Lâm Phong hô to, cùng Tiểu Hỏa đuổi theo.

Kim Thạch Hầu cười hắc hắc, nhanh chóng bỏ chạy.

Kỳ thực lấy thực lực của nó, có thể không cần chạy.

Nhưng dường như Kim Thạch Hầu rất thích trộm đồ, nhìn người ta tức giận truy sát, nó sẽ vui vẻ.

Kim Thạch Hầu xông vào rừng cây.

Lâm Phong và Tiểu Hỏa truy ở phía sau.

- Tiểu Hỏa, chậm một chút.

Lâm Phong thấp giọng nói.

- ??? Vẻ mặt Tiểu Hỏa nghi hoặc, không phải đi bắt trộm sao?

Không nhanh làm sao đuổi kịp?

Để cho tên trộm chạy làm sao bây giờ?

Tiểu Hỏa không hiểu dụng ý của chủ nhân, nhưng nó vẫn nghe chủ nhân nói, thả chậm tốc độ.

Lâm Phong không phải chân chính muốn đuổi kịp Kim Thạch Hầu.

Đây là hung thú cấp 6, thực lực mạnh, đuổi kịp cũng không nhất định là đối thủ, còn có thể bị thương.

Giai đoạn hiện tại, chỉ cần theo sau Kim Thạch Hầu là được.

Kim Thạch Hầu chạy một hồi, đứng ở trên cành cây, quay đầu nhìn Lâm Phong và Tiểu Hỏa.

Cạc cạc cạc!

Nó lộ ra khuôn mặt cợt nhả, chỉ vào phía sau Lâm Phong cười ra tiếng.

Tựa hồ đang cười nhạo Lâm Phong không đuổi kịp nó, không làm gì được nó.

- Gia hỏa này, là cố ý dừng lại chờ ta, trào phúng muốn ta tiếp tục đuổi nó...

Lâm Phong nhìn ra ý đồ của Kim Thạch Hầu.

Con khỉ này quá tiện.

- Đêm qua dùng đá đập nhà ta, chỉ sợ cũng là nó?

Lâm Phong nghĩ thầm.

Hắn nhớ kỹ, một trong hai kỹ năng của Kim Thạch Hầu là “ném đá”.

Nếu quả thật là gia hỏa này, vậy lực công kích của nó còn rất mạnh mẽ.

Nên Lâm Phong thời khắc bảo trì cảnh giác, giữ một khoảng cách.

Kim Thạch Hầu nhìn Lâm Phong khiêu khích một hồi, lại nhảy lên cây khô, tiếp tục chạy trốn.

Lâm Phong tiếp tục đuổi theo.

Tựa hồ Kim Thạch Hầu hiểu rất rõ khu này, hoặc là nó đứng ở chỗ cao, thấy xa, ánh mắt không tệ, nên trên đường không có tao ngộ hung thú gì.

Nếu không sẽ mang đến cho Lâm Phong phiền não rất lớn.

Lại chạy một hồi.

Kim Thạch Hầu dừng lại, lần này nó nhìn Lâm Phong chổng cái mông lên.

Xác thực rất cần ăn đòn.

Quá bỉ ổi!

Có lẽ là chạy một hồi, có chút đói bụng, hoặc trọng lượng vật liệu đá và thịt trong ngực quá nặng, Kim Thạch Hầu cầm lấy một miếng thịt để ăn.

Thời điểm ăn, nó cố ý nhìn Lâm Phong, dáng vẻ đắc ý.

- Nhìn ngươi còn có thể đắc ý bao lâu!

Khóe miệng Lâm Phong hơi nhếch lên.

Hắn liếc mắt liền nhận ra, miếng thịt Kim Thạch Hầu ăn, đúng là miếng mình giấu độc.

Một miếng thịt lớn, Kim Thạch Hầu hai ba ngụm liền nuốt sạch.

Nó còn liếm ngón tay một cái.

Sau đó nhìn Lâm Phong phất phất tay, phảng phất như nói: Bye bye.

Sau đó thân hình nó nhảy lên, dự định nhảy đến một thân cây.

Nhưng không biết tại sao, nó lại thiếu một chút khoảng cách.

Trong lúc cuống quít, Kim Thạch Hầu ném đồ đạc trong ngực, vội vàng dùng tay nắm một cành cây, mới không có ngã trên mặt đất.

Kim Thạch Hầu ngoẹo đầu, tựa như hơi nghi hoặc.

Lấy thân thủ của mình, làm sao lại xuất hiện loại sai lầm cấp thấp này?

Sưu!

Cánh tay Kim Thạch Hầu dùng sức, nhảy về phía một thân cây.

Phác thông!

Lần này, nó trực tiếp đánh vào thân cây, khuôn mặt sưng phù.

Tứ chi của Kim Thạch Hầu cứng ngắc, rơi xuống đất.

- Xem ra độc tố đã phát huy tác dụng!

Lâm Phong cười cười.

Mật của Hoàng Bì Xà làm thần kinh mất cảm giác, khiến thân thể tứ chi không bị khống chế.

Đây cũng là nguyên nhân Kim Thạch Hầu xuất hiện tình huống này.

- Tiểu Hỏa, lên, dùng Hỏa Trảo!

Lâm Phong hô to.

Tiểu Hỏa lập tức chạy hết tốc lực, tiếp cận Kim Thạch Hầu.

Bốn cái móng vuốt của nó thiêu đốt liệt diễm, đánh mạnh về phía Kim Thạch Hầu, đánh đối phương bay xa hai mét.

Trên mặt Kim Thạch Hầu lưu lại một dấu móng tay, đầu choáng váng.

Mặc dù không biết vì sao thân thể của mình không nghe sai khiến, nhưng nó biết tình cảnh của mình bây giờ rất nguy hiểm.

Nó muốn chạy trốn.

Nhưng thần kinh bị tê liệt, tay chân không nghe sai khiến, trốn chỗ nào?

- Đắc ý đi, ngươi đắc ý ta xem?

Lâm Phong cười ha hả đi tới.

Vừa rồi thời điểm con khỉ này chạy trốn, thật rất cần ăn đòn, làm cho Lâm Phong nhiều lần không nhịn được muốn làm một trận lớn.

Cũng may hắn đủ lý trí.

Đủ kiên trì.

Hiện tại, Kim Thạch Hầu uy hiếp giảm mạnh, cũng trốn không thoát.

Giết nó rất đơn giản.

Nhưng Lâm Phong không có sát tâm, bằng không vừa rồi trực tiếp dùng Linh Năng Chủy Thủ.

Hắn muốn thu phục Kim Thạch Hầu.

Hai kỹ năng của Kim Thạch Hầu, một cái công kích tầm xa, một cái tật tốc bảo mệnh, ở thời kỳ đầu đã là đỉnh cấp.

Vô luận Lâm Phong ngẫu nhiên được kỹ năng nào cũng cực kỳ tốt.

Ngoài ra tư chất của Kim Thạch Hầu cao.

Đây là hung thú tư chất Bạch Ngân đầu tiên Lâm Phong gặp ở dã ngoại.

Cấp bậc của nó cũng cao, đạt được cấp 6!

Một khi thu phục Kim Thạch Hầu, có thể làm cho thực lực của Lâm Phong tăng mạnh!

Ở Thế Giới Ngự Thú, tự nhiên không thể chỉ có một con sủng vật.

Sủng vật càng nhiều, thực lực càng mạnh.

Lâm Phong có năng lực thu phục nhiều loại sủng vật, nhưng ngày hôm qua hắn vẫn luôn săn bắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện