Thang Lâm mặc một bộ quần áo rộng thùng thình đi tới, thấy mọi người đang uống nước trái cây liền cảm thấy khát, cậu đến phòng bếp lấy hai cái cốc, thuận đường gọi Tô Bảo Nhi đang chơi đùa lại đây: "Uống chút nước trái cây giải khát đi nào."

Tô Bảo Nhi uống một ngụm nhận ra bên trong có mật ong lập tức uống một hơi đến hơn nửa cốc mới ngừng lại.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, Tô Đạt thấy đã đến giờ cơm chiều liền đi nấu cơm, A Cao muốn trốn đi thì bị Cái Bao Tuấn ngăn cản lại.

"Đã nói phải ở lại đây ăn cơm tại sao chưa ăn mà đã muốn rời đi thế?" Vừa nói, ông vừa lôi người bạn tốt ngồi xuống.

A Cao ngượng ngùng, hắn là người làm công ăn lương ở chỗ Tô Đạt, lẽ nào tan tầm rồi vẫn muốn đến ăn ké? Cái Bao Tuấn nhận ra A Cao đang do dự, ông nhắc lại lời của Tô Đạt: "Đại đương gia nhà tôi đã nói bao ăn một ngày ba bữa, thức ăn cũng không ít, không lẽ không đủ phần cho cậu?"

Tô Bảo Nhi ôm Tiểu Mao đến gần, mềm mại nói: "Đúng vậy, anh A Cao hãy ở lại đi, chú của em làm đồ ăn rất ngon đó!"

A Cao đương nhiên biết thức ăn do Tô Đạt chế biến mỹ vị như thế nào, mới được thưởng thức hai món ăn cũng đủ khiến hắn ghi nhớ cả đời rồi, vốn nghĩ hắn sẽ không bao giờ... có cơ hội thưởng thức những món ngon thế này lần nào nữa.

Cuối cùng A Cao cũng ở lại, không biết là hiểu lời bạn tốt khuyên nhủ hay là do bị thức ăn ngon ở đây quyến rũ.

Tô Đạt dù đang ở trong phòng bếp làm thức ăn nhưng chuyện bên ngoài hắn đều nghe vô cùng rõ ràng, nói thật hắn cũng muốn A Cao ở lại, mở cửa hàng thức ăn không giống như nấu đồ ăn cho vài người trong nhà, phòng bếp lúc nào cũng bận rộn thiếu người, chỉ có một mình bản thân sẽ không thể lo xuể.

Lấy một ít huyết đã trữ trong kho hàng ra, vì bên trong kho hàng thời gian bị ngưng đọng nên huyết vẫn còn tươi mới giống như vừa lấy ra trong cơ thể động vật, hơi hơi ấm áp, có thể ngửi được một hương vị thơm ngát mới lạ.

Đây chính là của thú hoang ở Phế Khu Tử Vong, mùi vị của nó hơi độc đáo một chút.

Tô Đạt từng nghĩ tới sẽ mua huyết heo các thứ linh tinh nhưng mùi máu tươi của chúng rất nặng thậm chí rất ghê tởm. Loại huyết như vậy khi chế biến vô cùng phiền toái, chi phí tổn thất rất lớn, sau một hồi cân nhắc thiệt hơn hắn quyết định sẽ không mua.

Món ăn thế này chỉ nên làm cho người nhà còn trong cửa hàng thì không cần phiền phức như vậy.

Lúc làm huyết đương nhiên không thể thiếu Vương tử Huyết tộc, Tô Đạt ở phòng phát sóng hỏi hắn có ăn cay được hay không.

Vương tử Huyết tộc chưa từng ăn qua nhưng đối thức ăn độc đáo mới mẻ như thế liền muốn thử một lần.

Nhìn thấy dòng hồi âm Tô Đạt mưới bắt tay vào chế biến món ăn.

Đầu tiên cần phải làm nước sốt, nước sốt có màu sắc rực rỡ phần lớn nguyên liệu là làm từ ớt.

Nhắc đến ớt, Tô Đạt nhớ tới ở thế giới này cũng có ớt tròn nhỏ tương tự như vậy, chúng nó có dạng tròn tròn như quả cầu, màu sắc bên ngoài rất giống ớt thế giới của hắn nhưng vị của chúng thì kém xa mười dặm.

Ớt ở thế giới kia nếu ngửi sẽ có mùi vị vô cùng đặc trưng, nếu ngửi quá gần có thể gây hăng và sặc, khi dùng để nấu ăn rất ngon, có rất nhiều người sử dụng nó làm nguyên liệu trong món ăn hằng ngày.

Ớt ở đây lại không như vậy, mới ngửi đã cảm nhận được mùi tanh hôi khó chịu, cây ớt vẫn là cây ớt nhưng không hiểu tại sao mùi vị khác đi rất nhiều.

Điều này cũng gây ảnh hưởng rất lớn đối với nền ẩm thực địa cầu này, khiến nhiều người yêu thích hương vị cay nồng của ớt né xa ba thước không thể thưởng thức.

Cho nên Tô Đạt sử dụng cây ớt hắn mang từ Phế Khu Tử Vong, nguyên liệu này hắn có rất nhiều huống chi chúng rất dễ nhân giống.

Hỗn hợp hương liệu nấu cùng với ớt cay có mùi rất thơm, nước sốt đỏ sôi lên sùng sục cuốn theo hương vị đậm đà quyến rũ ra khỏi phòng bếp.

Mọi người mới ngửi mùi đều hắt xì rõ to sau đó lặng lẽ nuốt nước miếng.

Chờ đợi chính là quá trình chịu đựng giày vò, không chỉ bọn Cái Bao Tuấn có ý nghĩ như thế mà còn cả những người đang xem chương trình trực tiếp.

Người xem dù không phải Vương tử Huyết tộc cũng muốn ăn vô cùng không nghĩ tới lại chọc giận Vương tử.

Cảm giác thức ăn của mình bị người khác mong nhớ, Vương tử Huyết tộc không ngừng ném ra thật nhiều hồng ngọc, châm biếm những kẻ tranh đoạt cùng hắn: "Nếu các ngươi có tiền, có thể thưởng thức một muỗng."

Không nghĩ tới Thanh Vân đạo trưởng bần cùng nhảy ra: "Thật sao? Trùng hợp bần đạo có một lò Giải độc đan liền kính dâng chủ bá!"

Vương tử Huyết tộc không ngờ rằng người này thà rằng phá sản chỉ vì miếng ăn.

Lời đã nói ra cũng không tiện nuốt lại chỉ có thể tạm chấp nhận: "Hừ, ngươi có tiền ngươi có thể lấy."

Nào biết vừa nói thế lại có một tên coi tiền như rác khác nhảy ra.

Đệ tử Huyền Môn: "Chuyện tốt thế này làm sao có thể thiếu ta, trong tay ta có vô số linh bảo, chủ bá không ngại nhiều chứ."

Tô Đạt lúc này mới nhớ tới trong bảo khố của đệ tử Huyền Môn có linh thủy.

Tùy rằng con người không thể uống được linh thủy, nó không giống nước thánh có thể tinh lọc và chữa bệnh.

Tác dụng của linh thủy rõ ràng nhất khi sử dụng cho thực vật. Thực vật được tưới linh thủy sinh trưởng rất nhanh, chất lượng cũng tốt hơn thực vật bình thường, ở thế giới của đệ tử Huyền Môn, bọn họ chỉ dùng linh thủy cho việc trồng trọt linh thảo.

Tô Đạt rất hứng thú với thực vật nhưng chưa có cơ hội thử sức. Hắn còn trữ kha khá linh thủy chính là để dành ngày tự mình thực hành.

Trong phòng phát sóng trực tiếp có quá nhiều người tranh giành món ngon khiến Vương tử căm giận bất bình chưa kịp nói điều gì.

Tây Sơn Tiểu Yêu cùng Ma đạo sư Morrison cùng tham gia náo nhiệt.

Phòng trực tiếp vô cùng sôi nổi, fans cũng đã chạm mốc một ngàn, thanh âm thăng cấp của hệ thống đã lâu rồi mất hút lại vang lên.

Bởi vì thời gian thăng cấp rất lâu, Tô Đạt cũng không tiện chú ý đến nó mà chuyên tâm làm thức ăn.

Lần làm thức ăn này lâu hơn bình thường, hắn làm khá nhiều phần, ngoài Vương tử Huyết tộc những người khác cũng cũng có phần.

Mấy người bên ngoài ngửi thấy mùi thức ăn mà Tô Đạt bưng ra vội đứng dậy giúp đỡ, A Cao giúp dọn chén đũa, xới cơm cho mọi người.

Hắn ăn một hạt cơm đầy đặn tinh khiết thơm tho, rõ ràng không có hương vị nhưng cái vị ấy lại như lan tỏa khắp cơ thể chính mình.

Mềm mại lại không dính, mỗi hạt cơm chứa đầy đủ nước, đối với A Cao mà nói đây chính là một trải nghiệm rất đặc biệt.

Quan trọng hơn hết là Tô Đạt bằng cách nào đó áp lực buồn lâu trong lòng A Cao sau khi ăn biến mất thành không khí.

Cái Bao Tuấn thấy hắn chỉ lo ăn cơm trắng mà không ăn thức ăn liền thay hắn gắp một miếng huyết lớn đặt vào chén: "Ăn đi ăn đi nào, sao lại ăn cơm không thế, không nên kén ăn nha."

Mấy lời nói thế này bọn họ vẫn hay dùng cho Tô Bảo Nhi vì bé hay ăn nhiều đồ ngọt dẫn đến không muốn ăn bữa chính.

A Cao không hề biết điều đó chỉ thấy vô cùng cảm động. Miếng huyết trong chén có mùi ớt rất nồng đến nỗi hắn nhớ lại mùi vị được nếm ban sáng kia.

Đến khi ăn vào hắn mới thấy sự khác biệt giữa hai món, miếng huyết lớn hơn, bề mặt mềm mềm nảy nảy rất dễ xắn nhỏ, khi ở trong miệng lại không dai như sợi mì nhưng cũng rất ngon.

Ăn hai miếng, A Cao càng cảm thấy quyết định ở lại đây của bản thân là vô cùng chính xác. Mới đây còn lo lắng sẽ không được ăn món ngon như vậy nữa mà bây giờ đã được thỏa mãn.

Tuy món ăn không cay như mì khô hồi sáng nhưng vị tươi mới bên trong lại hòa hợp bùng nổ trong khoang miệng, trên đầu lưỡi.

Không thể ngừng tay, các món khác hắn đều thử qua một lần mới phát hiện ra không món nào giống món nào, muôn màu muôn vẻ khiến hắn không thể dừng lại được.

Kết quả A Cao no căng bụng, Tô Đạt thấy vậy mới đi vào phòng bếp làm nước trái cây tiêu thực cho bọn họ uống.

Nước trái cây lúc này không ngọt giống buổi sáng và buổi trưa nhưng rất ngon, Thang Lâm tương đối thích uống kiểu như vầy.

Uống vào một lúc, A Cao thấy bụng không còn no căng như ban đầu, hắn thở dài nhẹ nhõm, ngại ngùng vì hành vi ham ăn của bản thân.

Sau đó mọi người mang Ngưu Ngưu dạo phố vài vòng để tiêu hóa rồi trở về, nhìn thấy nơi muốn tới là cửa thành giao dịch số Mười ba.

Bọn Ngưu Ngưu vẫn ở lại nhà như cũ, trước khi xuất phát Tô Bảo Nhi cùng bọn nó thương lượng một lúc lâu, đến tận khi rời khỏi nhà mọi người vẫn còn thấy ánh mắt dõi theo không tha của bọn nó.

Hên là tụi nhỏ vẫn rất nghe lời Tô Bảo Nhi, không gây thêm phiền phức cho mọi người.

Người đi trên đường số Mười ba rất ít, chờ bọn hắn đến thì trời cũng xẩm tối, thời gian ước định cũng đã đến.

Trước cửa tòa nhà 44 họ Ly có một người đàn ông mặt áo đen ôm cánh tay, đeo mặt nạ nên không thấy được vẻ mặt.

A Cao hiểu biết hơi nhiều một chút liếc mắt một cái liền hiểu ra đến bên cạnh Tô Đạt nhẹ giọng nói: "Đây là mặt nạ cách ly, dù cho có quét qua cũng không thể thấy rõ gương mặt thật, vô cùng cẩn thận hẳn là để che giấu bản thân."

A Cao hình như rất hứng thú với loại mặt nạ này nếu không hắn cũng không tìm hiểu kĩ càng như thế.

Nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, A Cao gắt gao đè chặt mũ, cúi đầu thật thấp, không muốn người khác thấy gương mặt của bản thân. Hơn nữa thường xuyên trốn tránh, bộ dáng vô cùng cẩn thận.

Người đàn ông mang mặt nạ kia thấy bọn họ đến, nói với thanh âm khàn khàn: "Tiên sinh đang đợi bên trong, mời mọi người vào."

Không ngờ rằng người đàn ông này liếc một cái đã nhận ra bọn họ, dù hơi bất ngờ một chút nhưng bọn họ rất nhanh bắt kịp bước chân của anh ta, đi đến một căn vòng.

Vị tiên sinh trong miệng ngài mặt nạ đang ngồi giữa một loạt các loại máy móc, xung quanh có rất nhiều cỗ máy theo dõi tình trạng sức khỏe, ánh sáng xanh từ máy móc hắt lên mặt vị tiên sinh kia khiến hắn thoạt nhìn có vẻ gầy yếu quỷ dị.

Ở nơi này, thật dễ khiến con người ta sinh ra ảo giác

Ngài mặt nạ lùi về phía sau, người trung niên mặc trang phục hưu nhàn mới khởi động xe lăn tiến đến, lúc này bọn họ mới phát hiện ra rằng nửa người dưới của hắn trống không.

Có lẽ ánh mắt của bọn hắn quá rõ ràng, người trung niên cũng không để ý cười nói: "Chân của tôi bị thú năng lượng cắn đứt, không thể khôi phục vì kinh mạch hao tổn, ngay cả chân giả cũng không thể sử dụng."

Người kia giống như không hề ngại ngần nhưng ý cười của hắn lại mang ý tứ châm biếm vô cùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện