C51: "Ta có thể hôn muội không?"
Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
Hai bên im lặng đối diện nhau, Sở Khinh Tửu chụp lấy quang cầu, nhíu mày nói: "Đây là cái gì..."
Hắn vừa dứt lời, dường như cảm nhận được gì đó, vẻ mặt kinh ngạc trừng mắt nhìn quang cầu trong tay.
Hai mắt Tô Tiện vẫn không chịu rời khỏi bốn phách của Sở Khinh Tửu một giây nào, nàng gật đầu nói: "Nó là phần hồn phách huynh để lại."
Vẻ mặt Sở Khinh Tửu kỳ lạ nhìn chằm chằm về phía quang cầu, không nói gì.
Quang cầu giãy giụa thoát khỏi bàn tay Sở Khinh Tửu, trốn ra sau lưng Tô Tiện.
Sở Khinh Tửu thấy vậy bèn buông tay xuống, nhìn Tô Tiện nói: "Sao muội lại tới đây?"
"Ta tới tìm huynh." Tô Tiện không nói với Sở Khinh Tửu vì tìm kiếm hồn phách của hắn nàng đã làm những gì, ngược lại hỏi: "Sao huynh lại ở đây?"
Cảm xúc của Sở Khinh Tửu đã khôi phục về nguyên vẹn, không còn biểu cảm phức tạp khi vừa nhìn thấy Tô Tiện, hắn tùy ý đáp: "Không biết, ta..." Hắn chợt dừng lại chuyển mắt sang quang cầu sau lưng Tô Tiện, nói tiếp: "Chuyện của con rối muội đã biết rồi à?"
Nhắc đến chuyện này, Tô Tiện gật gật đầu, do dự giây lát rồi nói: "Tại sao huynh làm thế..."
"Sau khi ta đồng ý để Vạn Sênh chế tạo con rối lão đã rút một phần hồn phách của ta đưa vào trong cơ thể con rối, từ đó ta không còn ý thức nữa." Sở Khinh Tửu cắt ngang lời Tô Tiện, "Đến khi tỉnh lại, ta đã ở nơi này rồi."
Tô Tiện chau mày, chẳng lẽ đưa người đưa hồn phách Sở Khinh Tửu đến đây là Vạn Sênh?
Trong lúc Tô Tiện trầm mặc, Sở Khinh Tửu nói: "Vực sâu Thất Hải không phải nơi muội nên đến."
Nghe Sở Khinh Tửu nói vậy Tô Tiện liền biết tiếp theo hắn sẽ nói gì.
Quả nhiên, Sở Khinh Tửu tiếp lời: "Muội nên đi về thôi."
"Ngươi có ý gì thế hả?" Tô Tiện còn chưa kịp lên tiếng, quang cầu đằng sau đã nổi trận lôi đình, nói với Sở Khinh Tửu: "Ngươi có biết A Tiện vì tìm ngươi mà bỏ ra bao nhiêu thời gian, làm bao nhiêu là việc không? Thậm chí muội ấy còn vì ngươi gia nhập Không Thiền Phái, khổ luyện tận ba tháng để tham gia Huyền Thiên Thí, lại chạm mặt yêu thú, đánh nhau với cao thủ, bị biết bao nhiêu vết thương, trải qua biết bao nguy hiểm, mấy lần còn suýt mất mạng kìa. Không dễ gì muội ấy mới tìm được tới đây, ngươi chỉ liếc một cái rồi bảo muội ấy đi vậy có coi được không hả?"
Tô Tiện: "..." Mặc dù phần lớn những gì hắn nói là thật nhưng nghe giọng điệu quang cầu uất nghẹn như thế, Tô Tiện dời mắt khỏi người Sở Khinh Tửu quay sang nhìn quang cầu.
Sở Khinh Tửu nghe vậy, lại thấy phản ứng của Tô Tiện không khỏi lên tiếng hỏi: "Những điều nó nói là thật ư?"
Tô Tiện: "Là giả đó."
"..." Sở Khinh Tửu cũng chẳng biết có nên tin hay không, chỉ biết thở dài thấp giọng nói: "Sao phải khổ thế."
"Vậy còn huynh thì sao?" Tô Tiện nhấn mạnh từng chữ mà nói, "Biến mình thành bộ dạng thế này, nguyện vĩnh viễn không nhập luân hồi, sao phải khổ thế?"
Sở Khinh Tửu cười gằn nói: "Dù sao ta cũng chết rồi, biến thành con rối còn có thể làm những chuyện người chết không làm được, có gì không tốt..."
Cùng trả lời Tô Tiện còn có quang cầu nhỏ, nó ngắt lời Sở Khinh Tửu: "Biến thành con rối có thể ở bên cạnh A Tiện có gì mà khổ đâu, đối với ta còn lời hơn nữa là."
Ánh mắt Sở Khinh Tửu thật ly kỳ liếc quang cầu.
Quang cầu không để ý tới Sở Khinh Tửu, toàn bộ sự chú ý đều đặt hết trên người Tô Tiện, hắn thấy Tô Tiện chớp chớp mi vội vã bổ sung thêm: "Sau khi chết có thể dùng cách này ở bên muội, ta còn có gì không vừa lòng hết, ta thật sự vui lắm đây nè."
Tô Tiện cụp mắt cười cười, không đáp.
Sở Khinh Tửu không nhịn nổi nữa nói: "Ở đâu ra thứ đồ chơi buồn nôn này vậy?"
Quang cầu hừ lạnh: "Tách ra từ hồn phách của ngươi đó."
"Ta không có quen biết ngươi." Sở Khinh Tửu ghét bỏ nói.
Quang cầu phẫn nộ biến thành màu vàng đậm: "Ta là ngươi, ngươi là ta, ý của ta chính là ý của ngươi, mấy lời ngươi không nói được thì để ta nói có sao đâu?"
"Câm mồm đi, ngươi còn nói nữa là ta đập cho ngươi một trận đó!" Sở Khinh Tửu nói là làm, vén tay áo lên túm quang cầu lại, nó chỉ có thể vùng vẫy trong tay hắn la hét đòi Tô Tiện cứu mạng.
Đến lúc này, nhìn tình cảnh trước mặt Tô Tiện vẫn cảm thấy giống như đang nằm mơ.
Nhưng nàng nghiêm túc nhìn lại Sở Khinh Tửu đang xử lý quang cầu, còn nó thì cố chạy trối chết và cả con rối Tiểu Sở yên tĩnh đứng bên cạnh như không hề tồn tại, tất cả không giống một giấc mộng. Ít nhất trong giấc mộng của nàng Sở Khinh Tửu chưa từng xuất hiện.
Bên kia Sở Khinh Tửu đang thích thú tự đánh mình, quang cầu vùng khỏi tay Sở Khinh Tửu vụt vào lòng Tô Tiện xin giúp đỡ: "A Tiện!"
Tô Tiện ôm quang cầu, nhìn sắc mặt chẳng hiền lành của Sở Khinh Tửu, đây là lần đầu tiên thấy một người tự đánh nhau với chính mình mà vui tới vậy. Nhưng mà nghĩ lại thì chuyện như vậy xảy ra trên người như Sở Khinh Tửu cũng không có gì kỳ lạ, nàng lên tiếng: "Huynh kêu nó im miệng cũng vô dụng thôi."
Sở Khinh Tửu ngẩn ra.
Quang cầu nằm trong lòng Tô Tiện lập tức lấy lại tự tin, lớn giọng bảo: "Nên nói hay không nên nói ta đều nói hết rồi!" Giọng điệu hắn có thêm mấy phần đắc ý.
Nhất thời Sở Khinh Tửu không biết nên bày ra bộ mặt thế nào nữa, hắn đứng im tại chỗ nhìn Tô Tiện như đang chờ chứng thực.
Tô Tiện gật đầu chứng thực lời của quang cầu, nói lại từng câu một mà quang cầu từng nói với nàng: "Huynh nói huynh thích A Tiện nhất."
"Huynh nói những cái khác không quan trọng, huynh chỉ nhớ mỗi mình ta là đủ rồi." Nàng cố ý dùng từ "huynh" chứ không phải "hắn", khiến Sở Khinh Tửu nghe đến toàn thân cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
"Huynh còn nói..."
"Được rồi!" Sở Khinh Tửu ngắt lời Tô Tiện nhưng thấy nàng khựng lại, ý cười trong đáy mắt càng đậm, bất giác quay mặt đi, ho nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Muội nhớ kỹ vậy làm gì không biết."
"Những gì huynh nói ta đều nhớ rất rõ ràng." Tô Tiện nhướng mày nở nụ cười, nàng nhìn về phía Sở Khinh Tửu, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, nàng khẽ thở dài, nói: "Bởi vậy đừng nói mấy thứ như bảo ta đi đi, ta không dễ gì mới tìm được huynh, trừ phi đi cùng huynh nếu không ta sẽ không đi đâu hết."
Sở Khinh Tửu im lặng không lên tiếng, quang cầu ở một bên không nhịn nổi nói: "Ngươi bị nhốt ở đây không thể ra ngoài nên mới cố ý đuổi A Tiện đi, sợ muội ấy lo lắng chứ gì?"
Sở Khinh Tửu lặng lẽ trừng mắt với quang cầu.
Bỗng nghe quang cầu nói vậy, thần sắc Tô Tiện hơi biến, hỏi: "Có ý gì?"
"Đương nhiên là ta không ngu tới vậy, có khi là ngươi bị Vạn Sênh đánh tráo trong cơ thể con rối kia rồi ấy, cũng chả biết là hồn phách của con quỷ ngu xuẩn nào." Sở Khinh Tửu tức giận lườm quang cầu, cuối cùng đành phải thừa nhận với Tô Tiện: "Nó nói không sai, ta bị nhốt trong thạch thất này không ra ngoài được."
Sở Khinh Tửu đi đến trước cửa thạch thất, duỗi tay phải ra phía trước.
Cánh cửa đá đã được Tô Tiện mở ra, từ trong thạch thất nhìn ra ngoài chỉ thấy một huyệt động đen thui. Khoảnh khắc bàn tay Sở Khinh Tửu tiến gần, một lớp sáng tím đột nhiên bật ra như bọt bong bóng gợn lên trong không khí, ngón tay Sở Khinh Tửu dừng lại ở đó rồi chậm rãi thu về, sắc mặt khó coi nhìn về phía Tô Tiện: "Muội xem."
"Sao lại như vậy?" Tô Tiện khó hiểu, lúc nãy đích thực có một trận pháp ở cửa nhưng nó đã bị Tô Tiện phá giải rồi, sao lại xảy ra chuyện này?
Tô Tiện đầy nghi vấn bước lên trước, học theo động tác của Sở Khinh Tửu đến gần cánh cửa nhưng lần này lại không xảy ra điều gì bất thường, lớp sáng tím đó dường như chưa hề tồn tại, không có tác dụng với nàng.
Tô Tiện bước ra ngoài cửa, vẻ mặt phức tạp quay đầu nhìn Sở Khinh Tửu, thấp giọng nói: "Trận pháp này chỉ có tác dụng với huynh?"
"Xem ra là vậy đó." Sở Khinh Tửu gật đầu nói, "Trước đây có vài tiểu quỷ đi nhầm vào đây nhưng đều đi lại bình thường, chỉ có ta là không."
Tô Tiện im lặng không nói, quay trở lại thạch thất, nàng không hiểu tất cả những thứ này đại diện cho cái gì. Tại sao lại có người đặc biệt đào một cái động ở vực sâu Thất Hải rồi giấu Sở Khinh Tửu vào trong, bố trí một trận pháp tinh diệu như vậy là muốn cấm túc hắn ư?
Quan trọng là kẻ nào đã làm ra những thứ trên?
Nghĩ đến đây, Tô Tiện bất giác nghiêm túc đánh giá Sở Khinh Tửu.
"Muội đang nghĩ trên người ta rốt cuộc có bí mật gì mà có thể khiến người ta tốn bao tâm tư công sức bày ra nhiều chuyện thế kia ư?" Sở Khinh Tửu buồn cười nói.
Tô Tiện gật đầu.
Sở Khinh Tửu sờ cằm, bất lực cười nói: "Đáng tiếc, bí mật đó là gì đến chính ta cũng không biết."
"Cũng có khi ta có thể nhìn ra không chừng." Tô Tiện tùy ý đáp, vận khởi pháp quyết tâm đ*o nghiêm túc quan sát Sở Khinh Tửu, muốn xem xem hồn phách của hắn có điểm nào kỳ lạ hay không.
Quang cầu cũng nhìn chằm chằm Sở Khinh Tửu, thấy Tô Tiện nhìn hắn rất nghiêm túc không kiềm được bèn nói: "A Tiện à ta có đẹp không?"
Tô Tiện chẳng thèm nghĩ đáp luôn: "Đẹp."
"Vậy ta có thể hôn muội không?" Quang cầu vừa sung sướng vừa mong chờ hỏi.
Sở Khinh Tửu chẳng buồn nghe tiếp nữa, sầm mặt lên tiếng giáo huấn: "Bọn ta đang nói chính sự, ngươi đừng có ngắt lời..."
"Có thể." Tô Tiện nói.
Sở Khinh Tửu: "..."
Tô Tiện chau mày, trực giác của Sở Khinh Tửu cho biết hẳn là nàng đã phát hiện ra gì đó bèn hỏi: "Sao thế?"
Tô Tiện nhìn ba Sở Khinh Tửu trước mặt, bộ dạng rất đúng đắn nói: "Ta nên hôn ai đây?"
Sở Khinh Tửu: "..." Hắn cảm thấy mình cạn lời rồi.
"Sau này hãy nói đi." Sở Khinh Tửu không như quang cầu kia không biết xấu hổ là gì, hắn quay người đi về phía sau thạch thất, âm thanh nặng nề nói: "Muội theo ta."
Tô Tiện thu lại vẻ cười đùa trong mắt đi theo Sở Khinh Tửu, quang cầu cũng theo sát đằng sau. Bọn họ dừng lại trước một góc tường, bên trên có bày một viên dạ minh châu, viên châu tỏa ra ánh sáng mờ mờ đủ chiếu rõ dấu vết loang lổ trên vách tường.
Dạ minh châu không quá sáng, khi nãy cách hơi xa Tô Tiện không chú ý lắm, đến khi Sở Khinh Tửu dẫn nàng đến mới nhìn rõ trên bức tường kia khắc đầy văn tự cổ xưa phức tạp.
"Ta nghĩ đây có lẽ là nguyên nhân ta không thể ra ngoài." Sở Khinh Tửu nhìn thoáng qua bức tường, quay đầu nói với Tô Tiện: "Tiếc là ta không hiểu văn tự của Ma giới, xem ba năm nay mà cũng không nhìn ra được gì."
- Hết chương 51 -
Editor:
Nam chính tới gần nửa bộ truyện mới xuất hiện. Vài chương sau lại mất tích tiếp.:v
Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
Hai bên im lặng đối diện nhau, Sở Khinh Tửu chụp lấy quang cầu, nhíu mày nói: "Đây là cái gì..."
Hắn vừa dứt lời, dường như cảm nhận được gì đó, vẻ mặt kinh ngạc trừng mắt nhìn quang cầu trong tay.
Hai mắt Tô Tiện vẫn không chịu rời khỏi bốn phách của Sở Khinh Tửu một giây nào, nàng gật đầu nói: "Nó là phần hồn phách huynh để lại."
Vẻ mặt Sở Khinh Tửu kỳ lạ nhìn chằm chằm về phía quang cầu, không nói gì.
Quang cầu giãy giụa thoát khỏi bàn tay Sở Khinh Tửu, trốn ra sau lưng Tô Tiện.
Sở Khinh Tửu thấy vậy bèn buông tay xuống, nhìn Tô Tiện nói: "Sao muội lại tới đây?"
"Ta tới tìm huynh." Tô Tiện không nói với Sở Khinh Tửu vì tìm kiếm hồn phách của hắn nàng đã làm những gì, ngược lại hỏi: "Sao huynh lại ở đây?"
Cảm xúc của Sở Khinh Tửu đã khôi phục về nguyên vẹn, không còn biểu cảm phức tạp khi vừa nhìn thấy Tô Tiện, hắn tùy ý đáp: "Không biết, ta..." Hắn chợt dừng lại chuyển mắt sang quang cầu sau lưng Tô Tiện, nói tiếp: "Chuyện của con rối muội đã biết rồi à?"
Nhắc đến chuyện này, Tô Tiện gật gật đầu, do dự giây lát rồi nói: "Tại sao huynh làm thế..."
"Sau khi ta đồng ý để Vạn Sênh chế tạo con rối lão đã rút một phần hồn phách của ta đưa vào trong cơ thể con rối, từ đó ta không còn ý thức nữa." Sở Khinh Tửu cắt ngang lời Tô Tiện, "Đến khi tỉnh lại, ta đã ở nơi này rồi."
Tô Tiện chau mày, chẳng lẽ đưa người đưa hồn phách Sở Khinh Tửu đến đây là Vạn Sênh?
Trong lúc Tô Tiện trầm mặc, Sở Khinh Tửu nói: "Vực sâu Thất Hải không phải nơi muội nên đến."
Nghe Sở Khinh Tửu nói vậy Tô Tiện liền biết tiếp theo hắn sẽ nói gì.
Quả nhiên, Sở Khinh Tửu tiếp lời: "Muội nên đi về thôi."
"Ngươi có ý gì thế hả?" Tô Tiện còn chưa kịp lên tiếng, quang cầu đằng sau đã nổi trận lôi đình, nói với Sở Khinh Tửu: "Ngươi có biết A Tiện vì tìm ngươi mà bỏ ra bao nhiêu thời gian, làm bao nhiêu là việc không? Thậm chí muội ấy còn vì ngươi gia nhập Không Thiền Phái, khổ luyện tận ba tháng để tham gia Huyền Thiên Thí, lại chạm mặt yêu thú, đánh nhau với cao thủ, bị biết bao nhiêu vết thương, trải qua biết bao nguy hiểm, mấy lần còn suýt mất mạng kìa. Không dễ gì muội ấy mới tìm được tới đây, ngươi chỉ liếc một cái rồi bảo muội ấy đi vậy có coi được không hả?"
Tô Tiện: "..." Mặc dù phần lớn những gì hắn nói là thật nhưng nghe giọng điệu quang cầu uất nghẹn như thế, Tô Tiện dời mắt khỏi người Sở Khinh Tửu quay sang nhìn quang cầu.
Sở Khinh Tửu nghe vậy, lại thấy phản ứng của Tô Tiện không khỏi lên tiếng hỏi: "Những điều nó nói là thật ư?"
Tô Tiện: "Là giả đó."
"..." Sở Khinh Tửu cũng chẳng biết có nên tin hay không, chỉ biết thở dài thấp giọng nói: "Sao phải khổ thế."
"Vậy còn huynh thì sao?" Tô Tiện nhấn mạnh từng chữ mà nói, "Biến mình thành bộ dạng thế này, nguyện vĩnh viễn không nhập luân hồi, sao phải khổ thế?"
Sở Khinh Tửu cười gằn nói: "Dù sao ta cũng chết rồi, biến thành con rối còn có thể làm những chuyện người chết không làm được, có gì không tốt..."
Cùng trả lời Tô Tiện còn có quang cầu nhỏ, nó ngắt lời Sở Khinh Tửu: "Biến thành con rối có thể ở bên cạnh A Tiện có gì mà khổ đâu, đối với ta còn lời hơn nữa là."
Ánh mắt Sở Khinh Tửu thật ly kỳ liếc quang cầu.
Quang cầu không để ý tới Sở Khinh Tửu, toàn bộ sự chú ý đều đặt hết trên người Tô Tiện, hắn thấy Tô Tiện chớp chớp mi vội vã bổ sung thêm: "Sau khi chết có thể dùng cách này ở bên muội, ta còn có gì không vừa lòng hết, ta thật sự vui lắm đây nè."
Tô Tiện cụp mắt cười cười, không đáp.
Sở Khinh Tửu không nhịn nổi nữa nói: "Ở đâu ra thứ đồ chơi buồn nôn này vậy?"
Quang cầu hừ lạnh: "Tách ra từ hồn phách của ngươi đó."
"Ta không có quen biết ngươi." Sở Khinh Tửu ghét bỏ nói.
Quang cầu phẫn nộ biến thành màu vàng đậm: "Ta là ngươi, ngươi là ta, ý của ta chính là ý của ngươi, mấy lời ngươi không nói được thì để ta nói có sao đâu?"
"Câm mồm đi, ngươi còn nói nữa là ta đập cho ngươi một trận đó!" Sở Khinh Tửu nói là làm, vén tay áo lên túm quang cầu lại, nó chỉ có thể vùng vẫy trong tay hắn la hét đòi Tô Tiện cứu mạng.
Đến lúc này, nhìn tình cảnh trước mặt Tô Tiện vẫn cảm thấy giống như đang nằm mơ.
Nhưng nàng nghiêm túc nhìn lại Sở Khinh Tửu đang xử lý quang cầu, còn nó thì cố chạy trối chết và cả con rối Tiểu Sở yên tĩnh đứng bên cạnh như không hề tồn tại, tất cả không giống một giấc mộng. Ít nhất trong giấc mộng của nàng Sở Khinh Tửu chưa từng xuất hiện.
Bên kia Sở Khinh Tửu đang thích thú tự đánh mình, quang cầu vùng khỏi tay Sở Khinh Tửu vụt vào lòng Tô Tiện xin giúp đỡ: "A Tiện!"
Tô Tiện ôm quang cầu, nhìn sắc mặt chẳng hiền lành của Sở Khinh Tửu, đây là lần đầu tiên thấy một người tự đánh nhau với chính mình mà vui tới vậy. Nhưng mà nghĩ lại thì chuyện như vậy xảy ra trên người như Sở Khinh Tửu cũng không có gì kỳ lạ, nàng lên tiếng: "Huynh kêu nó im miệng cũng vô dụng thôi."
Sở Khinh Tửu ngẩn ra.
Quang cầu nằm trong lòng Tô Tiện lập tức lấy lại tự tin, lớn giọng bảo: "Nên nói hay không nên nói ta đều nói hết rồi!" Giọng điệu hắn có thêm mấy phần đắc ý.
Nhất thời Sở Khinh Tửu không biết nên bày ra bộ mặt thế nào nữa, hắn đứng im tại chỗ nhìn Tô Tiện như đang chờ chứng thực.
Tô Tiện gật đầu chứng thực lời của quang cầu, nói lại từng câu một mà quang cầu từng nói với nàng: "Huynh nói huynh thích A Tiện nhất."
"Huynh nói những cái khác không quan trọng, huynh chỉ nhớ mỗi mình ta là đủ rồi." Nàng cố ý dùng từ "huynh" chứ không phải "hắn", khiến Sở Khinh Tửu nghe đến toàn thân cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
"Huynh còn nói..."
"Được rồi!" Sở Khinh Tửu ngắt lời Tô Tiện nhưng thấy nàng khựng lại, ý cười trong đáy mắt càng đậm, bất giác quay mặt đi, ho nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Muội nhớ kỹ vậy làm gì không biết."
"Những gì huynh nói ta đều nhớ rất rõ ràng." Tô Tiện nhướng mày nở nụ cười, nàng nhìn về phía Sở Khinh Tửu, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, nàng khẽ thở dài, nói: "Bởi vậy đừng nói mấy thứ như bảo ta đi đi, ta không dễ gì mới tìm được huynh, trừ phi đi cùng huynh nếu không ta sẽ không đi đâu hết."
Sở Khinh Tửu im lặng không lên tiếng, quang cầu ở một bên không nhịn nổi nói: "Ngươi bị nhốt ở đây không thể ra ngoài nên mới cố ý đuổi A Tiện đi, sợ muội ấy lo lắng chứ gì?"
Sở Khinh Tửu lặng lẽ trừng mắt với quang cầu.
Bỗng nghe quang cầu nói vậy, thần sắc Tô Tiện hơi biến, hỏi: "Có ý gì?"
"Đương nhiên là ta không ngu tới vậy, có khi là ngươi bị Vạn Sênh đánh tráo trong cơ thể con rối kia rồi ấy, cũng chả biết là hồn phách của con quỷ ngu xuẩn nào." Sở Khinh Tửu tức giận lườm quang cầu, cuối cùng đành phải thừa nhận với Tô Tiện: "Nó nói không sai, ta bị nhốt trong thạch thất này không ra ngoài được."
Sở Khinh Tửu đi đến trước cửa thạch thất, duỗi tay phải ra phía trước.
Cánh cửa đá đã được Tô Tiện mở ra, từ trong thạch thất nhìn ra ngoài chỉ thấy một huyệt động đen thui. Khoảnh khắc bàn tay Sở Khinh Tửu tiến gần, một lớp sáng tím đột nhiên bật ra như bọt bong bóng gợn lên trong không khí, ngón tay Sở Khinh Tửu dừng lại ở đó rồi chậm rãi thu về, sắc mặt khó coi nhìn về phía Tô Tiện: "Muội xem."
"Sao lại như vậy?" Tô Tiện khó hiểu, lúc nãy đích thực có một trận pháp ở cửa nhưng nó đã bị Tô Tiện phá giải rồi, sao lại xảy ra chuyện này?
Tô Tiện đầy nghi vấn bước lên trước, học theo động tác của Sở Khinh Tửu đến gần cánh cửa nhưng lần này lại không xảy ra điều gì bất thường, lớp sáng tím đó dường như chưa hề tồn tại, không có tác dụng với nàng.
Tô Tiện bước ra ngoài cửa, vẻ mặt phức tạp quay đầu nhìn Sở Khinh Tửu, thấp giọng nói: "Trận pháp này chỉ có tác dụng với huynh?"
"Xem ra là vậy đó." Sở Khinh Tửu gật đầu nói, "Trước đây có vài tiểu quỷ đi nhầm vào đây nhưng đều đi lại bình thường, chỉ có ta là không."
Tô Tiện im lặng không nói, quay trở lại thạch thất, nàng không hiểu tất cả những thứ này đại diện cho cái gì. Tại sao lại có người đặc biệt đào một cái động ở vực sâu Thất Hải rồi giấu Sở Khinh Tửu vào trong, bố trí một trận pháp tinh diệu như vậy là muốn cấm túc hắn ư?
Quan trọng là kẻ nào đã làm ra những thứ trên?
Nghĩ đến đây, Tô Tiện bất giác nghiêm túc đánh giá Sở Khinh Tửu.
"Muội đang nghĩ trên người ta rốt cuộc có bí mật gì mà có thể khiến người ta tốn bao tâm tư công sức bày ra nhiều chuyện thế kia ư?" Sở Khinh Tửu buồn cười nói.
Tô Tiện gật đầu.
Sở Khinh Tửu sờ cằm, bất lực cười nói: "Đáng tiếc, bí mật đó là gì đến chính ta cũng không biết."
"Cũng có khi ta có thể nhìn ra không chừng." Tô Tiện tùy ý đáp, vận khởi pháp quyết tâm đ*o nghiêm túc quan sát Sở Khinh Tửu, muốn xem xem hồn phách của hắn có điểm nào kỳ lạ hay không.
Quang cầu cũng nhìn chằm chằm Sở Khinh Tửu, thấy Tô Tiện nhìn hắn rất nghiêm túc không kiềm được bèn nói: "A Tiện à ta có đẹp không?"
Tô Tiện chẳng thèm nghĩ đáp luôn: "Đẹp."
"Vậy ta có thể hôn muội không?" Quang cầu vừa sung sướng vừa mong chờ hỏi.
Sở Khinh Tửu chẳng buồn nghe tiếp nữa, sầm mặt lên tiếng giáo huấn: "Bọn ta đang nói chính sự, ngươi đừng có ngắt lời..."
"Có thể." Tô Tiện nói.
Sở Khinh Tửu: "..."
Tô Tiện chau mày, trực giác của Sở Khinh Tửu cho biết hẳn là nàng đã phát hiện ra gì đó bèn hỏi: "Sao thế?"
Tô Tiện nhìn ba Sở Khinh Tửu trước mặt, bộ dạng rất đúng đắn nói: "Ta nên hôn ai đây?"
Sở Khinh Tửu: "..." Hắn cảm thấy mình cạn lời rồi.
"Sau này hãy nói đi." Sở Khinh Tửu không như quang cầu kia không biết xấu hổ là gì, hắn quay người đi về phía sau thạch thất, âm thanh nặng nề nói: "Muội theo ta."
Tô Tiện thu lại vẻ cười đùa trong mắt đi theo Sở Khinh Tửu, quang cầu cũng theo sát đằng sau. Bọn họ dừng lại trước một góc tường, bên trên có bày một viên dạ minh châu, viên châu tỏa ra ánh sáng mờ mờ đủ chiếu rõ dấu vết loang lổ trên vách tường.
Dạ minh châu không quá sáng, khi nãy cách hơi xa Tô Tiện không chú ý lắm, đến khi Sở Khinh Tửu dẫn nàng đến mới nhìn rõ trên bức tường kia khắc đầy văn tự cổ xưa phức tạp.
"Ta nghĩ đây có lẽ là nguyên nhân ta không thể ra ngoài." Sở Khinh Tửu nhìn thoáng qua bức tường, quay đầu nói với Tô Tiện: "Tiếc là ta không hiểu văn tự của Ma giới, xem ba năm nay mà cũng không nhìn ra được gì."
- Hết chương 51 -
Editor:
Nam chính tới gần nửa bộ truyện mới xuất hiện. Vài chương sau lại mất tích tiếp.:v
Danh sách chương