Edit + Beta: Nhật Nguyệt Phong Hoa
Lúc Tô Tiện cùng Yêu Lan về đến phòng, Tiểu Sở đang yên ổn ngồi bên cạnh bàn, mí mắt rũ xuống, rất an nhiên và tĩnh lặng.
Yêu Lan nhìn thấy thế bất giác cười rộ lên: "Hắn dịu dàng yên lặng ngồi đợi như vậy thật giống tướng công đang chờ tân nương tử về nhà."
Tô Tiện nhìn bộ dạng tươi cười đấy, đại khái cũng đoán ra suy nghĩ của nàng ấy.
Quả nhiên, Yêu Lan lắc đầu lại làm ra vẻ hiếm thấy lắm: "Lúc trước ở Huyền Nguyệt Giáo có thấy Sở Khinh Tửu ngoan ngoãn như vậy bao giờ đâu."
"Hắn không phải Sở Khinh Tửu." Tô Tiện đính chính lại suy nghĩ của Yêu Lan, ngồi xuống trước mặt Tiểu Sở. Trước khi về bọn nàng đã ở ăn cơm ở bên ngoài rồi chỉ là có mang chút ít về, lúc này Tô Tiện đang bày thức ăn ra trước mặt Tiểu Sở, nói: "Tranh thủ ăn khi còn nóng."
Tiểu Sở rất nghe lời cúi đầu ăn cơm, động tác lúc ăn cơm của hắn vô cùng tinh tế cẩn thận, nhai chậm nuốt kỹ, nếu không phải đôi mắt trống rỗng vô thần thì thật giống một phiên phiên công tử thế gia.
Yêu Lan nhìn đến ngây người: "Hắn cũng cần phải ăn cơm à? Ngươi thật sự nuôi hắn như ngươi sống thật á?"
"Tiểu Sở có gì khác với người sống sao?" Tô Tiện tùy ý đáp một câu.
Yêu Lan im lặng không nói, nàng ta biết Tô Tiện nhìn ra tâm sự trong lòng mình bởi vậy mới đặc biệt trò chuyện với nàng ta. Chỉ là có những việc cho dù có chết nàng ta cũng triệt để giấu nhẹm nó trong lòng. Nàng ta thở dài một tiếng, tự thu dọn một chút rồi leo lên giường, chôn đầu trong chăn nói: "Thần nữ."
Động tác Tô Tiện hơi khựng lại, lườm nàng ta: "Xưng hô này nên đổi rồi."
"Nhất thời không đổi được." Yêu Lan biết mình nói sai rồi lập tức đổi giọng, "Tô Tiện ngươi nói xem, nếu như ngươi thật lòng thích một người, quay đầu nhìn lại phát hiện người đó vẫn luôn lừa gạt, lợi dụng ngươi, ngươi sẽ làm gì?"
Tô Tiện lập tức thông suốt, bừng tỉnh nói: "Thư Vô Tri lợi dụng ngươi? Hay là ngươi lợi dụng Thư Vô Tri?"
Yêu Lan há mồm, thần sắc biến đổi cực kỳ đặc sắc, nàng ấy xua tay vừa thẹn thùng vừa khổ não: "Không được không được! Sao ngươi lại nói trực tiếp ra như vậy? Ngươi không thể giả bộ nghe không hiểu sao?"
Tô Tiện rất hiểu ý: "Bạn ngươi à?"
Yêu Lan lại ngẩn ra: "Cái gì?"
Tô Tiện chính trực nói tiếp: "Không phải ngươi đang nói chuyện của bạn mình à?"
"..." Yêu Lan bèn theo bộ dạng đoan chính này của nàng diễn tiếp, ngồi xuống trước mặt Tô Tiện, nhỏ giọng nói: "Ngươi còn chưa trả lời ta, nếu là ngươi bị người mình thích lợi dụng, ngươi sẽ làm sao?"
Tô Tiện chống cằm nhìn chăm chăm Yêu Lan, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ, Yêu Lan khẩn trương nhìn nàng, hai tay dưới lớp áo khẽ nắm lại, giống như đang hỏi chính người đó vậy. Ít lâu sau, Tô Tiện mới mở miệng: "Ta thấy là người bạn bị gạt kia của ngươi nếu như người đó thật lòng thích một người, vậy người ta là thật tình hay giả ý người bạn đó phải nhìn ra được chứ."
"Nếu thật sự không nhìn ra vậy chỉ có thể nói người đó vẫn chưa hiểu rõ đối phương, vẫn chưa đủ yêu đối phương."
Yêu Lan cau chặt đôi mày, nghe Tô Tiện nói thế dường như nghĩ đến điều gì, nét ưu tư giữa hàng mày ngày càng đậm.
Tô Tiện vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa nếp nhăn giữa hai đôi mày của Yêu Lan.
Yêu Lan mờ mịt nhìn nàng.
"Ta chưa từng yêu đương với ai, nói nhiều như vậy cũng chỉ là đoán bừa thôi, nếu ngươi thật sự không buông bỏ được vậy thì thử đi thăm dò một phen đi."
"Vậy được." Yêu Lan gật gật đầu, "Ta đi... Ta đi thử thay người bạn kia."
Tô Tiện đáp một câu rồi rời mắt sang Tiểu Sở, hắn đã ăn sạch hết cơm nước trong chén, chỉ là Tô Tiện còn chưa kêu dừng nên hắn vẫn giữ động tác ăn cơm đó. Tô Tiện vội vã bảo ngưng, sau đó lại giúp hắn lau tay rửa mặt, sửa sang y phục. Trời cũng đã tối rồi, Yêu Lan nhìn hai người Tô Tiện một lúc rồi lên giường nằm, nhưng nhất thời không ngủ được, nàng ấy nghĩ ngợi một lúc cuối cùng vẫn gọi Tô Tiện: "Tô Tiện."
"Hả?" Tô Tiện đang chỉnh sửa hoa mai trong bình, nhỏ giọng đáp.
Ánh nến trong phòng lập lòe, cách một tầng bóng tối, thanh âm Yêu Lan nhu hòa đè thấp nói: "Ngươi sẽ còn trở về chứ?"
"Về đâu? Huyền Nguyệt Giáo sao?" Tô Tiện nhàn nhạt đáp, "Không về nữa."
Chỉ ba từ đã chặn lại mọi lời nói về sau.
*
Ngày hôm sau Yêu Lan không cùng Tô Tiện đến Chấp Minh Tông, nói là còn có chuyện phải làm rồi tiếp tục vùi mình trong chăn. Tô Tiện cũng không nhiều lời, đeo mặt nạ lên cho Tiểu Sở rồi dắt hắn đến đại điện Chấp Minh Tông.
Khi nàng đến Chấp Minh Tông, trong đại điện chỉ có mỗi Thư Vô Tri đang đợi, những người còn lại cũng không biết đi đâu cả rồi.
Thư Vô Tri đang uống rượu, nghe tiếng bước chân mới xốc mí mắt lên nhòm, cũng không có ý định ngồi dậy, chỉ chỉ chiếc ghế trước mặt nói: "Ngồi đi."
Tô Tiện cũng không khách khí. Thư Vô Tri chuẩn bị hai cái ghế để cho nàng và Tiểu Sở.
Thư Vô Tri lại ngửa cổ uống rượu, cũng không biết uống quá nhanh hay thế nào mà liền sặc ho lên mấy tiếng. Tô Tiện nhìn hắn, thấp giọng nói: "Sư phụ uống chậm thôi."
Biểu cảm Thư Vô Tri rất quái dị, bật cười nhìn nàng nói: "Không phải nên khuyên ta đừng uống nữa sao?"
"Rượu là mạng sống của người, ta đây không dám khuyên người không cần mạng nữa đâu." Tô Tiện nhìn bình rượu gần cạn đáy của hắn, bèn lấy vò khác đưa qua.
Thư Vô Tri nhận lấy nhưng lần này không uống nữa chỉ cười cười nhìn nàng, một lúc sau lấy trong lòng ra một vật ném cho Tô Tiện: "Ngươi xem nó đi."
"Đây là cái gì?" Tô Tiện cầm tấm gương nọ lên, cảm thấy nằng nặng trên tay, không biết được làm từ chất liệu gì, bên trên phủ một tầng sương mù mông lung nhìn không rõ ràng.
Thư Vô Tri nhướng mày cười nói: "Huyền Dương Kính, cũng có người gọi nó là Tiền Trần Kính."
"Là bảo vật." Tô Tiện nói với giọng khẳng định.
Thư Vô Tri cười đến ho khan hai tiếng, "Kêu ngươi xem thì cứ xem đi nhiều lời vậy làm gì. Tiểu nha đầu ngươi tuổi cũng không lớn mà suy nghĩ lại nhiều ghê."
Tô Tiện ngẩn người, bao nhiêu năm qua đây là lần đầu tiên có người dùng giọng điệu trưởng bối như vậy nói chuyện với nàng, một khoảnh khắc có chút thất thần, nắm chặt tấm gương trong tay. Trong vài khắc xuất thần đó mới lộ ra vài phần đơn thuần tương xứng với độ tuổi khiến Thư Vô Tri cảm thấy rất thú vị, thanh âm cũng ôn hòa đi nhiều: "Ngươi xem đi."
Tô Tiện xuất thần chỉ trong giây lát, nghe Thư Vô Tri nói nàng đã thu hồi tâm trạng, quay đầu nhìn tấm gương đó.
Một cái liếc mắt, vẫn là mơ hồ.
"Không có gì cả." Tô Tiện nói đúng sự thật.
Bàn tay Thư Vô Tri khẽ khàng phủ lên mặt kính, thần sắc khẽ động, thấp giọng bảo: "Tiền Trần Kính dùng để xem chuyện xưa của chính mình, đại hỷ đại bi, đại khởi đại lạc, mỗi con người đều có thứ không thể quên được, có thứ muốn nhìn thấy nhất cũng có điều không muốn nhìn thấy nhất. Người thường nếu nhìn lên e là sớm đã lệ rơi đầy mặt rồi nhưng tâm ý ngươi quá sâu, lại đang cưỡng ép bản thân không được nhìn, đúng không?"
Tô Tiện không hề trả lời, chỉ nhỏ giọng hỏi: "Đây chính là tâm đ*o?"
"Tu tâm đ*o, tất nhiên phải rèn tâm." Thư Vô Tri lại cười, nụ cười lúc này lại như gió xuân tháng ba ấm áp khôn cùng, hắn dời tay khỏi mặt kính, ôn tồn nói: "Ngươi xem đi, đừng lo lắng, ta bảo vệ ngươi."
Lần này, trên mặt kính không còn là tầng tầng mây trắng trùng điệp không thấy điểm cuối nữa.
Từ trong kính, Tô Tiện nhìn thấy một đỉnh núi.
Đang là ban đêm, trăng treo tít trên cao, trên đỉnh núi có hai người đang đứng.
Nam tử thân hình cao lớn, khoác trên người một bộ trường bào đen kịt, thân hình giống như sắp biến mắt, chỉ có thần thái y như dao, hốc mắt thẫm sâu, đôi mắt chứa sắc vàng đặc biệt tỏa sáng trong đêm. Y cúi đầu nhìn xuống phía dưới vách núi, dưới kia ngọn lửa hừng hực cháy, cách một khoảng rất xa vẫn có thể nghe thấy tiếng lửa không ngừng thiêu đốt, gặm nhấm rừng cây bên dưới, sức nóng mãnh liệt ập vào mặt nhưng nam tử kia cơ hồ không có cảm giác, chỉ nhìn người bên cạnh nói: "Thế nào?"
Bên cạnh y là một cô bé, khoảng 5 tuổi, dáng vẻ nhưng ngọc ngà, nó đang mở to mắt nhìn tình cảnh phía dưới vách núi, cắn cắn môi, đáy mắt hơi ướt.
Nghe lời nam tử hỏi, tiểu cô nương chợt động dậy, bổ nhào vào lòng người nọ, chỉ là nó còn quá nhỏ còn không với được tới eo người đó, chỉ túm được vạt trường bào của y, úp mặt vào tấm hắc bào.
Nam tử bất giác bật cười, nhẹ nhàng vỗ đầu tiểu cô nương rồi bế nó lên.
Trên mặt tiểu cô nương vẫn còn vệt nước mắt, nghi hoặc nhìn y.
Nam tử ghé vào tai tiểu cô nương, thanh âm trầm thấp như gió lạnh thổi qua nền tuyết trong đêm đông giá buốt, y nói: "Ngươi hãy nhớ kỹ, bọn họ vì ngươi mà chết, vì ngươi mà sinh."
"Ngươi chính là tất cả của bọn họ."
Tô Tiện bỗng chốc ngẩng đầu.
Thư Vô Tri đang ngồi với Tiểu Sở, bên môi mang theo ý cười dễ thấy nhưng không nói gì, lúc này thấy động tĩnh bên Tô Tiện hắn mới khen ngợi cười nói: "Không tồi, có thể phân biệt được hiện thực và huyễn cảnh, bước vào hồi ức mà vẫn có thể tự đi ra. Bất ngờ ngươi dành cho người ta thật không ít nha."
"Chuyện mình không thích thì cứ xem là huyễn cảnh." Tô Tiện bật cười, chỉ là sắc mặt có hơi nhợt nhạt, "Giấc mộng này ta gặp không dưới ngàn lần, tất nhiên biết làm sao để tỉnh lại."
"Xem ra là ác mộng." Thư Vô Tri gật đầu, chỉ tấm gương, "Ngươi xem tiếp đi."
Tô Tiện chau mày, thật sự có chút không muốn xem thứ này, bất quá trước giờ nàng không sợ cái gì, thứ sợ nhiều nhất là phiền phức thôi.
Nàng lại xem lần nữa. Lần này trong gương rất nhanh chóng đã xuất hiện hình ảnh.
Có được kinh nghiệm lần trước, lần này Tô Tiện không đặt mình vào trong đó nữa, chỉ giống như đóng vai trò một người ngoài cuộc mà xem thôi.
Cảnh tượng xuất hiện là một tòa tiểu lâu, hoa đào trước lâu khẽ đung đưa, gió xuân thổi qua, ý xuân đong đầy.
Tòa lâu này Tô Tiện nhận ra, nàng từng sống ở đó một khoảng thời gian rất dài, cuộc đời nàng cũng chỉ tồn tại trong tòa tiểu lâu này, không giống cầm tù nhưng chẳng khác cầm tù là mấy.
Cạnh cửa sổ bên lầu gác một người đang chống cằm ngồi nhìn ngắm hoa nở dưới ánh dương ấm áp.
Tô Tiện nhận ra người đó chính là nàng, Tô Tiện năm mười ba tuổi trông có vẻ già dặn hơn cả bây giờ, đôi mày cứ chau lại như ngắm hoa cũng có thể sinh ra âu sầu. Cả ngày ở trong lầu cao, ngày tháng của nàng trôi qua cũng không có gì vui vẻ đáng nói.
Hồi ức hiện ra đến đây, Tô Tiện cũng đại khái nghĩ ra gì đó.
Đây là nơi nàng và Sở Khinh Tửu gặp nhau lần đầu tiên. Không lâu sau đó, Tô Tiện mười ba tuổi sẽ nhìn thấy Sở Khinh Tửu một thân áo trắng từ thiên không rơi xuống bên ngoài song cửa của nàng. Đôi mắt chàng thiếu niên mười sáu tuổi phản chiếu khung cảnh đẹp đẽ mĩ lệ, lấn lướt hết vẻ đẹp của hoa đào ngoài khung cửa sổ.
Tô Tiện bỗng phát hiện, hồi ức vẫn thật biết lừa người, nó sẽ giữ lại tất cả những gì tốt đẹp nhất, còn những thứ khác thì cho vào quên lãng.
Cảnh tượng trong gương tái hiện lần gặp gỡ này khiến Tô Tiện không nhịn được nở nụ cười.
Nói chính xác thì Sở Khinh Tửu cũng không phải từ trên trời giáng xuống mà là dưới chân hắn có cái hoạt(*), một cái đang nghiêng ngả rơi bên ngoài cửa sổ của Tô Tiện.
Những cánh hoa trên cửa sổ bị chấn động bay lên, rơi loạn xạ trên đỉnh đầu hắn. Hắn cứ như vậy, mang cái đầu đầy hoa ngẩng đầu đối diện với Tô Tiện đang kinh sợ không thôi, nở nụ cười phong lưu nhìn nàng.
- Hết chương 12 -
(*) Hoạt là cái giống như bánh xe ấy.
Lúc Tô Tiện cùng Yêu Lan về đến phòng, Tiểu Sở đang yên ổn ngồi bên cạnh bàn, mí mắt rũ xuống, rất an nhiên và tĩnh lặng.
Yêu Lan nhìn thấy thế bất giác cười rộ lên: "Hắn dịu dàng yên lặng ngồi đợi như vậy thật giống tướng công đang chờ tân nương tử về nhà."
Tô Tiện nhìn bộ dạng tươi cười đấy, đại khái cũng đoán ra suy nghĩ của nàng ấy.
Quả nhiên, Yêu Lan lắc đầu lại làm ra vẻ hiếm thấy lắm: "Lúc trước ở Huyền Nguyệt Giáo có thấy Sở Khinh Tửu ngoan ngoãn như vậy bao giờ đâu."
"Hắn không phải Sở Khinh Tửu." Tô Tiện đính chính lại suy nghĩ của Yêu Lan, ngồi xuống trước mặt Tiểu Sở. Trước khi về bọn nàng đã ở ăn cơm ở bên ngoài rồi chỉ là có mang chút ít về, lúc này Tô Tiện đang bày thức ăn ra trước mặt Tiểu Sở, nói: "Tranh thủ ăn khi còn nóng."
Tiểu Sở rất nghe lời cúi đầu ăn cơm, động tác lúc ăn cơm của hắn vô cùng tinh tế cẩn thận, nhai chậm nuốt kỹ, nếu không phải đôi mắt trống rỗng vô thần thì thật giống một phiên phiên công tử thế gia.
Yêu Lan nhìn đến ngây người: "Hắn cũng cần phải ăn cơm à? Ngươi thật sự nuôi hắn như ngươi sống thật á?"
"Tiểu Sở có gì khác với người sống sao?" Tô Tiện tùy ý đáp một câu.
Yêu Lan im lặng không nói, nàng ta biết Tô Tiện nhìn ra tâm sự trong lòng mình bởi vậy mới đặc biệt trò chuyện với nàng ta. Chỉ là có những việc cho dù có chết nàng ta cũng triệt để giấu nhẹm nó trong lòng. Nàng ta thở dài một tiếng, tự thu dọn một chút rồi leo lên giường, chôn đầu trong chăn nói: "Thần nữ."
Động tác Tô Tiện hơi khựng lại, lườm nàng ta: "Xưng hô này nên đổi rồi."
"Nhất thời không đổi được." Yêu Lan biết mình nói sai rồi lập tức đổi giọng, "Tô Tiện ngươi nói xem, nếu như ngươi thật lòng thích một người, quay đầu nhìn lại phát hiện người đó vẫn luôn lừa gạt, lợi dụng ngươi, ngươi sẽ làm gì?"
Tô Tiện lập tức thông suốt, bừng tỉnh nói: "Thư Vô Tri lợi dụng ngươi? Hay là ngươi lợi dụng Thư Vô Tri?"
Yêu Lan há mồm, thần sắc biến đổi cực kỳ đặc sắc, nàng ấy xua tay vừa thẹn thùng vừa khổ não: "Không được không được! Sao ngươi lại nói trực tiếp ra như vậy? Ngươi không thể giả bộ nghe không hiểu sao?"
Tô Tiện rất hiểu ý: "Bạn ngươi à?"
Yêu Lan lại ngẩn ra: "Cái gì?"
Tô Tiện chính trực nói tiếp: "Không phải ngươi đang nói chuyện của bạn mình à?"
"..." Yêu Lan bèn theo bộ dạng đoan chính này của nàng diễn tiếp, ngồi xuống trước mặt Tô Tiện, nhỏ giọng nói: "Ngươi còn chưa trả lời ta, nếu là ngươi bị người mình thích lợi dụng, ngươi sẽ làm sao?"
Tô Tiện chống cằm nhìn chăm chăm Yêu Lan, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ, Yêu Lan khẩn trương nhìn nàng, hai tay dưới lớp áo khẽ nắm lại, giống như đang hỏi chính người đó vậy. Ít lâu sau, Tô Tiện mới mở miệng: "Ta thấy là người bạn bị gạt kia của ngươi nếu như người đó thật lòng thích một người, vậy người ta là thật tình hay giả ý người bạn đó phải nhìn ra được chứ."
"Nếu thật sự không nhìn ra vậy chỉ có thể nói người đó vẫn chưa hiểu rõ đối phương, vẫn chưa đủ yêu đối phương."
Yêu Lan cau chặt đôi mày, nghe Tô Tiện nói thế dường như nghĩ đến điều gì, nét ưu tư giữa hàng mày ngày càng đậm.
Tô Tiện vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa nếp nhăn giữa hai đôi mày của Yêu Lan.
Yêu Lan mờ mịt nhìn nàng.
"Ta chưa từng yêu đương với ai, nói nhiều như vậy cũng chỉ là đoán bừa thôi, nếu ngươi thật sự không buông bỏ được vậy thì thử đi thăm dò một phen đi."
"Vậy được." Yêu Lan gật gật đầu, "Ta đi... Ta đi thử thay người bạn kia."
Tô Tiện đáp một câu rồi rời mắt sang Tiểu Sở, hắn đã ăn sạch hết cơm nước trong chén, chỉ là Tô Tiện còn chưa kêu dừng nên hắn vẫn giữ động tác ăn cơm đó. Tô Tiện vội vã bảo ngưng, sau đó lại giúp hắn lau tay rửa mặt, sửa sang y phục. Trời cũng đã tối rồi, Yêu Lan nhìn hai người Tô Tiện một lúc rồi lên giường nằm, nhưng nhất thời không ngủ được, nàng ấy nghĩ ngợi một lúc cuối cùng vẫn gọi Tô Tiện: "Tô Tiện."
"Hả?" Tô Tiện đang chỉnh sửa hoa mai trong bình, nhỏ giọng đáp.
Ánh nến trong phòng lập lòe, cách một tầng bóng tối, thanh âm Yêu Lan nhu hòa đè thấp nói: "Ngươi sẽ còn trở về chứ?"
"Về đâu? Huyền Nguyệt Giáo sao?" Tô Tiện nhàn nhạt đáp, "Không về nữa."
Chỉ ba từ đã chặn lại mọi lời nói về sau.
*
Ngày hôm sau Yêu Lan không cùng Tô Tiện đến Chấp Minh Tông, nói là còn có chuyện phải làm rồi tiếp tục vùi mình trong chăn. Tô Tiện cũng không nhiều lời, đeo mặt nạ lên cho Tiểu Sở rồi dắt hắn đến đại điện Chấp Minh Tông.
Khi nàng đến Chấp Minh Tông, trong đại điện chỉ có mỗi Thư Vô Tri đang đợi, những người còn lại cũng không biết đi đâu cả rồi.
Thư Vô Tri đang uống rượu, nghe tiếng bước chân mới xốc mí mắt lên nhòm, cũng không có ý định ngồi dậy, chỉ chỉ chiếc ghế trước mặt nói: "Ngồi đi."
Tô Tiện cũng không khách khí. Thư Vô Tri chuẩn bị hai cái ghế để cho nàng và Tiểu Sở.
Thư Vô Tri lại ngửa cổ uống rượu, cũng không biết uống quá nhanh hay thế nào mà liền sặc ho lên mấy tiếng. Tô Tiện nhìn hắn, thấp giọng nói: "Sư phụ uống chậm thôi."
Biểu cảm Thư Vô Tri rất quái dị, bật cười nhìn nàng nói: "Không phải nên khuyên ta đừng uống nữa sao?"
"Rượu là mạng sống của người, ta đây không dám khuyên người không cần mạng nữa đâu." Tô Tiện nhìn bình rượu gần cạn đáy của hắn, bèn lấy vò khác đưa qua.
Thư Vô Tri nhận lấy nhưng lần này không uống nữa chỉ cười cười nhìn nàng, một lúc sau lấy trong lòng ra một vật ném cho Tô Tiện: "Ngươi xem nó đi."
"Đây là cái gì?" Tô Tiện cầm tấm gương nọ lên, cảm thấy nằng nặng trên tay, không biết được làm từ chất liệu gì, bên trên phủ một tầng sương mù mông lung nhìn không rõ ràng.
Thư Vô Tri nhướng mày cười nói: "Huyền Dương Kính, cũng có người gọi nó là Tiền Trần Kính."
"Là bảo vật." Tô Tiện nói với giọng khẳng định.
Thư Vô Tri cười đến ho khan hai tiếng, "Kêu ngươi xem thì cứ xem đi nhiều lời vậy làm gì. Tiểu nha đầu ngươi tuổi cũng không lớn mà suy nghĩ lại nhiều ghê."
Tô Tiện ngẩn người, bao nhiêu năm qua đây là lần đầu tiên có người dùng giọng điệu trưởng bối như vậy nói chuyện với nàng, một khoảnh khắc có chút thất thần, nắm chặt tấm gương trong tay. Trong vài khắc xuất thần đó mới lộ ra vài phần đơn thuần tương xứng với độ tuổi khiến Thư Vô Tri cảm thấy rất thú vị, thanh âm cũng ôn hòa đi nhiều: "Ngươi xem đi."
Tô Tiện xuất thần chỉ trong giây lát, nghe Thư Vô Tri nói nàng đã thu hồi tâm trạng, quay đầu nhìn tấm gương đó.
Một cái liếc mắt, vẫn là mơ hồ.
"Không có gì cả." Tô Tiện nói đúng sự thật.
Bàn tay Thư Vô Tri khẽ khàng phủ lên mặt kính, thần sắc khẽ động, thấp giọng bảo: "Tiền Trần Kính dùng để xem chuyện xưa của chính mình, đại hỷ đại bi, đại khởi đại lạc, mỗi con người đều có thứ không thể quên được, có thứ muốn nhìn thấy nhất cũng có điều không muốn nhìn thấy nhất. Người thường nếu nhìn lên e là sớm đã lệ rơi đầy mặt rồi nhưng tâm ý ngươi quá sâu, lại đang cưỡng ép bản thân không được nhìn, đúng không?"
Tô Tiện không hề trả lời, chỉ nhỏ giọng hỏi: "Đây chính là tâm đ*o?"
"Tu tâm đ*o, tất nhiên phải rèn tâm." Thư Vô Tri lại cười, nụ cười lúc này lại như gió xuân tháng ba ấm áp khôn cùng, hắn dời tay khỏi mặt kính, ôn tồn nói: "Ngươi xem đi, đừng lo lắng, ta bảo vệ ngươi."
Lần này, trên mặt kính không còn là tầng tầng mây trắng trùng điệp không thấy điểm cuối nữa.
Từ trong kính, Tô Tiện nhìn thấy một đỉnh núi.
Đang là ban đêm, trăng treo tít trên cao, trên đỉnh núi có hai người đang đứng.
Nam tử thân hình cao lớn, khoác trên người một bộ trường bào đen kịt, thân hình giống như sắp biến mắt, chỉ có thần thái y như dao, hốc mắt thẫm sâu, đôi mắt chứa sắc vàng đặc biệt tỏa sáng trong đêm. Y cúi đầu nhìn xuống phía dưới vách núi, dưới kia ngọn lửa hừng hực cháy, cách một khoảng rất xa vẫn có thể nghe thấy tiếng lửa không ngừng thiêu đốt, gặm nhấm rừng cây bên dưới, sức nóng mãnh liệt ập vào mặt nhưng nam tử kia cơ hồ không có cảm giác, chỉ nhìn người bên cạnh nói: "Thế nào?"
Bên cạnh y là một cô bé, khoảng 5 tuổi, dáng vẻ nhưng ngọc ngà, nó đang mở to mắt nhìn tình cảnh phía dưới vách núi, cắn cắn môi, đáy mắt hơi ướt.
Nghe lời nam tử hỏi, tiểu cô nương chợt động dậy, bổ nhào vào lòng người nọ, chỉ là nó còn quá nhỏ còn không với được tới eo người đó, chỉ túm được vạt trường bào của y, úp mặt vào tấm hắc bào.
Nam tử bất giác bật cười, nhẹ nhàng vỗ đầu tiểu cô nương rồi bế nó lên.
Trên mặt tiểu cô nương vẫn còn vệt nước mắt, nghi hoặc nhìn y.
Nam tử ghé vào tai tiểu cô nương, thanh âm trầm thấp như gió lạnh thổi qua nền tuyết trong đêm đông giá buốt, y nói: "Ngươi hãy nhớ kỹ, bọn họ vì ngươi mà chết, vì ngươi mà sinh."
"Ngươi chính là tất cả của bọn họ."
Tô Tiện bỗng chốc ngẩng đầu.
Thư Vô Tri đang ngồi với Tiểu Sở, bên môi mang theo ý cười dễ thấy nhưng không nói gì, lúc này thấy động tĩnh bên Tô Tiện hắn mới khen ngợi cười nói: "Không tồi, có thể phân biệt được hiện thực và huyễn cảnh, bước vào hồi ức mà vẫn có thể tự đi ra. Bất ngờ ngươi dành cho người ta thật không ít nha."
"Chuyện mình không thích thì cứ xem là huyễn cảnh." Tô Tiện bật cười, chỉ là sắc mặt có hơi nhợt nhạt, "Giấc mộng này ta gặp không dưới ngàn lần, tất nhiên biết làm sao để tỉnh lại."
"Xem ra là ác mộng." Thư Vô Tri gật đầu, chỉ tấm gương, "Ngươi xem tiếp đi."
Tô Tiện chau mày, thật sự có chút không muốn xem thứ này, bất quá trước giờ nàng không sợ cái gì, thứ sợ nhiều nhất là phiền phức thôi.
Nàng lại xem lần nữa. Lần này trong gương rất nhanh chóng đã xuất hiện hình ảnh.
Có được kinh nghiệm lần trước, lần này Tô Tiện không đặt mình vào trong đó nữa, chỉ giống như đóng vai trò một người ngoài cuộc mà xem thôi.
Cảnh tượng xuất hiện là một tòa tiểu lâu, hoa đào trước lâu khẽ đung đưa, gió xuân thổi qua, ý xuân đong đầy.
Tòa lâu này Tô Tiện nhận ra, nàng từng sống ở đó một khoảng thời gian rất dài, cuộc đời nàng cũng chỉ tồn tại trong tòa tiểu lâu này, không giống cầm tù nhưng chẳng khác cầm tù là mấy.
Cạnh cửa sổ bên lầu gác một người đang chống cằm ngồi nhìn ngắm hoa nở dưới ánh dương ấm áp.
Tô Tiện nhận ra người đó chính là nàng, Tô Tiện năm mười ba tuổi trông có vẻ già dặn hơn cả bây giờ, đôi mày cứ chau lại như ngắm hoa cũng có thể sinh ra âu sầu. Cả ngày ở trong lầu cao, ngày tháng của nàng trôi qua cũng không có gì vui vẻ đáng nói.
Hồi ức hiện ra đến đây, Tô Tiện cũng đại khái nghĩ ra gì đó.
Đây là nơi nàng và Sở Khinh Tửu gặp nhau lần đầu tiên. Không lâu sau đó, Tô Tiện mười ba tuổi sẽ nhìn thấy Sở Khinh Tửu một thân áo trắng từ thiên không rơi xuống bên ngoài song cửa của nàng. Đôi mắt chàng thiếu niên mười sáu tuổi phản chiếu khung cảnh đẹp đẽ mĩ lệ, lấn lướt hết vẻ đẹp của hoa đào ngoài khung cửa sổ.
Tô Tiện bỗng phát hiện, hồi ức vẫn thật biết lừa người, nó sẽ giữ lại tất cả những gì tốt đẹp nhất, còn những thứ khác thì cho vào quên lãng.
Cảnh tượng trong gương tái hiện lần gặp gỡ này khiến Tô Tiện không nhịn được nở nụ cười.
Nói chính xác thì Sở Khinh Tửu cũng không phải từ trên trời giáng xuống mà là dưới chân hắn có cái hoạt(*), một cái đang nghiêng ngả rơi bên ngoài cửa sổ của Tô Tiện.
Những cánh hoa trên cửa sổ bị chấn động bay lên, rơi loạn xạ trên đỉnh đầu hắn. Hắn cứ như vậy, mang cái đầu đầy hoa ngẩng đầu đối diện với Tô Tiện đang kinh sợ không thôi, nở nụ cười phong lưu nhìn nàng.
- Hết chương 12 -
(*) Hoạt là cái giống như bánh xe ấy.
Danh sách chương