Sau kỳ nghỉ lễ lớp học chính thức bắt đầu, hội nhiếp ảnh cũng bắt đầu có các hoạt động. 

Ninh Tê chẳng biết trong thẻ mình có bao nhiêu tiền tiêu vặt, cô mua một chiếc máy ảnh, thậm chí còn mua cả SLR tốn một khoản nữa. Cô cũng lo lắng về khoản tiền đã tiêu, nhưng cuối cùng lại chẳng phải chuyện gì đáng lo. Trước giờ Ninh Trị Đông vốn chưa bao giờ khắt khe chuyện tiền nong với cô. 

Ôn Lĩnh Viễn nói với cô, vật chất không có thuộc tính nào, thế là cô bắt đầu dần học cách hưởng thụ vật chất. Cô mua váy đẹp, túi sang rồi cả son và phấn mắt phiên bản giới hạn từng kỳ. 

Người được trời cao ưu ái rồi, lại biết cách trưng diện, nhan sắc cũng theo đó mà thăng hạng. Chuyện phong cách ăn mặc, Ninh Tê chẳng mất bao lâu đã định hình được phong cách của mình. Cô mặc váy kiểu liền thân chất liệu mềm mại là hợp nhất, thêm nhấn eo, cổ váy không quá cao, để lộ xương quai xanh thì trông lại càng đẹp.

Trên phương diện nhiếp ảnh, Ninh Tê dần dần cũng rút ra kinh nghiệm tâm đắc. Cô thích sử dụng ống kính có tiêu cự 50mm để chụp người, đặc biệt là chụp con gái. Lúc đầu, Tô Vũ Nùng là mẫu ảnh của cô. Sùng Thành đủ rộng lớn, từ những con phố cổ thời dân quốc đến những tòa nhà chọc trời, tất cả đều là nơi cho các cô tác nghiệp.

Ninh Tê lập một tài khoản Weibo lấy tên “CICI_NING” để đăng những bức ảnh do mình chụp. Cô không đăng những lời vô vị, mỗi lần đăng chỉ chằn chặn chín ô ảnh, đều là những bức đã chau chuốt chỉnh sửa. Cô cũng follow cả tài khoản của các anh chị trong câu lạc bộ nhiếp ảnh, sau khi bài đăng của cô được họ chia sẻ, lượng người follow nhanh chóng tăng lên, dần dần có sinh viên cùng trường nhắn tin để đặt lịch chụp.

Sau khi định hình phong cách cá nhân, Ninh Tê không thích chỉnh sửa ngũ quan gương mặt hoàn hảo không chút tì vết, mà muốn giữ lại nét đặc trưng riêng. Cô tập trung vào mảng sáng tối và cảm giác tổng thể, chứ không tập trung cường điệu bản thân nhân vật. 

Chủ tịch của câu lạc bộ nhiếp ảnh Trương Bác Nguyên bảo Ninh Tê có đơn đặt hàng nhanh thế, quả là có thiên phú. Nhưng anh cũng hẳn ca ngợi cô vì cho rằng chủ đề của cô còn quá đơn điệu. 

Ninh Tê chẳng buồn để tâm, rõ ràng chụp con gái thật đẹp là một chuyện cần có trình độ kỹ thuật mới làm được. 

Đến tận cuối học kì, Ninh Tê cũng chưa trở lại Nam Thành lần nào. Nếu không phải Ninh Trị Đông đón bà nội đến Nam Thành ăn Tết thì chắc cô cũng chẳng định về. 

Thi cuối kỳ kết thúc, Ninh Tê vẫn trì hoãn ngày về nhà, cuối cùng ký túc xá chỉ còn lại mỗi mình cô.

Khuôn viên trường vắng tanh, canteen trước đây chật kín người, giờ còn chưa đầy một phần tư.

Hầu hết thành viên của hội nhiếp ảnh đều đã về nhà, chỉ trừ Trương Bác Nguyên. Biết cô hẵng còn ở trường, Trương Bác Nguyên bèn rủ cô bỏ ra một ngày đi “chụp dạo”. 

Tiết trời giá lạnh, nhưng chưa có tuyết rơi. Ninh Tê khoác một chiếc áo phao dáng ngắn, mặc váy dài nửa thân màu cam đất, quấn một vòng khăn lông quàng cừu. Lạnh khiếp nên đến cả khuyên tai cô cũng không đeo, chỉ trang điểm nhẹ.

Ninh Tê và Trương Bác Nguyên hẹn gặp tại quán cà phê ở cổng trường. Cô đến nơi sớm hơn so với giờ hẹn, đứng đờ trong gió lạnh một lúc, liền bị ánh đèn vàng ấm áp trong quán cà phê mê hoặc. Cô đẩy cửa bước vào, gọi một cốc Mocha.

Trong lúc loay hoay không tìm được chỗ ngồi, cô bị thu hút bởi một bức ảnh đen trắng treo trên tường. Trong ảnh, là một cô gái tóc ngắn quay đầu dưới ánh đèn, đôi mắt cô ấy nhìn thẳng vào ống kính, ánh nhìn thấu vào tận lòng người.

Cô cảm giác mình cứ như bị đôi mắt trong bức ảnh hớp mất hồn, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được có một ánh mắt khác nhìn chằm chằm về hướng này. 

Ninh Tê quay đầu nhìn, một chàng trai cao gầy, lông mày rậm, ánh mắt trong veo, mái tóc mềm mại xòa trước trán. Trước ánh nhìn của cô, anh ta cũng không né tránh, chỉ ngẩng đầu sờ mũi như có chút ngại ngùng.

Ninh Tê hỏi thẳng: “Anh vừa mới nhìn tôi hả?”

Chàng trai thành thật: “Ừ.”

“Có chuyện gì à?” Ninh Tê sờ sờ mặt, băn khoăn không biết có phải trên mặt mình có dính gì không.

“Không có gì… chỉ là trông cô rất ưa nhìn.” anh ta nói.

Ninh Tê khẽ cười. Có lẽ bởi sự thành thật này nên cô không có ác cảm đối với anh ta. Để ý một chút thì thấy anh ta mặc một chiếc áo phao dài vừa, bên trong là một chiếc áo len mỏng để lộ cổ áo sơ mi, trên vai còn đeo một chiếc máy ảnh Nikon SLR.

Lấy cà phê xong, Ninh Tê chọn một vị trí gần cửa chính ngồi để Trương Bác Nguyên có thể dễ dàng nhìn thấy cô.

Trương Bác Nguyên đến muộn mười phút, đẩy cửa vào liền nói: “Xin lỗi, anh có chút việc nên đến muộn.” Ninh Tê bảo anh ấy gọi một cốc cà phê ngồi nghỉ một chút nhưng anh ấy từ chối: “Anh có một người bạn cũng sắp đến, chờ cậu ấy đến thì bọn mình đi luôn. Chắc cũng sắp đến rồi…”

Còn chưa nói dứt lời thì đằng sau có người vẫy tay nói: “Anh Bác, em đến rồi đây.”

Ninh Tê ngạc nhiên quay đầu lại, là chàng trai vừa rồi nói chuyện với cô.

Chàng trai có vẻ cũng hơi bất ngờ trước chuyện này, bước lên trước tự giới thiệu về mình: “Tôi là Chu Cảnh.”

“Ninh Tê.”

Chu Cảnh nói: “Tôi có theo dõi Weibo của cô, không ngờ có thể gặp người thật……”. Không còn là người xa lạ, mấy lời khen ngợi thẳng thắn thành ra khó thốt nên lời. 

Trương Bác Nguyên cười bảo: “Có cần bớt chút thời gian cho hai đứa “ngoại giao thương mại” chút không?”

Trương Bác Nguyên và Chu Cảnh đều là người bản địa, Trương Bác Nguyên lái xe từ nhà tới, chở bọn họ đến một con phố cổ trong khu phố cổ. 

Trên xe, Trương Bác Nguyên không ngớt lời khen ngợi phong cách chụp cũng như góc lấy cảnh độc đáo mới lạ của Chu Cảnh. So sánh với nhận xét của Trương Bác Nguyên dành cho mình, Ninh Tê tin rằng tác phẩm của Chu Cảnh rất đáng để chiêm ngưỡng.

Vì thế, cô bày tỏ muốn xem những bức ảnh trong máy của anh ta.

Gương mặt Chu Cảnh lộ vẻ bối rối. 

Ninh Tê bèn nói: “Không được cũng không sao đâu.” 

“Không phải không được, mà là…..” Chu Cảnh cười, thẳng thắn bảo: “Vừa rồi ở quán cà phê, tôi có lén chụp cô một tấm.”

Ninh Tê tròn mắt ngạc nhiên.

“Xin lỗi, giờ tôi xóa luôn đây.” 

Ninh Tê giơ tay cản anh ta, “Nếu anh chụp đẹp thì không nhất thiết phải xóa đâu.”

Chu Cảnh gỡ dây máy ảnh khỏi vai, thấy Ninh Tê dùng máy của Canon, anh sợ cô không quen với các nút của dòng Nikon này nên nghiêng người giúp cô mở phần xem lại ảnh.

Bức ảnh đầu tiên là hình Ninh Tê. Ảnh chụp một phần ba góc mặt lúc cô đang đối mặt với bức tranh trên tường. Nói về mặt bố cục và tông màu, có vẻ không đặc sắc như lời Trương Bác Nguyên khoe khoang.

Lướt về phía sau, những cảnh đường phố được anh chụp lại khác hẳn. Không có bất kỳ bức nào chụp theo góc độ thông thường, cũng không tập trung vào cái đẹp đi thẳng vào thị giác mà lấy chủ đề đi từ góc nghiêng đi vào, ý đồ biểu đạt khó có thể xem mà hiểu hết được, có ba phần phong cách truyền thần của Daidō Moriyama.

Chu Cảnh ngỏ lời: “Tôi có thể xem ảnh của cô được không?”

“Không phải anh theo dõi Weibo của tôi à? Phong cách của tôi là vậy đấy, nói theo lời chủ tịch thì là một nhiếp ảnh gia chụp tả thực chí hướng chẳng ra sao.”

Trương Bác Nguyên biện bạch hộ bản thân: “Nguyên văn anh nói mà cay nghiệt thế hả?” 

Chu Cảnh cười: “Chắc anh Bác chỉ đang ghen tị cậu được nhiều con gái đặt lịch thôi.” 

Trương Bác Nguyên đáp trả: “Đừng nói linh tinh, anh đây có bạn gái rồi đấy.” 

Hết buổi sáng, cả ba người đều “thu hoạch” không tồi. Nhưng chắc chỉ có Ninh Tê, trừ thu hoạch được những bức ảnh ra còn bội thu cả khoản ăn uống. Đi dạo một vòng phố, mỗi lần gặp quán đồ ăn vặt là cô lại thử một ít. 

Bọn họ đến một cửa tiệm khá lâu đời để ăn trưa, từ tầng hai quán ăn nhìn xuống có thể thu hết những kiến trúc cổ kính của con đường vào mắt. Trương Bác Nguyên đời nào bỏ lỡ cảnh đẹp như này, nhấc máy lên đi tác nghiệp.

Ninh Tê và Chu Cảnh ngồi lại rót trà, tán gẫu cùng nhau.

Ấn tượng của Ninh Tê về Chu Cảnh khá tốt, muốn tìm hiểu thêm về anh, bèn hỏi Chu Cảnh: “Anh học khoa nào?”

“Thực ra thì tôi không cùng trường với cô, tôi học Đại học Y Sùng Thành.”

Sao lại là trường Y? 

Trong một khắc nào đấy, Ninh Tê đã nảy ra suy nghĩ không muốn tiếp xúc với anh ta nữa. Nhưng trong lòng lại có một giọng nói cất lên ngăn cô, trên đời này có bao nhiêu người học y, chả lẽ cứ gặp ai mi cũng tránh hả? Trầm mặc hồi lâu, vào lúc Chu Cảnh nghĩ chủ đề này đã kết thúc rồi thì Ninh Tê lại hỏi: “Học y có phải rất bận không?”

“Vì thế cơ hội ra ngoài chụp ảnh không nhiều lắm.”

“Nhưng mà anh rất có thiên phú mà, anh không định tập trung vào nhiếp ảnh giống chủ tịch hả?”   

“Nhưng đồng thời tôi cũng rất thích y học.” Chu Cảnh cười, “Nếu đem ra so sánh, nhiếp ảnh cũng chỉ là một sở thích thôi.”

Chu Cảnh học năm hai, chỉ lớn hơn cô một tuổi thôi, cũng có thể coi như bạn bè đồng trang đồng lứa với cô. Thế nhưng ở anh lại có một sự điềm tĩnh và tự tin mà những người cùng tuổi chẳng có được.

Ngày hôm đó lúc chia tay, Ninh Tê và Chu Cảnh đã thêm WeChat của nhau.

Trương Bác Nguyên đưa Ninh Tê về trường trước, rồi mới đưa Chu Cảnh về nhà. Lúc Ninh Tê nhảy xuống xe, Chu Cảnh hơi khom người hướng ra ngoài, cười bảo cô, “Nếu em có thời gian, qua mấy hôm nữa đi xem triển lãm với anh được không?”

“Chiều mai em về nhà rồi,” Ninh Tê mỉm cười, “Nếu như triển lãm đó vẫn chưa hết, sau khi đi học lại chắc em có thể đi được.”

Càng về tối, tiết trời càng trở lạnh.

Ninh Tê kéo khăn quàng cổ lên cao, che nửa khuôn mặt, bước nhanh vào ký túc xá.

Cô không thích mùa đông. Mặc dù thời gian lạnh nhất không kéo dài, thế nhưng cái lạnh dây dưa từ cuối thu đến tận đầu xuân, thành ra thời gian mùa đông lên và xuống sàn diễn nhân gian cũng bằng thời gian từ khúc phục bút đến khúc vĩ thanh cuối cùng. 

Ký túc xá không một bóng người, bật điều hòa một lúc, không khí mới ấm dần lên.

Cô ngồi vào bàn, chợt thấu tỏ nỗi cô đơn trong tịch mịch. Cô không chối bỏ các hoạt động xã hội, không chối bỏ bất cứ chỗ đông vui náo nhiệt nào, nhưng cũng chẳng hề đằm chìm vào chúng, có thể rút khỏi “cuộc chơi” nhanh chóng. 

Có thể Tô Vũ Nùng và Tô Dục Thanh đã thỏa mãn nhu cầu giao tiếp của mình nên giờ cô vẫn chưa tìm được động lực để kết bạn với người khác.    

Chắc là hai người Tô Vũ Nùng và Tô Dục Thanh cũng đủ thỏa mãn nhu cầu xã giao của cô rồi, nên cô chẳng có động lực đi kết bè kết bạn thân thiết khác. 

Ninh Tê mở phần mềm nghe nhạc trên điện thoại, mở danh sách các bài hát của mình, cài chế độ phát ngẫu nhiên, sau đó lấy vali từ trong tủ ra, thu dọn những đồ dùng cần thiết để mang về nhà.    

Mở vali ra, chẳng ngờ bên trong còn có một túi giấy. Ninh Tê sửng sốt một chốc, mới sực nhớ ra trong túi giấy có cái gì.

Trước sinh nhật năm nay, Trì Tiểu Viên có gửi quà sinh nhật cho cô. Ngoài chai nước hoa do Trì Tiểu Viên tặng, còn có một khung ảnh nhỏ kích thước khoảng 20cm. Trong khung là một bức tranh tĩnh vật vẽ bằng bút lông, lác đác vài nét bút phác họa một cái cây. Sau cây là trăng, trên cây điểm hoa, dưới gốc là tảng đá và chú mèo con màu vàng nghệ đang nằm. Đề từ là: 

“Nhân nhàn quế hoa lạc,

Dạ tĩnh xuân sơn không.”

Không nhìn lạc khoản cô cũng biết đây là nét bút của Ôn Lĩnh Viễn. 

Không treo tranh ở chỗ có thể thời thời khắc khắc trông thấy, vì vậy bên trên có thể quét ra một lớp bụi. 

Vào lúc chẳng ngờ tới lại gặp lại bức tranh này nhưng Ninh Tê không còn có cảm giác như trước. Cô lấy giấy, lau sạch lớp bụi trên mặt thủy tinh của bức tranh rồi đặt nó lên mặt bàn.

Một bức tranh ý vị như này không đáng để bị phủ bụi. Hơn nữa, đây có lẽ là món quà sinh nhật cuối cùng cô được nhận từ Ôn Lĩnh Viễn.

Ninh Tê không ở lại Nam Thành lâu, mùng bốn đã quay lại trường.

Trong mấy ngày cô ở Nam Thanh, Ninh Tê và Chu Cảnh trò chuyện câu được câu chăng trên WeChat.     

Ninh Tê suy nghĩ chuyện chuyển ra khỏi ký túc xá. Ký túc trường thường cắt điện, cắt mạng lúc mười một giờ đêm, nhưng thỉnh thoảng cô phải thức đêm để chỉnh sửa ảnh nên thấy rất bất tiện.

Chu Cảnh là người ở đây, tự nguyện xung phong đưa cô đi tìm trọ.

Sớm mùng năm, họ hẹn gặp ở quán cà phê lần trước, sau đó đi đến những nơi gần trường để tìm trọ.

Gọi điện cho mấy chủ nhà mà ai cũng nói hiện không có nhà, bấy giờ hai người họ mới nhận ra đã phạm phải một sai lầm ngốc nghếch đó là giờ mọi người hẵng đang nghỉ Tết. 

Ninh Tê nói điều này xong, hai người nhìn nhau phá lên cười. 

Ninh Tê tò mò: “Tết mà anh không phải đi thăm họ hàng à?”

“Thực ra hôm nay phải đi thăm một bà cô họ đằng xa, nhưng anh kiếm cớ để không phải đi.”

Ý là vì cô mà anh không đi.

Ninh Tê không ngốc, hồi còn học cấp ba, cô cũng yêu đương mấy lần, dù đó chỉ là mối tình trẻ con giống kiểu “trò chơi gia đình” của mấy nhóc con. Nhưng nhờ đó mà một người con trai có ý với cô hay không, cô cũng dễ dàng nhận ra. 

Ninh Tê tranh đấu trong lòng, nhận ra cảm tình của Chu Cảnh, cô không biết có nên tiếp tục qua lại với anh nữa không. Chính bản thân cô cũng không biết chuyện liệu có phát triển theo hướng Chu Cảnh mong đợi không.

Thấy cô im lặng hồi lâu, Chu Cảnh đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô khiến cô không nhịn được cười, “Anh có biết hành động này buồn cười lắm không?”

“Như này á?” Anh lại cố tình vẫy tay một lần nữa.

Lần này cả hai đều cười rộ lên.

Ngày hôm đó, họ cùng nhau ăn trưa tại một quán ăn nhỏ, lại cùng nhau đến rạp xem phim.

Đợi đến mùng mười, sinh viên hầu như đã quay lại trường. Hết Tết, cô lại cùng Chu Cảnh đi tìm trọ một lần nữa. Tiền bạc dư dả nên rất nhanh họ đã tìm được nhà ưng ý.    

Ninh Tê thuê một căn hộ có hai phòng ngủ, một phòng khách ở gần một khu vực thương mại, cách trường mười lăm phút.

Sau đó, cô lại tốn rất nhiều công sức để trang trí cho căn nhà làm sao trông vừa đẹp mắt lại vừa thoải mái. Cả quá trình đó, Chu Cảnh cũng bỏ công giúp cô di chuyển và lắp đồ đạc.  

Cuối tuần đầu tiên sau khi chuyển đến, Ninh Tê mời Tô Vũ Nùng và cả Chu Cảnh đến ăn cơm.

Tô Vũ Nùng đến sớm nhất, cô nàng tham quan một vòng rồi lên án Ninh Tê tiêu xài hoang phí, sau đó nằm trên giường của cô hỏi, “Tớ chuyển đến đây với cậu được không?”

“Tớ thì sao cũng được, chỉ sợ cậu sẽ đi học muộn thôi.”

“Tùy cậu, miễn là cậu không đừng đi học muộn là được.”

Tô Dục Thanh cũng đến, mang theo một ít bia và Coca theo lời Ninh Tê dặn.     

Ninh Tê bỏ ra một khoản lớn để mua một chiếc sofa bọc da màu nâu sẫm ngồi cực kỳ thoải mái. Tô Dục Thanh vừa nằm xuống liền chẳng buồn đứng dậy nữa, lười biếng hỏi, “Tối nay bọn mình ăn gì thế? Cậu nấu à?”

“Tôi dám nấu, nhưng cậu có dám ăn không?”

Tô Dục Thanh cười: “Anh em không phải là để xông pha vì nhau những lúc như này à?”

“Tôi đặt pizza của Domino rồi.”

Tô Dục Thanh và Tô Vũ Nùng cùng phản đối, “… chỉ ăn pizza thôi á?”

“Không được hả? Rất có không khí mà?”

Không lâu sau pizza đã được giao đến, trên bàn bày đầy cả bàn đồ ăn vặt, nhìn rất đã mắt.

Ninh Tê thông báo “Còn thiếu một người nữa, đợi đông đủ thì mình cùng ăn nhé.”

“Còn ai nữa? Bạn cùng lớp cậu hả?”

“……Một người bạn thôi.” Ninh Tê không muốn nói nhiều.

Trong lúc chờ đợi, Tô Vũ Nùng nhìn thấy khung ảnh nhỏ được Ninh Tê đặt trên kệ để đồ, “Cái kia là Ôn Lĩnh Viễn tặng cậu à”

“Ừ.”

“Cậu vẫn liên lạc với anh ta à? Vậy chắc cậu biết chuyện rồi nhỉ.”

“Biết gì cơ?”

“Thì chuyện Ôn Lĩnh Viễn và Chung Ánh hủy hôn ý.”

Ninh Tê trợn tròn mắt kinh ngạc. 

So với cô, Tô Vũ Nùng còn kinh ngạc hơn, “Cậu… không biết hả?”

“Tớ ẩn mục Khoảnh khắc của Tiểu Viên, Ôn Lĩnh Viễn và Chung Ánh rồi nên không biết chuyện này. Chuyện xảy ra lúc nào?”   

“Hai người họ không đăng lên mạng. Hồi Tết, mẹ tớ bị bong gân, tớ đưa bà ấy đến Thanh Hạnh Đường điều trị, Tiểu Viên kể thì tớ mới biết. Bảo là tháng 10 năm ngoái trước lúc đăng ký kết hôn đã chia tay rồi, nhưng không công khai. Hình như là vì bên phía Chung Ánh hơi phiền phức, phải mất rất nhiều thời gian mới khiến cô ta chấp nhận được.”

“Thế giờ…….” Ninh Tê cảm giác não mình chết đứng, không nghĩ được gì. 

“Tiểu Viên kể với tớ rồi thì chắc vì chuyện cuối cùng cũng xong rồi nhỉ?”

Tô Vũ Nùng nhìn Ninh Tê, không thể đoán ra được suy nghĩ của cô bạn qua vẻ mặt đờ đẫn của cô ấy lúc này: “Tê Tê, cậu có muốn liên lạc với anh ta không……..”

Ninh Tê chẳng nói chẳng rằng. Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, là Chu Cảnh gọi đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện