Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
Hai người lặng lẽ ôm nhau trong đình một lúc lâu không ai nói gì thêm. Tô Tiện rất ít khi khóc, Sở Khinh Tửu thấy nàng khóc thì luống cuống tay chân cả lên, hắn đau lòng ôm nàng nhỏ giọng an ủi.
Hồi lâu sau, Tô Tiện mới ngừng khóc.
Nàng vừa ngưng nước mắt đã ngay lập tức trở về dáng vẻ bình đạm như thường ngày tựa hồ người vừa khóc nức nở kia và nàng của bây giờ không phải cùng một người.
"Sở Khinh Tửu." Giọng Tô Tiện sau một trận khóc vừa rồi thì khàn đi một chút. Sở Khinh Tửu nghe nàng gọi thì gật đầu, dịu dàng nói: "Muội nói đi, ta nghe này."
Tô Tiện không đáp nay, qua một lúc nàng nói: "Ta đã nhớ ra thân phận của mình rồi."
"Các huynh nói đúng, ta là Vạn linh ma tâm." Giọng Tô Tiện càng nói càng trầm thấp. Trong màn đêm, đôi mắt đen nhánh của nàng càng thêm lấp lánh, "Vạn ma ở vực sâu Thất Hải dùng tinh huyết đời mình đổi lấy sự xuất hiện của ta, vì thế cả đời này ta chỉ sống vì hy vọng của họ, huynh hiểu chứ?"
Sở Khinh Tửu không nói, hắn ngưng mắt nhìn Tô Tiện tựa như muốn nhìn thấu đáy lòng nàng.
Hắn hiểu Tô Tiện nói gì chứ nhưng không thể nào đứng dưới tư cách bản thân để lý giải ý của nàng.
Cũng như hắn từng hỏi Mộ Sơ Lương trước đây, Mộ Sơ Lương xuất thân từ Mộ gia là thủ lĩnh của Bát đại thế gia, từ khi còn rất nhỏ hắn đã phải sống vì thiên hạ chính đạo, mọi thứ mà hắn tu hành chỉ để có thêm tư cách ra sức vì chính đạo, hắn làm tất cả mọi chuyện chỉ vì thiên hạ, ngoài ra, hắn tồn tại không còn vì mục đích nào khác.
Và hiện tại, có lẽ Tô Tiện cũng như vậy.
"Hy vọng của chúng ma là gì?" Trong giọng nói Sở Khinh Tửu mang theo chút mỏi mệt.
Tô Tiện nhìn thẳng vào hai mắt Sở Khinh Tửu nói: "Tìm Ma quân, chấn hưng Ma giới."
Sở Khinh Tửu đã hiểu vì sao Tô Tiện cứ mãi trốn tránh mình, vì sao giả vờ không quen biết hắn, muốn để hắn đi.
Bởi vì Tô Tiện biết rằng hai người không thể đi cùng một con đường nữa.
Thân là thiếu gia của Sở gia trong Bát đại thế gia chính đạo, Sở Khinh Tửu không thể đứng nhìn Tô Tiện tìm Ma quân trở về, chấn hưng Ma giáo mà ngồi yên không quản. Còn Tô Tiện, mục đích mà nàng tồn tại chính là như thế, nàng gánh trên vai tính mạng của vô vàn chúng ma dưới vực sâu Thất Hải, nàng không thể vứt bỏ mục đích tồn tại của mình.
Đã như vậy, các nàng phải làm sao đây? Bình thường Sở Khinh Tửu rất lắm chiêu nhưng đối diện với vấn đề nan giải này hắn cũng không nghĩ ra cách giải quyết thích hợp nào.
"Ta thật hy vọng, lúc ấy ở Tứ Phương Thành ta đừng nhớ ra gì cả." Im lặng hồi lâu, Tô Tiện nhắm mắt thấp giọng nói.
Một câu như than thở, mãi chẳng thể tan đi. Sở Khinh Tửu nhìn ngắm gương mặt nghiêng nghiêng của nàng, hắn cảm thấy sức lực toàn thân đều tan biến cả, muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói gì. Hắn nghiêm túc nhìn nàng, nghiêm túc suy nghĩ.
Tô Tiện mở mắt lần nữa, nhìn sang Sở Khinh Tửu nói: "Khuya rồi, nên về thôi."
"A Tiện." Tô Tiện quay người định rời đi thì Sở Khinh Tửu nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay nàng.
Tô Tiện quay đầu, Sở Khinh Tửu hơi khom người, đôi môi lạnh lẽo mà mềm mại dán lên môi Tô Tiện.
Tô Tiện ngẩn ra, đến khi cảm nhận được cơ thể Sở Khinh Tửu đang khẽ run lên nàng chủ động đưa tay ôm lưng hắn, dịu dàng đáp lại nụ hôn ấy. Hơi thở hai người vấn vít bên nhau, những lọn tóc rũ xuống đan vào nhau, tựa hồ muốn day dưa đến ngân hà tan biến, thiên hoang địa lão.
Hồi lâu sau, Sở Khinh Tửu mới buông Tô Tiện ra, hắn cúi đầu nhìn vào mắt nàng, nghiêm chỉnh nói: "Ít nhất... Ít nhất ta cũng biết những chuyện này rồi, muội không cần buồn bã một mình nữa phải không?"
"Sở Khinh Tửu..."
"A Tiện, ta sẽ nghĩ cách mà, sẽ có cách thôi." Sở Khinh Tửu nắm chặt bàn tay Tô Tiện, thấp giọng nói, "Mặc kệ tương lai ra sao, bây giờ chúng ta ở bên nhau là được rồi. Tương lai sẽ còn xảy ra nhiều chuyện hơn nữa nói không chừng có cơ hội xoay chuyển tình thế thì sao? Muội là Vạn linh ma tâm, có khi ta cũng là ma gì đó chuyển thế không chừng, tới lúc đó ai chính ai tà không biết được đâu."
"Còn chưa tới lúc phải đẩy ta ra đâu A Tiện à." Sở Khinh Tửu thở dài nói.
Hắn vốn chẳng sợ gì cả nhưng mấy ngày nay Tô Tiện không chịu để ý tới hắn, toàn dùng ánh mắt cực kỳ xa lạ nhìn hắn, hắn biết sợ thật rồi, trước giờ chưa từng thấy sợ như vậy.
Tô Tiện nghe hắn nói vậy thì mím môi lắc đầu nói: "Đừng có nói bậy, huynh không phải ma."
"Hả?" Sở Khinh Tửu thấy kỳ lạ nhìn Tô Tiện, không hiểu sao nàng lại phản ứng kịch liệt như vậy.
Nhưng cuối cùng Tô Tiện thật sự không đẩy Sở Khinh Tửu rời xa mình nữa. Đêm đã khuya lắm rồi, ngàn sao lấp lánh trên bầu trời, đèn lồng nhấp nháy bên ngoài đình. Tô Tiện nhìn trời một lúc, nắm tay Sở Khinh Tửu quay về khách điếm.
Hai người đã nói sạch bách mọi chuyện ra với nhau cả, tuy tâm sự còn trùng trùng nhưng giữa cả hai không còn khoảng cách và trầm mặc như trước. Thân thể Sở Khinh Tửu còn chưa khỏe hẳn, miễn cưỡng chống đỡ tinh thần nói chuyện với Tô Tiện, mãi đến khi quay về khách điếm cuối cùng hắn cũng không chống chịu nổi nữa, Tô Tiện thấy vậy bèn nhanh chóng dìu hắn lên giường bảo hắn đi ngủ sớm, còn nàng phải về phòng xử lý chuyện trong Huyền Nguyệt Giáo rồi. Nhưng Tô Tiện vừa quay lưng, Sở Khinh Tửu lại tóm lấy tay nàng.
Tô Tiện quay đầu nhìn Sở Khinh Tửu, sắc mặt hắn hơi đỏ nhưng sống chết không chịu buông tay, hai mắt nhìn chằm chằm nàng.
Tô Tiện trông thấy ánh mắt như cô vợ nhỏ có lời mà lưỡng lự chẳng nói nàng bỗng hiểu ý ngay. Tô Tiện chớp mắt, cúi người hôn lên trán hắn, thanh âm dịu dàng nói: "Ta về trước đây."
Sở Khinh Tửu ngơ ngác trước nụ hôn bất ngờ của nàng, quên cả túm chặt tay nàng, hắn ho nhẹ một cái, ánh mắt trôi lạc tới nơi nào như không trông thấy Tô Tiện đứng đó nữa. Hắn khựng lại một lúc rồi nói: "... Ta không có ý này."
Tô Tiện biết nàng hiểu nhầm ý người ta mất rồi, nhưng khi thấy gò má đang đỏ ửng lên của Sở Khinh Tửu nàng không kìm được mỉm cười, đâm lao phải theo lao, cúi đầu hôn một cái lên môi hắn, thấp giọng nói: "Vậy là cái này à?"
Đổi lại là Sở Khinh Tửu cắn nhẹ một phát lên môi nàng. Sở Khinh Tửu trừng mắt nhìn Tô Tiện, giận dỗi nói: "Muội cố ý!"
"Thế huynh định nói gì?" Tô Tiện nhịn cười hỏi
Lúc này Sở Khinh Tửu mới nhớ ra có chính sự, đằng hắng một tiếng nói: "Ngày mai muội còn tới đây nữa không?"
Thì ra cái mà Sở Khinh Tửu lằng nhằng muốn hỏi lâu như vậy là cái này à. Nàng gật đầu nói: "Tới."
Ban đầu nàng còn hơi do dự nhưng càng nói chuyện với Sở Khinh Tửu nàng càng không nỡ, cho dù sự tình đã ra như vậy nàng cũng không muốn bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để ở bên cạnh hắn. Như Sở Khinh Tửu nói có lẽ sẽ có chuyển biến tốt hơn thôi, có lẽ đây không hẳn là cục diện không thể phá vỡ.
Nghĩ vậy, Tô Tiện lại mỉm cười, bảo Sở Khinh Tửu cứ yên tâm rồi quay người rời khỏi phòng.
Trong suốt quá trình ấy, Sở Khinh Tửu đều nhìn Tô Tiện, hắn thu hết mỗi một biểu cảm của nàng vào trong lòng nhưng không hỏi thêm gì khác.
Hắn vốn muốn hỏi mấy ngày qua bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi, ma giáo bọn họ muốn làm gì với chính đạo, tại sao bọn họ lại nhốt hắn ở đây, còn rất nhiều chuyện hắn muốn hỏi cho rõ nhưng hắn không muốn hỏi ngay thời điểm bày, điều hắn có thể làm là tin tưởng Tô Tiện.
Sáng ngày hôm sau, Sở Khinh Tửu thức dậy từ rất sớm.
Tinh thần Sở Khinh Tửu cực kỳ tốt, vết thương hồi phục cũng rất tốt. Lúc Ngưng Nhi bê đồ ăn sáng vào cho hắn, hắn chẳng còn bám theo cô bé truy hỏi tin tức của Tô Tiện, muốn biết Tô Tiện đang làm gì hay khi nào tới thăm mình, Ngưng Nhi lấy làm lạ quan sát hắn một lượt, không hiểu sao đột nhiên tinh thần Sở Khinh Tửu tốt tới thế. Mấy ngày trước Sở Khinh Tửu theo hỏi chuyện của Tô Tiện nhưng Tô Tiện vẫn luôn giữ thái độ lạnh lùng với hắn, Ngưng Nhi cũng nhìn ra được điều đó, nên hôm nay cô bé thấy lạ nói: "Người đừng suốt ngày nhớ Thần nữ nữa, Thần nữ bận lắm không rảnh tới thăm ngươi đâu."
"Nàng ấy đang bận cái gì thế?" Sở Khinh Tửu cầm chén cháo nhưng không ăn ngay, hắn như một đứa trẻ đảo tới đảo lui xem, nghịch tới thất thần.
Ngưng Nhi nói: "Thần nữ đang bận nghị sự với các trưởng lão Huyền Nguyệt Giáo. Bây giờ không chỉ riêng chính đạo mà quan hệ giữa Vô Ưu Cốc, Quỷ Môn và Huyền Nguyệt Giáo chúng ta rất rắc rối. Thần nữ bận đối phó với bọn họ, nếu không phải vì..." Cô bé chợt dừng lại, Sở Khinh Tửu thấy lạ ngẩng đầu nhìn cô bé, hỏi: "Vì cái gì?"
"Vì ngươi đó." Ngưng Nhi lấy lại bình tĩnh, nói, "Vì ngươi mãi còn chưa khỏe lại nên chúng ta mới phải ở lại đây lâu như vậy, nếu ngươi khỏe lại nhanh một tí chúng ta đã về tới Huyền Nguyệt Giáo rồi. Thần nữ quay về tọa trấn trong giáo thì sẽ không có nhiều chuyện phiền phức thế nữa."
Sở Khinh Tửu nói: "Ta đã khỏe hơn trước nhiều rồi, có thể lên đường được."
"Vậy cũng vô ích, chuyện đã kéo tới rồi có về cũng trễ rồi." Ngưng Nhi lắc đầu, ngập ngừng như có lời muốn nói, cô bé nhìn Sở Khinh Tửu một lúc rồi nói tiếp: "Dù sao hiện tại Thần nữ đang rất bận, e là đến tối mới rảnh."
"Ồ." Vẻ thất vọng hiện ra rõ ràng trên mặt Sở Khinh Tửu, hắn nghĩ ngợi gì đó, nghiêm túc hỏi: "Tại sao các ngươi không giết ta?"
Ngưng Nhi giật mình, Sở Khinh Tửu đã ở đâu rất lâu, dưỡng thương biết bao ngày mà chưa từng đề cập đến vấn đề này. Ngưng Nhi tưởng hắn sẽ không hỏi nữa nhưng ai ngờ đột nhiên hắn lại nhớ ra ngay lúc này.
Lúc đó Huyền Nguyệt Giáo giữ Sở Khinh Tửu lại, tốn công cứu chữa cho hắn là do phản ứng của Tố Hồn Châu với hắn, rất có khả năng Sở Khinh Tửu chính là Ma quân Hòa Anh chuyển thế. Nhưng mà Tô Tiện nói không được kể chuyện này cho Sở Khinh Tửu nghe, đối diện với câu hỏi này của hắn, nhất thời Ngưng Nhi không biết nên đáp sao cho phải.
Sở Khinh Tửu nhìn ra điều kỳ lạ từ biểu cảm của Ngưng Nhi, hắn dò hỏi: "Không thể nói?"
Ngưng Nhi do dự giây lát, gật đầu.
"Vậy không cần nói nữa." Sở Khinh Tửu cười cười, nghịch cây muỗng trong tay hồi lâu mới cúi đầu ăn cháo. Trong khi ấy, Ngưng Nhi không nhìn thấy ánh mắt suy xét nhàn nhạt của hắn.
Sở Khinh Tửu cứ ngỡ là Tô Tiện không nỡ giết hắn nên mới cố ý tìm lý do để hắn được sống nhưng bây giờ nhìn nét mặt của Ngưng Nhi, dường như không chỉ như vậy.
Rốt cuộc là bí mật gì mà có thể khiến trên dưới Huyền Nguyệt Giáo không những không giết hắn mà còn cung phụng ăn uống cho hắn? Là bí mật gì mà hắn không được biết?
Sở Khinh Tửu ăn cháo xong thì ngồi trên giường đọc sách tiêu khiển. Cả ngày hôm đó Sở Khinh Tửu đều ở trong phòng nghỉ ngơi, đến khi trời chạng vạng hắn mới bước xuống giường. Mặt trời sắp xuống núi rồi chắc giờ này Tô Tiện đã giải quyết xong những chuyện quan trọng, hắn mở cửa đi ra ngoài tìm Tô Tiện.
Mấy ngày qua Sở Khinh Tửu nghỉ ngơi trong khách điếm, có rảnh cũng không ra khỏi phòng, mọi người đều biết chuyện đó nhưng không có nghĩa là hắn không được ra khỏi cửa.
Sở Khinh Tửu dòm ngó quanh quất, không biết Tô Tiện ở phòng nào đành đi xung quanh tìm thử, trong khách điếm vắng vẻ không thấy bóng người, có lẽ là do Huyền Nguyệt Giáo bọn họ nên cũng chẳng ai dám vào ở. Hắn đi một vòng hành lành cuối cùng cũng nghe thấy có tiếng người. Sở Khinh Tửu bước về hướng đó, chưa đến gần hắn đã nghe có người nói.
"Thần nữ, chúng ta trì hoãn ở đây lâu như vậy cũng nên quay về rồi, nếu Sở Khinh Tửu thật sự là Ma quân Hòa Anh chúng ta hẳn nên để hắn khôi phục thân phận."
Nét mặt Sở Khinh Tửu cứng lại, chôn chân tại chỗ.
- Hết chương 98 -
***
Hai người lặng lẽ ôm nhau trong đình một lúc lâu không ai nói gì thêm. Tô Tiện rất ít khi khóc, Sở Khinh Tửu thấy nàng khóc thì luống cuống tay chân cả lên, hắn đau lòng ôm nàng nhỏ giọng an ủi.
Hồi lâu sau, Tô Tiện mới ngừng khóc.
Nàng vừa ngưng nước mắt đã ngay lập tức trở về dáng vẻ bình đạm như thường ngày tựa hồ người vừa khóc nức nở kia và nàng của bây giờ không phải cùng một người.
"Sở Khinh Tửu." Giọng Tô Tiện sau một trận khóc vừa rồi thì khàn đi một chút. Sở Khinh Tửu nghe nàng gọi thì gật đầu, dịu dàng nói: "Muội nói đi, ta nghe này."
Tô Tiện không đáp nay, qua một lúc nàng nói: "Ta đã nhớ ra thân phận của mình rồi."
"Các huynh nói đúng, ta là Vạn linh ma tâm." Giọng Tô Tiện càng nói càng trầm thấp. Trong màn đêm, đôi mắt đen nhánh của nàng càng thêm lấp lánh, "Vạn ma ở vực sâu Thất Hải dùng tinh huyết đời mình đổi lấy sự xuất hiện của ta, vì thế cả đời này ta chỉ sống vì hy vọng của họ, huynh hiểu chứ?"
Sở Khinh Tửu không nói, hắn ngưng mắt nhìn Tô Tiện tựa như muốn nhìn thấu đáy lòng nàng.
Hắn hiểu Tô Tiện nói gì chứ nhưng không thể nào đứng dưới tư cách bản thân để lý giải ý của nàng.
Cũng như hắn từng hỏi Mộ Sơ Lương trước đây, Mộ Sơ Lương xuất thân từ Mộ gia là thủ lĩnh của Bát đại thế gia, từ khi còn rất nhỏ hắn đã phải sống vì thiên hạ chính đạo, mọi thứ mà hắn tu hành chỉ để có thêm tư cách ra sức vì chính đạo, hắn làm tất cả mọi chuyện chỉ vì thiên hạ, ngoài ra, hắn tồn tại không còn vì mục đích nào khác.
Và hiện tại, có lẽ Tô Tiện cũng như vậy.
"Hy vọng của chúng ma là gì?" Trong giọng nói Sở Khinh Tửu mang theo chút mỏi mệt.
Tô Tiện nhìn thẳng vào hai mắt Sở Khinh Tửu nói: "Tìm Ma quân, chấn hưng Ma giới."
Sở Khinh Tửu đã hiểu vì sao Tô Tiện cứ mãi trốn tránh mình, vì sao giả vờ không quen biết hắn, muốn để hắn đi.
Bởi vì Tô Tiện biết rằng hai người không thể đi cùng một con đường nữa.
Thân là thiếu gia của Sở gia trong Bát đại thế gia chính đạo, Sở Khinh Tửu không thể đứng nhìn Tô Tiện tìm Ma quân trở về, chấn hưng Ma giáo mà ngồi yên không quản. Còn Tô Tiện, mục đích mà nàng tồn tại chính là như thế, nàng gánh trên vai tính mạng của vô vàn chúng ma dưới vực sâu Thất Hải, nàng không thể vứt bỏ mục đích tồn tại của mình.
Đã như vậy, các nàng phải làm sao đây? Bình thường Sở Khinh Tửu rất lắm chiêu nhưng đối diện với vấn đề nan giải này hắn cũng không nghĩ ra cách giải quyết thích hợp nào.
"Ta thật hy vọng, lúc ấy ở Tứ Phương Thành ta đừng nhớ ra gì cả." Im lặng hồi lâu, Tô Tiện nhắm mắt thấp giọng nói.
Một câu như than thở, mãi chẳng thể tan đi. Sở Khinh Tửu nhìn ngắm gương mặt nghiêng nghiêng của nàng, hắn cảm thấy sức lực toàn thân đều tan biến cả, muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói gì. Hắn nghiêm túc nhìn nàng, nghiêm túc suy nghĩ.
Tô Tiện mở mắt lần nữa, nhìn sang Sở Khinh Tửu nói: "Khuya rồi, nên về thôi."
"A Tiện." Tô Tiện quay người định rời đi thì Sở Khinh Tửu nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay nàng.
Tô Tiện quay đầu, Sở Khinh Tửu hơi khom người, đôi môi lạnh lẽo mà mềm mại dán lên môi Tô Tiện.
Tô Tiện ngẩn ra, đến khi cảm nhận được cơ thể Sở Khinh Tửu đang khẽ run lên nàng chủ động đưa tay ôm lưng hắn, dịu dàng đáp lại nụ hôn ấy. Hơi thở hai người vấn vít bên nhau, những lọn tóc rũ xuống đan vào nhau, tựa hồ muốn day dưa đến ngân hà tan biến, thiên hoang địa lão.
Hồi lâu sau, Sở Khinh Tửu mới buông Tô Tiện ra, hắn cúi đầu nhìn vào mắt nàng, nghiêm chỉnh nói: "Ít nhất... Ít nhất ta cũng biết những chuyện này rồi, muội không cần buồn bã một mình nữa phải không?"
"Sở Khinh Tửu..."
"A Tiện, ta sẽ nghĩ cách mà, sẽ có cách thôi." Sở Khinh Tửu nắm chặt bàn tay Tô Tiện, thấp giọng nói, "Mặc kệ tương lai ra sao, bây giờ chúng ta ở bên nhau là được rồi. Tương lai sẽ còn xảy ra nhiều chuyện hơn nữa nói không chừng có cơ hội xoay chuyển tình thế thì sao? Muội là Vạn linh ma tâm, có khi ta cũng là ma gì đó chuyển thế không chừng, tới lúc đó ai chính ai tà không biết được đâu."
"Còn chưa tới lúc phải đẩy ta ra đâu A Tiện à." Sở Khinh Tửu thở dài nói.
Hắn vốn chẳng sợ gì cả nhưng mấy ngày nay Tô Tiện không chịu để ý tới hắn, toàn dùng ánh mắt cực kỳ xa lạ nhìn hắn, hắn biết sợ thật rồi, trước giờ chưa từng thấy sợ như vậy.
Tô Tiện nghe hắn nói vậy thì mím môi lắc đầu nói: "Đừng có nói bậy, huynh không phải ma."
"Hả?" Sở Khinh Tửu thấy kỳ lạ nhìn Tô Tiện, không hiểu sao nàng lại phản ứng kịch liệt như vậy.
Nhưng cuối cùng Tô Tiện thật sự không đẩy Sở Khinh Tửu rời xa mình nữa. Đêm đã khuya lắm rồi, ngàn sao lấp lánh trên bầu trời, đèn lồng nhấp nháy bên ngoài đình. Tô Tiện nhìn trời một lúc, nắm tay Sở Khinh Tửu quay về khách điếm.
Hai người đã nói sạch bách mọi chuyện ra với nhau cả, tuy tâm sự còn trùng trùng nhưng giữa cả hai không còn khoảng cách và trầm mặc như trước. Thân thể Sở Khinh Tửu còn chưa khỏe hẳn, miễn cưỡng chống đỡ tinh thần nói chuyện với Tô Tiện, mãi đến khi quay về khách điếm cuối cùng hắn cũng không chống chịu nổi nữa, Tô Tiện thấy vậy bèn nhanh chóng dìu hắn lên giường bảo hắn đi ngủ sớm, còn nàng phải về phòng xử lý chuyện trong Huyền Nguyệt Giáo rồi. Nhưng Tô Tiện vừa quay lưng, Sở Khinh Tửu lại tóm lấy tay nàng.
Tô Tiện quay đầu nhìn Sở Khinh Tửu, sắc mặt hắn hơi đỏ nhưng sống chết không chịu buông tay, hai mắt nhìn chằm chằm nàng.
Tô Tiện trông thấy ánh mắt như cô vợ nhỏ có lời mà lưỡng lự chẳng nói nàng bỗng hiểu ý ngay. Tô Tiện chớp mắt, cúi người hôn lên trán hắn, thanh âm dịu dàng nói: "Ta về trước đây."
Sở Khinh Tửu ngơ ngác trước nụ hôn bất ngờ của nàng, quên cả túm chặt tay nàng, hắn ho nhẹ một cái, ánh mắt trôi lạc tới nơi nào như không trông thấy Tô Tiện đứng đó nữa. Hắn khựng lại một lúc rồi nói: "... Ta không có ý này."
Tô Tiện biết nàng hiểu nhầm ý người ta mất rồi, nhưng khi thấy gò má đang đỏ ửng lên của Sở Khinh Tửu nàng không kìm được mỉm cười, đâm lao phải theo lao, cúi đầu hôn một cái lên môi hắn, thấp giọng nói: "Vậy là cái này à?"
Đổi lại là Sở Khinh Tửu cắn nhẹ một phát lên môi nàng. Sở Khinh Tửu trừng mắt nhìn Tô Tiện, giận dỗi nói: "Muội cố ý!"
"Thế huynh định nói gì?" Tô Tiện nhịn cười hỏi
Lúc này Sở Khinh Tửu mới nhớ ra có chính sự, đằng hắng một tiếng nói: "Ngày mai muội còn tới đây nữa không?"
Thì ra cái mà Sở Khinh Tửu lằng nhằng muốn hỏi lâu như vậy là cái này à. Nàng gật đầu nói: "Tới."
Ban đầu nàng còn hơi do dự nhưng càng nói chuyện với Sở Khinh Tửu nàng càng không nỡ, cho dù sự tình đã ra như vậy nàng cũng không muốn bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để ở bên cạnh hắn. Như Sở Khinh Tửu nói có lẽ sẽ có chuyển biến tốt hơn thôi, có lẽ đây không hẳn là cục diện không thể phá vỡ.
Nghĩ vậy, Tô Tiện lại mỉm cười, bảo Sở Khinh Tửu cứ yên tâm rồi quay người rời khỏi phòng.
Trong suốt quá trình ấy, Sở Khinh Tửu đều nhìn Tô Tiện, hắn thu hết mỗi một biểu cảm của nàng vào trong lòng nhưng không hỏi thêm gì khác.
Hắn vốn muốn hỏi mấy ngày qua bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi, ma giáo bọn họ muốn làm gì với chính đạo, tại sao bọn họ lại nhốt hắn ở đây, còn rất nhiều chuyện hắn muốn hỏi cho rõ nhưng hắn không muốn hỏi ngay thời điểm bày, điều hắn có thể làm là tin tưởng Tô Tiện.
Sáng ngày hôm sau, Sở Khinh Tửu thức dậy từ rất sớm.
Tinh thần Sở Khinh Tửu cực kỳ tốt, vết thương hồi phục cũng rất tốt. Lúc Ngưng Nhi bê đồ ăn sáng vào cho hắn, hắn chẳng còn bám theo cô bé truy hỏi tin tức của Tô Tiện, muốn biết Tô Tiện đang làm gì hay khi nào tới thăm mình, Ngưng Nhi lấy làm lạ quan sát hắn một lượt, không hiểu sao đột nhiên tinh thần Sở Khinh Tửu tốt tới thế. Mấy ngày trước Sở Khinh Tửu theo hỏi chuyện của Tô Tiện nhưng Tô Tiện vẫn luôn giữ thái độ lạnh lùng với hắn, Ngưng Nhi cũng nhìn ra được điều đó, nên hôm nay cô bé thấy lạ nói: "Người đừng suốt ngày nhớ Thần nữ nữa, Thần nữ bận lắm không rảnh tới thăm ngươi đâu."
"Nàng ấy đang bận cái gì thế?" Sở Khinh Tửu cầm chén cháo nhưng không ăn ngay, hắn như một đứa trẻ đảo tới đảo lui xem, nghịch tới thất thần.
Ngưng Nhi nói: "Thần nữ đang bận nghị sự với các trưởng lão Huyền Nguyệt Giáo. Bây giờ không chỉ riêng chính đạo mà quan hệ giữa Vô Ưu Cốc, Quỷ Môn và Huyền Nguyệt Giáo chúng ta rất rắc rối. Thần nữ bận đối phó với bọn họ, nếu không phải vì..." Cô bé chợt dừng lại, Sở Khinh Tửu thấy lạ ngẩng đầu nhìn cô bé, hỏi: "Vì cái gì?"
"Vì ngươi đó." Ngưng Nhi lấy lại bình tĩnh, nói, "Vì ngươi mãi còn chưa khỏe lại nên chúng ta mới phải ở lại đây lâu như vậy, nếu ngươi khỏe lại nhanh một tí chúng ta đã về tới Huyền Nguyệt Giáo rồi. Thần nữ quay về tọa trấn trong giáo thì sẽ không có nhiều chuyện phiền phức thế nữa."
Sở Khinh Tửu nói: "Ta đã khỏe hơn trước nhiều rồi, có thể lên đường được."
"Vậy cũng vô ích, chuyện đã kéo tới rồi có về cũng trễ rồi." Ngưng Nhi lắc đầu, ngập ngừng như có lời muốn nói, cô bé nhìn Sở Khinh Tửu một lúc rồi nói tiếp: "Dù sao hiện tại Thần nữ đang rất bận, e là đến tối mới rảnh."
"Ồ." Vẻ thất vọng hiện ra rõ ràng trên mặt Sở Khinh Tửu, hắn nghĩ ngợi gì đó, nghiêm túc hỏi: "Tại sao các ngươi không giết ta?"
Ngưng Nhi giật mình, Sở Khinh Tửu đã ở đâu rất lâu, dưỡng thương biết bao ngày mà chưa từng đề cập đến vấn đề này. Ngưng Nhi tưởng hắn sẽ không hỏi nữa nhưng ai ngờ đột nhiên hắn lại nhớ ra ngay lúc này.
Lúc đó Huyền Nguyệt Giáo giữ Sở Khinh Tửu lại, tốn công cứu chữa cho hắn là do phản ứng của Tố Hồn Châu với hắn, rất có khả năng Sở Khinh Tửu chính là Ma quân Hòa Anh chuyển thế. Nhưng mà Tô Tiện nói không được kể chuyện này cho Sở Khinh Tửu nghe, đối diện với câu hỏi này của hắn, nhất thời Ngưng Nhi không biết nên đáp sao cho phải.
Sở Khinh Tửu nhìn ra điều kỳ lạ từ biểu cảm của Ngưng Nhi, hắn dò hỏi: "Không thể nói?"
Ngưng Nhi do dự giây lát, gật đầu.
"Vậy không cần nói nữa." Sở Khinh Tửu cười cười, nghịch cây muỗng trong tay hồi lâu mới cúi đầu ăn cháo. Trong khi ấy, Ngưng Nhi không nhìn thấy ánh mắt suy xét nhàn nhạt của hắn.
Sở Khinh Tửu cứ ngỡ là Tô Tiện không nỡ giết hắn nên mới cố ý tìm lý do để hắn được sống nhưng bây giờ nhìn nét mặt của Ngưng Nhi, dường như không chỉ như vậy.
Rốt cuộc là bí mật gì mà có thể khiến trên dưới Huyền Nguyệt Giáo không những không giết hắn mà còn cung phụng ăn uống cho hắn? Là bí mật gì mà hắn không được biết?
Sở Khinh Tửu ăn cháo xong thì ngồi trên giường đọc sách tiêu khiển. Cả ngày hôm đó Sở Khinh Tửu đều ở trong phòng nghỉ ngơi, đến khi trời chạng vạng hắn mới bước xuống giường. Mặt trời sắp xuống núi rồi chắc giờ này Tô Tiện đã giải quyết xong những chuyện quan trọng, hắn mở cửa đi ra ngoài tìm Tô Tiện.
Mấy ngày qua Sở Khinh Tửu nghỉ ngơi trong khách điếm, có rảnh cũng không ra khỏi phòng, mọi người đều biết chuyện đó nhưng không có nghĩa là hắn không được ra khỏi cửa.
Sở Khinh Tửu dòm ngó quanh quất, không biết Tô Tiện ở phòng nào đành đi xung quanh tìm thử, trong khách điếm vắng vẻ không thấy bóng người, có lẽ là do Huyền Nguyệt Giáo bọn họ nên cũng chẳng ai dám vào ở. Hắn đi một vòng hành lành cuối cùng cũng nghe thấy có tiếng người. Sở Khinh Tửu bước về hướng đó, chưa đến gần hắn đã nghe có người nói.
"Thần nữ, chúng ta trì hoãn ở đây lâu như vậy cũng nên quay về rồi, nếu Sở Khinh Tửu thật sự là Ma quân Hòa Anh chúng ta hẳn nên để hắn khôi phục thân phận."
Nét mặt Sở Khinh Tửu cứng lại, chôn chân tại chỗ.
- Hết chương 98 -
Danh sách chương