ hôn tử, như vậy hôm nay món lợi mà bọn họ có thể kiếm được khẳng định sẽ làm người khác vô cùng hâm mộ.
Loại cảm giác như bị tát thẳng vào mặt mà vẫn phải cố gắng mỉm cười thế này là lần đầu tiên bọn họ phải hứng chịu, cái tư vị cay đắng của nó thì đúng là chỉ có người trong cuộc mới hiểu được mà thôi.
Bất quá, điều càng làm Lãnh Diệu Huy phẫn nộ chính là L.S lại cự tuyệt hợp tác với xí nghiệp Lãnh thị!
Nếu như không biết tổng tài của L.S là Lãnh Linh Dạ, như vậy có bị cự tuyệt cũng không đến nỗi tức giận như thế. Nhưng hiện nay, kể cả những bí mật bên trong xí nghiệp Lãnh thị cũng bị đối phương nhìn thấu và lấy làm lý do cự tuyệt thì đúng là không thể nào tưởng tượng nổi.
Trên danh nghĩa, L.S không hợp tác cùng xí nghiệp Lãnh thị là do xuất phát từ quan hệ song phương không tốt, nhưng sự thật như thế nào thì Lãnh Diệu Huy tự hiểu rất rõ. Mấy năm nay, nền kinh tế của Hương Cảng tuy phát triển nhưng sức cạnh tranh rất lớn, các xí nghiệp lớn nhỏ mọc ra như nấm khiến xí nghiệp Lãnh thị làm ăn lâm vào cảnh khó khăn, thật sự rất cần huy động một số lượng lớn vốn để xoay vòng tài chính.
Cho dù tạm thời xí nghiệp Lãnh thị và xí nghiệp Diêu thị vẫn duy trì quan hệ hợp tác, nhưng một chén nước sao có thể giải tỏa cơn khát cho người ở sa mạc? Nếu không kiếm được tiền bù đắp vào chỗ trống, chỉ sợ là mấy năm nữa xí nghiệp Lãnh thị sẽ xuất hiện tình trạng thiếu hụt vốn.
Đến lúc đó, các thành viên ban giám đốc nhất định sẽ bán tháo bán đổ lượng cổ phần mà họ nắm trong tay, như vậy vị trí tổng tài của hắn cũng sẽ bị uy hiếp. Nếu như dựa vào lượng đơn đặt hàng hiện nay thì tình hình cũng không đến nỗi nguy cấp lắm, nhưng từ khi L.S phát triển như vũ bão, đa số các xí nghiệp đang hợp tác với xí nghiệp Lãnh thị đều quay sang hợp tác với L.S khi hết hạn hợp đồng.
Do đó, lượng khách hàng của xí nghiệp Lãnh thị sụt giảm rất nhiều, lợi nhuận cũng theo đó mà giảm xuống. Để tiết kiệm chi tiêu, giải pháp tốt nhất là hắn phải hạ lệnh giảm biên chế, nhưng hắn không thể làm thế. Một khi giảm biên chế, ban giám đốc sẽ hoài nghi tình hình làm ăn của xí nghiệp, sau đó sẽ yêu cầu xem sổ sách kế toán lẫn báo cáo kết quả hoạt động kinh doanh, như vậy chuyện thiếu hụt vốn của xí nghiệp sẽ không cách nào che dấu nổi.
Cau mày, Lãnh Diệu Huy ấn ấn lên huyệt thái dương, mắt nhắm nghiền. Thật quá nhiều áp lực mà. Trong đầu thoáng hiện lên một ý tưởng, nhưng rồi ngay lập tức hắn quẳng ý tưởng đó ra khỏi đầu.
Hắn làm sao có thể để những đứa con ngoài giá thú kia đi đính hôn chứ? Thiên hạ ai cũng biết hắn chỉ có duy nhất một mình Lãnh Linh Dạ là con trai. Nếu như để những đứa con kia lộ diện, chẳng phải là tự lấy đá đập bể chân của mình hay sao? Một người xem trọng mặt mũi như hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Chẳng lẽ, hắn chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn cơ nghiệp của gia tộc bị đóng cửa dưới tay hắn? Không, giá nào cũng không thể.
Nhưng tình hình hiện tại đúng là không khỏi làm cho Lãnh Diệu Huy ngày càng thêm lo lắng, nội tâm nôn nóng xen lẫn mâu thuẫn khiến hắn cả mày chau mày lại.
Trong khi hắn còn đang chìm sâu vào suy nghĩ, đột nhiên một tiếng gõ cửa vang lên. Hơi có chút không vui, hắn mở mắt ra, lạnh lùng nói:
“Vào đi.”
Nghe âm thanh truyền ra từ trong văn phòng, gã bí thư nơm nớp lo sợ mở cửa ra. Cầm trong tay túi giấy đặt xuống bàn làm việc, cẩn thận nói: “Tổng tài, đây là tin tức do thám tử đưa tới.”
Liếc mắt nhìn túi giấy màu xám trên bàn, Lãnh Diệu Huy phất tay ý bảo gã bí thư ra ngoài. Đợi khi cửa văn phòng vừa đóng, hắn liền như không thể chờ được nữa vội vàng mở túi giấy ra. Quả nhiên có tiền thì có thể sai khiến được cả ma quỷ, nhanh như vậy đã có tin tức rồi, cũng không uống công hắn chi ra nhiều tiền như thế.
Lật từng tờ từng tờ một, lông mày không khỏi giãn ra một phần, khi đọc đến cuối cùng, nội tâm lo lắng mấy hôm nay như được giải thoát, trong đôi mắt Lãnh Diệu Huy bắn ra một tia tinh quang tràn đầy tự tin như trước.
Hắn cứ luôn thắc mắc mãi, hóa ra nguyên nhân lại là vậy, chỉ có điều đúng là hắn có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, Lãnh Linh Dạ làm tất cả mọi chuyện vì một người như thế.
Nhìn tấm ảnh người đó, Lãnh Diệu Huy nhắm mắt lại, thầm nghĩ một người dung mạo tầm thường như thế sao có thể chiếm được tâm của con trai hắn? Nhưng có lẽ hắn cũng nên cảm kích người đó, chính nhờ nó mà hắn mới có được một cơ hội tuyệt vời để phản kích lại đứa con.
Hắn biết, hành vi của hắn sau này không nghi ngờ gì chính là uy hiếp, mà nhược điểm để hắn có thể lợi dụng chống lại Lãnh Linh Dạ chính là sự đồng tính của nó.
Chỉ tiếc nó che dấu quá giỏi, nên đến lúc này hắn mới phát hiện ra.
……
Cùng lúc này, người điều tra Lãnh Linh Dạ không chỉ một mình Lãnh Diệu Huy mà còn có –
Khiếp sợ nhìn tài liệu trong tay, khuôn mặt Diêu Quân Hạm bóp méo vặn vẹo đến khó coi.
Từ hôm bị Lãnh Linh Dạ làm cho nàng mất mặt ở khách sạn, mỗi ngày của nàng ở nhà đều như địa ngục. Nếu không phải mẫu thân luôn tức giận trách mắng thì cũng bị phụ thân làm ngơ, hơn nữa nàng còn bị nhốt trong nhà, tuyệt đối không cho phép ra ngoài tiêu khiển.
Hết thảy những thứ nàng phải gánh chịu đều do Lãnh Linh Dạ gây nên, nếu như lúc trước y không đưa mấy tấm ảnh kia ra, nàng sẽ không phải thê thảm như bây giờ. Nàng đã phải lén cha mẹ rời khỏi nhà, đi mướn thám tử tư theo dõi nhất cử nhất động của Lãnh Linh Dạ.
Thật không ngờ, tư liệu thu về được lại là thế này!?
Trong tấm ảnh, Lãnh Linh Dạ ôm một người trong ngực bước vào thang máy, tuy là ban đêm nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng người trong ngực y là nam nhân. Nói quan hệ giữa hai người chỉ là bằng hữu, nếu đổi lại là người khác thì có khi nàng còn tin, nhưng người trong ảnh rõ ràng là Lãnh Linh Dạ, như vậy cho thấy điều gì?
Chính là — quan hệ của hai người tuyệt đối không phải bằng hữu, mà là thứ tình cảm luyến ái như của nam và nữ.
Cũng trách không được tại sao Diêu Quân Hạm lại nghĩ như vậy, bởi vì những tấm hình tiếp theo đã cho thấy rõ hai nam nhân kia đang hôn nhau say đắm.
Lãnh Linh Dạ lại vì một nam nhân mà cự tuyệt nàng, thật làm cho nàng hận không kể xiết. Bây giờ biết y chính là tổng tài của công ty L.S nổi tiếng tại Mỹ, nàng lại càng thêm không cam lòng, nỗi ghen ghét tràn ngập đôi mắt.
Dựa vào cái gì mà tất cả mọi thứ tốt đẹp đều thuộc về tên kia? Đó chẳng qua chỉ là một nam nhân mà thôi! Tất cả mọi thứ phải là của nàng, nàng nhất định phải giành lại!
Nhưng mà, Diêu Quân Hạm không biết, tất cả những thứ nàng cho rằng thuộc về nàng, vốn dĩ chưa từng và sẽ không bao giờ thuộc về nàng.
Xiết chặt mấy tấm ảnh trong tay, một ý nghĩa lóe lên trong đầu, Diêu Quân Hạm lập tức bước đến bàn trang điểm, cố sửa soạn sao cho bản thân nàng thật lộng lẫy.
Nhìn gương mặt được trang điểm thật đậm, nàng không khỏi mỉm cười trước dung mạo diễm lệ của mình, nàng nhất định phải làm cho Lãnh Linh Dạ thay đổi chủ ý, chấp thuận kết hôn với nàng.
Khi ấy, còn ai dám không đếm xỉa đến nàng nữa?
Mặc vào một bộ trang phục hở hang thiếu vải, đem toàn bộ ảnh chụp nhét vào túi, nàng thừa dịp hạ nhân không chú ý vội vã chuồn êm ra ngoài.
Lên taxi, Diêu Quân Hạm đi đến tổng bộ của L.S ở trung tâm Đồng La, nói rõ ý định muốn tìm Lãnh Linh Dạ với thư ký, nhưng lại bị cô ta từ chối vì những ai không hẹn trước sẽ không thể gặp tổng tài.
Đang định giận dữ mắng mỏ, chợt như vừa nghĩ ra điều gì đó, nàng âm trầm cười:
“Nói cho Lãnh Linh Dạ biết, không gặp tôi y nhất định sẽ hối hận.” Với những tấm ảnh trong túi, nàng cũng không tin Lãnh Linh Dạ sẽ ngoan ngoãn phục tùng nàng.
Một lúc sau, thư ký trực tổng đài bảo nàng đến phòng khách đợi. Diêu Quân Hạm đắc ý khẽ hừ một tiếng, lập tức bước về phía thang máy.
Thấy trong phòng khách không có ai, tự tin trên mặt nàng thoáng cái chuyển thành tức giận, chưa kịp suy nghĩ nàng đã bước về phía văn phòng tổng tài ở cạnh bên, không ngờ vừa vặn lại đụng phải người cũng mới từ trong đó bước ra.
“Làm cái gì vậy?” Bất kể là có phải do mình sai hay không, lớn tiếng dọa người trước sẽ chiếm ưu thế.
Vừa sửa sang lại quần áo với vẻ không vui, Diêu Quân Hạm vừa liếc nhìn người kia, thật không ngờ đó chính là kẻ trong tấm ảnh, nàng không khỏi ác ý nhếch miệng cười nhạo:
“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là ngươi.”
Lời nói trào phúng của nữ nhân làm Mâu Thần An hơi sững sốt, lại thấy trong mắt nàng rõ ràng là hiện lên vẻ chán ghét thì cậu càng thấy khó hiểu. Khẽ chau mày, Mâu Thần An tự hỏi, cậu có biết nàng ta sao?”
“Hừ, đừng có giả đò làm ra cái bộ dáng vô tội ấy, nhìn là thấy chán ghét rồi.” Dù cho đúng là Mâu Thần An không biết nàng, nhưng vừa nghĩ tới thảm cảnh của mình bây giờ đều do cậu ta ban tặng, Diêu Quân Hạm tránh không được móc mỉa vài câu.
Dù bị người ta dùng ngôn ngữ ác ý công kích, Mâu Thần An cũng không định trả đũa, nhưng Lý Sơ Đồng đứng một bên lại không đại nhân đại lượng như thế.
“Tiểu thư, rõ ràng là cô đụng người ta trước, vậy mà cô lại xấu miệng đổ lỗi cho người ta, chẳng lẽ những người giàu có như cô không được cha mẹ dạy cái gì gọi là lễ phép sao?” Với loại tiểu thư con nhà giàu mồm miệng đanh đá này, Lý Sơ Đồng căn bản rất coi thường, nếu cứ dễ dãi thỏa hiệp sẽ làm cho bọn họ càng thêm kiêu ngạo.
“Cô…!” Chưa bao giờ bị người khác phê bình ngay trước mặt như thế khiến Diêu Quân Hạm vừa giận vừa xấu hổ.
“Chị Lý…” Kéo nhẹ ống tay áo Lý Sơ Đồng, Mâu Thần An ý muốn bảo nàng thôi đi, dù sao đối phương cũng là nữ nhân. Hơn nữa, nhìn gương mặt được trang điểm rất đậm của nàng, hình như chính là người bốn năm trước đã đính hôn với thiếu gia, mặc dù theo như thiếu gia nói thì việc đính hôn đó vốn không tồn tại.
Quăng cho Mâu Thần An một ánh mắt tỏ ý cậu hãy an tâm đi, Lý Sơ Đồng tiếp tục nói:
“Với lại, cô tốt nhất nói chuyện phải chừa chút đức, coi như là tích đức thay cho cha mẹ cô đi.”
Nhìn thấy trong mắt đối phương là sự khinh thường rõ rệt, Diêu Quân Hạm tức đến thiếu chút nữa mở miệng mắng người, nhưng đúng lúc đó nàng lại nhìn thấy thân ảnh thon dài phía sau, lập tức ra vẻ nũng nịu chạy lại trước mặt y:
“Dạ, anh rốt cuộc cũng tới rồi, người ta chờ anh lâu muốn chết à!” Vừa nói, nàng vừa muốn vươn tay ra khoác lấy tay nam nhân, nhưng lại bị y đơn giản né tránh, làm cánh tay nàng rơi xuống lạc lõng giữa không trung.
Không đếm xỉa gì đến nữ nhân đang hờn dỗi ở một bên, Lãnh Linh Dạ đi thẳng đến trước mặt Mâu Thần An, rồi lại nhìn về phía Lý Sơ Đồng, hiển nhiên là chờ nàng giải thích.
Loại cảm giác như bị tát thẳng vào mặt mà vẫn phải cố gắng mỉm cười thế này là lần đầu tiên bọn họ phải hứng chịu, cái tư vị cay đắng của nó thì đúng là chỉ có người trong cuộc mới hiểu được mà thôi.
Bất quá, điều càng làm Lãnh Diệu Huy phẫn nộ chính là L.S lại cự tuyệt hợp tác với xí nghiệp Lãnh thị!
Nếu như không biết tổng tài của L.S là Lãnh Linh Dạ, như vậy có bị cự tuyệt cũng không đến nỗi tức giận như thế. Nhưng hiện nay, kể cả những bí mật bên trong xí nghiệp Lãnh thị cũng bị đối phương nhìn thấu và lấy làm lý do cự tuyệt thì đúng là không thể nào tưởng tượng nổi.
Trên danh nghĩa, L.S không hợp tác cùng xí nghiệp Lãnh thị là do xuất phát từ quan hệ song phương không tốt, nhưng sự thật như thế nào thì Lãnh Diệu Huy tự hiểu rất rõ. Mấy năm nay, nền kinh tế của Hương Cảng tuy phát triển nhưng sức cạnh tranh rất lớn, các xí nghiệp lớn nhỏ mọc ra như nấm khiến xí nghiệp Lãnh thị làm ăn lâm vào cảnh khó khăn, thật sự rất cần huy động một số lượng lớn vốn để xoay vòng tài chính.
Cho dù tạm thời xí nghiệp Lãnh thị và xí nghiệp Diêu thị vẫn duy trì quan hệ hợp tác, nhưng một chén nước sao có thể giải tỏa cơn khát cho người ở sa mạc? Nếu không kiếm được tiền bù đắp vào chỗ trống, chỉ sợ là mấy năm nữa xí nghiệp Lãnh thị sẽ xuất hiện tình trạng thiếu hụt vốn.
Đến lúc đó, các thành viên ban giám đốc nhất định sẽ bán tháo bán đổ lượng cổ phần mà họ nắm trong tay, như vậy vị trí tổng tài của hắn cũng sẽ bị uy hiếp. Nếu như dựa vào lượng đơn đặt hàng hiện nay thì tình hình cũng không đến nỗi nguy cấp lắm, nhưng từ khi L.S phát triển như vũ bão, đa số các xí nghiệp đang hợp tác với xí nghiệp Lãnh thị đều quay sang hợp tác với L.S khi hết hạn hợp đồng.
Do đó, lượng khách hàng của xí nghiệp Lãnh thị sụt giảm rất nhiều, lợi nhuận cũng theo đó mà giảm xuống. Để tiết kiệm chi tiêu, giải pháp tốt nhất là hắn phải hạ lệnh giảm biên chế, nhưng hắn không thể làm thế. Một khi giảm biên chế, ban giám đốc sẽ hoài nghi tình hình làm ăn của xí nghiệp, sau đó sẽ yêu cầu xem sổ sách kế toán lẫn báo cáo kết quả hoạt động kinh doanh, như vậy chuyện thiếu hụt vốn của xí nghiệp sẽ không cách nào che dấu nổi.
Cau mày, Lãnh Diệu Huy ấn ấn lên huyệt thái dương, mắt nhắm nghiền. Thật quá nhiều áp lực mà. Trong đầu thoáng hiện lên một ý tưởng, nhưng rồi ngay lập tức hắn quẳng ý tưởng đó ra khỏi đầu.
Hắn làm sao có thể để những đứa con ngoài giá thú kia đi đính hôn chứ? Thiên hạ ai cũng biết hắn chỉ có duy nhất một mình Lãnh Linh Dạ là con trai. Nếu như để những đứa con kia lộ diện, chẳng phải là tự lấy đá đập bể chân của mình hay sao? Một người xem trọng mặt mũi như hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Chẳng lẽ, hắn chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn cơ nghiệp của gia tộc bị đóng cửa dưới tay hắn? Không, giá nào cũng không thể.
Nhưng tình hình hiện tại đúng là không khỏi làm cho Lãnh Diệu Huy ngày càng thêm lo lắng, nội tâm nôn nóng xen lẫn mâu thuẫn khiến hắn cả mày chau mày lại.
Trong khi hắn còn đang chìm sâu vào suy nghĩ, đột nhiên một tiếng gõ cửa vang lên. Hơi có chút không vui, hắn mở mắt ra, lạnh lùng nói:
“Vào đi.”
Nghe âm thanh truyền ra từ trong văn phòng, gã bí thư nơm nớp lo sợ mở cửa ra. Cầm trong tay túi giấy đặt xuống bàn làm việc, cẩn thận nói: “Tổng tài, đây là tin tức do thám tử đưa tới.”
Liếc mắt nhìn túi giấy màu xám trên bàn, Lãnh Diệu Huy phất tay ý bảo gã bí thư ra ngoài. Đợi khi cửa văn phòng vừa đóng, hắn liền như không thể chờ được nữa vội vàng mở túi giấy ra. Quả nhiên có tiền thì có thể sai khiến được cả ma quỷ, nhanh như vậy đã có tin tức rồi, cũng không uống công hắn chi ra nhiều tiền như thế.
Lật từng tờ từng tờ một, lông mày không khỏi giãn ra một phần, khi đọc đến cuối cùng, nội tâm lo lắng mấy hôm nay như được giải thoát, trong đôi mắt Lãnh Diệu Huy bắn ra một tia tinh quang tràn đầy tự tin như trước.
Hắn cứ luôn thắc mắc mãi, hóa ra nguyên nhân lại là vậy, chỉ có điều đúng là hắn có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, Lãnh Linh Dạ làm tất cả mọi chuyện vì một người như thế.
Nhìn tấm ảnh người đó, Lãnh Diệu Huy nhắm mắt lại, thầm nghĩ một người dung mạo tầm thường như thế sao có thể chiếm được tâm của con trai hắn? Nhưng có lẽ hắn cũng nên cảm kích người đó, chính nhờ nó mà hắn mới có được một cơ hội tuyệt vời để phản kích lại đứa con.
Hắn biết, hành vi của hắn sau này không nghi ngờ gì chính là uy hiếp, mà nhược điểm để hắn có thể lợi dụng chống lại Lãnh Linh Dạ chính là sự đồng tính của nó.
Chỉ tiếc nó che dấu quá giỏi, nên đến lúc này hắn mới phát hiện ra.
……
Cùng lúc này, người điều tra Lãnh Linh Dạ không chỉ một mình Lãnh Diệu Huy mà còn có –
Khiếp sợ nhìn tài liệu trong tay, khuôn mặt Diêu Quân Hạm bóp méo vặn vẹo đến khó coi.
Từ hôm bị Lãnh Linh Dạ làm cho nàng mất mặt ở khách sạn, mỗi ngày của nàng ở nhà đều như địa ngục. Nếu không phải mẫu thân luôn tức giận trách mắng thì cũng bị phụ thân làm ngơ, hơn nữa nàng còn bị nhốt trong nhà, tuyệt đối không cho phép ra ngoài tiêu khiển.
Hết thảy những thứ nàng phải gánh chịu đều do Lãnh Linh Dạ gây nên, nếu như lúc trước y không đưa mấy tấm ảnh kia ra, nàng sẽ không phải thê thảm như bây giờ. Nàng đã phải lén cha mẹ rời khỏi nhà, đi mướn thám tử tư theo dõi nhất cử nhất động của Lãnh Linh Dạ.
Thật không ngờ, tư liệu thu về được lại là thế này!?
Trong tấm ảnh, Lãnh Linh Dạ ôm một người trong ngực bước vào thang máy, tuy là ban đêm nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng người trong ngực y là nam nhân. Nói quan hệ giữa hai người chỉ là bằng hữu, nếu đổi lại là người khác thì có khi nàng còn tin, nhưng người trong ảnh rõ ràng là Lãnh Linh Dạ, như vậy cho thấy điều gì?
Chính là — quan hệ của hai người tuyệt đối không phải bằng hữu, mà là thứ tình cảm luyến ái như của nam và nữ.
Cũng trách không được tại sao Diêu Quân Hạm lại nghĩ như vậy, bởi vì những tấm hình tiếp theo đã cho thấy rõ hai nam nhân kia đang hôn nhau say đắm.
Lãnh Linh Dạ lại vì một nam nhân mà cự tuyệt nàng, thật làm cho nàng hận không kể xiết. Bây giờ biết y chính là tổng tài của công ty L.S nổi tiếng tại Mỹ, nàng lại càng thêm không cam lòng, nỗi ghen ghét tràn ngập đôi mắt.
Dựa vào cái gì mà tất cả mọi thứ tốt đẹp đều thuộc về tên kia? Đó chẳng qua chỉ là một nam nhân mà thôi! Tất cả mọi thứ phải là của nàng, nàng nhất định phải giành lại!
Nhưng mà, Diêu Quân Hạm không biết, tất cả những thứ nàng cho rằng thuộc về nàng, vốn dĩ chưa từng và sẽ không bao giờ thuộc về nàng.
Xiết chặt mấy tấm ảnh trong tay, một ý nghĩa lóe lên trong đầu, Diêu Quân Hạm lập tức bước đến bàn trang điểm, cố sửa soạn sao cho bản thân nàng thật lộng lẫy.
Nhìn gương mặt được trang điểm thật đậm, nàng không khỏi mỉm cười trước dung mạo diễm lệ của mình, nàng nhất định phải làm cho Lãnh Linh Dạ thay đổi chủ ý, chấp thuận kết hôn với nàng.
Khi ấy, còn ai dám không đếm xỉa đến nàng nữa?
Mặc vào một bộ trang phục hở hang thiếu vải, đem toàn bộ ảnh chụp nhét vào túi, nàng thừa dịp hạ nhân không chú ý vội vã chuồn êm ra ngoài.
Lên taxi, Diêu Quân Hạm đi đến tổng bộ của L.S ở trung tâm Đồng La, nói rõ ý định muốn tìm Lãnh Linh Dạ với thư ký, nhưng lại bị cô ta từ chối vì những ai không hẹn trước sẽ không thể gặp tổng tài.
Đang định giận dữ mắng mỏ, chợt như vừa nghĩ ra điều gì đó, nàng âm trầm cười:
“Nói cho Lãnh Linh Dạ biết, không gặp tôi y nhất định sẽ hối hận.” Với những tấm ảnh trong túi, nàng cũng không tin Lãnh Linh Dạ sẽ ngoan ngoãn phục tùng nàng.
Một lúc sau, thư ký trực tổng đài bảo nàng đến phòng khách đợi. Diêu Quân Hạm đắc ý khẽ hừ một tiếng, lập tức bước về phía thang máy.
Thấy trong phòng khách không có ai, tự tin trên mặt nàng thoáng cái chuyển thành tức giận, chưa kịp suy nghĩ nàng đã bước về phía văn phòng tổng tài ở cạnh bên, không ngờ vừa vặn lại đụng phải người cũng mới từ trong đó bước ra.
“Làm cái gì vậy?” Bất kể là có phải do mình sai hay không, lớn tiếng dọa người trước sẽ chiếm ưu thế.
Vừa sửa sang lại quần áo với vẻ không vui, Diêu Quân Hạm vừa liếc nhìn người kia, thật không ngờ đó chính là kẻ trong tấm ảnh, nàng không khỏi ác ý nhếch miệng cười nhạo:
“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là ngươi.”
Lời nói trào phúng của nữ nhân làm Mâu Thần An hơi sững sốt, lại thấy trong mắt nàng rõ ràng là hiện lên vẻ chán ghét thì cậu càng thấy khó hiểu. Khẽ chau mày, Mâu Thần An tự hỏi, cậu có biết nàng ta sao?”
“Hừ, đừng có giả đò làm ra cái bộ dáng vô tội ấy, nhìn là thấy chán ghét rồi.” Dù cho đúng là Mâu Thần An không biết nàng, nhưng vừa nghĩ tới thảm cảnh của mình bây giờ đều do cậu ta ban tặng, Diêu Quân Hạm tránh không được móc mỉa vài câu.
Dù bị người ta dùng ngôn ngữ ác ý công kích, Mâu Thần An cũng không định trả đũa, nhưng Lý Sơ Đồng đứng một bên lại không đại nhân đại lượng như thế.
“Tiểu thư, rõ ràng là cô đụng người ta trước, vậy mà cô lại xấu miệng đổ lỗi cho người ta, chẳng lẽ những người giàu có như cô không được cha mẹ dạy cái gì gọi là lễ phép sao?” Với loại tiểu thư con nhà giàu mồm miệng đanh đá này, Lý Sơ Đồng căn bản rất coi thường, nếu cứ dễ dãi thỏa hiệp sẽ làm cho bọn họ càng thêm kiêu ngạo.
“Cô…!” Chưa bao giờ bị người khác phê bình ngay trước mặt như thế khiến Diêu Quân Hạm vừa giận vừa xấu hổ.
“Chị Lý…” Kéo nhẹ ống tay áo Lý Sơ Đồng, Mâu Thần An ý muốn bảo nàng thôi đi, dù sao đối phương cũng là nữ nhân. Hơn nữa, nhìn gương mặt được trang điểm rất đậm của nàng, hình như chính là người bốn năm trước đã đính hôn với thiếu gia, mặc dù theo như thiếu gia nói thì việc đính hôn đó vốn không tồn tại.
Quăng cho Mâu Thần An một ánh mắt tỏ ý cậu hãy an tâm đi, Lý Sơ Đồng tiếp tục nói:
“Với lại, cô tốt nhất nói chuyện phải chừa chút đức, coi như là tích đức thay cho cha mẹ cô đi.”
Nhìn thấy trong mắt đối phương là sự khinh thường rõ rệt, Diêu Quân Hạm tức đến thiếu chút nữa mở miệng mắng người, nhưng đúng lúc đó nàng lại nhìn thấy thân ảnh thon dài phía sau, lập tức ra vẻ nũng nịu chạy lại trước mặt y:
“Dạ, anh rốt cuộc cũng tới rồi, người ta chờ anh lâu muốn chết à!” Vừa nói, nàng vừa muốn vươn tay ra khoác lấy tay nam nhân, nhưng lại bị y đơn giản né tránh, làm cánh tay nàng rơi xuống lạc lõng giữa không trung.
Không đếm xỉa gì đến nữ nhân đang hờn dỗi ở một bên, Lãnh Linh Dạ đi thẳng đến trước mặt Mâu Thần An, rồi lại nhìn về phía Lý Sơ Đồng, hiển nhiên là chờ nàng giải thích.
Danh sách chương