Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

Tô Tiện đang chờ câu trả lời của Tây Môn Nguyệt. Bà ấy ngồi ngơ ngẩn trước cây đàn, qua hồi lâu mới lên tiếng: "Ta vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng ngươi. Nếu ngươi có thể tìm thấy Nam Trần ta sẽ giao ngọc bội ra, còn những chuyện khác ngươi phải tự mình nghĩ cách, thành chủ có đồng ý giúp ngươi không ta cũng không giúp được."

Đối với Tây Môn Nguyệt mà nói, đây là sự nhượng bộ lớn nhất rồi.

Tô Tiện gật đầu, nói vậy xem như Tây Môn Nguyệt đã đồng ý.

"Ngươi định bao giờ thì đưa ta đi?" Đôi mắt Tây Môn Nguyệt vẫn rơi trên mặt Tiểu Sở, chỉ thấp giọng hỏi.

Tô Tiện suy nghĩ giây lát rồi nói: " Tối mai."

"Được." Tây Môn Nguyệt gật đầu, "Giờ này tối mai ta đợi ngươi ở đây."

Cuối cùng chuyện cũng giải quyết xong, Tô Tiện thầm thở phào một hơi. Nàng nắm tay Tiểu Sở chuẩn bị ra về thì Tây Môn Nguyệt bất chợt gọi giật lại, dường như có lời muốn nói.

Tô Tiện biết bà ấy muốn hỏi gì, nói: "Sở Khinh Tửu tự nguyện biến thành con rối vì ta, ta thích huynh ấy cho nên ta phải cứu huynh ấy bằng mọi giá." Ánh mắt Tô Tiện dán trên người Sở Khinh Tửu.

Mấy ngày nay Tô Tiện toàn đột ngột thốt lên những câu đại loại như vậy, may là Sở Khinh Tửu là hồn phách không biết đỏ mặt. Hắn ngẩn người một lúc, nói nhỏ: "Sao lại nói mấy lời này trước mặt dì Nguyệt..."

Đối với Tô Tiện nói trước mặt ai mà chẳng giống nhau, nàng nói vậy là để Sở Khinh Tửu nghe.

Tây Môn Nguyệt đã sớm đoán ra quan hệ giữa Tô Tiện và Sở Khinh Tửu, nên không kinh ngạc mấy. Bà ấy khẽ gật đầu, thở dài nói: "Ta biết rồi."

Chỉ mấy chốc mà phải tiếp nhận nhiều sự việc như vậy, Tây Môn Nguyệt vẫn chưa bình ổn được tâm tình của mình. Tô Tiện không nhiều lời nữa, nắm tay Tiểu Sở tới khỏi căn viện.

Tô Tiện và Sở Khinh Tửu đi thẳng về phòng, Tô Tiện đóng cửa, mặt mày giãn ra, nói với Sở Khinh Tửu: "Huynh có cách đưa người ra ngoài thật à?"

"Ừ, lúc nhỏ ta thường xuyên ở lại Thiên Cương Minh, có những lúc muốn xuống núi làm việc, Diệp thúc thúc không cho ta chỉ có thể tự nghĩ cách." Sở Khinh Tửu nhướng mày, "Diệp thúc thúc còn không biết ta xuống núi bằng cách nào nữa là, cả Thiên Cương Minh chỉ có vài ba người biết được bí mật này."

Lúc đó Sở Khinh Tửu còn nhỏ, có chuyện gì mà phải giấu Diệp Minh chủ xuống núi chứ? Thấy cách nói chuyện đường hoàng của hắn như vậy chắc là lén lút xuống núi đi chơi rồi.

Tô Tiện gật đầu, nói: "Sau khi rời khỏi Thiên Cương Minh vậy chúng ta đi đâu tìm người tên Nam Trần kia?"

"Ta từng nghe dì Nguyệt nói, Nam Trần rất có hứng thú với chuyện của Ma Môn, y vẫn luôn điều tra chuyện của Ma môn hai ngàn năm trước. Khi đó dì Nguyệt và Nam Trần chia tay cũng vì Nam Trần muốn đến vị trí cũ của Ma môn điều tra chút chuyện. Ta nghĩ chúng ta có thể đi đến đó thử xem, có lẽ sẽ tìm ra manh mối gì đó không chừng." Sở Khinh Tửu chợt dừng lại, nhìn sang Tô Tiện. Tô Tiện trông thấy vẻ mặt dị thường của hắn bèn hỏi: "Sao thế?"

Sở Khinh Tửu lắc đầu: "Trước đó, muội nói cho ta biết tu vi của muội khi nào mới hồi phục?"

Tô Tiện nghĩ ngợi: "Nhanh nhất là nửa tháng."

Sở Khinh Tửu chau mày: "Nếu chúng ta phải tới Ma môn địa cung điều tra, tình trạng của muội bây giờ ta không được yên tâm lắm. Trong địa cung có cơ quan yêu thú gì không cũng khó nói, nếu thật sự xảy ra chuyện, muội không có tu vi có chạy cũng không thoát."

"Đừng lo, đến khi chúng ta đến nơi chắc tu vi của ta cũng hồi phục kha khá rồi." Lúc xưa, giáo chủ Huyền Nguyệt giáo từng đưa Tô Tiện đến rất nhiều nơi liên quan đến Ma môn, trong đó có vực sâu Thất Hải, đương nhiên cũng bao gồm cả Ma môn địa cung. Nhưng khi đó nghĩa phụ chỉ dẫn nàng đến trước cửa địa cung, không bước vào trong.

Tô Tiện còn nhớ rất rõ ánh mắt của nghĩa phụ khi đứng trước cửa lớn địa cung. Y nói, vị trí của địa cung chính là nơi cánh cửa Ma giới mở ra, nếu thật sự có ngày cánh cửa ấy mở ra lần nữa chúng yêu ma có thể quay về Ma giới, cánh cửa đó nằm ở ngay trong địa cung.

Y nói rồi sẽ có một ngày, bọn họ có thể trở về phía bên kia cánh cửa. Y theo những yêu quái khác đến Nhân giới khi còn rất nhỏ, nay đã vẻn vẹn hai ngàn năm.

Năm ấy Tô Tiện chỉ mới là tiểu cô nương mấy tuổi, đối với mấy lời nghĩa phụ nói câu hiểu câu không. Nhưng nàng mơ hồ cảm thấy nghĩa phụ sắp rời đi rồi, vì khi nói những lời đó ánh mắt y tràn ngập mong đợi. Nàng nghĩ cái ngày ấy chắc cũng không còn xa nữa.

Nàng cũng từng hỏi nghĩa phụ rốt cuộc thì cánh cửa Ma giới bao giờ mới mở ra, nghĩa phụ chỉ nói đợi thời cơ đến tất nhiên sẽ mở. Tô Tiện rất muốn xuống địa cung xem xem nơi đó trông như thế nào, nhưng nghĩa phụ ngăn cản nàng, nói rằng nàng không thể vào địa cung, thời cơ chưa đến nàng không thể vào.

Nhưng tại sao không thể thì nghĩa phụ không nói.

Thời gian đã qua lâu như vậy, Tô Tiện nghĩ đến đây, không chút do dự nói: "Ta về thu dọn hành lý, ngày mai chúng ta đi đón tiểu hồ ly rồi khởi hành đến Ma môn địa cung tìm người."

Thời cơ mà nghĩa phụ nói là khi nào, Tô Tiện không biết, hoặc có khi bây giờ chính là thời cơ đã nói, Tô Tiện không muốn vì mấy câu nghĩa phụ nói năm xưa mà từ bỏ việc phục sinh Sở Khinh Tửu, nên nàng không đề cập chuyện này với hắn.

Qua một đêm, ngày hôm sau, Tô Tiện đến địa điểm đã hẹn với tiểu hồ ly ngoài Hồng Hoang trận.

"Con hồ ly đó có tới thật không?" Sở Khinh Tửu đứng dưới ô của Tô Tiện hỏi.

Thực ra Tô Tiện cũng không chắc nó có tới hay không, có khi nó hối hận rồi cũng nên. Nàng lắc đầu không nói, Sở Khinh Tửu nói tiếp: "Không tới cũng tốt, tự nhiên nó giao nội đan cho muội, còn đối tốt với muội như vậy, cảm thấy hơi là lạ."

Tô Tiện cũng không rõ tại sao hồ ly trắng đó lại đối xử tốt với mình như thế nhưng nàng có thể cảm nhận được nó không có ác ý.

Không lâu sau, hàng cây trước mặt chợt loạt soạt mấy tiếng, hai người cùng quay đầu nhìn về phía bụi cây, sau đó một con hồ ly trắng chui đầu ra. Không đợi Tô Tiện mở miệng gọi, nó kêu lên vài tiếng, biến thành một cục bông màu tuyết trắng nhảy vào lòng Tô Tiện.

Sở Khinh Tửu nhìn con hồ ly đang nằm trong lòng Tô Tiện, khẽ liếm láp mu bàn tay nàng, hắn quay lưng đi, thấp giọng nói: "Đón hồ ly rồi chúng ta đi bố trận thôi."

"Được." Tô Tiện đáp. Tối nay bọn họ phải đưa Tây Môn Nguyệt rời khỏi, tuy Sở Khinh Tửu biết mật đạo nhưng vẫn phải đề phòng kinh động đến người khác. Tối qua Sở Khinh Tửu dạy cho Tô Tiện một trận pháp có thể tạm thời ẩn giấu tiếng động bên trong trận, không khiến người ta chú ý. Tô Tiện phải bố trí xong trận pháp trong căn viện của Tây Môn Nguyệt trước khi trời sụp tối, sau đó thần không biết quỷ không hay đưa người đi.

Tô Tiện gật đầu, ôm tiểu hồ ly đến ngoài viện Tây Môn Nguyệt, chợt Sở Khinh Tửu dừng bước.

Tô Tiện đưa mắt nhìn hắn, Sở Khinh Tửu có chút do dự, đưa tay chỉ chỉ con hồ ly mặt đầy sung sướng nằm trong lòng nàng. Sắc mặt hắn đặc biệt khó coi nói: "Đem theo con hồ ly háo sắc này cũng được nhưng để nó ở chỗ thân thể của ta đi." Hắn chỉ tay về phía con rối đứng đằng sau.

Tô Tiện hiểu ý, đặt tiểu hồ ly lên vai Tiểu Sở, để nó ngoan ngoãn nằm trên đó. Nàng quay người nói với Sở Khinh Tửu: "Vậy được chưa?"

Sở Khinh Tửu định nói đem vứt luôn con hồ ly này càng tốt nhưng hắn không thể trực tiếp nói ra, chỉ miễn cưỡng gật đầu nói: "Cứ vậy đi."

Hai người bắt đầu bố trận, căn viện của Tây Môn Nguyệt khá là rộng, muốn bố trí hoàn chỉnh trận pháp phải mất một khoảng thời gian và sức lực. Tô Tiện tránh khỏi tuần tra của các đệ tử Thiên Cương Minh, dán phù chú lên mỗi vị trí mà Sở Khinh Tửu chỉ định.

Những tấm phù ấy giống hệt những tấm Tiểu Liễu đã dán ở Cương Phong tháp, sau khi khởi động trận pháp chúng sẽ tự cháy rụi, không để lại dấu vết để người ta phát hiện, làm vậy nhằm phòng ngừa sau khi bọn họ rời đi, bị Thiên Cương Minh tìm ta dấu vết đuổi theo.

Tô Tiện dán xong phù chú thì sắc trời cũng đã ngã tối. Nàng đứng dậy, xoa bóp cánh tay, thấp giọng nói: "Một khắc sau trận pháp sẽ khởi động, chúng ta..." Nàng nói được một nửa chợt khựng lại, bởi nàng tiếp xúc với ánh mắt của Sở Khinh Tửu.

Trước đó Tô Tiện bận dán bùa, Sở Khinh Tửu cũng không làm phiền nàng, nay việc đã xong, Sở Khinh Tửu mới quay đầu nhìn ra sau, nét mặt rất không vui vẻ nói: "Muội coi cái con đó làm ra chuyện gì rồi kìa!"

Tô Tiện quay mặt nhìn theo hướng chỉ của Sở Khinh Tửu. Bên đó, tiểu hồ ly quậy phá lung tung trên người con rối Tiểu Sở. Y sam trên người hắn bị kéo xuống một chút, cổ áo mở rộng, lồng ngực trắng bóc lộ ra.

Tô Tiện: "..." Đôi má Tô Tiện ửng hồng hiếm thấy. Tiểu hồ ly duỗi chân ra đạp đạp, cổ áo hắn càng mở rộng hơn, nhất thời Tô Tiện không biết nên khen hay phạt nó nữa.

"A Tiện!" Sở Khinh Tửu vô cùng uất ức lên tiếng.

Tô Tiện vội vã chạy lại ôm tiểu hồ ly xuống, nhìn bộ dạng thảm hại của Tiểu Sở chắc là bị con hồ ly này quậy một lúc lâu rồi. Nàng thả hồ ly xuống đất, nhẹ nhàng chỉnh lại y phục cho con rối. Lúc chỉnh đến cổ áo, ngón tay thoáng chạm vào lồng ngực hắn, xúc cảm lành lạnh khiến tim nàng không khỏi run lên. Nàng không nhìn Sở Khinh Tửu, nói với hắn: "Huynh đang giận à?"

Sở Khinh Tửu nghiêm túc gật đầu: "Phải." Thật ra hắn cũng không tức giận lắm đâu, chỉ là muốn đánh cho con hồ ly này một trận no đòn thôi.

Tô Tiện nhón chân, khẽ hôn lên khóe môi Tiểu Sở, cười nói: "Vậy hết giận chưa?"

Sở Khinh Tửu: "..." bớt giận rồi.

Tô Tiện đã chỉnh lý xong y phục cho Tiểu Sở, xem như chưa xảy ra chuyện gì nói với Sở Khinh Tửu: "Chúng ta đi đón dì Nguyệt thôi."

Sở Khinh Tửu ho một tiếng, gật đầu bước theo nàng.

Trận pháp này quả là rất có tác dụng, sau khi gặp Tây Môn Nguyệt bọn họ nhanh chóng rời khỏi căn viện, đi về hướng Cương Phong tháp, đệ tử đi tuần tra xung quanh rất nhiều nhưng chẳng ai phát hiện ra bọn họ.

- Hết chương 67 -
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện