Edit by: Điệp Y Vi
Sau khi chuẩn bị tốt hết thảy, Vân Hoàng dựa vào con đường trong trí nhớ đi đến hội quán thí nghiệm linh căn.
Mỗi thành ở Đông Hạ Quốc đều có hội quán thí nghiệm.
Mỗi lần thí nghiệm, chỉ cần một đồng bạc.
Vân Hoàng sở dĩ đi hội quán thí nghiệm là vì nàng muốn xác nhận một chút, thân thể này có phải thực sự phế vật hay không.
Nếu thật, nàng sẽ tận lực điều dưỡng thân thể này, hiện tại tuy rằng thân thể khá gầy yếu nhưng căn cốt không tồi, luyện võ hoàn toàn không thành vấn đề.
........
Một đường đi tới hội quán thí nghiệm, Vân Hoàng nhìn thấy mọi người xếp thành mười mấy hàng ngũ.
Những người đang đứng xếp hàng đây đều có gia cảnh lớn, có người ôm hài tử, có người nắm tay hài tử an ủi.
Đa số đều cầu nguyện hài tử của mình có thiên phú tốt.
Vân Hoàng đứng vào trong một hàng ngũ, bên người lại không có hài tử, có vẻ không hợp.
" Vị công tử này, ngươi là vì hài tử nhà ngươi xếp hàng sao?" Đằng sau Vân Hoàng, một phụ nhân ôm tiểu nam hài nhìn Vân Hoàng cười hiền lành.
Vân Hoàng nghiêng đầu liếc mắt nhìn phụ nhân, không nói gì.
Phụ nhân kia thấy thái độ Vân Hoàng lạnh lùng như thế, cũng không nói gì thêm.
Thực nhanh, những người phía trước đều đã thí nghiệm xong.
Có người bước ra, vẻ mặt vui vẻ, lại có người như bị mây đen bao phủ.
Đến lượt Vân Hoàng, người ký sự liếc mắt nhìn bên cạnh Vân Hoàng, không thấy hài tử, trong lòng có chút nghi hoặc," Hài tử đâu?"
Vân Hoàng đem một đồng bạc phóng tới trên bàn người ký sự," Người muốn thí nghiệm là ta."
"Ngươi?" Người ký sự kinh ngạc nhìn Vân Hoàng, đem Vân Hoàng từ trên xuống dưới đánh giá, trong mắt tràn ngập khinh miệt," Bản thân lớn như vậy, còn tới thí nghiệm."
Cũng không cảm thấy mất mặt! Đương nhiên, câu sau là lời nói trong lòng của người ký sự.
" Đông Hạ Quốc có luật pháp quy định người lớn thì không thể thí nghiệm sao?" Vân Hoàng nhìn người ký sự, khẽ nhếch khóe miệng, mang theo vài phần tà khí, thanh âm lạnh băng.
Người ký sự nhíu mày, Đông Hạ Quốc sao có thể có luật pháp như này!
"Tên." Người ký sự thanh âm có chút bực bội, hiển nhiên là bị Vân Hoàng chọc tức.
"Hoàng Vân."
Người ký sự viết xuống tên Hoàng Vân lên trang giấy, cũng không ngẩng đầu liền nói,"Ngươi trực tiếp đi vào thí nghiệm đi."
Vân Hoàng nâng bước, đi thẳng vào bên trong hội quán.
Tiến vào hội quán, Vân Hoàng nhìn thấy một tảng đá thật lớn, ở phía trên cục đá, có tám viên đá không lớn không nhỏ.
Những cục đá này đều giống nhau, không có ánh sáng.
Vân Hoàng biết, đây là dùng đá để thí nghiệm.
Thời điểm nàng ba tuổi đã thí nghiệm qua một lần.
Chẳng qua lần đó, không phải ở đây, mà là điện thí nghiệm chuyên dụng của hoàng cung.
"Như thế nào người lớn như vậy lại đến thí nghiệm?" Người bên trong hội quán nhìn Vân Hoàng, nhăn nhăn mày, có chút không vui nói,"Đứng ở giữa tảng đá đi."
Lúc này, ở nội môn bên kia hội quán, một lão giả tóc trắng xóa mang theo hai thiếu niên từ trong đi ra, vốn tính trực tiếp rời khỏi, sau khi nhìn thấy Vân Hoàng, dừng bước chân.
Hội quán chưa từng có người nào lớn như vậy đến để chứng minh mình có hay không linh căn.
Vân Hoàng sau khi nghe những người ở hội quá nói, trực tiếp đi nhanh đến tảng đá lớn kia.
Khi đi đến tảng đá phía trước, Vân Hoàng dừng bước chân.
Đôi tay bên trong áo nắm thành quyền, Vân Hoàng mắt sáng như đuốc nhìn về phía những hòn đá nhỏ trôi nổi trên không trung.
Nàng không tin mình thật sự vô linh căn!
"Đi tới đi lui làm gì?" Người trong hội quán thấy Vân Hoàng đi đến trước tảng đá rồi còn dừng lại, có chút mất kiên nhẫn,"Còn không mau đi lên, phía sau còn có người chờ, đừng lãng phí thời gian."
Sau khi chuẩn bị tốt hết thảy, Vân Hoàng dựa vào con đường trong trí nhớ đi đến hội quán thí nghiệm linh căn.
Mỗi thành ở Đông Hạ Quốc đều có hội quán thí nghiệm.
Mỗi lần thí nghiệm, chỉ cần một đồng bạc.
Vân Hoàng sở dĩ đi hội quán thí nghiệm là vì nàng muốn xác nhận một chút, thân thể này có phải thực sự phế vật hay không.
Nếu thật, nàng sẽ tận lực điều dưỡng thân thể này, hiện tại tuy rằng thân thể khá gầy yếu nhưng căn cốt không tồi, luyện võ hoàn toàn không thành vấn đề.
........
Một đường đi tới hội quán thí nghiệm, Vân Hoàng nhìn thấy mọi người xếp thành mười mấy hàng ngũ.
Những người đang đứng xếp hàng đây đều có gia cảnh lớn, có người ôm hài tử, có người nắm tay hài tử an ủi.
Đa số đều cầu nguyện hài tử của mình có thiên phú tốt.
Vân Hoàng đứng vào trong một hàng ngũ, bên người lại không có hài tử, có vẻ không hợp.
" Vị công tử này, ngươi là vì hài tử nhà ngươi xếp hàng sao?" Đằng sau Vân Hoàng, một phụ nhân ôm tiểu nam hài nhìn Vân Hoàng cười hiền lành.
Vân Hoàng nghiêng đầu liếc mắt nhìn phụ nhân, không nói gì.
Phụ nhân kia thấy thái độ Vân Hoàng lạnh lùng như thế, cũng không nói gì thêm.
Thực nhanh, những người phía trước đều đã thí nghiệm xong.
Có người bước ra, vẻ mặt vui vẻ, lại có người như bị mây đen bao phủ.
Đến lượt Vân Hoàng, người ký sự liếc mắt nhìn bên cạnh Vân Hoàng, không thấy hài tử, trong lòng có chút nghi hoặc," Hài tử đâu?"
Vân Hoàng đem một đồng bạc phóng tới trên bàn người ký sự," Người muốn thí nghiệm là ta."
"Ngươi?" Người ký sự kinh ngạc nhìn Vân Hoàng, đem Vân Hoàng từ trên xuống dưới đánh giá, trong mắt tràn ngập khinh miệt," Bản thân lớn như vậy, còn tới thí nghiệm."
Cũng không cảm thấy mất mặt! Đương nhiên, câu sau là lời nói trong lòng của người ký sự.
" Đông Hạ Quốc có luật pháp quy định người lớn thì không thể thí nghiệm sao?" Vân Hoàng nhìn người ký sự, khẽ nhếch khóe miệng, mang theo vài phần tà khí, thanh âm lạnh băng.
Người ký sự nhíu mày, Đông Hạ Quốc sao có thể có luật pháp như này!
"Tên." Người ký sự thanh âm có chút bực bội, hiển nhiên là bị Vân Hoàng chọc tức.
"Hoàng Vân."
Người ký sự viết xuống tên Hoàng Vân lên trang giấy, cũng không ngẩng đầu liền nói,"Ngươi trực tiếp đi vào thí nghiệm đi."
Vân Hoàng nâng bước, đi thẳng vào bên trong hội quán.
Tiến vào hội quán, Vân Hoàng nhìn thấy một tảng đá thật lớn, ở phía trên cục đá, có tám viên đá không lớn không nhỏ.
Những cục đá này đều giống nhau, không có ánh sáng.
Vân Hoàng biết, đây là dùng đá để thí nghiệm.
Thời điểm nàng ba tuổi đã thí nghiệm qua một lần.
Chẳng qua lần đó, không phải ở đây, mà là điện thí nghiệm chuyên dụng của hoàng cung.
"Như thế nào người lớn như vậy lại đến thí nghiệm?" Người bên trong hội quán nhìn Vân Hoàng, nhăn nhăn mày, có chút không vui nói,"Đứng ở giữa tảng đá đi."
Lúc này, ở nội môn bên kia hội quán, một lão giả tóc trắng xóa mang theo hai thiếu niên từ trong đi ra, vốn tính trực tiếp rời khỏi, sau khi nhìn thấy Vân Hoàng, dừng bước chân.
Hội quán chưa từng có người nào lớn như vậy đến để chứng minh mình có hay không linh căn.
Vân Hoàng sau khi nghe những người ở hội quá nói, trực tiếp đi nhanh đến tảng đá lớn kia.
Khi đi đến tảng đá phía trước, Vân Hoàng dừng bước chân.
Đôi tay bên trong áo nắm thành quyền, Vân Hoàng mắt sáng như đuốc nhìn về phía những hòn đá nhỏ trôi nổi trên không trung.
Nàng không tin mình thật sự vô linh căn!
"Đi tới đi lui làm gì?" Người trong hội quán thấy Vân Hoàng đi đến trước tảng đá rồi còn dừng lại, có chút mất kiên nhẫn,"Còn không mau đi lên, phía sau còn có người chờ, đừng lãng phí thời gian."
Danh sách chương