Không được, không đúng.
Hắn không muốn chết!!!
Những người này đã xảy ra chuyện gì vậy?? Không cố gắng một chút đã từ bỏ hắn?
Nhạn nhi đâu, Nhạn nhi đã xảy ra chuyện gì, vì sao nàng ấy lại trở thành như vậy? Nàng đấu tranh giành thiên hạ không phải là vì hắn sao? Hắn mà chết đi, giang sơn lớn như vậy thì làm sao bây giờ?
Nhất là nhìn thấy bộ dáng Thiên Nhạn đang giương cung tên về phía hắn, mặt mũi Hạ Thanh Sơn tràn đầy ảm đạm, trong lòng sợ hãi vô cùng.
Không, hắn không muốn chết.
Lúc này, biểu hiện của hắn giống như đang nghẹn ngào.
” Đại vương, an tâm đi đi.
Tên của ta rất chính xác, sẽ để ngươi chịu đau đớn ít nhất mà đi.
” Thiên Nhạn giương cung tên lên, không chút do dự bắn một mũi tên qua.
Hạ Thanh Sơn hoàn toàn bị dọa đến ngốc, thân thể cứng ngắc bị treo trên tường thành, muốn động cũng không động được.
Trong lòng của hắn hô to một tiếng không muốn, liền nhắm mắt lại.
Đau đớn không có truyền đến, ngược lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên bên cạnh.
Hắn vội vàng mở mắt ra, liền nhìn thấy trên ngực Lăng Thi Nhi có một mũi tên.
” Ta biết đại vương rất thích Thi Nhi, nha đầu này cùng vào sinh ra tử với đại vương, chắc là không nguyện ý chịu sự vũ nhục.
Hôm nay, ta cũng bắn nàng một tên, hi vọng nàng sẽ bồi tiếp đại vương lên đường.
” Khuôn mặt Thiên Nhạn tràn đầy nghiêm túc, giống như là đã làm được một chuyện gì đó rất đúng đắn, lại khiến cho Hạ Thanh Sơn tê dại cả da đầu.
Nàng thật sự dám?
Lăng Thi Nhi đã trúng tên, trước khi hôn mê còn không quên chửi mắng trong lòng.
Ai nói nàng ta muốn chết, cho dù có bị vũ nhục, nàng ta cũng muốn sống!!!
Tuân Tử Hoài mím môi, xoay mặt qua một bên khác.
Nếu như không phải nhìn thấy nụ cười trên mặt Thiên Nhạn, hắn nhất định sẽ bị một màn này làm cho cảm động.
Không hổ là tay hái sao thiện nghệ, là minh quân có thể thống nhất thiên hạ nha, phong cách này, hắn thích.
Mấy chục năm nữa, hắn nhất định sẽ dốc hết toàn lực phò tá nàng.
Phong thái của nàng khiến hắn thần phục.
” Đại vương không cần phải gấp, ta lập tức tiễn ngài lên đường.
Có Thi Nhi chăm sóc, ngươi cũng sẽ không tịch mịch.
Chờ sau khi ngươi đi, ta sẽ dẫn các tướng sĩ công thành báo thù cho ngươi, chúng ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ ngươi.
“
” Đại vương, chúng ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi! ” Các tướng sĩ hô to, kém chút nữa là trực tiếp kêu, ngươi yên tâm lên đường đi.
Xương Vương ngốc, nhìn Thiên Nhạn không chút do dự bắn thêm một tên, quên cả phản ứng.
Hắn trơ mắt nhìn mũi tên kia xuyên thấu qua ngực Hạ Thanh Sơn, đôi mắt ảm đạm, không nghĩ tới sẽ là kết quả như thế này.
Ninh Sơn Vương đã chết, lợi thế trong tay hắn cũng mất.
Đại quân của Vân gia tới gần dưới thành, bởi vì Ninh Sơn Vương đã chết mà khí thế dâng cao, hắn đã không còn cơ hội chống trả.
Sau khi đại quân đã phá được thành, Xương Vương tự vẫn đứng trên thành, thời điểm chết vẫn còn oán hận liếc sang Hạ Thanh Sơn.
Đều do cái tên gia hỏa này lắm mồm! Nếu không phải vậy, nữ nhân kia có thể nhẫn tâm sao?
Nhưng mà thời điểm hắn sắp nhắm mắt lại, một bóng dáng mảnh khảnh tới gần, hắn vô thức cố gắng mở to mắt ra xem.
Nhiều năm như vậy, hắn chưa từng được chiêm ngưỡng phong thái của nàng ở khoảng cách gần.
Sau khi nhìn thấy được khuôn mặt của Thiên Nhạn, Xương Vương sửng sốt một chút, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, sau đó mang theo thần sắc hoảng sợ mà chết đi.
Cái này………Nữ nhân này thế mà lại cười, nàng nhẫn tâm như vậy, căn bản không phải là do mấy lời của Hạ Thanh Sơn!
Hạ Thanh Sơn thế mà cũng trở thành bàn đạp của nàng.
Xương Vương trừng mắt tắt thở, chết không nhắm mắt.
Người trong thiên hạ, kể cả hắn, đều xem thường nữ nhân.
Tất cả bọn họ bị nàng chơi đùa vòng quanh, còn tưởng rằng nàng ngu xuẩn.
Xương Vương chết, thành trì cuối cùng được phá, thiên hạ thống nhất.
Hạ Thanh Sơn tỉnh lại từ trong kịch liệt đau nhức, mí mắt rất nặng nề, nhưng mà bản năng cầu sống của hắn khiến hắn dùng toàn bộ sức lực để chống đỡ mí mắt.
Đến khi nhìn thấy ánh sáng, hắn không khỏi lộ ra sự vui sướng.
Hắn không có chết!
Hắn vậy mà không có chết.
Hắn đưa mắt đánh giá một chút hoàn cảnh xung quanh, căn phòng vô cùng tráng lệ, không biết là đang ở nơi nào.
” Người tới! “
Thấy mình cũng không giống như là đang bị giam cầm, trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, hắn chỉ có thể gọi người đến giải đáp.
Vừa phát ra âm thanh, hắn đã nghe thấy một động tĩnh, là một tỳ nữ tới đây xem hắn một cái, sau đó nhanh chóng xách làn váy chạy ra ngoài: ” Phu nhân, phu nhân.
Đại vương tỉnh lại, đại vương tỉnh lại.
“.
Hắn không muốn chết!!!
Những người này đã xảy ra chuyện gì vậy?? Không cố gắng một chút đã từ bỏ hắn?
Nhạn nhi đâu, Nhạn nhi đã xảy ra chuyện gì, vì sao nàng ấy lại trở thành như vậy? Nàng đấu tranh giành thiên hạ không phải là vì hắn sao? Hắn mà chết đi, giang sơn lớn như vậy thì làm sao bây giờ?
Nhất là nhìn thấy bộ dáng Thiên Nhạn đang giương cung tên về phía hắn, mặt mũi Hạ Thanh Sơn tràn đầy ảm đạm, trong lòng sợ hãi vô cùng.
Không, hắn không muốn chết.
Lúc này, biểu hiện của hắn giống như đang nghẹn ngào.
” Đại vương, an tâm đi đi.
Tên của ta rất chính xác, sẽ để ngươi chịu đau đớn ít nhất mà đi.
” Thiên Nhạn giương cung tên lên, không chút do dự bắn một mũi tên qua.
Hạ Thanh Sơn hoàn toàn bị dọa đến ngốc, thân thể cứng ngắc bị treo trên tường thành, muốn động cũng không động được.
Trong lòng của hắn hô to một tiếng không muốn, liền nhắm mắt lại.
Đau đớn không có truyền đến, ngược lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên bên cạnh.
Hắn vội vàng mở mắt ra, liền nhìn thấy trên ngực Lăng Thi Nhi có một mũi tên.
” Ta biết đại vương rất thích Thi Nhi, nha đầu này cùng vào sinh ra tử với đại vương, chắc là không nguyện ý chịu sự vũ nhục.
Hôm nay, ta cũng bắn nàng một tên, hi vọng nàng sẽ bồi tiếp đại vương lên đường.
” Khuôn mặt Thiên Nhạn tràn đầy nghiêm túc, giống như là đã làm được một chuyện gì đó rất đúng đắn, lại khiến cho Hạ Thanh Sơn tê dại cả da đầu.
Nàng thật sự dám?
Lăng Thi Nhi đã trúng tên, trước khi hôn mê còn không quên chửi mắng trong lòng.
Ai nói nàng ta muốn chết, cho dù có bị vũ nhục, nàng ta cũng muốn sống!!!
Tuân Tử Hoài mím môi, xoay mặt qua một bên khác.
Nếu như không phải nhìn thấy nụ cười trên mặt Thiên Nhạn, hắn nhất định sẽ bị một màn này làm cho cảm động.
Không hổ là tay hái sao thiện nghệ, là minh quân có thể thống nhất thiên hạ nha, phong cách này, hắn thích.
Mấy chục năm nữa, hắn nhất định sẽ dốc hết toàn lực phò tá nàng.
Phong thái của nàng khiến hắn thần phục.
” Đại vương không cần phải gấp, ta lập tức tiễn ngài lên đường.
Có Thi Nhi chăm sóc, ngươi cũng sẽ không tịch mịch.
Chờ sau khi ngươi đi, ta sẽ dẫn các tướng sĩ công thành báo thù cho ngươi, chúng ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ ngươi.
“
” Đại vương, chúng ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi! ” Các tướng sĩ hô to, kém chút nữa là trực tiếp kêu, ngươi yên tâm lên đường đi.
Xương Vương ngốc, nhìn Thiên Nhạn không chút do dự bắn thêm một tên, quên cả phản ứng.
Hắn trơ mắt nhìn mũi tên kia xuyên thấu qua ngực Hạ Thanh Sơn, đôi mắt ảm đạm, không nghĩ tới sẽ là kết quả như thế này.
Ninh Sơn Vương đã chết, lợi thế trong tay hắn cũng mất.
Đại quân của Vân gia tới gần dưới thành, bởi vì Ninh Sơn Vương đã chết mà khí thế dâng cao, hắn đã không còn cơ hội chống trả.
Sau khi đại quân đã phá được thành, Xương Vương tự vẫn đứng trên thành, thời điểm chết vẫn còn oán hận liếc sang Hạ Thanh Sơn.
Đều do cái tên gia hỏa này lắm mồm! Nếu không phải vậy, nữ nhân kia có thể nhẫn tâm sao?
Nhưng mà thời điểm hắn sắp nhắm mắt lại, một bóng dáng mảnh khảnh tới gần, hắn vô thức cố gắng mở to mắt ra xem.
Nhiều năm như vậy, hắn chưa từng được chiêm ngưỡng phong thái của nàng ở khoảng cách gần.
Sau khi nhìn thấy được khuôn mặt của Thiên Nhạn, Xương Vương sửng sốt một chút, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, sau đó mang theo thần sắc hoảng sợ mà chết đi.
Cái này………Nữ nhân này thế mà lại cười, nàng nhẫn tâm như vậy, căn bản không phải là do mấy lời của Hạ Thanh Sơn!
Hạ Thanh Sơn thế mà cũng trở thành bàn đạp của nàng.
Xương Vương trừng mắt tắt thở, chết không nhắm mắt.
Người trong thiên hạ, kể cả hắn, đều xem thường nữ nhân.
Tất cả bọn họ bị nàng chơi đùa vòng quanh, còn tưởng rằng nàng ngu xuẩn.
Xương Vương chết, thành trì cuối cùng được phá, thiên hạ thống nhất.
Hạ Thanh Sơn tỉnh lại từ trong kịch liệt đau nhức, mí mắt rất nặng nề, nhưng mà bản năng cầu sống của hắn khiến hắn dùng toàn bộ sức lực để chống đỡ mí mắt.
Đến khi nhìn thấy ánh sáng, hắn không khỏi lộ ra sự vui sướng.
Hắn không có chết!
Hắn vậy mà không có chết.
Hắn đưa mắt đánh giá một chút hoàn cảnh xung quanh, căn phòng vô cùng tráng lệ, không biết là đang ở nơi nào.
” Người tới! “
Thấy mình cũng không giống như là đang bị giam cầm, trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, hắn chỉ có thể gọi người đến giải đáp.
Vừa phát ra âm thanh, hắn đã nghe thấy một động tĩnh, là một tỳ nữ tới đây xem hắn một cái, sau đó nhanh chóng xách làn váy chạy ra ngoài: ” Phu nhân, phu nhân.
Đại vương tỉnh lại, đại vương tỉnh lại.
“.
Danh sách chương