Edit + beta: Nhật Nguyệt Phong Hoa

Không Thiền Phái nằm trên đỉnh núi nguy nga tráng lệ ở phía Tây, ngọn núi đó tên là Không Thiền. Trên núi tuyết trắng bao phủ quanh năm, tên núi cũng vừa ứng với cảnh trí nơi này.

Tô Tiện đi theo Mộ Sơ Lương lên núi, mọi chuyện đều sắp xếp ổn thỏa cả nhưng mà khắp núi đều dường như đã biết chuyện Mộ Sơ Lương dẫn theo một nam một nữ trở về. Hắn rất ít khi xuống núi, càng hiếm khi đưa theo ai về. Nhất thời, chuyện về Mộ Sơ Lương và Tô Tiện xuất hiện vô số phỏng đoán, Tô Tiện ngồi chờ trong phòng cũng nghe được không ít.

Chỉ là mấy chuyện đó không liên quan gì tới nàng, nàng không quan tâm người bên cạnh nghĩ như thế nào, chỉ quan tâm câu mà Mộ Sơ Lương nói lúc trước.

"Thứ kỳ quái mà ngươi nói rốt cuộc là gì?" Tô Tiện cẩn thận sửa sang y phục cho Tiểu Sở, dung mạo của con rối vẫn là gương mặt của Sở Khinh Tửu. Trong thiên hạ này người chưa gặp qua Sở Khinh Tửu cũng rất nhiều, nhưng người đã gặp hắn nhưng không nhận ra sợ là rất ít. Bởi vậy trên đường nàng đã mua cho Tiểu Sở một cái mặt nạ thanh đồng, cũng không lo bị người khác nhận ra.

Mộ Sơ Lương đang ở ngoài phòng Tô Tiện, thấy nàng sửa soạn cũng kha khá rồi mới nói: "Chuyện này ta cũng không có cách nào nói rõ ràng, nhưng cô và ta cùng đi tìm người xem xem có khi như vậy mới biết được."

Tô Tiện nhẹ nhàng cười: "Chẳng lẽ xem xong rồi con rối này có thể sống lại được?"

Mộ Sơ Lương lắc đầu nói: "Con rối tất nhiên không thể đặt cạnh người sống mà nói nhưng nếu cô nương đã đồng ý đến, chẳng phải trong lòng cũng có chút chờ mong?"

Tô Tiện không trả lời, trong lòng nàng đích thật có chút mong đợi nhưng mong đợi cái này nàng cũng không nói rõ được. Nàng mang theo con rối này cũng được một năm, cơ hồ như hình với bóng, nếu trên người con rối thật sự có bí mật gì đó nàng thực cũng rất muốn biết.

"Nếu cô nương đã thu dọn xong vậy chúng ta đi tìm Mai sư thúc đi." Mộ Sơ Lương nói.

Tô Tiện gật đầu, bước ra khỏi phòng với hắn.

Không Thiền Phái thật sự vô cùng lớn, bốn phía Không Thiền Phái đều là đỉnh núi, đập vào tầm mắt là tuyết trắng mênh mông vô tận, những bông tuyết bay phất phới trong không trung. Tô Tiện mặc một bộ y phục hồng nhạt đơn sơ dường như không sợ bị lạnh, bước chân chậm rãi theo sau Mộ Sơ Lương.

Nàng giúp Mộ Sơ Lương đối phó Vân Thú nên giờ này tu vi trên người nàng tạm mất, Mộ Sơ Lương mười phần rõ ràng nhưng tuy nàng đã mất tu vi nhưng vẫn chịu được cái lạnh thế này thì thật nằm ngoại dự liệu của hắn.

Trong lòng Mộ Sơ Lương tuy có hơi ngạc nhiên nhưng vẫn không hỏi nhiều. Hai người xuyên qua nơi chúng đệ tử tu luyện, rất nhanh đã đến phía trước lầu gác.

Lầu gác này so với những cái khác trong Không Thiền Phái rõ ràng là không giống nhau, dường như được tạo từ chất liệu đặc biệt nào đó, cả tòa lầu đen nhánh rộng mở, giống như răng nanh của một con cự thú vậy, không thích hợp với phong cách thanh tu ở Không Thiền Phái chút nào.

Tô Tiện không nói lời nào, nắm tay Tiểu Sở, theo Mộ Sơ Lương bước vào.

Trong lầu đèn đuốc sáng trưng, trong này rất rộng rãi, trên bốn vách tường cứ cách vài bước là có khảm một viên bảo châu, trên thân chúng phát ra ánh sáng nhu hòa, chiếu cả đại điện sáng như ban ngày.

Chính giữa đại điện là một hồ nước thật to, nước trong hồ trong vắt có thể nhìn thấy tận đáy, nhìn sâu phía dưới mặt hồ yên tĩnh toàn là binh khí các loại, Tô Tiện nhìn bừa vài cái cũng không nhận ra được mấy món pháp bảo, đều là hàng hiếm, cũng không biết tại sao lại chìm dưới hồ. Nàng tỏ lòng hơi hiếu kỳ, lại nhìn thẳng theo hướng hồ nước phát hiện phía trước là một người. Đó là một cô gái, thanh nhã xinh đẹp, dung mạo hơn người, mặc đạo bào màu trắng, mí mắt hơi rũ không mang lại chút cảm giác thế tục nào. Cô gái đó không nhìn ra tuổi tác, diện mạo rất đẹp nhưng cũng nhìn ra không phải người còn trẻ tuổi. Nàng ấy nghe bước chân của bọn Tô Tiện bèn quay đầu lại nhìn, đôi mắt nhìn thấu thế sự giao nhau cùng Tô Tiện.

Tô Tiện chăm chú nhìn người nọ, dừng bước.

Người nọ nhìn Tô Tiện một hồi, không nói gì cả, sau đó ánh mắt mới chuyển sang con rối bên cạnh Tô Tiện.

"Tiên hồn?" Người đó lẩm bẩm một mình, hình như hơi kinh ngạc.

Tô Tiện cảm thấy hầu như người của Không Thiền Phái đều nhìn ra tiên hồn trên người Tiểu Sở, chỉ có mình không biết, không khỏi cảm thấy quái lạ.

Mộ Sơ Lương bước lên trước, giới thiệu sơ lược: "Mai sư thúc, vị này là Tô Tiện cô nương. Lần này con bình an trở về cũng nhờ có cô ấy trên đường đã cứu con một mạng." Hắn lại nói với Tô Tiện: "Vị này là sư thúc Mai Sương Mộng của Không Thiền Phái bọn ta, chưởng quản Lẫm Phong Các, phụ trách đúc binh khí cho các đệ tử. Binh khí của đệ tử Không Thiền Phái phần lớn đều do Mai sư thúc làm ra."

"Mai đạo trưởng." Tô Tiện chào hỏi một tiếng.

Mai Sương Mộng gật đầu, bước đến. Ánh mắt nàng ấy nhìn Tiểu Sở vẫn không hề rời đi, giống như nhìn thấy kỳ trân dị bảo hiếm có trên đời không bằng. Mộ Sơ Lương gọi nàng ấy hai tiếng cũng không có bất kỳ phản ứng gì, cứ nhìn như vậy một hồi lâu mới thở dài một tiếng, đôi mắt từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh xuất hiện một tia bất ngờ: "Con rối này là của cô nương?"

"Đúng vậy." Trong lòng Tô Tiện gấp gáp muốn biết kết quả nhưng người trong môn phái này cứ thích tạo nghi hoặc cho người khác, đợi nửa ngày cũng chưa thấy gì. Nàng phải tự hỏi: "Mai đạo trưởng nói tiên hồn lúc nãy là thế nào?"

Mai Sương Mộng rốt cuộc cũng chịu rời mắt khỏi người Tiểu Sở, chuyển hướng qua Tô Tiện: "Ngươi có từng thao túng con rối này đánh nhau với người khác chưa?"

Tô Tiện hơi chần chừ một chút, lắc đầu.

Từ khi có được con rối này nàng đều nghĩ cách làm sao để lợi dụng dung mạo của nó vạch trần chuyện của Sở Khinh Tửu, còn chuyện đánh nhau, có nàng là đủ rồi cần gì Tiểu Sở động thủ làm gì.

Tuy nhiên Mai Sương Mộng không biết tu vi của Tô Tiện, bây giờ nàng mất đi tu vi không khác người thường là bao. Mai Sương Mộng nói: "Con rối này của ngươi cho dù gặp phải đối thủ trên Thanh Viêm cũng chưa chắc thua, ngươi mang theo hắn vừa hay có thể phòng thân."

Tô Tiện nghe lời này lông mày hơi nhướng lên, liếc Mộ Sơ Lương một chút.

Nàng biết, thực lực của Mộ Sơ Lương là Thanh Viêm. Hắn đã là người đứng đầu trong lớp đệ tử trẻ tuổi của tu chân giới, thực lực của con rối có thể đánh một trận với Mộ Sơ Lương cũng là bình thường.

Có điều sắc mặt Tô Tiện không có nét nào là kinh ngạc, đối với nàng mà nói, Tiểu Sở có thể giúp nàng đánh nhau hay không không hề quan trọng.

Mai Sương Mộng không biết suy nghĩ của Tô Tiện, tiếp tục nói: "Con rối này chế tạo đúng thật tinh tế vô đối, có thể dùng 49 loại chú pháp tạo thành, thiên biến vạn hóa, không phải cứ nói là được. Chỉ là không biết con rối này rốt cuộc là do ai làm ra?"

"Hửm?" Tô Tiện hơi nheo mắt, không chút do dự đáp: "Ta cứu được một lão đầu, lão ta trước khi chết đã đưa cho ta."

Điều Tô Tiện không nói là, lúc nàng lấy được con rối nó còn chưa có mặt, gương mặt ấy là nàng tự tay từng nét từng nét vẽ lên giấy, sau đó để lão đầu kia hoàn thành.

Là dựa theo tướng mạo của Sở Khinh Tửu mà làm.

Tô Tiện không chút dấu diếm như thế trả lời khiến Mai Sương Mộng và Mộ Sơ Lương ngẩn ra một lúc. Câu trả lời này của nàng cũng không có tác dụng gì với bọn họ.

Mai Sương Mộng sâu xa ho lên một tiếng, lắc đầu: "Đáng tiếc rồi, có thể tạo ra con rối như thế này người đó nhất định là tuyệt đại cao nhân."

Tô Tiện nghe nàng ta nói một đống như vậy mà chưa nghe được chuyện muốn nghe, bèn nhịn không được mở miệng nhắc nhở: "Mai đạo trưởng, tiên hồn kia..."

Mai Sương Mộng nghe vậy nói tiếp: "Chỉ có điều không biết con rối này dùng vật gì tạo thành." Tuổi tác nàng ấy cũng không nhỏ nữa, lúc này lại như đứa trẻ chưa nhìn thấy sự đời bao giờ, nghiêm túc đánh giá con rối trước mắt. Xem ra quan sát chưa đủ, nàng ta còn lấy ta chọc lên mặt Tiểu Sở. Tô Tiện nhìn thôi cũng cảm thấy đau, liền vội vàng tiến lên bảo vệ mặt Tiểu Sở. "Mai đạo trưởng, mặt này là của ta, không được động vào."

Mai Sương Mộng nghe vậy thần sắc có hơi kỳ quái nhưng thật sự không đụng đến mặt hắn nữa, chuyển qua sờ tay Tiểu Sở. Đôi tay ấy thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, sờ vào không khác gì người thật, nhìn không ra điểm nào là của con rối cả. Nếu như khi hắn bước vào tới giờ vẫn đứng yên bất động, đến mắt cũng không chớp một cái, thì sợ là thật sự sẽ coi hắn là người mất.

Mai Sương Mộng xem tới lui một hồi, chợt kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Mộ Sơ Lương bên này biết nàng ấy nhất định đã phát giác ra gì đó, bèn hỏi: "Mai sư thúc?"

Biểu cảm Mai Sương Mộng phức tạp nhìn con rối, giọng nói cũng trầm xuống trông thấy: "Phần lớn con rối đều được tạo nên từ các nguyên liệu quý giá hiếm có, nặn thành hình người, rồi thiết kế cơ quan thuật pháp mới khiến chúng nghe theo lệnh của khôi lỗi sư." Nàng ấy nói đến đây thì thở dài một tiếng, nói với Tô Tiện: "Nhưng con rối này của ngươi, không phải do những thứ đó mà thành."

"Vậy thì là gì?" Tô Tiện không hiểu gì cả.

Mai Sương Mộng nói: "Người."

"Nó vốn là người mà." Tô Tiện nói.

Mai Sương Mộng lắc đầu: "Ta nói con rối này chỉ sợ đã dùng cấm thuật, sử dụng người thật luyện chế thành."

Trong khoảnh khắc Tô Tiện và Mộ Sơ Lương đều im lặng, Mai Sương Mộng lại một hơi nói tiếp: "Chuyện này ta cũng chỉ từng nghe sư tổ nói qua mà thôi, dùng người luyện chế con rối, vốn dĩ là cấm thuật. Thuật pháp cực kỳ khó khăn, người đó phải vừa tắt thở, và tu vi phải không thấp thì mới được. Dùng thuật này có thể giữ lại ba hồn bảy phách trong cơ thể con rối, nhưng nếu là như vậy, người bị luyện chế cũng sẽ hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể nhập luân hồi."

Mai Sương Mộng thở dài, lắc đầu nói: "Nhưng thuật này rất nguy hiểm, nếu không có sự đồng ý của người bị luyện chế thì cũng khó mà thành được."

Tô Tiện đã nghe hiểu rồi nhưng càng hiểu cảm giác kỳ lạ trong lòng lại càng mãnh liệt: "Ngươi nói, Tiểu Sở lúc đó là tự nguyện đồng ý bị luyện thành con rối?"

"Phải!" Mai Sương Mộng gật đầu.

Tô Tiện không đáp, chỉ trầm mặc nhìn con rối ở bên cạnh.

Nàng và con rối ở cạnh nhau một năm, vẫn luôn xem hắn là con rối bị người ta dùng thiên tài địa bảo tạo thành, ai lại nghĩ đến thật ra hắn là người sống rành rành.

Chân tướng này khiến Tô Tiện cũng giật mình.

Nàng không biết Tiểu Sở lúc còn sống là một người như thế nào, cũng không biết hắn vì cớ gì lại nguyện ý vĩnh viễn không vào luân hồi, chọn lựa bị biến thành một con rối, dùng bộ dạng không có chút tâm thức này tồn tại trên thế gian, nhưng không biết vì sao nàng cảm thấy trong sâu thẳm trái tim mình một chút buồn bã.

Là loại cảm giác nói không ra nghĩ không rõ đó.

"Ngươi nói tiên hồn đó là sau khi Tiểu Sở bị luyến chế còn lưu lại ư?" Tô Tiện nhẹ nhàng nắm tay Tiểu Sở, mở miệng hỏi Mai Sương Mộng.

Đây mới là vấn đề then chốt, Mai Sương Mộng hơi ngập ngừng rồi gật đầu, thanh âm cũng trầm xuống không ít: "Trước khi hắn chết sợ là không phải người mà là tiên."

- Hết chương 5 -
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện