"Nơi này cũng không nguy hiểm lắm, chỉ là có nhiều cỏ dại mọc cùng với sỏi đá thôi."

Khương Thu ban đầu còn lo lắng đề phòng thở ra một hơi, cười hì hì xáp lại gần nữ thần Hương Hương. Tiếc là cậu nói rất nhiều nhưng nữ thần không thèm đáp lại cậu câu nào.

Mãi đến khi Khương Thu hỏi: "Chị Hương Hương rất thích ăn điểm tâm ngọt hả?"

"Đương nhiên rôi!" Nghe người ta nhắc đến món yêu thích của mình, hai mắt cô gái mở lớn hệt như mấy đứa nhỏ tìm được món đồ chơi ưa thích.

Khương Thu thấy mình chọn đúng đề tài thì mừng rơn, sắc mặt hồng nhuận nói: "Em cũng thích ăn lắm, đợi sau khi rời khỏi Phế Khu em đưa chị đi nhà hàng ngon nhất ăn có được không?"

Cậu vốn cho rằng người ta sẽ đáp lời mình nhưng chờ mãi cũng không thấy, ngẩng đầu nhìn cô gái thì mới thấy khóe môi cô cong lên, không biết là có ý gì.

"Cẩn thận." Tô Đạt dùng vỏ đao ngăn chặn một cục đá đang bay tới, dọa Khương Thu sợ nhảy dựng lên.

"Sao lại thế này?"

Nghe được động tĩnh từ phía trước, đoàn người đồng loạt nhìn về phía sau cây đại thụ, đúng là có thứ gì lấp ló đằng kia, có lẽ do ngược sáng nên không xác định được đó là thứ gì.

Khương Thu đổ đầy mồ hôi lạnh nhìn cục đá sắc bén lẳng lặng nằm trên nền đất, "chẳng lẽ có người muốn hại họ?".

"Chả lẽ có người vào Phế Khu sau đó ẩn núp chờ thời cơ?" Khương Thu ngay lập tức nghĩ đến có người muốn giết người đoạt bảo, đáng tiếc qua một lúc vẫn không thấy có gì kì lạ phát sinh thêm, mấy người vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm nơi đó không rời mắt.

Ngón tay cái của Tô Đạt cọ xát chuôi đao, hắn là người trả lời nghi vấn của Khương Thu thuận tiện giải thích cho mọi người: "Không phải người làm, hẳn là một loài động vật hoang dã nào đó, chúng ta đang tiến sâu vào lãnh địa của nó, cục đá này chính là hành vi nhắc nhở đe dọ chúng ta không được tới gần."

Chẳng biết dựa vào đâu là Khương Thu cảm thấy điều Tô Đạt nói chính xác đến hơn 90%, nuốt một ngụm nước bọt, cậu nhìn qua Ôn Hương Hương đề nghị: "Chúng ta nên thay đổi đường đi thôi."

Tô Đạt gật đầu tán đồng vì hắn phát hiện ra trong ảnh sáng lập lòe hắt ra từ mấy cây đại thụ kia có rất nhiều sinh vật, chọc giận chúng nó sẽ gây ra nhiều chuyện phiền toái, mất nhiều hơn được.

Thời điểm bọn họ quay về đường cũ thì có một tiểu đội đi đến, nhóm người được trang bị vũ trang khá đầy đủ.

Khương Thu có lòng tốt nhắc nhở: "Đằng trước có động vật hoang dã chặn đường, nơi đó là lãnh địa của bọn chúng, mọi người không nên tiến vào thì hơn."

Kết quả thì sao? Đám người kia chỉ cười khẩy nhìn đám Tô Đạt, người đi cuối đội ngũ còn vỗ bả vai Khương Thu: "Bọn tôi nào phải bảo mẫu như các cậu."

Nói xong gã ta ác ý liếc Tô Bảo Nhi thật sâu.

Gã ta không biết Tô Bảo Nhi đang vất vả chặn đường Hoa Hoa, từ lúc tên kia mở miệng Hoa Hoa liền cảm nhận được ý xấu truyền tới, Hoa Hoa có vẻ khó chịu, nếu bé không ngăn chặn nó rất có thể Hoa Hoa sẽ nhảy ra cắn chết bọn họ.

Tô Đạt chưa mở miệng nhưng thân thể lại tiến lên phía trước Tô Bảo Nhi chắn tầm nhìn của mấy người kia.

Thang Lâm thì cười lạnh nói: "Vậy chúc các vị thượng lộ bình an."

Gã đàn ông nói chuyện với Khương Thu không hiểu vì sao cả người không được thoải mái nhất là ánh mắt thiếu niên chúc bọn họ.

"Tiểu Bác, làm gì đó! Nhanh đuổi theo!"

Gã ta nghe được tiếng gọi của đồng đội liền đáp lại rồi chạy theo cho kịp bước chân đội ngũ, xóa bỏ cảm giác kì quái vừa rồi ra khỏi đầu.

Khương Thu hơi chán nản vì rõ ràng gã ta nói không có sai.

Cái Bao Tuấn phát hiện phía trước có một khe suối nhỏ: "Mọi người chú ý, phía trước có một khe suối, đi đứng cẩn thận đừng để ngã xuống."

Nói xong ông xem xét đáy nước, có mấy loại cá hình thù kì quái nhưng khả năng uy hiếp của bọn chúng cũng không lớn nên ông cũng mặc kệ. Loại cá này lần trước khi bọn họ ở Phế Khu cũng từng gặp qua, tiểu chủ nhân của ông gặp qua nếu vận khí tốt còn có thể làm thịt được vài con cá lớn.

Cái Bao Tuấn hiển nhiên đã quên tình cảnh chật vật của bản thân khi ở Phế Khu, bị loại cá này hành hạ đến chết đi sống lại. Nếu không may mắn gặp được Tô Đạt đã sinh sống nhiều năm ở Phế Khu thì dám chắc ông đã bỏ mạng nơi đây.

Tô Đạt rất có kinh nghiệm, hắn biết rất ít người tiến vào Phế Khu, bên rìa Phế Khu cũng không có thứ gì quá nguy hiểm, phần lớn động vật hoang dã cũng chưa có năng lượng, lực công kích cũng không cao đến nổi gây nguy hiểm cho tính mạng. Nhưng nếu chủ quan không chú ý sẽ rước họa vào thân vì thế lúc Khương Thu và Ôn Hương qua khe suối thì hắn đặc biệt chú ý một chút.

Khương Thu thấy Tô Đạt để thanh kiếm còn vỏ vào trong dòng nước, hiếu kì hỏi: "Anh đang làm gì thế? Hơn nữa em rất rành các loại máy móc nhưng thứ anh cầm trong tay sao lạ thế, có vẻ giống vật trang trí hơn nhiều."

Tô Đạt không nói gì, Ôn Hương Hương đứng gần Khương Thu thì lặng lẽ nuốt nước miếng, vật kia có phải đồ trang trí hay không cô không rõ.

Nhưng thực lực của ông chủ Tô rất khủng bố, có thể dùng tay không tiếp đạn, cô chỉ biết có vài người có khả năng đó và ai ai cũng là cao thủ tuyệt đỉnh. Nếu không phải ông chủ Tô nấu ăn quá ngon thì cô cũng không đủ can đảm theo chân họ trong chuyến đi này.

Tô Đạt chặn ngang cú tấn công của một con cá nơi đáy nước, có lẽ do nước chảy khá xiết nên mọi người không thấy có một con cá đang rình rập chực chờ tấn công.

Thấy Tô Đạt không trả lời mình, Khương Thu hơi hối hận vì không theo chân ba người kia, hiện tại trừ Ôn Hương Hương ra thì mấy người còn lại đều đem đến cảm giác quái lạ cho cậu. Đó là một loại trực giác cậu không nói rõ được!

Mọi người đặt chân sang bờ bên kia, đang lúc vắt khô quần áo dính nước thì nghe thấy bờ bên kia có tiếng bước chân cùng tiếng thét chói tai.

"Đó là thứ gì vậy chứ! Tại sao lại trêu chọc đúng bọn chúng chứ."

Rẽ đám cây cối rậm rạp xuất hiện đúng là bọn người mà Khương Thu đã hảo tâm nhắc nhở lúc trước, họ gồm mười người không thiếu ai nhưng vết thương trên người lại dày đặc, vừa giống bị cào vừa giống bị đá chọi vào người.

Người đàn ông to lớn đi ở đầu đội ngũ không ngừng mắng chửi người gây ra chuyện thấy bọn Tô Đạt bên bờ bên kia thì nhíu mày.

Khương Thu cười cười chào hỏi: "Người anh em à, lúc trước tôi đã nhắc các anh mà các anh không nghe lời tôi nói. Xem đi, đã xảy ra chuyện rồi đó."

Người dẫn đội nhìn biểu tình vui sướng khi người gặp họa của Khương Thu thì tức giận lắm nhưng hắn biết bây giờ không phải lúc để đối đầu, hắn vung tay lên mà hô: "Đi! Qua suối!"

Cái Bao Tuấn không kịp ngăn cản thì đám người kia đã nhảy xuống suối, mới đi được nửa quãng đường đã có người sợ hãi thốt lên.

"A! Lão đại! Trong nước có thứ gì đó! Nó cắn ta!"

Đội trưởng vừa nghe thì thấy mất mặt vô cùng, rống to vào mặt người đang khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem: "Khóc cái gì mà khóc! Thấy cặp chân xấu xí kia của cậu tôi còn chán ghét! Ai mà thèm cắn! Đàn ông đàn ang mà khóc lóc ỉ ôi như đám đàn bà, nhanh chân đuổi kịp!"

Ôn Hương Hương đứng trên bờ sờ sờ roi bên hông, đôi mắt sắc bén liếc lão đại.

Hắn ta nhận ra được ánh mắt nguy hiểm đó, xấu hổ sờ mũi, giận chó đánh mèo lên người còn khóc lóc: "Đàn bà còn mạnh hơn cậu trăm lần! Còn khóc nữa hả! Còn khóc nữa coi chừng tôi ném cậu xuống biển cho cá xơi!"

"Bõm." Một người đàn ông ngã ngồi xuống suối, hoảng sợ kêu to: "Trong nước có cá ăn thịt người!"

"Tôi cũng bị cắn!"

"Đau! Cứu mạng!"

"A...a...Đừng cắn ta!"

Đại ca rốt cục cũng nhận ra điều bất thường, bên chân hắn có thứ gì đó cứ chuyển động, không phải thủy tảo cũng không phải dòng chảy của con suối, quả thật là có thứ gì đó cứ vờn quanh chân.

"Dừng lại làm gì! Nhanh lên bờ ngay!" Đại ca sắc mặt không tốt, lôi một tên đồng đội đang ngã ngồi dậy, muốn đem họ lên bờ an toàn.

Khương Thu cùng Ôn Hương Hương lui ra phía sau một bước, một người sợ đến mức tái mét, người thì mím chặt môi không biết suy nghĩ điều gì.

"Chúng là thứ gì?" Khương Thu nuốt nước miếng, sợ hãi vô cùng. Lúc còn ở học viện cậu đã trải qua không biết bao nhiêu bài khảo nghiệm, có đối đầu trực diện, có âm thầm ẩn nấp trốn tránh đối thủ nhưng không có cái nào như ở Phế Khu cả, không khí ở đây khiến người ta cảm thấy bí ẩn cùng bị đe dọa.

Cái Bao Tuấn thấy tên đội trưởng đối phó với đám cá ăn thịt ẩn trong làn nước, chỗ bị cắn cơ bắp căng chặt, lòng suối trong vắt nay hỗn độn cơ mang nào bùn nào thủy tảo và cả máu tươi đỏ lòm. Dù trong tình thế hiểm nghèo như thế tên đội trưởng không hề có ý định bỏ rơi đồng đội một mình rời đi, cố gắng lôi kéo đám người hoảng loạn chống trả cố tiến về bờ suối.

Vẻ mặt Thang Lâm lạnh lùng khoanh tay đứng bên bờ không có ý định nhúc nhích, Tô Bảo Nhi còn đang bận bịu tìm tung tích của bọn Ngưu Ngưu và Mao Mao.

Từ lúc đặt chân vào Phế Khu Tử Vong bọn nó đã hưng phấn chạy biến, cả cái bóng cũng không thấy, chả biết đang lêu lổng nơi nào rồi nữa.

Tô Đạt gật đầu với Cái Bao Tuấn một cái.

"Đáy nước này có một loại cá sinh sống tên gọi Nha Lợi*, thích ăn thịt, nếu đi trong suối mà không phòng bị sẽ bị chúng nó tấn công bất ngờ, trừ khi có phương pháp trốn thoát còn không phải chịu kết cục táng thân nơi bụng cá." Khương Thu nghe được lông lá toàn thân đều dựng hết lên, nhìn lại mới biết Cái Bao Tuấn đang đối mặt với cậu mà nói.

*Mình tính để thuần việt luôn nhưng mà gọi là cá Răng Lợi, cá Răng Nướu thì í ẹ quá nên thôi mình để hán việt cho nó kêu nha J

Nghĩ đến xém nữa mình đã bị lũ cá khốn kiếp này chén sạch đến mức không toàn thây thì cả người cậu không ổn tí xíu nào. Đồng thời cậu rất tò mò làm sao mà Cái Bao Tuấn có thể biết được mớ thông tin này. Vội vội vàng vàng hỏi: "Anh Tuấn trước kia từng vào Phế Khu sao? Trong đây đều toàn mấy loài hung tàn như thế này hả?"

Cái Bao Tuấn cười cười không có nói cho Khương Thu biết đám thú hoang dại sâu trong Phế Khu mới là thứ đáng sợ nhất. Ông nghe lời ông chủ nhà mình tiến gần bờ suối sau đó bổ xuống một kiếm.

Tên đội trưởng vẫn luôn cảnh giác nãy giờ, cho rằng đội ngũ mình đắc tội người ta nên bị trả thù, tận lúc Cái Bao Tuấn dùng kiếm chém vào lòng suối mới hiểu dụng ý của đối phương.

Hắn bắt chước hành động của Cái Bao Tuấn chém vào nước, chém nhiều chiêu mà không trúng được bọn chúng, chả biết bọn này ăn cái giống gì mà bơi nhanh và linh hoạt muốn chết. Lại nhớ đến thịt sống gồm cả thịt người đều có trong thực đơn của lũ cá gớm ghiếc này sắc mặt hắn lại trắng bệch.

Khó khăn giết thêm hai con cá, hắn quay sang các đồng đội hô to: "Mang vũ khí ra đi! Giết lũ cá khốn kiếp này! Đừng có khiến đồng đội bị thương, ai vi phạm thì chờ ta đến lấy mạng đi!"

Lời vừa dứt giống như một quả bom hẹn giờ, mọi người đều lấy ra vũ khí chém về đáy nước, ban đầu thì không mấy thuận lợi vì lũ cá này đâu phải hạng cá xoàng xĩnh ngu ngốc, chúng nó chính là ăn thịt người mà lớn lên đó.

Đông người cùng nhau tấn công vào mặt nước cũng có thể giết chết vài con cá. Tốc độ Cái Bao Tuấn rất mau, chỉ một lát đã đến sát bên người tên đội trưởng, cầm theo thanh kiếm dính đầy máu.

"Mang người của ông theo tôi nhanh lên."

Đội trưởng cám ơn một tiếng đỡ người bị thương nặng nhất lên, những người khác cũng nâng đỡ lẫn nhau thoát khỏi suối nước.

Tuy Cái Bao Tuấn mở đường phía trước nhưng sẽ có vài con cá may mắn thoát được bơi về phía đám người, tên đội trưởng cùng đồng đội không thả lỏng cảnh giác mà nhanh chóng hợp sức tiễn bọn chúng chầu trời.

******

Dạo này tự nhiên sợ laptop lắm mọi người ạ, cứ mở ra thấy bàn phím là lại đau tay:)))))))

Đang mùa dịch bệnh mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe nhớ, đừng như tui cảm một cái là cả nhà quáng hết cả lên:)))))

Chúc mọi người đọc truyện dui.

_Nguyệt_
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện