Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

Nhưng sau khi hôn xong, Sở Khinh Tửu phải đối diện với một vấn đề lớn.

Bình thường đều là hắn tự mình đút thuốc cho Tô Tiện, tuyệt đối không cho kẻ khác nhúng tay nhưng bây giờ tay hắn không còn chút sức lực, có muốn cũng không làm được, kêu người khác tới giúp thì hắn lại không muốn. Nghĩ tới nghĩ lui, Sở Khinh Tửu nhìn chén thuốc trên bàn đến xuất thần, cuối cùng cụp mắt nhìn cánh môi Tô Tiện, lẩm bẩm nói: "Dù gì cũng hôn rồi, muội nói có phải không?"

Hắn đến bên bàn, uống một ngụm thuốc rồi về cạnh giường Tô Tiện, cúi người bón thuốc vào trong miệng nàng.

Tiểu hồ ly đang nhìn lén trong đống quần áo, thấy thế liền lấy hai cái móng vuốt của mình che mắt lại.

Trong phòng yên lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng hít thở. Thân nhiệt của Sở Khinh Tửu đã rất thấp nhưng khi chạm vào bờ môi nóng rẩy của Tô Tiện, hắn bất giác cảm thấy đơ người.

Trước đó chỉ là hôn trộm khe khẽ một cái, đâu có như bây giờ.

Sở Khinh Tửu nhẹ nhàng cạy mở hàm răng của Tô Tiện, chăm chú và chậm rãi đưa thuốc vào trong miệng nàng, một lúc sau mới đứng thẳng dậy. Có điều vừa đứng lên, tầm mắt chợt tối đen, cơ thể ngã xuống đè lên người Tô Tiện.

Sở Khinh Tửu mất hết sức lực, đầu óc cứ liên tục quay cuồng, không còn đủ sức đứng lên. Hắn cắn răng, bất lực nhắm hai mắt lại, nằm trên người Tô Tiện cảm nhận nhiệt độ ấm áp của nàng, thầm cầu mong Tô Tiện đừng tỉnh lại lúc này, đừng để nàng thấy bộ dạng mất mặt gần chết này của hắn.

Đúng là Tô Tiện không hề tỉnh lại. Qua một hồi lâu, Sở Khinh Tửu đứng dậy, liếc nhìn chén thuốc trên bàn, thuốc đã nguội mất rồi không thể để Tô Tiện uống được nữa, phải nấu lại chén khác thôi. Hắn phất phất ống tay áo, chuẩn bị bưng chén xuống nhà bếp thì bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, ai đó gõ cửa phòng.

"Tiểu Sở." Là Tây Môn Nguyệt.

Sở Khinh Tửu cười khổ, không mấy tình nguyện đi ra mở cửa.

Mấy ngày vừa qua Tây Môn Nguyệt luôn ở bên cạnh chăm sóc Nam Trần. Thương thế Nam Trần rất nghiêm trọng, bà ấy cũng bận tối mắt tối mũi, đã mấy ngày rồi chưa nghỉ ngơi đàng hoàng, sắc mặt còn kém hơn trước. Bà ấy bước vào phòng liếc nhìn Tô Tiện một cái rồi quay đầu hỏi Sở Khinh Tửu: "Cô ấy chưa tỉnh à?"

"Không có dấu hiệu nào là sắp tỉnh cả." Sở Khinh Tửu lắc đầu, hỏi Tây Môn Nguyệt, "Nam Trần tiền bối thế nào rồi ạ?"

Nhắc đến Nam Trần, Tây Môn Nguyệt lo âu trùng trùng lắc đầu nói: "Những vết thương khác thì dễ chữa, chỉ có kinh mạnh trên hai chân đều đứt đoạn, ta phải đưa y về Tứ Phương Thành chữa trị, với bản lĩnh của thành chủ nhất định có thể khôi phục khả năng đi lại của y. Nhưng muốn trở về như trước chắc là chuyện không có khả năng." Bà ấy ngừng lại, thở dài nói tiếp, "Mặc kệ ra sao chỉ cần y còn sống là ta đã đủ thỏa mãn rồi."

"Nam Trần tiền bối sẽ khỏe lại thôi, dì Nguyệt đừng quá lo." Sở Khinh Tửu nghĩ ngợi một lúc nói, "Dì muốn về Tứ Phương Thành?"

"Ừ, chúng ta ở bên ngoài lâu như vậy cũng đã đến lúc quay về rồi." Tây Môn Nguyệt nói đến đây không kiềm được nhìn sang Tô Tiện, "Ta đã đồng ý với tiểu nha đầu này, cô ấy giúp ta tìm được Nam Trần, ta sẽ đưa ngọc bội cho cô ấy. Ta hỏi qua ý Nam Trần rồi, y cũng đồng ý giao ngọc bội. Lúc trước chúng ta không muốn giao ngọc bội ra chỉ vì sợ dẫn kẻ ác vào Tứ Phương Thành. Bây giờ ta đã biết mục đích các con muốn vào thành, với lại con còn là con trai Yến Chỉ Tâm, để các con vào thành cũng không hẳn là không thể."

Sở Khinh Tửu nghe đến tên Yến Chỉ Tâm thoáng ngẩn người nói: "Mẹ con..."

"Lâu rồi ta không gặp bà ấy, không biết bà ấy có muốn theo chúng ta trở về hay không." Tây Môn Nguyệt như có điều suy tư.

Sở Khinh Tửu lắc lắc đầu: "Mẹ con không về đâu, bây giờ chắc là bà ấy không còn muốn đi đâu nữa." Hắn không muốn nói nhiều về Yến Chỉ Tâm, nói tiếp, "Trong tay A Tiện có ngọc bội của mẹ con, nhưng vẫn còn thiếu một khối ngọc bội của Tứ Phương Thành, dì có biết nó đang ở đâu không ạ?"

Tây Môn Nguyệt gật đầu, "Ta vẫn luôn điều tra tung tích của bốn người bọn ta, về phần khối ngọc bội cuối cùng thì..."

Vẻ mặt bà ấy có chút khó coi. Sở Khinh Tửu nghi hoặc nhìn bà ấy nhưng chưa đợi bà ấy nói tiếp, cảm giác hoa mắt chóng mặt lại kéo đến. Hắn vội vàng dựa người vào bờ tường, Tây Môn Nguyệt tiến lên đỡ lấy hắn, sắc mặt bà ấy khẽ biến: "Hồn phách của con không thể tiếp tục ở trong thân thể nữa, con bị vậy bao lâu rồi?"

"Không lâu." Sở Khinh Tửu không muốn nói mình đã xuất hiện tình trạng này từ hôm qua rồi, hắn khựng lại, mỉm cười nói, "Mới hôm nay thôi."

Tây Môn Nguyệt dìu hắn ngồi xuống, vận pháp quyết, một lúc sau mới xem như bình thường lại một ít, hắn mở mắt nhìn Tây Môn Nguyệt nói: "Cảm ơn dì Nguyệt."

Tây Môn Nguyệt buông tay, nói: "Đừng vội cảm ơn ta."

Sở Khinh Tửu ngồi lặng người trên ghế, Tây Môn Nguyệt nói: "Kỳ hồn thuật đến bây giờ cũng sắp hết hiệu lực, hồn phách con vốn đã chịu tổn thương dưới địa cung, nếu lần này hồn phách rời khỏi thân thế lần nữa, thuật pháp phản phệ e là đến cả hình dạng của một hồn phách cũng khó mà duy trì."

Nghe vậy, Sở Khinh Tửu cũng hiểu sự nghiêm trọng của vấn đề. Hắn giữ im lặng hồi lâu, cuối cùng hỏi: "Sau khi hồn phách con rời thân thể thì sẽ ra sao?"

"Thi triển Kỳ hồn thuật lần này khiến con mất quá nhiều tâm lực rồi, sau khi hồn rời thể có thể sẽ tạm thời chìm vào giấc ngủ say."

Sở Khinh Tửu hỏi: "Bao giờ có thể tỉnh lại?"

Tây Môn Nguyệt không đáp.

Sở Khinh Tửu cũng đã đoán ra phần nào: "Là sau lần thi triển Kỳ hồn thuật tiếp theo sao?"

Tây Môn Nguyệt trầm ngâm giây lát, gật đầu: "Phải."

"..." Sở Khinh Tửu: "Có cách nào tỉnh lại sớm một chút nữa được không ạ?"

Tây Môn Nguyệt lắc đầu: "Lúc thi triển thuật pháp dưới địa cung ta đã nói với con rồi, thuật này tổn hại hồn phách rất nhiều, nếu không phải ở Tứ Phương Thành có cao thủ hộ pháp, cộng thêm thiên thời địa lợi..."

Sở Khinh Tửu ngắt lời Tây Môn Nguyệt, hơi uất ức nói nhỏ: "Thêm chút thời gian nữa được không ạ?"

Tây Môn Nguyệt chưa trả lời, Sở Khinh Tửu lại nói: "A Tiện còn chưa tỉnh, con không yên tâm."

"Con..." Tây Môn Nguyệt không khỏi nhíu mày, nhìn Sở Khinh Tửu hồi lâu, kiên quyết đáp, "Không được."

"Tiểu cổ nương ấy vì con vất vả đi đến nước này, nếu con hồn phi phách tán không phải phụ bạc tấm lòng của cô ấy?" Bà ấy nói tiếp, "Đại phu cũng nói rồi, cô ấy chỉ bị thương ngoài da thôi, không xảy ra chuyện gì đâu, đợi tịnh dưỡng đủ sẽ tỉnh lại thôi, con không cần quá lo lắng."

Sở Khinh Tửu biết Tây Môn Nguyệt nói không sai nhưng cho dù là thế hắn cũng không muốn ra đi.

Hắn muốn ở bên cạnh nàng, để đến khi nàng mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy là hắn.

Nhưng dường như không thể trở thành hiện thực rồi.

Hắn chỉ có thể tự thuyết phục mình, rồi tất cả sẽ ổn thôi, hắn sẽ tỉnh lại rất nhanh, đến lúc đó bọn họ sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.

Sở Khinh Tửu nói: "Dì Nguyệt, khoảng thời gian này dì có thể giúp con trông chừng A Tiện không? Thực lực nàng không yếu nhưng phiền phức luôn tới tìm nàng, Huyền Nguyệt Giáo và Vô Ưu Cốc nhất định sẽ tìm đến nhanh thôi, con lo nàng ấy không ứng phó nổi, đến lúc đó dì hãy giúp nàng ấy một tay." Hắn hơi khựng lại như đang đưa ra quyết định nào đó, nghiêm túc tiếp lời, "Nếu quá nguy hiểm thì hãy buông tay đi không cần đi Tứ Phương Thành gì nữa."

Tây Môn Nguyệt nhìn Sở Khinh Tửu, hắn cũng nhìn lại bà ấy, khẽ nở nụ cười.

"Ta đồng ý với con."

Ngày thứ năm sau khi đến Tĩnh Thành, Tô Tiện tỉnh lại.

Còn chưa mở mắt nàng đã ngửi thấy một mùi hương thanh khiết quen thuộc, là hương hoa mai.

Tô Tiện ở Không Thiền Phái một khoảng thời gian khá dài, Không Thiền Phái quanh năm phủ đầy tuyết trắng, hoa mai là loài duy nhất có thể nở trong phái, Tô Tiện rất có hiểu biết về loài hoa này.

Trong khoảnh khắc ấy, Tô Tiện có cảm giác như rằng mình đang ở Không Thiền Phái, rằng nàng vẫn còn là đệ tử Không Thiền Phái Chấp Minh Tông, nàng và Yêu Lan ở gian trúc tự 23, tiếng chuông vừa vang lên, các nàng sẽ đến hậu điện Chấp Minh Tông chép sách.

Nhưng cảm giác đó chỉ xuất hiện trong một khoảnh khắc, giây lát sau Tô Tiện nhớ ra Ma môn địa cung, nhớ ra cánh cửa Ma giới và Sở Khinh Tửu đến cứu mình. Nàng lập tức ngồi dậy, nhìn quanh quẩn một lượt, nàng đang ở trong một gian phòng hết sức bình thường. Trong phòng cái gì cần có đều có, không phải địa cung lạnh lẽo. Tô Tiện biết mình đã ra khỏi địa cung, căn phòng này nhìn có vẻ như nằm trong khách điếm. Mà khách điếm gần Ma môn địa cung nhất chỉ có thể là khách điếm ở Tĩnh Thành.

Vậy thì nơi nàng đang ở chính là Tĩnh Thành không sai. Tô Tiện lại quay đầu quan sát những chỗ khác, trên chiếc bàn cạnh cửa sổ có một bình hoa hình dạng rất tinh xảo, trong bình cắm hoa mai trắng, bên ngoài bông tuyết thấp thoáng tung bay, trong phòng hoa mai nở rộ.

Tô Tiện nhìn bình mai trắng hồi lâu, chợt hướng mắt nhìn xung quanh, tiểu hồ ly trắng đang nằm trên đầu giường nàng, ló mắt ra khỏi lớp chăn dày quan sát nàng. Trừ tiểu hồ ly, trong phòng không còn điểm nào kỳ lạ.

Chỉ không có mỗi Sở Khinh Tửu.

Tô Tiện thoáng nhíu mày, chống tay lên méo giường từ từ đứng dậy. Vết thương trên người đã được xử lý nhưng động một tí vẫn cảm thấy đau. Tô Tiện nén đau đứng dậy, mặc thêm y phục đẩy cửa phòng bước ra ngoài.

Khách điếm nhiều phòng như vậy, Tô Tiện vừa ra khỏi cửa đã không biết phải tìm người từ đâu.

Nàng đứng trước cửa lưỡng lự một lúc, cuối cùng quyết định xuống lầu tìm tiểu nhị.

Tiểu nhị thấy Tô Tiện đi xuống, biểu cảm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội vàng tiến lên nghênh đón, nói: "Phu nhân, cô tỉnh rồi à?!"

"Phu nhân?" Tô Tiện ngẩn người.

Tiểu nhị gật đầu: "Cuối cùng phu nhân cũng tỉnh rồi, mấy ngày nay Sở công tử lo lắng cho cô lắm, bây giờ cô tỉnh rồi chắc công tử ấy rất vui cho xem!"

Tô Tiện hiểu ngay, thì ra Sở Khinh Tửu mà mình gặp trong địa cung là thật chứ không phải nằm mơ. Nàng nóng ruột hỏi: "Người theo ta đến đây đó đâu rồi?"

Tiểu nhị ngạc nhiên như không hiểu Tô Tiện nói gì, đến khi nàng hỏi lại lần nữa tiểu nhị mới nghi hoặc nhìn nàng nói: "Chẳng phải Sở công tử ở trong phòng sao? Huynh ấy không có ở đó à?" Tiểu nhị không dám tin nói, "Không thể nào, mấy hôm nay Sở công tử chăm sóc phu nhân suốt, sắc thuốc nấu canh, chạy tới chạy lui, người khác muốn giúp thì huynh ấy không cho, sao có thể bỏ phu nhân một mình trong phòng?"

Thì ra trong những ngày nàng hôn mê Sở Khinh Tửu luôn ở bên cạnh nàng.

Sở Khinh Tửu mà tiểu nhị kể thật chẳng giống Sở Khinh Tửu nàng từng thấy.

Nàng nghĩ ngợi giây lát, lắc đầu nói: "Không có, ta không thấy huynh ấy."

Nàng không biết Sở Khinh Tửu đi đâu mất rồi, trong lòng hoảng loạn vô cớ, muốn ngay lập tức nhìn thấy hắn.

Hắn hồi phục rồi sao? Nhưng nàng chưa tìm đủ bốn miếng ngọc bội cơ mà, còn chưa đưa hắn vào Tứ Phương Thành, mọi chuyện có thể thuận lợi như vậy sao? Tô Tiện một bụng nghi vấn, đúng lúc này tiểu nhị ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, "Ai da" một tiếng, chỉ tay lên đó nói: "Vị đó cùng các cô đến đây đó, phu nhân hỏi bà ấy xem có lẽ sẽ  biết Sở công tử ở đâu thôi."

Tô Tiện nhìn theo hướng chỉ của tiểu nhị, Tây Môn Nguyệt đang đứng ở hành lang lầu hai, vừa trông thấy Tô Tiện, thần sắc bà ấy hơi biến, không ngờ Tô Tiện tỉnh lại vào lúc này. Tô Tiện không thèm để ý vết thương trên người, quay người đi lên lầu, nhìn Tây Môn Nguyệt nói: "Tây Môn tiền bối, Sở Khinh Tửu..."

"Ngươi theo ta." Tây Môn Nguyệt không cho nàng nói tiếp, bước lên dìu Tô Tiện, im lặng đưa nàng đến một căn phòng trên lầu hai.

Căn phòng đó nằm đối diện phòng của Tô Tiện, Tây Môn Nguyệt dừng trước cửa, nói với Tô Tiện: "Tiểu Sở ở trong."

Tô Tiện cất bước vào phòng, đúng thật là Sở Khinh Tửu đang đứng ở góc phòng nhưng cho dù đã gặp mặt Tô Tiện vẫn chẳng thể nào vui nổi.

Nàng muốn đi về phía Sở Khinh Tửu nhưng bước chân không tài nào nhấc lên được, nàng quay đầu nói với Tây Môn Nguyệt: "Sao huynh ấy lại... thành thế này?"

Sở Khinh Tửu đứng trước Tô Tiện ngay lúc này chỉ là hình dạng của một con rối, thần sắc cứng đờ đứng im một chỗ, không có chút phản ứng. Tô Tiện đứng trước mặt hắn hắn cũng chưa từng ngẩng đầu nhìn nàng một cái.

Tô Tiện gắt gao nhìn Tây Môn Nguyệt, mong chờ đáp án từ bà ấy. Tây Môn Nguyệt khẽ thở dài.

Bà ấy kể lại tất cả mọi chuyện diễn ra dưới địa cung và những ngày qua với Tô Tiện

Tô Tiện im lặng lắng nghe, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào, chỉ cắn môi dưới mãi đến khi Tây Môn Nguyệt nói xong, nàng thấp giọng hỏi: "Vậy hồn phách Sở Khinh Tửu đang ở đâu?" Ban đầu nàng có thể nhìn thấy hồn phách của hắn nhưng bây giờ chẳng thấy gì cả.

Tây Môn Nguyệt im lặng, tháo khối ngọc bội bên hông xuống, thấp giọng nói: "Nó ở đây." Bà ấy nhét ngọc bội vào tay Tô Tiện, "Hồn phách của nó bị tổn thương, sau khi rời khỏi thân thể sẽ tiến vào trạng thái ngủ say, ta để hồn phách nó vào trong khối ngọc bội này." Bà ấy lại nói, "Ngọc bội này của ta xem như là chìa khóa mở cửa Tứ Phương Thành, ngọc bội của Nam Trần cũng sẽ đưa cho ngươi nhưng hiện tại ngọc bội không nằm trên người y, khi nào y lấy được sẽ đưa cho ngươi."

Qua lời của Tây Môn Nguyệt, Tô Tiện được biết rằng hồn phách Sở Khinh Tửu đã bị tổn thương, chỉ khi tiến vào Tứ Phương Thành, tập hợp sức mạnh của người trong thành thi triển Kỳ hồn chi thuật lần nữa thì hắn mới có thể tỉnh lại. Bày ra trước mắt chỉ có mỗi con đường này. Nhưng cho dù gian nan nguy hiểm cỡ nào đi nữa nàng cũng nhất định phải cứu Sở Khinh Tửu.

Tô Tiện nắm chặt khối ngọc bội, cảm nhận hơi lạnh tỏa ra từ lòng bàn tay như nhiệt độ khi Sở Khinh Tửu chạm vào mình. Nàng ổn định cảm xúc, khẽ gật đầu, nhìn Sở Khinh Tửu xa xa một cái, hỏi Tây Môn Nguyệt: "Tây Môn tiền bối, không biết khối ngọc bội còn lại hiện tại đang ở đâu?"

Năm đó, bốn vị hành giả xuất thành, mỗi người mang trên mình một khối ngọc bội, tập hợp đủ bốn ngọc bội mới có thể mở cổng Tứ Phương Thành. Nhưng hơn hai mươi năm qua, bốn vị hành giả chưa hề tụ họp đầy đủ, cổng lớn Tứ Phương Thành cũng không hề mở ra. Trong bốn người họ Tô Tiện đã gặp ba người, còn một người vẫn chưa có tin tức.

Tây Môn Nguyệt biết Tô Tiện nhất định sẽ hỏi chuyện này, bà ấy nhanh chóng đáp: "Người cuối cùng ấy tên Đông Phương Vũ, là người lớn tuổi nhất trong bốn người bọn ta nhưng theo ta được biết, y đã chết rồi."

"Chết rồi?" Tô Tiện ngờ vực nói, "Vậy ngọc bội..."

"Ngọc bội vẫn còn." Tây Môn Nguyệt bất giác cau mày, ngừng một lát rồi nói tiếp: "Đông Phương Vũ bị người của Quỷ Môn ám sát, khối ngọc bội đó đang nằm trong tay Quỷ Môn." Bà ấy nghiêm túc nhìn Tô Tiện như muốn quan sát biểu cảm của nàng, nói tiếp: "Lúc trước ta có điều tra về chuyện này, nếu tình báo của ta không sai khối ngọc bội đó hiện nằm ở một phân đường của Quỷ Môn ở Lâm Thành."

Tô Tiện nhíu mày, thanh âm lạnh lẽo nói: "Lại là Quỷ Môn."

"Phải." Tây Môn Nguyệt gật đầu, "Có lẽ từ ban đầu Quỷ Môn đã có ý với Tứ Phương Thành, sau đó ta và Nam Trần từng bị Quỷ Môn theo dõi. Khi xưa ta trọng thương được Diệp Thiện đưa về Thiên Cương Minh cũng là do Quỷ Môn ban tặng." Nhắc đến chuyện này, ngữ khí bà ấy càng thêm lạnh lẽo. Một lúc sau bà ấy tiếp lời: "Nhưng phân đường của Quỷ Môn không phải dạng vừa, năm đó ta định trà trộn vào nhưng thất bại, hình như Quỷ Môn phái rất nhiều cao thủ canh giữ ở đó."

Dường như Tô Tiện chỉ nghe câu trước của Tây Môn Nguyệt, nàng thấp giọng nói: "Tây Môn tiền bối, chắc ta phải về Không Thiền Phái một chuyến, sau đó sẽ đi Lâm Thành, thương tích của Nam Trần tiến bối còn chưa khỏi, hai người cứ ở lại đây tịnh dưỡng một thời gian, sau khi lấy được ngọc bội ta sẽ đến tìm hai người."

Tây Môn Nguyệt không khỏi ngạc nhiên, hỏi: "Ngươi thật sự muốn đi?"

"Đợi vết thương lành lại đôi chút ta sẽ xuất phát." Tô Tiện gật đầu, vết thương này không có ảnh hưởng quá lớn đến hành động của nàng là được.

"Quá nguy hiểm rồi, vết thương ngươi còn chưa khỏi, đi đến đó chẳng phải..." Tây Môn Nguyệt muốn ngăn cản nhưng Tô Tiện chỉ mỉm cười nói, "Tiền bối yên tâm, ta không mang tính mạng của mình và Sở Khinh Tửu ra đùa giỡn đâu. Lần này đi chỉ muốn về Không Thiền Phái chuẩn bị một chút, phải nghe ngóng kỹ lưỡng tình hình bên Quỷ Môn thì mới ra tay được, ta cần điều tra một vài chuyện." Lúc nói những lời này vẻ mặt Tô Tiện rất bình thản nhưng trong lòng gấp gáp không gì bằng, chỉ cần nhìn thấy gương mặt không biểu cảm của con rối là nàng nhớ tới lời của tiểu nhị và Tây Môn Nguyệt nói trước đó.

Sở Khinh Tửu vì nàng thiếu chút hồn phi phách tán, lại thức đêm thức hôm chăm sóc nàng. Còn nàng không biết gì cả, sau khi tỉnh lại mới biết hắn đã vì mình làm nhiều chuyện như vậy.

Nàng rất muốn gặp Sở Khinh Tửu, muốn nói chuyện với hắn. Hiện tại chỉ muốn ngay tức khắc xông vào Quỷ Môn lấy ngọc bội sau đó mở cổng Tứ Phương Thành.

Nhưng lý trí nói với nàng đó là điều không thể, nàng phải làm tốt chuẩn bị, đảm bảo không xảy ra bất cứ sơ sót nào.

Nàng ép bản thân phải thật bình tĩnh.

Những ngày sau, Tô Tiện thay thuốc uống thuốc đúng giờ, tịnh dưỡng thân thể thật tốt. Vốn dĩ vết thương do yêu thú dưới địa cung cắn rất sâu mới dẫn đến nàng mất máu và chìm vào hôn mê. Bây giờ nàng đã tỉnh lại chứng tỏ thương thế không quá đáng ngại nữa, chỉ cần nghỉ ngơi hơn mười ngày là có thể hoạt động lại như bình thường.

Tô Tiện nhanh chóng cáo biệt Tây Môn Nguyệt và Nam Trần.

Thương thế của Nam Trần nặng hơn Tô Tiện rất nhiều, tạm thời vẫn chưa động đậy được, Tây Môn Nguyệt và Nam Trần không thể đi cùng nàng. Họ sẽ tiếp tục ở lại trong thành như trước đó đã nói. Tô Tiện cũng không muốn rước lấy phiền toái cho hai người nên sau khi lấy được khối ngọc bội cuối cùng rồi hãy đến tìm họ, cùng nhau đi Tứ Phương Thành.

Tô Tiện dắt ngựa chuẩn bị lên đường, Tây Môn Nguyệt đứng ở ngưỡng cửa khách điếm, do dự một lúc mới nói với Tô Tiện: "Ngươi đến Quỷ Môn tìm ngọc bội nhất định sẽ kinh động rất nhiều người, thời nay thiên hạ loạn thế phức tạp, không biết Vô Ưu Cốc và Quỷ Môn có âm mưu gì. Ngươi cứ thế qua đó chẳng khác nào lấy sức một người đối địch với hai đại thế lực bọn chúng, ngươi không sợ?"

"Đương nhiên là sợ." Tô Tiện không phủ nhận, nàng sợ mình không thể thuận lợi đoạt lấy ngọc bội. Tây Môn Nguyệt nhìn nàng hồi lâu, nói: "Thật ra trước khi Tiểu Sở hôn mê có nhờ ta chuyển lời với ngươi."

"Nó biết sắp tới ngươi sẽ gặp vô vàn gian nguy, nó muốn ta nói với ngươi nếu thật sự quá nguy hiểm vậy thì bỏ cuộc đi, không cần đến Tứ Phương Thành nữa." Tây Môn Nguyệt nói.

Tô Tiện nhíu mày, cũng không rõ đang nghĩ điều gì. Nàng nói nhỏ: "Thật đúng là phong cách của huynh ấy nhưng ta sẽ không nghe theo đâu."

Tây Môn Nguyệt không quá kinh ngạc trước phản ứng của nàng, "Ta biết nhất định không khuyên được ngươi." Tô Tiện nhất quyết muốn đến Quỷ Môn lấy ngọc bội giống như ngày đó Sở Khinh Tửu nhờ bà ấy thi triển Kỳ hồn thuật cứu Tô Tiện vậy, đều không hề do dự, đều không cho phép từ chối.

Tây Môn Nguyệt không nói nhiều thêm, chỉ gật đầu: "Bảo trọng."

- Hết chương 75 -

Editor: Còn khoảng 30c nữa là end rồi. Thật sự có hơi không nỡ. -.-

Tạm biệt Tiểu Sở! Hẹn gặp lại vào 1 chương không xa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện