C55: "Ta hận chứ, tất nhiên là hận"
Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
Phong Diêu Sở có một điểm rất tốt đó là bình thường lắm lời nhưng vào thời điểm mấu chốt vẫn còn nhờ được. Nghe Tô Tiện nói xong Phong Diêu Sở lập tức đi tìm Yêu Lan. Nhưng cuối cùng là Yêu Lan lôi Phong Diêu Sở chạy tới. Nàng ấy không nghe rõ đã xảy ra chuyện gì chỉ nghe đến ba chữ "Thư Vô Tri" đã điên cuồng kéo Phong Diêu Sở mà chạy.
Đến lúc nhìn thấy Tô Tiện đang giao đấu với Thư Vô Tri, nàng ấy ngừng bước đứng yên tại chỗ, không biết nên tiến lên hay lui lại.
"Yêu Lan!" Tô Tiện nhìn thấy nàng ấy, nàng bị một kiếm của Thư Vô Tri rạch trúng cánh tay máu đang thấm ra ngoài lớp áo, nàng không quan tâm nhiều, chỉ la lên: "Sư phụ không uống rượu."
Yêu Lan đã nghe Cận Tuyết nói về tình trạng của Thư Vô Tri, không uống rượu biểu thị cho việc Thư Vô Tri không thể khống chế đoạn hồi ức có liên quan tới nàng ấy, nói vậy, hắn...
Yêu Lan mang vẻ mặt buồn bã, nhìn Thư Vô Tri phía xa xa.
Đúng lúc ấy, Thư Vô Tri cảm nhận được ánh mắt của nàng ấy, quay đầu lại.
Một cái chớp mắt gần như vạn năm.
Khoảnh khắc ấy trong mắt Thư Vô Tri có vô vàn cảm xúc, nhưng ngay sau đó tất cả đều chìm vào tịch mịch, thân hình hắn hơi lảo đảo, hai tay rũ xuống bên người, thanh kiếm trong tay cũng vì vậy rơi xuống đất.
"Thư Vô Tri!" Yêu Lan thấy bộ dạng tiều tụy của hắn vội vã bước đến ôm chặt người vào lòng. Thư Vô Tri gần như mất hết ý thức tựa vào vai Yêu Lan, mím môi không nói câu nào, hơi thở ấm nóng phả lên má Yêu Lan. Nàng ấy không hiểu tại sao một người còn đang đánh hăng say đến người ta không kịp trở tay khi nãy lại đột nhiên yếu ớt đến mức này, hai tay nàng ấy siết chặt Thư Vô Tri, không dám mở miệng nói dù chỉ một câu, chỉ cẩn thận nhẹ nhàng ôm hắn.
Phong Diêu Sở bên cạnh cảm thấy vô cùng khó hiểu, đang định mở miệng hỏi thì Tô Tiện kịp thời ra ám hiệu bằng ánh mắt ngăn hắn lại, khẽ lắc đầu.
Mấy người họ yên lặng đứng một bên, bên này Yêu Lan không biết Thư Vô Tri đã nhớ ra bao nhiêu, cũng không biết sau khi hắn nhớ lại tất cả thì sẽ thế nào, chỉ còn biết giữ im lặng. Nhịp tim nàng ấy đập nhanh kịch liệt, sắc mặt trắng tới mức không nhìn thấy tia máu.
Lúc bấy giờ, Thư Vô Tri đang vùi đầu trên vai Yêu Lan chợt bật cười, hơi thở vấn vít lướt qua cổ Yêu Lan khiến toàn thân nàng ấy nóng lên.
Giọng Thư Vô Tri khàn khàn nói: "A Thanh."
Yêu Lan khẽ run lên, đã lâu lắm rồi nàng ấy chưa nghe ai gọi mình như thế.
Giọng nói của Thư Vô Tri vừa mệt mỏi vừa ủ rũ, hắn nhấc hai tay lên ôm lấy Yêu Lan, nhỏ giọng gọi lần nữa: "A Thanh."
"Ừ, là ta." Dưới ánh mắt của Thư Vô Tri, Yêu Lan không thể bình tĩnh được ấy, nàng ấy ôm chặt đối phương, run run đáp.
Tròng mắt Thư Vô Tri ảm đảm giống như tự nói với chính mình, lẩm bẩm: "Ta phải làm sao đây A Thanh..."
"Thư Vô Tri." Yêu Lan nghe hắn gọi tên mình cảm giác như có một thanh đao đâm thẳng vào lồng ngực. Nàng ấy khẽ đẩy Thư Vô Tri ra, sắc mặt ngưng trọng, lấy hết dũng khí cả cuộc đời này kiên định nhìn Thư Vô Tri, đè thấp giọng nói: "Chàng hận ta không?"
"Hận?" Thư Vô Tri bỗng nhiên mỉm cười, nụ cười không quá u ám nhưng lời nói ra lại thê lương tới thế, "Ta hận chứ, ta đương nhiên là hận nàng..."
Nghe đến đây toàn thân Yêu Lan chấn động, tuy rằng nàng ấy đã biết trước kết quả nhưng khi thật sự chính tai nghe thấy vẫn cảm thấy như bị sét đánh, dường như mất hết tri giác, chỉ hít thở theo bản năng sau đó dùng âm thanh như muỗi kêu nói: "Vậy ư, vậy..."
"Ta thật sự cho rằng..." Hình như Thư Vô Tri đã khôi phục lại chút sức lực, hắn rũ mắt một lát rồi tựa vào người Yêu Lan, không để ý đến sự tồn tại của những người xung quanh, nặng nề chế trụ hai tay Yêu Lan.
Yêu Lan nhắm mắt, chuẩn bị nghênh đón cơn thịnh nộ của Thư Vô Tri. Nhưng ngay lúc nàng ấy vừa khép hai mắt tiếng bước chân chợt vang lên sau lưng, sau đó nàng ấy chỉ cảm thấy toàn thân ướt sũng không biết chuyện gì đang xảy ra, thế là một vò rượu tưới thẳng lên người nàng.
Yêu Lan lập tức mở mắt chỉ kịp nhìn thấy Thư Vô Tri nhắm mắt, không còn sức lực đang ngã xuống trước mặt mình.
Yêu Lan vội vàng ôm lấy, không để hắn ngã xuống đất, đồng thời quay đầu nhìn Cận Sương đang cầm vò rượu trống không, sắc mặt lạnh nhạt đứng sau lưng.
Cận Sương thấy Thư Vô Tri đã mất ý thức ngất đi mới thở phào nhẹ nhõm, nói những người xung quanh: "Mọi người không sao chứ?"
Yêu Lan bất động nhìn chằm chằm Thư Vô Tri trong lòng, dáng vẻ không nỡ rời, chẳng có nét nào giống là không sao.
Nhất thời không ai biết phải trả lời ra sao, cuối cùng vẫn là Phong Diêu Sở thở dài một tiếng, khoác khoác tay: "Không sao, à... Chúng ta mau đưa sư bá về phòng nghỉ ngơi thôi, người tu luyện không may bị tẩu hỏa nhập ma cũng không biết có vấn đề gì không, để tìm Mai sư bá đến xem sao đã."
Kiến nghị của Phong Diêu Sở rất hợp tình hợp lý, mọi người đều gật đầu, nhanh nhẹn đưa người vào trong phòng.
Thư Vô Tri bị hất lên người còn hôn mê chưa tỉnh, Lý Bích thay quần áo sạch sẽ cho hắn rồi mới dìu người vào phòng trong. Yêu Lan và Tô Tiện đứng bên ngoài đợi Mai Sương Mộng đến xem hình hình của Thư Vô Tri, nghe nói không có bất ổn nữa mới yên tâm.
Mai Sương Mộng nói Thư Vô Tri hao tổn nhiều tâm lực quá nên mới chìm vào hôn mê, chỉ cần ngủ một giấc là tỉnh lại thôi. Tiễn Mai Sương Mộng ra về xong Cận Sương mới quay sang hỏi mọi người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thật ra trừ Tô Tiện và Yêu Lan những người còn lại đều mơ hồ không rõ, chỉ nói là thần trí Thư Vô Tri không được tỉnh táo nên nhận nhầm người, mọi người bán tín bán nghi nhìn Yêu Lan một lúc tiếp đó không ai nói gì nữa. Suy cho cùng không người nào nghĩ tới Yêu Lan chính là yêu nữ Ma giáo hại Thư Vô Tri ra nông nỗi này.
Yêu Lan canh giữ ở phòng Thư Vô Tri suốt một đêm, sáng hôm sau Tô Tiện mới quay lại.
Tô Tiện và Sở Khinh Tửu đã cách biệt mười ngày rồi, trong lòng nàng chỉ hận không thể nhanh chóng giải quyết chuyện này đi tìm hắn, nên nàng mong Thư Vô Tri sớm tỉnh lại hơn ai hết. Do Thư Vô Tri bình an vô sự rồi nên trong phòng chỉ còn mỗi Yêu Lan trông chừng, những người khác cũng không có ý kiến, đồng ý để nàng ấy ở lại. Thấy Tô Tiện đến, Yêu Lan bỏ chiếc khăn đang lau tay cho Thư Vô Tri xuống, nhìn Thư Vô Tri đang hôn mê một cái, nhỏ giọng nói: "Ngươi tới rồi à."
"Sư phụ chưa tỉnh sao?" Tô Tiện hỏi.
Yêu Lan lắc đầu, từ khi trở về tới nay nàng ấy luôn ở bên chăm sóc cho Thư Vô Tri nên sắc mặt còn tiều tụy hơn người đang hôn mê nằm trên giường kia. Yêu Lan đứng dậy nói: "Chưa, nhưng chắc sắp tỉnh rồi, ngươi tới rồi vậy ta về trước đây."
Tô Tiện nhìn ra nỗi băn khoăn của nàng ấy, nói nhỏ: "Không đợi hắn tỉnh lại à?"
"Ta không dám gặp chàng." Yêu Lan lắc đầu, sợ làm ồn đến Thư Vô Tri bèn kéo Tô Tiện ra ngoài, đến khi ra khỏi cửa Tô Tiện mới hỏi tiếp: "Ngươi đang lo lắng cái gì?"
Yêu Lan khẽ cắn môi dưới, bất lực nói; "Hôm qua ngươi cũng nghe thấy đó, chàng nói chàng hận ta, nhất định là hận tới mức không muốn ta xuất hiện trước mặt, ta làm sao dám gặp chàng chứ."
Tô Tiện thấy nàng ấy đã quyết định như vậy không khuyên nhủ thêm làm chi, chỉ nói: "Thế ngươi về nghỉ ngơi trước đi."
"Ừ." Yêu Lan gật đầu nhưng chưa rời đi ngay mà dường như có điều muốn nói, Tô Tiện bèn hỏi: "Sao thế?"
"A Tiện, chuyện của Minh chủ Thiên Cương Minh ngươi đã nghe chưa?" Yêu Lan hỏi.
Tô Tiện gật đầu: "Ngươi nói hắn bị thương rồi, sao lại như vậy? Hắn bị thương có nghiêm trọng không? Tra ra ai làm chưa?" Ấn tượng của nàng với vị Minh chủ Thiên Cương Minh ấy rất sâu đậm, cảm thấy thực lực y vô cùng cao cường, đương thời hiếm có đối thủ nhưng không biết là ai mà có thể khiến hắn bị thương như vậy.
Yêu Lan lắc đầu, thần sắc phức tạp nói: "Vết thương rất nghiêm trọng, tạm thời chưa tra ra người làm nhưng mà..."
"Túc Thất bị thương là vì chờ ngươi ở Cương Phong tháp."
Tô Tiện ngẩn người.
Nàng quên mất chuyện này từ lâu rồi, mãi đến bây giờ Yêu Lan nhắc nàng mới nhớ ra. Ngày Huyền Thiên Thí kết thúc Túc Thất có nói chuyện với nàng một lúc, bảo nàng ngày hôm sau đến Cương Phong tháp tìm hắn, hắn có lời muốn nói với Tô Tiện, còn muốn chỉ điểm nàng tu hành điển tịch trong Cương Phong tháp. Lúc đó Tô Tiện gấp gáp đi tìm Sở Khinh Tửu, bất chấp tất cả trực tiếp rời khỏi Thiên Cương Minh, không ngờ sau khi nàng đi lại xảy ra chuyện như vậy.
Thấy phản ứng của Tô Tiện, Yêu Lan vội nói: "Quả nhiên ngươi không biết, chuyện này nhất thời cũng không nói rõ được, bọn ta trì hoãn không về Không Thiền Phái cũng vì chuyện này. Những người có liên quan đều bị gọi đi phối hợp điều tra, nhưng hoàn toàn không có chút manh mối, Thiên Cương Minh muốn tìm ngươi nhưng phát hiện ngươi đã sớm không còn ở đó nữa. Đoán chừng chuyện này không liên quan tới ngươi nhưng ta nghĩ Thiên Cương Minh sẽ phái người đến tìm ngươi nhanh thôi, ta không biết có phải có người muốn giá họa cho ngươi không nhưng ngươi tuyệt đối phải cẩn thận."
Nghe Yêu Lan huyên thuyên nhiều thế, Tô Tiện cũng rất để tâm, gật đầu. Tô Tiện nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Yêu Lan, nàng ấy đến cả chuyện của mình còn lo chưa xong nhưng vẫn không quên nhắc nhở nàng mấy câu, nàng rất hiểu khổ tâm của nàng ấy. Tô Tiện đáp lại một câu rồi nói với Yêu Lan: "Ngươi bận bịu lâu như vậy rồi nên về nghỉ thôi, về phần sư phụ ta giúp ngươi xem chừng, đừng lo."
"A Tiện, đừng nhắc ta với chàng." Yêu Lan vội vàng nói.
Tô Tiện gật đầu: "Ừ, không nhắc đâu."
Nghe Tô Tiện đảm bảo như thế Yêu Lan mới thấy yên tâm, cuối cùng lưu luyến nhìn cánh cửa phòng sau lưng một lát rồi quay người rời đi.
Đợi Yêu Lan đi khỏi Tô Tiện quay trở vào phòng của Thư Vô Tri, chỉ là không ngờ Thư Vô Tri đã tỉnh lại sau khi bọn họ bước ra khỏi phòng. Lúc Tô Tiện tiến vào hắn đang tựa lên đầu giường, trong tay cầm một bình rượu không biết lấy từ đâu ra, ngửa cổ dốc vào miệng mình. Thấy tiếng động từ Tô Tiện hắn quay đầu lại, hướng bình rượu đến nàng nói: "Hết rồi, đổ giúp ta thêm một bình qua đây đi?"
Tô Tiện do dự không đến gần hắn, xem bộ dáng của Thư Vô Tri có lẽ đã khôi phục lại bình thường rồi, nhưng không biết có ấn tượng gì với chuyện ngày hôm qua hay không. Tô Tiện không nhúc nhích nhìn Thư Vô Tri, muốn làm rõ tình trạng hiện tại của hắn. Thư Vô Tri sờ mặt mình, buồn cười nói: "Trên mặt ta có mọc hoa hả?"
"Sư phụ." Tô Tiện không rảnh nói đùa với hắn, nàng tiến lên đón lấy bình rượu trong tay Thư Vô Tri, "Người còn nhớ chuyện gì trước khi hôn mê không?"
Tô Tiện cầm bình rượu định đi rót thêm nhưng bị Thư Vô Tri gọi giật lại, "A không cần, ta sực nhớ trong phòng ta có rượu, ngươi giúp ta lấy một vò qua đây, ở bên kia kìa."
Tô Tiện đi theo hướng tay của Thư Vô Tri tìm thấy mấy vò rượu, nàng nhấc bừa một vò đưa cho Thư Vô Tri. Bấy giờ mới nghe Thư Vô Tri lắc đầu nói: "Không nhớ gì nữa." Hắn khựng lại một chút, ngước mắt nhìn Tô Tiện, "Ta đả thương người rồi sao?"
Nghe câu hỏi của Thư Vô Tri, Tô Tiện đã rõ hắn hoàn toàn không biết vì về tình trạng của mình, nàng lắc lắc đầu, thấp giọng nói: "Không có."
"Vậy thì tốt, cũng không phải lần đầu tiên như vậy, chỉ cần ta nhớ uống rượu thì sẽ không xảy ra chuyện gì cả." Thư Vô Tri uống một hớp rượu, híp mắt một hồi rồi nói tiếp: "Chắc sẽ không có lần sau nữa đâu, ngươi cũng đừng sợ."
Tô Tiện ngồi xuống cạnh giường, lời của Thư Vô Tri nàng vừa hiểu vừa không: "Sư phụ biết uống rượu thì không xảy ra chuyện nhưng sao lần này không uống?"
"À chỉ là thấy không cam lòng muốn thử chút thôi. Cứ tưởng rằng những chuyện lúc trước không cách nào nghĩ thông, qua lâu như vậy có lẽ có thể nhìn thấu chăng." Thư Vô Tri ngước mắt, nhắm mắt trầm tư giây lát, sau đó lười nhác nở nụ cười, nhướn mày nói, "Nhìn cái bộ dạng bây giờ của ta là biết lại thất bại rồi, e là dọa các ngươi không ít nhỉ."
Tô Tiện lắc đầu: "Làm sao sư phụ dọa đồ nhi được chứ."
Thư Vô Tri cười cười không đáp, một lát sau chợt mở mắt, có chút nghiêm túc hỏi: "Trước khi tỉnh dậy là ai chăm sóc cho ta?"
- Hết chương 55 -
Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
Phong Diêu Sở có một điểm rất tốt đó là bình thường lắm lời nhưng vào thời điểm mấu chốt vẫn còn nhờ được. Nghe Tô Tiện nói xong Phong Diêu Sở lập tức đi tìm Yêu Lan. Nhưng cuối cùng là Yêu Lan lôi Phong Diêu Sở chạy tới. Nàng ấy không nghe rõ đã xảy ra chuyện gì chỉ nghe đến ba chữ "Thư Vô Tri" đã điên cuồng kéo Phong Diêu Sở mà chạy.
Đến lúc nhìn thấy Tô Tiện đang giao đấu với Thư Vô Tri, nàng ấy ngừng bước đứng yên tại chỗ, không biết nên tiến lên hay lui lại.
"Yêu Lan!" Tô Tiện nhìn thấy nàng ấy, nàng bị một kiếm của Thư Vô Tri rạch trúng cánh tay máu đang thấm ra ngoài lớp áo, nàng không quan tâm nhiều, chỉ la lên: "Sư phụ không uống rượu."
Yêu Lan đã nghe Cận Tuyết nói về tình trạng của Thư Vô Tri, không uống rượu biểu thị cho việc Thư Vô Tri không thể khống chế đoạn hồi ức có liên quan tới nàng ấy, nói vậy, hắn...
Yêu Lan mang vẻ mặt buồn bã, nhìn Thư Vô Tri phía xa xa.
Đúng lúc ấy, Thư Vô Tri cảm nhận được ánh mắt của nàng ấy, quay đầu lại.
Một cái chớp mắt gần như vạn năm.
Khoảnh khắc ấy trong mắt Thư Vô Tri có vô vàn cảm xúc, nhưng ngay sau đó tất cả đều chìm vào tịch mịch, thân hình hắn hơi lảo đảo, hai tay rũ xuống bên người, thanh kiếm trong tay cũng vì vậy rơi xuống đất.
"Thư Vô Tri!" Yêu Lan thấy bộ dạng tiều tụy của hắn vội vã bước đến ôm chặt người vào lòng. Thư Vô Tri gần như mất hết ý thức tựa vào vai Yêu Lan, mím môi không nói câu nào, hơi thở ấm nóng phả lên má Yêu Lan. Nàng ấy không hiểu tại sao một người còn đang đánh hăng say đến người ta không kịp trở tay khi nãy lại đột nhiên yếu ớt đến mức này, hai tay nàng ấy siết chặt Thư Vô Tri, không dám mở miệng nói dù chỉ một câu, chỉ cẩn thận nhẹ nhàng ôm hắn.
Phong Diêu Sở bên cạnh cảm thấy vô cùng khó hiểu, đang định mở miệng hỏi thì Tô Tiện kịp thời ra ám hiệu bằng ánh mắt ngăn hắn lại, khẽ lắc đầu.
Mấy người họ yên lặng đứng một bên, bên này Yêu Lan không biết Thư Vô Tri đã nhớ ra bao nhiêu, cũng không biết sau khi hắn nhớ lại tất cả thì sẽ thế nào, chỉ còn biết giữ im lặng. Nhịp tim nàng ấy đập nhanh kịch liệt, sắc mặt trắng tới mức không nhìn thấy tia máu.
Lúc bấy giờ, Thư Vô Tri đang vùi đầu trên vai Yêu Lan chợt bật cười, hơi thở vấn vít lướt qua cổ Yêu Lan khiến toàn thân nàng ấy nóng lên.
Giọng Thư Vô Tri khàn khàn nói: "A Thanh."
Yêu Lan khẽ run lên, đã lâu lắm rồi nàng ấy chưa nghe ai gọi mình như thế.
Giọng nói của Thư Vô Tri vừa mệt mỏi vừa ủ rũ, hắn nhấc hai tay lên ôm lấy Yêu Lan, nhỏ giọng gọi lần nữa: "A Thanh."
"Ừ, là ta." Dưới ánh mắt của Thư Vô Tri, Yêu Lan không thể bình tĩnh được ấy, nàng ấy ôm chặt đối phương, run run đáp.
Tròng mắt Thư Vô Tri ảm đảm giống như tự nói với chính mình, lẩm bẩm: "Ta phải làm sao đây A Thanh..."
"Thư Vô Tri." Yêu Lan nghe hắn gọi tên mình cảm giác như có một thanh đao đâm thẳng vào lồng ngực. Nàng ấy khẽ đẩy Thư Vô Tri ra, sắc mặt ngưng trọng, lấy hết dũng khí cả cuộc đời này kiên định nhìn Thư Vô Tri, đè thấp giọng nói: "Chàng hận ta không?"
"Hận?" Thư Vô Tri bỗng nhiên mỉm cười, nụ cười không quá u ám nhưng lời nói ra lại thê lương tới thế, "Ta hận chứ, ta đương nhiên là hận nàng..."
Nghe đến đây toàn thân Yêu Lan chấn động, tuy rằng nàng ấy đã biết trước kết quả nhưng khi thật sự chính tai nghe thấy vẫn cảm thấy như bị sét đánh, dường như mất hết tri giác, chỉ hít thở theo bản năng sau đó dùng âm thanh như muỗi kêu nói: "Vậy ư, vậy..."
"Ta thật sự cho rằng..." Hình như Thư Vô Tri đã khôi phục lại chút sức lực, hắn rũ mắt một lát rồi tựa vào người Yêu Lan, không để ý đến sự tồn tại của những người xung quanh, nặng nề chế trụ hai tay Yêu Lan.
Yêu Lan nhắm mắt, chuẩn bị nghênh đón cơn thịnh nộ của Thư Vô Tri. Nhưng ngay lúc nàng ấy vừa khép hai mắt tiếng bước chân chợt vang lên sau lưng, sau đó nàng ấy chỉ cảm thấy toàn thân ướt sũng không biết chuyện gì đang xảy ra, thế là một vò rượu tưới thẳng lên người nàng.
Yêu Lan lập tức mở mắt chỉ kịp nhìn thấy Thư Vô Tri nhắm mắt, không còn sức lực đang ngã xuống trước mặt mình.
Yêu Lan vội vàng ôm lấy, không để hắn ngã xuống đất, đồng thời quay đầu nhìn Cận Sương đang cầm vò rượu trống không, sắc mặt lạnh nhạt đứng sau lưng.
Cận Sương thấy Thư Vô Tri đã mất ý thức ngất đi mới thở phào nhẹ nhõm, nói những người xung quanh: "Mọi người không sao chứ?"
Yêu Lan bất động nhìn chằm chằm Thư Vô Tri trong lòng, dáng vẻ không nỡ rời, chẳng có nét nào giống là không sao.
Nhất thời không ai biết phải trả lời ra sao, cuối cùng vẫn là Phong Diêu Sở thở dài một tiếng, khoác khoác tay: "Không sao, à... Chúng ta mau đưa sư bá về phòng nghỉ ngơi thôi, người tu luyện không may bị tẩu hỏa nhập ma cũng không biết có vấn đề gì không, để tìm Mai sư bá đến xem sao đã."
Kiến nghị của Phong Diêu Sở rất hợp tình hợp lý, mọi người đều gật đầu, nhanh nhẹn đưa người vào trong phòng.
Thư Vô Tri bị hất lên người còn hôn mê chưa tỉnh, Lý Bích thay quần áo sạch sẽ cho hắn rồi mới dìu người vào phòng trong. Yêu Lan và Tô Tiện đứng bên ngoài đợi Mai Sương Mộng đến xem hình hình của Thư Vô Tri, nghe nói không có bất ổn nữa mới yên tâm.
Mai Sương Mộng nói Thư Vô Tri hao tổn nhiều tâm lực quá nên mới chìm vào hôn mê, chỉ cần ngủ một giấc là tỉnh lại thôi. Tiễn Mai Sương Mộng ra về xong Cận Sương mới quay sang hỏi mọi người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thật ra trừ Tô Tiện và Yêu Lan những người còn lại đều mơ hồ không rõ, chỉ nói là thần trí Thư Vô Tri không được tỉnh táo nên nhận nhầm người, mọi người bán tín bán nghi nhìn Yêu Lan một lúc tiếp đó không ai nói gì nữa. Suy cho cùng không người nào nghĩ tới Yêu Lan chính là yêu nữ Ma giáo hại Thư Vô Tri ra nông nỗi này.
Yêu Lan canh giữ ở phòng Thư Vô Tri suốt một đêm, sáng hôm sau Tô Tiện mới quay lại.
Tô Tiện và Sở Khinh Tửu đã cách biệt mười ngày rồi, trong lòng nàng chỉ hận không thể nhanh chóng giải quyết chuyện này đi tìm hắn, nên nàng mong Thư Vô Tri sớm tỉnh lại hơn ai hết. Do Thư Vô Tri bình an vô sự rồi nên trong phòng chỉ còn mỗi Yêu Lan trông chừng, những người khác cũng không có ý kiến, đồng ý để nàng ấy ở lại. Thấy Tô Tiện đến, Yêu Lan bỏ chiếc khăn đang lau tay cho Thư Vô Tri xuống, nhìn Thư Vô Tri đang hôn mê một cái, nhỏ giọng nói: "Ngươi tới rồi à."
"Sư phụ chưa tỉnh sao?" Tô Tiện hỏi.
Yêu Lan lắc đầu, từ khi trở về tới nay nàng ấy luôn ở bên chăm sóc cho Thư Vô Tri nên sắc mặt còn tiều tụy hơn người đang hôn mê nằm trên giường kia. Yêu Lan đứng dậy nói: "Chưa, nhưng chắc sắp tỉnh rồi, ngươi tới rồi vậy ta về trước đây."
Tô Tiện nhìn ra nỗi băn khoăn của nàng ấy, nói nhỏ: "Không đợi hắn tỉnh lại à?"
"Ta không dám gặp chàng." Yêu Lan lắc đầu, sợ làm ồn đến Thư Vô Tri bèn kéo Tô Tiện ra ngoài, đến khi ra khỏi cửa Tô Tiện mới hỏi tiếp: "Ngươi đang lo lắng cái gì?"
Yêu Lan khẽ cắn môi dưới, bất lực nói; "Hôm qua ngươi cũng nghe thấy đó, chàng nói chàng hận ta, nhất định là hận tới mức không muốn ta xuất hiện trước mặt, ta làm sao dám gặp chàng chứ."
Tô Tiện thấy nàng ấy đã quyết định như vậy không khuyên nhủ thêm làm chi, chỉ nói: "Thế ngươi về nghỉ ngơi trước đi."
"Ừ." Yêu Lan gật đầu nhưng chưa rời đi ngay mà dường như có điều muốn nói, Tô Tiện bèn hỏi: "Sao thế?"
"A Tiện, chuyện của Minh chủ Thiên Cương Minh ngươi đã nghe chưa?" Yêu Lan hỏi.
Tô Tiện gật đầu: "Ngươi nói hắn bị thương rồi, sao lại như vậy? Hắn bị thương có nghiêm trọng không? Tra ra ai làm chưa?" Ấn tượng của nàng với vị Minh chủ Thiên Cương Minh ấy rất sâu đậm, cảm thấy thực lực y vô cùng cao cường, đương thời hiếm có đối thủ nhưng không biết là ai mà có thể khiến hắn bị thương như vậy.
Yêu Lan lắc đầu, thần sắc phức tạp nói: "Vết thương rất nghiêm trọng, tạm thời chưa tra ra người làm nhưng mà..."
"Túc Thất bị thương là vì chờ ngươi ở Cương Phong tháp."
Tô Tiện ngẩn người.
Nàng quên mất chuyện này từ lâu rồi, mãi đến bây giờ Yêu Lan nhắc nàng mới nhớ ra. Ngày Huyền Thiên Thí kết thúc Túc Thất có nói chuyện với nàng một lúc, bảo nàng ngày hôm sau đến Cương Phong tháp tìm hắn, hắn có lời muốn nói với Tô Tiện, còn muốn chỉ điểm nàng tu hành điển tịch trong Cương Phong tháp. Lúc đó Tô Tiện gấp gáp đi tìm Sở Khinh Tửu, bất chấp tất cả trực tiếp rời khỏi Thiên Cương Minh, không ngờ sau khi nàng đi lại xảy ra chuyện như vậy.
Thấy phản ứng của Tô Tiện, Yêu Lan vội nói: "Quả nhiên ngươi không biết, chuyện này nhất thời cũng không nói rõ được, bọn ta trì hoãn không về Không Thiền Phái cũng vì chuyện này. Những người có liên quan đều bị gọi đi phối hợp điều tra, nhưng hoàn toàn không có chút manh mối, Thiên Cương Minh muốn tìm ngươi nhưng phát hiện ngươi đã sớm không còn ở đó nữa. Đoán chừng chuyện này không liên quan tới ngươi nhưng ta nghĩ Thiên Cương Minh sẽ phái người đến tìm ngươi nhanh thôi, ta không biết có phải có người muốn giá họa cho ngươi không nhưng ngươi tuyệt đối phải cẩn thận."
Nghe Yêu Lan huyên thuyên nhiều thế, Tô Tiện cũng rất để tâm, gật đầu. Tô Tiện nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Yêu Lan, nàng ấy đến cả chuyện của mình còn lo chưa xong nhưng vẫn không quên nhắc nhở nàng mấy câu, nàng rất hiểu khổ tâm của nàng ấy. Tô Tiện đáp lại một câu rồi nói với Yêu Lan: "Ngươi bận bịu lâu như vậy rồi nên về nghỉ thôi, về phần sư phụ ta giúp ngươi xem chừng, đừng lo."
"A Tiện, đừng nhắc ta với chàng." Yêu Lan vội vàng nói.
Tô Tiện gật đầu: "Ừ, không nhắc đâu."
Nghe Tô Tiện đảm bảo như thế Yêu Lan mới thấy yên tâm, cuối cùng lưu luyến nhìn cánh cửa phòng sau lưng một lát rồi quay người rời đi.
Đợi Yêu Lan đi khỏi Tô Tiện quay trở vào phòng của Thư Vô Tri, chỉ là không ngờ Thư Vô Tri đã tỉnh lại sau khi bọn họ bước ra khỏi phòng. Lúc Tô Tiện tiến vào hắn đang tựa lên đầu giường, trong tay cầm một bình rượu không biết lấy từ đâu ra, ngửa cổ dốc vào miệng mình. Thấy tiếng động từ Tô Tiện hắn quay đầu lại, hướng bình rượu đến nàng nói: "Hết rồi, đổ giúp ta thêm một bình qua đây đi?"
Tô Tiện do dự không đến gần hắn, xem bộ dáng của Thư Vô Tri có lẽ đã khôi phục lại bình thường rồi, nhưng không biết có ấn tượng gì với chuyện ngày hôm qua hay không. Tô Tiện không nhúc nhích nhìn Thư Vô Tri, muốn làm rõ tình trạng hiện tại của hắn. Thư Vô Tri sờ mặt mình, buồn cười nói: "Trên mặt ta có mọc hoa hả?"
"Sư phụ." Tô Tiện không rảnh nói đùa với hắn, nàng tiến lên đón lấy bình rượu trong tay Thư Vô Tri, "Người còn nhớ chuyện gì trước khi hôn mê không?"
Tô Tiện cầm bình rượu định đi rót thêm nhưng bị Thư Vô Tri gọi giật lại, "A không cần, ta sực nhớ trong phòng ta có rượu, ngươi giúp ta lấy một vò qua đây, ở bên kia kìa."
Tô Tiện đi theo hướng tay của Thư Vô Tri tìm thấy mấy vò rượu, nàng nhấc bừa một vò đưa cho Thư Vô Tri. Bấy giờ mới nghe Thư Vô Tri lắc đầu nói: "Không nhớ gì nữa." Hắn khựng lại một chút, ngước mắt nhìn Tô Tiện, "Ta đả thương người rồi sao?"
Nghe câu hỏi của Thư Vô Tri, Tô Tiện đã rõ hắn hoàn toàn không biết vì về tình trạng của mình, nàng lắc lắc đầu, thấp giọng nói: "Không có."
"Vậy thì tốt, cũng không phải lần đầu tiên như vậy, chỉ cần ta nhớ uống rượu thì sẽ không xảy ra chuyện gì cả." Thư Vô Tri uống một hớp rượu, híp mắt một hồi rồi nói tiếp: "Chắc sẽ không có lần sau nữa đâu, ngươi cũng đừng sợ."
Tô Tiện ngồi xuống cạnh giường, lời của Thư Vô Tri nàng vừa hiểu vừa không: "Sư phụ biết uống rượu thì không xảy ra chuyện nhưng sao lần này không uống?"
"À chỉ là thấy không cam lòng muốn thử chút thôi. Cứ tưởng rằng những chuyện lúc trước không cách nào nghĩ thông, qua lâu như vậy có lẽ có thể nhìn thấu chăng." Thư Vô Tri ngước mắt, nhắm mắt trầm tư giây lát, sau đó lười nhác nở nụ cười, nhướn mày nói, "Nhìn cái bộ dạng bây giờ của ta là biết lại thất bại rồi, e là dọa các ngươi không ít nhỉ."
Tô Tiện lắc đầu: "Làm sao sư phụ dọa đồ nhi được chứ."
Thư Vô Tri cười cười không đáp, một lát sau chợt mở mắt, có chút nghiêm túc hỏi: "Trước khi tỉnh dậy là ai chăm sóc cho ta?"
- Hết chương 55 -
Danh sách chương