Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

Vẻ mặt Túc Thất rất nghiêm túc, Thành chủ Tứ Phương Thành cuối cùng cũng nghiêm túc lắng nghe.

"Nếu ta không đoán nhầm, người của Vô Ưu Cốc muốn phục sinh Ma quân Hòa Anh thì trước tiên phải tìm tới Tứ Phương Thành, có Tứ Phương Thành mới có cách phục sinh hắn." Thanh âm Túc Thất nặng nề, hai mắt gắt gao nhìn người sau bức màn, thấp giọng nói tiếp: "Sự trở lại của Sở Khinh Tửu đủ để chứng minh Tứ Phương Thành có năng lực làm người chết sống lại."

Thành chủ im lặng hồi lâu, y đánh giá Túc Thất qua bức màn che, lâu sau mới đáp: "Ý ngươi là Tứ Phương Thành không thể nào đứng ngoài cuộc?"

"Có lẽ." Túc Thất đảm nhiệm chức Minh chủ Thiên Cương Minh bao nhiêu năm, một gương mặt không phân biệt đâu là hỉ đâu là nộ, thoạt nhìn uy nghiêm chẳng kém Thành chủ Tứ Phương Thành. "Có lẽ từ lúc bắt đầu Tứ Phương Thành đã nằm gọn trong kế hoạch của bọn chúng."

Thành chủ Tứ Phương Thành nghe vậy bỗng nhiên bật cười.

Tiếng cười rất nhanh cũng chấm dứt, y đổi giọng điệu, nhàn nhạt nói: "Tứ Phương Thành đã lâu không màng thế sự, việc này cần phải suy nghĩ kỹ lưỡng, Thiên..."

"Thiên Cương Minh." Thấy y hơi ngập ngừng, Sở Khinh Tửu nhỏ giọng nhắc nhở.

Thành chủ nói tiếp: "Minh chủ Thiên Cương Minh cứ ở lại trong thành trước, đợi chúng ta thương lượng xong sẽ cho ngươi một đáp án."

Túc Thất gật đầu: "Cũng được."

Sở Khinh Tửu và Tô Tiện đứng bên cạnh nghe cuộc đối thoại này suốt từ nãy đến giờ, Tô Tiện bất giác nhớ đến những ngày mình còn ở Huyền Nguyệt Giáo, bọn họ kể với nàng về vị Minh chủ Thiên Cương Minh Túc Thất này. Túc Thất bao giờ cũng làm ra dáng vẻ chính trực như thay trời hành đạo khiến các yêu ma trong giáo rất bất mãn.

Bây giờ xem ra, hình dung của giáo chúng bọn họ không sai lắm so với thực tế. Túc Thất là tới nhờ Tứ Phương Thành giúp đỡ nhưng vẫn là dáng vẻ cương trực, bất khuất đó.

Cuộc đối thoại của cả hai kết thúc, Thành chủ bảo người đưa Túc Thất đi nghỉ ngơi. Trên người hắn vốn bị thương, bên cạnh đó cũng nhìn ra Thành chủ có chuyện muốn nói với hai người Tô Tiện nên không khách sáo, nhanh chóng theo người rời đi. Sau khi hắn đi khuất, Thành chủ Tứ Phương Thành mới bước ta từ sau bức màn.

Ngoài dự liệu của Tô Tiện đó là, Thành chủ Tứ Phương Thành trông còn rất trẽ, tướng mạo nhìn không quá ba mươi tuổi, rất giống Thu Đường. Y bước ra, ánh mắt dừng trên người Tô Tiện, thần sắc lạnh nhạt khiến người ta bất giác có cảm giác e sợ.

Tô Tiện nghênh đón ánh mắt của Thành chủ Tứ Phương Thành, không tránh không né, nhưng khi bước chân y càng đến gần, Tô Tiện vẫn thoáng căng thẳng.

Trên người y có một loại sức mạnh cường đại khiến người ta không dám thở mạnh, y bước tới một bước là lòng Tô Tiện càng nặng nề hơn một chút, chẳng khác nào đang đạp lên tim nàng đi.

Không một ai dám lơi là trước ánh nhìn của y.

"Ngươi là Tô Tiện?" Y nhìn nàng hồi lâu, hỏi.

Tô Tiện gật đầu.

Sở Khinh Tửu khẽ nắm lấy tay nàng, lòng bàn tay hắn lạnh ngắt nhưng lại tạo cho người ta cảm giác an tâm lạ thường. Tô Tiện đón nhận uy áp bức người của Thành chủ, thấp giọng nói: "Đa tạ Thành chủ ra tay cứu Sở Khinh Tửu."

Thành chủ bỗng bật cười.

Lúc y không cười nhìn rất đáng sợ, khi cười lên cảm giác đó vẫn không tốt lên được bao nhiêu, có lẽ đây chính là cảm giác thiên thần mang lại cho con người. Tô Tiện cảm thầy rằng y đang cười nhưng cảm xúc, tình cảm vẫn vậy, không có gì thay đổi. Y lắc lắc đầu, nói: "Không phải chỉ mình ngươi muốn ta cứu hắn, còn có A Nguyệt và Nam Trần."

Thành chủ ngưng lại một chút, thoáng nhướng mày, sau đó chìa tay về phía Tô Tiện.

Tô Tiện và Sở Khinh Tửu đồng loạt đơ ra. Bàn tay Thành chủ rơi lên vai Tô Tiện.

Sở Khinh Tửu nghiêm mặt nhìn hành động của Thành chủ, hỏi khẽ: "Thành chủ phát hiện ra gì rồi sao?"

"Phải, nhưng ta vẫn chưa chắc chắn." Thành chủ khép mắt lại, có lẽ đang dùng thần lực thăm dò khí tức trên người Tô Tiện. Nét mặt Tô Tiện và cả Sở Khinh Tửu nặng nề, hai người nhìn nhau, trong mắt cả hai đều hiện ra nét căng thẳng.

Tuy trong lòng mỗi người đã có dự đoán đại khái về thân phận Tô Tiện nhưng cũng chỉ đoán thôi, chưa đến phút cuối không biết được là đúng hay sai. Nếu quả thật trên trên người Tô Tiện có bí mật liên quan đến cánh cửa Ma giới, vậy thì bọn họ sắp bị cuốn vào vòng phong ba khó lường, những chuyện mà họ sắp đối mặt tuyệt đối không đơn giản.

Khi hai người đang quay cuồng trong vô vàn suy tư, Thành chủ Tứ Phương Thành mở mắt ra.

"Thành chủ, thế nào rồi?" Sở Khinh Tửu không nhịn được hỏi.

Thành chủ lắc đầu, thở dài nói: "Không đúng."

"Cái gì ạ?" Tô Tiện không hiểu, Sở Khinh Thử càng không hiểu.

Thành chủ Tứ Phương Thành rút tay về, sau đó lui lại chừng nửa bước chân, dùng ánh mắt kỳ lạ đánh giá Tô Tiện. Mãi đến khi Sở Khinh Tửu sắp không kiên nhẫn nổi nữa, y mới lên tiếng: "Trên người cô ấy có khí tức của Vạn linh ma tâm."

Thần sắc của Tô Tiện vẫn rất bình tĩnh, thật ra trong lòng nàng đã sớm có dự tính xấu nhất rồi. Bởi vậy khi nghe Thành chủ kết luận như thế nàng không chút kinh ngạc.

Sở Khinh Tửu lại không được bình tĩnh như vậy, đoán là một chuyện nhưng chấp nhận sự thật là một chuyện khác. Bây giờ ai nấy cũng nuôi ý đồ với cánh cửa Ma giới, vạn linh ma tâm lại có liên quan tới Tô Tiện, tiếp theo chắc chắn sẽ xảy ra những chuyện không tốt đẹp gì. Hắn hỏi: "Thành chủ vừa nói "không đúng" nghĩa là gì?"

"Ta nói không đúng là vì cảm giác không đúng." Thành chủ trầm ngâm giây lát, "Ta từng bị ma khí của Vạn linh ma tâm nhập thân nên hiểu rất rõ về nó. Một khi vạn linh ma tâm tiếp xúc với người ngay tức khắc ma khí sẽ len lỏi vào thân thể người đó, khống chế tâm trí người ta, là một vật chí tà. Nếu cô ấy thật sự là vạn linh ma tâm thì Tứ Phương thành giờ phút này cũng không yên bình như vậy."

Sở Khinh Tửu nuôi chút hy vọng: "Cho nên nàng ấy không phải vạn linh ma tâm có đúng không?"

Thành chủ Tứ Phương Thành liếc nhìn hắn một cái, đáp: "Cũng không phải."

Sở Khinh Tửu: "..." Bởi vậy hắn không thích người chỉ nói một nửa bỏ một nửa.

Thành chủ Tứ Phương Thành thở dài, nói hết lời còn dở dang: "Có lẽ cô ấy do vạn linh ma tâm hóa thành." Y quay đầu nhìn Tô Tiện, dường như chìm ra một miền ký ức xa xôi nào đó, hồi lâu mới thấp giọng nói tiếp, "Ta vừa nói ta rất hiểu Vạn linh ma tâm, tuyệt đối không nhận nhầm."

"Nhưng phần sức mạnh tà ác trên người cô ấy không rõ vì đâu biến mất rồi." Nói đến đây, không khỏi sinh ra chút nghi hoặc, "Như bị sức mạnh nào đó tịnh hóa(*) mất, không thấy tăm hơi đâu nữa. Trong người cô ấy có phần sức mạnh tinh nguyên mà năm đó chúng ma bị thiêu đốt dưới vực sâu Thất Hải để lại, duy nhất chỉ không có ma khí."

(*)Giải thích cho những ai không hiểu, nó như kiểu thanh lọc, làm sạch vậy đó.

Y cau mày, lẩm nhẩm nói: "Rốt cuộc là ai... tịnh hóa ma khí rồi..."

Sở Khinh Tửu đã hiểu ý Thành chủ nói nhưng cách nói chuyện dài dòng lại không rõ ràng của y khiến Sở Khinh Tửu nóng ruột gần chết. Hắn hỏi: "Vậy A Tiện thật sự là vạn linh ma tâm biến thành? Trên người nàng bây giờ không có ma khí có phải không được tính là ma? Còn cánh cửa Ma giới..." Hắn chỉ nói một nửa thì dừng lại. Hôm ấy dưới Ma môn địa cung, Tô Tiện mở cánh cửa Ma giới, hắn cũng chính mắt nhìn thấy. Như Thành chủ Tứ Phương Thành nói, trên người Tô Tiện không có ma khí nhưng cuối cùng vẫn có thể mở cánh cửa Ma giới đấy thôi.

Trái lại, Thành chủ không để ý đến vấn đề này. Y thấp giọng nói: "Rốt cuộc là ai đã tịnh hóa ma khí trong cơ thể cô ấy?"

Y chăm chú quan sát Tô Tiện, "Không ngờ, cơ duyên trùng hợp có thể khiến vạn linh ma tâm hóa thành người."

Dưới cái nhìn của Thành chủ, trong lòng Tô Tiện có một loại tư vị kỳ quái.

Thuở nhỏ, nàng không có cha mẹ, ký ức bắt đầu từ khi Giáo chủ Huyền Nguyệt Giáo nhặt nàng về. Nàng không biết cha mẹ mình là ai, nhưng nàng biết mình không giống với chúng ma trong Huyền Nguyệt Giáo. Nàng cứ nghĩ dù bản thân chưa từng gặp cha mẹ nhưng ít nhất họ vẫn tồn tại.

Mãi đến bây giờ, nàng mới ngộ ra một điều rằng thì ra tất cả mọi thứ đều không giống những gì mình tưởng tượng.

Thành chủ Tứ Phương Thành nói nàng là vạn linh ma tâm, nàng là vật tà ác mà quần ma đã để lại dưới vực sâu Thất Hải.

Nhân duyên trùng hợp thế nào nàng hóa thành người, có cuộc đời của con người, có thất tình lục dục.

Nhưng cảm giác này bắt đầu không chân thực, nàng rõ ràng không có bất cứ thứ gì không giống người bình thường, thậm chí nàng thầm nghĩ phải chăng Thành chủ Tứ Phương Thành nhận nhầm rồi.

Dường như cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Tô Tiện, Thành chủ Tứ Phương Thành chợt nói với Tô Tiện: "Ngươi theo ta."

Tô Tiện ngẩn ra rồi gật đầu.

Sở Khinh Tửu đi theo bên cạnh Tô Tiện, thấy nàng hoảng loạn, không yên, hắn kéo kéo bàn tay nàng, nói nhỏ bên tai Tô Tiện: "Ta ở bên muội đây."

Mọi tâm tư của Tô Tiện bị một câu của Sở Khinh Tửu kéo về, nàng nhếch môi mỉm cười, nắm bàn tay Sở Khinh Tửu.

Mười ngón tay đan vào nhau, hai người bước theo Thành chủ Tứ Phương Thành ra khỏi lầu các, vòng sang một hướng khác trong thành.

Chỗ bọn họ đang đi tới nằm trên đoạn đường đã đi qua khi đến đây. Ba người đi được một lúc thì bắt gặp Tây Môn Nguyệt.

Tây Môn Nguyệt hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Tô Tiện và Sở Khinh Tửu: "Các ngươi... khi nào..."

"Vừa đến, A Nguyệt tới đúng lúc lắm, theo ta đến Luyện Hồn Đường." Thành chủ không muốn phí lời, trực tiếp đề nghị.

Có vẻ Tây Môn Nguyệt đã hiểu ý Thành chủ, bà ấy ngập ngừng nhìn Tô Tiện một cái, nhíu mày nói: "Thành chủ, cô ấy là..."

"Có lẽ vậy, nên ta phải đưa bọn họ tới Luyện Hồn Đường đích thân xác nhận." Thành chủ đáp.

Tây Môn Nguyệt gật đầu, đồng hành cùng bọn họ. Rất nhanh sau đó, họ dừng chân trước một lầu gác đen ngòm ở hậu viện Tứ Phương Thành.

Tô Tiện biết, nơi này chính là Luyện Hồn Đường mà Tây Môn Nguyệt từng nhắc tới. Bà ấy nói phải thi triển Kỳ hồn thuật ở trong Tứ Phương Thành để hồn phách Sở Khinh Tửu thuận lợi quay về thân thể, bởi ở đây có Luyện Hồn Đường. Luyện Hồn Đường khác những nơi khác ở chỗ nó tập hợp đủ thiên địa linh khí, thi triển Kỳ hồn thuật sẽ càng thuận lợi hơn, linh khí ở đây có thể bảo vệ hồn phách, huống chi nếu tu luyện ở nơi này thì thành công có khi còn gấp bội công sức bỏ ra.

Thành chủ Tứ Phương Thành mở cửa, dẫn mọi người vào trong.

Khung cảnh trong lâu không khác mấy so với những nơi khác nhưng trong mắt Tô Tiện lại rất không giống.

Tô Tiện từng theo Thư Vô Tri tu hành tâm đ*o, có thể nhìn thấy những thứ người khác không nhìn thấy. Giờ phút này, trong Luyện Hồn Đường, kim sắc hội tụ khắp nơi chiếu sáng đại sảnh rộng lớn, không cần đèn nến gì cả. Những chấm sáng nho nhỏ bay lượn trên không trung như đom đóm, Tô Tiện chưa từng thấy cảnh tượng nào mỹ lệ diệu kỳ như thế.

Trông thấy vẻ mặt dị thường của Tô Tiện, Thành chủ hơi ngạc nhiên hỏi: "Ngươi nhìn thấy?"

Tô Tiện không giấu giếm, gật đầu.

"Đó là bí mật của nơi này." Thành chủ Tứ Phương Thành không có ý muốn che giấu với Tô Tiện, y nói thêm vài câu, Sở Khinh Tửu bên cạnh chợt lên tiếng: "Những đốm sáng này là... linh khí?"

"Phải." Thành chủ gật đầu, "Ngươi nhờ Kỳ hồn thuật trở lại thân người nhưng nói cho cùng vẫn là thân hồn phách nên ngươi mới nhìn thấy chúng." Y giải thích tiếp, "Đây là thiên địa linh khí, chúng giống như cảnh giới tu vi mà các người hay nói, tu vi các ngươi có là do thiên địa linh khí chuyển hóa thành."

Nói đến đây, Thành chủ nhìn Tô Tiện nói: "Ở đây ta có thể xác định ngươi có phải vạn linh ma tâm không."

Cùng lúc đó, Sở Khinh Tửu và Tô Tiện cũng chú ý đến điểm kỳ lạ.

Kim quang lấp lánh bay múa khắp nơi, chiếu sáng mọi góc tối trong căn phòng.

Chỉ có một nơi, không có gì cả.

Xung quanh Tô Tiện, ảnh đạm trống trơn.

Những đốm sáng kia như sợ phải tiếp xúc với Tô Tiện, chúng hết né rồi tránh, cố gắng cách nàng một khoảng thật xa.

"Trên người vạn linh ma tâm có sức mạnh của vạn ma, những linh khí bình thường này không dám đến gần ngươi." Thành chủ Tứ Phương Thành khẽ thỏ dài, thấp giọng nói.

Tô Tiện cụp mắt không nói, chuyện đến nước này nàng không có cách nào phủ nhận mình chính là vạn linh ma tâm.

- Hết chương 88 -
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện