Ninh Tê không ngờ được là Ôn Lĩnh Viễn chủ động nhắn tin báo bình an với cô, lại càng không thể ngờ là hai người trò chuyện trên WeChat hơn nửa tiếng đồng hồ. Một chuyện trước đây chưa từng xảy ra vì cô biết Ôn Lĩnh Viễn là kiểu người có xu hướng trò chuyện trực tiếp ngoài đời. 

“Ngoại lệ” này có lẽ vì cô chủ động thay đổi thái độ giúp hai người trở lại quỹ đạo hòa hợp giữa trưởng bối và hậu bối như trước kia chăng? Hoặc chăng là vì Ôn Lĩnh Viễn trong lòng vẫn ôm cảm giác áy náy tế nhị với cô? Dù sao thì đây cũng là một khởi đầu tốt. 

Sau khi dùng “Ngủ ngon” làm lời kết thúc, Ninh Tê nảy sinh chút cảm giác mong chờ. Cô phá vỡ chuỗi ngày thức đêm đến tận hai ba giờ sáng, tắt máy tính lên giường ngủ. 

Sáng ngày hôm sau không có lớp buổi sớm, cô ngủ đến khoảng tám rưỡi đã tỉnh lại. Mở khóa điện thoại, chẳng thấy tin nhắn mới nào, cuộc hội thoại giữa cô và Ôn Lĩnh Viễn vẫn dừng ở câu “Chúc ngủ ngon” cô đã gửi, cảm giác chẳng biết nói gì. 

Muốn chủ động gửi qua một câu “Chào buổi sáng.” rồi lại thôi, cô thấy cần thảo luận với quân sư quạt mo của mình trước đã. 

Cô đem chuyện xảy ra vào cuối tuần kể một năm một mười cho Tô Vũ Nùng nghe, thậm chí tình tiết bé xíu cũng không bỏ qua. 

Điện thoại để chế độ loa ngoài, tiện cho việc vừa đánh răng rửa mặt vừa nói chuyện. Sau khi cô nói xong, Tô Vũ Nùng bên kia im lìm chẳng đáp lời nào. 

“Alo? Nghe được chưa? Là tín hiệu bên cậu không tốt hay tín hiệu bên tớ không tốt?”

“Nghe thấy rồi” Tô Vũ Nùng đáp, “…..Không muốn tạt nước lạnh vào cậu. Nhưng mà mấy cái cậu nói với mấy cái trước kia Ôn Lĩnh Viễn làm cho cậu, có gì khác biệt hả? Nói không chừng nếu là Tiểu Viên đau dạ dày, anh ta còn tự mình bấm huyệt gì mà Bách Hội cho cậu ấy ý.”

“…..Tớ không muốn nói chuyện với cậu nữa đâu, cậu đúng là đồ ma quỷ.”

“Cái đặc biệt duy nhất chắc chỉ có chuyện hai người chuyện trò trên Wechat rất lâu, không khí cũng khá tốt thôi. Nhưng mà hôm nay chắc lại về trạng thái cũ rồi hả?”

“……”

“Vậy nên là bớt ảo tưởng đi, chuẩn bị chiến đấu thôi bạn.” 

“Thế tớ nên làm cái gì? Có nên chủ động nhắn tin cho chú ấy không? Không phải cậu bảo hai mươi mốt ngày là có thể nuôi dưỡng một thói quen à? Tớ cứ trực tiếp nhắn cho chú ấy, sau đó một ngày nào đó không nhắn nữa, chú ấy cảm thấy không quen, có phải sẽ chủ động tìm tớ không?” 

“Nếu cậu không sợ trò chuyện gượng gạo thì có thể thử. Vì không làm thế thì cậu cũng đâu còn cách nào tốt hơn đâu.”

Ninh Tê sâu sắc đáp trả: “…..Giờ chuyện tớ hối hận nhất chính là bị cậu và Tô Dục Thanh dụ dỗ, không ở lại Nam Thành học.”

“Cậu lúc đó cũng có đoán được là mình còn có cơ hội oán trách bản thân không ở lại Nam Thành học đâu.” 

Ninh tê cầm điện thoại quay lại phòng khách, lấy hai chiếc khăn mặt lau sạch nước trên mặt, bắt đầu quy trình skincare của ngày hôm nay, “Tớ có nên tìm cơ hội quay về một chuyến không nhỉ?” 

“Tớ thấy nên đợi thêm thì hơn, giờ lập tức quay lại thì lộ hết cả ý đồ.”

“Tớ không sợ bị chú ý biết ý đồ của tớ.” 

“Nhưng mà, vào lúc đối phương không phòng bị, ra tay mới có thể một kích rất trúng.”

Ninh Tê nhất thời không nói được gì, “……Gần đây cậu chuyển sang đọc tiểu thuyết kiếm hiệp à?”

Lịch trình công việc hàng ngày của Ôn Lĩnh Viễn luôn cố định. Sáu giờ sáng ngủ dậy, chạy chậm khoảng một tiếng, chạy xong về tắm rửa, ăn sáng, sau đó chuẩn bị đi làm. 

Sau khi nuôi thêm Phục Linh, lịch trình buổi sáng của anh có thêm một mục: Cho mèo ăn. 

Phục Linh được nuôi thả, ban ngày ở Thanh Hạnh Đường hơn nửa thời gian sẽ chẳng thấy bóng dáng nó đâu, nhưng cứ đúng đến giờ cơm thì nó sẽ có mặt ở phòng nghỉ nhân viên, chờ trước bát thức ăn của mình. Ngoài thời gian cơm ra thì tuyệt không đoán được hành tung của nó. 

Buổi trưa, Ôn Lĩnh Viễn vào phòng nghỉ đổ thức ăn cho mèo ra bát, thế nhưng khác thường là hôm nay không thấy bóng dáng Phục Linh ở đây chờ cơm. 

Phục Linh là một chú mèo rất thông minh, nếu như nó ở Thanh Hạnh Đường dù đứng ở bất cứ góc nào gọi, chỉ cần nghe được, nhất định nó sẽ “meo” hai tiếng như đáp lời. 

Tiếng kêu truyền đến từ phía sân đằng cổng trước. 

Ôn Lĩnh Viễn đi về bên đó, âm thanh chuyện trò ngày một rõ ràng, một người là Trì Tiểu Viên, một người nữa là….

Ôn Lĩnh Viễn mang lòng ngạc nhiên bước đi tới cổng chính. 

Trên ghế đá trong sân, ngồi đối diện với Trì Tiểu Viễn quả nhiên là Ninh Tê. 

Cô cầm trên tay hộp thức ăn cho mèo đã mở, Phục Linh thì ngồi chồm hổm trên bàn đá vùi đầu vào ăn. 

Cô mặc một chiếc croptop màu xanh bơ, khoác áo sơ mi trắng bên ngoài, quần bò xanh bạc, giày vải bố, cạnh chân là chiếc vali nhỏ màu vàng chanh. 

Nhìn những màu sắc phối hợp này khiến Ôn Lĩnh Viễn cảm giác mùa xuân không chỉ đến trong cảm giác mà còn thông qua cả thị giác nữa.  

“Tìm Phục Linh khắp nơi, hóa ra bị bên này dụ dỗ à.” Ôn Lĩnh Viễn cười nói. 

Dường như lúc này Ninh Tê mới nhận ra anh, cô quay đầu lại cười chào hỏi. 

“Cháu về chơi à?” Anh hỏi. 

“Không phải, tôi đến để đưa ảnh chụp cho Tiểu Viên thôi.” Ninh Tên xoa đầu mèo con, giải thích không chút ngại ngùng. 

Từ hai tuần trước, sau lời ngủ ngon giữa cô và Ôn Lĩnh Viễn xong, bọn họ chưa từng có thêm cuộc đối thoại nào trên WeChat. Cánh cửa “hai mươi mốt ngày nuôi dưỡng một thói quen” rốt cuộc bị chặn đứng. Nhưng còn may là học phần thực hành nhiếp ảnh của kỳ này lại mở ra cho Ninh Tê một cánh cửa sổ. 

Bài tập giữa kì của môn thực hành nhiếp ảnh kỳ này là quay một video từ mười đến hai mươi phút, không giới hạn đề tài, nhưng cần có chủ đề rõ ràng. 

Thứ đầu tiên Ninh Tê nghĩ tới là Ôn Lĩnh Viễn, “Một ngày của bác sĩ Đông y.” 

Nhưng tức khắc cảm thấy cần phải áp dụng chiến thuật đi đường vòng, vì thế đổi thành, “Một ngày của người học Đông y.”

Cô liên lạc với Tiểu Viên trên WeChat thì Tiểu Viên sảng khoái đáp ứng. Lần trước Ninh Tê chụp giúp cô bộ ảnh chân dung, sau đó cô đăng lên Khoảnh khắc của mình, nhận được số likes nhiều nhất trong trong lịch sử. Vì thế cô không chút ngại ngùng việc lên hình. 

Ninh Tê không bảo với Tiểu Viên thời gian cụ thể mình quay về Nam Thành, sợ cô ấy bảo với Ôn Lĩnh Viễn. Vừa mới mười phút trước, khi về tới cổng trước Thanh Hạnh Đường, cô mới gọi cho Tiểu Viên, bảo cô ấy mình tới rồi. 

Không phải muốn khiến anh cảm thấy kinh ngạc, nhưng ít nhất có thể khiến anh ấn tượng sâu sắc hơn? 

Đương nhiên, Ôn Lĩnh Viễn không gọi đồ ăn bên ngoài về đãi cô được. Anh gọi Tiểu Viên cùng ra ngoài ăn bữa trưa. Buổi chiều Thanh Hạnh Đường vẫn phải mở khám như bình thường, vì thế mọi người không đi xa, tìm được một quán ăn phong cách Hong Kong gần đó, ăn một bữa cơm đơn giản. 

Ăn xong quay lại Thanh Hạnh Đường, Tiểu Viên bị bác sĩ Chương gọi qua giúp đỡ. 

Trong phòng nghỉ, Ôn Lĩnh Viễn vào phòng bếp lấy một chai nước giải khát cho Ninh Tê. Thời tiết kiểu này, anh biết trẻ con bây giờ không muốn uống trà nóng. 

Ninh Tê không cầm ngay mà bảo Ôn Lĩnh Viễn để chai nước trên bàn. Cô ngồi xổm trên đất, mở hành lý lấy thiết bị quay chụp của mình ra, ngoài ra còn có mấy hộp thức ăn cho mèo được nhét trong vali. 

Ôn Lĩnh Viễn nhìn thấy liền cười: “Hóa ra là cháu có chuẩn bị mới đến hả?”

“Tiểu Viên bảo với tôi là mèo con rất khó dỗ nên là tôi quyết định hối lộ nó.”

Cô cầm hết đồ ăn cho mèo đặt bên cạnh bàn. Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy nước ngọt Ôn Lĩnh Viễn đưa cô là một chai nước Tần Ninh. 

Thấy ánh mắt của cô, Ôn Lĩnh Viễn giải thích, “Sau lần uống ở nhà cháu, Tiểu Viên về liền mua cả một thùng.”

Ninh Tê cầm thiết bị quay chụp trong tay, ngồi đối diện với Ôn Lĩnh Viễn, đột nhiên giơ ống kính về phía anh, “Ngồi trước mặt chúng ta đây là nhân vật chính của buổi quay hôm nay – thầy của Tiểu Viên, Ôn Lĩnh Viễn, hay còn gọi là bác sĩ Ôn.” 

Ôn Lĩnh Viễn chẳng mảy may hoảng sợ, anh không hề trốn tránh mà còn cười nói: “Nắp ống kính vẫn chưa mở kìa.”

“Haizz, bị chú bắt thóp rồi.”

“Hôm nay phải bắt đầu quay à?”

“Không vội quay Tiểu Viên ạ, chắc tôi quay ít cảnh trong Thanh Hạnh Đường, từ cách bài trí trong phòng khám cho đến quá trình hội chẩn bệnh nhân gì đó trước.”

“Phần người bệnh, cháu cần phải hỏi xin sự cho phép của họ đấy.”

Ninh Tê làm dấu tay “OK”: “Còn lại thì có thể tự do quay chụp ạ? Có bí mật gì không thể công khai nữa không?”

“Tôi nghĩ chắc là hết rồi.”

Đang nói chuyện thì Ninh Tê đột nhiên nhấc máy ảnh lên, lần này ống kính đã được gỡ ra. 

Ôn Lĩnh Viễn vẫn bình thản như cũ, anh không tránh mà ung dung nhìn vào máy ảnh, hoặc cũng có thể nói là nhìn về phía cô. 

Thời gian nghỉ trưa, anh thường không mặc áo blouse. Trên người là chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo được gập vuông vắn thành góc, hai cúc trên cùng không cài, tay áo xắn lên lộ ra làn da cổ tay và cánh tay trắng. Anh có một đôi bàn tay hài hòa, móng tay được cắt ngắn, sạch sẽ, phù hợp với yêu cầu nghề nghiệp. 

Ninh Tê nhìn hình anh hiện trên màn hình, rõ ràng không phải đang đối mắt trực tiếp nhưng cô lại không dám nhìn vào đôi mắt phảng phất đong đầy ý cười kia. 

Đột nhiên hơi ích kỷ, không muốn để anh lọt vào ống kính. Góc chết lúc quay trực tiếp như thế mà anh cũng có thể nhẹ nhàng thông qua. Đẹp tới mức khiến người ta muốn gán cho anh một cái mác thô tục “Bác sĩ Trung y đẹp trai nhất.” 

Nhỡ đâu đoạn video này sau đó được chiếu trước lớp thì sao? Cô không thích những cô gái khác khen ngợi anh. 

Buổi chiều, Ninh Tê ôm theo máy ảnh cầm tay lang thang trong Thanh Hạnh Đường.

Lúc Ôn Lĩnh Viễn bắt mạch cho một ông lão, anh cầm giá đỡ ba chân đến gõ cửa. Ông lão rất thoải mái cho cô quay hình. Cô dựng giá đỡ ba chân, cố định góc quay ở giữa khung hình, lại cầm một máy ống rời, quay đặc tả cảnh tay. 

Nếu nói Ôn Lĩnh Viễn cảm thấy mất tự nhiên vì chuyện quay chụp thì không bằng nói là do nguyên nhân cô đứng bên cạnh anh. 

Làm anh cân nhắc câu từ cẩn thận mỗi khi nói, đảm bảo hiệu quả âm thanh thu vào không quá tệ. 

Có lúc Ôn Lĩnh Viễn phân tâm nhìn cô một cái. 

Trong chuyện công việc thái độ của cô vô cùng nghiêm túc, gương mặt trước sau luôn giữ vẻ đăm chiêu, không cười. Mãi đến khi quay xong một cảnh, kiểm tra lại thấy vừa lòng, bấy giờ khuôn mặt mới lộ ra biểu cảm nhẹ nhõm. 

Buổi chiều đó, Ninh Tê quay lại quá trình anh hội chẩn cho ba bệnh nhân. Vừa vặn là ba bệnh nhân gồm cả nam, nữ và trẻ em, có lẽ cô đã sàng lọc một lượt rồi trước đó rồi. 

Sau đó, cô bắt đầu thu dọn thiết bị, “Chú Ôn, bên chỗ chú tạm thời tôi quay xong rồi, giờ tôi qua làm phiền chỗ bác sĩ Chương đây.”

“Ừ.” Ôn Lĩnh Viễn khẽ cười, ánh mắt dõi theo bóng cô rời khỏi phòng khám của mình. 

Buổi tối lúc ăn cơm, Ninh Tê cũng dựng giá quay, muốn quay lại cảnh Ôn Lĩnh Viễn và Trì Tiểu Viên ăn đồ ăn đặt ngoài, cùng với ít chủ đề chuyện phiếm giữa hai người. 

Vì không muốn xuất hiện trong quá trình quay, cô quyết định không ăn cơm cùng hai người, chờ quay xong thì ăn một mình sau. 

Mười giờ tối, Thanh Hạnh Đường đóng cửa. 

Ôn Lĩnh Viễn định lấy xe đưa Ninh Tê về, cô vội bảo: “Tôi không về đâu, tôi muốn ở chỗ Tiểu Viên.”

Ôn Lĩnh Viễn bật cười, “Quay hình 24/24 giờ hả?”

“Mười sáu tiếng thôi mà? Tiểu Viên ngủ thì tôi sẽ đóng máy.”

“Ngủ đủ tám tiếng không đấy? Hay là đóng máy xong hai đứa lại chuyện trò tới nửa đêm?”

Ninh Tê cười đáp, “Dù sao thì sáng mai tôi cũng giục Tiểu Viên dậy sớm, nếu không sao thể hiện ra được sự vất cả của một người học nghề chứ?”

Tiểu Viên liền nói: “Nhưng chị có vất vả gì đâu! Chị có thể đến muộn về sớm đó!” 

Ôn Lĩnh Viễn cười: “Không được đến muộn về sớm, sẽ trừ lương đấy.” 

Tắt đèn cửa trước và khu làm việc xong, Ôn Lĩnh Viễn quay lại phòng nghỉ, “Để tôi đưa mấy đứa về.”

Tiểu Viễn ngẩn tò te, “Còn cần tiễn ạ? Từ đây về nhà cháu có 500 mét thôi.”

Ôn Lĩnh Viễn nhấc vali của Ninh Tê lên, “Đi nào.” 

Lúc này Ninh Tê đã đổi sang dùng máy quay Go pro định vừa đi vừa quay con đường về nhà dài chưa tới năm trăm mét của Trì Tiểu Viên. Năm trăm mét này là còn gộp cả hoạt động cố định dạo một vòng cửa hàng tiện lợi của Trì Tiểu Viên. 

Ôn Lĩnh đưa tới cổng sau, anh nhấc hành lý lên, đang định đi thì Ninh Tê bất ngờ giật nhẹ tay áo anh. 

Ôn Lĩnh Viễn cúi đầu nhìn cô. 

Ninh Tê lại chăm chú nhìn màn hình máy ảnh, “Chú đừng đi phía trước tôi, kẻo chắn mất Tiểu Viên, cũng đừng nói gì nhé.” 

Thật đúng là cuồng công việc, không lúc nào là không chú tâm vào công việc. Ôn Lĩnh Viễn thoải mái đồng ý: “Được, tôi sẽ để ý.” 

Anh không lên tầng mà chỉ đưa hai người đến trước thang máy. 

Thang máy dừng ở tầng một, chờ hai người bước vào, Ôn Lĩnh Viễn giữ cửa thang máy lại, một tay đẩy vali vào trong thang máy, mỉm cười dặn dò: “Nhớ nghỉ ngơi sớm, ngủ ngon.” 

Ninh Tê nhìn anh mà ngẩn ngơ, “….. Chú ngủ ngon.”

Chỗ Trì Tiểu Viên thuê là một văn hộ một phòng ngủ, một phòng khách, có cả phòng bếp lẫn nhà vệ sinh, diện tích mặc dù không lớn nhưng một người ở thì vừa đủ. 

Sau khi về nhà, việc đầu tiên Trì Tiểu Viên làm chính là cầm quần áo đi tắm. 

Ninh Tê thì mở máy ảnh lên, kiểm tra những thước phim khi nãy còn chưa kịp xem. 

Có một đoạn phim quay cảnh ăn tối trong phòng nghỉ của nhân viên, Ninh Tê chẳng có ấn tượng gì cả, hình như là đang quay dở thì có điện thoại, cô chạy ra ngoài nghe máy, cứ để máy tiếp tục quay. 

Trì Tiểu Viên và Ôn Lĩnh Viễn đang tán gẫu thì Trì Tiểu Viên hỏi một câu: “Chú Ôn, ngày mai chú phải đi Sùng Thành công tác đúng không? Mấy giờ xuất phát ạ?” 

Ôn Lĩnh Viễn khựng lại, sau đó mới đáp: “Chú hủy rồi.” 

Ninh Tê xem đi xem lại ba lần, cực kỳ chắc chắn, khi đó rõ rành rành là Ôn Lĩnh Viễn có khựng lại một chốc. 

Giờ phút này cô rất muốn kiềm chế, rất muốn bình tĩnh nhưng không làm được, cảm giác hối hận đến đau lòng như ngựa hụt vó trước….

Vì cô không chịu nổi phải chạy về Nam Thành một chuyến mà lỡ mất cơ hội để biết rằng nếu thứ bảy ngày mai, chiếu theo lịch đi Sùng thành “công tác” ban đầu của Ôn Lĩnh Viễn, liệu anh có thuận đường ghé qua trường tìm cô không? 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện