Ngày kế tiếp, trên triều đình.
” Bệ hạ, thần cho rằng hậu cung không thể để trống.
Bây giờ Yến quốc đã phát triển ổn định, bệ hạ vất vả nhiều năm, chỉ có một mình Ninh Sơn Vương.
Bây giờ đức hạnh của Ninh Sơn Vương không xứng với vị, nên chọn một nam tử có đức hạnh và dung mạo xứng với ngôi vị Hoàng phu vào hậu cung.
“
” Không những phải tuyển chọn Hoàng phu, mà còn phải lựa chọn thêm mấy vị phi quân theo hầu hạ bệ hạ nữa mới được.
“
Thiên Nhạn ngồi chỗ cao trên long ỷ, nhìn đám đại thần vì chuyện chung thân đại sự của nàng mà đấu võ mồm, cảm thấy thật nhàm chán.
Chuyện như vậy nàng đã trải qua không ít, nhưng không ai có thể khuyên bảo thành công, để nàng thu người vào hậu cung.
Nhất là sau này nàng phát hiện nàng sẽ sống đến chín mươi chín tuổi rồi chết già, sau đó sẽ quay lại ngày thứ ba sau khi mình sinh ra.
Mỗi một đời đều lòng vòng như vậy, không biết tuần hoàn bao nhiêu đời.
Đối mặt với những người như vậy, chuyện giống như vậy, nàng liền cảm thấy nhàm chán, hoàn toàn không còn hứng thú nạp phi quân, phong Hoàng phu.
Ngược lại có người mang theo hệ thống rác rưởi đến công lược nàng rất nhiều, nam nữ đều có, bọn họ cho rằng có thể trở thành bạch nguyệt quang của nàng.
Chỉ dựa vào kĩ thuật diễn kém cỏi kia, muốn lừa ai đây?
Không biết có phải đầu óc có bệnh hay không.
Mạch não của mấy người này rất kì quái, nhất là những người muốn chắn đao cho nàng kia.
Mặt ngoài ngăn đao cho nàng, trong lòng lại câu thông với hệ thống rác rưởi che đậy cảm giác đau, còn bày ra bộ dáng cam tâm tình nguyện hi sinh vì nàng.
A, những người này thật quá nhàm chán.
Cũng không biết thay đổi cái biện pháp.
Thiên Nhạn chống cằm, hiện tại Yến quốc không có đại sự gì, cũng nhờ nàng có cái Quốc sư hữu dụng.
Đệ tử của Tuân thị vô số, đều theo Tuân Tử Hoài rời núi làm việc giúp nàng.
Bọn họ nhận biết nhân tài khắp nơi của Yến quốc, vơ vét toàn bộ đến.
Đối với việc dùng người, nàng có vô số kinh nghiệm, khẳng định là an bài bọn họ vô cùng thỏa đáng.
Đám đại thần ầm ĩ trên triều đình, phần lớn là quan văn.
Mà những quan võ theo nàng vào sinh ra tử ở khắp nơi, vẫn bình chân như vại đứng đó, chẳng hề nói một câu nào, rõ ràng là không muốn nhúng tay vào chuyện này, khiến nàng cảm thấy bọn họ thuận mắt hơn nhiều.
Mà trong đám quan văn, nàng thấy người của Tuân thị cũng không mở miệng.
Nàng nghiêng đầu liếc về Tuân Tử Hoài đang ngồi ở bên trái, hắn vẫn một thân áo trắng như cũ, chỉ là trâm cài trên đầu lộng lẫy hơn một chút, hoa văn cũng chỉ phức tạp hơn một chút.
Ngọc, còn là bạch ngọc.
Sạch sẽ, trong suốt.
Cả người ngồi đó, biểu lộ nhàn nhạt như một vị tiên nhân, chỉ là nhìn hắn quá trẻ tuổi.
Nhưng mà cả triều đình, không có ai dám xem nhẹ hắn.
Tuân Tử Hoài cảm nhận được ánh mắt của Thiên Nhạn, không khỏi nhìn qua, thấy sắc mặt nàng có một chút không kiên nhẫn, khóe môi không khỏi nhếch lên, quả nhiên bệ hạ không hề có ý tứ này.
Trong lòng hắn vì thế mà nhảy cẫng, trong mắt ngậm lấy mấy phần ý cười, sau đó vội vàng thu hồi, kém chút không thể duy trì được dáng dấp cao lãnh.
” Quốc sư, ngươi đang cười cái gì? “
Giọng nói của Thiên Nhạn không lớn không nhỏ, nhưng rất có lực xuyên thấu, nháy mắt làm cho cả triều đình yên tĩnh lại.
Đám đại thần đang tranh luận kia, chuyển hướng sang vị trí của Tuân Tử Hoài.
Quốc sư cười sao?
Bị điểm tên, Tuân Tử Hoài cũng không luống cuống, đứng lên, chỉ vào đám đại thần tranh luận không ngừng nghỉ nãy giờ: ” Bệ hạ, ta cười bọn họ.
“
Sắc mặt đám đại thần bị chỉ vào không được tốt lắm, bọn họ không cảm thấy đây là chuyện tốt gì.
” A, vì sao lại cười bọn họ? “
Tuân Tử Hoài bưng lấy khuôn mặt cao lãnh, khẽ cười một tiếng, nhưng ý tứ vô cùng trào phúng: ” Ta cười chính là bọn họ không xử lí được hậu viện của mình cho sạch sẽ, nhưng dám đến quản chuyện hậu viện của bệ hạ.
“
” Thân là đại thần của Yến quốc, lại mặc kệ chính sự, cho rằng mỗi địa phương của Yến quốc đều là đất đai màu mỡ sao? Tất cả bách tính Yến quốc đều được ăn no mặc ấm rồi sao? Hay là cho rằng mỗi cái địa phương đều bình yên, sẽ không còn gặp được thiên tai hậu hoạn hay sao? Các ngươi thật là nhàn rỗi, triều đình là nơi nghị luận chuyện thiên hạ, các ngươi vậy mà lại đến đây nghĩ làm sao để nhét người vào hậu cung của bệ hạ, thật đúng là không làm việc đàng hoàng.
“
” Nếu như các vị cảm thấy làm quan quá nhàm chán, nhân tài trong thiên hạ còn rất nhiều, không bằng các ngươi cứ từ quan ở ẩn, để những người có tài năng và nhiệt tình ngồi ở vị trí này.
“
Vừa dứt lời, đám đại thần vừa rồi còn đang tranh chấp không ngừng nghỉ sắc mặt đại biến, lời này của Tuân Tử Hoài không phải là vui đùa, hắn nói thật.
” Chúng thần có tội, xin bệ hạ thứ tội.
“
Đám đại thần quỳ xuống cùng lúc, trong lúc vô tình nhìn thoáng thấy Thiên Nhạn thu hồi biểu tình không kiên nhẫn, trong lòng vô cùng sợ hãi..
” Bệ hạ, thần cho rằng hậu cung không thể để trống.
Bây giờ Yến quốc đã phát triển ổn định, bệ hạ vất vả nhiều năm, chỉ có một mình Ninh Sơn Vương.
Bây giờ đức hạnh của Ninh Sơn Vương không xứng với vị, nên chọn một nam tử có đức hạnh và dung mạo xứng với ngôi vị Hoàng phu vào hậu cung.
“
” Không những phải tuyển chọn Hoàng phu, mà còn phải lựa chọn thêm mấy vị phi quân theo hầu hạ bệ hạ nữa mới được.
“
Thiên Nhạn ngồi chỗ cao trên long ỷ, nhìn đám đại thần vì chuyện chung thân đại sự của nàng mà đấu võ mồm, cảm thấy thật nhàm chán.
Chuyện như vậy nàng đã trải qua không ít, nhưng không ai có thể khuyên bảo thành công, để nàng thu người vào hậu cung.
Nhất là sau này nàng phát hiện nàng sẽ sống đến chín mươi chín tuổi rồi chết già, sau đó sẽ quay lại ngày thứ ba sau khi mình sinh ra.
Mỗi một đời đều lòng vòng như vậy, không biết tuần hoàn bao nhiêu đời.
Đối mặt với những người như vậy, chuyện giống như vậy, nàng liền cảm thấy nhàm chán, hoàn toàn không còn hứng thú nạp phi quân, phong Hoàng phu.
Ngược lại có người mang theo hệ thống rác rưởi đến công lược nàng rất nhiều, nam nữ đều có, bọn họ cho rằng có thể trở thành bạch nguyệt quang của nàng.
Chỉ dựa vào kĩ thuật diễn kém cỏi kia, muốn lừa ai đây?
Không biết có phải đầu óc có bệnh hay không.
Mạch não của mấy người này rất kì quái, nhất là những người muốn chắn đao cho nàng kia.
Mặt ngoài ngăn đao cho nàng, trong lòng lại câu thông với hệ thống rác rưởi che đậy cảm giác đau, còn bày ra bộ dáng cam tâm tình nguyện hi sinh vì nàng.
A, những người này thật quá nhàm chán.
Cũng không biết thay đổi cái biện pháp.
Thiên Nhạn chống cằm, hiện tại Yến quốc không có đại sự gì, cũng nhờ nàng có cái Quốc sư hữu dụng.
Đệ tử của Tuân thị vô số, đều theo Tuân Tử Hoài rời núi làm việc giúp nàng.
Bọn họ nhận biết nhân tài khắp nơi của Yến quốc, vơ vét toàn bộ đến.
Đối với việc dùng người, nàng có vô số kinh nghiệm, khẳng định là an bài bọn họ vô cùng thỏa đáng.
Đám đại thần ầm ĩ trên triều đình, phần lớn là quan văn.
Mà những quan võ theo nàng vào sinh ra tử ở khắp nơi, vẫn bình chân như vại đứng đó, chẳng hề nói một câu nào, rõ ràng là không muốn nhúng tay vào chuyện này, khiến nàng cảm thấy bọn họ thuận mắt hơn nhiều.
Mà trong đám quan văn, nàng thấy người của Tuân thị cũng không mở miệng.
Nàng nghiêng đầu liếc về Tuân Tử Hoài đang ngồi ở bên trái, hắn vẫn một thân áo trắng như cũ, chỉ là trâm cài trên đầu lộng lẫy hơn một chút, hoa văn cũng chỉ phức tạp hơn một chút.
Ngọc, còn là bạch ngọc.
Sạch sẽ, trong suốt.
Cả người ngồi đó, biểu lộ nhàn nhạt như một vị tiên nhân, chỉ là nhìn hắn quá trẻ tuổi.
Nhưng mà cả triều đình, không có ai dám xem nhẹ hắn.
Tuân Tử Hoài cảm nhận được ánh mắt của Thiên Nhạn, không khỏi nhìn qua, thấy sắc mặt nàng có một chút không kiên nhẫn, khóe môi không khỏi nhếch lên, quả nhiên bệ hạ không hề có ý tứ này.
Trong lòng hắn vì thế mà nhảy cẫng, trong mắt ngậm lấy mấy phần ý cười, sau đó vội vàng thu hồi, kém chút không thể duy trì được dáng dấp cao lãnh.
” Quốc sư, ngươi đang cười cái gì? “
Giọng nói của Thiên Nhạn không lớn không nhỏ, nhưng rất có lực xuyên thấu, nháy mắt làm cho cả triều đình yên tĩnh lại.
Đám đại thần đang tranh luận kia, chuyển hướng sang vị trí của Tuân Tử Hoài.
Quốc sư cười sao?
Bị điểm tên, Tuân Tử Hoài cũng không luống cuống, đứng lên, chỉ vào đám đại thần tranh luận không ngừng nghỉ nãy giờ: ” Bệ hạ, ta cười bọn họ.
“
Sắc mặt đám đại thần bị chỉ vào không được tốt lắm, bọn họ không cảm thấy đây là chuyện tốt gì.
” A, vì sao lại cười bọn họ? “
Tuân Tử Hoài bưng lấy khuôn mặt cao lãnh, khẽ cười một tiếng, nhưng ý tứ vô cùng trào phúng: ” Ta cười chính là bọn họ không xử lí được hậu viện của mình cho sạch sẽ, nhưng dám đến quản chuyện hậu viện của bệ hạ.
“
” Thân là đại thần của Yến quốc, lại mặc kệ chính sự, cho rằng mỗi địa phương của Yến quốc đều là đất đai màu mỡ sao? Tất cả bách tính Yến quốc đều được ăn no mặc ấm rồi sao? Hay là cho rằng mỗi cái địa phương đều bình yên, sẽ không còn gặp được thiên tai hậu hoạn hay sao? Các ngươi thật là nhàn rỗi, triều đình là nơi nghị luận chuyện thiên hạ, các ngươi vậy mà lại đến đây nghĩ làm sao để nhét người vào hậu cung của bệ hạ, thật đúng là không làm việc đàng hoàng.
“
” Nếu như các vị cảm thấy làm quan quá nhàm chán, nhân tài trong thiên hạ còn rất nhiều, không bằng các ngươi cứ từ quan ở ẩn, để những người có tài năng và nhiệt tình ngồi ở vị trí này.
“
Vừa dứt lời, đám đại thần vừa rồi còn đang tranh chấp không ngừng nghỉ sắc mặt đại biến, lời này của Tuân Tử Hoài không phải là vui đùa, hắn nói thật.
” Chúng thần có tội, xin bệ hạ thứ tội.
“
Đám đại thần quỳ xuống cùng lúc, trong lúc vô tình nhìn thoáng thấy Thiên Nhạn thu hồi biểu tình không kiên nhẫn, trong lòng vô cùng sợ hãi..
Danh sách chương