Cơm chiên trứng thơm lừng phả vào mặt, trứng chiên vàng óng cùng những hạt cơm tròn mẩy trắng trắng trộn lẫn với nhau trên đĩa, càng tô điểm thêm màu sắc cho món ăn này.
"Chỉ là cơm thôi mà." Tư Đồ Đồng đã ăn qua nhiều cơm chiên lắm rồi nhưng hình như chưa có món nào có mùi thơm tuyệt vời đến thế này.
Chẳng lẽ tối qua uống nhiều quá bây giờ đói đến mức sinh ra ảo giác luôn? Tư Đồ Đồng nghĩ tới nghĩ lui, biết bên cạnh vẫn có một tên đại ma vương đang ngồi thì khuôn mặt nhăn nhúm lại. Đây có phải là cho mình ăn no rồi giết mình không?
Tô Đạt thấy cậu ta cứ cầm đũa rồi lại buông, bày ra bộ dáng muốn ăn mà không dám ăn cũng không nói gì chỉ chầm chậm gõ tay trên bàn theo nhịp. Âm thanh tuần hoàn ấy không khác gì tín hiệu khai hỏa, Tư Đồ Đồng nhanh chóng vồ lấy đôi đũa lùa cơm vào miệng.
Từ trước đến nay cậu vẫn là một người vô cùng kén ăn, bây giờ lại cảm thấy thỏa mãn không ngừng được, đĩa cơm này giống như có ma lực quyến rũ người khác, càng ăn càng ghiền.
Tư Đồ Đồng no căng bụng đương nhiên không nghĩ rằng Tô Đạt nấu, cậu tò mò hỏi: "Cơm hộp anh đặt ở cửa hàng sao? Ngon đó, về sau cứ đặt chỗ đó đi."
Ra lệnh xong cậu chợt nhớ lại người này mạnh bạo xách mình ra khỏi giường, khuôn mặt trắng bệch dại ra. Cậu ra lệnh cho anh ta như vậy, có thể bị đánh bầm dập hay không?
Cánh cửa phòng trộm chắc chắn đã nát bấy trên lầu kia chưa có ai thu dọn đâu.
Trái ngược với sự sợ hãi của cậu thì Tô Đạt chỉ nâng mắt lên, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Dọn dẹp chén đũa." Chẳng hề nhắc tới nguồn gốc món cơm chiên trứng.
Tư Đồ Đồng theo phản xạ mà dọn dẹp mọi thứ đem tới bồn rửa, cậu cảm thấy mình giống như chạy trốn vậy, cậu sợ bị đánh dù Tô Đạt chưa từng làm gì cậu cả.
Chờ đến lúc nhận được di động thì cậu trốn chui trốn nhủi ở ban công gọi điện cho trợ lí nhỏ, tủi thân trong lòng bùng lên như ngọn lửa.
Tiểu Phan thảnh thơi ở nhà xem tivi nhận được điện thoại thì luống cuống tay chân, điều khiển từ xa rớt xuống đất, lo lắng hỏi: "Làm sao thế? Có chuyện gì vậy? Hay là có người trên mạng bôi đen cậu? Đã nhắc cậu không có chuyện cần thiết thì đừng có lướt Weibo, mấy người đó ăn no rửng mỡ thì đi mắng chửi người khác kiếm niềm vui thôi, họ không có ghét cậu đến thế đâu."
Tư Đồ Đồng nghe một tràng như vậy càng tủi thân hơn nữa: "Tôi có nhiều anti đến vậy hả? Có phải vì vậy nên mới xảy ra những chuyện như vậy không?" Cậu ta hít hít mũi, bộ dạng đáng thương vô cùng, nước mắt rớt tạch tạch, giọng nói cũng biến thành giọng mũi luôn rồi.
Tuy rằng cậu ta có tính cách thiếu gia đáng ghét nhưng mà Tiểu Phan nào dám thừa nhận, cậu mềm giọng khuyên nhủ: "Mấy người đó đều ghen ăn tức ở với cậu, cậu xem trong giới giải trí này mấy người không trải qua phẫu thuật dao kéo dựa vào vẻ ngoài cùng tài năng vốn có thì bao nhiêu người so được với cậu chứ. Nhìnn lại mình đi: da trắng nõn nà sáng ngời, mắt hoa đào biết cười, rất nhiều chị, em, cô, bác hâm mộ cậu. Tôi nghe Tần Sâm nói hôm qua cậu mang về một "trái ớt đỏ" hả? Cô ta cũng vứt bỏ Tần đại thiếu gia mà quỳ gối trước mị lực của cậu đó thôi."
"Hừ, cậu còn không biết xấu hổ nói thế hả!" Nhắc đến chuyện này Tư Đồ Đồng khôi phục lại bộ dáng kiêu ngạo của mình: "Nếu không phải cậu nói Tô Đạt biết chuyện tôi từng lên giường với nhiều người thì cô ta đã không bỏ chạy rồi! Số phận tôi bây giờ cũng không bi thảm đến mức này!"
"Sao lại thế được?" Điều này khiến Tiểu Phan chẳng hiểu gì.
Tư Đồ Đồng hơi do dự, sau cùng cậu ta quyết định kể lại sự việc ngày hôm qua, càng kể càng tức giận: "Rốt cuộc ai mới là ông chủ của mấy người? Sao mà cả hai người đều đáng sợ như thế? Anh ta còn bẻ gãy cửa phòng ngủ của tôi. Lỡ sau này anh ta tức điên xé xác tôi luôn thì sao?"
Ông chủ của tôi là ngài Tư Đồ chứ còn ai.
Tiểu Phan thầm nói trong lòng như thế, cậu không dám nói thẳng sợ chọc giận quả bom hẹn giờ bên kia điện thoại: "Đừng tức giận nữa, nhịn một chút. Cậu xem đi, người ta cũng vì tốt cho cậu còn đi mua đồ ăn sáng nữa. Tôi cảm thấy tính tình anh ta rất hiền lành không phải là loại người hở một chút là đánh người khác. Đợi lát nữa tôi gọi điện thoại bảo người đến sửa cửa."
Tư Đồ Đồng được an ủi hừ lạnh, thấy Tô Đạt đi tới chỗ mình thì vội vàng nói: "Mong rằng anh ta không ra tay với tôi, bằng không tôi sẽ khiến anh ta đẹp mặt." Dứt lời nhanh chóng cúp máy.
Tô Đạt đã nghe được toàn bộ câu chuyện: "..."
"Tí nữa tôi muốn ra ngoài chơi, anh không thể khống chế hành động và suy nghĩ của tôi!" Tư Đồ Đồng nhanh chóng cất điện thoại vào túi vì sợ bị tịch thu lần nữa, vẻ mặt cố tỏ ra hung ác còn trong lòng sợ run rẩy muốn chết.
Tô Đạt gật đầu.
"Dễ thỏa hiệp vậy sao?" Tư Đồ Đồng không tin được, đi đến bên cạnh hắn, thấy người ta không có động tĩnh gì thì vội chạy lên lầu, thay quần áo rồi chạy biến ra cửa.
Vừa ra ngoài cậu ta chẳng khác nào tên tù chung thân được đặc xá thả ra hít thở không khí trong lành, hít một hơi thật sâu, cậu ta lấy điện thoại gọi đi: "Ngay bây giờ, ở chỗ cũ chờ tôi, hôm nay phải chơi cho đủ!"
Hôm nay Tô Đạt chỉ chờ đến tám giờ tối thì đi ra cửa, trước đó hắn đã gọi điện cho Tiểu Phan hỏi rõ những nơi Tư Đồ Đồng thường xuyên lui tới, rồi đi tìm dần dần.
Nơi cuối cùng là một quán bar có bảng hiệu neon hồng xanh lập lòe.
Ánh đèn chỗ này lúc lóe lúc tắt cực kì kích thích thị giác, người hiều âm thanh cũng lớn, rất khó tìm người. Nhưng Tô Đạt có thị giác siêu chuẩn vượt xa người thường, vừa đi vào một lát đã xác định được vị trí của Tư Đồ Đồng.
Thiếu niên trắng nõn ngồi lẫn cùng một đám người ở một góc vắng vẻ, hình như hơi say rồi, vừa hút thuốc vừa cười, cậu ta không hề để ý xem là ai cứ đưa điếu thuốc cho cậu mãi.
Tô Đạt thấy có người trong đám ấy định ra ngoài gọi điện thoại, nhíu mày bắt lấy hắn, đá gã ta một cái, gã ta thét lớn nhưng bị âm thanh ồn ào vào tiếng nhạc kim loại nặng (heavy metal) nhấn chìm.
Việc quan trọng hiện tại bây giờ là cần phải đưa Tư Đồ Đồng hút không biết bao nhiêu điếu thuốc về nhà, bằng không người có ác tâm sẽ đẩy thiếu niên ngu ngốc này vào loại tai ương khủng khiếp thế nào nữa.
Tư Đồ Đồng đang quẩy vui vẻ thì bị người nắm cổ áo, chẳng quan tâm đó là ai tức giận mắng to: "Đệt! Ai nắm tôi đó! Không biết ông đây là ai!"
Tô Đạt chẳng muốn trả lời cậu ta lúc này, đấm một cú vào bụng khiến cậu ta im lặng.
Tiếng rên rỉ đau đớn trộn lẫn với hàng tá thứ âm thanh hỗn tạp khác, Tô Đạt vừa đi vừa đá bay đám người có ý đồ cản trở mình, kẹp thiếu niên lôi khỏi quán bar. Tìm được chìa khóa đối phương để trên người thì hắn ném cậu lên ghế phụ rồi vòng sang ngồi lên ghế chính lái về nhà.
Tiểu Phan vừa lúc đến chung cư thì thấy tình huống không tốt lắm, vội hỏi: "Có chuyện gì vậy? A Đồng hiện tại thế nào?"
"Hút phải ma túy. Đối phương đã lên kế hoạch, cậu cùng ngài Tư Đồ giải quyết đi." Tô Đạt nói chuyện thiếu niên hút phải độc nhẹ nhàng tựa như chuyện ăn một chén cơm uống một li nước vậy.
"Hút ma túy?!" Tiểu Phan mắng một tiếng, đột nhiên hỏi: "Sao anh biết chuyện của tôi và ngài Tư Đồ?"
Tô Đạt trói Tư Đồ Đồng đang giãy dụa vì tác dụng phụ của chất độc nói: "Cậu có thể biết tin tức sớm như vậy hẵn phải có quan hệ mật thiết với ngài Tư Đồ. Việc này cũng đỡ phiền toái cho tôi, hai người cứ giải quyết sự tình phát sinh bên ngoài đi, chuyện của cậu Tư Đồ cứ giao cho tôi."
"Vậy được." Ngài Tư Đồ từng nói với Tiểu Phan Tô Đạt này không đơn giản, cậu nhanh chóng rời đi.
Tư Đồ Đồng bị trói gô trên đất, tay chân không thể động đậy chút nào, cậu ta quay cuồng trên đất, lẩm bẩm lầm bầm kêu: "Asako*! Cái tên ngu ngốc này! Đưa thuốc cho tôi."
"Chát"
Âm thanh chói tai vang lên, thiếu niên trên mặt đất trừng to mắt, hơi tỉnh táo một chút. Cậu nghe được tiếng một người đàn ông ngồi bên cạnh hỏi: "Tỉnh rồi chứ?"
"Anh là ai?" Tư Đồ Đồng lúc này mới chú ý tới tay chân mình bị cột chặt, cả người rất là khó chịu, giống như có một ngàn một vạn con kiến cắn xé trong người, vừa ngứa vừa đau.
Tô Đạt nói: "Xem ra còn chưa tỉnh rồi." Hắn để người ngồi lên sô pha nhưng không cởi dây thừng: "Bây giờ thì sao?"
Nhìn thấy nội thất quen thuộc xung quanh, Tư Đồ Đồng muốn nhảy dựng lên: "Nhà của tôi! Anh là Tô Đạt được ông nội mời đến. Anh còn đánh tôi! Anh làm gì với cơ thể của tôi vậy!!! Sao mà khó chịu quá!"
"Nếu dám sử dụng bây bạ đồ người khác đưa cho thì phải chịu." Tô Đạt cho Tư Đồ Đồng uống một li nước lọc, "Cậu hút bao nhiêu điếu rồi?"
Lại bị ép uống, Tư Đồ Đồng giận nhưng không dám hó hé, đầu óc rối loạn cố gắng nhớ lại sự tình lúc đó.
Ba điếu? Hay năm điếu?
"Tôi... tôi không nhớ bao nhiêu, có ai mà đếm số điếu thuốc mình đã hút đâu chứ, tôi đâu phải thằng ngốc."
Tô Đạt tiếp tục ép cậu uống thêm, giống như muốn làm dạ dày cậu căng phồng: "Đừng nghĩ nghiến răng là ngăn được tôi, bằng không tôi bẻ gãy hàm răng trắng này rồi đổ vào đấy."
Rõ ràng chỉ là một câu hăm dọa bình thường mà Tô Đạt nói ra rất là đáng sợ. Tư Đồ Đồng không biết đó là do máy tạo tiếng nói, cậu trốn một góc sô pha run rẩy.
Nước rót đầy lõng bõng cũng phát huy tác dụng, Tư Đồ Đồng nín không nổi nữa rồi, cậu nhỏ giọng cầu xin: "Tôi muốn đi giải quyết..."
"Đi thôi." Tô Đạt đặt ấm nước xuống, ngồi trên ghế không có ý định mở trói cho cậu.
Tư Đồ Đồng nhịn đến mức sắp nổ bàng quang: "Anh trói tôi thế này làm sao mở quần được?"
Tô Đạt hỏi ngược: "Lớn thế rồi không biết nghĩ cách sao?"
"..." Tư Đồ Đồng nghẹn họng, cắn răng không muốn nhờ đối phương, nhảy tưng tưng vào WC, cậu ở trong đó rất lâu, dù sao đây cũng là lần đi toilet gian nan cực khổ nhất cuộc đời cậu.
Xong xuôi ra ngoài thì Tô Đạt vẫn còn ngồi ở chỗ cũ.
"Anh không đi ngủ sao?" Mặt Tư Đồ Đồng xoắn xít, không dám lại gần.
Tô Đạt liếc mắt nhìn, vẫy tay: "Lại đây."
Chẳng biết vì sao nhìn đôi bàn tay không đẹp cho lắm cậu lại thấy đau bụng, chẳng lẽ bị anh ta đánh sao? Hèn chi bụng đau muốn chết, đúng là nhẫn tâm mà!
Tư Đồ Đồng hít sâu mấy hơi thở rồi nhảy chậm đến chỗ Tô Đạt, cậu ngồi lên sô pha, chưa kịp nói điều gì lại bị đối phương ép uống nước lần nữa, cứ như vậy không biết bao lâu mới kết thúc.
Tận khi trời hửng sáng, cậu giật mình tỉnh lại phát hiện dây thừng trên người vẫn còn siết chặt, chẳng biết anh ta dùng nút dây gì mà chắc chắn như vậy. Hơn nữa cậu ngủ cả đêm trên sô pha! Bây giờ cả người đau nhức chết đi được!
Rõ ràng là vô cùng bất mãn, oán hận nhưng vừa thấy bóng Tô Đạt xuất hiện là cậu lại giả vờ làm đà điểu trốn chui trốn nhủi.
Tô Đạt đi từ phòng bếp ra hỏi: "Thế nào?"
Tư Đồ Đồng: "Cái gì?"
"Trên người còn ngứa không?" Tô Đạt trực tiếp hỏi.
Tư Đồ Đồng lập tức nghĩ lí do vì sao thế này, cậu giống như bị người khác tính kế hạ độc. Tối qua đầu óc không tỉnh táo lắm, không tưởng tượng được chuyện này nghiêm trọng đến mức nào, giờ nghĩ lại mà sợ.
Xem ra, người đàn ông khiến mình sợ hãi này đã giúp bản thân rất nhiều.
"Chỉ là cơm thôi mà." Tư Đồ Đồng đã ăn qua nhiều cơm chiên lắm rồi nhưng hình như chưa có món nào có mùi thơm tuyệt vời đến thế này.
Chẳng lẽ tối qua uống nhiều quá bây giờ đói đến mức sinh ra ảo giác luôn? Tư Đồ Đồng nghĩ tới nghĩ lui, biết bên cạnh vẫn có một tên đại ma vương đang ngồi thì khuôn mặt nhăn nhúm lại. Đây có phải là cho mình ăn no rồi giết mình không?
Tô Đạt thấy cậu ta cứ cầm đũa rồi lại buông, bày ra bộ dáng muốn ăn mà không dám ăn cũng không nói gì chỉ chầm chậm gõ tay trên bàn theo nhịp. Âm thanh tuần hoàn ấy không khác gì tín hiệu khai hỏa, Tư Đồ Đồng nhanh chóng vồ lấy đôi đũa lùa cơm vào miệng.
Từ trước đến nay cậu vẫn là một người vô cùng kén ăn, bây giờ lại cảm thấy thỏa mãn không ngừng được, đĩa cơm này giống như có ma lực quyến rũ người khác, càng ăn càng ghiền.
Tư Đồ Đồng no căng bụng đương nhiên không nghĩ rằng Tô Đạt nấu, cậu tò mò hỏi: "Cơm hộp anh đặt ở cửa hàng sao? Ngon đó, về sau cứ đặt chỗ đó đi."
Ra lệnh xong cậu chợt nhớ lại người này mạnh bạo xách mình ra khỏi giường, khuôn mặt trắng bệch dại ra. Cậu ra lệnh cho anh ta như vậy, có thể bị đánh bầm dập hay không?
Cánh cửa phòng trộm chắc chắn đã nát bấy trên lầu kia chưa có ai thu dọn đâu.
Trái ngược với sự sợ hãi của cậu thì Tô Đạt chỉ nâng mắt lên, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Dọn dẹp chén đũa." Chẳng hề nhắc tới nguồn gốc món cơm chiên trứng.
Tư Đồ Đồng theo phản xạ mà dọn dẹp mọi thứ đem tới bồn rửa, cậu cảm thấy mình giống như chạy trốn vậy, cậu sợ bị đánh dù Tô Đạt chưa từng làm gì cậu cả.
Chờ đến lúc nhận được di động thì cậu trốn chui trốn nhủi ở ban công gọi điện cho trợ lí nhỏ, tủi thân trong lòng bùng lên như ngọn lửa.
Tiểu Phan thảnh thơi ở nhà xem tivi nhận được điện thoại thì luống cuống tay chân, điều khiển từ xa rớt xuống đất, lo lắng hỏi: "Làm sao thế? Có chuyện gì vậy? Hay là có người trên mạng bôi đen cậu? Đã nhắc cậu không có chuyện cần thiết thì đừng có lướt Weibo, mấy người đó ăn no rửng mỡ thì đi mắng chửi người khác kiếm niềm vui thôi, họ không có ghét cậu đến thế đâu."
Tư Đồ Đồng nghe một tràng như vậy càng tủi thân hơn nữa: "Tôi có nhiều anti đến vậy hả? Có phải vì vậy nên mới xảy ra những chuyện như vậy không?" Cậu ta hít hít mũi, bộ dạng đáng thương vô cùng, nước mắt rớt tạch tạch, giọng nói cũng biến thành giọng mũi luôn rồi.
Tuy rằng cậu ta có tính cách thiếu gia đáng ghét nhưng mà Tiểu Phan nào dám thừa nhận, cậu mềm giọng khuyên nhủ: "Mấy người đó đều ghen ăn tức ở với cậu, cậu xem trong giới giải trí này mấy người không trải qua phẫu thuật dao kéo dựa vào vẻ ngoài cùng tài năng vốn có thì bao nhiêu người so được với cậu chứ. Nhìnn lại mình đi: da trắng nõn nà sáng ngời, mắt hoa đào biết cười, rất nhiều chị, em, cô, bác hâm mộ cậu. Tôi nghe Tần Sâm nói hôm qua cậu mang về một "trái ớt đỏ" hả? Cô ta cũng vứt bỏ Tần đại thiếu gia mà quỳ gối trước mị lực của cậu đó thôi."
"Hừ, cậu còn không biết xấu hổ nói thế hả!" Nhắc đến chuyện này Tư Đồ Đồng khôi phục lại bộ dáng kiêu ngạo của mình: "Nếu không phải cậu nói Tô Đạt biết chuyện tôi từng lên giường với nhiều người thì cô ta đã không bỏ chạy rồi! Số phận tôi bây giờ cũng không bi thảm đến mức này!"
"Sao lại thế được?" Điều này khiến Tiểu Phan chẳng hiểu gì.
Tư Đồ Đồng hơi do dự, sau cùng cậu ta quyết định kể lại sự việc ngày hôm qua, càng kể càng tức giận: "Rốt cuộc ai mới là ông chủ của mấy người? Sao mà cả hai người đều đáng sợ như thế? Anh ta còn bẻ gãy cửa phòng ngủ của tôi. Lỡ sau này anh ta tức điên xé xác tôi luôn thì sao?"
Ông chủ của tôi là ngài Tư Đồ chứ còn ai.
Tiểu Phan thầm nói trong lòng như thế, cậu không dám nói thẳng sợ chọc giận quả bom hẹn giờ bên kia điện thoại: "Đừng tức giận nữa, nhịn một chút. Cậu xem đi, người ta cũng vì tốt cho cậu còn đi mua đồ ăn sáng nữa. Tôi cảm thấy tính tình anh ta rất hiền lành không phải là loại người hở một chút là đánh người khác. Đợi lát nữa tôi gọi điện thoại bảo người đến sửa cửa."
Tư Đồ Đồng được an ủi hừ lạnh, thấy Tô Đạt đi tới chỗ mình thì vội vàng nói: "Mong rằng anh ta không ra tay với tôi, bằng không tôi sẽ khiến anh ta đẹp mặt." Dứt lời nhanh chóng cúp máy.
Tô Đạt đã nghe được toàn bộ câu chuyện: "..."
"Tí nữa tôi muốn ra ngoài chơi, anh không thể khống chế hành động và suy nghĩ của tôi!" Tư Đồ Đồng nhanh chóng cất điện thoại vào túi vì sợ bị tịch thu lần nữa, vẻ mặt cố tỏ ra hung ác còn trong lòng sợ run rẩy muốn chết.
Tô Đạt gật đầu.
"Dễ thỏa hiệp vậy sao?" Tư Đồ Đồng không tin được, đi đến bên cạnh hắn, thấy người ta không có động tĩnh gì thì vội chạy lên lầu, thay quần áo rồi chạy biến ra cửa.
Vừa ra ngoài cậu ta chẳng khác nào tên tù chung thân được đặc xá thả ra hít thở không khí trong lành, hít một hơi thật sâu, cậu ta lấy điện thoại gọi đi: "Ngay bây giờ, ở chỗ cũ chờ tôi, hôm nay phải chơi cho đủ!"
Hôm nay Tô Đạt chỉ chờ đến tám giờ tối thì đi ra cửa, trước đó hắn đã gọi điện cho Tiểu Phan hỏi rõ những nơi Tư Đồ Đồng thường xuyên lui tới, rồi đi tìm dần dần.
Nơi cuối cùng là một quán bar có bảng hiệu neon hồng xanh lập lòe.
Ánh đèn chỗ này lúc lóe lúc tắt cực kì kích thích thị giác, người hiều âm thanh cũng lớn, rất khó tìm người. Nhưng Tô Đạt có thị giác siêu chuẩn vượt xa người thường, vừa đi vào một lát đã xác định được vị trí của Tư Đồ Đồng.
Thiếu niên trắng nõn ngồi lẫn cùng một đám người ở một góc vắng vẻ, hình như hơi say rồi, vừa hút thuốc vừa cười, cậu ta không hề để ý xem là ai cứ đưa điếu thuốc cho cậu mãi.
Tô Đạt thấy có người trong đám ấy định ra ngoài gọi điện thoại, nhíu mày bắt lấy hắn, đá gã ta một cái, gã ta thét lớn nhưng bị âm thanh ồn ào vào tiếng nhạc kim loại nặng (heavy metal) nhấn chìm.
Việc quan trọng hiện tại bây giờ là cần phải đưa Tư Đồ Đồng hút không biết bao nhiêu điếu thuốc về nhà, bằng không người có ác tâm sẽ đẩy thiếu niên ngu ngốc này vào loại tai ương khủng khiếp thế nào nữa.
Tư Đồ Đồng đang quẩy vui vẻ thì bị người nắm cổ áo, chẳng quan tâm đó là ai tức giận mắng to: "Đệt! Ai nắm tôi đó! Không biết ông đây là ai!"
Tô Đạt chẳng muốn trả lời cậu ta lúc này, đấm một cú vào bụng khiến cậu ta im lặng.
Tiếng rên rỉ đau đớn trộn lẫn với hàng tá thứ âm thanh hỗn tạp khác, Tô Đạt vừa đi vừa đá bay đám người có ý đồ cản trở mình, kẹp thiếu niên lôi khỏi quán bar. Tìm được chìa khóa đối phương để trên người thì hắn ném cậu lên ghế phụ rồi vòng sang ngồi lên ghế chính lái về nhà.
Tiểu Phan vừa lúc đến chung cư thì thấy tình huống không tốt lắm, vội hỏi: "Có chuyện gì vậy? A Đồng hiện tại thế nào?"
"Hút phải ma túy. Đối phương đã lên kế hoạch, cậu cùng ngài Tư Đồ giải quyết đi." Tô Đạt nói chuyện thiếu niên hút phải độc nhẹ nhàng tựa như chuyện ăn một chén cơm uống một li nước vậy.
"Hút ma túy?!" Tiểu Phan mắng một tiếng, đột nhiên hỏi: "Sao anh biết chuyện của tôi và ngài Tư Đồ?"
Tô Đạt trói Tư Đồ Đồng đang giãy dụa vì tác dụng phụ của chất độc nói: "Cậu có thể biết tin tức sớm như vậy hẵn phải có quan hệ mật thiết với ngài Tư Đồ. Việc này cũng đỡ phiền toái cho tôi, hai người cứ giải quyết sự tình phát sinh bên ngoài đi, chuyện của cậu Tư Đồ cứ giao cho tôi."
"Vậy được." Ngài Tư Đồ từng nói với Tiểu Phan Tô Đạt này không đơn giản, cậu nhanh chóng rời đi.
Tư Đồ Đồng bị trói gô trên đất, tay chân không thể động đậy chút nào, cậu ta quay cuồng trên đất, lẩm bẩm lầm bầm kêu: "Asako*! Cái tên ngu ngốc này! Đưa thuốc cho tôi."
"Chát"
Âm thanh chói tai vang lên, thiếu niên trên mặt đất trừng to mắt, hơi tỉnh táo một chút. Cậu nghe được tiếng một người đàn ông ngồi bên cạnh hỏi: "Tỉnh rồi chứ?"
"Anh là ai?" Tư Đồ Đồng lúc này mới chú ý tới tay chân mình bị cột chặt, cả người rất là khó chịu, giống như có một ngàn một vạn con kiến cắn xé trong người, vừa ngứa vừa đau.
Tô Đạt nói: "Xem ra còn chưa tỉnh rồi." Hắn để người ngồi lên sô pha nhưng không cởi dây thừng: "Bây giờ thì sao?"
Nhìn thấy nội thất quen thuộc xung quanh, Tư Đồ Đồng muốn nhảy dựng lên: "Nhà của tôi! Anh là Tô Đạt được ông nội mời đến. Anh còn đánh tôi! Anh làm gì với cơ thể của tôi vậy!!! Sao mà khó chịu quá!"
"Nếu dám sử dụng bây bạ đồ người khác đưa cho thì phải chịu." Tô Đạt cho Tư Đồ Đồng uống một li nước lọc, "Cậu hút bao nhiêu điếu rồi?"
Lại bị ép uống, Tư Đồ Đồng giận nhưng không dám hó hé, đầu óc rối loạn cố gắng nhớ lại sự tình lúc đó.
Ba điếu? Hay năm điếu?
"Tôi... tôi không nhớ bao nhiêu, có ai mà đếm số điếu thuốc mình đã hút đâu chứ, tôi đâu phải thằng ngốc."
Tô Đạt tiếp tục ép cậu uống thêm, giống như muốn làm dạ dày cậu căng phồng: "Đừng nghĩ nghiến răng là ngăn được tôi, bằng không tôi bẻ gãy hàm răng trắng này rồi đổ vào đấy."
Rõ ràng chỉ là một câu hăm dọa bình thường mà Tô Đạt nói ra rất là đáng sợ. Tư Đồ Đồng không biết đó là do máy tạo tiếng nói, cậu trốn một góc sô pha run rẩy.
Nước rót đầy lõng bõng cũng phát huy tác dụng, Tư Đồ Đồng nín không nổi nữa rồi, cậu nhỏ giọng cầu xin: "Tôi muốn đi giải quyết..."
"Đi thôi." Tô Đạt đặt ấm nước xuống, ngồi trên ghế không có ý định mở trói cho cậu.
Tư Đồ Đồng nhịn đến mức sắp nổ bàng quang: "Anh trói tôi thế này làm sao mở quần được?"
Tô Đạt hỏi ngược: "Lớn thế rồi không biết nghĩ cách sao?"
"..." Tư Đồ Đồng nghẹn họng, cắn răng không muốn nhờ đối phương, nhảy tưng tưng vào WC, cậu ở trong đó rất lâu, dù sao đây cũng là lần đi toilet gian nan cực khổ nhất cuộc đời cậu.
Xong xuôi ra ngoài thì Tô Đạt vẫn còn ngồi ở chỗ cũ.
"Anh không đi ngủ sao?" Mặt Tư Đồ Đồng xoắn xít, không dám lại gần.
Tô Đạt liếc mắt nhìn, vẫy tay: "Lại đây."
Chẳng biết vì sao nhìn đôi bàn tay không đẹp cho lắm cậu lại thấy đau bụng, chẳng lẽ bị anh ta đánh sao? Hèn chi bụng đau muốn chết, đúng là nhẫn tâm mà!
Tư Đồ Đồng hít sâu mấy hơi thở rồi nhảy chậm đến chỗ Tô Đạt, cậu ngồi lên sô pha, chưa kịp nói điều gì lại bị đối phương ép uống nước lần nữa, cứ như vậy không biết bao lâu mới kết thúc.
Tận khi trời hửng sáng, cậu giật mình tỉnh lại phát hiện dây thừng trên người vẫn còn siết chặt, chẳng biết anh ta dùng nút dây gì mà chắc chắn như vậy. Hơn nữa cậu ngủ cả đêm trên sô pha! Bây giờ cả người đau nhức chết đi được!
Rõ ràng là vô cùng bất mãn, oán hận nhưng vừa thấy bóng Tô Đạt xuất hiện là cậu lại giả vờ làm đà điểu trốn chui trốn nhủi.
Tô Đạt đi từ phòng bếp ra hỏi: "Thế nào?"
Tư Đồ Đồng: "Cái gì?"
"Trên người còn ngứa không?" Tô Đạt trực tiếp hỏi.
Tư Đồ Đồng lập tức nghĩ lí do vì sao thế này, cậu giống như bị người khác tính kế hạ độc. Tối qua đầu óc không tỉnh táo lắm, không tưởng tượng được chuyện này nghiêm trọng đến mức nào, giờ nghĩ lại mà sợ.
Xem ra, người đàn ông khiến mình sợ hãi này đã giúp bản thân rất nhiều.
Danh sách chương