Edit + beta: Nhật Nguyệt Phong Hoa

Phong Diêu Sở nói rồi quay sang nhìn Tô Tiện, còn Tô Tiện lại nhìn Tiểu Sở.

Bên cạnh Tiểu Sở, khối quang cầu tỏa ra ánh sáng màu lam nhạt, khẽ khàng nhích tới gần Tô Tiện.

Ánh mắt Tô Tiện dịu dàng đi nhiều. Trả lời Phong Diêu Sở: "Ba ngày sau ta nghĩ kỹ rồi sẽ trả lời ngươi."

Tuy không nghe được đáp án mình muốn nhưng Tô Tiện vẫn thoải mái thở ra một hơi, mọi thứ cũng dễ giải quyết hơn rồi. Phong Diêu Sở cười cười gật đầu: "Cũng được, nếu muội không tin ta có thể tự mình đi điều tra. Lão Vạn Sênh đó không phải loại người lương thiện gì, lão tốt bụng đưa con rối cho muội nhất định là có nguyên nhân nào đó." Hắn dứt lời, ánh mắt liếc đến cửa động phía xa xa, nói tiếp, "Chúng ta tiếp tục đi thôi."

Tô Tiện không hề quên bọn họ còn đang thí luyện trong Triền Vân Động. Hai người kết thúc cuộc đối thoại, bắt đầu tiến về trước.

Từ lúc hai người bước vào động tới giờ, ngoại Vô Tận Uyên cũng không gặp trận pháp cơ quan nào khác, nhưng lần này trên đường đi đụng phải rất nhiều cơ quan. Tô Tiện không có hiểu biết quá nhiều về cơ quan chỉ dựa vào lợi thế thân thủ mà ứng phó kịp thời những tình huống xảy ra. Từ khi tu thành bước đầu tâm đ*o, nàng mẫn cảm hơn nhiều với những động tĩnh xung quanh, một khi chạm phải cơ quan, có thể lập tức phát hiện ra ngay. Còn Phong Diêu Sở là một trong Tứ đại hộ pháp, đối với mấy món chuyên đánh lén người ta này càng nắm rõ như lòng bàn tay. Hai người đi thẳng một mạch suốt nửa ngày cũng không tổn hao cọng lông cọng tóc nào.

Bên trong đại điện Không Thiền Phái, ba vị tông chủ xem đến nhập thần.

"Ta thật không ngờ Mai Nhiễm Y lại phái ra đệ tử lợi hại thế." Thư Vô Tri vỗ tay khen ngợi Phong Diêu Sở.

Tông chủ Giám Binh Tông Tể Duyệt bật cười: "Đệ tử của huynh không phải cũng lợi hại vậy sao?"

Mai Sương Mộng cười lạnh: "Huynh ấy khen người ta cũng chỉ để nghe huynh khen đệ tử mình thôi, cần gì phải thuận theo huynh ấy." Nàng ấy buồn cười nói nhưng ánh mắt vẫn rơi trên người Tô Tiện và Phong Diêu Sở, thấp giọng bảo, "Không ngờ năm nay Lăng Quang Tông và Chấp Minh Tông lại phái ra đệ tử thế này."

"Muội đang xem thường người sư phụ là ta đó hả?" Thư Vô Tri hừ một tiếng.

Tề Duyệt vội vã đứng ra hòa giải, nói: "Còn chưa kết thúc cơ mà, hai đệ tử kia đang ở phía trước đấy."

Ba người trầm mặc theo dõi.

Lúc này, Tô Tiện và Phong Diêu Sở không hề biết, do dành thời gian phá giải trận pháp bên Vô Tận Uyên mà đệ tử hai tông môn còn lại đã dẫn trước bọn họ. Bọn họ không đi cùng một con đường nhưng Triền Vân Động nhiều lối rẽ như vậy, suy cho cùng cũng dẫn đến một hướng, chỉ là cơ quan trên mỗi con đường là không giống nhau thôi.

Hai người Tô Tiện dẫn theo Tiểu Sở đi hết nửa ngày. Cả đoạn đường là Phong Diêu Sở cầm quang phù chiếu sáng. Thông đạo trong sơn động cuối cùng cũng mở rộng hơn.

Phong Diêu Sở liếc Tô Tiện một cái, thấp giọng bảo: "Đi tới đây chắc là sắp đến nơi rồi."

Tô Tiện khẽ gật đầu, còn chưa kịp trả lời đã nghe một âm thanh sắc bén phá gió mà tới, chắc là cơ quan nào đó bị khởi động rồi, trong đó cơ hồ còn mang chút khí tức mỏng manh.

Tô Tiện nghe được rất rõ ràng, Phong Diêu Sở cũng nghe thấy, thần sắc hắn nghiêm túc lại, nói: "Có người đụng vào cơ quan rồi, chắc là hai tên ngốc của hai tông môn kia."

Hắn vừa dứt lời, bốn vách tường đá xung quanh chợt biến đổi, vách đá êm đẹp chấn động mấy cái, vài hòn đá lăn xuống, bụi bặm rơi ra từ trên vách đá. Cũng từ đó, trên tường dần xuất hiện rất nhiều phù tự kỳ quái.

Sắc mặt Phong Diêu Sở cục kỳ khó coi, nhịn không được mắng một tiếng: "Đúng là đồ ngốc, không chỉ khởi động cơ quan còn liên lụy tới chúng ta!" Bọn họ đi đường rất cẩn thận, những cơ quan có thể tránh được đều tránh hết không ngờ lại bị cuốn vào cái này.

Tô Tiện nhìn trận pháp vừa xuất hiện, cảm thấy có hơi quen. Chỉ một lát sau nàng đã nhớ ra, mở to mắt nói: "Đây là Thiên Tru Trận?" Ngữ khí khi nói chuyện của nàng có chút ngạc nhiên.

Phong Diêu Sở nghe nàng nói, bất giác bảo: "Biết là Thiên Tru Trận muội còn vui vậy?!"

"..." Giọng Tô Tiện trầm trầm, đáp, "Ta nghe người ta nói lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên gặp."

Khi còn ở Huyền Nguyệt Giáo, Sở Khinh Tửu dạy trận pháp cho nàng có nói qua về Thiên Tru Trận, phạm vi công kích của trận này rất lớn, sét đánh khắp nơi, người trong trận không thể tránh được, chỉ còn cách tìm biện pháp trốn ra. Nhưng lọt vào mắt Tô Tiện là toàn bộ vách đá trước mặt đều bị Thiên Tru Trận bao phủ, bọn họ căn bản không trốn kịp.

Phong Diêu Sở hít sâu một hơi, đến bước đường này hắn cũng không lo bại lộ thân phận, rút thanh đoản đao trên eo ra.

Còn trong đại điện, mặt ba vị tông chủ đều hiện rõ nét lo lắng.

"Thiên Tru Trận là cửa ải cuối cùng, có thể qua hay không phải xem tạo hóa của chúng rồi." Mai Sương Mộng thở nhẹ một tiếng, trong lòng thầm hiểu đệ tử của mình sợ là sẽ bại trong trận này.

Bên trong sơn động lối đi vô số, trận pháp cũng nhiều vô số, như trận ở Vô Tận Uyên không phải ai cũng gặp được nhưng Thiên Tru Trận này là ải cuối cùng mà mỗi người bọn họ đều phải gặp. Trong lịch sử cũng có rất nhiều đệ tử thông qua trận, nhưng đó là khi trận pháp chưa khởi động, có thể dễ dàng thông qua nhưng khi Thiên Tru Trận thật sự khởi động, rất hiếm đệ tử có thể an toàn bước ra khỏi trận.

Thư Vô Tri xem đến đây, thần sắc trở nên nghiêm chỉnh, chăm chú nhìn hai người Tô Tiện, Phong Diêu Sở.

Thiên Tru Trận mở ra, nhất thời xung quanh tràn ngập sát khí, điện quang lập lòe trong động.

Phía đầu sơn động, một tiếng động cực lớn truyền đến, tức khắc sau đó là tiếng thét thảm thiết của đệ tử Không Thiền Phái.

Tô Tiện nhìn Phong Diêu Sở một cái, hắn cũng đang nhìn nàng, cười khổ nói: "Xem ra người đó không xong rồi, nếu hắn thông minh chút thì nên sử dụng phù chú đưa mình ra khỏi động."

"Ngươi định ra ngoài không?" Tô Tiện hỏi.

Phong Diêu Sở lắc đầu: "Đùa chứ, mắc gì ta phải ra ngoài, ta phải tham gia Huyền Thiên Thí bằng được."

"Ta cũng không định ra ngoài vậy thì chúng ta hợp tác nhé." Tô Tiện nhàn nhạt nói.

Nội tâm nàng hiểu rõ, nàng không thể một mình đối kháng lại trận này, trong tình huống như bây giờ bọn họ chỉ còn cách hợp tác với nhau. Phong Diêu Sở nghe thế lập tức bật cười: "Ta cũng có ý này." Vừa dứt tiếng, một trận sấm sét liền giáng xuống sau lưng, hắn cúi người chuồn đến bên cạnh Tô Tiện. Tô Tiện rút một tờ phù chú dán lên người Tiểu Sở, hắn lập tức có động tĩnh. Mấy trận sấm càng dày càng nhiều rơi xuống, ba người vừa tránh né vừa cố gắng không tách rời nhau, kề vai đề phòng sấm chớp giáng xuống bất cứ lúc nào.

Tô Tiện triệu hồi Ly Hỏa Côn, côn phong dệt thành kết giới chặn lại công kích ở bên ngoài. Thanh đoản đao trong tay Phong Diêu Sở cũng múa may không ngừng, lưỡi đao tiếp xúc với kinh lôi khiến bàn tay Phong Diêu Sở tê rần, sắc mặt hắn thoáng trắng bệnh, lớn tiếng nói: "Chúng ta mau chóng đến cửa động!"

Tô Tiện lập tức đồng ý, bọn vừa vừa che chắn những trận sấm càng ngày càng mạnh mẽ vừa bước về hướng cửa động. Chỉ là vừa di chuyển vừa chặn lôi chớp thì khó càng thêm khó, chỉ mới đi được mấy bước, một đạo tử lôi đã xuyên qua lớp phòng bị của hai người nhắm thẳng tới hướng Tô Tiện. Phong Diêu Sở hét lên một tiếng "Không hay", thần sắc còn chưa kịp biến, Tiểu Sở đã nhào đến đỡ thay Tô Tiện đòn tấn công vừa đến.

"Tiểu Sở!" Tô Tiện vội vàng quan sát Tiểu Sở, cánh tay áo hắn đã cháy đen một mảng, quần áo bị tổn hại kha khá, Tô Tiện cắn môi túm chặt tay Tiểu Sở, trong mắt có sắc đỏ lướt qua.

Phong Diêu Sở thấy nàng đột nhiên không có động tĩnh bị dọa không nhẹ: "Muội ngây ra đó làm gì, muốn bị đánh chết à?"

"Phong Diêu Sở." Tô Tiện vẫn không động đậy, chợt nhìn Phong Diêu Sở, dùng tốc độ nhanh nhất nói với hắn, "Thay ta đỡ một trận."

Phong Diêu Sở: "???"

Hắn còn chưa kịp hỏi, một trận sấm sét nữa lại đánh tới, hắn vội vàng giơ đao ra đỡ, than thở nói: "Muội mau lên!"

Tô Tiện không có phản ứng, Ly Hỏa Côn trong tay lóe lên một cái biến thành sáo ngọc màu tuyết trắng. Trên thân Kỳ Hoàng Sáo phản chiếu ánh sáng tim tím của sấm chớp. Tô Tiện đưa sáo lên môi nhẹ nhàng thổi, thanh âm khoáng đãng, thản nhiên vang lên giữa tiếng sấm rền.

Phong Diêu Sở nghe thấy tiếng sáo bất giác ngẩn người.

Tử lôi lại đánh xuống nhưng lần này không đến gần người được. Nó bị một bức sáng vô hình chặn lại giữa không trung, không thể tiến lên mảy may, âm điệu của tiếng sáo tạo ra kết giới ngăn cách tất thảy ở ngoài.

Tiếng sáo không lớn nhưng đủ để vây ba người bên trong.

Tô Tiện thổi sáo, nháy mắt ra hiệu cho Phong Diêu Sở rời khỏi, Phong Diêu Sở hồi thần, lập tức kéo Tiểu Sở đi theo Tô Tiện từ từ di chuyển ra ngoài. Có tiếng sáo của Tô Tiên nên bọn họ rời đi nhẹ nhàng hơn lúc nãy rất nhiều, đi được tầm mười bước thì đến một ngã rẽ, Phong Diêu Sở nhìn thấy tên đệ tử đã kích phát Thiên Tru Trận. Hắn nhận ra kẻ đó là đệ tử Mạnh Chương Tông, cũng không nói nhiều, chỉ cười lạnh mắng một câu gì đó rồi lấy Ly Trần Phù vốn vẫn mang trên người dán lên người kẻ nọ, khởi động phù chú đưa hắn ra ngoài động.

Tô Tiện không ngờ Phong Diêu Sở sẽ làm vậy, bất giác nhìn hắn một chút, Phong Diêu Sở nhướng mày nói: "Cũng đâu thể để hắn chết ở đây được, đi thôi."

Lối ra đã ở ngay trước mắt, phía trước ngày càng sáng tỏ không cần quang phù dẫn đường, Phong Diêu Sở cất phù chú, đón lấy ánh sáng ngoài động, một tay kéo Tô Tiện, tay kia kéo Tiểu Sở bay nhanh ra ngoài.

Bên ngoài cửa động, ba vị tông chủ đã đợi sẵn ở đó, tên đệ tử của Giám Binh Tông không chút thương tổn, cúi thấp đầu đứng sau Tề Duyệt, xem ra là đã từ bỏ thí luyện, dùng Ly Trần Phù ra ngoài. Còn đệ tử được Phong Diêu Sở đưa ra đang yếu ớt nằm trong lòng Mai Sương Mộng. Thấy hai người Tô Tiện đi ra, Mai Sương Mộng nói một câu chúc mừng rồi đưa đệ tử nhà mình về trị thương.

Thư Vô Tri rời mắt khỏi bóng lưng Mai Sương Mộng, bật cười nói: "Các ngươi thông qua thí luyện rồi."

Phong Diêu Sở và Tô Tiện nhìn nhau chốc lát, đáy mắt cả hai đều mang chút ý cười, Phong Diêu Sở khôi phục dáng vẻ văn nhã bình thường, nở nụ cười với Thư Vô Tri; "Đa tạ sư bá."

"Là tự các ngươi qua cửa mà có phải ta giúp đâu, có gì mà phải cảm tạ." Hắn phất phất tay, quay sang nói với Tô Tiện, "Ngươi theo ta."

Sắc mặt Tô Tiện trắng bệnh, lúc nãy khi dùng Kỳ Hoàng Sáo đã tiêu tốn phần lớn sức lực của nàng. Tô Tiện gật đầu đáp ứng, dẫn Tiểu Sở theo Thư Vô Tri rời khỏi.

Thấy Tô Tiện và Thư Vô Tri đã đi xa, thần sắc Phong Diêu Sở hơi tệ, đứng tại chỗ một hồi lâu mới quay người rời đi.

Tô Tiện theo Thư Vô Tri đi được một quãng đường khá xa, cuối cùng đến một khoảng sân viện hẻo lánh, xung quanh trồng đầy thanh trúc, tuyệt đối yên tĩnh.

"Đây là nơi ở của ta, không có người khác." Thư Vô Tri dừng chân giữa viện, quay đầu nói, "Ngươi cho ta không ít kinh hỉ."

Tô Tiện im lặng không lên tiếng

Thư Vô Tri nhướng mày nói tiếp: "Đương nhiên cũng không ít kinh sợ."

Bốn bề tĩnh lặng, gió thổi qua rừng trúc phát ra âm thanh xào xạc. Tô Tiện ngước mắt nhìn Thư Vô Tri cao hơn mình cả một cái đầu, không biết hắn định thế nào.

Lát sau, Thư Vô Tri lại bật cười, "Tâm đ*o của ngươi là ta dạy, phù pháp cũng là ta dạy, nhưng sáo thì, ta không biết thổi, cho dù nói là ta dạy người ta cũng không tin, ngươi nghĩ ra cách nói thuyết phục nào hơn không?"

"Tổ tông truyền lại." Tô Tiện nghiêm túc nói, "Cây sáo này là đồ gia truyền, hậu nhân nhà ta đều phải học thổi sáo."

Thư Vô Tri "Ồ" một tiếng, nghiêm túc nói: "Nói vậy cũng được."

Hắn nghiêng mặt qua nhìn vào mắt Tô Tiện: "Lúc ta vừa thu nhận ngươi làm đồ đệ, trên người không có tí tu vi nào, là giấu giếm tu vi?"

"Không phải, đó là chuyện ngoài ý muốn, tạm thời mất tu vi, không phải ta cố ý giấu giếm." Tô Tiện lắc đầu.

Thư Vô Tri nói tiếp: "Xem ra ngươi cũng phải tới tầm trung cảnh giới Xích Diên rồi, nhưng lại đến Không Thiền Phái bái sư, mục đích của ngươi cũng là Huyền Thiên Thí?"

"Không sai." Tô Tiện không chút che giấu.

"Vì sao?"

"Vì Tố Hồn Châu." Tô Tiện thấp giọng nói, "Ta muốn dùng Tố Hồn Châu tìm hồn phách của một người."

"Chỉ vậy thôi?" Thư Vô Tri hoài nghi nói.

Tô Tiện gật đầu: "Chỉ có vậy."

Thư Vô Tri không nói gì nữa, ánh mắt rơi trên người Tiểu Sở, quang cầu vẫn tỏa ra sắc xanh, trải qua Thiên Tru Trận hình như có phần ảm đảm hơn trước một chút. Thư Vô Tri trầm mặc nhìn nó, như đang đối thoại với quang cầu.

Tô Tiện đợi một lúc, bất giác hỏi: "Nó đang nói gì thế?"

Thư Vô Tri lắc lắc đầu, không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ nói: "Được rồi, lăn lộn cả ngày trong Triền Vân Động ngươi cũng thấm mệt rồi, về nghỉ ngơi đi, một tháng sau ngươi còn phải tham gia Huyền Thiên Thí, trong một tháng này không thể lơ là được."

Lời này của hắn nói rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến Tô Tiện ngẩn người, nàng biết Thư Vô Tri tin tưởng mình.

Thư Vô Tri cười như không nhìn Tô Tiện, ánh mắt Tô Tiện lóe sáng gật đầu với hắn: "Đa tạ sư phụ." Lời này nói ra cực kỳ nghiêm túc, đích thực nàng có phần tôn kính dành cho người trước mặt này.

Thư Vô Tri cười nói: "Mắt nhìn đồ đệ của ta không bao giờ sai, trước đây không sai, tương lai cũng vậy." Hắn phất tay ý bảo Tô Tiện mau đi. Tô Tiện tạm biệt Thư Vô Tri, về căn Trúc Tự 23 của mình.

Vừa về đến phòng, Tô Tiện đã đau lòng giúp Tiểu Sở băng bó vết thương. Thân thể của Tiểu Sở là con rối, tuy bị thương không cảm thấy đau cũng không chảy máu nhưng vết thương vẫn là thật, cũng vì đặc thù của con rối mà miệng vết thương phải rất lâu mới có thể khép lại. Tô Tiện nhìn thương tích do sét đánh trên người hắn, khẽ chau mày, nhẹ nhàng cẩn thận bôi thuốc lên vết thương.

Không biết Yêu Lan đi đâu, mãi đến khi nàng ấy về phòng Tô Tiện đã băng bó xong cho Tiểu Sở. Yêu Lan cong mày cười nói: "Ta nghe nói ngươi thông qua thí luyện rồi, nói vậy, chỉ cần đợi Huyền Thiên Thí một tháng sau là ổn cả."

"Ừ." Tâm tình Tô Tiện cũng khá tốt, bất quá nàng chợt nhớ ra một chuyện, "Ngươi có nghe qua Tà thủ Vạn Sênh chưa?"

"Tà thủ Vạn Sênh?" Yêu Lan không hiểu tại sao Tô Tiện lại nhắc đến người này, lập tức gật đầu, "Thiên hạ đệ nhất khôi lỗi sư, tất nhiên có nghe qua, chỉ là hắn đã mất tích lâu lắm rồi, sao vậy?"

"Giúp ta điều tra hắn một chút, còn có..." Tô Tiện trầm ngâm giây lát, nói ra một cái tên, "Quỷ Môn Quỷ Tứ?"

- Hết chương 24 -
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện