Edit by Thanh tỷ
Mỗi một đệ tử của Huyền Thiên Lâu đều có một Trản Hồn Đăng, chỉ cần còn một hơi thở thì Hồn Đăng vẫn sẽ sáng, mà nếu như nó tắt thì đại biểu người đó đã hồn phi phách tán.
Sau khi Trản Hồn Đăng của Vân Tê Quân tắt thì được Yên Trầm lấy ra từ Phụng Đăng Đường đặt ở bên trong Thủy Cộng Xuân Phong.
Mới vừa rồi Triển Du trong lúc vô ý đánh mắt nhìn thoáng qua, hắn đột nhiên phát hiện chỗ bấc đèn thế nhưng nổi lên một đốm lửa nhỏ mỏng manh yếu ớt!
Hắn cùng Yên Trầm đồng thời ngừng hô hấp, mắt không chớp một giây nhìn chằm chằm cái trản đăng kia.
Hai vị tuyệt thế cao thủ đứng trên đỉnh núi tiên đạo, thế như cũng có lúc khẩn trương đến nỗi một cử động nhỏ cũng không dám động.
Tại thời điểm bọn họ dùng đôi mắt trông mong nhìn chăm chú, hồn đăng chỗ hoa đèn thế nhưng thật sự bùng lên, sáng rỡ trở lại. Nhưng nó chỉ phát sáng trong nháy mắt, chẳng mấy chốc lại dụi tàn.
Yên Trầm cũng hoàn toàn không quan tâm cái gì mà phong độ trầm ổn, bổ nhào đến trước bàn, lấy một tay chạm thử lên.
Hồn đăng nóng bỏng vô cùng, một cái chạm tay này khiến ngón tay hắn bị nóng bỏng đến nỗi nổi lên mấy cái bọt máu. Đồng thời cũng có tro bụi dính ở trên đầu ngón tay, chứng minh vừa rồi điều bọn họ thấy không phải là ảo giác.
Hồn đăng của Vân Tê Quân thật sự sáng!
Cho dù chỉ là trong chớp mắt thì nhất định là có nguyên nhân.
Triển Du sửng sốt một hồi, lập tức nhảy dựng lên, kích động nói: "Yên sư huynh, huynh cho phép đệ xuống núi đi, đệ muốn đi tìm Diệp sư huynh! Huynh ấy nhất định chưa chết, khẳng định vẫn còn sống, nói không chừng... Nói không chừng là đang bị nhốt ở địa phương quái quỷ nào đó!"
Trong lòng bàn tay Yên Trầm đều là một tầng mồ hôi lạnh.
Tính cách hắn đoan chính trầm lặng, lại có thiên phú hơn người, từ nhỏ chính là "con nhà người ta", rất khiến người khác oán hận nên không có bạn chơi cùng.
Mãi cho đến sau khi cùng Diệp Hoài Dao trước sau gia nhập rồi bái sư ở Huyền Thiên Lâu, đối phương là người thích nói thích cười, không có việc gì cũng hay tìm hắn đùa giỡn.
Yên Trầm không những không tức giận, ngược lại cảm thấy Diệp Hoài Dao thông minh hoạt bát, làm việc tùy ý, lớn lên lại vô cùng xinh đẹp giống như thần tiên, khiến người người yêu thích.
Hắn từ trước tới nay đối với vị sư đệ này rất bảo vệ, sau khi Diệp Hoài Dao gặp chuyện không may, Yên Trầm còn phải ổn định thế cục, chấp chưởng môn phái. Nhìn ở mặt ngoài thì trầm ổn điềm tĩnh, kỳ thật bên trong đau buồn muốn chết, chịu đả kích rất lớn.
Lúc này để hắn thấy được một tia hy vọng, đây quả thật là một kinh hỉ lớn, nhưng cũng sợ hãi đây chẳng qua chỉ là một suy nghĩ viển vông.
Hắn trầm giọng nói: "Đệ nói đúng, hồn đăng này không có khả năng vô duyên vô cớ sáng lên, nhất định phải tìm! Đi, đi gọi tất cả mọi người đến đây, chúng ta hiện tại lập tức bàn bạc kế hoạch!"
Trong lúc Huyền Thiên Lâu thương nghị kế hoạch tìm kiếm Minh Thánh, ba ngày sau, đệ tử Trần Tố Môn được phái đi đã xuống núi, hướng thẳng Quỷ Phong Lâm xuất phát.
Nghiêm gia Tam công tử Nghiêm Căng cũng cùng đồng hành, dự định sau khi đến nơi sẽ hội hợp cùng những người của Nghiêm gia cũng đang trên đường đến Quỷ Phong Lâm.
Lần này Trần Tố Môn phái người tham gia, một là vì cùng các môn phái khác liên thủ trừ ma, hai là muốn cho các đệ tử trẻ tuổi gia tăng cơ hội lịch lãm. Trong số người phái ra ngoài lần này có một bộ phận nhỏ chưa được học thuật ngữ kiếm, cho nên đặc biết phải xuất phát sớm hơn mấy ngày, cưỡi ngựa đi trước.
Diệp Hoài Dao được phân cho một con ngựa màu nâu, cậu nhẹ nhàng vuốt ve bờm ngựa làm quen với nó, lúc định trèo lên lưng ngựa, tiếng vó ngựa 'đát đát' từ đằng sau vang lên, Thàng Uyên từ phía sau tiến lại gần.
Trong lòng Diệp Hoài Dao thở dài một tiếng "âm hồn không tan", đành xoay người hành lễ: "Thành sư huynh."
Thành Uyên ngồi trên lưng ngựa từ trên cao nhìn xuống nói: "Đệ không hối hận sao?"
Diệp Hoài Dao giống như không nghe thấy, khẽ mỉm cười nói: "Thành sư huynh lần này là người dẫn đầu đội, như thế nào lại rơi xuống phía sau rồi? Mặc dù Quỷ Phong Lâm có phần hung hiểm, nhưng mà trừ ma vệ đạo là việc chúng ta nên làm, Thành sư huynh đừng sợ nha."
Lời này của cậu nhìn như cái gì cũng chưa nói, thật ra cũng chẳng khác nào đã trả lời câu hỏi của Thành Uyên.
Đôi mắt Thành Uyên nghiêm túc nhìn chằm chằm Diệp Hoài Dao một lát, đột nhiên lạnh lùng cười, thấp giọng nói: "Được, Diệp sư đệ cũng nhất định phải bảo trọng, tự mình cầu nhiều phúc đi."
Hắn vốn không định dùng thủ đoạn, thế nhưng Diệp Hoài Dao rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, lời hay nghe không lọt tai, vậy cũng không thể trách hắn được.
Dù sao Quỷ Phong Lâm rộng lớn như thế, người nhiều như vậy, nếu Nghiêm Căng muốn làm cho một người "ngoài ý muốn bỏ mình" rất dễ dàng, đem một người giấu rồi mang đi càng dễ dàng hơn.
Thành Uyên chỉ biết là bản thân hắn muốn có được người nọ thì nhất định phải đạt được mục đích. Còn về phần ý nguyện của Diệp Hoài Dao, không ở trong phạm vi suy xét của hắn.
Diệp Hoài Dao xoay người lên ngựa, liếc mắt nhìn bóng dáng Thành Uyên rời đi một cái, lắc lắc đầu.
Tính cách của người này, nếu như đặt ở trong cuốn sách khác làm diễn viên chính chỉ sợ rằng là loại nhân vật bá tổng chuyên cường thủ hào đoạt, đáng tiếc hắn tìm nhầm người rồi.
Tính cách Diệp Hoài Dao tuy rằng không phải là trừng mắt tất báo, nhưng cũng không phải là hạng người mặc cho người khác dẫm đạp.
Việc Thành Uyên phế linh mạch của cậu, sổ sách còn chưa tính, hiện tại lại muốn chơi trò gian trá, câu "tự cầu nhiều phúc" kia thật sự là phải nói cho chính hắn nghe.
Chẳng qua trong ấn tượng mơ hồ của Diệp Hoài Dao, nguyên tác 《Phế sài tu tiên truyện》có nhắc qua Thành Uyên, hắn cũng là một trong số những người ái mộ nhân vật chính Kỷ Lam Anh.
Trong truyện có một đoạn tình tiết viết: Thành Uyên vì muốn có được trái tim của Kỷ Lam Anh đã cưỡng ép trói Kỷ Lam Anh lại đem giam ngục tối. Lúc ấy Diệp Hoài Dao chính là muốn đọc thể loại nam chủ thăng cấp trở mình, không nghĩ tới tác giả lại vung một bút hơi quá tay, về sau liền hết cơ hội trở mình.
Cho nên chuyện xảy ra hiện tại là phát sinh trước khi tình tiết đó xảy ra? Thành Uyên là lấy cậu ra luyện tập trước? Kia thật đáng tiếc, hắn hẳn là không chống đỡ được đến phần sau của câu chuyện rồi.
Khoảng cách giữa Quỷ Phong Lâm và Trần Tố Môn không xa, nửa ngày là có thể tới nơi.
Lối vào Quỷ Phong Lâm đã tụ tập không ít người của các môn phái, trang phục khác nhau dễ phân biệt, chiếm đa số vẫn là người trẻ tuổi nhân dịp này đến để lịch lãm.
Quỷ Phong Lâm tuy nguy hiểm trùng trùng nhưng bên trong không có đại yêu gì đặc biệt lợi hại, các nhóm tu sĩ người đông thế mạnh, thích hợp đến đây rèn luyện kinh nghiệm thực chiến.
Về phần giống Diệp Hoài Dao bị phế linh mạch nhưng vẫn tới đây chính là đi nộp mạng, độc nhất chỉ có một người.
Nghiêm Căng rất nhanh tìm thấy đoàn xe hoa lệ hiển hách của Nghiêm gia, đi qua cùng người nhà hội hợp, sau khi chào hỏi xong hắn nói: "Ta thấy Huyền Thiên Lâu lần này đến không ít người?"
Đệ tử Huyền Thiên Lâu thống nhất mặc thanh tuyết nguyệt minh bào, áo là xanh thẫm, lấy ngân tuyến thêu hình trăng rằm để kỷ niệm khi sư tổ thành lập phái là trong trời tuyết trăng sáng mà ngộ đạo.
Vật iệu may mặc này đều là đồ thượng thừa, váy dài thắt eo, gió nhẹ thổi tà áo bay bay trông rất là phiêu dật. So với chúng đệ tử, áo choàng của Minh Thánh cùng Pháp Thánh thì ở rìa ngoài lại tô điểm thêm hoa văn dạng sóng.
Một đệ tử Nghiêm thị nói: "Vâng, xe của bọn họ dừng ở phụ cận Quỷ Phong Lâm, đi lại rất thuận tiện.
Hai mươi tám phân bộ của Huyền Thiên Lâu phân biệt ứng với hai mươi tám vì tinh tú, Nghiêm Căng vừa nghe có phần bất mãn.
Hắn hạ thấp thanh âm: "Bọn họ gọi người tới, làm sao chỉ phái vài phân bộ đứng ra ứng phó chuyện?"
Đệ tử cùng cùng Nghiêm Căng nói chuyện biết hắn bởi vì chuyện tình của Minh Thánh năm đó mà đối với Huyền Thiên Lâu có chỗ không vừa lòng.
Nhưng lời này cũng là sự thật, hắn cảm thấy vị họa sư kia nói Kỷ Lam Anh so ra còn kém Minh Thánh, đây chính là sự thật, không có gì mà phải ủy khuất cả, trên đời này không có mấy người xứng cùng Minh Thánh Vân Tê Quân ganh đua cao thấp đâu.
Hiện tại Minh Thánh cũng đã ly thế nhiều năm, Nghiêm Căng nếu là vì một tên tiểu bạch kiểm mà cùng thế lực khổng lồ như Huyền Thiên Lâu đối nghịch, kia mới là hành vi không có lý trí.
Một vị sư huynh bên cạnh hắn thấp giọng nói: "Mặc dù chỉ là mấy phân đà nhưng cũng không thiếu nhân tài dòng chính ra ngoài lịch lãm, thực lực dường như rất xuất chúng. Chuyện đệ ở Trần Tố Môn khó xử một tên đệ tử bình thường, bức người ta không thể không phế bỏ linh mạch của tên đệ tử kia đã truyền ra ngoài, có rất nhiều lời khó nghe. Sư đệ, ngàn vạn lần đệ phải chú ý lời nói với việc làm của mình."
Người đem tin tức truyền ra ngoài là Thành Uyên. Hắn tuy rằng dùng trăm phương ngàn kế tính toán Diệp Hoài Dao, nghĩ muốn đưa người tới tay, bản thân làm như thế nào cũng được, nhưng Nghiêm Căng vô lễ ép buộc như vậy làm cho Thành Uyên rất bất mãn.
Vì thế hắn đã phái người truyền chuyện này ra ngoài, không những thế còn thêm mắm thêm muối vào.
Lời đồn đãi đã lược bớt đi vấn đề mẫn cảm như dung mạo của Diệp Hoài Dao, chỉ nói bởi vì Trần Tố Môn có một tên đệ tử vô ý đắc tội Kỷ Lam Anh, Nghiêm Tam công tử vì giúp Kỷ Lam Anh trút giận liền buộc Trần Tố Môn phế đi linh mạch của tên đệ tử kia, còn muốn mang đối phương cùng đi Quỷ Phong Lâm trừ ma.
Đây rõ ràng là ức hiếp người, còn khi dễ đến cổng môn phái nhà người ta. Không ít người nghe chuyện này đều âm thầm nghị luận Nghiêm Căng khinh người quá đáng, Kỷ Lam Anh quen thói dựa vào người khác để sống.
Lúc thấy người của Trần Tố Môn đến nơi, có người còn lặng lẽ tò mò đáng giá, muốn nhìn một chút là người trẻ tuổi nào không may như vậy.
Khi nói chuyện, Nghiêm Căng đã nhìn thấy Kỷ Lam Anh, tâm nhất thời đã bay ra ngoài, làm sao còn nghe thấy sư huynh mình đang nói cái gì, lòng không yên nói: "Truyền ra thì truyền ra, cũng không phải chính ta động thủ. Chẳng qua chỉ là một tên đệ tử Trần Tố Môn bình thường, có thể nhấc lên bao nhiêu sóng gió?"
Hắn nói xong không để ý tới sư huynh nhà mình, đi đến chỗ Kỷ Lam Anh.
"Thiên đạo chi tử, quả nhiên là thiên đạo chi tử! Lão hủ sống nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua mệnh cách viên mãn như vậy."
Người còn chưa tới đủ, đệ tử các môn phái đều đang đứng ở bên ngoài Quỷ Phong Lâm đợi. Diệp Hoài Dao ngồi trên lưng ngựa đang có chút buồn ngủ, bất thình lình bị giọng nói của Hoài Cương đánh cho tỉnh.
Cậu ngáp một cái, dụi dụi mắt hỏi: "Làm sao vậy, ngài đang khen ngợi ta sao?
Mắt còn chưa thèm mở, chỉ biết ôm những lời nói hay về mình.
Hoài Cương khinh bỉ: "Khen ngươi? Cái người mệnh cách rách nát á? Muốn làm lão hủ mù luôn sao! Ta nói chính là Kỷ Lam Anh."
Diệp Hoài Dao phóng tầm mắt nhìn cách đó không xa, chỉ thấy Nghiêm Căng đang đứng nói chuyện cùng một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào xanh ngọc.
Xung quanh bọn họ có vài người đang đứng thành vòng, thỉnh thoảng chen vào nói giỡn vài câu, ánh mắt chung quy vẫn dính trên người nam tử trẻ tuổi kia. Như vậy đối phương chắc hẳn là nhân vật chính tiếng tăm lừng lẫy vạn người mê, Kỷ Lam Anh.
Diệp Hoài Dao: "Ngài nói hắn sao, vậy ánh mắt của ngài ngược lại rất chuẩn nha."
Mệnh cách nhân vật chính, đương nhiên không thể không viên mãn rồi.
Hoài Cương đắc ý nói: "Bản thể của ta là bảo kính, chiếu được tâm, sao mà lệch được. Chẳng qua mệnh của hắn tuy rằng tốt, nhưng không biết vì sao mà vầng sáng phía trên vai trái có chút ảm đạm.
Diệp Hoài Dao không nhìn thấy vầng sáng đó, đang muốn hỏi thì bắt gặp Nghiêm Căng cùng Kỷ Lam Anh đang chờ người quay đầu nhìn, vừa đúng ánh mắt lia đến chỗ cậu.
Trên mặt Kỷ Lam Anh lộ ra thần sắc ngạc nhiên, Nghiêm Căng nói hai câu gì đó với bọn hắn rồi cả đám nhấc chân lập tức hướng Diệp Hoài Dao bên này đi tới.
Khoảng cách ngày càng gần, song phương đều thấy rõ mặt nhau.
Thấy Diệp Hoài Dao, sắc mặt Kỷ Lam Anh đột nhiên trắng bệch, trong mắt mấy người trẻ tuổi vây quanh bên người bọn họ cũng không tránh khỏi lộ ra một phen kinh diễm.
Đối mặt ánh mắt khác nhau của bọn họ, mặt Diệp Hoài Dao mỉm cười, đồng dạng thản nhiên vô tư đánh giá đoàn người này của bọn họ.
Lúc cậu đọc truyện luôn đối với "nhân vật chính củi mục" Kỷ Lam Anh này cảm thấy có hứng thú.
Tác giả vì làm nổi bật cái cảm giác nằm thẳng cẳng thoải mái "Tuy ta cái gì cũng không biết, thế nhưng ta chính là người có vận khí tốt", bình thường hay sử dụng các biện pháp so sánh và ví dụ, thủ pháp tu từ miêu tả nhân vật chính xinh đẹp khiến trong lòng người ta mong mỏi, hận không thể nhìn thấy hình dáng chân thật.
Thường đến thời điểm này, tình tiết vở kịch sẽ chuyển một cái, lại dùng rất ít từ liệt kê, miêu tả qua loa sơ sài viết về Kỷ Lam Anh. Bởi vì Kỷ Lam Anh hắn làm hỏng chuyện gì lập tức sẽ có tiểu đệ hoặc hiệp nữ nào đó kịp thời xuất hiện cứu giúp vân vân và mây mây.
Ví dụ như cứu lúc quái thú phóng thích kịch độc, tín vật trọng yếu của gia tộc bị mất, không cẩn thận bị đồng bạn đẩy vào vũng nước...các loại.
Nghĩ tới lúc đó, tên này dùng các loại thao tác thần kỳ, quả thực nhìn Diệp Hoài Dao lên lớp một tiết mãnh nam rơi lệ, hận không thể đập bàn chất vấn vị đại ca này rốt cuộc có phải là con heo ngu ngốc.
Bây giờ cuối cùng nhìn thấy heo thật rồi, người có ngu hay không không biết, tối thiểu ở vẻ bề ngoài hắn cùng trong sách miêu tả thật đúng là...giống.
Người tu tiên tuổi thọ dài, dựa theo tính toán của Diệp Hoài Dao, tuổi của Kỷ Lam Anh lúc này khoảng chừng trên dưới 600 tuổi, nhưng dung mạo bên ngoài thật ra mới chỉ là thanh niên hai mươi tuổi.
Khuôn mặt hắn nhã nhặn thanh tú, lớn lên lộ ra một khuôn mặt trái xoay, ngũ quan cũng cực kỳ tinh xảo xinh đẹp, cả người giống như là một món đồ sứ được tỉ mỉ điêu khắc ra. Nhìn qua thậm chí còn xinh đẹp hơn nữ đệ tử cùng đồng hành.
Đồng thời, cách ăn mặc của Kỷ Lam Anh cũng đẹp đẽ quý giá dị thường, cẩm y ngân đái, kim quan bó tóc. Bên hông còn treo một khối huyết ngọc như ý làm trang sức. Trừ lần đó ra, ngay cả trên bội kiếm của hắn cũng gắn mấy viên san hô, ánh mặt trời chiếu xuống trông rất rực rỡ đẹp mắt.
Kỷ gia cũng là một trong năm đại thế gia, đương nhiên của cải sẽ rất phong phú. Kỷ Lam Anh vốn dĩ không phải dòng chính, nhưng nội dung vở kịch phát triển đến giai đoạn này thì hắn đã được vài chi mạch giúp đỡ củng cố địa vị của chính mình. Bởi vậy, ăn mặc ở đi lại, mười phần được coi trọng.
Người này không giống người tu kiếm pháp, quả thực cùng hoa hoa bướm bướm giống nhau. Lúc nào trên người cũng sắc màu rực rỡ, xung quanh có không ít người theo đuổi, quả nhiên là phong lưu.
Mấy người bọn họ đã đi đến trước mặt Diệp Hoài Dao, song phương đứng mặt đối mặt, trong lòng mỗi người đều tự có đánh giá riêng.