Edit + beta: Nhật Nguyệt Phong Hoa
Nghe lời của Tô Tiện, Yêu Lan ngay lập tức ngẩng đầu, quay đầu chạy về hướng nơi ở của Yến phu nhân. Cận Tuyết nghiến răng giữ nàng ấy lại: "Lời muội nói là thật?"
"Ta lừa tỷ làm gì? Tỷ không tin ta hay không muốn cứu vị Yến phu nhân kia?" Yêu Lan tức cười hỏi.
Cận Tuyết lắc lắc đầu, vội vã nói: "Chúng ta mau đi thôi."
Mấy người bọn họ đến đây phải mất thời gian hơn một nén hương, nhưng quay về lại nhanh hơn rất nhiều. Chỉ là đến lúc họ về đến căn nhà kia thì trong viện đã không còn ai nữa, Cận Tuyết chạy lên gõ cửa nhưng không có người trả lời gần như Yến Chỉ Tâm đã tan biến vào hư không vậy. Bọn họ lại chia ra tìm một vòng nhưng vẫn không có thu hoạch. Sắc mặt Cận Tuyết vô cùng khó coi, ngược lại Lý Bích khá thong thả dựa vào bờ tưởng, mở miệng nói: "Có khi đã chết rồi không chừng."
"Im miệng!" Cận Tuyết quay đầu quát hắn một tiếng, đang định mở miệng giáo huấn thì Tô Tiện đã cắt ngang bọn họ, "Cận Tuyết sư tỷ, tỷ nghĩ kỹ lại xem Yến phu nhân còn nơi nào có thể đi không?"
Con người đứng trước cái chết luôn hy vọng có thể chết ở nơi bản thân yêu thích. Tô Tiện nghĩ vị Yến phu nhân kia cũng vậy.
Cận Tuyết nghe lời Tô Tiện nhưng đầu óc vẫn rất mơ hồ, chỉ lắc lắc đầu định nói gì đó lại đột nhiên nhớ ra một chuyện, ngẩng phắt đầu dậy.
Tô Tiện hỏi: "Tỷ nhớ ra gì rồi?"
Cận Tuyết ngưng thần nói: "Là Hóa Kiếp Đài, nơi sư tổ mất mạng năm xưa, chắc là Yến phu nhân ở đó."
"Còn không mau dẫn chúng ta đi!" Yêu Lan giục giã. Trong tình huống khẩn cấp Cận Tuyết cũng quên luôn cái gì là lễ giáo sư môn, lập tức đưa mấy người bọn họ vòng sang hướng sơn đạo khác, Lý Bích trầm ngâm nhìn mọi người rời khỏi, cuối cùng vẫn ôm kiếm đi theo.
Quả thật Cận Tuyết không đoán sai, khi mọi người chạy đến Hóa Kiếp Đài, Yến Chỉ Tâm đã đứng bên cạnh bờ vực, tà áo lụa mỏng bay bay theo gió.
Hóa Kiếp Đài là một đỉnh núi nhỏ, vách núi khoáng đãng rộng lớn, bốn phía mọc đầy các loại dây leo, nhưng vẫn có thể nhìn thấy dấu vết chiến đấu bên dưới, cũng không biết bao nhiêu năm trước nơi đây từng diễn ra một trận đại chiến bởi vậy mới lưu lại cảnh tượng như thế này. Yến Chỉ Tâm vốn đang yên lặng đứng trên vách núi, nghe động tĩnh của mọi người mới quay đầu lại, thần sắc chợt biến, đổi sang giọng điệu còn dịu dàng hơn trước nói: "Sao các ngươi chạy đến đây rồi?"
"Bọn ta..." Thấy bên vách núi chỉ có mình Yến Chỉ Tâm, thần sắc lo lắng của Cận Tuyết mới ổn định lại một chút, di bước về phía Yến Chỉ Tâm, "Phu nhân, chúng ta tế bái sư tổ xong rồi quay lại tìm người thì không thấy đâu, còn tưởng là người..."
Nàng ta vừa nói đến đây liền bị ai đó bắt lấy cánh tay.
Cận Tuyết ngẩn người, Tô Tiện ngước mắt nhìn vách núi trống trải, đè thấp giọng nói: "Đừng qua đó."
Cận Tuyết chau mày: "Sao vậy?"
Tô Tiện không nói gì, ánh mắt vẫn dừng trên vách núi kia.
Cận Tuyết cũng nhìn theo nàng nhưng chỉ thấy một vùng trống không, chẳng nhìn ra được gì.
Nàng ta thấy kỳ lạ đang định mở miệng thì thấy giữa vách núi trống trải dường như có vật gì đó lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời. Nàng ta còn chưa kịp nhìn kỹ thì một một sợi tơ trắng cực mảnh bay đến trước mắt.
Sợi tơ đó rất mềm mại, lay động theo gió, chuẩn bị đáp xuống đất nhưng trong khoảnh khắc sắp chạm đất, như có linh tính nhanh chóng chui xuống hòa vào giữa lớp đất cát, lưu lại dư vị như dây đàn rung động. Trong khoảnh khắc sợi tơ mảnh nọ đáp đất, càng nhiều ti huyền xuất hiện giữa không trung, từng sợi từng sợi rơi đầy xuống đất, đầu bách núi bên kia giữa đám cây cỏ, một sợi tơ dài ánh lên luồng sáng chói mắt, thoáng chốc đã bao bọc lấy tất cả, phong tỏa mọi hành động của mọi người.
Không ai dám hoài nghi, chỉ cần động đậy một phát, sợi dây đàn trông rất mảnh dẻ này tuyệt đối có đủ khả năng xé nát thân thể bọn họ.
"Bạch Phát Quỷ Môn!" Vừa nhìn thấy Yêu Lan đã lập tức nhận ra người xuất thủ.
Tô Tiện ngước mắt nhìn, quả nhiên bên bờ vực nơi Yến Chỉ Tâm đang đứng xuất hiện một bóng dáng. Người nọ khoác một thân bạch y, diện mạo như ngọc tạc, làn da cực kỳ trắng rõ ràng là hình dáng của một nam tử trẻ tuổi, chỉ là mái tóc dài trắng như tuyết, vừa liếc mắt cả người nọ đều như đang phát sáng. Chỉ có đôi mắt đen kịt nặng nề, không nhìn ra chút cảm xúc nào.
Ai cũng biết, Quỷ Môn là tổ chức sát thủ đáng sợ nhất trong toàn thiên hạ. Một khi Quỷ Môn ra tay rất hiếm khi thất bại bao giờ. Mà trong Quỷ Môn, thực lực mạnh nhất là Thập đại sát thủ và Tứ đại hộ pháp.
Hiện nay Bạch Phát đang đứng trước mặt bọn họ chính là một trong Tứ đại hộ pháp.
Mấy năm qua Tô Tiện chu du khắp nơi, tất nhiên cũng đã gặp qua nhiều chuyện liên quan đến Quỷ Môn. Lúc ấy người ra tay với Mộ Sơ Lương ở Trường Thiện Trang cũng có liên quan tới Quỷ Môn, nhưng vẫn chưa phải là cao thủ thật sự ở Quỷ Môn.
Bạch Phát bị Yêu Lan vạch trần lai lịch cũng không hề tỏ ra kinh ngạc. Người có mái tóc bạc trắng thế này vốn không nhiều, dùng ti huyền làm vũ khí thì lại càng ít hơn nữa. Hắn chẳng thèm chú ý đến mấy đệ tử Chấp Minh Tông đằng kia, chỉ cất bước đến chỗ Yến Chỉ Tâm. Thần sắc Yến Chỉ Tâm rất bình tĩnh, tựa hồ đã sốm biết có người muốn đoạt tính mạng của mình. Nàng ta nhìn Bạch Phát từng bước từng bước tiến gần, trong mắt ánh lên một tia giải thoát.
Bạch Phát khẽ điểm ngón tay, một đạo ngân quang từ ống tay áo phóng ra ngoài hướng thẳng đến Yến Chỉ Tâm.
Yến Chỉ Tâm nhắm mắt chờ đợi cái chết, khóe môi hơi nhếch lên nở nụ cười nhưng một chiêu này của Bạch Phát lại không rơi trên người nàng ta.
Không biết tự bao giờ Yêu Lan đã phá tan cấm chế của ti huyền, xông đến trước mặt hai người, roi dài quất tới vừa vặn cuốn lấy sợi tơ trong tay Bạch Phát.
Bạch Phát nhíu mày nhìn Yêu Lan, chợt hiểu ra đang định mở miệng, Yêu Lan sợ bị hắn nói ra thân phận, chiếc roi dài lại bay lên nhưng lần này không phải hướng tới Bạch Phát mà cuốn lấy Yến Chỉ Tâm bên cạnh, vứt nàng ta về phía đám người Tô Tiện, lớn tiếng nói: "Các ngươi đi trước đi!"
Một roi kỳ dị khó lường đánh nát pháp trận Bạch Phát bày bố xung quanh, lúc này mấy người Tô Tiện mới phản ứng trở lại. Tô Tiện móc một tờ phù chú dán lên người Tiểu Sở, đạo phù vừa hạ xuống, Tiểu Sở vốn yên lặng đứng bên cạnh lập tức đón lấy Yến Chỉ Tâm bị vứt sang bên này.
Yến Chỉ Tâm vẫn chưa rõ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, nàng ta ngẩng đầu vừa vặn đối diện với đôi mắt sao lớp mặt nạ của Tiểu Sở.
Chỉ là Yến Chỉ Tâm còn chưa nhìn kỹ thì Tô Tiện đã nắm lấy tay nàng ta. Tô Tiện biết thực lực của Yêu Lan, cho dù thật sự không đấu lại Bạch Phát nhưng chạy thoát thì hoàn toàn không thành vấn đề, tình huống nguy cấp thế này vẫn nên đưa Yến Chỉ Tâm đi trước. Quỷ Môn đã phái một trong Tứ đại hộ pháp ra tay thù nhất định có mục đích của chúng, nếu muốn làm rõ nguyên do sự việc thì Yến Chỉ Tâm tuyệt đối không thể chết.
"Phu nhân theo ta." Tô Tiện dẫn theo Yến Chỉ Tâm vòng sang đường khác, chỉ là Bạch Phát lại công kích đến, Tô Tiện đang định động thủ thù thấy Cận Tuyết đã chắn trước mặt nàng, Cận Tuyết lạnh lùng cầm kiếm hướng vào Bạch Phát, không quay đầu nhìn Tô Tiện nói: "Sư muội, chút tu vi đó của muội đừng ở đây vướng tay vướng chân, đưa Yến phu nhân đi!"
Tô Tiện cũng không chần chừ, thấy Yêu Lan, Cận Tuyết còn có Lý Bích đã chặn Bạch Phát lại liền cùng Tiểu Sở dẫn theo Yến Chỉ Tâm chạy xuống núi.
Hai người và Tiểu Sở đi thẳng xuống núi, ngày càng rời xa chiến trường trên đỉnh núi. Lúc ngang qua căn nhà nhỏ Yến Chỉ Tâm đang ở, Yến Chỉ Tâm hơi tránh né, trong giọng nói ngập tràn mệt mỏi, nói: "Cô nương, ta không thể rời khỏi đây."
Tô Tiện quay đầu nhìn căn nhà sau lưng Yến Chỉ Tâm, nhưng thật sự không đưa nàng ta xuống núi nữa, hai mắt tĩnh lặng nhìn Yến Chỉ Tâm.
Yến Chỉ Tâm không đọc hiểu được ánh mắt của Tô Tiện, cười nói: "Ta ở đây suốt mười năm rồi, sớm đã quen rồi, rời khỏi đây ta không biết phải đi đâu về đâu nữa."
"Tại sao Quỷ Môn lại muốn giết người?" Tô Tiện hỏi.
Yến Chỉ Tâm khẽ cười, "Bởi vì trên người ta có bí mật mà bọn họ muốn."
"Rất quan trọng?"
Yến Chỉ Tâm lắc đầu: "Đối với ta mà nói không quan trọng, cho nên ta tình nguyện mang theo bí mật này chết đi." Nàng ta nhẽ thở dài, "Là ta liên lụy mọi người, ta không ngờ các ngươi lại đến đấy, cứ nghĩ bái tế xong các ngươi đều đi khỏi rồi ấy vậy mà lại ra tay cứu ta. Chỉ có điều ta không thoát được đâu, sát thủ của Quỷ Môn rất nhanh thôi sẽ đuổi đến, liên lụy sư huynh muội các ngươi là lỗi của ta, các ngươi đi ngay đi nếu không đi không được nữa đấy."
Giữa hàng mày nàng ta chất chứa ưu sầu sâu kín, Tô Tiện trầm mặc nhìn nhưng không hề có ý định rời khỏi đây, thậm chí không mở miệng nói câu nào.
"Cô nương?" Yến Chỉ Tâm lại hỏi.
Cuối cùng Tô Tiện cũng nói: "Đi không được."
Yến Chỉ Tâm ngẩn ra.
Trong rừng phát ra tiếng gió thổi làm xao động lá cây, giữa tiếng động khẽ khàng ấy vẫn nghe ra tiếng đàn ẩn giấu.
Như khóc như oán, réo rắt thảm thiết cảm động lòng người.
Tô Tiện chưa từng nghe tiếng đàn nào bi thương đến vậy, khiến người nghe cảm thấy lạnh lẽo, đến cả trái tim cũng lạnh theo.
Yến Chỉ Tâm đứng cạnh Tô Tiện nghe thấy tiếng đàn đột nhiên che miệng bật khóc.
"Đừng khóc." Tô Tiện biết tiếng đàn này có điều kỳ quái, nàng kéo Yến Chỉ Tâm vào trong nhà, bảo Tiểu Sở khóa cửa lại, nhưng vẫn không thể triệt để ngăn cách tiếng đàn bi ai truyền đến. Nước mắt Yến Chỉ Tâm dâng đầy, không chút kiêng kỵ khóc thật lớn trước mặt Tô Tiện, dường như khóc ra hết mọi ủy khuất trong nhiều năm qua.
Tô Tiện chưa từng thấy ai đứng trước mặt mình khóc thành thế này, nàng cau mày ngẫm nghĩ nên xử lý thế nào thì tiếng đàn bên ngoài đột ngột im bặt, sau đó là âm thanh mang theo sát ý vang lên, lấy tiếng đàn làm đao, tức khắc phóng đến cửa lớn căn nhà.
Một đạo sáng lọt vào phòng, Tô Tiện không chút do dự, ngọn lửa đỏ cháy rực lên trong lòng bàn tay, trường côn tòa thân nhuốm màu đỏ thẫm xuất hiện vừa vặn chặn lại một đao vô hình kia.
Tiếng đàn vừa dứt, một thân ảnh ôm đàn xuất hiện, chầm chậm dừng lại trước cửa, đối mặt với Tô Tiện.
Người ôm đàn áo đỏ như lửa, gương mặt như hoa đào, tuy là nam tử nhưng lại tuyệt mị như yêu. Hắn vội vàng đi đến, liếc nhìn Yến Chỉ Tâm khóc đến tê tâm liệt phế dưới đất rồi lạu nhìn Tô Tiện và Tiểu Sở êm đẹp đứng đó. Hắn ngẩn ngơ giây lát, không nhịn được nói: "Các ngươi nghe tiếng đàn của ta sao vẫn tốt đẹp thế?"
Tô Tiện: "...?"
"Thôi bỏ đi." Người ôm đàn nọ tự lẩm bẩm một mình rồi đặt cây đàn trước người, một tay đỡ đàn một tay lướt trên dây đàn, thế công như vũ bão nhắm đến bọn Tô Tiện.
Tu vi của Tô Tiện vốn dĩ vẫn chưa khôi phục nhưng trong khoảnh khắc cây côn chặn lại một chiêu của tên kia lại bất ngờ khôi phục lại chút ít, nhưng tình hình trước mắt không cho phép nàng nghĩ nhiều, nàng và Tiểu Sở đứng chắn trước mặt Yến Chỉ Tâm, không để kẻ nào tổn hại đến nàng ta dù chỉ một phần. Người nọ liên tục lướt tay trên dây đàn, thân thủ của Tô Tiện cũng càng ngày càng nhanh, tu vi trong cơ thể phục hồi với tốc độ nhanh nhất có thể. Người nọ đàn đến phút cuối bị uy thế của Tô Tiện ép phải dừng lại.
Hắn bình tĩnh nhìn Tô Tiện, một tay đặt hờ trên dây đàn, lạnh lùng nói: "Các ngươi rốt cuộc là ai?"
Tô Tiện không định nói lai lịch của mình cho hắn biết, nàng thừa lúc này nghịch thanh côn trên tay, hỏi ngược lạu hắn: "Ngươi lại là kẻ nào?"
"Hồng Trang Quỷ Môn." Người ôm đàn nhàn nhạt đáp.
Tứ đại hộ pháp của Quỷ Môn: Bạch Phát, Hắc Y, Hồng Trang, Bích Nhãn, thực lực của bốn người đều trên Thanh Viêm, trong đó Hồng Trang dùng đàn, lấy âm luật giết người, nếu không phải thực lực trên Tử Tiêu sợ là rất khó thắng được hắn. Huống hồ, Tô Tiện bây giờ chỉ là cảnh giới Xích Diên, cách tên Hồng Trang này đến tận hai tầng cảnh giới.
Ý cười trên mặt Tô Tiện vẫn không hề tắt, trong lòng lại âm thầm thở dài một tiếng, không ngờ là Tứ đại hộ pháp đến hai tên rồi.
Chỉ là một giây sau, Tô Tiện đã phát hiện mình thở dài quá sớm rồi, bởi vì sau lưng Hồng Trang vẫn còn một tên mặc áo đen bước ra. Người đó vẫn đứng lặng lẽ sau lưng Hồng Trang chỉ là chưa từng động thủ cũng không nói gì. Tô Tiện không hề chú ý đến hắn, mãi đến bây giờ hắn rút một thanh đoản đao ra, sắc mặt lãnh đạm đi đến gần Yến Chỉ Tâm.
Tô Tiện giơ côn ra chặn hắn lại, trên mặt vẫn mang theo ý cười hỏi: "Vị này chắc không phải cũng là một trong Tứ đại hộ pháp chứ?"
Người nọ đáp: "Hắc Y Quỷ Môn."
Tô Tiện: "..." Hay lắm, Tứ đại hộ pháp đến ba người rồi, bí mật trên người Yến Chỉ Tâm không biết kinh thiên động địa tới nhường nào.
Ba người Chấp Minh Tông trên đỉnh núi đấu với một mình Bạch Phát, còn bên Tô Tiện với sức lực của một người lại đối chọi với hai người trong Tứ đại hộ pháp. Tuy trong lòng không nắm chắc lắm nhưng trận này phải đánh rồi. Nàng trầm mắt nói: " Tiểu Sở."
Tiểu Sở đứng sóng vai với nàng, mi mắt cụp xuống khẽ đáp một tiếng.
Trận chiến này có lẽ là lần hung hiểm nhất từ khi Tô Tiện bước ra khỏi Huyền Nguyệt Giáo, nhưng nàng không chút sợ hãi, nhẹ giọng nói: "Ngươi tự mình cẩn thận đấy."
Tiểu Sở không trả lời, bởi vì tay Hồng Trang đã dừng trên dây đàn, trận chiến lại bắt đầu.
- Hết chương 15 -
P/s: " Nhân vật phụ quốc dân" sắp lên sàn.
Nghe lời của Tô Tiện, Yêu Lan ngay lập tức ngẩng đầu, quay đầu chạy về hướng nơi ở của Yến phu nhân. Cận Tuyết nghiến răng giữ nàng ấy lại: "Lời muội nói là thật?"
"Ta lừa tỷ làm gì? Tỷ không tin ta hay không muốn cứu vị Yến phu nhân kia?" Yêu Lan tức cười hỏi.
Cận Tuyết lắc lắc đầu, vội vã nói: "Chúng ta mau đi thôi."
Mấy người bọn họ đến đây phải mất thời gian hơn một nén hương, nhưng quay về lại nhanh hơn rất nhiều. Chỉ là đến lúc họ về đến căn nhà kia thì trong viện đã không còn ai nữa, Cận Tuyết chạy lên gõ cửa nhưng không có người trả lời gần như Yến Chỉ Tâm đã tan biến vào hư không vậy. Bọn họ lại chia ra tìm một vòng nhưng vẫn không có thu hoạch. Sắc mặt Cận Tuyết vô cùng khó coi, ngược lại Lý Bích khá thong thả dựa vào bờ tưởng, mở miệng nói: "Có khi đã chết rồi không chừng."
"Im miệng!" Cận Tuyết quay đầu quát hắn một tiếng, đang định mở miệng giáo huấn thì Tô Tiện đã cắt ngang bọn họ, "Cận Tuyết sư tỷ, tỷ nghĩ kỹ lại xem Yến phu nhân còn nơi nào có thể đi không?"
Con người đứng trước cái chết luôn hy vọng có thể chết ở nơi bản thân yêu thích. Tô Tiện nghĩ vị Yến phu nhân kia cũng vậy.
Cận Tuyết nghe lời Tô Tiện nhưng đầu óc vẫn rất mơ hồ, chỉ lắc lắc đầu định nói gì đó lại đột nhiên nhớ ra một chuyện, ngẩng phắt đầu dậy.
Tô Tiện hỏi: "Tỷ nhớ ra gì rồi?"
Cận Tuyết ngưng thần nói: "Là Hóa Kiếp Đài, nơi sư tổ mất mạng năm xưa, chắc là Yến phu nhân ở đó."
"Còn không mau dẫn chúng ta đi!" Yêu Lan giục giã. Trong tình huống khẩn cấp Cận Tuyết cũng quên luôn cái gì là lễ giáo sư môn, lập tức đưa mấy người bọn họ vòng sang hướng sơn đạo khác, Lý Bích trầm ngâm nhìn mọi người rời khỏi, cuối cùng vẫn ôm kiếm đi theo.
Quả thật Cận Tuyết không đoán sai, khi mọi người chạy đến Hóa Kiếp Đài, Yến Chỉ Tâm đã đứng bên cạnh bờ vực, tà áo lụa mỏng bay bay theo gió.
Hóa Kiếp Đài là một đỉnh núi nhỏ, vách núi khoáng đãng rộng lớn, bốn phía mọc đầy các loại dây leo, nhưng vẫn có thể nhìn thấy dấu vết chiến đấu bên dưới, cũng không biết bao nhiêu năm trước nơi đây từng diễn ra một trận đại chiến bởi vậy mới lưu lại cảnh tượng như thế này. Yến Chỉ Tâm vốn đang yên lặng đứng trên vách núi, nghe động tĩnh của mọi người mới quay đầu lại, thần sắc chợt biến, đổi sang giọng điệu còn dịu dàng hơn trước nói: "Sao các ngươi chạy đến đây rồi?"
"Bọn ta..." Thấy bên vách núi chỉ có mình Yến Chỉ Tâm, thần sắc lo lắng của Cận Tuyết mới ổn định lại một chút, di bước về phía Yến Chỉ Tâm, "Phu nhân, chúng ta tế bái sư tổ xong rồi quay lại tìm người thì không thấy đâu, còn tưởng là người..."
Nàng ta vừa nói đến đây liền bị ai đó bắt lấy cánh tay.
Cận Tuyết ngẩn người, Tô Tiện ngước mắt nhìn vách núi trống trải, đè thấp giọng nói: "Đừng qua đó."
Cận Tuyết chau mày: "Sao vậy?"
Tô Tiện không nói gì, ánh mắt vẫn dừng trên vách núi kia.
Cận Tuyết cũng nhìn theo nàng nhưng chỉ thấy một vùng trống không, chẳng nhìn ra được gì.
Nàng ta thấy kỳ lạ đang định mở miệng thì thấy giữa vách núi trống trải dường như có vật gì đó lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời. Nàng ta còn chưa kịp nhìn kỹ thì một một sợi tơ trắng cực mảnh bay đến trước mắt.
Sợi tơ đó rất mềm mại, lay động theo gió, chuẩn bị đáp xuống đất nhưng trong khoảnh khắc sắp chạm đất, như có linh tính nhanh chóng chui xuống hòa vào giữa lớp đất cát, lưu lại dư vị như dây đàn rung động. Trong khoảnh khắc sợi tơ mảnh nọ đáp đất, càng nhiều ti huyền xuất hiện giữa không trung, từng sợi từng sợi rơi đầy xuống đất, đầu bách núi bên kia giữa đám cây cỏ, một sợi tơ dài ánh lên luồng sáng chói mắt, thoáng chốc đã bao bọc lấy tất cả, phong tỏa mọi hành động của mọi người.
Không ai dám hoài nghi, chỉ cần động đậy một phát, sợi dây đàn trông rất mảnh dẻ này tuyệt đối có đủ khả năng xé nát thân thể bọn họ.
"Bạch Phát Quỷ Môn!" Vừa nhìn thấy Yêu Lan đã lập tức nhận ra người xuất thủ.
Tô Tiện ngước mắt nhìn, quả nhiên bên bờ vực nơi Yến Chỉ Tâm đang đứng xuất hiện một bóng dáng. Người nọ khoác một thân bạch y, diện mạo như ngọc tạc, làn da cực kỳ trắng rõ ràng là hình dáng của một nam tử trẻ tuổi, chỉ là mái tóc dài trắng như tuyết, vừa liếc mắt cả người nọ đều như đang phát sáng. Chỉ có đôi mắt đen kịt nặng nề, không nhìn ra chút cảm xúc nào.
Ai cũng biết, Quỷ Môn là tổ chức sát thủ đáng sợ nhất trong toàn thiên hạ. Một khi Quỷ Môn ra tay rất hiếm khi thất bại bao giờ. Mà trong Quỷ Môn, thực lực mạnh nhất là Thập đại sát thủ và Tứ đại hộ pháp.
Hiện nay Bạch Phát đang đứng trước mặt bọn họ chính là một trong Tứ đại hộ pháp.
Mấy năm qua Tô Tiện chu du khắp nơi, tất nhiên cũng đã gặp qua nhiều chuyện liên quan đến Quỷ Môn. Lúc ấy người ra tay với Mộ Sơ Lương ở Trường Thiện Trang cũng có liên quan tới Quỷ Môn, nhưng vẫn chưa phải là cao thủ thật sự ở Quỷ Môn.
Bạch Phát bị Yêu Lan vạch trần lai lịch cũng không hề tỏ ra kinh ngạc. Người có mái tóc bạc trắng thế này vốn không nhiều, dùng ti huyền làm vũ khí thì lại càng ít hơn nữa. Hắn chẳng thèm chú ý đến mấy đệ tử Chấp Minh Tông đằng kia, chỉ cất bước đến chỗ Yến Chỉ Tâm. Thần sắc Yến Chỉ Tâm rất bình tĩnh, tựa hồ đã sốm biết có người muốn đoạt tính mạng của mình. Nàng ta nhìn Bạch Phát từng bước từng bước tiến gần, trong mắt ánh lên một tia giải thoát.
Bạch Phát khẽ điểm ngón tay, một đạo ngân quang từ ống tay áo phóng ra ngoài hướng thẳng đến Yến Chỉ Tâm.
Yến Chỉ Tâm nhắm mắt chờ đợi cái chết, khóe môi hơi nhếch lên nở nụ cười nhưng một chiêu này của Bạch Phát lại không rơi trên người nàng ta.
Không biết tự bao giờ Yêu Lan đã phá tan cấm chế của ti huyền, xông đến trước mặt hai người, roi dài quất tới vừa vặn cuốn lấy sợi tơ trong tay Bạch Phát.
Bạch Phát nhíu mày nhìn Yêu Lan, chợt hiểu ra đang định mở miệng, Yêu Lan sợ bị hắn nói ra thân phận, chiếc roi dài lại bay lên nhưng lần này không phải hướng tới Bạch Phát mà cuốn lấy Yến Chỉ Tâm bên cạnh, vứt nàng ta về phía đám người Tô Tiện, lớn tiếng nói: "Các ngươi đi trước đi!"
Một roi kỳ dị khó lường đánh nát pháp trận Bạch Phát bày bố xung quanh, lúc này mấy người Tô Tiện mới phản ứng trở lại. Tô Tiện móc một tờ phù chú dán lên người Tiểu Sở, đạo phù vừa hạ xuống, Tiểu Sở vốn yên lặng đứng bên cạnh lập tức đón lấy Yến Chỉ Tâm bị vứt sang bên này.
Yến Chỉ Tâm vẫn chưa rõ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, nàng ta ngẩng đầu vừa vặn đối diện với đôi mắt sao lớp mặt nạ của Tiểu Sở.
Chỉ là Yến Chỉ Tâm còn chưa nhìn kỹ thì Tô Tiện đã nắm lấy tay nàng ta. Tô Tiện biết thực lực của Yêu Lan, cho dù thật sự không đấu lại Bạch Phát nhưng chạy thoát thì hoàn toàn không thành vấn đề, tình huống nguy cấp thế này vẫn nên đưa Yến Chỉ Tâm đi trước. Quỷ Môn đã phái một trong Tứ đại hộ pháp ra tay thù nhất định có mục đích của chúng, nếu muốn làm rõ nguyên do sự việc thì Yến Chỉ Tâm tuyệt đối không thể chết.
"Phu nhân theo ta." Tô Tiện dẫn theo Yến Chỉ Tâm vòng sang đường khác, chỉ là Bạch Phát lại công kích đến, Tô Tiện đang định động thủ thù thấy Cận Tuyết đã chắn trước mặt nàng, Cận Tuyết lạnh lùng cầm kiếm hướng vào Bạch Phát, không quay đầu nhìn Tô Tiện nói: "Sư muội, chút tu vi đó của muội đừng ở đây vướng tay vướng chân, đưa Yến phu nhân đi!"
Tô Tiện cũng không chần chừ, thấy Yêu Lan, Cận Tuyết còn có Lý Bích đã chặn Bạch Phát lại liền cùng Tiểu Sở dẫn theo Yến Chỉ Tâm chạy xuống núi.
Hai người và Tiểu Sở đi thẳng xuống núi, ngày càng rời xa chiến trường trên đỉnh núi. Lúc ngang qua căn nhà nhỏ Yến Chỉ Tâm đang ở, Yến Chỉ Tâm hơi tránh né, trong giọng nói ngập tràn mệt mỏi, nói: "Cô nương, ta không thể rời khỏi đây."
Tô Tiện quay đầu nhìn căn nhà sau lưng Yến Chỉ Tâm, nhưng thật sự không đưa nàng ta xuống núi nữa, hai mắt tĩnh lặng nhìn Yến Chỉ Tâm.
Yến Chỉ Tâm không đọc hiểu được ánh mắt của Tô Tiện, cười nói: "Ta ở đây suốt mười năm rồi, sớm đã quen rồi, rời khỏi đây ta không biết phải đi đâu về đâu nữa."
"Tại sao Quỷ Môn lại muốn giết người?" Tô Tiện hỏi.
Yến Chỉ Tâm khẽ cười, "Bởi vì trên người ta có bí mật mà bọn họ muốn."
"Rất quan trọng?"
Yến Chỉ Tâm lắc đầu: "Đối với ta mà nói không quan trọng, cho nên ta tình nguyện mang theo bí mật này chết đi." Nàng ta nhẽ thở dài, "Là ta liên lụy mọi người, ta không ngờ các ngươi lại đến đấy, cứ nghĩ bái tế xong các ngươi đều đi khỏi rồi ấy vậy mà lại ra tay cứu ta. Chỉ có điều ta không thoát được đâu, sát thủ của Quỷ Môn rất nhanh thôi sẽ đuổi đến, liên lụy sư huynh muội các ngươi là lỗi của ta, các ngươi đi ngay đi nếu không đi không được nữa đấy."
Giữa hàng mày nàng ta chất chứa ưu sầu sâu kín, Tô Tiện trầm mặc nhìn nhưng không hề có ý định rời khỏi đây, thậm chí không mở miệng nói câu nào.
"Cô nương?" Yến Chỉ Tâm lại hỏi.
Cuối cùng Tô Tiện cũng nói: "Đi không được."
Yến Chỉ Tâm ngẩn ra.
Trong rừng phát ra tiếng gió thổi làm xao động lá cây, giữa tiếng động khẽ khàng ấy vẫn nghe ra tiếng đàn ẩn giấu.
Như khóc như oán, réo rắt thảm thiết cảm động lòng người.
Tô Tiện chưa từng nghe tiếng đàn nào bi thương đến vậy, khiến người nghe cảm thấy lạnh lẽo, đến cả trái tim cũng lạnh theo.
Yến Chỉ Tâm đứng cạnh Tô Tiện nghe thấy tiếng đàn đột nhiên che miệng bật khóc.
"Đừng khóc." Tô Tiện biết tiếng đàn này có điều kỳ quái, nàng kéo Yến Chỉ Tâm vào trong nhà, bảo Tiểu Sở khóa cửa lại, nhưng vẫn không thể triệt để ngăn cách tiếng đàn bi ai truyền đến. Nước mắt Yến Chỉ Tâm dâng đầy, không chút kiêng kỵ khóc thật lớn trước mặt Tô Tiện, dường như khóc ra hết mọi ủy khuất trong nhiều năm qua.
Tô Tiện chưa từng thấy ai đứng trước mặt mình khóc thành thế này, nàng cau mày ngẫm nghĩ nên xử lý thế nào thì tiếng đàn bên ngoài đột ngột im bặt, sau đó là âm thanh mang theo sát ý vang lên, lấy tiếng đàn làm đao, tức khắc phóng đến cửa lớn căn nhà.
Một đạo sáng lọt vào phòng, Tô Tiện không chút do dự, ngọn lửa đỏ cháy rực lên trong lòng bàn tay, trường côn tòa thân nhuốm màu đỏ thẫm xuất hiện vừa vặn chặn lại một đao vô hình kia.
Tiếng đàn vừa dứt, một thân ảnh ôm đàn xuất hiện, chầm chậm dừng lại trước cửa, đối mặt với Tô Tiện.
Người ôm đàn áo đỏ như lửa, gương mặt như hoa đào, tuy là nam tử nhưng lại tuyệt mị như yêu. Hắn vội vàng đi đến, liếc nhìn Yến Chỉ Tâm khóc đến tê tâm liệt phế dưới đất rồi lạu nhìn Tô Tiện và Tiểu Sở êm đẹp đứng đó. Hắn ngẩn ngơ giây lát, không nhịn được nói: "Các ngươi nghe tiếng đàn của ta sao vẫn tốt đẹp thế?"
Tô Tiện: "...?"
"Thôi bỏ đi." Người ôm đàn nọ tự lẩm bẩm một mình rồi đặt cây đàn trước người, một tay đỡ đàn một tay lướt trên dây đàn, thế công như vũ bão nhắm đến bọn Tô Tiện.
Tu vi của Tô Tiện vốn dĩ vẫn chưa khôi phục nhưng trong khoảnh khắc cây côn chặn lại một chiêu của tên kia lại bất ngờ khôi phục lại chút ít, nhưng tình hình trước mắt không cho phép nàng nghĩ nhiều, nàng và Tiểu Sở đứng chắn trước mặt Yến Chỉ Tâm, không để kẻ nào tổn hại đến nàng ta dù chỉ một phần. Người nọ liên tục lướt tay trên dây đàn, thân thủ của Tô Tiện cũng càng ngày càng nhanh, tu vi trong cơ thể phục hồi với tốc độ nhanh nhất có thể. Người nọ đàn đến phút cuối bị uy thế của Tô Tiện ép phải dừng lại.
Hắn bình tĩnh nhìn Tô Tiện, một tay đặt hờ trên dây đàn, lạnh lùng nói: "Các ngươi rốt cuộc là ai?"
Tô Tiện không định nói lai lịch của mình cho hắn biết, nàng thừa lúc này nghịch thanh côn trên tay, hỏi ngược lạu hắn: "Ngươi lại là kẻ nào?"
"Hồng Trang Quỷ Môn." Người ôm đàn nhàn nhạt đáp.
Tứ đại hộ pháp của Quỷ Môn: Bạch Phát, Hắc Y, Hồng Trang, Bích Nhãn, thực lực của bốn người đều trên Thanh Viêm, trong đó Hồng Trang dùng đàn, lấy âm luật giết người, nếu không phải thực lực trên Tử Tiêu sợ là rất khó thắng được hắn. Huống hồ, Tô Tiện bây giờ chỉ là cảnh giới Xích Diên, cách tên Hồng Trang này đến tận hai tầng cảnh giới.
Ý cười trên mặt Tô Tiện vẫn không hề tắt, trong lòng lại âm thầm thở dài một tiếng, không ngờ là Tứ đại hộ pháp đến hai tên rồi.
Chỉ là một giây sau, Tô Tiện đã phát hiện mình thở dài quá sớm rồi, bởi vì sau lưng Hồng Trang vẫn còn một tên mặc áo đen bước ra. Người đó vẫn đứng lặng lẽ sau lưng Hồng Trang chỉ là chưa từng động thủ cũng không nói gì. Tô Tiện không hề chú ý đến hắn, mãi đến bây giờ hắn rút một thanh đoản đao ra, sắc mặt lãnh đạm đi đến gần Yến Chỉ Tâm.
Tô Tiện giơ côn ra chặn hắn lại, trên mặt vẫn mang theo ý cười hỏi: "Vị này chắc không phải cũng là một trong Tứ đại hộ pháp chứ?"
Người nọ đáp: "Hắc Y Quỷ Môn."
Tô Tiện: "..." Hay lắm, Tứ đại hộ pháp đến ba người rồi, bí mật trên người Yến Chỉ Tâm không biết kinh thiên động địa tới nhường nào.
Ba người Chấp Minh Tông trên đỉnh núi đấu với một mình Bạch Phát, còn bên Tô Tiện với sức lực của một người lại đối chọi với hai người trong Tứ đại hộ pháp. Tuy trong lòng không nắm chắc lắm nhưng trận này phải đánh rồi. Nàng trầm mắt nói: " Tiểu Sở."
Tiểu Sở đứng sóng vai với nàng, mi mắt cụp xuống khẽ đáp một tiếng.
Trận chiến này có lẽ là lần hung hiểm nhất từ khi Tô Tiện bước ra khỏi Huyền Nguyệt Giáo, nhưng nàng không chút sợ hãi, nhẹ giọng nói: "Ngươi tự mình cẩn thận đấy."
Tiểu Sở không trả lời, bởi vì tay Hồng Trang đã dừng trên dây đàn, trận chiến lại bắt đầu.
- Hết chương 15 -
P/s: " Nhân vật phụ quốc dân" sắp lên sàn.
Danh sách chương