Hắn không hề yêu thích họ Hạ một chút nào, thậm chí còn cảm thấy đó là sỉ nhục.
” Mấu hoàng, vậy sau này có phải nhi tử tên là Vân Văn Khiên hay không? ” Hạ Văn Khiên kích động hỏi, bộ dáng kia khiến quần thần cảm thấy vô cùng phức tạp.
Đến tột cùng là Hạ Thanh Sơn không thích đại hoàng tử đến bao nhiêu, mới có thể khiến nhi tử của mình không hề có một chút lưu luyến gì với họ Hạ?
Thấy Thiên Nhạn khẽ gật đầu, Vân Văn Khiên lập tức quỳ xuống: ” Nhi thần Vân Văn Khiên tạ ơn mẫu hoàng.
” Có thể cho hắn thoát khỏi cái họ chán ghét kia, hắn mơ hồ cảm giác những hình ảnh bẩn thỉu trong đầu nhạt đi rất nhiều.
Ánh mắt quần thần càng thêm phức tạp, đại hoàng tử kích động như vậy, có thể nhìn ra Hạ Thanh Sơn hỏng bét bao nhiêu.
” Đại vương, chúng ta thực sự không có cách nào ra ngoài, chỉ có thể ở trong lãnh cung sao? ” Vẻ mặt Lăng Thi Nhi tràn đầy cầu xin, rõ ràng gần đây nàng ta không hề làm cái gì, sao lại rơi xuống tình trạng này đây?
Hạ Thanh Sơn biểu cảm chán nản, dựa vào cánh cửa phòng cũ nát: ” Không nghĩ tới nha, Vân Thiên Nhạn có thể hung ác như thế.
“
Hôm nay trên triều đình, làm sao hắn có thể không nhìn ra, Vân Thiên Nhạn hoàn toàn không dựa vào tiểu bạch kiểm Quốc sư.
Sợ chỉ là tính toán của tên tiểu bạch kiểm kia vừa vặn hợp với ý nàng.
” Không, chỉ cần ta còn sống, liền sẽ không bỏ qua.
Luôn có một ngày, ta sẽ để cho Vân Thiên Nhạn phải hối hận.
” Hạ Thanh Sơn phát ra lời thề độc, Lăng Thi Nhi nhìn bộ dáng tràn đầy ý chí chiến đấu của hắn, trong lòng hơi buông lỏng.
Chỉ cần Hạ Thanh Sơn không từ bỏ, vậy thì bọn hắn vẫn còn có cơ hội.
Không tính là thua!
Nhưng bọn họ không nghĩ tới, khi màn đêm vừa buông xuống, Thiên Nhạn đã đích thân tới đây thăm bọn họ, không mang theo bất kì ai.
” Vân Thiên Nhạn, ngươi rất đắc ý đi? Ta cứ cho là ngươi bị tên tiểu bạch kiểm Quốc sư kia mê hoặc, hiện tại mới hiểu được, từ lúc bắt đầu ngươi đã muốn làm Hoàng đế, ta đều bị ngươi lừa.
” Hiện tại Hạ Thanh Sơn chính là lợn chết không sợ nước sôi, lời gì cũng dám nói.
Thiên Nhạn không tức giận chút nào, nàng mặc một thân long bào đen nhánh, trên đầu là phát quan* tinh xảo, dáng dấp lãnh diễm lại cao quý.
* Phát quan: Mũ đội đầu của vua chúa xưa, có mấy cái tua rua rũ xuống.
” Nếu như trẫm không làm Hoàng đế, kết cục hôm nay của các ngươi, sợ sẽ là kết cục của trẫm.
“
Hạ Thanh Sơn cắn răng, không phủ nhận khả năng này, bất quá hắn vẫn nói: ” Chỉ cần ngươi giao đại quyền ra, ngoan ngoãn nghe lời…… “
” Hạ Thanh Sơn, nguoi đang lừa gạt ai đây? Trong tay trẫm cầm trọng binh, được lòng người trong thiên hạ, ngươi có thể chịu được? Ngươi lại nằm mơ giữa ban ngày, đừng quên giang sơn này là do trẫm đánh xuống.
” Thiên Nhạn cắt ngang lời giảo biện của Hạ Thanh Sơn: ” Tối nay tới đây, là để tiễn các ngươi đi một đoạn đường.
“
” Vân Thiên Nhạn, ngươi muốn làm cái gì? ” Lúc này Hạ Thanh Sơn thật sự sợ, không phải chỉ đày vào lãnh cung thôi sao? Cái gì gọi là đưa tiễn bọn hắn một đoạn đường?
Hạ Thanh Sơn lao ra muốn chạy đi, lại bị Thiên Nhạn đá một cước vào đầu gối, đau nhức kịch liệt truyền tới, khiến hắn không làm sao bò dậy nổi, vết sẹo trên khuôn mặt vì thống khổ mà càng trở nên dữ tợn.
Lăng Thi Nhi bị hù dọa, muốn tranh thủ thời cơ chạy ra ngoài, Thiên Nhạn vẫn nhanh nhẹn đá một cước khiến nàng ta phải trở về.
Hạ Thanh Sơn đã không còn giá trị lợi dụng, hai hài tử cũng đã đổi họ, giữ lại cũng là cái tai họa, không bằng để hắn ” chết bệnh “.
Không phải kết cục của nguyên chủ cũng là như vậy sao?
Liền tính thân thể nàng ấy hỏng bét, cũng sẽ không vừa bị đày vào lãnh cung đã chết bệnh.
Đêm đó Lăng Thi Nhi đến vấn an, bất quá là cho nàng ấy chút bệnh thôi.
Nàng vốn là người có tính hiếu kì, thích làm lại chuyện người khác đã làm qua, xem xem có phải thực sự có ý tứ như vậy hay không.
” Nguyên chủ đang nhìn sao? “
Hệ thống 666:【 Ở đây, kí chủ đại nhân.
】
” Nàng ấy có hưng phấn không? “
Hệ thống 666 nghiêng mắt nhìn sang khuôn mặt nghiêm túc đang nhìn chằm chằm vào giếng nước của phế hậu Vân thị, che giấu lương tâm nói:【 Vô cùng hưng phấn, mười phần không kịp chờ đợi, còn nói kí chủ đại nhân làm rất gọn gàng.
】
Phế hậu Vân thị sửng sốt: Hình như hệ thống đại nhân có chút hai mặt.
” Rất tốt, ta cũng cảm thấy nàng sẽ rất chờ mong hai người này chết bệnh ở lãnh cung.
” Thiên Nhạn móc ra một bình thuốc.
Hắn không hề yêu thích họ Hạ một chút nào, thậm chí còn cảm thấy đó là sỉ nhục.
” Mấu hoàng, vậy sau này có phải nhi tử tên là Vân Văn Khiên hay không? ” Hạ Văn Khiên kích động hỏi, bộ dáng kia khiến quần thần cảm thấy vô cùng phức tạp.
Đến tột cùng là Hạ Thanh Sơn không thích đại hoàng tử đến bao nhiêu, mới có thể khiến nhi tử của mình không hề có một chút lưu luyến gì với họ Hạ?
Thấy Thiên Nhạn khẽ gật đầu, Vân Văn Khiên lập tức quỳ xuống: ” Nhi thần Vân Văn Khiên tạ ơn mẫu hoàng.
” Có thể cho hắn thoát khỏi cái họ chán ghét kia, hắn mơ hồ cảm giác những hình ảnh bẩn thỉu trong đầu nhạt đi rất nhiều.
Ánh mắt quần thần càng thêm phức tạp, đại hoàng tử kích động như vậy, có thể nhìn ra Hạ Thanh Sơn hỏng bét bao nhiêu.
” Đại vương, chúng ta thực sự không có cách nào ra ngoài, chỉ có thể ở trong lãnh cung sao? ” Vẻ mặt Lăng Thi Nhi tràn đầy cầu xin, rõ ràng gần đây nàng ta không hề làm cái gì, sao lại rơi xuống tình trạng này đây?
Hạ Thanh Sơn biểu cảm chán nản, dựa vào cánh cửa phòng cũ nát: ” Không nghĩ tới nha, Vân Thiên Nhạn có thể hung ác như thế.
“
Hôm nay trên triều đình, làm sao hắn có thể không nhìn ra, Vân Thiên Nhạn hoàn toàn không dựa vào tiểu bạch kiểm Quốc sư.
Sợ chỉ là tính toán của tên tiểu bạch kiểm kia vừa vặn hợp với ý nàng.
” Không, chỉ cần ta còn sống, liền sẽ không bỏ qua.
Luôn có một ngày, ta sẽ để cho Vân Thiên Nhạn phải hối hận.
” Hạ Thanh Sơn phát ra lời thề độc, Lăng Thi Nhi nhìn bộ dáng tràn đầy ý chí chiến đấu của hắn, trong lòng hơi buông lỏng.
Chỉ cần Hạ Thanh Sơn không từ bỏ, vậy thì bọn hắn vẫn còn có cơ hội.
Không tính là thua!
Nhưng bọn họ không nghĩ tới, khi màn đêm vừa buông xuống, Thiên Nhạn đã đích thân tới đây thăm bọn họ, không mang theo bất kì ai.
” Vân Thiên Nhạn, ngươi rất đắc ý đi? Ta cứ cho là ngươi bị tên tiểu bạch kiểm Quốc sư kia mê hoặc, hiện tại mới hiểu được, từ lúc bắt đầu ngươi đã muốn làm Hoàng đế, ta đều bị ngươi lừa.
” Hiện tại Hạ Thanh Sơn chính là lợn chết không sợ nước sôi, lời gì cũng dám nói.
Thiên Nhạn không tức giận chút nào, nàng mặc một thân long bào đen nhánh, trên đầu là phát quan* tinh xảo, dáng dấp lãnh diễm lại cao quý.
* Phát quan: Mũ đội đầu của vua chúa xưa, có mấy cái tua rua rũ xuống.
” Nếu như trẫm không làm Hoàng đế, kết cục hôm nay của các ngươi, sợ sẽ là kết cục của trẫm.
“
Hạ Thanh Sơn cắn răng, không phủ nhận khả năng này, bất quá hắn vẫn nói: ” Chỉ cần ngươi giao đại quyền ra, ngoan ngoãn nghe lời…… “
” Hạ Thanh Sơn, nguoi đang lừa gạt ai đây? Trong tay trẫm cầm trọng binh, được lòng người trong thiên hạ, ngươi có thể chịu được? Ngươi lại nằm mơ giữa ban ngày, đừng quên giang sơn này là do trẫm đánh xuống.
” Thiên Nhạn cắt ngang lời giảo biện của Hạ Thanh Sơn: ” Tối nay tới đây, là để tiễn các ngươi đi một đoạn đường.
“
” Vân Thiên Nhạn, ngươi muốn làm cái gì? ” Lúc này Hạ Thanh Sơn thật sự sợ, không phải chỉ đày vào lãnh cung thôi sao? Cái gì gọi là đưa tiễn bọn hắn một đoạn đường?
Hạ Thanh Sơn lao ra muốn chạy đi, lại bị Thiên Nhạn đá một cước vào đầu gối, đau nhức kịch liệt truyền tới, khiến hắn không làm sao bò dậy nổi, vết sẹo trên khuôn mặt vì thống khổ mà càng trở nên dữ tợn.
Lăng Thi Nhi bị hù dọa, muốn tranh thủ thời cơ chạy ra ngoài, Thiên Nhạn vẫn nhanh nhẹn đá một cước khiến nàng ta phải trở về.
Hạ Thanh Sơn đã không còn giá trị lợi dụng, hai hài tử cũng đã đổi họ, giữ lại cũng là cái tai họa, không bằng để hắn ” chết bệnh “.
Không phải kết cục của nguyên chủ cũng là như vậy sao?
Liền tính thân thể nàng ấy hỏng bét, cũng sẽ không vừa bị đày vào lãnh cung đã chết bệnh.
Đêm đó Lăng Thi Nhi đến vấn an, bất quá là cho nàng ấy chút bệnh thôi.
Nàng vốn là người có tính hiếu kì, thích làm lại chuyện người khác đã làm qua, xem xem có phải thực sự có ý tứ như vậy hay không.
” Nguyên chủ đang nhìn sao? “
Hệ thống 666:【 Ở đây, kí chủ đại nhân.
】
” Nàng ấy có hưng phấn không? “
Hệ thống 666 nghiêng mắt nhìn sang khuôn mặt nghiêm túc đang nhìn chằm chằm vào giếng nước của phế hậu Vân thị, che giấu lương tâm nói:【 Vô cùng hưng phấn, mười phần không kịp chờ đợi, còn nói kí chủ đại nhân làm rất gọn gàng.
】
Phế hậu Vân thị sửng sốt: Hình như hệ thống đại nhân có chút hai mặt.
” Rất tốt, ta cũng cảm thấy nàng sẽ rất chờ mong hai người này chết bệnh ở lãnh cung.
” Thiên Nhạn móc ra một bình thuốc..
” Mấu hoàng, vậy sau này có phải nhi tử tên là Vân Văn Khiên hay không? ” Hạ Văn Khiên kích động hỏi, bộ dáng kia khiến quần thần cảm thấy vô cùng phức tạp.
Đến tột cùng là Hạ Thanh Sơn không thích đại hoàng tử đến bao nhiêu, mới có thể khiến nhi tử của mình không hề có một chút lưu luyến gì với họ Hạ?
Thấy Thiên Nhạn khẽ gật đầu, Vân Văn Khiên lập tức quỳ xuống: ” Nhi thần Vân Văn Khiên tạ ơn mẫu hoàng.
” Có thể cho hắn thoát khỏi cái họ chán ghét kia, hắn mơ hồ cảm giác những hình ảnh bẩn thỉu trong đầu nhạt đi rất nhiều.
Ánh mắt quần thần càng thêm phức tạp, đại hoàng tử kích động như vậy, có thể nhìn ra Hạ Thanh Sơn hỏng bét bao nhiêu.
” Đại vương, chúng ta thực sự không có cách nào ra ngoài, chỉ có thể ở trong lãnh cung sao? ” Vẻ mặt Lăng Thi Nhi tràn đầy cầu xin, rõ ràng gần đây nàng ta không hề làm cái gì, sao lại rơi xuống tình trạng này đây?
Hạ Thanh Sơn biểu cảm chán nản, dựa vào cánh cửa phòng cũ nát: ” Không nghĩ tới nha, Vân Thiên Nhạn có thể hung ác như thế.
“
Hôm nay trên triều đình, làm sao hắn có thể không nhìn ra, Vân Thiên Nhạn hoàn toàn không dựa vào tiểu bạch kiểm Quốc sư.
Sợ chỉ là tính toán của tên tiểu bạch kiểm kia vừa vặn hợp với ý nàng.
” Không, chỉ cần ta còn sống, liền sẽ không bỏ qua.
Luôn có một ngày, ta sẽ để cho Vân Thiên Nhạn phải hối hận.
” Hạ Thanh Sơn phát ra lời thề độc, Lăng Thi Nhi nhìn bộ dáng tràn đầy ý chí chiến đấu của hắn, trong lòng hơi buông lỏng.
Chỉ cần Hạ Thanh Sơn không từ bỏ, vậy thì bọn hắn vẫn còn có cơ hội.
Không tính là thua!
Nhưng bọn họ không nghĩ tới, khi màn đêm vừa buông xuống, Thiên Nhạn đã đích thân tới đây thăm bọn họ, không mang theo bất kì ai.
” Vân Thiên Nhạn, ngươi rất đắc ý đi? Ta cứ cho là ngươi bị tên tiểu bạch kiểm Quốc sư kia mê hoặc, hiện tại mới hiểu được, từ lúc bắt đầu ngươi đã muốn làm Hoàng đế, ta đều bị ngươi lừa.
” Hiện tại Hạ Thanh Sơn chính là lợn chết không sợ nước sôi, lời gì cũng dám nói.
Thiên Nhạn không tức giận chút nào, nàng mặc một thân long bào đen nhánh, trên đầu là phát quan* tinh xảo, dáng dấp lãnh diễm lại cao quý.
* Phát quan: Mũ đội đầu của vua chúa xưa, có mấy cái tua rua rũ xuống.
” Nếu như trẫm không làm Hoàng đế, kết cục hôm nay của các ngươi, sợ sẽ là kết cục của trẫm.
“
Hạ Thanh Sơn cắn răng, không phủ nhận khả năng này, bất quá hắn vẫn nói: ” Chỉ cần ngươi giao đại quyền ra, ngoan ngoãn nghe lời…… “
” Hạ Thanh Sơn, nguoi đang lừa gạt ai đây? Trong tay trẫm cầm trọng binh, được lòng người trong thiên hạ, ngươi có thể chịu được? Ngươi lại nằm mơ giữa ban ngày, đừng quên giang sơn này là do trẫm đánh xuống.
” Thiên Nhạn cắt ngang lời giảo biện của Hạ Thanh Sơn: ” Tối nay tới đây, là để tiễn các ngươi đi một đoạn đường.
“
” Vân Thiên Nhạn, ngươi muốn làm cái gì? ” Lúc này Hạ Thanh Sơn thật sự sợ, không phải chỉ đày vào lãnh cung thôi sao? Cái gì gọi là đưa tiễn bọn hắn một đoạn đường?
Hạ Thanh Sơn lao ra muốn chạy đi, lại bị Thiên Nhạn đá một cước vào đầu gối, đau nhức kịch liệt truyền tới, khiến hắn không làm sao bò dậy nổi, vết sẹo trên khuôn mặt vì thống khổ mà càng trở nên dữ tợn.
Lăng Thi Nhi bị hù dọa, muốn tranh thủ thời cơ chạy ra ngoài, Thiên Nhạn vẫn nhanh nhẹn đá một cước khiến nàng ta phải trở về.
Hạ Thanh Sơn đã không còn giá trị lợi dụng, hai hài tử cũng đã đổi họ, giữ lại cũng là cái tai họa, không bằng để hắn ” chết bệnh “.
Không phải kết cục của nguyên chủ cũng là như vậy sao?
Liền tính thân thể nàng ấy hỏng bét, cũng sẽ không vừa bị đày vào lãnh cung đã chết bệnh.
Đêm đó Lăng Thi Nhi đến vấn an, bất quá là cho nàng ấy chút bệnh thôi.
Nàng vốn là người có tính hiếu kì, thích làm lại chuyện người khác đã làm qua, xem xem có phải thực sự có ý tứ như vậy hay không.
” Nguyên chủ đang nhìn sao? “
Hệ thống 666:【 Ở đây, kí chủ đại nhân.
】
” Nàng ấy có hưng phấn không? “
Hệ thống 666 nghiêng mắt nhìn sang khuôn mặt nghiêm túc đang nhìn chằm chằm vào giếng nước của phế hậu Vân thị, che giấu lương tâm nói:【 Vô cùng hưng phấn, mười phần không kịp chờ đợi, còn nói kí chủ đại nhân làm rất gọn gàng.
】
Phế hậu Vân thị sửng sốt: Hình như hệ thống đại nhân có chút hai mặt.
” Rất tốt, ta cũng cảm thấy nàng sẽ rất chờ mong hai người này chết bệnh ở lãnh cung.
” Thiên Nhạn móc ra một bình thuốc.
Hắn không hề yêu thích họ Hạ một chút nào, thậm chí còn cảm thấy đó là sỉ nhục.
” Mấu hoàng, vậy sau này có phải nhi tử tên là Vân Văn Khiên hay không? ” Hạ Văn Khiên kích động hỏi, bộ dáng kia khiến quần thần cảm thấy vô cùng phức tạp.
Đến tột cùng là Hạ Thanh Sơn không thích đại hoàng tử đến bao nhiêu, mới có thể khiến nhi tử của mình không hề có một chút lưu luyến gì với họ Hạ?
Thấy Thiên Nhạn khẽ gật đầu, Vân Văn Khiên lập tức quỳ xuống: ” Nhi thần Vân Văn Khiên tạ ơn mẫu hoàng.
” Có thể cho hắn thoát khỏi cái họ chán ghét kia, hắn mơ hồ cảm giác những hình ảnh bẩn thỉu trong đầu nhạt đi rất nhiều.
Ánh mắt quần thần càng thêm phức tạp, đại hoàng tử kích động như vậy, có thể nhìn ra Hạ Thanh Sơn hỏng bét bao nhiêu.
” Đại vương, chúng ta thực sự không có cách nào ra ngoài, chỉ có thể ở trong lãnh cung sao? ” Vẻ mặt Lăng Thi Nhi tràn đầy cầu xin, rõ ràng gần đây nàng ta không hề làm cái gì, sao lại rơi xuống tình trạng này đây?
Hạ Thanh Sơn biểu cảm chán nản, dựa vào cánh cửa phòng cũ nát: ” Không nghĩ tới nha, Vân Thiên Nhạn có thể hung ác như thế.
“
Hôm nay trên triều đình, làm sao hắn có thể không nhìn ra, Vân Thiên Nhạn hoàn toàn không dựa vào tiểu bạch kiểm Quốc sư.
Sợ chỉ là tính toán của tên tiểu bạch kiểm kia vừa vặn hợp với ý nàng.
” Không, chỉ cần ta còn sống, liền sẽ không bỏ qua.
Luôn có một ngày, ta sẽ để cho Vân Thiên Nhạn phải hối hận.
” Hạ Thanh Sơn phát ra lời thề độc, Lăng Thi Nhi nhìn bộ dáng tràn đầy ý chí chiến đấu của hắn, trong lòng hơi buông lỏng.
Chỉ cần Hạ Thanh Sơn không từ bỏ, vậy thì bọn hắn vẫn còn có cơ hội.
Không tính là thua!
Nhưng bọn họ không nghĩ tới, khi màn đêm vừa buông xuống, Thiên Nhạn đã đích thân tới đây thăm bọn họ, không mang theo bất kì ai.
” Vân Thiên Nhạn, ngươi rất đắc ý đi? Ta cứ cho là ngươi bị tên tiểu bạch kiểm Quốc sư kia mê hoặc, hiện tại mới hiểu được, từ lúc bắt đầu ngươi đã muốn làm Hoàng đế, ta đều bị ngươi lừa.
” Hiện tại Hạ Thanh Sơn chính là lợn chết không sợ nước sôi, lời gì cũng dám nói.
Thiên Nhạn không tức giận chút nào, nàng mặc một thân long bào đen nhánh, trên đầu là phát quan* tinh xảo, dáng dấp lãnh diễm lại cao quý.
* Phát quan: Mũ đội đầu của vua chúa xưa, có mấy cái tua rua rũ xuống.
” Nếu như trẫm không làm Hoàng đế, kết cục hôm nay của các ngươi, sợ sẽ là kết cục của trẫm.
“
Hạ Thanh Sơn cắn răng, không phủ nhận khả năng này, bất quá hắn vẫn nói: ” Chỉ cần ngươi giao đại quyền ra, ngoan ngoãn nghe lời…… “
” Hạ Thanh Sơn, nguoi đang lừa gạt ai đây? Trong tay trẫm cầm trọng binh, được lòng người trong thiên hạ, ngươi có thể chịu được? Ngươi lại nằm mơ giữa ban ngày, đừng quên giang sơn này là do trẫm đánh xuống.
” Thiên Nhạn cắt ngang lời giảo biện của Hạ Thanh Sơn: ” Tối nay tới đây, là để tiễn các ngươi đi một đoạn đường.
“
” Vân Thiên Nhạn, ngươi muốn làm cái gì? ” Lúc này Hạ Thanh Sơn thật sự sợ, không phải chỉ đày vào lãnh cung thôi sao? Cái gì gọi là đưa tiễn bọn hắn một đoạn đường?
Hạ Thanh Sơn lao ra muốn chạy đi, lại bị Thiên Nhạn đá một cước vào đầu gối, đau nhức kịch liệt truyền tới, khiến hắn không làm sao bò dậy nổi, vết sẹo trên khuôn mặt vì thống khổ mà càng trở nên dữ tợn.
Lăng Thi Nhi bị hù dọa, muốn tranh thủ thời cơ chạy ra ngoài, Thiên Nhạn vẫn nhanh nhẹn đá một cước khiến nàng ta phải trở về.
Hạ Thanh Sơn đã không còn giá trị lợi dụng, hai hài tử cũng đã đổi họ, giữ lại cũng là cái tai họa, không bằng để hắn ” chết bệnh “.
Không phải kết cục của nguyên chủ cũng là như vậy sao?
Liền tính thân thể nàng ấy hỏng bét, cũng sẽ không vừa bị đày vào lãnh cung đã chết bệnh.
Đêm đó Lăng Thi Nhi đến vấn an, bất quá là cho nàng ấy chút bệnh thôi.
Nàng vốn là người có tính hiếu kì, thích làm lại chuyện người khác đã làm qua, xem xem có phải thực sự có ý tứ như vậy hay không.
” Nguyên chủ đang nhìn sao? “
Hệ thống 666:【 Ở đây, kí chủ đại nhân.
】
” Nàng ấy có hưng phấn không? “
Hệ thống 666 nghiêng mắt nhìn sang khuôn mặt nghiêm túc đang nhìn chằm chằm vào giếng nước của phế hậu Vân thị, che giấu lương tâm nói:【 Vô cùng hưng phấn, mười phần không kịp chờ đợi, còn nói kí chủ đại nhân làm rất gọn gàng.
】
Phế hậu Vân thị sửng sốt: Hình như hệ thống đại nhân có chút hai mặt.
” Rất tốt, ta cũng cảm thấy nàng sẽ rất chờ mong hai người này chết bệnh ở lãnh cung.
” Thiên Nhạn móc ra một bình thuốc..
Danh sách chương