” Tướng quân, vậy ta đi chuẩn bị ngay đây.
” Tuân Tử Hoài lui ra.
Đã biết Thiên Nhạn không phải do mềm lòng, vậy hắn liền yên tâm, đi tạo thế.
Hắn sờ cằm, nghĩ rằng mình không những nên tạo thế, vẫn phải để cho mọi người hiểu rằng Hạ Thanh Sơn không thích hợp để làm Hoàng đế.
Cho nên, cần phải cho hắn ta hai viên thuốc.
Mấy ngày gần đây, Hạ Thanh Sơn luôn nằm mơ, nửa đêm sẽ có cảm giác có người đến giết hắn, cả người vui buồn thất thường, tính tình táo bạo không yên.
Ngẫu nhiên sẽ giống như người điên, còn đánh chửi hạ nhân, hoàn toàn trở thành phong cách của một bạo quân.
Tinh thần Hạ Thanh Sơn không được bình thường, chưa tới hai ngày tất cả mọi người đều đã biết.
Nhất là những tướng sĩ kia, sau khi biết được chuyện này, càng cảm thấy ngôi vị Hoàng đế nên do Thiên Nhạn tới làm.
Chỉ tiếc bây giờ hình như tướng quân không có ý tứ đó, bọn họ cũng không dám nhắc, để tránh tổn thương tới hòa khí ở giữa của tướng quân và đại vương.
Thiên hạ bây giờ đã thống nhất, chỉ là còn chưa có xưng Đế.
Các tướng sĩ đều rất gấp, thực sự không còn biện pháp nào.
Tối nay chính là tiệc rượu khao thưởng các tướng sĩ, bọn họ đã bàn bạc tốt, nhất định phải nói chuyện làm Hoàng đế.
Trăng đêm nhô lên cao, ca múa mừng cảnh thái bình, các tướng sĩ nghe các ca từ vui sướng, không khỏi lộ ra nụ cười yên tâm.
Thiên hạ này coi như đã ổn định, cuối cùng bọn họ cũng có thể vượt qua những ngày tháng bình an.
Hạ Thanh Sơn không có mặt, gần nhất tinh thần của hắn không được tốt lắm, không có cách nào có mặt ở trường hợp như thế này.
Các tướng sĩ không cảm thấy tiếc nuối, ngược lại cảm thấy hắn xuất hiện mới là dư thừa.
Suy nghĩ cẩn thận sẽ phát hiện, Hạ Thanh Sơn không làm được cái gì, dựa vào đâu có thể hưởng thụ dạng vinh quang này?
Bọn họ nhìn nhau, đang muốn nói với Thiên Nhạn về việc tự nàng đăng cơ Hoàng đế, đột nhiên nghe được một tiếng vang thật lớn.
Tiếng vang giống như từ trên trời truyền xuống.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một chùm ánh sáng phóng lên tận trời, sau đó rơi vào vị trí Thiên Nhạn đang ngồi, tiếp đó, một con rồng lóe lên từ ánh sáng đó, vàng óng ánh, lóa mắt khiến người ở đây không có cách nào mở mắt ra.
Thiên Nhạn bước lên nhìn, mãi cho đến khi hình ảnh của rồng dần dần tan biến, mới đưa mắt nhìn sang Tuân Tử Hoài, trong mắt mang theo kinh ngạc, cái tạo thế này của hắn cũng không tồi.
” Rồng thiêng xuất hiện, rơi vào vị trí của tướng quân, đây là trời cao chỉ dẫn minh quân, Tuân Tử Hoài xin tướng quân xưng Đế.
“
Tuân Tử Hoài chắp tay, quỳ một chân xuống.
Các tướng sĩ khác cũng kịp phản ứng, cơ hội tốt! Toàn bộ quỳ một chân xuống: ” Tướng quân chính là minh quân được trời cao phái đến thế gian, ổn định chiến sự, bình định thiên hạ, mời tướng quân đăng cơ.
“
” Tướng quân vạn tuế.
“
” Tử Hoài khấu kiến bệ hạ.
Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
” Tuân Tử Hoài cao giọng, khuôn mặt mang theo nụ cười nhìn Thiên Nhạn, gương mặt non nớt tràn đầy nghiêm túc.
Hắn nghĩ, tạo thế như thế này, hẳn là nàng hài lòng đi?
Bệ hạ của hắn.
Thiên Nhạn uống cạn một chén rượu, đưa tay sang mời mọi người đứng dậy: ” Tốt, nếu như đây là cái đích mà tất cả mọi người hướng tới, vậy ta liền không từ chối, các vị đứng dậy hết đi.
Đợi sau khi ta lên ngôi, sẽ ban thưởng cho từng người.
“
” Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
“
________________________________________
Thời điểm Hạ Thanh Sơn nghe nói Thiên Nhạn muốn làm Hoàng đế, không thể nhịn được, chống đỡ thân thể khó chịu đi tìm Thiên
Nhạn, muốn hỏi một chút nàng nghĩ như thế nào.
Tình cảnh bên trên yến hội, hắn cũng nghe nói đến.
Như vậy quá hoang đường, làm sao có thể tin tưởng một cái hiện tượng kì quái.
Mặc dù trong lòng hắn cũng có chút tin, nhưng mà đến cùng vẫn là không cam lòng.
Nếu như ngày đó hắn ở đó, nói không chừng, hiện tượng kia sẽ thuộc về hắn, thật sự hối hận ngày đó đã không đi.
Nhưng mà ngày đó hắn bị bệnh nặng, không có cách nào đi.
Thật sự là chú định ư? Không, hắn không tin.
Lăng Thi Nhi cũng không dám tin tưởng, đến bây giờ vẫn còn thất hồn lạc phách.
Tại sao sẽ như vậy cơ chứ?
Vân Thiên Nhạn chỉ là một nữ nhân, lại dám làm Hoàng đế? Cái này cũng quá hoang đường.
Nếu Vân Thiên Nhạn lên làm Hoàng đế, vậy nàng ta làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tiếp tục làm một tỳ nữ sao? Không phải Hạ Thanh Sơn rất có bản lĩnh ư? Vì cái gì lại không nghĩ tới việc Vân Thiên Nhạn sẽ lên làm Hoàng đế?.
” Tuân Tử Hoài lui ra.
Đã biết Thiên Nhạn không phải do mềm lòng, vậy hắn liền yên tâm, đi tạo thế.
Hắn sờ cằm, nghĩ rằng mình không những nên tạo thế, vẫn phải để cho mọi người hiểu rằng Hạ Thanh Sơn không thích hợp để làm Hoàng đế.
Cho nên, cần phải cho hắn ta hai viên thuốc.
Mấy ngày gần đây, Hạ Thanh Sơn luôn nằm mơ, nửa đêm sẽ có cảm giác có người đến giết hắn, cả người vui buồn thất thường, tính tình táo bạo không yên.
Ngẫu nhiên sẽ giống như người điên, còn đánh chửi hạ nhân, hoàn toàn trở thành phong cách của một bạo quân.
Tinh thần Hạ Thanh Sơn không được bình thường, chưa tới hai ngày tất cả mọi người đều đã biết.
Nhất là những tướng sĩ kia, sau khi biết được chuyện này, càng cảm thấy ngôi vị Hoàng đế nên do Thiên Nhạn tới làm.
Chỉ tiếc bây giờ hình như tướng quân không có ý tứ đó, bọn họ cũng không dám nhắc, để tránh tổn thương tới hòa khí ở giữa của tướng quân và đại vương.
Thiên hạ bây giờ đã thống nhất, chỉ là còn chưa có xưng Đế.
Các tướng sĩ đều rất gấp, thực sự không còn biện pháp nào.
Tối nay chính là tiệc rượu khao thưởng các tướng sĩ, bọn họ đã bàn bạc tốt, nhất định phải nói chuyện làm Hoàng đế.
Trăng đêm nhô lên cao, ca múa mừng cảnh thái bình, các tướng sĩ nghe các ca từ vui sướng, không khỏi lộ ra nụ cười yên tâm.
Thiên hạ này coi như đã ổn định, cuối cùng bọn họ cũng có thể vượt qua những ngày tháng bình an.
Hạ Thanh Sơn không có mặt, gần nhất tinh thần của hắn không được tốt lắm, không có cách nào có mặt ở trường hợp như thế này.
Các tướng sĩ không cảm thấy tiếc nuối, ngược lại cảm thấy hắn xuất hiện mới là dư thừa.
Suy nghĩ cẩn thận sẽ phát hiện, Hạ Thanh Sơn không làm được cái gì, dựa vào đâu có thể hưởng thụ dạng vinh quang này?
Bọn họ nhìn nhau, đang muốn nói với Thiên Nhạn về việc tự nàng đăng cơ Hoàng đế, đột nhiên nghe được một tiếng vang thật lớn.
Tiếng vang giống như từ trên trời truyền xuống.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một chùm ánh sáng phóng lên tận trời, sau đó rơi vào vị trí Thiên Nhạn đang ngồi, tiếp đó, một con rồng lóe lên từ ánh sáng đó, vàng óng ánh, lóa mắt khiến người ở đây không có cách nào mở mắt ra.
Thiên Nhạn bước lên nhìn, mãi cho đến khi hình ảnh của rồng dần dần tan biến, mới đưa mắt nhìn sang Tuân Tử Hoài, trong mắt mang theo kinh ngạc, cái tạo thế này của hắn cũng không tồi.
” Rồng thiêng xuất hiện, rơi vào vị trí của tướng quân, đây là trời cao chỉ dẫn minh quân, Tuân Tử Hoài xin tướng quân xưng Đế.
“
Tuân Tử Hoài chắp tay, quỳ một chân xuống.
Các tướng sĩ khác cũng kịp phản ứng, cơ hội tốt! Toàn bộ quỳ một chân xuống: ” Tướng quân chính là minh quân được trời cao phái đến thế gian, ổn định chiến sự, bình định thiên hạ, mời tướng quân đăng cơ.
“
” Tướng quân vạn tuế.
“
” Tử Hoài khấu kiến bệ hạ.
Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
” Tuân Tử Hoài cao giọng, khuôn mặt mang theo nụ cười nhìn Thiên Nhạn, gương mặt non nớt tràn đầy nghiêm túc.
Hắn nghĩ, tạo thế như thế này, hẳn là nàng hài lòng đi?
Bệ hạ của hắn.
Thiên Nhạn uống cạn một chén rượu, đưa tay sang mời mọi người đứng dậy: ” Tốt, nếu như đây là cái đích mà tất cả mọi người hướng tới, vậy ta liền không từ chối, các vị đứng dậy hết đi.
Đợi sau khi ta lên ngôi, sẽ ban thưởng cho từng người.
“
” Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
“
________________________________________
Thời điểm Hạ Thanh Sơn nghe nói Thiên Nhạn muốn làm Hoàng đế, không thể nhịn được, chống đỡ thân thể khó chịu đi tìm Thiên
Nhạn, muốn hỏi một chút nàng nghĩ như thế nào.
Tình cảnh bên trên yến hội, hắn cũng nghe nói đến.
Như vậy quá hoang đường, làm sao có thể tin tưởng một cái hiện tượng kì quái.
Mặc dù trong lòng hắn cũng có chút tin, nhưng mà đến cùng vẫn là không cam lòng.
Nếu như ngày đó hắn ở đó, nói không chừng, hiện tượng kia sẽ thuộc về hắn, thật sự hối hận ngày đó đã không đi.
Nhưng mà ngày đó hắn bị bệnh nặng, không có cách nào đi.
Thật sự là chú định ư? Không, hắn không tin.
Lăng Thi Nhi cũng không dám tin tưởng, đến bây giờ vẫn còn thất hồn lạc phách.
Tại sao sẽ như vậy cơ chứ?
Vân Thiên Nhạn chỉ là một nữ nhân, lại dám làm Hoàng đế? Cái này cũng quá hoang đường.
Nếu Vân Thiên Nhạn lên làm Hoàng đế, vậy nàng ta làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tiếp tục làm một tỳ nữ sao? Không phải Hạ Thanh Sơn rất có bản lĩnh ư? Vì cái gì lại không nghĩ tới việc Vân Thiên Nhạn sẽ lên làm Hoàng đế?.
Danh sách chương