Hạ Văn Khiên nhỏ giọng nói: ” Chẳng qua ta chỉ là cảm thấy hắn chướng mắt, sợ mẫu hoàng sẽ vì vậy mà đau lòng.
“
Hạ Thanh Sơn chính là một con chuột thối, nhìn một chút cũng buồn nôn.
Bây giờ thấy Hạ Thanh Sơn, hắn sẽ không tự chủ được nhớ lại những hình ảnh khi còn bé kia.
Hắn cũng không muốn thấy những hình ảnh này, nhưng hết lần này tới lần khác cứ hồi tưởng lại.
Nhìn một lần, buồn nôn thêm một lần.
” Điện hạ, gần đây tâm tình ngươi có chút xao động.
“
Hạ Văn Khiên chậm rãi thu hồi phẫn nộ: ” Lão sư, thật xin lỗi.
Ta không cách nào khống chế được tâm tình đối với người kia.
“
Hắn cũng không đem chuyện bản thân có thể nhớ được kí ức lúc hai tuổi nói cho bất luận kẻ nào.
Kí ức bẩn thỉu như thế, sẽ ô uế lão sư và mẫu hoàng.
” Có lẽ, ngươi nên đi ra ngoài một chút.
” Tuân Tử Hoài nói: ” Luôn ngốc tại Hoàng cung, không nhìn thấy bên ngoài, tương đương với nhắm mắt làm liều.
Tương lai ngươi sẽ là quân vương, cần phải đi tìm hiểu chuyện bên ngoài.
Đợi lát nữa bệ hạ luyện kiếm xong xuôi, ta sẽ đi đề nghị với nàng, mang ngươi ra ngoài một chút.
“
” Cảm ơn lão sư.
“
Hạ Văn Khiên cũng không có cự tuyệt.
Hắn cũng muốn đi xem một chút, hắn biết rõ muốn làm một cái quân vương tốt, không cô phụ sự kì vọng của mẫu hoàng, khẳng định cần phải cố gắng gấp trăm ngàn lần.
Tuân Tử Hoài là lão sư của hắn, đối phương đều dạy bảo hắn rất nghiêm túc từng bước một.
Sau khi Thiên Nhạn nghe Tuân Tử Hoài đề nghị, đồng ý cho hắn mang Hạ Văn Khiên ra ngoài mở mang tầm mắt.
Để đảm bảo sự an toàn của bọn họ, nàng phái ra không ít cao thủ, bảo vệ trong tối ngoài sáng.
” Tin tức các ngươi xuất cung không che giấu được, cẩn thận chút.
” Thiên Nhạn căn dặn, tuy ra ngoài có nguy hiểm, nhưng nàng cũng không có ý tứ muốn ngăn cản.
Hạ Văn Khiên muốn trưởng thành, không thể thiếu được gió tanh mưa máu.
Chỉ có trải qua những thứ này, hắn mới có thể càng thêm thành thục, con đường của hắn đã chú định không được an ổn.
Nhiều năm như vậy, trong Hạ Thanh Sơn vẫn còn một số người, đối phương không chủ động bại lộ, nàng cũng không tiện bắt tới.
Bây giờ nhẫn nại của Hạ Thanh Sơn đã tiêu hết không sai biệt lắm, hẳn sẽ bại lộ.
Ngày kế tiếp, Tuân Tử Hoài mang theo Hạ Văn Khiên xuất cung.
Vừa ra khỏi cung, Hạ Thanh Sơn đã nhận được tin tức: ” Cơ hội tốt.
Trong cung ta không thể làm được cái gì, ngoài cung an bài chút sự cố ngoài ý muốn không phải rất dễ dàng? “
” Tiểu bạch kiểm Quốc sư không biết võ công, Hạ Văn Khiên bất quá chỉ là một tiểu hài mười tuổi, đều không gây sợ hãi.
Bất quá khẳng định Thiên Nhạn sẽ an bài cao thủ bảo hộ bên cạnh họ.
Nhưng mà cho dù có nhiều cao thủ, ở ngoài cung cũng khó lòng phòng bị một ít chuyện.
Ta an bài nhiều thêm mấy đợt người, sử dụng đủ các loại biện pháp, cũng không tin hai người đó có thể bình an vô sự trở về.
“
” Diệt trừ tiểu bạch kiểm Quốc sư, còn Hạ Văn Khiên nha, bắt lấy.
Đây chính là cốt nhục thân sinh của Vân Thiên Nhạn, có hắn làm uy hiếp, để xem nàng có ngoan ngoãn nhường ra Hoàng vị hay không.
“
Lăng Thi Nhi vẫn có chút không yên tâm: ” Đại vương, thật sự có thể không? Người trong tay đại vương có đáng tin không? “
” Yên tâm, từ khi chiều hướng chuyển sang phát triển thành Vân Thiên Nhạn làm Hoàng đế, ta liền để những người trước kia ẩn núp, hiện tại đều đã vào triều làm quan.
Trong tay ta, người có thể sử dụng rất nhiều, chỉ cần bọn họ không chủ động bại lộ, không ai biết được bọn họ là người của ta.
Lần trước bại lộ một cái, bất quá chỉ là để thăm dò sâu cạn, quả nhiên cái quan văn kia liền bị Vân Thiên Nhạn xử lí.
“
” Tất cả những thứ này, đều là do tên tiểu bạch kiểm Quốc sư kia ở sau lưng bày mưu tính kế.
Chỉ cần loại bỏ hắn, Vân Thiên Nhạn chẳng là cái thá gì.
Nàng ấy à, chỉ biết cầm kiếm chém người mà thôi, chẳng lẽ thật sự sẽ biết trị quốc, biết dùng người? Ta quen biết với nàng từ nhỏ, lại là phu thê nhiều năm, còn có thể không hiểu rõ? “
Hạ Thanh Sơn truyền đạt từng mệnh lệnh một, để người phía dưới liên thủ, bất luận như thế nào cũng phải khiến Tuân Tử Hoài có đi mà không có về.
Cuối cùng, tâm hắn hung ác lên, nếu Hạ Văn Khiên gây phiền toái, cũng có thể dứt khoát trừ bỏ cùng nhau.
Dù sao đây cũng không phải là người thừa kế mà hắn muốn, trong thân thể đối phương còn chảy một nửa dòng máu của Vân Thiên Nhạn, lưu lại cũng không có tác dụng gì, chỉ gây thêm phiền toái.
Sau ba tháng, Tuân Tử Hoài bình yên vô sự mang theo Hạ Văn Khiên hồi cung.
Thời điểm Hạ Thanh Sơn vừa nghe tin, hoàn toàn không thể tin được.
Làm sao có thể?
Bọn họ lại bình yên vô sự trở về?
Nhưng mà chuyện phát sinh kế tiếp, càng khiến cho hắn khó tiếp thu..
“
Hạ Thanh Sơn chính là một con chuột thối, nhìn một chút cũng buồn nôn.
Bây giờ thấy Hạ Thanh Sơn, hắn sẽ không tự chủ được nhớ lại những hình ảnh khi còn bé kia.
Hắn cũng không muốn thấy những hình ảnh này, nhưng hết lần này tới lần khác cứ hồi tưởng lại.
Nhìn một lần, buồn nôn thêm một lần.
” Điện hạ, gần đây tâm tình ngươi có chút xao động.
“
Hạ Văn Khiên chậm rãi thu hồi phẫn nộ: ” Lão sư, thật xin lỗi.
Ta không cách nào khống chế được tâm tình đối với người kia.
“
Hắn cũng không đem chuyện bản thân có thể nhớ được kí ức lúc hai tuổi nói cho bất luận kẻ nào.
Kí ức bẩn thỉu như thế, sẽ ô uế lão sư và mẫu hoàng.
” Có lẽ, ngươi nên đi ra ngoài một chút.
” Tuân Tử Hoài nói: ” Luôn ngốc tại Hoàng cung, không nhìn thấy bên ngoài, tương đương với nhắm mắt làm liều.
Tương lai ngươi sẽ là quân vương, cần phải đi tìm hiểu chuyện bên ngoài.
Đợi lát nữa bệ hạ luyện kiếm xong xuôi, ta sẽ đi đề nghị với nàng, mang ngươi ra ngoài một chút.
“
” Cảm ơn lão sư.
“
Hạ Văn Khiên cũng không có cự tuyệt.
Hắn cũng muốn đi xem một chút, hắn biết rõ muốn làm một cái quân vương tốt, không cô phụ sự kì vọng của mẫu hoàng, khẳng định cần phải cố gắng gấp trăm ngàn lần.
Tuân Tử Hoài là lão sư của hắn, đối phương đều dạy bảo hắn rất nghiêm túc từng bước một.
Sau khi Thiên Nhạn nghe Tuân Tử Hoài đề nghị, đồng ý cho hắn mang Hạ Văn Khiên ra ngoài mở mang tầm mắt.
Để đảm bảo sự an toàn của bọn họ, nàng phái ra không ít cao thủ, bảo vệ trong tối ngoài sáng.
” Tin tức các ngươi xuất cung không che giấu được, cẩn thận chút.
” Thiên Nhạn căn dặn, tuy ra ngoài có nguy hiểm, nhưng nàng cũng không có ý tứ muốn ngăn cản.
Hạ Văn Khiên muốn trưởng thành, không thể thiếu được gió tanh mưa máu.
Chỉ có trải qua những thứ này, hắn mới có thể càng thêm thành thục, con đường của hắn đã chú định không được an ổn.
Nhiều năm như vậy, trong Hạ Thanh Sơn vẫn còn một số người, đối phương không chủ động bại lộ, nàng cũng không tiện bắt tới.
Bây giờ nhẫn nại của Hạ Thanh Sơn đã tiêu hết không sai biệt lắm, hẳn sẽ bại lộ.
Ngày kế tiếp, Tuân Tử Hoài mang theo Hạ Văn Khiên xuất cung.
Vừa ra khỏi cung, Hạ Thanh Sơn đã nhận được tin tức: ” Cơ hội tốt.
Trong cung ta không thể làm được cái gì, ngoài cung an bài chút sự cố ngoài ý muốn không phải rất dễ dàng? “
” Tiểu bạch kiểm Quốc sư không biết võ công, Hạ Văn Khiên bất quá chỉ là một tiểu hài mười tuổi, đều không gây sợ hãi.
Bất quá khẳng định Thiên Nhạn sẽ an bài cao thủ bảo hộ bên cạnh họ.
Nhưng mà cho dù có nhiều cao thủ, ở ngoài cung cũng khó lòng phòng bị một ít chuyện.
Ta an bài nhiều thêm mấy đợt người, sử dụng đủ các loại biện pháp, cũng không tin hai người đó có thể bình an vô sự trở về.
“
” Diệt trừ tiểu bạch kiểm Quốc sư, còn Hạ Văn Khiên nha, bắt lấy.
Đây chính là cốt nhục thân sinh của Vân Thiên Nhạn, có hắn làm uy hiếp, để xem nàng có ngoan ngoãn nhường ra Hoàng vị hay không.
“
Lăng Thi Nhi vẫn có chút không yên tâm: ” Đại vương, thật sự có thể không? Người trong tay đại vương có đáng tin không? “
” Yên tâm, từ khi chiều hướng chuyển sang phát triển thành Vân Thiên Nhạn làm Hoàng đế, ta liền để những người trước kia ẩn núp, hiện tại đều đã vào triều làm quan.
Trong tay ta, người có thể sử dụng rất nhiều, chỉ cần bọn họ không chủ động bại lộ, không ai biết được bọn họ là người của ta.
Lần trước bại lộ một cái, bất quá chỉ là để thăm dò sâu cạn, quả nhiên cái quan văn kia liền bị Vân Thiên Nhạn xử lí.
“
” Tất cả những thứ này, đều là do tên tiểu bạch kiểm Quốc sư kia ở sau lưng bày mưu tính kế.
Chỉ cần loại bỏ hắn, Vân Thiên Nhạn chẳng là cái thá gì.
Nàng ấy à, chỉ biết cầm kiếm chém người mà thôi, chẳng lẽ thật sự sẽ biết trị quốc, biết dùng người? Ta quen biết với nàng từ nhỏ, lại là phu thê nhiều năm, còn có thể không hiểu rõ? “
Hạ Thanh Sơn truyền đạt từng mệnh lệnh một, để người phía dưới liên thủ, bất luận như thế nào cũng phải khiến Tuân Tử Hoài có đi mà không có về.
Cuối cùng, tâm hắn hung ác lên, nếu Hạ Văn Khiên gây phiền toái, cũng có thể dứt khoát trừ bỏ cùng nhau.
Dù sao đây cũng không phải là người thừa kế mà hắn muốn, trong thân thể đối phương còn chảy một nửa dòng máu của Vân Thiên Nhạn, lưu lại cũng không có tác dụng gì, chỉ gây thêm phiền toái.
Sau ba tháng, Tuân Tử Hoài bình yên vô sự mang theo Hạ Văn Khiên hồi cung.
Thời điểm Hạ Thanh Sơn vừa nghe tin, hoàn toàn không thể tin được.
Làm sao có thể?
Bọn họ lại bình yên vô sự trở về?
Nhưng mà chuyện phát sinh kế tiếp, càng khiến cho hắn khó tiếp thu..
Danh sách chương