Edit by Thanh tỷ
Dung Vọng do dự hồi lâu, vừa mới hơi cúi đầu, Diệp Hoài Dao đã tự mình ngồi thẳng người dậy.
Cậu nói: "Đệ cứ đỡ ta như vậy sẽ mỏi đó, buông tay ra đi, ta không sao."
Dung Vọng nghe Diệp Hoài Dao nói vậy, nhanh chóng nghiêng mặt sang một bên, đáp nhẹ một tiếng rồi buông lỏng tay.
Diệp Hoài Dao nói: "Đệ vào phòng lúc nào, làm sao lại ngồi dưới đất?"
Dung Vọng nói: "Mới vào không lâu, muốn Mang chút đồ ăn cho huynh, thấy huynh đang ngủ nên ở đây đợi một lát."
Lúc y tiến vào phòng Diệp Hoài Dao, đám người Yên Trầm chắc chắn thế nào cũng biết. Nhưng bởi vì đã biết Dung Vọng là bằng hữu của Diệp Hoài Dao, nên cũng không ngăn cản y.
Diệp Hoài Dao bị hao tổn quá lớn, vốn nên ăn nhiều một chút bổ sung tinh lực, nhưng kỳ thật hiện giờ cậu không muốn ăn. Chẳng qua là cảm thấy tiểu thiếu niên ngồi trên sàn nhà ngước đôi mắt trông mong chờ đợi cậu nửa ngày, trông rất đáng thương. Nếu cậu nói mình không muốn ăn, khó tránh khỏi sẽ làm đối phương thất vọng.
Cậu từ trước đến nay luôn chiếu cố đến tâm ý của người khác, vì thế cười nói: "Vừa vặn ta cũng hơi đói bụng, đệ Mang cái gì đến vậy?"
Dung Vọng lấy hộp đựng thức ăn bên cạnh người tới, bưng bát cháo còn nóng bên trong ra. Hộp đựng thức ăn này là dùng mộc đằng đặc thù làm thành, mặc dù cháo đã múc ra bát được một lúc, nhưng vẫn giữ được hơi ấm và mùi vị.
Diệp Hoài Dao vốn chỉ định ăn một hai miếng để Dung Vọng vui vẻ một chút là được rồi, kết quả bưng bát lên thưởng thức, mùi vị đúng là rất tốt. Cả bát cháo bất tri bất giác đã được Diệp Hoài Dao ăn sạch sẽ. Trong dạ dày ấm áp, tâm tình cũng nhẹ nhàng thoải mái.
Dung Vọng nói: "Vần còn, huynh còn muốn ăn nữa không? Ta đi lấy."
Diệp Hoài Dao nói: "Không cần." Suy nghĩ của Diệp Hoài Dao khẽ chuyển, lại hỏi: "Đây là đệ làm?"
Dung Vọng nhẹ gật đầu.
Diệp Hoài Dao kinh ngạc nói: "Thật là đệ? Nhìn không ra nha, với tay nghề này ta còn tưởng rằng là đầu bếp nổi danh nhà ai."
Dung Vọng nói: "Huynh thích thì tốt."
Diệp Hoài Dao cười nói: "Đệ có bản lĩnh như vậy, về sau cũng không cần buồn chuyện cưới vợ. Coi trọng cô nương nhà ai, chỉ cần nấu cơm cho nàng ăn, ăn được mười ngày nửa tháng, không lo người không đi theo đệ về."
Tính cậu trời sinh đã như thế, vốn chỉ thuận miệng trêu chọc, nhưng mà sau khi Dung Vọng nghe xong lại nhìn Diệp Hoài Dao, chăm chú thỉnh giáo: "Thật sao?"
Diệp Hoài Dao từ trong ngữ khí của đối phương cảm nhận được chờ mong cùng một chút áp lực, vì vậy ấp úng nói: "A... Kia, cô nương kia cũng phải đủ thèm đi?"
Dung Vọng cũng tán thành: "Cũng đúng."
Dáng vẻ của Dung Vọng thật giống như lập tức muốn tìm một cô nương tham ăn để thử nghiệm, làm cho Diệp Hoài Dao cảm thấy mình không nên đùa loạn với tiểu thiếu niên thật thà, nêu không sẽ dạy hư đứa nhỏ.
Cậu thở dài nói: "A Nam..."
Dung Vọng nhìn cậu, bỗng nhiên bật cười vui vẻ: "Huynh muốn nói cái gì? Ta biết huynh đang nói đùa, ta cũng thế."
Nụ cười của y xưa nay hiếm thấy, trong lúc này đột nhiên lộ ra, ngược lại có một loại phong thái khác.
Diệp Hoài Dao: "..."
Diệp Hoài Dao có hơi không thể tin được, mình là bị tên tiểu tử này đùa bỡn? Chủ yếu là Dung Vọng (AN) ở trước mặt cậu thật sự là thiếu niên vô cùng nhu thuận hay thẹn thùng. Điều này khiến cho Diệp Hoài Dao biết rất rõ y có thuộc tính phúc hắc, nhưng thường xuyên vẫn xem nhẹ điểm này.
Trong nụ cười này của y không Mang theo mảy May ý chê cười hay là cảm thấy suy nghĩ của Diệp Hoài Dao đáng cười, y tựa hồ chỉ đơn thuần vui vẻ, mới có thể biểu đạt như thế.
Dung Vọng nói khẽ: "Ta biết huynh thích nói giỡn, huynh cứ việc nói đi, ta nghe hiểu được. Huynh...nguyện ý nói chuyện đùa giỡn với ta, ta rất vui vẻ."
Lúc A Nam cười lên rồi cùng mình nói chuyện, đột nhiên Diệp Hoài Dao cảm thấy trên người tiểu thiếu niên tựa hồ đã xảy ra một sự thay đổi vi diệu nào đó.
Trước đó với bây giờ, cử chỉ cùng cách nói năng của A Nam dường như trở nên thành thạo, hào phóng, cũng sáng sủa hơn rất nhiều.
Hơn nữa, đối phương dường như cũng không cố ý che giấu loại biến hóa này.
Diệp Hoài Dao đang muốn lên tiếng, ngoài cửa chợt truyền đến vài tiếng gõ nhè nhẹ, cậu hỏi: "Ai?"
Bên ngoài truyền đến tiếng của Hà Trạm Dương: "Sư huynh, là ta. Ta nghe thấy tiếng huynh nói chuyện, có phải đã tỉnh rồi không?"
Diệp Hoài Dao nói: "Ừm, vào đi."
Bên ngoài không chỉ có một mình Hà Trạm Dương, cửa được đẩy ra, người tiến vào đầu tiên là Yên Trầm, sau đó hắn lập tức tránh qua một bên. Hà Trạm Dương và Quản Uyển Quỳnh đi phía sau hắn lần lượt chen vào, còn không quên lôi kéo lẫn nhau tranh vào cửa trước.
Nếu không phải Pháp Thánh có tầm nhìn xa, trực tiếp né tránh sang một bên, sợ rằng cũng bị vạ lây.
Dọc đường trở về, Quản Uyển Quỳnh trải qua tranh đấu kịch liệt với thế lực ác Hà Trạm Dương, cuối cùng vẫn giữ được tư cách "chính tay trả lại kiếm Phù Hồng cho sư huynh". Chỉ là nàng vừa tiến vào, trông thấy Diệp Hoài Dao thật sự còn sống ngồi ở trên giường, hốc mắt lập tức đỏ lên, đồ cũng quên lấy ra.
Quản Uyển Quỳnh vùi đầu vào trong ngực Diệp Hoài Dao, ôm cậu khóc lớn.
"Sư huynh, thật là huynh, huynh trở về rồi!"
Huynh đệ gặp nhau, mọi người vỗ vỗ bả vai nhau, kích động ôm lấy đối phương cũng là việc bình thường, nhưng Diệp Hoài Dao sợ nhất chính là thế công bằng nước mắt của sư muội.
Cậu bị Quản Uyển Quỳnh ôm, nhất thời nhức đầu, chỉ có thể nhẹ nhàng xoa đầu nàng, an ủi: "Được rồi được rồi, thật sự là ta, ta đã trở về. Đừng khóc, không có việc gì đâu, ngoan ngoan..."
Đằng sau lại có liên tiếp bảy tám người chui vào, đều là nhận được tin tức thì lập tức từ Huyền Thiên Lâu chạy tới. Bọn hắn trước tiên hành lễ với Yên Trầm, sau đó đều vây quanh người Diệp Hoài Dao thăm hỏi.
Dung Vọng thấy thế liền lặng lẽ thối lui.
Hà Trạm Dương thừa cơ chiếm lấy vị trí của y, nhích gần đến bên cạnh Diệp Hoài Dao một chút, nói: "Tiểu sư muội vừa nghe nói Diệp sư huynh trở về, khóc cả một đường. Sau đó thì hoàn toàn khóc không ra nước mắt, căn bản chính là gào khan. Ta nói hết lời mới khuyên nhủ được nàng. Hiện tại lại bắt đầu, không phải là muốn người khác nhường mình, mượn cơ hội ôm sư huynh nhiều một chút chứ?"
Lời này rất hữu dụng, Quản Uyển Quỳnh lập tức từ trong ngực Diệp Hoài Dao nhảy dựng lên, mắng: "Huynh nói hươu nói vượn!"
Yên Trầm hơi nhướng lông mày, tằng hắng một cái.
Quản Uyển Quỳnh lúc này mới nhớ tới bản thân còn chưa hành lễ với Minh Thánh Pháp Thánh, vội vàng quy củ bổ sung, lúc này mới ngoan ngoãn, nhã nhặn nói: "Hà sư huynh sao có thể nói bừa như thế, tiểu muội tuyệt không có ý này."
Hà Trạm Dương xì cười một tiếng.
Một đám người theo sau bọn hắn tiến vào khiến trong phòng lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Mọi người ở bên ngoài đều là nhân vật nổi danh có tên tuổi, nhưng luận về lắm lời thì hoàn toàn không thua kém người bình thường một chút nào. Lúc này tụ tại xung quanh người Diệp Hoài Dao, mồm năm miệng mười, có khóc lóc nức nở, có lớn tiếng mắng Nghiêm Căng và Thành Uyên, cũng có hỏi thăm thương thế của Diệp Hoài Dao.
Diệp Hoài Dao nghe người khác hỏi cậu, mấy lần mở miệng muốn đáp, nhưng lại bất đắc dĩ vì không thể chen lời vào nói, nhịn không được muốn cười.
Một nữ tử dung mạo xinh đẹp, tóc mây vấn cao, vốn đang lôi kéo cậu đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, vành mắt đều đỏ, lúc này thấy cậu thế mà còn cười được, tức giận dùng tay ấn ấn trán Diệp Hoài Dao, quở trách nói:
"Đệ còn có mặt mũi mà cười! Đệ biết đệ là người khiến cho chúng ta bận tâm nhất, vừa đi liền đi mười tám năm, người khác vì đệ khóc đến sắp mắt mù, còn đệ thì giống như người không liên quan..."
Diệp Hoài Dao thở dài nói: "Đúng đúng đúng, sư tỷ nói đều đúng, là ta sai, là ta sai rồi, nên khóc chung cho mọi người cùng xem."
Vị nữ tử này là sư tỷ của Diệp Hoài Dao, tên Sầm Huệ, hiện là Nhụy Tân ti Ti chủ. Diệp Hoài Dao mặc dù tiếp nhận chức vị Minh Thánh, nhưng ở trong một đám sư huynh đệ, tuổi cùng bối phận không lớn lắm. Hiện tại sau khi bị thương, tuổi cùng cơ thể bị rút ngắn lại thì càng nhỏ đi.
Vị sư tỷ mạnh mẽ này từ nhỏ nhìn cậu lớn lên, cho dù là Minh Thánh cũng không dám trêu chọc, thật sự làm cậu không có chút tôn nghiêm nào của người đứng đầu.
Vong Xạ ti Ti chủ Hàn Thải Hằng chen tới, hắn lớn lên giống một bạch diện thư sinh, nói chuyện cũng nhã nhặn, ngăn cản tay Sầm Huệ đang ấn đầu Diệp Hoài Dao: "Sầm sư tỷ, tỷ đừng ấn đầu Diệp sư huynh nữa, huynh ấy còn đang có thương trong người đấy."
Nghe hai người nói như vậy, Hà Trạm Dương liền vội nói: "Đúng thế, ta còn chưa hỏi, Yến sư huynh, thương thế của Diệp sư huynh như thế nào? Có nghiêm trọng không?"
Hà Trạm Dương lên tiếng hỏi, những người khác lập tức yên lặng, quay đầu nhìn về phía Yên Trầm.
Yên Trầm nói: "Không có gì đáng ngại, nhưng công lực của bản thân A Dao hiện tại bị hao tổn, tuổi tác thụt lùi, lại thêm linh mạch bị thương, thế nào cũng phải nuôi dưỡng thật tốt vài năm, mới có thể dần dần khôi phục giống trước đây."
Hà Trạm Dương nhíu mày: "Còn cần lâu như thế? Vậy có cần linh đan thần dược gì không? Sư huynh nói, chúng ta đi tìm."
Diệp Hoài Dao làm bộ nghiêng trang nói: "Đương nhiên rồi. Ngay ở cái thành Đông này có một Dược Thiện phường, tất cả đồ ăn bên trong đều là dùng nước bên trong sông Duyên Diệu để chế biến, mùi vị vô cùng tốt, càng có hiệu quả đối với việc chữa thương. Ta phải một ngày ăn một bữa, ăn ba đến năm năm."
"Hả?" Hà Trạm Dương nói: "Nhưng mà huynh nên về núi Tà Ngọc dưỡng thương mới là tốt nhất. Nơi đó linh khí dồi dào, thế nhưng...sẽ không ăn được dược thiện."
Hắn nghĩ nghĩ, lại vui vẻ nói: "Thế này đi, sư huynh về trên núi trước, còn ta ở lại trong phân đà này. Mỗi ngày, sáng sớm ta đi mua dược thiện, sau đó bay trở về Mang cho huynh ăn. Ta bay nhanh lắm, không có vấn đề gì."
Diệp Hoài Dao vốn là cùng hắn nói đùa, không nghĩ tới tiểu tử ngốc Hà Trạm Dương tưởng thật, còn cẩn thận cân nhắc khả năng mỗi ngày bay tới bay lui.
Trong mắt cậu hiện lên tia ấm áp, nắm lấy tay Hà Trạm Dương, nói: "Ta nói đùa thôi, nào cần phải phiền toái như vậy. Ta mỗi ngày cùng các ngươi ở chung, tâm tình tốt, tự nhiên bách bệnh toàn bộ đều sẽ tiêu tan."
Hàn Thải Hằng cười nói: "Sư huynh trở về, Huyền Thiên Lâu giống như lập tức liền có sức sống, chúng ta cũng vui mừng."
Dung Vọng không quấy rầy Diệp Hoài Dao cùng các sư huynh đệ ôn chuyện, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, nhưng vẫn luôn chú ý tới bọn hắn.
Thấy Diệp Hoài Dao cười, y cũng cảm thấy vui mừng.
Dáng vẻ lúc đối phương cười lên nhìn rất đẹp. Mặt mày cong cong, môi hồng răng trắng, ánh mắt ở giữa lưu chuyển rung động lòng người, khiến người nhìn bất tri bất giác tâm tình cũng trở nên vui vẻ theo.
Loại cảm giác này không giống trước. Trong trí nhớ, từ khi Diệp Hoài Dao dần dần trưởng thành, rồi tiếp nhận chức vị Minh Thánh, Dung Vọng gần như chưa từng thấy qua cậu cười thoải mái như thế.
Ngày thường, tuy rằng cậu luôn treo nụ cười ở bên môi, nhưng đều chỉ là nhàn nhạt xen lẫn mấy phần ôn hòa, mấy phần tôn quý, lúc thuần túy cười thật lòng ngược lại rất ít thấy.
Đặc biệt là đối với Bội Thương Ma Quân y, lại càng không thể nào.
Đương nhiên, ở trong mắt Diệp Hoài Dao, y là đại Ma đầu tội ác tày trời, cậu ngay cả phòng bị kiêng kị cũng không kịp, làm sao có thể lộ ra bộ dáng thân thiết?
Những người này đều là người thân, bạn bè thân thiết của cậu, còn y, làm gì có cái phúc khí đó.
Có đôi khi Dung Vọng không nhịn được suy nghĩ, nếu như lúc trước y cũng tới Huyền Thiên Lâu, có phải kết cục giữa hai người sẽ có chỗ khác biệt hay không? Nhưng, đây...cuối cùng chẳng qua chỉ là vọng tưởng mà thôi.
Y nhẹ nhàng thở dài, nghĩ đến bất luận dù thế nào, Diệp Hoài Dao có thể có nhiều người như vậy quan tâm giúp đỡ, tóm lại cũng là chuyện tốt. Chỉ là đối với bản thân y mà nói, đến cùng vẫn thấy hơi chướng mắt.
Dung Vọng đang định thu hồi ánh mắt, lại nghe có người nhắc đến "Bội Thương".
Y nâng mắt lên.
Chỉ nghe Sầm Huệ đang nói với Diệp Hoài Dao: "Lúc trước, tin tức đệ xảy ra chuyện truyền đến, chúng ta đều tưởng là giả. Những năm gần đây, Ma tộc cùng chính đạo nhiều lần xung đột, quan hệ căng thẳng, giữa đệ và Bội Thương không mấy ngàn cũng tám trăm năm đánh qua đánh lại, người này không thể làm gì người kia, thế nào đột nhiên lại xảy ra chuyện? Kết quả mọi người đi dọc phía dưới Dao Đài tìm bảy ngày bảy đêm, phát hiện Phù Hồng bị gãy, lại thấy hồn đăng của đệ tắt, lúc đấy mới cho rằng..."
Nàng dừng một chút, hít thở sâu, lúc này mới lại nói: "Mặc dù Bội Thương đã chết, nhưng khó tiêu mối hận trong lòng chúng ta. Những năm gần đây cùng Ly Hận Thiên không ngừng xung đột, hai bên cũng có không ít tổn thất... Sư đệ, trận chiến lúc trước của hai người, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải tên Ma đầu Bội Thương hèn hạ kia dùng gian kế ám toán đệ, cho nên mới tạo nên kết cục như hiện tại?"
Trận quyết chiến năm đó khiến hai cao thủ tuyệt thế là Minh Thánh và Ma Tôn biến mất, cũng lưu lại vô số mối hoài nghi cho người đời suy đoán.
Hiện nay, Diệp Hoài Dao là một người trong cuộc, vậy mà trọng phản quay về nhân gian. Có thể giải đáp những vấn đề còn khúc mắc này, cũng chỉ có mình cậu.
Sầm Huệ đã hỏi tới điểm mấu chốt, xung quanh lập tức yên lặng như tờ, ngay cả Dung Vọng cũng cảm thấy có chút khẩn trương.
Trên mặt y bất động thanh sắc, nhưng cũng không nhịn được nín thở ngưng thần, muốn nghe xem Diệp Hoài Dao sẽ nói như thế nào.
Diệp Hoài Dao trầm ngâm nói: "Lời nói của sư tỷ đúng một nửa."
Sầm huệ: "Ồ?"
Diệp Hoài Dao chậm rãi nói: "Quả thực có người dùng kế ám toán ta, nhưng cho đến hôm nay, ta vẫn chưa biết người kia là ai. Khi đó...là Bội Thương Ma Quân...liều mình cứu giúp."
Lời Diệp Hoài Dao vừa dứt, đơn giản nhưng có thể chấn kinh đến cả liệt tổ liệt tông của Huyền Thiên Lâu, người cả phòng đều không ai lên tiếng.
Thế là, cậu lại cẩn thận bổ sung thêm một câu: "Ta không điên."
"Vậy thì là Bội Thương điên rồi!"
Hà Trạm Dương khiếp sợ nói: "Đại Ma đầu tính tình tàn bạo tội ác tày trời, y gϊếŧ người phóng hỏa, đào phổi móc tim còn tạm nghe được, nhưng y sẽ cứu huynh sao? Y tại sao phải làm như vậy? Là có mưu đồ gì ư?"
Hắn chế trụ bả vai Diệp Hoài Dao: "Sư huynh, trên người huynh còn chỗ nào không khỏe không?"
Hàn Thải Hằng nói: "Sư huynh biến nhỏ đi! Chẳng lẽ là Bội Thương ra tay? Thật ác độc!"
Dung Vọng: "..." Không làm nhưng bị vu oan, thật muốn ác độc một lần cho bọn hắn nhìn.
Diệp Hoài Dao: "..."
Diệp Hoài Dao đẩy tay Hà Trạm Dương ra, nói: "Đừng có đoán mò, y hao tổn tâm cơ tính kế chỉ vì muốn biến ta thành một thiếu niên mười tám tuổi? Mưu đồ gì chứ, đồ ta có thể gọi y một tiếng phụ thân à? Đây là ngoài ý muốn."
"A Dao, vậy theo đệ, mục đích y cứu đệ là gì?"
Yên Trầm đứng dậy đi đến bên cạnh Diệp Hoài Dao, chậm rãi nói: "Cho dù Bội Thương Ma Quân không nói thẳng, nhưng sự tình phát sinh lúc ấy, động tác, cử chỉ, thần sắc của y, theo lý mà nói luôn có thể lộ ra một chút đầu mối. Đệ có phát hiện có chỗ nào dị thường hay không?"
Lời Yên Trầm nói rõ ràng không có chỗ nào đặc biệt, Diệp Hoài Dao lại hơi ngừng vài giây, trên khuôn mặt có vẻ tái nhợt của cậu khó có được xuất hiện vẻ lúng túng xấu hổ, nhưng rất nhanh lập tức nói: "Không có."
Cậu che giấu rất tốt, ngoại trừ Dung Vọng vẫn luôn chăm chú nhìn bên này, người trong phòng đều không ai nghi ngờ cậu.
Dung Vọng không tiếng động thở ra một hơi, buông lỏng nắm tay đang siết chặt, lòng bàn tay đã bị móng tay y đâm rách da, truyền đến từng cơn đau nhói.
Nghe Diệp Hoài Dao nói, y biết, cậu cái gì cũng đều nhớ.
So với những gì thế nhân biết thì sự thật đi lệch khá xa. Khi đó, bọn họ ước chiến tại Dao Đài, kỳ thật hai bên chưa hề động thủ, hoặc là nói không có giống như mọi người lý giải, động thủ.
Diệp Hoài Dao bởi vì một án tử "người chết mất bảo" của Huyền Thiên Lâu mà chất vấn y, khi đó Dung Vọng cũng đã lâu chưa gặp Diệp Hoài Dao, khó có được dịp cùng đối phương nói mấy câu, coi như bị chất vấn cũng vui vẻ chịu đựng.
Y không nỡ rời đi, liền câu được câu không cùng đối phương đánh thái cực quyền qua lại.
Kết quả không biết rốt cuộc trên người Diệp Hoài Dao có chỗ nào xảy ra sai sót, lúc mới bắt đầu còn êm đẹp, hai người không nói được bao lâu, đột nhiên Diệp Hoài Dao thổ huyết.
Lúc ấy Dung Vọng cũng bị dọa, thiếu chút nữa theo sau Diệp Hoài Dao phun một ngụm máu ra ngoài. Không còn hơi đâu để ý tới chuyện khác, y vội đi tới xem xét tình huống của Diệp Hoài Dao, chỉ cảm thấy khí tức trong cơ thể cậu hỗn loạn, lại ẩn ẩn có dấu hiệu tẩu hỏa nhập Ma.
Y điều động Ma nguyên, giúp Diệp Hoài Dao chải vuốt kinh mạch. Linh lực đối phương lại thuận thế xông tới, dây dưa tiến vào tâm thần phế phủ của y. Hai người, một thần chí mê muội, một kháng cự không được, vì vậy dưới tình huống đó liền phát sinh quan hệ.
Từng cho rằng thứ bản thân cả đời sở cầu chẳng qua đều là mộng ảo, là huyễn cảnh lướt qua, nhưng lại từ một cơ duyên không giải thích được, hóa thành hiện thực, thật khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Sau khi làm xong "chuyện ấy", tình trạng của Diệp Hoài Dao có chuyển biến tốt, nhưng sau đó Dao Đài lập tức bị sập, trời đất sụp đổ, trực tiếp tiến nhập vào trong địa phủ.
Dung Vọng dùng hết toàn lực bảo vệ Diệp Hoài Dao, cuối cùng tạo thành kết cục một người chuyển kiếp, một người phản lão hoàn đồng.
Bên trong có đủ loại chuyện phát sinh, cũng có thật nhiều chỗ hai người chưa thể hiểu rõ. Nhắc đến vấn đề này thì thương thế của Dung Vọng còn nặng hơn, ký ức khôi phục cũng trễ hơn một chút so với Diệp Hoài Dao.
Hồi ức xấu hổ nhưng trân quý. Dung Vọng nhìn Diệp Hoài Dao, nhịn không được hồi tưởng lại, nhưng đủ loại hình ảnh nổi lên trong đầu, y lại cảm thấy bản thân mình dùng thân thể quê mùa nhiễm bẩn đối phương, thực sự đáng hổ thẹn.
Giữa lòng đang nghiệp chướng nặng nề cùng mộng cảnh thân thể linh hồn quấn quýt cứ lặp đi lặp lại, y hết lần này đến lần khác phỏng đoán, lúc đó Diệp Hoài Dao dưới trạng thái nửa hôn mê như thế, có hay không còn nhớ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?
Y mong cậu nhớ rõ, nếu như vậy, y ít nhiều cũng có thể lưu lại trong lòng đối phương một chút dấu vết.
Nhưng suy ngẫm lại, cùng y làm chuyện thân mật...chuyện này, đối với Minh Thánh mà nói, đại khái là một nhục nhã lớn, cho nên...quên cũng tốt.
Bọn hắn là Ma đầu, tình duyên thường hay mỏng, không thể lòng tham không đáy.
Chỉ cần cậu bình an vô sự, chỉ cần y còn có thể gặp cậu, Dung Vọng cảm thấy y cũng nên thỏa mãn rồi. Nếu như việc nhớ không nổi những chuyện đã xảy ra có thể khiến Diệp Hoài Dao vui vẻ, vậy y tình nguyện cả đời này không nhắc đến.
Bản thân cầu không được thì cầu không được đi, chỉ cần thứ cậu muốn đều có, vậy, cũng được.
Dung Vọng không biết, chuyện đã xảy ra không phải chỉ có một mình y là nhớ rõ ràng minh bạch. Vì vậy trong lồng ngực không khỏi ngũ vị tạp trần, trong buồn vui khó phân biệt còn kèm theo áy náy với Diệp Hoài Dao. Tư vị đã từng tiêu hồn thực cốt cùng nhau xông lên đầu, quả thật là tâm tình phức tạp cực kỳ.