Edit by Thanh tỷ

Thanh âm vang vọng trong không trung, không biết đến từ nơi nào. Ánh mắt Triển Du trở nên lạnh lẽo, ngưng thần vài giây, đột nhiên tung người nhảy lên, giơ tay lên tóm lấy. Trên tay Triển Du bắt được thứ gì đó, lúc này mới thu kiếm đáp đất.

Mặt đất hắn đang giẫm dưới chân đã bị san bằng. Bởi vì kiến trúc núi đá, lớp vỏ ngoài toàn bộ đều khá mềm yếu, cho dù người bị chôn ở bên trong cũng không chết được. Do đó, thanh thế mặc dù lớn, nhưng ngược lại đã hạ thủ lưu tình.

Chỉ không biết cái lưu tình này, là vì cho Huyền Thiên Lâu mặt mũi, hay là đang nhằm vào Trần Tố Môn...

Một đệ tử tiến đến hỏi: "Sư tôn, đây là cái gì? Giấy, chim giấy?"

Hắn nhìn thấy Triển Du ở giữa không trung bắt được thứ gì đó, hóa ra là một con chim nhỏ được gấp bằng giấy, nhìn qua rất ngây thơ lại có mấy phần đáng yêu, không khỏi kinh ngạc.

Vẻ mặt Triển Du có mấy phần cổ quái: "Là thuật ký thanh di hình, người khiến cả ngọn núi đổ sụp đã sớm rời đi rồi. Đây là thứ người đó lưu lại."

Bản lĩnh bậc này, phóng mắt nhìn toàn bộ Tu Chân giới, người có thể làm được lác đác không có mấy, mà hắn trên cơ bản đều có thể nói ra danh hào. (tên)

Chỉ là thanh âm vừa mới nghe được kia, ẩn ẩn có phần quen thuộc, nhưng lại là người không có khả năng nhất, người kia...

Triển Du lẩm bẩm: "Sao có thể là y, rõ ràng y và sư huynh trong trận chiến năm đó, hẳn đã..."

Đồ đệ của hắn đứng ở bên cạnh, không nghe rõ tiếng hắn nói, hỏi lại: "Sư tôn, ngài nói ai?"

Triển Du lấy lại tinh thần, thu hồi chim giấy, nói: "Không ai cả, tiểu tử thối ngươi ở đây lười biếng cái gì, còn không mau đi làm việc đi."

Lúc núi Trần Tố đổ sụp, người của Huyền Thiên Lâu đã đi xa, vẫn chưa nhận được tin tức.

Làm một bạch long anh tuấn, Hà Trạm Dương cảm thấy mình tân tân khổ khổ làm thú cưỡi, độ chú ý đạt được còn không bằng một đứa nhà quê, trong lòng vô cùng tức giận, hăm hở cố gắng bay, không lâu đã tới một phân đà ở phụ cận Huyền Thiên Lâu.

Minh Thánh trở về, tin tức này vô cùng quan trọng. Không riêng gì bản nhân Diệp Hoài Dao địa vị cao, được vạn người tôn sùng, mà còn liên quan cực lớn đến nhiều vấn đề khác. Hơn nữa lần này cậu trở về, khẳng định sẽ có rất nhiều người bởi vậy nhớ đến người năm đó cùng Minh Thánh quyết chiến, Bội Thương Ma Quân, và tung tích của y.

Do đó, việc này một khi truyền ra, tất nhiên sẽ dẫn phát ra sóng to gió lớn ở toàn bộ Tu Chân giới, chuyện phiền toái tự nhiên cũng tùy theo đó mà đến, không thể thiếu được.

Tuy nói tin tức khẳng định không gạt được quá lâu, nhưng Yên Trầm nhớ tới thân thể Diệp Hoài Dao vẫn chưa bình phục như cũ, muốn cho cậu có thêm nhiều thời gian tĩnh dưỡng, được lúc nào hay lúc ấy. Vì thế dặn dò mọi người không được truyền tin tức ra ngoài, chỉ giao phó phân đà sớm chuẩn bị tốt sân viện phòng ốc, tất cả đều giản lược, không cần nghênh đón.

Cho dù là phân đà của Huyền Thiên Lâu, cũng khó có được một lần vinh hạnh đặc biệt được đón tiếp Pháp Thánh đích thân tới. Sau khi bất ngờ nhận được tin, chúng môn nhân sướng đến phát rồ, lên tinh thần bắt đầu nhanh chóng bố trí chỗ ở, cực kì chu đáo.

Thậm chí ngay cả việc Yên Trầm phân phó muốn tìm chút đồ ăn vặt trên phố và vài cuốn thoại bản để Diệp Hoài Dao giải buồn, cũng đều được chúng đệ tử chuẩn bị đầy đủ đến mức đủ để xếp đầy một giá sách.

Diệp Hoài Dao vào cửa liền cười: "Ai bố trí vậy, đúng là vô cùng cẩn thận."

Người dẫn bọn hắn tiến vào là người trong số ít chúng đệ tử ở phân đà biết được thân phận Minh Thánh của Diệp Hoài Dao, nghe vậy vui mừng cười tít mặt, tiến lên một bước, kính cẩn đáp: "Bẩm Minh Thánh, là thuộc hạ bố trí. Nếu như có thể thoáng lọt vào mắt ngài, đó chính là phúc ba đời của thuộc hạ."

Diệp Hoài Dao cười nói: "Ngươi ngược lại rất biết cách nói chuyện. Tên gọi là gì?"

Đối phương vội vàng nói: "Thuộc hạ tên là Hồ Thuyên."

Diệp Hoài Dao nói: "Ta sẽ nhớ kỹ. Mấy ngày nay tình huống có chút đặc thù, khiến các vị huynh đệ vất vả chút, để ý kỹ các tình huống khác thường xung quanh. Ai xuất lực nhiều, ai lập được công, đều ghi nhớ lại, đến lúc đó nói với ta một tiếng. Đến kho lĩnh chút linh thạch, phù triện phân chia cho mọi người. Lúc gặp phải tình huống ngoài ý, cũng có vật phòng thân."

Cậu lớn lên quá đẹp, bộ dáng hiện tại có chút non nớt. Lúc đầu Hồ Thuyên ở trong lòng âm thầm nghi ngờ, nếu không phải nhóm người Pháp Thánh tự mình phụng bồi, Hồ Thuyên hoài nghi đối phương giả trang Minh Thánh.

Nhưng lúc này thấy Diệp Hoài Dao thuận miệng phân phó, giữa hời hợt lại chu đáo chú ý đến mọi mặt, còn không mất phần thân thiện hòa khí. Khí độ giống như thủ lĩnh một phái, lập tức vui lòng phục tùng, liên tục vâng vâng dạ dạ.

Diệp Hoài Dao liếc xéo hắn, cười nói: "Thế nào, bây giờ cho ngươi chút đồ tốt, liền không nghi ngờ ta là tên giả mạo nữa?"

Hồ Thuyên không ngờ tới chuyện mình đang suy nghĩ trong lòng lại có thể bị đối phương liếc mắt nhìn ra, giật mình sợ hãi, gần như đã cho rằng Diệp Hoài Dao biết thuật đọc tâm.

Hắn vội vàng nói: "Thuộc hạ không dám, thuộc hạ cũng không có ý này!"

Diệp Hoài Dao cười ha ha: "Ta nói đùa thôi. Ngươi cũng vất vả rồi, xuống dưới nghỉ ngơi đi."

Mắt thấy Hồ Thuyên đã lui xuống, khóe môi Yên Trầm hơi cong lên, nói: "Vẫn không đổi được tật xấu thích trêu chọc người khác."

Diệp Hoài Dao vén vạt áo ngồi xuống ghế bên cạnh bàn trà, vươn tay cầm một khối điểm tâm lên ăn, cười hì hì nói: "Lời nói này a, mấy năm này không có ta trêu chọc huynh, sư ca không nhớ ta sao?"

Yên Trầm nói: "Hỏi thừa, ta đương nhiên nhớ đệ. Không phải đã đến đón đệ về nhà sao?"

Yên Trầm nói như vậy, nhưng động tác trên tay lại hoàn toàn không ôn nhu như lời nói, trực tiếp đánh rớt điểm tâm trong tay Diệp Hoài Dao, xách cậu đến bên giường: "Mèo thèm ăn, đừng ăn nữa, để ta xem một chút thương thế của đệ."

Thương thế trước đó bị Thành Uyên đánh của Diệp Hoài Dao quả thực không nhẹ. Nếu như cậu chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi bình thường, e rằng thật sự đã bị phế. Còn Diệp Hoài Dao dù sao cũng là người từng có căn cơ, lại kịp thời tìm được máu của Khuông Báo Vương trị liệu, muốn khỏi chỉ là vấn đề thời gian.

Yên Trầm vận công giúp đỡ Diệp Hoài Dao bức ra độc tố còn sót lại trong cơ thể, lại dùng linh lực của bản thân đả thông, cẩn thận nuôi dưỡng lại kinh mạch của Diệp Hoài Dao một lần.

Thời điểm hai người thu công, Diệp Hoài Dao chỉ cảm thấy toàn thân thư sướng, tai mắt linh thông, ngay cả đau nhức vẫn luôn âm ỉ quấn quanh vùng ngực cũng đều đã biến mất.

Diệp Hoài Dao nhíu mày: "Sư ca, trị thương cũng thôi đi, tại sao huynh còn vận chuyển linh lực cho đệ, làm như vậy quá hao tổn chân nguyên. Một mình đệ thụ thương, chậm rãi nuôi dưỡng lại là được, không cần cả huynh cũng góp một chân vào đâu."

Yên Trầm nói: "Ta dù sao cũng mạnh hơn đệ."

Diệp Hoài Dao cười một tiếng, hai người trong giây lát khá trầm mặc. Yên Trầm vươn tay, nhẹ nhàng chỉnh lại mấy sợi tóc rủ xuống trán của Diệp Hoài Dao, ôn nhu nói: "Không cần lo lắng, thương thế cuối cùng sẽ khỏi thôi. Nhưng bây giờ ta muốn hỏi đệ, làm tốt công tác chuẩn bị trở về chưa? Minh Thánh."

Trên vai Minh Thánh đè nặng rất nhiều thứ, điểm này, Yên Trầm thân ở vị trí đồng dạng tự nhiên càng thêm hiểu rõ.

Trong những năm Diệp Hoài Dao không có ở đây, hắn đã từng nhiều lần nghĩ, có phải nếu như trên người sư đệ không có nhiều hào quang như vậy, cũng sẽ không phát sinh loại chuyện ngoài ý muốn này hay không? Hoặc là nếu có thêm một cơ hội khác, liệu sư tôn có giao vị trí này cho đệ tử mà người yêu quý nhất hay không.

Đáng tiếc người trong giang hồ, cuối cùng thân bất do kỷ. Hiện tại Diệp Hoài Dao trở về, thế sự vẫn nhiều phong ba như cũ. Chỉ cần cậu còn sống một ngày, thì vẫn phải gánh chịu trách nhiệm thuộc về mình.

Trăm năm ngàn năm qua đi, đạo lý này ai cũng hiểu rõ, nhưng Yên Trầm lo lắng hãi hùng mười tám năm, đột nhiên cũng không bỏ được.

Diệp Hoài Dao cười cười, nói: "Đương nhiên."

Cậu đứng dậy, bước chân thong thả đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống núi non biển hồ dưới chân, chầm chậm nói: "Hỏi đệ đã làm tốt chuẩn bị để trở về hay chưa, kỳ thật thà nói, đệ chưa từng rời đi. Người sống trên đời, khắp nơi đều là giang hồ. Cho dù là môn phái nhỏ như Trần Tố Môn, cũng đều không thiếu phân tranh, không phải sao?"

Yên Trầm nhớ tới trò hề của những người kia, bên môi hiện lên ý cười mỉa mai: "Bởi vì bản thân giống như giun dế, mới càng có suy nghĩ giẫm đạp những người khác dưới chân, để chứng minh bản thân mình cường đại. Loại tôm tép nhãi nhép này, mua vui mà thôi, không đáng giá nhắc tới."

Diệp Hoài Dao cười: "Quả thực không đáng nhắc tới, cho nên đệ mới đối với bọn hắn không có hứng thú."

Diệp Hoài Dao đẩy cửa sổ ra, nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài: "Nhân sinh thú vị chính là ở chỗ không ngừng khiêu chiến cái không biết và ngày càng trở nên cường đại. Ta có thể không màng danh lợi, nhưng không muốn phí hoài thời gian năm tháng. Nếu thân ở nơi núi cao hiểm trở, vậy liền bình tĩnh mà quan sát phong cảnh bên dưới. Nếu như muốn ngồi yên khoanh tay nhìn phong vân biến đổi, ban đầu cần gì phải đứng trên vị trí này?"

"Ngẩng đầu tây bắc phù mây, ỷ thiên vạn lý tu trường kiếm." (1)

Diệp Hoài Dao quay đầu cười một tiếng với Yên Trầm: "Đây mới là thứ đệ muốn, dù cho đầy người phong trần, cũng không oán trách."

Phóng khoáng khí phách cùng tiêu sái trong lời nói của Diệp Hoài Dao hòa tan phiền muộn trong lòng Yên Trầm. Yên lặng nghiền ngẫm tỉ mỉ ý tứ của Diệp Hoài Dao lại một lần, trên mặt Yên Trầm cũng treo ý cười.

Hắn nói: "Đệ nói đúng."

Yên Trầm vỗ vỗ bả vai Diệp Hoài Dao: "Muốn làm cái gì thì đi làm đi. Chung quy đệ cũng hiểu, chuyện còn lại sư ca biết xử lý thế nào, bất kỳ quyết định gì, đệ không cần do dự, chỉ cần nhớ kỹ, hiện tại đệ đã về nhà, sau lưng đệ có ta, có các sư huynh đệ, có toàn bộ Huyền Thiên Lâu."

Đệ, là Minh Thánh, cũng chỉ có đệ mới xứng.

Diệp Hoài Dao hít vào một hơi, mỉm cười, đưa tay đặt lên mu bàn tay đang để trên vai mình của Yên Trầm, nắm chặt, hướng hắn gật đầu.

Yên Trầm nói: "Vừa mới khai thông kinh mạch, đệ nghỉ ngơi một lúc đi. Ngủ một giấc cũng tốt cho việc hồi phục tinh thần. Chờ tỉnh lại, sư đệ sư muội bọn họ cũng nên trở về rồi."

Diệp Hoài Dao lại cười nói: "Đệ mới vừa nghe nói, huynh phái Trạm Dương cùng Uyển Quỳnh đến Kỷ gia?"

Yên Trầm "ừ" một tiếng, nghiêm trang mà vô tội nói: "Có vấn đề gì không?"

Diệp Hoài Dao ha ha cười nói: "Vẫn là huynh xấu, xả giận xong mới bắt đầu làm bộ làm tịch. Thôi, đệ cũng không dám giữ huynh lại."

Diệp Hoài Dao đẩy lưng Yên Trầm, đem hắn đẩy ra bên ngoài gian phòng của mình. Yên Trầm thả lỏng cơ thể, tùy ý để Diệp Hoài Dao đẩy mình ra, đuôi lông mày khóe mắt ẩn ẩn ý cười.

Nếu lúc này có đệ tử bình thường đi qua, trông thấy bộ dáng Minh Thánh và Pháp Thánh đùa giỡn nhau giống như hài tử, khẳng định sẽ thất kinh.

Kỷ Lam Anh vẫn chưa biết chuyện xui xẻo còn đang chờ hắn ở phía sau, bản thân hắn bị trọng thương, gần như là được Nguyên Hiến đỡ xuống núi.

Mấy vị đệ tử Huyền Thiên Lâu đi theo Nghiêm Căng không biết là do chướng mắt Kỷ Lam Anh, hay là cảm thấy thương thế của hắn không nghiêm trọng lắm, không cần bàn giao. Cuối cùng vẫn là Nguyên Hiến sai tùy tùng đi tìm một chiếc xe ngựa, đưa Kỷ Lam Anh về Kỷ gia.

Kỷ Lam Anh nằm trên xe ngựa, dưới người còn nhét một tầng đệm chăn mềm mại thoải mái. Vừa rồi mới uống qua thuốc, sức lực đang từ từ khôi phục lại. Nhưng vết thương của hắn vẫn vô cùng đau đớn, làm thế nào cũng không ngủ được.

Đây là một loại cảm nhận rất vi diệu, không chỉ dừng ở đau đớn trên da thịt, thậm chí ngay cả bên trong xương cốt cũng đều tản mát ra một loại cảm giác âm hàn, trong lòng trống rỗng gần như muốn rơi lệ.

Từ nơi sâu xa không rõ, Kỷ Lam Anh luôn cảm thấy mới vừa rồi, phảng phất như có thứ đồ gì đó rất quan trọng đã rời hắn mà đi.

Nhưng hắn trái lo phải nghĩ, cũng nghĩ không ra rốt cuộc mình đánh mất thứ gì. Mà cái cảm giác không biết tên này cứ vờn quanh, ngược lại càng làm cho hắn thêm bất an.

Trong lòng sợ hãi, Kỷ Lam Anh hơi nghiêng đầu, từ giữa khe hở rèm che xe ngựa đang không ngừng lung lay thấy được một bên mặt của Nguyên Hiến. Áo bào màu tím nhạt của hắn theo ngựa xóc nảy mà phất động.

Kỷ Lam Anh chậm rãi thở phào một cái, nghĩ thầm, may mắn còn có hắn.

Tại thời điểm tinh thần sa sút chán nản, không có bất kỳ thứ gì có thể so sánh với Nguyên Hiến thân phận tôn quý nhưng lại thủ hộ ở bên người, làm cho người ta thấy an tâm hơn. Trong lòng hắn rõ ràng, chỉ cần còn có Nguyên Hiến ở, Kỷ gia bên kia sẽ không quá làm khó mình.

Kỷ Lam Anh nói: "Nguyên đại ca."

Thanh âm của hắn không lớn, nhưng Nguyên Hiến lại lập tức nghe thấy, vén rèm xe lên ngó vào thăm dò, hỏi: "Làm sao vậy, vết thương đau à?"

Kỷ Lam Anh nói: "Ừm, rất đau. Thiếu Nghi Quân ra tay cũng quá nặng đi. Ta không nghĩ tới Huyền Thiên Lâu thân là danh môn chính phái đứng đầu, phong cách hành sự lại tàn nhẫn như vậy. Thiếu Nghi Quân biết ta là bằng hữu của huynh, kết quả ngay cả mặt mũi của huynh cũng không chịu cho."

Sắc mặt Nguyên Hiến vốn đã có chút trầm, bộ dáng tâm sự nặng nề. Nghe được lời này của Kỷ Lam Anh, hắn hơi giật mình, sau đó ngược lại cười rộ lên, khôi phục thần sắc bất cần đời ngày thường.

Nguyên Hiến trêu chọc nói: "Thế nào, đệ cảm thấy đường đường là Thiếu Nghi Quân, cần phải cho ta mặt mũi sao?"

Kỷ Lam Anh sững sờ.

Nguyên Hiến bình thường trên người luôn có mấy phần lỗ mãng vô lại, đối với hắn mà nói, loại biểu hiện này càng giống như là lớp ngụy trang để hành tẩu trên giang hồ. Mà tâm tư phía sau lớp ngụy trang đó, đương nhiên không có khả năng để cho người ta nhìn thấu.

Kỷ Lam Anh đã thấy bộ dáng vô lại của Nguyên Hiến nhiều lần rồi, nhưng Nguyên Hiến rất ít dùng giọng nói kiểu đó nói chuyện với hắn. Điều này khiến Kỷ Lam Anh luôn mẫn cảm bỗng ý thức được thái độ của đối phương đối với mình, tựa hồ có chút không thích hợp.

Trên mặt hắn bất động thanh sắc, thái độ vẫn nhẹ nhàng như mưa phùn mùa xuân, chỉ cười nói khẽ: "Cũng đúng."

Dừng một chút, Kỷ Lam Anh lại nói: "Nguyên đại ca, huynh đừng cưỡi ngựa, vào trong xe ngồi đi, chúng ta nói chuyện cũng dễ dàng hơn chút."

Nguyên Hiến gật đầu: "Cũng được."

Hắn vừa dứt lời liền bỏ ngựa, vén rèm xe lên, trực tiếp xuyên qua cửa sổ xe ngựa, nhẹ nhàng linh hoạt chui vào bên trong xe, ngồi đối diện Kỷ Lam Anh: "Trước tiên để ta thay thuốc trị thương cho đệ đã."

Vết thương của Kỷ Lam Anh không tính là sâu, nhưng rất dài. Bởi vì diện tích kiếm khí quét khá lớn, băng bó cũng vô cùng khó khăn dày vò, xe ngựa hơi khẽ vấp, miệng vết thương rất dễ bị vỡ.

Đợi khi Nguyên Hiến giúp đỡ Kỷ Lam Anh đổi xong thuốc, đầu Kỷ Lam Anh đã đầy mồ hôi lạnh. Nhưng dù vậy, hắn vẫn cực lực khống chế biểu tình trên khuôn mặt mình, khiến nó không trở nên quá mức dữ tợn.

Là bàng chi* Kỷ gia, xuất thân của Kỷ Lam Anh không tính là xấu, nhưng cùng so với người bên cạnh, hoàn toàn có thể nói một câu "địa vị thấp". Điều này khiến hắn từ nhỏ đã học được cách như thế nào biểu hiện ra sự vô hại của bản thân, hơn nữa còn có thể để lại cho người ta ấn tượng tốt.

*Bàng chi: Cùng họ nhưng khác nhánh

Tính cách nhu thuận cùng bề ngoài xuất chúng, hiển nhiên chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn. Hắn mãi mãi không có khả năng giống như Minh Thánh, được ông trời ưu ái, tùy ý mà làm.

Nhưng nhu thuận cũng có chỗ tốt của nhu thuận. Thân phận Diệp Hoài Dao chú định cậu không thể chịu thiệt, mà sự điều hòa hài hòa của Kỷ Lam Anh với Nguyên Hiến và Nghiêm Căng, hiển nhiên càng có lực hấp dẫn lớn hơn.

Kỷ Lam Anh hắn đã từng bởi vì Minh Thánh mà chịu nhục, về sau lại tình cờ quen biết với Nguyên Hiến. Lúc biết được Nguyên Hiến thế nhưng lại là đạo lữ của Diệp Hoài Dao, Kỷ Lam Anh không chỉ một lần vì vậy mà âm thầm tự đắc, phảng phất như sự tức giận bất bình trong lòng đã tìm được một loại phát tiết nào đó.

Diệp Hoài Dao, chung quy cũng không sánh bằng nơi này của mình.

Nguyên Hiến là bằng chứng giữ gìn tự tôn của hắn, cũng là chỗ dựa lớn nhất của hắn. Từ trên một phương diện nào đó mà nói, nó đối với Kỷ Lam Anh rất quan trọng.

Sắc mặt Kỷ Lam Anh tái nhợt, mỉm cười với Nguyên Hiến: "Nguyên đại ca, cảm ơn huynh."

Nguyên Hiến lau sạch tay, đem thân thể dựa vào phía sau, thản nhiên nói: "Lúc đầu là đệ cứu ta, ta luôn nhớ phần nhân tình này. Không cần phải khách khí."

Kỷ Lam Anh cảm kích nói: "Không thể nói như thế. Ta chỉ giúp huynh có một lần đó, mà lại là vì thuận tay. Nhưng Nguyên đại ca, ngược lại là huynh đã giúp đỡ ta rất nhiều lần, phần nhân tình này ta vĩnh viễn ghi ở trong lòng."

Nguyên Hiến nhíu mày, hỏi: "Chỉ ghi ở trong lòng? Vậy thì có ý nghĩa gì, đệ ở trong lòng ghi lại một trăm năm, một ngàn năm, còn trên thực tế ta hoàn toàn không chiếm được một chút chỗ tốt nào, đúng không?"

Kỷ Lam Anh giật mình, gần như cho là mình hiểu sai ý: "Cái gì?"

Nguyên Hiến cười mà như không cười: "Đệ hẳn là biết ta muốn cái gì."

Ánh mắt của hắn đảo qua trên vạt áo Kỷ Lam Anh, trong mắt cũng chỉ có ý cười nhàn nhạt, không hề mang theo nửa phần du͙ƈ vọиɠ cùng mê hoặc, đây càng giống như một loại trêu đùa.

Khi nhìn thấy Kỷ Lam Anh lo sợ không yên rúc về phía sau co lại, Nguyên Hiến mới chậm rãi nói:

"Lúc trước khi ta nói với người khác ta đã có người trong lòng, đệ biết người kia ta chỉ là đệ, nhưng cố ý giả vờ ngây ngốc, ra vẻ không hiểu, nhưng cũng không xa lánh ta, gặp chuyện vẫn xin ta giúp đỡ như cũ. Không phải đệ thật sự cho rằng ngoài miệng nói vài lời dễ nghe là có thể dỗ ta cam tâm tình nguyện vì đệ làm trâu làm ngựa chứ?"

Kỷ Lam Anh kinh hãi, giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng bởi vì vết thương đau đớn, một lần nữa nằm vật xuống: "Ta không có ý đó, ta là thật sự không biết..."

"Được." Nguyên Hiến khẽ cười một tiếng: "Như vậy Nghiêm Căng thì sao? Chuyện lần này, suy cho cùng thì đều do hắn mà ra, đệ——thật không biết hắn là vì xả giận cho đệ?"

Kỷ Lam Anh lo sợ không yên nói: "Ta, ta là về sau mới biết. Ngay từ đầu chuyện hắn phế Diệp... Hắn bảo Thành Uyên phế bỏ kinh mạch của Minh Thánh, ta thật sự hoàn toàn không biết gì cả!"

Kỷ Lam Anh cẩn thận từng li từng tí nói ra: "Huynh tức giận sao, bởi vì Minh Thánh? Thật xin lỗi, nhưng ta thật sự không biết hắn chính là Minh Thánh... Cũng không biết, huynh vẫn còn để ý hắn."

Nguyên Hiến cụp mắt, ngữ khí lạnh lùng, nhẹ giọng nói: "Ngươi ý, thật sự luôn là người vô tội như thế, không biết nhiều sự tình... Lam Anh, ngươi nói, nếu như ta không đọc được trí nhớ của Nghiêm Căng từ trong linh thức của hắn, ngươi có phải cũng muốn nói bản thân mình không biết Thành Uyên vì sao mà chết hay không?"

Thái độ của Nguyên Hiến khác thường khiến Kỷ Lam Anh không biết làm sao: "Ta, ta không phải có ý này..."

Hắn chống lại ánh mắt sâu lạnh của Nguyên Hiến, lúng túng một lát, bỗng nhiên nghĩ đến một điểm: "Mới vừa rồi huynh cũng nói, tất cả mọi chuyện đều là vì Nghiêm Căng muốn xả giận cho ta mà tạo lên, nói tới nói lui, trách nhiệm của ta cũng rất lớn. Khi đó, trong lúc vô tình chúng ta nhìn thấy hành động của Thành Uyên, ta sao có thể không hướng về Nghiêm Căng, ngược lại trợ giúp người hắn không thích chứ? Đây chẳng phải là cô phụ ý tốt của hắn sao?"

Kỷ Lam Anh thành khẩn nói với Nguyên Hiến: "Nguyên đại ca, ta không phải loại người không có lương tâm, các huynh đối xử tốt với ta, ta đều ghi tạc trong lòng, cũng nhất định sẽ báo đáp. Cho dù là huynh muốn..."

Hắn thấp giọng nói: "Chuyện này đột ngột quá, huynh cho ta chút thời gian suy nghĩ kỹ."

Lời nói này của Kỷ Lam Anh rất có trình độ, giải thích được nguyên nhân lúc đấy hắn thấy Thành Uyên hại Diệp Hoài Dao lại không xuất thủ, lại hướng Nguyên Hiến biểu lộ mình có tình có nghĩa, cũng không phải là người trong miệng hắn chỉ biết lợi dụng người khác.

Cuối cùng, Kỷ Lam Anh vẫn không quên như gần như xa cho Nguyên Hiến một chút hi vọng, nếu như đặt ở trước kia, nhìn hắn bị thương nặng như vậy, Nguyên Hiến có lẽ sẽ không đành lòng lại nói hắn cái gì.

Thế nhưng mới ở trên núi, khi nhìn thấy Nghiêm Căng nằm trên mặt đất, Nguyên Hiến đột nhiên cảm thấy giống như đang nhìn thấy một bản thân khác, thế là sợ hãi mà kinh.

Nguyên Hiến nhẹ gật đầu: " 'Chúng ta đối tốt với ngươi', 'chúng ta' này có ta, có Nghiêm Căng, còn có rất nhiều những người khác. Cho nên ý tứ của ngươi là lần lượt ngủ hết một vòng, dùng 'lương tâm' của ngươi để an ủi? Kỷ Lam Anh..."

Tay Nguyên Hiến chống trên đầu gối, có chút cúi người, nhìn chăm chú đôi mắt Kỷ Lam Anh: "Ta hôm nay hỏi ngươi một câu, ngươi trả lời, những chuyện trước kia đều xóa bỏ, ta tuyệt đối sẽ không nhắc lại."

Đôi mắt đào hoa của Nguyên Hiến luôn làm cho người ta có một loại ảo giác đưa tình, Kỷ Lam Anh đỏ mặt, nhưng trong lòng lại có chút bất an: "Huynh nói."

Nguyên Hiến nói: "Hiện tại ta đã nói rõ ràng cho ngươi biết, ta thích ngươi. Vậy, lựa chọn của ngươi như thế nào? Nếu như không có ý với ta, về sau chớ có tới tìm ta thay ngươi xử lý bất kỳ chuyện gì. Nếu là có ý, về sau Trương đại ca, Vương nhân huynh gì gì đó đều không cần lui tới nữa, đàng hoàng ngốc ở bên cạnh ta!"

Nguyên Hiến nói xong, dựa ra phía sau một chút, ánh mắt sắc bén: "Ngươi chọn đi."

Kỷ Lam Anh trước đó không lâu còn cảm thấy may mắn vì có Nguyên Hiến canh giữ ở bên cạnh mình mà mừng thầm, hắn đương nhiên không nguyện ý mất đi trợ lực của người này, thế nhưng điều kiện Nguyên Hiến nói ra có phần hà khắc, hắn căn bản làm không được. (em nó sao có thể vì một đóa hoa mà bỏ cả rừng hoa thơm khác được) (¬‿¬)

Trầm mặc một lát, Kỷ Lam Anh nói: "Huynh nhất định phải bức ta như vậy sao?"

Nguyên Hiến lạnh nhạt nói: "Không phải ta bức ngươi, là ngươi bức ta. Kỷ Lam Anh, ta nguyện ý giúp ngươi, nguyện ý cứu ngươi, thứ nhất là vì báo ân, hơn nữa trong lòng còn có thiện cảm với ngươi. Nhưng đây không đại biểu Nguyên Hiến ta có thể để cho ngươi tùy ý lừa gạt trêu đùa trong lòng bàn tay. Đằng trước đã có một ví dụ, nay đã thành phế nhân!"

Hắn đột nhiên cong môi cười một tiếng, thần sắc dưới đáy mắt lạnh xuống, nói: "Ta, sợ hãi."

------

Tác giả có lời muốn nói: Chú thích (1) xuất từ Tân Khí Tật « Thủy Long Ngâm »

Editor: Thanh cũng không hiểu ý câu đó... /╯﹏╰  Edit hơi vội, chỗ nào sai cmt Thanh sửa nha ❤

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện