“Oa —— oa ——” tiếng trẻ con khóc nỉ non tê thanh liệt từ xa xa truyền đến.
Bắc Đường Diệu Nhật nhảy xuống lưng ngựa, chạy nhanh vào động, đã thấy một cái đầu rắn màu xanh chỉ cách anh nhi khaongr ba trượng, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm hài tử.
Bắc Đường Diệu Nhật kinh hãi, lập tức cầm một hòn đá nhỏ ném tới, bắn chết thanh xà rồi nhanh chóng đi đến bên người hài tử, ôm chặt lấy nó.
Mặt Bắc Đường Diệu Nhật như giấy trắng, ôm hài tử mà cả người phát run, mồ hôi lạnh không ngừng rơi xuống từ trên trán.
“Bảo bối đừng sợ! Đừng sợ! Phụ thân đến đây. Phụ thân đến đây…” Tim y đập như trống trận. Vừa rồi nhìn thấy cảnh kia làm y cơ hồ hồn phi phách tán, chỉ cảm thấy lúc kinh khủng nhất trong cuộc đời mình cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Hài tử tựa hồ cảm nhận được hơi ấm của phụ thân, từ từ an tĩnh lại, híp mắt cuộn mình trong lồng ngực y.
Bắc Đường Diệu Nhật từ từ bình tĩnh lại, liếc mắt về con rắn ki một cái, trong lòng lại thấy sợ hãi, lập tức ôm chặt hài tử rời khỏi sơn động.
Y không dám tưởng tượng, nếu không có hà bao thảo dược do Ti Diệu Huy phối chế kia, chỉ sợ y không có cơ hội gặp lại nhi tử mới sinh được một ngày này.
Nói đến đây quả nhiên là trời cao chiếu cố. Bắc Đường Diệu Nhật ôm ý niệm cửu tử nhất sinh xông lên phía trước, ai ngờ nghênh diện y không phải là đám người Tây Quyết mà là Ngôn Tử Tinh đang truy tập (truy đuổi tập kích) Thác Bạc Chân.
Ngôn Tử Tinh và Thác Bạc Chân từ biên cảnh hai nước Văn – Minh dây dưa đến tận đây, trải qua nhiều cuộc chém giết, hung hiểm phi thường, không cần thuật lại nhiều.
Vì trợ giúp Bắc Đường Diệu Nguyệt và Đông Phương Hạo Diệp thoát thân, nó chỉ mang theo mười tám thiết kỵ (đội quân tinh nhuệ) dẫn Thác Bạc Chân rời đi, thiếu chút nữa bị bao vây. Sau đó cùng với dư bộ (quân) Linh Châu, lấy lệnh bài của Ti Diệu Huy cho nó mà lấy được ba trăm kị binh trong đội ngũ ám vệ của Bắc Đường gia, truy ngược lại Thác Bạc Chân, nhưng mười tám thiết kỵ kia cũng chỉ còn lại bảy người.
Thác Bạc Chân mắt thấy mưu toan của Đông Phương Hạo Diệp, tình hình không thể làm ì khác được liền quay lại thảo nguyên, hội họp cùng đại quân. Miên sơn lĩnh này chính là con đường từ Linh Châu vào thảo nguyên mà ít người biết đến. Hơn nữa cnơi đây có cây cao rừng rậm, dễ dàng ẩn nấp.
Ngôn Tử Tinh kinh nghiệm không đủ, sau khi vào núi không bao lâu đã không thấy bóng dáng Thác Bạc Chân đâu nữa. Hôm qua ở đỉnh núi thấy có cứu cấp phong hỏa liền lãnh binh chạy tới hướng phong hỏa, ai ngờ lại gặp được Bắc Đường Diệu Nhật.
(cứu cấp phong hỏa: ngày xưa khi cần giúp đỡ cấp bách, người ta thường đốt lửa để thông báo. Kiểu đốt lửa này thường thấy khi có chiến tranh (đốt báo nguy hoăc báo có kẻ thù) hoặc đi lạc trong rừng, núi (đốt cầu cứu).)
Huynh đệ hai người liên thủ thì đội quân Tây Quyết kia đương nhiên không phải đối thủ.
Bắc Đường Diệu Nhật bắt được tiểu đội trưởng dẫn đầu, dùng ngôn ngữ Tây Quyết hỏi tình hình chiến đấu, mới biết được, thì ra lúc hỗn chiến hôm qua, bọn chúng chỉ là đội nhân mã được lệnh truy đuổi Bắc Đường vương, còn tình hình chiến đấu ở Nham thành thì chính bọn chũng cũng không biết.
Ngôn Tử Tinh nói, “Đại ca không cần lo lắng. Trước khi ta vào Miên Sơn Lĩnh, Úc tướng quân đã dẫn mười vạn đại quân cứu viện Nham thành, Nhị ca tất nhiên không sao.”
“Chỉ hy vọng như thế.” Bắc Đường Diệu Nhật không kịp nhiều lời, lập tức quay đầu ngựa lại nói, “Các ngươi ở chỗ này chờ, ta đi một chút sẽ trở lại.” Nói xong chạy thẳng đến hướng hang động y đã rời đi lúc sáng.
Nhân mã của Ngôn Tử Tinh không đuổi kịp y, khi đến nơi thì đã thấy y đang ôm một ah nhi chui từ trong động ra, không khỏi chấn động.
“Đại ca, đây là hài tử của ai?”
Việc này không thể giải thích ngay được. Việc này có thể giấu người trong thiên hạ nhưng Bắc Đường Diệu Nhật cũng không muốn nói dối với đệ đệ của chính mình, vì thế nói, “Đây là hài tử của ta.”
Ngôn Tử Tinh mở lớn miệng, lắp bắp, “Ngươi, hài tử của ngươi? Đại ca ngươi, ngươi làm sao có hài tử?”
Bắc Đường Diệu Nhật nhíu mi nói, “Việc này sẽ sau giải thích sau. Bây giờ cúng ta cần đi tiếp ứng bệ hạ mới là quan trọng.”
Ngôn Tử Tinh biến sắc, không nhiều lời nữa.**********************
Mọi người cấp tốc chạy tới Nham thành. Khi tới noi thì hỗn chiến hôm qua đã chấm dứt. Úc Phi Khanh dẫn đại đội nhân mã đuổi tới đúng lúc, tìm được Ti Diệu Huy. Trước mắt hai quân đang ở thế đối chọi, song phương đều tử thương thảm trọng (nhiều người chết và bị thương).
Bắc Đường Diệu Nhật và Ngôn Tử Tinh theo sau người Tây Quyết vào thành, Úc Phi Khanh mở ra cửa thành phái người tiếp ứng.
“Diệu Nhật!” Ti Diệu Huy thấy bọn họ, không để ý đế vương tôn sư lập tức vọt lại đây.
Trong lồng ngực Bắc Đường Diệu Nhật ôm ấu tử, lúc xuống ngựa có hơi lảo đảo. Y sớm đã là nỏ mạnh hết đà, cố gắng chống đỡ đến tận bây giờ. Thấy Ti Diệu Huy bình an vô sự, đại quân Minh quốc cũng đã chiếm được ưu thế, rốt cục thả lỏng tinh thần.
Y há to miệng, muốn nói cái gì đó với Ti Diệu Huy, nhưng trước mắt tối sầm, ôm hài tử ngã vào trong lồng ngực hắn.*****************
Đến khi y tỉnh lại đã là chạng vạng ngày thứ hai. Bắc Đường Diệu Nhật phát hiện mình đang nằm trong ngọa thất ở Nham thành thủ trước kia. Ti Diệu Huy chống đầu ghé vào mép giường ngủ gà ngủ gật, ý thức từng chút từng chút hồi phục lại, trước mắt y là đôi mắt đen thui.
Bắc Đường Diệu Nhật nhất thời có chút hoảng hốt, dường như trận đấu kịch liệt mấy ngày trước đây chưa từng phát sinh, y mới vừa cùng Ti Diệu Huy thương lượng việc khởi hành quay về Diêu Kinh.
Y vươn tay, dọc theo dáng hình Ti Diệu Huy, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của hắn.
Thân mình Ti Diệu Huy run lên, tỉnh lại, bắt được cánh tay Bắc Đường Diệu Nhật, trong con ngươi nổi lên một tầng nước.
Hai người yên lặng đối diện một lát, chỉ cảm thấy chưa bao giờ từng có tâm linh tương thông như bây giờ. Chỉ có sau khi trải qua sinh tử mới có thể phát hiện chân tình đáng quý.
Bắc Đường Diệu Nhật nói giọng khàn khàn, “Hài tử đâu?”
Ti Diệu Huy cọ cọ tay hắn, thấp giọng nói, “Ta cho người mang đi rồi. Tìm tạm một nhũ mẫu trong thành này trước đã.”
Bắc Đường Diệu Nhật an tâm, hỏi, “Tình huống bên ngoài thế nào rồi? Tây Quyết lui quân chưa?”
Ti Diệu Huy gật gật đầu, “Hôm qua bọn chúng chậm chạp không chịu lui binh là vì tiếp ứng Thác Bạc Chân. Tử Tinh thực rất giỏi, từ trên thành một tiễn bắn chết hảo hữu thanh mai trúc mã của Thác Bạc Chân, cũng là đại tướng mà hắn nể trọng nhất – Tiên Hàn.
“Người Tây Quyết bị đánh bại. Thác Bạc Chân đã mang bọn chúng rút lui khỏi Minh quốc, cũng ký hiệp ước, hứa hẹn trong vòng mười năm sẽ vĩnh không xâm chiếm.”
Bắc Đường Diệu Nhật nói, “Thác Bạc Chân người này lòng lang dạ thú, thế lực không thể khinh thường. Ta vốn định lần này lưu lại tính mạng hắn, chôn thây hắn trong Đại Minh ta.
“Nhưng hắn lần này đại bại, thế lực giảm đi, sau khi quay về thảo nguyên tất sẽ bị chèn ép nhiều mặt. Với tình cách của hắn nhất định là sẽ không dễ dàng chịu thua. Hắn vốn là con thứ, ở Tây Quyết vốn coi trọng huyết thống đã không được tốt, nhưng năng lực của hắn lại tốt như vậy, không bằng lần này cho hắn nội đấu với các huynh đệ của hắn đi, có thể giảm bớt áp lực cho biên cảnh ta.”
Ti Diệu Huy nói, “Ý này của ngươi nói không tồi. Khó có lúc Tử Tinh cũng có suy nghĩ giống ngươi, cho nên trước tiên nó đã cố ý bắn chết Tiên Hàn, lại lưu lại tính mạng cho Thác Bạc Chân.”
Bắc Đường Diệu Nhật mỉm cười, “Tử Tinh quả nhiên là khả tạo chi tài (người tài năng có thể bồi dưỡng).”
Ti Diệu Huy cọ cọ tay y, “Lần sau ngươi cũng đừng như vậy nữa. Ngươi có biết thiếu chút nữa ngươi hù chết ta không? Từ nay về sau nếu còn có…”
Bắc Đường Diệu Nhật nghe thanh âm hắn nghẹn ngào, nâng mặt hắn lên đã thấy trên hai gò má có ngấn lệ. Y cảm động, thấp giọng nói, “Ta đáp ứng ngươi, về sau sẽ không như vậy nữa.”
Ti Diệu Huy ôm chặt lấy y, giọng khàn khàn, “Lần sau nếu ngươi dám bỏ lại ta nữa, ta quyết không tha thứ ngươi!”
Bắc Đường Diệu Nhật sờ sờ mái tóc đen của hắn, nhẹ giọng đáp, “Được.”
“… Chúng ta quay về Diêu Kinh đi.”
“Được.”
HẾT CHƯƠNG 21
HẾT HẠ BỘ
Bắc Đường Diệu Nhật nhảy xuống lưng ngựa, chạy nhanh vào động, đã thấy một cái đầu rắn màu xanh chỉ cách anh nhi khaongr ba trượng, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm hài tử.
Bắc Đường Diệu Nhật kinh hãi, lập tức cầm một hòn đá nhỏ ném tới, bắn chết thanh xà rồi nhanh chóng đi đến bên người hài tử, ôm chặt lấy nó.
Mặt Bắc Đường Diệu Nhật như giấy trắng, ôm hài tử mà cả người phát run, mồ hôi lạnh không ngừng rơi xuống từ trên trán.
“Bảo bối đừng sợ! Đừng sợ! Phụ thân đến đây. Phụ thân đến đây…” Tim y đập như trống trận. Vừa rồi nhìn thấy cảnh kia làm y cơ hồ hồn phi phách tán, chỉ cảm thấy lúc kinh khủng nhất trong cuộc đời mình cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Hài tử tựa hồ cảm nhận được hơi ấm của phụ thân, từ từ an tĩnh lại, híp mắt cuộn mình trong lồng ngực y.
Bắc Đường Diệu Nhật từ từ bình tĩnh lại, liếc mắt về con rắn ki một cái, trong lòng lại thấy sợ hãi, lập tức ôm chặt hài tử rời khỏi sơn động.
Y không dám tưởng tượng, nếu không có hà bao thảo dược do Ti Diệu Huy phối chế kia, chỉ sợ y không có cơ hội gặp lại nhi tử mới sinh được một ngày này.
Nói đến đây quả nhiên là trời cao chiếu cố. Bắc Đường Diệu Nhật ôm ý niệm cửu tử nhất sinh xông lên phía trước, ai ngờ nghênh diện y không phải là đám người Tây Quyết mà là Ngôn Tử Tinh đang truy tập (truy đuổi tập kích) Thác Bạc Chân.
Ngôn Tử Tinh và Thác Bạc Chân từ biên cảnh hai nước Văn – Minh dây dưa đến tận đây, trải qua nhiều cuộc chém giết, hung hiểm phi thường, không cần thuật lại nhiều.
Vì trợ giúp Bắc Đường Diệu Nguyệt và Đông Phương Hạo Diệp thoát thân, nó chỉ mang theo mười tám thiết kỵ (đội quân tinh nhuệ) dẫn Thác Bạc Chân rời đi, thiếu chút nữa bị bao vây. Sau đó cùng với dư bộ (quân) Linh Châu, lấy lệnh bài của Ti Diệu Huy cho nó mà lấy được ba trăm kị binh trong đội ngũ ám vệ của Bắc Đường gia, truy ngược lại Thác Bạc Chân, nhưng mười tám thiết kỵ kia cũng chỉ còn lại bảy người.
Thác Bạc Chân mắt thấy mưu toan của Đông Phương Hạo Diệp, tình hình không thể làm ì khác được liền quay lại thảo nguyên, hội họp cùng đại quân. Miên sơn lĩnh này chính là con đường từ Linh Châu vào thảo nguyên mà ít người biết đến. Hơn nữa cnơi đây có cây cao rừng rậm, dễ dàng ẩn nấp.
Ngôn Tử Tinh kinh nghiệm không đủ, sau khi vào núi không bao lâu đã không thấy bóng dáng Thác Bạc Chân đâu nữa. Hôm qua ở đỉnh núi thấy có cứu cấp phong hỏa liền lãnh binh chạy tới hướng phong hỏa, ai ngờ lại gặp được Bắc Đường Diệu Nhật.
(cứu cấp phong hỏa: ngày xưa khi cần giúp đỡ cấp bách, người ta thường đốt lửa để thông báo. Kiểu đốt lửa này thường thấy khi có chiến tranh (đốt báo nguy hoăc báo có kẻ thù) hoặc đi lạc trong rừng, núi (đốt cầu cứu).)
Huynh đệ hai người liên thủ thì đội quân Tây Quyết kia đương nhiên không phải đối thủ.
Bắc Đường Diệu Nhật bắt được tiểu đội trưởng dẫn đầu, dùng ngôn ngữ Tây Quyết hỏi tình hình chiến đấu, mới biết được, thì ra lúc hỗn chiến hôm qua, bọn chúng chỉ là đội nhân mã được lệnh truy đuổi Bắc Đường vương, còn tình hình chiến đấu ở Nham thành thì chính bọn chũng cũng không biết.
Ngôn Tử Tinh nói, “Đại ca không cần lo lắng. Trước khi ta vào Miên Sơn Lĩnh, Úc tướng quân đã dẫn mười vạn đại quân cứu viện Nham thành, Nhị ca tất nhiên không sao.”
“Chỉ hy vọng như thế.” Bắc Đường Diệu Nhật không kịp nhiều lời, lập tức quay đầu ngựa lại nói, “Các ngươi ở chỗ này chờ, ta đi một chút sẽ trở lại.” Nói xong chạy thẳng đến hướng hang động y đã rời đi lúc sáng.
Nhân mã của Ngôn Tử Tinh không đuổi kịp y, khi đến nơi thì đã thấy y đang ôm một ah nhi chui từ trong động ra, không khỏi chấn động.
“Đại ca, đây là hài tử của ai?”
Việc này không thể giải thích ngay được. Việc này có thể giấu người trong thiên hạ nhưng Bắc Đường Diệu Nhật cũng không muốn nói dối với đệ đệ của chính mình, vì thế nói, “Đây là hài tử của ta.”
Ngôn Tử Tinh mở lớn miệng, lắp bắp, “Ngươi, hài tử của ngươi? Đại ca ngươi, ngươi làm sao có hài tử?”
Bắc Đường Diệu Nhật nhíu mi nói, “Việc này sẽ sau giải thích sau. Bây giờ cúng ta cần đi tiếp ứng bệ hạ mới là quan trọng.”
Ngôn Tử Tinh biến sắc, không nhiều lời nữa.**********************
Mọi người cấp tốc chạy tới Nham thành. Khi tới noi thì hỗn chiến hôm qua đã chấm dứt. Úc Phi Khanh dẫn đại đội nhân mã đuổi tới đúng lúc, tìm được Ti Diệu Huy. Trước mắt hai quân đang ở thế đối chọi, song phương đều tử thương thảm trọng (nhiều người chết và bị thương).
Bắc Đường Diệu Nhật và Ngôn Tử Tinh theo sau người Tây Quyết vào thành, Úc Phi Khanh mở ra cửa thành phái người tiếp ứng.
“Diệu Nhật!” Ti Diệu Huy thấy bọn họ, không để ý đế vương tôn sư lập tức vọt lại đây.
Trong lồng ngực Bắc Đường Diệu Nhật ôm ấu tử, lúc xuống ngựa có hơi lảo đảo. Y sớm đã là nỏ mạnh hết đà, cố gắng chống đỡ đến tận bây giờ. Thấy Ti Diệu Huy bình an vô sự, đại quân Minh quốc cũng đã chiếm được ưu thế, rốt cục thả lỏng tinh thần.
Y há to miệng, muốn nói cái gì đó với Ti Diệu Huy, nhưng trước mắt tối sầm, ôm hài tử ngã vào trong lồng ngực hắn.*****************
Đến khi y tỉnh lại đã là chạng vạng ngày thứ hai. Bắc Đường Diệu Nhật phát hiện mình đang nằm trong ngọa thất ở Nham thành thủ trước kia. Ti Diệu Huy chống đầu ghé vào mép giường ngủ gà ngủ gật, ý thức từng chút từng chút hồi phục lại, trước mắt y là đôi mắt đen thui.
Bắc Đường Diệu Nhật nhất thời có chút hoảng hốt, dường như trận đấu kịch liệt mấy ngày trước đây chưa từng phát sinh, y mới vừa cùng Ti Diệu Huy thương lượng việc khởi hành quay về Diêu Kinh.
Y vươn tay, dọc theo dáng hình Ti Diệu Huy, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của hắn.
Thân mình Ti Diệu Huy run lên, tỉnh lại, bắt được cánh tay Bắc Đường Diệu Nhật, trong con ngươi nổi lên một tầng nước.
Hai người yên lặng đối diện một lát, chỉ cảm thấy chưa bao giờ từng có tâm linh tương thông như bây giờ. Chỉ có sau khi trải qua sinh tử mới có thể phát hiện chân tình đáng quý.
Bắc Đường Diệu Nhật nói giọng khàn khàn, “Hài tử đâu?”
Ti Diệu Huy cọ cọ tay hắn, thấp giọng nói, “Ta cho người mang đi rồi. Tìm tạm một nhũ mẫu trong thành này trước đã.”
Bắc Đường Diệu Nhật an tâm, hỏi, “Tình huống bên ngoài thế nào rồi? Tây Quyết lui quân chưa?”
Ti Diệu Huy gật gật đầu, “Hôm qua bọn chúng chậm chạp không chịu lui binh là vì tiếp ứng Thác Bạc Chân. Tử Tinh thực rất giỏi, từ trên thành một tiễn bắn chết hảo hữu thanh mai trúc mã của Thác Bạc Chân, cũng là đại tướng mà hắn nể trọng nhất – Tiên Hàn.
“Người Tây Quyết bị đánh bại. Thác Bạc Chân đã mang bọn chúng rút lui khỏi Minh quốc, cũng ký hiệp ước, hứa hẹn trong vòng mười năm sẽ vĩnh không xâm chiếm.”
Bắc Đường Diệu Nhật nói, “Thác Bạc Chân người này lòng lang dạ thú, thế lực không thể khinh thường. Ta vốn định lần này lưu lại tính mạng hắn, chôn thây hắn trong Đại Minh ta.
“Nhưng hắn lần này đại bại, thế lực giảm đi, sau khi quay về thảo nguyên tất sẽ bị chèn ép nhiều mặt. Với tình cách của hắn nhất định là sẽ không dễ dàng chịu thua. Hắn vốn là con thứ, ở Tây Quyết vốn coi trọng huyết thống đã không được tốt, nhưng năng lực của hắn lại tốt như vậy, không bằng lần này cho hắn nội đấu với các huynh đệ của hắn đi, có thể giảm bớt áp lực cho biên cảnh ta.”
Ti Diệu Huy nói, “Ý này của ngươi nói không tồi. Khó có lúc Tử Tinh cũng có suy nghĩ giống ngươi, cho nên trước tiên nó đã cố ý bắn chết Tiên Hàn, lại lưu lại tính mạng cho Thác Bạc Chân.”
Bắc Đường Diệu Nhật mỉm cười, “Tử Tinh quả nhiên là khả tạo chi tài (người tài năng có thể bồi dưỡng).”
Ti Diệu Huy cọ cọ tay y, “Lần sau ngươi cũng đừng như vậy nữa. Ngươi có biết thiếu chút nữa ngươi hù chết ta không? Từ nay về sau nếu còn có…”
Bắc Đường Diệu Nhật nghe thanh âm hắn nghẹn ngào, nâng mặt hắn lên đã thấy trên hai gò má có ngấn lệ. Y cảm động, thấp giọng nói, “Ta đáp ứng ngươi, về sau sẽ không như vậy nữa.”
Ti Diệu Huy ôm chặt lấy y, giọng khàn khàn, “Lần sau nếu ngươi dám bỏ lại ta nữa, ta quyết không tha thứ ngươi!”
Bắc Đường Diệu Nhật sờ sờ mái tóc đen của hắn, nhẹ giọng đáp, “Được.”
“… Chúng ta quay về Diêu Kinh đi.”
“Được.”
HẾT CHƯƠNG 21
HẾT HẠ BỘ
Danh sách chương