Edit by Thanh tỷ
Suy nghĩ trong đầu Phương Định sư thái xoay chuyển rất nhanh, lập tức rút kiếm ra, nổi giận nói: "Bội Thương Ma Quân, ngươi dám tùy tiện gϊếŧ người như thế, chúng ta cũng không thể ngồi yên chờ chết, mọi người cùng tiến lên, liều mạng với hắn..."
Hai chữ "liều mạng" vừa bật ra khỏi miệng, bốn phía bỗng nhiên vù vù rung động, một trận cuồng phong cuốn đất quét tới, mọi người gần như đều không mở nổi mắt.
Phương Định sư thái theo băn năng dùng ống tay áo ngăn cản trước mặt, lại cảm giác một cỗ đại lực không biết từ đâu đánh tới, kiếm cầm trên tay đột nhiên biến mất.
Trong lúc cuồng phong thổi qua, mắt không thể thấy vật, Phương Định sư thái chỉ cảm thấy dường như có một hơi thở lạnh lẽo gần mình trong gang tấc. Bà ta nháy mắt liền cảm thấy sởn hết cả gai ốc, cố gắng mở to mắt muốn nhìn, nhưng ngực lại truyền đến một cơn đau nhức kịch liệt mà lạnh buốt.
Cuồng phong vừa ngừng, mọi người quay đầu nhìn lại, phát hiện Phương Định sư thái đã bị đinh đóng xuyên qua ngực cố định ở trên cây.
Chớp mắt đã chết hai người, xuất quỷ nhập thần, bọn hắn ngay cả cái bóng cũng đều không nhìn thấy.
Tử vong không biết trước đã bao phủ lên tất cả tu sĩ, khiến cho bọn hắn không dám lại chống đối.
Một số người ban đầu hưởng ứng lời kêu gọi của Phương Định sư thái, chuẩn bị phát động công kích với Dung Vọng, lúc này lại nhao nhao ném binh khí đang cầm trong tay xuống đất.
Có người thậm chí còn quỳ xuống, khổ sở van xin nói: "Ma Quân, là do chúng ta nhất thời bị ma quỷ ám nên mới xâm nhập Ly Hận Thiên, nhưng chỉ là vì cầu tài, không có ác ý! Ta xin trả lại hết những món đồ lấy được từ nơi này về, xin Ma Quân...giơ cao đánh khẽ, thả cho chúng ta một con đường sống!"
Cao Tú Lâm vốn cũng đã hối hận vì tới nơi này, lúc này trông thấy hành động của mọi người, càng cảm thấy xấu hổ.
Chỉ nghe Bội Thương Ma Quân cười lạnh nói: "Thứ gọi là danh môn chính phái, chẳng qua cũng chỉ như thế."
Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy ngàn vạn mũi nhọn sắc bén được hóa ra từ trong sương mù màu tím, nhất thời luồng không khí lạnh giống như từ quỷ vực tràn đến tăng vọt, che khuất bầu trời.
Thoáng chốc bốn phía đen kịt, gió thê mưa lệ, uy áp đè người mà tới, gân cốt vặn vẹo, chấn nhiếp tâm thần, tựa hồ muốn trực tiếp nghiền nát đám tu sĩ thành bột phấn.
Cao Tú Lâm chỉ cảm thấy lồng ngực tắc nghẽn, gần như ngay cả không khí cũng đều không kịp thở, nội tức như nước sôi, giống như là có một đám lửa hừng hực đang thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, đồng thời thân thể cũng cảm nhận được một cỗ rét lạnh thấu xương khó nói lên lời.
Băng hỏa hai tầng luân phiên, trong ngoài giáp công, thống khổ dày vò đến cực hạn, nhưng ngay cả ngất đi cũng không thể, đành phải trơ mắt cảm thụ tử vong của bản thân.
"Ta phải chết sao?"
Cao Tú Lâm nghĩ như vậy.
Mà lúc này, sắc trời đột nhiên sáng lên!
Một đạo kiếm khí mang theo kim quang vạn trượng trong nháy mắt đánh tới, nó như nhật nguyệt cùng chiếu sáng, xoay tròn giữa bầu trời mây khói, hắc khí đảo mắt tan hết, ánh nắng xuyên qua mây đen chiếu xuống.
Kiếm khí ép thẳng tới nơi truyền đến tiếng nói của Bội Thương Ma Quân, bên kia cũng xuất hiện một đạo tử quang chợt sáng, hai cỗ lực lượng khổng lồ xung đột lẫn nhau, lưu vân và ánh nắng bị ép ở giữa, cuối cùng một trận mưa nhỏ tí tách rơi xuống.
Trong lúc nhất thời, sương mù tím phiêu đãng trong rừng hơi mờ đi, ánh sáng mặt trời bị khúc xạ và phản chiếu bởi các hạt nước mưa tạo ra cầu vồng bảy sắc óng ánh trên nền trời, phải nói là đẹp không sao tả xiết, rung động lòng người.
Uy áp đau đớn trên người các tu sĩ biến mất, ai nấy đều biết mình vừa mới đi dạo một vòng trên Quỷ Môn quan, đầu đầy mồ hôi lạnh, cơ thể xụi lơ dưới mặt đất, nhất thời ngay cả tiếng đều nói không nên lời.
Phút chốc, thanh âm của Bội Thương Ma Quân vang lên lần nữa, so với vừa rồi, tựa hồ nhiều hơn một chút cảm xúc không hiểu.
"Người đến là người nào?"
Từ phương hướng vừa rồi kiếm khí đánh tới vang lên một tiếng cười khẽ: "Cần gì biết rõ còn cố hỏi?"
Thanh âm không cao, nhưng lại rõ ràng giống như từ bên tai truyền đến, lại thuận thế rơi xuống trong tim, nhẹ nhàng gẩy một cái, khiến cho người ta không giải thích được cũng vui vẻ theo.
Ngay sau đó, chỗ giao giữa trời xanh và sương mù tím, một thân ảnh chầm chậm xuất hiện, đảo mắt đã lập tức đến trước mặt.
Giờ khắc này, mưa phùn vừa ngừng, cầu vồng chưa tán, ánh nắng chan hòa rơi xuống, bầu trời liễm diễm hào quang, cậu cứ như vậy xuyên phá ánh sáng kim sắc lập lòe, thong dong bước vào trong rừng.
Áo bào trắng dài lay động, ở trong mây mù dũng động bồng bềnh như múa.
Theo bước chân của người đến, tà khí xung quanh tan rã, ráng mây trước mặt tránh đường, hàng cây hai bên nở rộ, Mạn Thiên Hoa Vũ tung bay. Mà thần binh danh khí trên người mọi người cũng đều tại thời khắc này phát ra tiếng "vù vù" run sợ, thu liễm tài năng.
Ly Hận Thiên cổ quái âm u, trong nháy mắt tràn đầy sinh cơ bừng bừng.
Theo dung mạo người nọ dần dần rõ ràng, gần như tất cả mọi người đều vì dung nhan khuynh thế đó mà nín thở ngưng thần. Chẳng biết vì sao, ngay cả Bội Thương Ma Quân, sau khi hỏi một câu "Người đến là người nào?" cũng không lên tiếng nữa.
"Trước liễu phong nhu, lộ hồng yên lục, mùa xuân đã tới, chính là thời tiết thích hợp đãi khách."
Người tới cười mỉm nói: "Từ biệt mấy năm, ngay cả lão bằng hữu mà Ma Quân cũng không nhớ rõ, ta cũng chỉ đành mặt dày mày dạn, không mời mà tới, mong rằng chớ nên trách móc."
Ánh mắt của cậu lướt qua đám người, giống như là lên tiếng chào với mỗi người, lại giống như là ai cũng đều không xem ở trong mắt: "Tại hạ, Huyền Thiên Lâu, Diệp Hoài Dao."
Mấy tháng trước đó, ba chữ "Diệp Hoài Dao" này còn không có chút danh tiếng gì, cho đến sau khi tin tức Minh Thánh phục sinh dần dần lưu truyền tới trong giang hồ, tên thật của cậu mới được thế nhân biết đến.
Chỉ là về phần hình dáng và phong thái của Minh Thánh mà mỗi người đều đã nghe qua ngàn lần vạn lần, nhưng chung quy cũng không bằng được thấy một lần.
Lời vừa nói ra, gần như tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Không nghĩ tới, vậy mà Minh Thánh lại tự mình đến đây.
Hôm nay trải qua tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, nhưng lại gặp được hai vị đại nhân, cũng không biết nên nói là may mắn hay bất hạnh.
Minh Thánh cơ hồ đã thành thần thoại trong giang hồ, thế nhưng không có người hoài nghi đối phương là giả, bởi vì có thể sử dụng một kiếm như vậy, đương nhiên là người ấy, cũng chỉ có thể là người ấy.
Chỉ chốc lát sau, Bội Thương Ma Quân dường như cười khẽ, chậm rãi nói: "Hôm nay có lẽ là một ngày hoàng đạo, không nghĩ tới ngươi vẫn nguyện ý tự mình đến nơi này của ta... Cố nhân cố sự, biết bao trân quý, ta không dám quên."
(*Cố nhân cố sự: người xưa chuyện cũ)
Ngữ khí của y vậy mà vô cùng ôn nhu, hoàn toàn không có âm dương quái khí như mới nãy, tiếu lý tàng đao.
Truyện kể lại, hai người này sau trận ước chiến, bởi vì liều mạng ngươi chết ta sống mới có thể song song tử vong. Nhưng với những gì mà bọn họ vừa nghe được, dường như quan hệ của hai người rất tốt, cũng không biết ở giữa có nội tình gì.
So với bọn hắn, trong lòng Diệp Hoài Dao lại càng rõ ràng. Tính tình Dung Vọng chính là như vậy, một hồi ôn ngôn nhuyễn ngữ, nói được vài câu không chừng lại lật mặt không nhận người.
Cậu đối với thái độ của đối phương căn bản không để bụng, chỉ bình tĩnh nói: "Chưa quên thì tốt, vậy ta nói chuyện với ngươi, coi cũng dễ dàng hơn."
Dung Vọng nói: "Vân Tê Quân là vì cứu những tên rác rưởi trộm đồ này mà đến?"
Diệp Hoài Dao mỉm cười nói: "Không, ta vì ngươi mà tới."
Dung Vọng thấp giọng nói: "Có chuyện muốn nói với ta?"
Diệp Hoài Dao nói: "Đúng vậy. Đáng tiếc hôm nay tới không đúng lúc, gặp phải tình cảnh náo nhiệt này. Ta ngại mùi máu tươi xộc vào mũi, liền tiện tay ngăn cản lại, mong ngươi nể giao tình nhiều năm của chúng ta, đừng trách."
Hai người một hỏi một đáp rất bình thường, nhưng nội dung bên trong lại liên quan tới việc tính mạng của những người khác có thể giữ được hay không.
Cao Tú Lâm ở bên cạnh nghe, cũng không biết có phải bản thân mình điên rồi không, hắn vậy mà không khỏi cảm thấy, tâm tình của vị Ma Quân này tựa hồ tốt hơn rất nhiều so với thời điểm Minh Thánh chưa đến.
Chẳng lẽ thế nhân truyền lại có chỗ sai? Hai người này thật ra là bạn chứ không phải địch? Như vậy ước chiến tại Dao Đài năm đó của bọn họ, rốt cuộc là hẹn chiến cái gì?
Giữa lúc suy nghĩ hỗn loạn, chỉ nghe Bội Thương Ma Quân thở dài: "Ta hôm nay đúng là muốn gϊếŧ hết đám người này, nhưng nếu ngươi đã không thích, vậy thì bỏ đi... Côn Doanh."
Những Ma binh Ma tướng từ lúc xuất hiện đến giờ vẫn luôn đứng thẳng như người chết, một mảnh âm u trầm lắng. Lúc nghe thấy Bội Thương Ma Quân gọi tên mới có người lên tiếng đi ra khỏi hàng, quỳ một gối xuống: "Có mạt tướng!"
Bội Thương Ma Quân nhẹ nhàng nói: "Áp giải đám người này tới lối ra bên kia, mỗi người đều phải để lại một cánh tay phải, lưu một đi một... Nhớ cách xa một chút, đừng để mùi máu tanh truyền đến bên này."
Cả Ma vực dường như đều bị thần thức của Ma Quân khống chế, lúc y nói chuyện, hai cỗ thi thể cùng máu tươi trên mặt đất liền bị bùn đất dũng động nuốt chửng, đảo mắt đã không còn một chút tung tích cùng khí tức lưu lại.
Sau khi Dung Vọng nói xong còn cố ý dừng lại một chút, giống như đang đợi xem Diệp Hoài Dao còn có ý kiến khác không. Nhưng Diệp Hoài Dao lại chỉ mỉm cười chắp tay đứng ở bên cạnh, đối với phân phó của Dung Vọng không có đánh giá gì.
Thân là người đứng đầu chính đạo, Diệp Hoài Dao đương nhiên không thể nhìn Ma Quân dùng thủ đoạn trắng trợn tàn nhẫn như vậy đồ sát tu sĩ. Nhưng tuy cậu là người của chính phái, lại không cổ hủ. Đám người Triệu Định Quyền vì tư lợi bản thân mà tự tiện xông vào Ly Hận Thiên, lại sử dụng thủ đoạn hèn hạ âm thầm tính toán đồng bạn, căn bản cũng không phải là thứ gì tốt.
Vô luận ma đạo hay chính đạo, cái gì cũng đều có giới hạn của nó, tự tiện xông vào lãnh địa của người khác trộm bảo, việc này cho dù xảy ra ở Huyền Thiên Lâu cũng không thể nhân nhượng. Diệp Hoài Dao đương nhiên sẽ không yêu cầu Dung Vọng khoan hậu nhân từ, tha thứ cho bọn hắn.
Lại nói, nếu như cậu thật sự nói ra yêu cầu vô lý nào đó, Ma Quân người ta cũng chưa chắc đã nghe.
Những tu sĩ này vốn cho rằng Minh Thánh tới, lại nói chuyện rất hòa hợp với Ma Quân, nhất định có thể đưa bọn hắn lông tóc vô thương an toàn rời khỏi nơi này, không nghĩ tới cuối cùng sẽ có kết quả xử lý như vậy.
Nếu như không có tay phải, công sức khổ luyện mấy trăm năm của không ít người chẳng khác nào hóa thành hư không, sau đó chính là nửa phế nhân.
Có đệ tử của Thường Sơn phái nhịn không được khàn giọng hô: "Minh Thánh! Ngài cứu người sao lại chỉ cứu một nửa? Chặt tay phải của mọi người sao mà tàn nhẫn, nếu ngài chỉ ngồi nhìn không quản, đây chính là làm trái với đạo hiệp nghĩa..."
Diệp Hoài Dao đầu cũng không quay lại, cười nói: "Ma Quân, người này mắng ta, phần tình này ta không cầu."
Tên đệ tử kia vốn cho rằng Minh Thánh lòng dạ mềm, dễ nói chuyện. Nhưng kết quả nhận được lại hoàn toàn không ngờ đến. Người còn đang ngẩn ra, đột nhiên cảm giác có ánh sáng lạnh bức bách, một đạo sát khí huyết sắc như linh xà bắn nhanh tới, nặng nề đâm vào trên ngực hắn, đánh bay hắn văng ra xa mấy trượng, xương sườn gãy tận mấy cái.
Bị thương nặng như vậy, đương nhiên máu tươi từ trong miệng hắn sẽ phun ra, nhưng ngay sau đó đã bị một cỗ uy áp chặn lại, ép hắn nuốt xuống.
Một bóng người xuất hiện cách Diệp Hoài Dao ba bước, phất tay áo một cái, lãnh đạm nói: "Bổn tọa đã nói không muốn thấy máu ở chỗ này."
Bội Thương Ma Quân cuối cùng cũng lộ ra dung mạo thật của y.
Huyền y kim bội, tay áo rộng bồng bềnh, tóc đen được buộc gọn trên đỉnh đầu bằng phát quan, nhìn tổng thể dung mạo trông rất sạch sẽ văn nhã. Nơi khóe mắt trái có một nốt ruồi lệ nho nhỏ màu đỏ, tự dưng khiến cho ngũ quan tuấn mỹ tăng thêm mấy phần ý buồn thương.
Giờ phút này, y vừa chỉnh lại tay áo, vừa ngước mắt nhìn quanh, đuôi lông mày khóe mắt chứa đầy khinh miệt, mang theo âm lệ nói không hết. Loại khí chất này được sinh ra sau khi đã ma luyện trong vô số núi thây biển máu, người bên ngoài có ngụy trang cũng ngụy trang không được.
Dung mạo thật của Dung Vọng vừa lộ, binh tướng Ma tộc đều quỳ xuống, cả đám tu sĩ một lần nữa bị sát khí trên người đối phương chấn kinh. Hơn nữa, bọn hắn cũng không nghĩ tới Minh Thánh nói không quản liền không quản, ai nấy đều vô cùng kinh hãi, nửa chữ cũng nói không nên lời, trên mặt một mảnh hoảng sợ.
Thời điểm Dung Vọng xuất thủ, Diệp Hoài Dao thờ ơ đứng ở bên cạnh, mí mắt hơi rủ xuống, nhìn hoa nhỏ rơi trên mặt đất.
Đến lúc này cậu mới ngẩng đầu lên, tao nhã cười một tiếng, không nhanh không chậm nói: "Đã làm sai chuyện thì phải tự mình gánh chịu lấy hậu quả, bổn quân cứu được mạng của các ngươi, các ngươi cũng nên hiểu được nhờ ơn. Các vị, mời."
Minh Thánh bẩm sinh đã mang theo sự tôn quý uy nghiêm, giờ khắc này cậu khiến cho người ta không dám tiếp tục nhiều hơn chất vấn, từng người đàng hoàng rời đi.
Diệp Hoài Dao lúc này mới xoay đầu lại, thấy Dung Vọng đang nhìn mình, ánh mắt hai người chạm nhau. Dung Vọng hiển nhiên không ngờ rằng đối phương đột nhiên quay đầu, giật mình, lập tức rời mắt đi.
Động tác này trong nháy mắt đã giảm bớt bá khí và âm lệ trên người y, khó được hiện ra mấy phần quẫn bách.
Diệp Hoài Dao vốn đang bình thường, nhưng trông thấy bộ dáng này của Dung Vọng, cũng không tránh được nghĩ đến chuyện đã xảy ra trước đó ở phía dưới Dao Đài.
Hai người ngủ với nhau khi đó chính là đại kiếp, ngay cả thời gian giao lưu vài câu cũng đều không có, tính ra đây là lần đầu tiên bọn họ êm đẹp đứng chung một chỗ một lần nữa kể từ sau lần đó.
Thế nhưng có thể nói gì, chả lẽ lại: "Ma Quân dáng người không tệ?" "Minh Thánh, làn da thật tốt nha."
Diệp Hoài Dao cuối cùng chỉ cong đầu ngón tay sượt nhẹ qua khóe môi, ho khan một tiếng, có chút lúng túng.
Hai người bọn họ không nói lời nào, người xung quanh cũng không dám đi qua quấy rầy. Đám Ma Binh Ma tướng bên cạnh bị lão đại quên mất không còn một mảnh, quỳ gối chỗ xa, hơi có chút muốn khóc.
Đám Ma Binh Ma tướng trước đó ở ven ngoài Ly Hận Thiên bao vây chặn đám tu sĩ tiến vào cũng đều đã trở về, vốn định báo cáo tình huống, kết quả đúng lúc gặp phải Minh Thánh đang tự báo tính danh, Ma Quân lộ dung nhan thật, nên lúc này cũng quỳ tham kiến ở hàng thứ nhất.
Ma tướng Ám Linh trước đó bị Diệp Hoài Dao chế trụ nhỏ giọng nói: "Chúng ta còn phải quỳ bao lâu nữa?"
Mông Cừ bên cạnh hắn không ngẩng đầu, nhưng thấp giọng nói: "Không biết."
Ám Linh nhỏ giọng lải nhải: "Đã ở bên ngoài đánh hơn một canh giờ, hiện tại lại quỳ bằng thời gian đốt một nén hương, ta mệt mỏi quá. Quân thượng nói, làm Ma không được tùy tiện nói cười, trầm lãnh ít nói, thế nhưng ta không nói chuyện phiếm với người khác thì đúng là con mẹ nó chịu không được."
Mông Cừ liếc mắt khinh bỉ, không tiếp lời Ám Linh nữa. Ám Linh vừa nói vừa sa vào trong hoài nghi của bản thân hắn.
"Kỳ quái." Hắn tự nhủ: "Chẳng lẽ ta không phải Ma? Ta thật là do mẹ ta và thằng nhãi con Nhân tộc âm hiểm kia sinh ra?"
Mông Cừ nói: "Ngươi nhỏ giọng một chút, chớ để Minh Thánh nghe thấy. Hắn thế nhưng là người! Còn có, nếu như ngươi chọc Quân thượng nổi giận, ngài đã nói qua là muốn vặn đầu ngươi xuống, móc rỗng sau đó cho Sô Ngô Thú trông coi cung điện làm bát cơm đấy."
Ám Linh nói: "Coi như ta mắng Minh Thánh, Quân thượng cũng không đến mức phải nổi giận chứ? Đúng rồi, quan hệ giữa lão nhân gia ngài và Minh Thánh rốt cuộc là tốt hay không tốt? Vì sao bên trong tẩm điện đặt bức họa của Minh Thánh, nhưng gặp mặt lại không nói lời nào?"
Mông Cừ bị Ám Linh lải nhải bên tai thấy phiền phức vô cùng, ban đầu chỉ nghe chữ được chữ không, miệng liên tục "ừ ừ ừ" có lệ, cho đến khi phát giác hình như trong lúc vô tình đối phương có nói ra cái gì đó khiến hắn rất khiếp sợ mới đột nhiên quay đầu hỏi: "Bức họa? Cái quỷ gì vậy? Làm sao ngươi biết!"
Ám Linh nói: "Ta tận mắt..."
Mông Cừ dựng lỗ tai lên.
Đáng tiếc, câu nói kế tiếp của Ám Linh còn chưa kịp nói ra, Dung Vọng đột nhiên vung tay áo, ma lực bọc lấy đá vụn bên trên mặt đất, trực tiếp đánh bay đại hán vạm vỡ thích nói nhảm linh tinh ra xa bảy tám mét, tạo thành một cái hố sâu trên mặt đất.
Dung Vọng lạnh lùng nói: "Đều cút."
Y dùng một chữ "đều", đương nhiên là muốn đuổi tất cả Ma Binh Ma tướng các mặt ở đây đi. Thế là cuối cùng mọi người không cần quỳ nữa, nhao nhao tuân lệnh cút đi, còn có người vừa đi vừa nhỏ giọng nói:
"Quân thượng quá anh minh, Ám Linh bị đánh đúng là thật hả hận. Mẹ nhà hắn, sắp phiền chết lão tử rồi!"
Bên trong Ly Hận Thiên ma khí dày đặc, mà Diệp Hoài Dao thời niên thiếu lớn lên ở trong Linh Sơn, bởi vậy ở lâu trong này có chút không quá quen, bên tai cứ có tiếng vang ông ông.
Cậu loáng thoáng có thể nghe được cuộc đối thoại của một vài nhóm Ma tướng, tự suy đoán có lẽ bọn hắn đang nghiên cứu thảo luận "Làm thế nào để duy trì hình tượng cao lãnh của một con ma", trong lòng cảm thấy thú vị, suýt nữa nhịn không được cười ra tiếng.
Diệp Hoài Dao trời sinh tính vốn thích cười, Dung Vọng tính tình thì bất thường, lúc y quay đầu lại, hai đầu lông mày còn mang theo một chút giận dữ, nhưng vừa trông thấy ý cười bên môi Diệp Hoài Dao, ánh mắt trong phút chốc đã trở nên nhu hòa.
Dung Vọng nói: "Vân Tê Quân, nơi này không khí có phần vẩn đục, sợ rằng ngươi sẽ không thích ứng được. Có chuyện gì, xin dời bước ra bên ngoài nói."
Diệp Hoài Dao quả thực không thích ứng được với không khí nơi này, nghe ngữ khí Dung Vọng nói cũng không tính là quá âm dương quái khí, biết y không phải đang nói mát mình, trong lòng không khỏi cảm khái, người khởi tử hoàn sinh một lần thì sẽ hiểu ra rất nhiều chuyện, ngay cả Bội Thương Ma Quân vậy mà cũng không tránh khỏi.
Cậu ôm theo suy nghĩ "Chuyện xưa xóa bỏ, cùng nhau hướng về tương lai tốt đẹp", cười nói: "Được, cảm ơn."
Vị trí của Ly Hận Thiên ở phía Tây Đại Hoang, Bắc đối diện Hàn thành núi Tuyết, Tây là sông Tứ Lăng kéo dài đến sông Lật Thủy, nước giao hội ở đây, cảnh sắc rất tráng lệ.
Diệp Hoài Dao và Dung Vọng sau khi đi ra từ bên trong Ly Hận Thiên sương mù mông lung mới phát hiện bên ngoài đã là lúc mặt trời lặn, mây nơi chân trời rực rỡ như lửa, hoàng hôn buông xuống khắp núi, một đàn chim mệt mỏi rì rào vỗ cánh bay vào trong rừng tìm nơi nghỉ chân.
Hai người vốn sóng vai mà đi, tính cách Diệp Hoài Dao hoạt bát, nhưng bởi vì trong lòng vẫn đang suy nghĩ đến chuyện bản thân muốn hỏi nên chưa vội lên tiếng. Dung Vọng thì càng không phải là người nói nhiều, bầu không khí giữa hai người liền trở nên yên tĩnh.
Dung Vọng hơi thả chậm bước chân, đi sau Diệp Hoài Dao ba bước. Từ góc độ này y có thể không chút kiêng kỵ nhìn bóng hai người chiếu trên vách núi đá giao chồng lên nhau, giống như đang thân mật ôm ấp. Cũng có thể ngắm nhìn sườn mặt được bóng chiều chạm nhẹ lên của Diệp Hoài Dao, thật sâu khắc vào trong tim.
Y cảm thấy so với thân phận Ma Quân, còn không bằng lúc chỉ là thiếu niên nghèo hèn cơ khổ không nơi nương tựa, nhưng sống nhẹ nhõm khoái hoạt.
Có lẽ chỉ có khi đó, y mới có thể lừa gạt mình, dường như y thật sự đứng trên cùng một chiến tuyến với Diệp Hoài Dao, vẫn luôn ở chung thân thiết không gò bó.
Ảo tưởng này như được trời xui đất khiến mà mạnh mẽ xuất hiện, tựa như là một giấc mộng hão huyền mang theo kịch độc, biết rõ là uống rượu độc giải khát, nhưng muốn ngừng cũng không được.
Mỗi nụ cười, mỗi câu nói của Diệp Hoài Dao đều khiến y vừa cảm thấy mừng rỡ như điên, lại vừa tim như bị dao cắt.
Có được mấy cái trong nháy mắt cơ chứ, trong lòng y gần như bởi vì loại tra tấn này mà sinh ra một vài suy nghĩ điên cuồng mà oán độc.
Muốn liều lĩnh giữ lại hư ảo, muốn không từ thủ đoạn duy trì ảo mộng giả tạo này...
Nhưng gần như trạng thái cố chấp không bình thường này, rốt cuộc vẫn không cách nào chiến thắng trân ái đã khắc vào cốt tủy, để y vẫn như cũ lựa chọn thanh tỉnh khắc chế du͙ƈ vọиɠ điên cuồng độc ác của bản thân.
Đó...chung quy chỉ là một giấc mộng mà thôi...
Mở mắt, hiện thực và thân phận vẫn như gông xiềng, vẫn luôn giam cầm y bên ngoài ranh giới. Ái niệm sâu nặng, nói năng thận trọng.
Trong lòng Dung Vọng hi vọng con đường này có thể đi lâu một chút, nhưng cách không bao xa đã đến gần một đình nghỉ chân, Diệp Hoài Dao nói: "Cảnh trí ở đây không tệ, Ma Quân có nguyện nể mặt ngồi cùng ta một chút?"
Dung Vọng bày ra vẻ lãnh đạm hờ hững để che giấu đi băng sương cùng liệt hỏa vẫn luôn lâm râm trong lồng ngực: "Được."
Từ lúc gặp lại đến giờ Dung Vọng vẫn luôn dễ nói chuyện, thái độ hợp tác cũng rất thuận theo, ngược lại khiến cho trong trong Diệp Hoài Dao cảm thấy có chút sợ hãi.
Cậu nhủ thầm, không biết lần phục sinh này của Bội Thương Ma Quân, rốt cuộc là bị người nào đoạt xác, hay là đầu óc không tốt, sao lại kỳ quái như vậy chứ?
Hai người ngồi xuống đối diện nhau, Diệp Hoài Dao mang theo mấy phần thăm dò, xòe mở chiết phiến, phe phẩy nhẹ mấy cái, vẻ mặt ôn tồn lễ độ, nói: "Nói đến những năm qua, giao tế (liên hệ qua lại) giữa chúng ta thật ra cũng không ít, nhưng yên lặng ngồi xuống nói chuyện với nhau như bây giờ chắc vẫn là lần đầu đi?"
Dung Vọng cảm thấy có lẽ y trải qua những ngày tháng tốt lành nhiều quá, đến mức có chút không bình thường, cho nên vừa mới cưỡng ép kiềm chế tình cảm xuống, nhưng khi nghe thấy hai chữ "chúng ta", trái tim trong lồng ngực mới có thể đập nhanh như thế.
Y âm thầm cắn đầu lưỡi mình, hít vào một hơi, nói: "Đó cũng là điều đương nhiên, dù sao chính tà bất lưỡng lập. Minh Thánh ngạo nghễ đứng trên đỉnh tiên đạo, sinh ra đã ở chung với quang minh, còn Ma vực của ta huyết sát quá nặng, vốn cũng không phải là nơi ngươi nên tới. Hôm nay vậy mà đột nhiên đến thăm, Vọng vừa kinh vừa hỉ."
Câu nói sau cùng không phải là gạt người, y thật sự rất vui vẻ. Bất kể là lúc nào, ở dưới tình huống nào, có thể nhìn thấy Diệp Hoài Dao nhiều hơn một chút, đối với y mà nói đều là chuyện vui vẻ.
Diệp Hoài Dao nghe ra ẩn trong lời nói của Dung Vọng hàm chứa ý phân rõ giới hạn, trong lòng cậu liền sáng tỏ, song phương sinh ra lập trường đã khác biệt, dù cho từng cùng chung trận tuyến lúc hoạn nạn, nhưng đời này khó có thể làm bằng hữu.
Nhưng lần này, rất có khả năng lại phải tạm thời hợp tác một lần nữa.
Diệp Hoài Dao cười nói: "Ma Quân đây là chê ta mạo muội tới, muốn đuổi khách? Xin yên tâm, ta đến chỉ là vì có ba vấn đề muốn hỏi, ngươi trả lời xong ta lập tức đi ngay, tuyệt không ở lại lâu thêm."
Với lập trường của Diệp Hoài Dao, lời này không có vấn đề gì cả, nhưng rơi vào trong tai Dung Vọng lại giống như bị một cây ngân châm mạnh mẽ đâm vào nơi mềm yếu nhất trong lòng, chút vui vẻ nhỏ trước đó lập tức tan thành mây khói.
Nét mặt của y không thay đổi chút nào, nhưng tia sáng trong mắt lại ảm đạm xuống, thấp giọng nói: "Vân Tê Quân có lời gì, cứ nói thẳng."
"Được."
Diệp Hoài Dao nhìn thẳng hai mắt Dung Vọng: "Thứ nhất, người ở bên ngoài phân đà Huệ thành gϊếŧ chết Dư Hận Quân năm đó, rốt cuộc có phải ngươi hay không? Thứ hai, chuyện Dao Đài đột nhiên sụp đổ, có phải ngươi đã biết trước được điều gì? Thứ ba, ngươi... Tại sao muốn cứu ta?"
Ba vấn đề liên tiếp của Diệp Hoài Dao, không câu nào không phải nhằm vào điểm mấu chốt, ngắn gọn sắc bén, không lưu một chút chỗ trống nào để vòng vo.
Dung Vọng giương mắt, trông thấy thần sắc nghiêm nghị của Diệp Hoài Dao nhìn y chăm chú, trong ánh mắt kia, tự có đủ quyết đoán khiến chúng sinh cúi đầu.
Giờ phút này, cậu là Huyền Thiên Lâu - Minh Thánh.