Thời Thanh cười sắp lộn ruột rồi.



Dĩ nhiên, trên mặt cậu vẫn nghiêm túc, trực tiếp hất cái tay đang ôm eo mình của Cảnh Nguyên Khải xuống, đứng dậy chỉnh lại áo quần. 



Mắt thấy miếng mỡ đang muốn bỏ chạy, Cảnh Nguyên Khải cũng không đoái hoài tới vụ "ai trên ai dưới" nữa, cả người mềm oặt đứng dậy ôm lấy Thời Thanh từ phía sau.



Âm thanh từ tính nũng nịu đặc biệt ngọt ngào: "Thật ra em không để ý đâu, ai ở trên cũng được."



Phét, hắn từ khi nổi lên hứng thú với ảnh đế, trong tư tưởng đã luôn muốn áp người dưới thân rồi.



Dĩ nhiên, Thời Thanh cũng nghĩ vậy. 



Nhưng có ai quy định nghĩ nào nói nấy đâu. 



Đầu tiên là lừa người lên giường đã, sau này có chuyện gì Thời Thanh cũng không biết được. 



Cảnh Nguyên Khải trong lòng tính toán, trên mặt lại dịu dàng ngoan ngoãn, lời ngon tiếng ngọt không cần tiền cũng tự moi ra: "Chỉ cần thầy Thời muốn, em thế nào cũng được."



Thời Thanh xoay người, giọng điệu nhàn nhạt: "Thế nào cũng được?"



Cảnh Nguyên Khải vui vẻ.



Thanh niên ẩn ẩn cọ cọ mặt lên vai ảnh đế. 



Nói: "Không sai, thế nào cũng được, thầy Thời nói gì em làm cái đó."



Thời Thanh: "Bỏ tay ra."



Cảnh Nguyên Khải: "..."



Thời Thanh: "Không phải tôi nói gì cậu làm cái đó sao? Tôi bảo, bỏ tay ra."



Thanh niên im lặng không lên tiếng thả tay xuống.



Như động vật họ mèo không cam lòng chốc chốc cọ đầu vào người ảnh đế. 



Nhưng mà Thời Thanh vững tâm như sắt: "Bỏ đầu ra."



"Thầy Thời đúng là vô tình."



Cảnh Nguyên Khải đứng thẳng người, mếu máo như oan ức lắm: "Quan hệ của chúng ta ngay cả thằng ngốc Thôi Vân Thanh cũng nhìn ra rồi, anh cứ làm bộ gì nữa."



"Vân Thanh không phải đồ ngốc."



Ảnh đế cau mày không đồng tình: "Thằng bé còn nhỏ."



Cảnh Nguyên Khải giật nhẹ khóe miệng, cũng không có ý định dây dưa: "Thầy Thời à, là em tưởng tượng hay là anh đối với Thôi Vân Thanh tốt hơn em?"



Tay chỉnh lý quần áo của Thời Thanh dừng một chút, mí mắt buông xuống, nói nhanh hơn bình thường, vào tai thanh niên thì là chột dạ:



"Hai người đều là hậu bối của tôi, như nhau cả."



Coi như ngữ khí của cậu không có vấn đề, Cảnh Nguyên Khải cũng không thoải mái chút nào.



Ngày nào hắn cũng ra sức bám đuôi quấn lấy người ta không sót cơ hội làm thân nào, còn tự hi sinh bản thân ăn ớt mọi, giờ vào trong miệng Thời Thanh hắn lại cùng một bậc với Thôi Thanh Vân? ?



Thanh niên hiếm thấy mặt không còn tùy ý, khóe miệng nặn ra một nụ cười gằn: "Nói như vậy thì nếu Thôi Vân Thanh làm những việc này với anh, anh cũng thả cho nó làm?"



Ảnh đế chỉnh sửa áo quần xong nghe thế xoay người, thần sắc có chút giật mình ngẩn ngơ nhìn về phía Cảnh Nguyên Khải.



Nửa ngày, tại lúc Cảnh Nguyên Khải cho rằng cậu muốn phủ nhận hết sạch, Thời Thanh mở miệng:



"Cười như thế không dễ nhìn."



Cảnh Nguyên Khải nhíu mày, hắn luôn biết Thời Thanh thích hắn cười.



Về phần tại sao, Thời Thanh chưa từng nói, hắn cũng không hỏi.



Ngược lại mục đích của hắn cũng chỉ là muốn hưởng thụ vui sướng đuổi bắt con mồi, cuối cùng sẽ như phá đi một món quà lớn, Thời Thanh bị hắn lừa lên giường ăn sạch sẽ. 



Chỉ cần biết nhược điểm của Thời Thanh.



Thanh niên như một con rắn lớn thuận tiện quấn lên người nam nhân: "Thầy Thời thích em cười? Vậy anh thích gì ở Thôi Vân Thanh?"



Thời Thanh còn thật sự trả lời: "Lông mày của cậu ấy."



Thời điểm Cảnh Nguyên Khải hỏi căn bản không nghĩ đến ảnh đế sẽ trả lời mình. 



Dưới cái nhìn của hắn, Thời Thanh mặt ngạnh nhẹ dạ, chỉ khách sáo chăm sóc Thôi Vân Thanh. 



Thế mà cậu thật sự trả lời. 



Nụ cười sáng lạn trên mặt Cảnh Nguyên Khải chậm rãi biến mất. 



Lông mày?



Hắn nhớ lại khuôn mặt như tiểu bạch thỏ của Thôi Vân Thanh. 



Khác với mày kiếm của Cảnh Nguyên Khải, Thôi Vân Thanh trời sinh thanh tú, lông mày cũng là dạng nhỏ nhắn. 



"Anh thích lông mày của nó? Kiểu đấy á ?"



Thời Thanh không phủ nhận, chỉ nhẹ giọng ừ một tiếng.



Cảnh Nguyên Khải trong lòng lại càng không sảng khoái.



Tuy hắn chỉ đùa giỡn một chút, cũng có thể coi là chơi, nhưng hắn không vui khi nhìn thấy Thời Thanh đối mặt với hắn mà trong lòng lại nghĩ đến người khác. 



Huống hồ lại là đồ ngốc như Thôi Vân Thanh. 



Đã ngốc còn yếu đuối, Thời Thanh sao lại thích cậu ta? !



Đáy lòng Cảnh Nguyên Khải sùng sục bất mãn, trên mặt vẫn giả vờ hào phóng, dính lên người ảnh đế: "Em đau lòng quá à, em chỉ có mỗi thầy Thời mà lòng anh vẫn có Thôi Vân Thanh, không công bằng a."



Hắn lời nói này giống như bản thân oan ức lắm, còn Thời Thanh là tra nam bắt cá hai tay.



Ảnh đế căn bản không để tâm, chỉ hất cái tay đang ôm eo của mình xuống rồi rời đi, "Lúc nãy Vân Thanh bảo có fan đến thăm, tôi ra ngoài đây."



Nói xong, Thời Thanh vô tình xoay người rời đi, để lại một mình Cảnh Nguyện Khải tại phòng thay đồ.



Theo tiếng đóng cửa, oan ức trên mặt thanh niên dần biến mất, hóa thành âm trầm. 



Hắn đứng suy tư một hồi, như nghĩ tới điều gì đó, cặp mặt đào hoa hơi nheo lại, tỏ vẻ đắc ý, nhíu nhíu mày mở cửa đi ra. 



※※※



Thôi Vân Thanh lần đầu tiên đóng phim, cũng là lần đầu thấy được fan đến thăm. 



Y không nổi tiếng, nên đối với các fan rất hiếu kỳ và mong đợi, lôi một diễn viên đi ngang qua hỏi: "Anh ơi, đây là fan của ai thế ạ?"



"Không phải fan diễn viên, bộ phim này là chuyển thể từ tiểu thuyết, với lại cũng chưa đóng mát, đạo diễn liên lạc với bọn họ đến thăm quan, phát sóng trực tiếp để quảng bá chút."



Thôi Vân Thanh bỗng nhiên tỉnh ngộ.



Thời điểm y đến thử vai thầy Hậu cũng có nói, phim chuyển thể này đối với diễn viên vừa có lợi vừa có hại. 



Về lợi thì là mỗi nhân vật đều được để ý sẵn, sẽ dễ dàng hút fan.



Về cái hại thì nếu bọn họ diễn không tốt, đảng fan nguyên tác sẽ hận không thể xé nát diễn viên đã hủy hoại hình tượng nhân vật tiểu thuyết trong lòng họ. 



Phần diễn của nhân vật của Thôi Vân Thanh không nhiều, nhưng cũng có chút fan trong nguyên tác, thầy y đặc biệt dặn dò phải đọc nguyên tác nhiều lần vào, đây là lần đầu tiên y ra mắt công chúng, không thể diễn hỏng được. 



Hiện tại vừa nghe bảo là fan nguyên tác đến tham ban, Thôi Vân Thanh theo bản năng định trốn đi. 



Lỡ để fan nhìn thấy y sẽ không hài lòng thì làm sao bây giờ. 



Y nói chuyện với tiền bối xong liền muốn chuồn, kết quả vừa mới đi có hai bước đã bị Cảnh Nguyên Khải bắt được. 



Tâm trạng Cảnh Nguyên Khải thoạt nhìn không tệ, đôi mắt đào hoa cười nheo lại, ôn hòa hỏi Thôi Vân Thanh: "Tiểu Thôi à, vội vàng định đi đâu thế?"



Thôi Vân Thanh nhìn thấy hắn bỗng dưng có chút khó.



Dù sao cách đây không lâu mới thấy vị tiền bối vui vẻ này yếu đuối nằm dưới thân thầy Thời. 



Nhưng khi nghe Cảnh Nguyên Khải hỏi, quên béng luôn chuyện kia, cực kì tín nhiệm kể hết việc fan nguyên tác đến thăm lẫn bản thân lo lắng ra. 



"À, cậu sợ cái này hả."



Cảnh Nguyên Khải vẫn cười híp mắt, tốt bụng nói: "Tôi thấy cậu diễn rất tốt, thật đó, cậu hoàn toàn không cần lo lắng fan sẽ muốn ném đá cậu đâu."



Thôi Vân Thanh vẫn có chút do dự: "Nhưng hôm nay em không có phần diễn nên chỉ mặc thường phục, tóc cũng ngắn, nhìn không giống nhân vật chút nào cả, các cô ấy có thất vọng không?"



"Không có chuyện gì không có chuyện gì, fan này mà, chủ yếu là xem mặt thôi."



Thanh niên một mặt trấn an vỗ vỗ vai Thôi Vân Thanh, giả vờ đánh giá, nhìn y từ trên xuống dưới một lần, lông mày hơi nhíu lại.



Thôi Vân Thanh như bị thần thái như phát hiện ra cái gì đó của hắn làm cho có chút hãi hùng khiếp vía, liền vội vàng hỏi: "Anh Cảnh à, trên người em bị sao ạ?"



"Cũng không sao, thì kiểu, cái này..."



Cảnh Nguyên Khải ấp úng không chịu nói làm Thôi Vân Thanh càng lo lắng, vội vã thúc giục: "Anh Cảnh à anh nói đi, để em còn sửa lại a."



"Ôi trời, cậu gấp thế thì tôi nói liền đây."



Vì vậy, thanh niên như bị hối đến không còn cách nào, thở dài nói: "Thật ra ngũ quan hình thể cậu đều rất tốt, nhưng mà cái lông mày ấy, có chút quá thanh tú."



"Lông mày?"



Thôi Vân Thanh ngốc ngốc đưa tay sờ sờ lông mày của mình.



Cảnh Nguyên Khải gật đầu lia lịa, "Cậu nghĩ tới nhân vật của cậu, là Thiếu chưởng môn, một đạo tu kì tài, lông mày sao có thể thanh tú như cậu được."



Hắn dụ dỗ từng bước: "Cậu xem, lông mày cậu quá nhỏ, hơn nữa đuôi lông mày lại rủ xuống, nhìn rất yếu, lúc trang điểm có phải nhân viên sẽ tô đậm rồi vẽ đuôi cao lên một chút không?"



Cảnh Nguyên Khải không quan tâm Thôi Vân Thanh trang điểm thế nào.



Nhưng hắn có thể thấy được nơi phim trường này đều có một kiểu chung, nữ lông mày thanh tú, nam lông mày cương nghị.



Cũng bình thường, bây giờ cũng lưu hành kiểu lông mày xếch lên, không quản nam nữ, phàm là diễn viên cổ trang thì đều như thế. 



Thôi Vân Thanh không biết chuyện, càng nghĩ càng thấy đúng, gật đầu liên tục: "Đúng, nhân viên trang điểm đều làm y chang anh nói."



"Cậu xem."



Cảnh Nguyên Khải một mặt "Thấy tôi nói đúng chưa ", tiếp lại một mặt "Không có vấn đề, cũng không sao", làm bộ an ủi Thôi Vân Thanh bưng lông mày bị mình nói cho mù mịt.



"Thật ra cũng không có chuyện gì lớn, không phải chỉ là lông mày thôi mà? Chỗ nào cậu cũng tốt, các fan đó chắc là sẽ không quan tâm chi tiết nhỏ này đâu."



"Không được không được, đây là lần đầu em được lên Internet đó, phải thật cẩn thận."



Ngốc bạch ngọt Thôi Vân Thanh vẻ mặt đau khổ che lông mày của mình, "Anh Cảnh à, anh nghĩ em có nên chạy đi tìm thợ trang điểm giúp em sửa lại không?"



Cảnh Nguyên Khải chậc chậc hai tiếng: "Cậu thật là, thợ trang điểm giờ đều đang ăn cơm rồi, cậu không thấy ngượng sao?"



"Em, em cũng hơi quá rồi."



Thôi Vân Thanh rủ xuống mặt, "Nếu không thì em tự sửa..."



"Cậu tự sửa? Đừng có phá luôn là được."



Thôi Vân Thanh: "... Không đâu ạ."



Ngốc bạch ngọt lập tức hoảng rồi, lôi kéo áo quần Cảnh Nguyên Khải vẻ mặt đau khổ hỏi: "Anh Cảnh à làm sao bây giờ, nhỡ gặp mấy fan đấy phát sóng trực tiếp, phát sóng luôn em ra ngoài thì phải làm sao đây."



Cảnh Nguyên Khải tỉnh bơ ghét bỏ hất tay Thôi Vân Thanh xuống, vừa do dự nói: "Tôi thật ra cũng thường tự kẻ lông mày đó, nhưng không chuyên nghiệp đâu."



Thôi Vân Thanh nhất thời như bắt được nhánh cỏ cứu mạng: "Anh Cảnh, anh Cảnh anh giúp em đi."



Cảnh Nguyên Khải: "Cái này không được đâu, tôi đã giúp người khác cái này bao giờ đâu."



"Đi mà anh, xin anh đó, anh giúp em chút thôi, bọn họ sắp đến rồi."



Đôi mắt đào hoa của thanh niên hơi nheo lại, tỏ vẻ không tình nguyện. 



"Thôi được, cậu đã như thế thì tôi sẽ giúp cậu, tới phòng thay đồ của thầy Thời đi, chỗ đấy không có người."



※※※



Thời Thanh để Cao Chất gọi đoàn vệ sĩ của mình đến. 



Sở dĩ nguyên chủ không mang cái danh phong lưu là vì đoàn vệ sĩ này.



Người nào cũng đeo kính râm, mặc âu phục, dáng người cao lớn.



Ngoại trừ lúc đóng phim thì lúc nào đi đâu cũng sẽ có vệ sĩ bên cạnh. 



Phỏng vấn? Đoàn vệ sĩ bao quanh cậu bốn phía. 



Tuyên truyền? Đoàn vệ sĩ bao quanh cậu bốn phía.



Ngay cả đi vệ sinh cũng có vệ sĩ theo tới nhà cầu. 



Lí do rất đơn giản. 



Nguyên chủ muốn thể hiện ra thân phận ảnh đế của mình. 



Tỏ vẻ mình cao quý tới nhường nào. 



Đồng thời cũng là vì làm nhiều chuyện đuối lí, sợ chết, lo người bị mình hãm hại sẽ đột nhiên nhảy ra gây sự. 



Đã từng có người tung ra ảnh chụp. 



Trên đường vắng lẻ tẻ vài người lẫn mèo con, nhưng vệ sĩ thì ít nhất cũng phải mười mấy, canh phòng nghiêm ngặt che chắn cho ảnh đế ở trung tâm.



Bức ảnh này bị đăng lên mạng làm dấy lên bàn tán rất sôi nổi. 



Vệ sĩ so với người qua đường còn nhiều hơn, lại mang bộ dáng cảnh giác cực độ, kết quả người ta chả thèm để ý, mỉa mai thật.



Trên Internet tràn lan lời chế giễu, bảo ảnh đế quá làm lố.



Nhưng thế thì sao, chỉ cần Thời ảnh đế còn chỗ dựa, địa vị ảnh đế cao quý của cậu vẫn còn. 



Cao Chất nhận lệnh, tỏ vẻ sẽ gọi vệ sĩ đến nhưng nội tâm lại từ chối. 



Mấy ngày nay ở cạnh Thời Thanh, y cảm thấy cậu cũng không kiêu ngạo như trong lời đồn, chỉ là không muốn nói chuyện, thích ăn ớt cay mà thôi, tuy không nhiều lời nhưng tiền lương hay thưởng thêm đều cực kì hào phóng. 



Cao Chất cảm thấy được đi cùng một minh tinh như thế cũng rất tốt. 



Có tình cảm, đương nhiên sẽ vì Thời Thanh mà suy nghĩ, nghe cậu bảo muốn gọi vệ sĩ, y liền khuyên: "Anh Thời à, chỉ là fan đến thôi mà, cũng không cần gọi vệ sĩ đâu, khi đó mọi người sẽ không bảo anh làm lố nữa, nếu không thì lúc gặp fan tôi sẽ đứng cạnh anh, che chở cho anh. "



Thời Thanh được y tốt bụng khuyên bảo không hề lay động. 



Chỉ trầm giọng nói: "Gọi họ tới."



Cao Chất chỉ có thể than thở đi gọi điện thoại.



Đoàn vệ sĩ thật ra rất gần, sẽ ở trong quán nước, bởi vì khi cậu đóng phim, nếu bọn họ ở gần xung quanh khi được gọi điện ra chạy đến ngay. 



Đúng như tính toán, trong vòng 5 phút đồng hồ, đoàn vệ sĩ đã nghiêm chỉnh xuất hiện bên trong trường quay. 



Cao Chất mặt mày ủ rũ vừa nghĩ fan đến sẽ livestream đoàn vệ sĩ lên mạng, chưa biết sẽ thanh minh thế nào cho anh Thời, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa. 



Là Thôi Vân Thanh.



Xét thấy lần trước mới gõ cửa đã bước vào gặp phải hình ảnh không nên gặp, lần này y thông minh hơn, gõ cửa xong thì đứng bên ngoài gọi:



"Anh Thời có bên trong không ạ? Em là Tiểu Thôi, em vào được không ạ?"



Cao Chất quay người nhìn Thời Thanh, thấy ảnh đế gật đầu mới mở cửa.



12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện