Thang Lâm chưa kịp phòng thủ thì đã bị Tô Đạt đẩy ra, hắn quát nhẹ: "Toàn bộ đi ra ngoài! Chạy trốn càng xa càng tốt, lát nữa chú sẽ đến tìm mọi người!"
Vừa dứt lời Mặc Mãng khổng lồ đã uốn éo phóng tới.
Yêu Đao chưa tuốt vỏ chắn ngang cái miệng rộng của Mặc Mãng, nọc độc của rắn tràn ra, chỉ có tay của Tô Đạt bị tổn thương còn thanh đao kia lại không hề hấn gì cả.
Thấy kết quả như vậy, Tô Đạt hiểu suy đoán của mình là chính xác rồi.
Vỏ đao có khả năng trấn áp yêu ma quỷ quái sao có thể là vật bình thường cho được. Yêu Đao này trước kia đã được hệ thống phán định: "Đã từng phong ấn rất nhiều đại yêu".
"Đi!" Tô Đạt nói lần nữa, tốc độ của Mặc Mãng rất nhanh, nó vừa ngủ đông dậy nên rất đói, trời lại sắp đổ mưa to, tất cả mọi người chạy đi chưa chắc thoát thân an toàn. Chẳng bằng bây giờ chiến đấu một hồi, điều kiện tiên quyết là phải bảo vệ sự an toàn của ba người còn lại không thì khác gì dã tràng xe cát đâu.
Cái Bao Tuấn giữ chặt Thang Lâm, khuyên nhủ: "Thiếu gia, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi, cứ chần chừ ở đây mãi sẽ làm vướng chân vướng tay ông chủ."
Điều Cái Bao Tuấn nói đương nhiên Thang Lâm hiểu rõ, biết là một chuyện nhưng lo lắng trong lòng lại là chuyện khác.
Tô Bảo Nhi chộp lấy con thỏ bị dọa sợ vỡ mật, khuôn mặt bé trắng toát hỏi: "Chú Cái à, chú của cháu mạnh như vậy sẽ không xảy ra việc ngoài ý muốn đúng không?"
"Đúng vậy Bảo Nhi à, cháu phải tin tưởng chú của cháu chứ." Nói xong Cái Bao Tuấn bế Tô Bảo Nhi tiện tay kéo theo Thang Lâm mãi chần chừ.
Dọc theo đường chạy trốn, Tô Bảo Nhi nắm chặt cổ áo Cái Bao Tuấn lo lắng nói: "Chú đừng chạy xa quá nhé, cháu sợ chú của cháu không tìm thấy chúng ta."
Thang Lâm mím môi thật chặt, không muốn tiếp tục chạy nữa. Thấy tình huống như vậy, Cái Bao Tuấn thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía triền núi: "Thiếu gia Bảo Nhi, thiếu gia Thang Lâm à, con rắn đó lớn như thế, chỉ cần quét tới cũng khiến chúng ta bị thương nặng đó."
"Vậy phải làm sao đây?" Tô Bảo Nhi rối rắm chau mày, khiến người khác vô cùng thương yêu. Bé đã thấy chú của mình dễ dàng xử lí rất nhiều loại thú hoang dại kì lạ, nhưng bé chỉ có thể đứng một bên quan sát hoặc chịu trách nhiệm rửa sạch chúng nó.
Đây là lần đầu tiên bé gặp phải loài thú khiến cho bé sợ hãi, anh Thang Lâm cũng sợ trắng mặt vậy chú của bé ở lại đó phải làm sao đây? Tô Bảo Nhi cảm nhận được chú của bé đang lo lắng thứ gì đó trong người Mặc Mãng nên không rút yêu đao ra chiến đấu.
Cái Bao Tuấn tìm được một vị trí quan sát khá tốt bèn nói với hai người: "Ở đây có cái triền núi, chúng ta bò lên sẽ có thể thấy được tình hình của ông chủ mà rắn lớn cũng không thấy chúng ta được, mọi người thấy có được không?"
Thang Lâm: "Tốt!"
Dứt lời, ba người leo lên triền núi hơi dốc kia. Sau khi đến nơi họ mới thấy được con rắn kia đã chui ra khỏi hang. Không gian xung quanh rộng lớn tạo điều kiện cho nó duỗi thẳng thân mình, lúc cuộn tròn đã thấy nó to bây giờ nó còn to hơn trước nhiều, mỗi lần đuôi của nó quật xuống đều có đất đá đổ vỡ, nền đất nứt toác, nếu người dính phải một cú sợ sẽ nát như tương.
Ba người tập trung tinh thần quan sát thì Thang Lâm phát hiện điều kì lạ: "Vì sao chú Tô không rút đao ra?"
Cái Bao Tuấn cũng thắc mắc: "Đánh rắn phải đánh chỗ bảy tấc, Mặc Mãng cũng giống vậy, đao pháp của ông chủ trước giờ vô cùng chuẩn xác, tàn nhẫn, sao lần này cứ do dự không rút đao ra?"
Tô Bảo Nhi cắn môi dưới, không quan tâm con thỏ mình mang theo đang lăn xuống dốc núi: "Chú ấy đang lo lắng, hẳn con rắn lớn này có điều gì đó nguy hiểm."
Thang Lâm nghiêng đầu nhìn Tô Bảo Nhi, quả là chú cháu ruột, bọn họ hiểu nhau hơn cả mình.
Quá trình chiến đấu càng ngày càng khốc liệt, Thang Lâm lại chú ý đến Tô Đạt đang chống trả bên kia.
Lúc này Tô Đạt tính ra không đến nổi chật vật nhưng cũng chẳng tốt hơn là bao, con quái vật da dày thịt béo không thể chém thẳng tay được, vỏ đao đánh vào thân nó còn phải khống chế để không khiến da nó rách, vì vậy Mặc Mãng bị đánh tức giận vô cùng.
Trong thời gian ngắn tập trung tránh né công kích của rắn lớn, đất đai xung quanh cũng đã bị san bằng thành bình địa cả rồi.
Phòng phát sóng trực tiếp lúc này sôi nổi hơn bao giờ hết, có rất ít bình luận đưa ra kiến nghị giải quyết, đại đa số đều là cảm thánh sức mạnh của chủ bá.
"Chủ bá tránh mau! Đuôi nó mà quất lên người thì không xong đâu."
"Trời mịa ơi! Sao chủ bá không chịu trốn đi vậy?"
"Bên kia sắp đổ mưa to rồi, không ổn không ổn."
"Người trong nghịch cảnh mới có thể phát huy hết tài năng! Thực lực của chủ bá quá cao siêu!"
"Ông bị khùng hả??? Đây là Mặc Mãng đó! Chỉ cần một giọt nước miếng cũng có thể khiến ông chết mất xác!!!"
Long Quân Thái Tử có chú ý đến Tô Đạt, dù hắn có sức lực kéo dài trận chiến nhưng mà thời tiết lại không ủng hộ người.
Nghĩ đến Long Đan của sư thúc, hắn nhớ lời sư phụ nói, Long Đan đó là bị người khác móc ra, dù sau này sư thúc nuốt một viên Long Đan của Thanh Long khác nhưng thực lực vẫn không thể trở lại như trước kia.
Long Quân Thái Tử kinh ngạc hỏi Tây Sơn Tiểu Yêu: "Sao Long Đan của Vu Thừa lại nằm trong tay ngươi? Có phải trước kia người trong tộc ngươi đã cướp nó hay không?"
Tây Sơn Tiểu Yêu trả lời rất nhanh: "Thái tử biết Vu Thừa sao? Vậy xin ngài đến hỏi hắn cho ra lẽ, tôi chỉ là một con yêu tinh nhỏ không biết rõ ràng sự việc."
"Được!"
Long Quân Thái Tử đành đáp ứng, sau còn hăm he đe dọa: "Chờ ta đi hỏi cho rõ ràng rồi tìm ngươi. Nếu ngươi dám lừa gạt bổn Thái tử thì cho dù phải xé rách thời không ta cũng sẽ không tha cho ngươi đâu!"
Nói xong hắn biến thân thành rồng bay về hướng Khóa Long Lao.
Khóa Long Lao nằm ở nơi vô cùng khô nóng, điều kiện thế này đối với Long tộc không thích hợp sinh sống, bốn phía âm trầm không có linh khí hay sinh vật.
Long Quân Thái Tử đến gần cửa thì bị hai tên thủ vệ canh gác ngăn cản: "Thái Tử điện hạ đến đây có việc gì vậy?"
"Mở cửa, ta muốn gặp sư thúc!"
Thủ vệ nhìn thoáng nhau, không ngăn cản nữa vì phong ấn chỉ có Long Vương và sư phụ của Thái Tử có thể phá giải. Hơn nữa họ không có tư cách ngăn cản bọn họ gặp mặt, nếu để Long Vương hoặc vị sư phụ kia biết được, hai người bọn hắn sẽ phải ăn trái đắng.
Càng đi vào sâu thì Khóa Long Lao càng âm u, ngẫu nhiên sẽ bắt gặp vài ánh sáng huỳnh quang vô cùng đáng sợ, đi mãi đến khi nghe được thanh âm của nước Thái tử mới nhận ra mình đã đến cuối đường.
Hắn quan sát chung quanh, quả nhiên là có phong ấn hiện hữu.
Hắn chạm tay để mở khóa cửa nhà lao, cửa mở ra có rất nhiều xích sắt nằm ngổn ngang, từng cái xích đều chứa phong ấn mạnh mẽ, không biết sư thúc đã phạm phải tội gì mà khiến cho sư phụ mình phải hao hết tâm tư bố trí nhà lao khổng lồ thế này. Dù hắn có hỏi bao nhiêu lần thì sư phụ cũng không chịu hé miệng.
Nghe được âm thanh xích sắt va chạm leng keng, Long Quân Thái Tử chấn động nhìn người bị xích ở giữa.
Người nọ để trần nửa thân trên, chỉ mặc một cái quần màu trắng, không biết có phải do thiếu ánh sáng hay không mà làn da kia lại có màu xanh nhạt. Chẳng giống một Thanh Long được người người cúng bái chút nào mà giống như một con quỷ nước.
Nhận ra sự xuất hiện của người ngoài, Vu Thừa chậm rãi ngẩng đầu lên, tóc dài đen nhánh dán trên lưng trần, đôi mắt hẹp dài với ánh nhìn sắc như dao nhìn chằm chằm Thái tử.
Long Quân Thái Tử sợ lui một bước: "Sư thúc?"
Vu Thừa cười khẽ một tiếng: "Ồ, thì ra là tiểu sư điệt, ngươi tới tìm ta có việc gì?"
Đây rõ ràng là không gian kín mà Thái tử có thể cảm nhận được gió lạnh quét qua cổ mình, hắn mặc kệ cảm giác kì lạ đó tiếp tục hỏi: "Con tìm sư thúc là để hỏi chuyện Long Đan, ai là người lấy Long Đan của thúc? Vì sao thúc lại bị phong ấn ở đây?"
Sắc mặt Vu Thừa càng ngày càng lạnh: "Những việc này ngươi không cần biết, quay về đi."
"Sư thúc!" Thái Tử Long Quân hít sâu một hơi, thầm nghĩ sư thúc trước kia cũng là một thiên tài nhưng ngày hôm nay trở nên như vậy quả là đáng tiếc. Cuối cùng hắn hạ quyết tâm nói thẳng: "Con biết được Long Đan của thúc đang ở đâu! Nhưng mà thúc phải trả lời thắc mắc của con!"
Vu Thừa nghe vậy đột nhiên kích động, phong ấn trên xích sắt cũng được khởi động, sức mạnh kia đánh xuống, đau giống như bị róc da rút xương, nhưng hắn không rảnh quan tâm, sắc mặt vặn vẹo hỏi: "Là hắn! Hắn ta đã trở lại sao!"
Long Quân Thái Tử bị sự tình kia dọa hoảng, không dám đến gần, chần chừ nói: "Sư thúc? Thúc bị sao vậy?"
Vu Thừa thở phì phò, trong không gian tĩnh lặng này âm thanh bị phóng đại lên rất nhiều lần, trên người, trên mặt bỗng nhiên xuất hiện vảy rồng xanh nhạt, qua một lúc mới nghe hắn nói: "Sư điệt, người giữ Long Đan của ta là ai? Hắn đang ở đâu?"
Long Quân Thái Tử cho rằng sư thúc vẫn còn hận việc người đó móc Long Đan của bản thân nên mới như vậy: "Là một con yêu quái nhỏ, tổ tiên của nó hẳn có huyết mạch Long tộc, nhưng bây giờ đã yếu đi nhiều."
"Không...không phải hắn..."
Long Quân Thái Tử không nghe rõ lời nói của Vu Thừa, nghi ngờ hỏi: "Sư thúc nói gì vậy?"
"Đối phương có yêu cầu gì?" Nhìn qua Vu Thừa rất quan tâm đến Long Đan của bản thân.
Long Quân Thái Tử lúc này mới bình thường trở lại, thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Tiểu yêu đó muốn hỏi cách đối phó Mặc Mãng được ghi lại trong sách của thúc."
Vu Thừa im lặng, sau nói: "Quyển sách đó đã bị ta đốt cháy rồi, nhưng ta vẫn nhớ rõ nội dung. Muốn đối phó Mặc Mãng cần tìm một vật chứa rồi phong ấn nó vào là được." Hình như hắn thoáng nhớ lại điều gì đó, sắc mặt dịu dàng hẳn đi rồi nhanh chóng biến mất, ngay cả Thái tử đứng đối diện cũng không nhận ra được.
"Có thể phong ấn được đại yêu này vào thứ gì bây giờ? Đúng rồi dùng thanh Yêu Đao kia." Long Quân Thái Tử thì thầm xong lại hỏi: "Vì sao sư thúc lại bị sư phụ phong ấn ở đây?"
Về việc sư thúc bị phong ấn, Thái tử vẫn luôn khó hiểu. Sư thúc ngoài chạy lên chạy xuống qua lại giữa các giới tìm thứ gì đó thì không có làm điều gì sai trái cả, nhưng kể từ lần hắn vội vàng trở về từ Nhân giới đã bị sư phụ phong ấn ở đây.
Vu Thừa một chân chống lên giường đá, tay bị xích đặt sau đầu làm gối cười nói: "Ngươi vẫn nên hỏi sư huynh ta thì hơn."
"Nhưng mà sư phụ không muốn nói."
Vu Thừa chỉ cho hắn một cách: "Ngươi đem Long Đan của ta giao cho sư huynh, huynh ấy khắc tự nói cho ngươi biết."
Thái tử hơi ngạc nhiên đến khi nghe được Vu Thừa dặn dò: "Thuận tiện nói cho sư huynh, ta biết sai rồi."
Trong phòng phát sóng trực tiếp lại xuất hiện thêm một mớ người tu luyện, họ đang bàn tán nếu là mình rơi vào trường hợp đó thì sẽ làm sao. Nhưng không ai có cách bảo vệ mình an toàn trước nọc và máu Mặc Mãng.
Lúc này bình luận của Long Quân Thái Tử xuất hiện trong làn đạn: "Đã tìm được biện pháp!"
*Mặc Mãng: mãng xà đen
******
Tui biết là tui gõ sai nhiều lắm với cả xưng hô cũng lộn tùng phèo, giờ tui chưa có thời gian beta, đợi hoàn truyện rồi tính sau vậy. Nhưng nếu mọi người cmt sửa lỗi thì tui sẽ sửa.
_Nguyệt_
Vừa dứt lời Mặc Mãng khổng lồ đã uốn éo phóng tới.
Yêu Đao chưa tuốt vỏ chắn ngang cái miệng rộng của Mặc Mãng, nọc độc của rắn tràn ra, chỉ có tay của Tô Đạt bị tổn thương còn thanh đao kia lại không hề hấn gì cả.
Thấy kết quả như vậy, Tô Đạt hiểu suy đoán của mình là chính xác rồi.
Vỏ đao có khả năng trấn áp yêu ma quỷ quái sao có thể là vật bình thường cho được. Yêu Đao này trước kia đã được hệ thống phán định: "Đã từng phong ấn rất nhiều đại yêu".
"Đi!" Tô Đạt nói lần nữa, tốc độ của Mặc Mãng rất nhanh, nó vừa ngủ đông dậy nên rất đói, trời lại sắp đổ mưa to, tất cả mọi người chạy đi chưa chắc thoát thân an toàn. Chẳng bằng bây giờ chiến đấu một hồi, điều kiện tiên quyết là phải bảo vệ sự an toàn của ba người còn lại không thì khác gì dã tràng xe cát đâu.
Cái Bao Tuấn giữ chặt Thang Lâm, khuyên nhủ: "Thiếu gia, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi, cứ chần chừ ở đây mãi sẽ làm vướng chân vướng tay ông chủ."
Điều Cái Bao Tuấn nói đương nhiên Thang Lâm hiểu rõ, biết là một chuyện nhưng lo lắng trong lòng lại là chuyện khác.
Tô Bảo Nhi chộp lấy con thỏ bị dọa sợ vỡ mật, khuôn mặt bé trắng toát hỏi: "Chú Cái à, chú của cháu mạnh như vậy sẽ không xảy ra việc ngoài ý muốn đúng không?"
"Đúng vậy Bảo Nhi à, cháu phải tin tưởng chú của cháu chứ." Nói xong Cái Bao Tuấn bế Tô Bảo Nhi tiện tay kéo theo Thang Lâm mãi chần chừ.
Dọc theo đường chạy trốn, Tô Bảo Nhi nắm chặt cổ áo Cái Bao Tuấn lo lắng nói: "Chú đừng chạy xa quá nhé, cháu sợ chú của cháu không tìm thấy chúng ta."
Thang Lâm mím môi thật chặt, không muốn tiếp tục chạy nữa. Thấy tình huống như vậy, Cái Bao Tuấn thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía triền núi: "Thiếu gia Bảo Nhi, thiếu gia Thang Lâm à, con rắn đó lớn như thế, chỉ cần quét tới cũng khiến chúng ta bị thương nặng đó."
"Vậy phải làm sao đây?" Tô Bảo Nhi rối rắm chau mày, khiến người khác vô cùng thương yêu. Bé đã thấy chú của mình dễ dàng xử lí rất nhiều loại thú hoang dại kì lạ, nhưng bé chỉ có thể đứng một bên quan sát hoặc chịu trách nhiệm rửa sạch chúng nó.
Đây là lần đầu tiên bé gặp phải loài thú khiến cho bé sợ hãi, anh Thang Lâm cũng sợ trắng mặt vậy chú của bé ở lại đó phải làm sao đây? Tô Bảo Nhi cảm nhận được chú của bé đang lo lắng thứ gì đó trong người Mặc Mãng nên không rút yêu đao ra chiến đấu.
Cái Bao Tuấn tìm được một vị trí quan sát khá tốt bèn nói với hai người: "Ở đây có cái triền núi, chúng ta bò lên sẽ có thể thấy được tình hình của ông chủ mà rắn lớn cũng không thấy chúng ta được, mọi người thấy có được không?"
Thang Lâm: "Tốt!"
Dứt lời, ba người leo lên triền núi hơi dốc kia. Sau khi đến nơi họ mới thấy được con rắn kia đã chui ra khỏi hang. Không gian xung quanh rộng lớn tạo điều kiện cho nó duỗi thẳng thân mình, lúc cuộn tròn đã thấy nó to bây giờ nó còn to hơn trước nhiều, mỗi lần đuôi của nó quật xuống đều có đất đá đổ vỡ, nền đất nứt toác, nếu người dính phải một cú sợ sẽ nát như tương.
Ba người tập trung tinh thần quan sát thì Thang Lâm phát hiện điều kì lạ: "Vì sao chú Tô không rút đao ra?"
Cái Bao Tuấn cũng thắc mắc: "Đánh rắn phải đánh chỗ bảy tấc, Mặc Mãng cũng giống vậy, đao pháp của ông chủ trước giờ vô cùng chuẩn xác, tàn nhẫn, sao lần này cứ do dự không rút đao ra?"
Tô Bảo Nhi cắn môi dưới, không quan tâm con thỏ mình mang theo đang lăn xuống dốc núi: "Chú ấy đang lo lắng, hẳn con rắn lớn này có điều gì đó nguy hiểm."
Thang Lâm nghiêng đầu nhìn Tô Bảo Nhi, quả là chú cháu ruột, bọn họ hiểu nhau hơn cả mình.
Quá trình chiến đấu càng ngày càng khốc liệt, Thang Lâm lại chú ý đến Tô Đạt đang chống trả bên kia.
Lúc này Tô Đạt tính ra không đến nổi chật vật nhưng cũng chẳng tốt hơn là bao, con quái vật da dày thịt béo không thể chém thẳng tay được, vỏ đao đánh vào thân nó còn phải khống chế để không khiến da nó rách, vì vậy Mặc Mãng bị đánh tức giận vô cùng.
Trong thời gian ngắn tập trung tránh né công kích của rắn lớn, đất đai xung quanh cũng đã bị san bằng thành bình địa cả rồi.
Phòng phát sóng trực tiếp lúc này sôi nổi hơn bao giờ hết, có rất ít bình luận đưa ra kiến nghị giải quyết, đại đa số đều là cảm thánh sức mạnh của chủ bá.
"Chủ bá tránh mau! Đuôi nó mà quất lên người thì không xong đâu."
"Trời mịa ơi! Sao chủ bá không chịu trốn đi vậy?"
"Bên kia sắp đổ mưa to rồi, không ổn không ổn."
"Người trong nghịch cảnh mới có thể phát huy hết tài năng! Thực lực của chủ bá quá cao siêu!"
"Ông bị khùng hả??? Đây là Mặc Mãng đó! Chỉ cần một giọt nước miếng cũng có thể khiến ông chết mất xác!!!"
Long Quân Thái Tử có chú ý đến Tô Đạt, dù hắn có sức lực kéo dài trận chiến nhưng mà thời tiết lại không ủng hộ người.
Nghĩ đến Long Đan của sư thúc, hắn nhớ lời sư phụ nói, Long Đan đó là bị người khác móc ra, dù sau này sư thúc nuốt một viên Long Đan của Thanh Long khác nhưng thực lực vẫn không thể trở lại như trước kia.
Long Quân Thái Tử kinh ngạc hỏi Tây Sơn Tiểu Yêu: "Sao Long Đan của Vu Thừa lại nằm trong tay ngươi? Có phải trước kia người trong tộc ngươi đã cướp nó hay không?"
Tây Sơn Tiểu Yêu trả lời rất nhanh: "Thái tử biết Vu Thừa sao? Vậy xin ngài đến hỏi hắn cho ra lẽ, tôi chỉ là một con yêu tinh nhỏ không biết rõ ràng sự việc."
"Được!"
Long Quân Thái Tử đành đáp ứng, sau còn hăm he đe dọa: "Chờ ta đi hỏi cho rõ ràng rồi tìm ngươi. Nếu ngươi dám lừa gạt bổn Thái tử thì cho dù phải xé rách thời không ta cũng sẽ không tha cho ngươi đâu!"
Nói xong hắn biến thân thành rồng bay về hướng Khóa Long Lao.
Khóa Long Lao nằm ở nơi vô cùng khô nóng, điều kiện thế này đối với Long tộc không thích hợp sinh sống, bốn phía âm trầm không có linh khí hay sinh vật.
Long Quân Thái Tử đến gần cửa thì bị hai tên thủ vệ canh gác ngăn cản: "Thái Tử điện hạ đến đây có việc gì vậy?"
"Mở cửa, ta muốn gặp sư thúc!"
Thủ vệ nhìn thoáng nhau, không ngăn cản nữa vì phong ấn chỉ có Long Vương và sư phụ của Thái Tử có thể phá giải. Hơn nữa họ không có tư cách ngăn cản bọn họ gặp mặt, nếu để Long Vương hoặc vị sư phụ kia biết được, hai người bọn hắn sẽ phải ăn trái đắng.
Càng đi vào sâu thì Khóa Long Lao càng âm u, ngẫu nhiên sẽ bắt gặp vài ánh sáng huỳnh quang vô cùng đáng sợ, đi mãi đến khi nghe được thanh âm của nước Thái tử mới nhận ra mình đã đến cuối đường.
Hắn quan sát chung quanh, quả nhiên là có phong ấn hiện hữu.
Hắn chạm tay để mở khóa cửa nhà lao, cửa mở ra có rất nhiều xích sắt nằm ngổn ngang, từng cái xích đều chứa phong ấn mạnh mẽ, không biết sư thúc đã phạm phải tội gì mà khiến cho sư phụ mình phải hao hết tâm tư bố trí nhà lao khổng lồ thế này. Dù hắn có hỏi bao nhiêu lần thì sư phụ cũng không chịu hé miệng.
Nghe được âm thanh xích sắt va chạm leng keng, Long Quân Thái Tử chấn động nhìn người bị xích ở giữa.
Người nọ để trần nửa thân trên, chỉ mặc một cái quần màu trắng, không biết có phải do thiếu ánh sáng hay không mà làn da kia lại có màu xanh nhạt. Chẳng giống một Thanh Long được người người cúng bái chút nào mà giống như một con quỷ nước.
Nhận ra sự xuất hiện của người ngoài, Vu Thừa chậm rãi ngẩng đầu lên, tóc dài đen nhánh dán trên lưng trần, đôi mắt hẹp dài với ánh nhìn sắc như dao nhìn chằm chằm Thái tử.
Long Quân Thái Tử sợ lui một bước: "Sư thúc?"
Vu Thừa cười khẽ một tiếng: "Ồ, thì ra là tiểu sư điệt, ngươi tới tìm ta có việc gì?"
Đây rõ ràng là không gian kín mà Thái tử có thể cảm nhận được gió lạnh quét qua cổ mình, hắn mặc kệ cảm giác kì lạ đó tiếp tục hỏi: "Con tìm sư thúc là để hỏi chuyện Long Đan, ai là người lấy Long Đan của thúc? Vì sao thúc lại bị phong ấn ở đây?"
Sắc mặt Vu Thừa càng ngày càng lạnh: "Những việc này ngươi không cần biết, quay về đi."
"Sư thúc!" Thái Tử Long Quân hít sâu một hơi, thầm nghĩ sư thúc trước kia cũng là một thiên tài nhưng ngày hôm nay trở nên như vậy quả là đáng tiếc. Cuối cùng hắn hạ quyết tâm nói thẳng: "Con biết được Long Đan của thúc đang ở đâu! Nhưng mà thúc phải trả lời thắc mắc của con!"
Vu Thừa nghe vậy đột nhiên kích động, phong ấn trên xích sắt cũng được khởi động, sức mạnh kia đánh xuống, đau giống như bị róc da rút xương, nhưng hắn không rảnh quan tâm, sắc mặt vặn vẹo hỏi: "Là hắn! Hắn ta đã trở lại sao!"
Long Quân Thái Tử bị sự tình kia dọa hoảng, không dám đến gần, chần chừ nói: "Sư thúc? Thúc bị sao vậy?"
Vu Thừa thở phì phò, trong không gian tĩnh lặng này âm thanh bị phóng đại lên rất nhiều lần, trên người, trên mặt bỗng nhiên xuất hiện vảy rồng xanh nhạt, qua một lúc mới nghe hắn nói: "Sư điệt, người giữ Long Đan của ta là ai? Hắn đang ở đâu?"
Long Quân Thái Tử cho rằng sư thúc vẫn còn hận việc người đó móc Long Đan của bản thân nên mới như vậy: "Là một con yêu quái nhỏ, tổ tiên của nó hẳn có huyết mạch Long tộc, nhưng bây giờ đã yếu đi nhiều."
"Không...không phải hắn..."
Long Quân Thái Tử không nghe rõ lời nói của Vu Thừa, nghi ngờ hỏi: "Sư thúc nói gì vậy?"
"Đối phương có yêu cầu gì?" Nhìn qua Vu Thừa rất quan tâm đến Long Đan của bản thân.
Long Quân Thái Tử lúc này mới bình thường trở lại, thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Tiểu yêu đó muốn hỏi cách đối phó Mặc Mãng được ghi lại trong sách của thúc."
Vu Thừa im lặng, sau nói: "Quyển sách đó đã bị ta đốt cháy rồi, nhưng ta vẫn nhớ rõ nội dung. Muốn đối phó Mặc Mãng cần tìm một vật chứa rồi phong ấn nó vào là được." Hình như hắn thoáng nhớ lại điều gì đó, sắc mặt dịu dàng hẳn đi rồi nhanh chóng biến mất, ngay cả Thái tử đứng đối diện cũng không nhận ra được.
"Có thể phong ấn được đại yêu này vào thứ gì bây giờ? Đúng rồi dùng thanh Yêu Đao kia." Long Quân Thái Tử thì thầm xong lại hỏi: "Vì sao sư thúc lại bị sư phụ phong ấn ở đây?"
Về việc sư thúc bị phong ấn, Thái tử vẫn luôn khó hiểu. Sư thúc ngoài chạy lên chạy xuống qua lại giữa các giới tìm thứ gì đó thì không có làm điều gì sai trái cả, nhưng kể từ lần hắn vội vàng trở về từ Nhân giới đã bị sư phụ phong ấn ở đây.
Vu Thừa một chân chống lên giường đá, tay bị xích đặt sau đầu làm gối cười nói: "Ngươi vẫn nên hỏi sư huynh ta thì hơn."
"Nhưng mà sư phụ không muốn nói."
Vu Thừa chỉ cho hắn một cách: "Ngươi đem Long Đan của ta giao cho sư huynh, huynh ấy khắc tự nói cho ngươi biết."
Thái tử hơi ngạc nhiên đến khi nghe được Vu Thừa dặn dò: "Thuận tiện nói cho sư huynh, ta biết sai rồi."
Trong phòng phát sóng trực tiếp lại xuất hiện thêm một mớ người tu luyện, họ đang bàn tán nếu là mình rơi vào trường hợp đó thì sẽ làm sao. Nhưng không ai có cách bảo vệ mình an toàn trước nọc và máu Mặc Mãng.
Lúc này bình luận của Long Quân Thái Tử xuất hiện trong làn đạn: "Đã tìm được biện pháp!"
*Mặc Mãng: mãng xà đen
******
Tui biết là tui gõ sai nhiều lắm với cả xưng hô cũng lộn tùng phèo, giờ tui chưa có thời gian beta, đợi hoàn truyện rồi tính sau vậy. Nhưng nếu mọi người cmt sửa lỗi thì tui sẽ sửa.
_Nguyệt_
Danh sách chương