Hắn không hề tức giận chút nào!
Thật.
Hắn đã nói qua, sẽ vì bệ hạ mà đầu rơi máu chảy, huống hồ chỉ là chút chuyện nhỏ nhặt như nghiên cứu thảo luận sách thuốc.
Bệ hạ thật là một cái người hiếu học.
Bệ hạ ưu tú hiếu học như vậy, đương nhiên là hắn phải bao dung nàng, phối hợp với nàng, phò tá nàng.
” Vừa rồi ngươi nhiễm lạnh quá lâu, ta sai người nấu cho ngươi chén canh gừng, để tránh sinh bệnh.
” Sau khi trở lại tẩm cung, việc đầu tiên mà Thiên Nhạn làm là sau người hầu đi chuẩn bị canh gừng và một ấm trà tỉnh thần.
Tỳ nữ đã sớm đem sách thuốc của Thiên Nhạn chuyển tới bàn, hai người ngồi song song.
Bọn họ đã sớm quen thuộc với địa vị đặc thù của Tuân Tử Hoài, thấy hình ảnh này cũng không nói gì.
Chuyện Thiên Nhạn muốn học tập sách thuốc, người trong cung đều biết rõ.
Một đêm này, Tuân Tử Hoài giảng giải cho Thiên Nhạn tất cả những chỗ khó hiểu trong mấy tháng kia.
Sắp đến thời gian thượng triều, tuy có trà tỉnh thần, nhưng Tuân Tử Hoài vẫn rất rã rời, mí mắt có chút mở không lên, đầu óc cũng căng cứng đến phát ngất.
Đến cùng vẫn là thân thể của hắn trời sinh yếu đuối, tối hôm qua lại nhiễm lạnh hơi lâu, dù cho đề phòng thật tốt để không sinh bệnh, cũng rất mệt nhọc.
” Hôm nay ngươi không cần thượng triều.
“
” Gần đây cũng không có chuyện gì.
“
Thiên Nhạn gấp sách thuốc lại, tinh thần cả người đều phấn chấn, không giống như người đã thức suốt đêm, khiến Tuân Tử Hoài cảm thấy có chút chán nản.
Trước mặt bệ hạ, sao hắn có thể yếu đuối như vậy.
” Đỡ Quốc sư lên giường nhỏ nghỉ ngơi đi, Trích Tinh lâu cách nơi này khá xa, giày vò hắn có chút không tốt lắm.
“
Tuân Tử Hoài muốn cự tuyệt, nhưng đầu hắn choáng váng, quả nhiên là quá rã rời.
Chỉ có thể mặc cho người hầu dìu hắn tới giường nhỏ, được rồi, đây là ý tốt của bệ hạ, hắn liền nghỉ ngơi đi.
Phải dưỡng đủ tinh thần, mới có thể giúp bệ hạ làm việc.
Nghĩ như vậy, Tuân Tử Hoài yên tâm thoải mái đổ vào giường nhỏ, tùy ý để người hầu đắp chăn cho hắn, ngủ say sưa.
Thời điểm đang mơ mơ màng màng, hắn nghe giọng nói của Thiên Nhạn từ xa bay trở về: ” Nhớ nấu sẵn canh gừng, chờ Quốc sư tỉnh lại thì cho hắn uống.
“
” Cái thân thể nhu nhược nhỏ bé đó của hắn, đúng là không thể chịu được giày vò.
“
Trong lòng Tuân Tử Hoài rất thỏa mãn, mặc dù bệ hạ không có ý khác với hắn, nhưng mà hắn cũng chiếm được một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng nàng.
Lúc này đầu óc hắn đã mơ hồ, căn bản không cảm thấy những lời này mà bị người không biết chuyện nghe được thì sẽ có phản ứng gì.
Trong buổi tảo triều, các vị đại thần cảm thấy rất kì quái, tại sao hôm nay Tuân Tử Hoài lại không đến, hắn chưa từng vắng mặt.
Thiên Nhạn đọc được nghi ngờ của bọn họ, nói: ” Thân thể của Quốc sư quá yếu, ngày hôm qua thức đêm nên mệt mỏi, đang nghỉ ngơi.
“
Đám đại thần:???????
Bệ hạ, xin hỏi lời này của người là có ý gì đâu?
” Được rồi, có việc mau nói.
“
Quần thần đều cúi đầu, Thiên Nhạn cũng không nhìn ra được hiện tại trong đầu bọn họ là dấu chấm hỏi cực lớn, rất muốn biết rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Lại nói Quốc sư lớn lên đoan chính, còn có học thức uyên bác, cống hiến vô số cho Yến quốc.
Nếu như bệ hạ vừa ý Quốc sư, ngược lại bọn họ rất ủng hộ.
Lấy bộ dáng kia của Quốc sư, nếu như đi ra ngoài, cũng sẽ khiến cho vô số nữ tử si mê.
Nam tử ưu tú như vậy, trở thành người của bệ hạ là chuyện đương nhiên.
” Các ngươi đều không có gì muốn tấu sao? ” Thiên Nhạn nhìn đám quần thần ngẩn người, cũng không biết đám người kia đang suy nghĩ cái gì.
Cơ hồ mỗi cái sáng sớm, nàng đều sẽ phải nghe đám người kia cãi lộn một phen, hôm nay yên lặng như vậy, ngược lại có chút kì quái.
” Thần có chuyện muốn bẩm tấu.
“
Hiếu kì thì hiếu kì, nhưng chính sự thì vẫn phải làm.
Thấy quần thần đã khôi phục bình thường, Thiên Nhạn cũng không thắc mắc nữa, nghiêm túc lắng nghe……..
Sau khi hạ triều, Thiên Nhạn như thường lệ đến gặp hai hài tử, cùng bọn họ dùng cơm.
Trên đường đi thuận tiện hỏi một chút tình huống của Tuân Tử Hoài, biết rõ hắn còn đang ngủ, liền căn dặn: ” Hôm nay miễn bài tập cho hai hài tử đi, để Quốc sư nghỉ ngơi thật tốt.
“
” Vâng, bệ hạ.
“
Thời điểm dùng đồ ăn sáng, không thấy Tuân Tử Hoài, Vân Văn Khiên là người đầu tiên hỏi: ” Mẫu hoàng, làm sao không thấy lão sư? “
” Hắn còn đang ngủ.
“
Vân Văn Khiên:?!
” Thân thể hắn quá yếu, tối hôm qua lại thức đêm, quá mệt mỏi.
“
Vân Văn Khiên:!!!.
Thật.
Hắn đã nói qua, sẽ vì bệ hạ mà đầu rơi máu chảy, huống hồ chỉ là chút chuyện nhỏ nhặt như nghiên cứu thảo luận sách thuốc.
Bệ hạ thật là một cái người hiếu học.
Bệ hạ ưu tú hiếu học như vậy, đương nhiên là hắn phải bao dung nàng, phối hợp với nàng, phò tá nàng.
” Vừa rồi ngươi nhiễm lạnh quá lâu, ta sai người nấu cho ngươi chén canh gừng, để tránh sinh bệnh.
” Sau khi trở lại tẩm cung, việc đầu tiên mà Thiên Nhạn làm là sau người hầu đi chuẩn bị canh gừng và một ấm trà tỉnh thần.
Tỳ nữ đã sớm đem sách thuốc của Thiên Nhạn chuyển tới bàn, hai người ngồi song song.
Bọn họ đã sớm quen thuộc với địa vị đặc thù của Tuân Tử Hoài, thấy hình ảnh này cũng không nói gì.
Chuyện Thiên Nhạn muốn học tập sách thuốc, người trong cung đều biết rõ.
Một đêm này, Tuân Tử Hoài giảng giải cho Thiên Nhạn tất cả những chỗ khó hiểu trong mấy tháng kia.
Sắp đến thời gian thượng triều, tuy có trà tỉnh thần, nhưng Tuân Tử Hoài vẫn rất rã rời, mí mắt có chút mở không lên, đầu óc cũng căng cứng đến phát ngất.
Đến cùng vẫn là thân thể của hắn trời sinh yếu đuối, tối hôm qua lại nhiễm lạnh hơi lâu, dù cho đề phòng thật tốt để không sinh bệnh, cũng rất mệt nhọc.
” Hôm nay ngươi không cần thượng triều.
“
” Gần đây cũng không có chuyện gì.
“
Thiên Nhạn gấp sách thuốc lại, tinh thần cả người đều phấn chấn, không giống như người đã thức suốt đêm, khiến Tuân Tử Hoài cảm thấy có chút chán nản.
Trước mặt bệ hạ, sao hắn có thể yếu đuối như vậy.
” Đỡ Quốc sư lên giường nhỏ nghỉ ngơi đi, Trích Tinh lâu cách nơi này khá xa, giày vò hắn có chút không tốt lắm.
“
Tuân Tử Hoài muốn cự tuyệt, nhưng đầu hắn choáng váng, quả nhiên là quá rã rời.
Chỉ có thể mặc cho người hầu dìu hắn tới giường nhỏ, được rồi, đây là ý tốt của bệ hạ, hắn liền nghỉ ngơi đi.
Phải dưỡng đủ tinh thần, mới có thể giúp bệ hạ làm việc.
Nghĩ như vậy, Tuân Tử Hoài yên tâm thoải mái đổ vào giường nhỏ, tùy ý để người hầu đắp chăn cho hắn, ngủ say sưa.
Thời điểm đang mơ mơ màng màng, hắn nghe giọng nói của Thiên Nhạn từ xa bay trở về: ” Nhớ nấu sẵn canh gừng, chờ Quốc sư tỉnh lại thì cho hắn uống.
“
” Cái thân thể nhu nhược nhỏ bé đó của hắn, đúng là không thể chịu được giày vò.
“
Trong lòng Tuân Tử Hoài rất thỏa mãn, mặc dù bệ hạ không có ý khác với hắn, nhưng mà hắn cũng chiếm được một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng nàng.
Lúc này đầu óc hắn đã mơ hồ, căn bản không cảm thấy những lời này mà bị người không biết chuyện nghe được thì sẽ có phản ứng gì.
Trong buổi tảo triều, các vị đại thần cảm thấy rất kì quái, tại sao hôm nay Tuân Tử Hoài lại không đến, hắn chưa từng vắng mặt.
Thiên Nhạn đọc được nghi ngờ của bọn họ, nói: ” Thân thể của Quốc sư quá yếu, ngày hôm qua thức đêm nên mệt mỏi, đang nghỉ ngơi.
“
Đám đại thần:???????
Bệ hạ, xin hỏi lời này của người là có ý gì đâu?
” Được rồi, có việc mau nói.
“
Quần thần đều cúi đầu, Thiên Nhạn cũng không nhìn ra được hiện tại trong đầu bọn họ là dấu chấm hỏi cực lớn, rất muốn biết rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Lại nói Quốc sư lớn lên đoan chính, còn có học thức uyên bác, cống hiến vô số cho Yến quốc.
Nếu như bệ hạ vừa ý Quốc sư, ngược lại bọn họ rất ủng hộ.
Lấy bộ dáng kia của Quốc sư, nếu như đi ra ngoài, cũng sẽ khiến cho vô số nữ tử si mê.
Nam tử ưu tú như vậy, trở thành người của bệ hạ là chuyện đương nhiên.
” Các ngươi đều không có gì muốn tấu sao? ” Thiên Nhạn nhìn đám quần thần ngẩn người, cũng không biết đám người kia đang suy nghĩ cái gì.
Cơ hồ mỗi cái sáng sớm, nàng đều sẽ phải nghe đám người kia cãi lộn một phen, hôm nay yên lặng như vậy, ngược lại có chút kì quái.
” Thần có chuyện muốn bẩm tấu.
“
Hiếu kì thì hiếu kì, nhưng chính sự thì vẫn phải làm.
Thấy quần thần đã khôi phục bình thường, Thiên Nhạn cũng không thắc mắc nữa, nghiêm túc lắng nghe……..
Sau khi hạ triều, Thiên Nhạn như thường lệ đến gặp hai hài tử, cùng bọn họ dùng cơm.
Trên đường đi thuận tiện hỏi một chút tình huống của Tuân Tử Hoài, biết rõ hắn còn đang ngủ, liền căn dặn: ” Hôm nay miễn bài tập cho hai hài tử đi, để Quốc sư nghỉ ngơi thật tốt.
“
” Vâng, bệ hạ.
“
Thời điểm dùng đồ ăn sáng, không thấy Tuân Tử Hoài, Vân Văn Khiên là người đầu tiên hỏi: ” Mẫu hoàng, làm sao không thấy lão sư? “
” Hắn còn đang ngủ.
“
Vân Văn Khiên:?!
” Thân thể hắn quá yếu, tối hôm qua lại thức đêm, quá mệt mỏi.
“
Vân Văn Khiên:!!!.
Danh sách chương