Đây là một cuốn tiểu thuyết sảng văn nghịch tập. Nội dung chủ yếu là nam chính Trác Quân Ly trải qua thời thiếu niên cực khổ, sau đó từng bước đặt chân lên con đường đỉnh cao của sự nghiệp.



Trác Quân Ly, gia đình không hạnh phúc, mẹ bỏ đi khi hắn còn nhỏ, hắn thì bị cha bạo hành gia đình mà lớn lên. 



Bởi vì từ nhỏ thiếu ăn thiếu mặc nên đến tuổi thiếu niên thì vô cùng ốm yếu. Hơn nữa lại luôn mặc quần áo cũ không hợp với tuổi nên nhìn càng đáng thương. 



Nhưng hắn cũng không thường xuyên bị bắt nạt. Bởi vì hắn có cái loại hào quang như trong phim, mặt đẹp, học giỏi. 



Thầy cô luôn cảm thấy đứa nhỏ này thật tội nghiệp. 



Bạn bè trong lớp, đặc biệt là các bạn nữ rất thích người bạn thanh tú, học giỏi, lại còn hay giảng bài giúp họ này.



Đối với Trác Quân Ly mà nói, ở trường chắc chắn tốt hơn ở nhà. 



Mãi cho đến khi hắn vào cấp 3.



Đây là thời kỳ tình cảm thanh thiếu niên nảy nở, các nam sinh bắt đầu để ý đến các nữ sinh. Nhưng có một điều làm bọn họ tức giận không thôi, chính là phần lớn những nữ sinh bọn họ thích đều vây quanh Trác Quân Ly. 



Vị giáo thảo vừa có nhan sắc vừa có thành tích, tính cách lại ôn hòa này. 



Lúc này đường tình duyên của Trác Quân Ly có hơi rộng, mặc dù có một hai người nhằm vào hắn, nhưng cũng không ai làm gì quá đáng.



Lên lớp 11, một học sinh chuyển trường xuất hiện như sét đánh ngang tai. 



Nhà có quyền thế, tính cách hung hăng, ra tay hào phóng. Rất nhanh đã có nhiều người túm lại đòi làm anh em, cái danh giáo bá cũng từ đó mà ra đời. 



Giáo bá thích hoa khôi của lớp. 



Thật không may, nữ sinh tỏ tình với Trác Quân Ly. Dù thái độ từ chối của hắn rất tốt, nhưng mà nữ sinh bảo rằng, dù Trác Quân Ly không đồng ý thì cô vẫn thích hắn. 



Giáo bá nổi giận.



Cậu vừa theo đuổi nữ sinh, vừa bắt nạt Trác Quân Ly. 



Lúc đầu các thầy cô ra sức ngăn cản, nhưng vì gia thế của giáo bá quá lớn, nên cậu hoàn toàn không hề gì. Nếu bị phê bình thì cậu chỉ cần nói dối mình không cố ý, cuối cùng giáo viên cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. 



Cuộc đời học sinh ác mộng của Trác Quân Ly cứ như thế mà tới.



Thủ đoạn của giáo bá rất hạ đẳng, không biết não bằng gì mà có thể nghĩ ra được.



Ví dụ như nhà trường muốn hai người làm hòa nên phân họ ở chung một phòng. Trời mùa đông lạnh teo dái, thừa dịp Trác Quân Ly đi vắng thì dội nước lạnh lên đệm hắn, hại hắn phải rét cả tối. 



Có lần lúc Trác Quân Ly đang đi kiểm tra kỉ luật thì cố ý kêu anh em đấy quậy. 



Hay lúc tan học thì chặn người lại, uy hiếp đủ đường, sau đó lôi hắn tới nhà xí nhốt lại cả buổi tối. 



Có thể nói, giáo bá cứ thấy mặt Trác Quân Ly là cứ phải đến gây sự. 



Cũng hên giáo bá này khá kiêng kị giáo viên nên chỉ có thể làm mấy trò nhỏ. 



Sau khi tốt nghiệp đại học mới khốc liệt, Trác Quân Ly sau khi nhận việc tại một công ty mới biết đây là công ty nhà giáo bá. Mà làm con trai độc nhất thì cậu kiểu gì cũng phải ở đây. 



Lúc ở trường, giáo bá sẽ nể mặt giáo viên, nhưng giờ ra đời rồi thì nằm mơ đi. Trác Quân Ly bị dằn vặt đủ điều, đã ký hợp đồng rồi nên không thể nghỉ việc, chỉ đành cắn răng chịu đựng. 



Cũng may hắn là nhân vật chính, trải qua bao nhiêu nhục nhã, dùng công ty này làm bàn đạp tự gây dựng nên một đế chế của riêng mình. Trên con đường này giáo bá cũng đuổi giết hắn không buông, phương pháp cũng ngày càng lên cơ.



Tóm lại, số của giáo bá là làm nhân vật phản diện của đời Trác Quân Ly.



Về sau, khi Trác Quân Ly bước lên đỉnh cao mới nhổ được cái dây gai quấn lấy mình một đời này. Khiến cho giáo bá phá sản, tống vào tù mới coi như là triệt để. 



Bi kịch hơn là cuốn sách này viết quá tốt, đọc giả yêu thích vô cùng nên bị biến thành một thế giới thực, cốt truyện liền đảo lộn ngay. 



Hôm Trác Quân Ly bị tạt nước rồi nhốt trong nhà vệ sinh.



Vốn là hắn cần phải đợi cô nữ sinh mình thích đến cứu, ai dè cô ta ngủ như chết, ai gảnh mà đi zô nhà xí nam chớ.



Sau đó...



Trác Quân Ly ngồi trong nhà vệ sinh, quá lạnh nên chết vì viêm phổi



Chết thê thảm mà logic vcl, thương quá. 



Thời Thanh: 【 Tao làm giáo bá. 】



Hệ thống: 【 A.. Xin lỗi kí chủ, tui muốn lấy lại bàn tay vàng lắm. Nhưng nó vừa dùng thì không dừng lại được. 】



【 Kệ đi. 】



Thời Thanh khà khà cười: 【 Tao cũng thích bắt nạt người ta lắm. 】



Cậu đứng lên, chạy một vòng quanh phòng. 



Sao phòng ngủ kí túc cho 2 người của trường này rộng thế nhở. À, thằng nguyên chủ chuyển trường vì kí túc trường cũ hẹp, không muốn chen chút nên đi thuyết phục người trong nhà chuyển sang nơi nào khác rồi tài trợ cho kí túc rộng xíu. 



Sau khi cậu chuyển trường không lâu, phòng ngủ cũng làm xong. Chỉ có điều lúc này cậu không vừa mắt Trác Quân Ly, hy sinh phòng ngủ đơn của mình, nhất định phải chung phòng với Trác Quân Ly để thuận lợi bắt nạt hắn.



Tiện thể, vì trong nhà không cho cậu tiếp xúc riêng với con gái. 



Phòng ngủ này rất tốt, không gian rộng rãi, cửa sổ lớn, ngoài ra còn có cả sổ ghi chép đặt trên bàn nữa. 



Nguyên chủ con nhà giàu có đặc quyền của nhà làm tài trợ cho trường, ví dụ như giáo viên sẽ không đến kiểm tra phòng. 



Trong nội dung gốc giáo bá nhờ vậy mà cố ý dằn vặt Trác Quân Ly không ít.



Như lần nhà vệ sinh này, giáo viên không tới kiểm tra, đương nhiên sẽ không biết Trác Quân Ly vắng mặt. 



Một buổi tối êm ắng. 



Thời Thanh vừa đến thì mấy thằng đệ của nguyên chủ cũng vừa rời đi sau khi nhốt người trong nhà vệ sinh.



Cậu đi lục đồ của Trác Quân Ly. 



Một cái cặp sách không biết dùng bao nhiêu năm, trên bàn toàn sách, trời mùa đông mà chăn nệm mỏng tanh.



Đây là chăn đệm Trác Quân Ly mua hồi mùa hè. Sau đó vì nguyên chủ đến, cố ý làm hắn không lấy được học bổng, nên mới không có tiền mua đồ mùa đông.



Bây giờ cả tấm đệm đã ướt đẫm, từng giọt nước lách tách thấm qua rớt xuống sàn. 



Trong phòng ngủ có máy điều hòa, nhưng nguyên chủ luôn giữ khư khư cái điều khiển. Nếu cậu cố ý khiến Trác Quân Ly chết rét đương nhiên sẽ không tăng nhiệt độ điều hòa lên.



Tìm một lượt, sau khi xác định xong tình hình, Thời Thanh xoa tay đi tìm bạn cùng phòng đáng thương. 



※※※



Trác Quân Ly đang đi đi lại lại trong nhà cầu.



Sắc mặt trắng bệch, môi tím tái. Nhưng vẻ mặt không có gì là oán giận, chỉ bình tĩnh. 



Trong nhà vệ sinh trường học có cửa sổ, nhưng không được kiên cố. Học sinh đi cầu cũng không quan tâm, gió thổi lạnh thì lạnh, đi là được. Nếu mà bị nhốt trong nhà cầu mới cảm nhận được cái độ lạnh này. 



Bây giờ dù Trác Quân Ly có đứng hướng nào đi nữa thì gió cũng có thể lùa vào người, khiến chân tay hắn ngày càng lạnh cứng.



Cũng còn tốt. 



Hắn hà hơi vào tay, vừa nghĩ. Hiện tại bị nhốt chưa tới 10 phút, nhiệt độ cơ thể vẫn chưa giảm nhiều. 



Nhà vệ sinh nằm tại góc khuất của sân bóng, không lớn cho lắm. Xung quanh chỉ có tường cao, cửa thì bị khóa, dù hắn có kêu lớn lên thì bên kí túc lên lớp học không không nghe được.



Hơn nữa nếu gắng sức thì càng tiêu hao nhiệt, thể lực cũng giảm. 



Trong phòng ngủ của học sinh có nhà vệ sinh, bọn họ sẽ không hay dùng nhà vệ sinh ngoài, nhưng giáo viên thì không.



Sau khi kiểm tra phòng thì thầy cô sẽ tới kiểm tra nhà vệ sinh. Khoảng 10 giờ đến 10 rưỡi. Lúc hắn bị nhốt không thấy nhiều người, căn cứ vào thời gian tự học buổi tối thì chắc bây giờ là 9 giờ 40 phút. 



Tính 10 phút nữa thì là 9 giờ 50. 



Chống đỡ nhiều nhất cũng chỉ có 10 phút, giáo viên sẽ tới kịp.



Hắn thở ra, im lặng cố gắng kiềm cơ thể hạ nhiệt.



Không quá 1 phút, bên ngoài nhà vệ sinh đột nhiên vang lên tiếng mở khóa. 



Trác Quân Ly khựng lại, trên khuôn mặt tuấn tú, đôi ngươi nhạt màu có chút nghi hoặc.



Theo dự đoán của hắn thì bây giờ không nên có người đến mới đúng. 



Thời Thanh nghênh ngang đi vào.



Bên trong, thanh niên dáng người thon dài, thần sắc mờ mịt nhìn cậu. 



Thật sự rất đẹp, là loại đẹp mà liếc mà qua cũng cảm thấy đây chính là nhan sắc trời ban. 



Thời Thanh: 【 Oa.. Đẹp vãi, hot boy trường cái gì, hot boy quốc tế luôn đi cho rồi. 】



Cậu tặc lưỡi : 【 Non nớt quá, nhìn muốn tan. Thời buổi này học sinh đứa nào cũng đẹp thế này à? 】



Mà trong mắt Trác Ly Quân, Thời Thanh đang không có ý tốt nhìn hắn. 



Hắn cảnh giác căng thẳng, chân hơi cong, trên mặt lộ vẻ nhát gan, cúi đầu sợ sệt.



Đây là kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn của Trác Quân Ly.



Đối mặt với những thành phần bạo lực thì hắn chỉ có thể biểu hiện ra vẻ khiếp đảm mới thỏa mãn tâm lý đối phương, sau đó tránh bị tổn thương. 



Vừa thuần thục giả vờ vừa tính toán. 



Thời Thanh sẽ không đánh hắn.



Có vẻ như cậu ta không mang theo dụng cụ gì trên người. 



Chẳng lẽ là đến cười nhạo hắn?



Nhưng khiến hắn bất ngờ nhất, chính là giáo bá hung giữ kia chỉ khoanh tay hất cằm, nói với Trác Quân Ly:



"Sững sờ làm gì, đi theo tao."



Trác Quân Ly cảnh giác trong lòng, nhưng trên mặt vẫn sợ hãi, cẩn thận nhìn về phía Thời Thanh, nhỏ giọng hỏi: "Đi đâu vậy?"



"Nói nhiều, bảo đi thì cứ đi đi."



Thời Thanh không nhịn được tới kéo tay Trác Quân Ly đi ra ngoài.



Chân Trác Quân Ly lạnh sắp đông cứng, bị tác động bất ngờ nên không đứng vững, suýt ngã xuống đất. 



Giáo bá đỡ hắn lại, cười nhạo nói: "Đúng là gà, không biết sao mà Đồng Tâm Vũ thích mày nữa."



Trác Quân Ly rũ mắt, đôi mi dày rung nhẹ, cùng với khuôn mặt tuấn tú trắng nõn kia càng làm người động lòng, đây là chiêu hắn thường dùng để người khác thương hại mình:



"Tôi và Đồng Tâm Vũ chỉ là bạn học, cậu hiểu lầm rồi."



"Xì! Bạn học mà cho nhau bánh mì à!"



Nói đến câu này, giáo bá lập tức xụ mặt xuống. 



Thời Thanh đưa tay đến khuôn mặt tuấn tú của Trác Quân Ly, vỗ nhẹ gò má hắn:



"Đồng Tâm Vũ chắc là thích cái mặt của mày nhỉ? Nếu không có khuôn mặt này, mày nghĩ cô ấy có coi trọng mày không?"



Thanh niên tuấn tú co rúm lại trốn ra sau:



"Thật sự không có, cái bánh mì kia tôi cũng không nhận."



Chỉ vì cách thức trốn tránh của mình không đúng, môi của hắn không cẩn thận đụng vào tay THời Thanh. 



—— soạt!



Giáo bá rụt tay về với vận tốc ánh sáng, thậm chí còn thu tay ra sau lưng. 



Thấy Trác Quân Ly kinh ngạc nhìn mình, cậu vội hừ lạnh, bá đạo nói:



"Nhìn gì, ai cho nhìn!"



Trác Quân Ly rút đi nghi hoặc vừa rồi, nghe lời cúi đầu. 



Giọng điệu hắn nhu nhược : "Tôi và Đồng Tâm Vũ thật sự không có quan hệ gì, bánh mì thì tôi đã nói là tôi không nhận rồi. Nếu cậu thích bạn ấy thì cậu cứ theo đuổi đi."



Tìm hắn gây sự làm gì.



"Đuổi cl, mà với cô ấy có quan hệ tốt thế thì tao theo làm đéo gì được?"



Thời Thanh duỗi tay khác ra, tóm chặt cổ áo thanh niên, buộc hắn vào nhìn thẳng vào mình. 



Trên khuôn mặt của giáo bá tràn ngập tức giận:



"Trác Quân Ly, mày tưởng tao không biết đấy à? Bánh mì thì không nói nữa, ba ngày trước, tại sao cô ấy đưa mày tẩy thì mày lấy?"



"Tuần trước, tối tự học hôm thứ 3, mày còn nói chuyện thân thiết với cô ấy làm gì?"



"Cả tuần trước nữa, mày giúp cổ trực nhật phải không? Vì cô ấy mà mất cả 15 phút học bài. Mày không có quan hệ gì với cô ấy thì tại sao còn giúp? Tưởng tao dốt hay tưởng tao mù!"



Trác Quân Ly: "..."



Hắn không nhớ rõ mà sao Thời Thanh biết tài thế? 



Chỉ là một cục tẩy thôi mà. Tuần trước, Đồng Tâm Vũ đến xin nghỉ vì đau bụng, nhờ hắn giúp cũng là bình thường. 



Nói chuyện thân thiết chẳng qua là giảng bài thôi, cả lớp ai chả hỏi bài hắn. 



Về phần cục tẩy...



Trác Quân Ly hơi mím môi, giải thích hai chuyện kia cho cậu mới nói tiếp: "Cục tẩy đó do bạn ấy nhặt được, không dùng nên mới cho tôi. Tôi từng dùng loại này, siêu thị bán cũng rẻ nên tôi.."



"Cho nên nhận chứ gì."



Thời Thanh thâm trầm nghiến răng ra mấy từ: "Mày có biết mấy cục tẩy này bán theo cặp không? Màu mày dùng là màu xanh, còn cô ấy dùng màu đỏ! !"



Tuy tình hình có chút sai, nhưng mà nhìn giáo bá dữ dằn muốn tính toán với 2 cục tẩy hình con heo, Trác Quân Ly đột nhiên có chút buồn cười. 



Thời Thanh đương nhiên sẽ không chỉ tính toán chuyện này, cậu còn giận nghiến răng nghiến lợi. Vừa nói, ngón trỏ của cậu niết mạnh xương quai xanh của Trác Quân Ly:



"Một cái tẩy coi như 1 nửa. Mày một nửa, cô ấy một nửa. Hợp lại không phải thành một khối à. Hai người quá ân ái rồi nhỉ. Mày học giỏi thế kia mà không biết đó là âm trầm giao tình thì tao đéo tin! !"



Trác Quân Ly: "Là âm thầm giao tình."



Thời Thanh: "..."



Qua vài giây, giáo bá thẹn quá hóa giận hét lên:



"Tao biết rồi! Tao thích nói thế đấy, thì sao!"



Trác Quân Ly im lặng một lát, dưới tầm mắt uy hiếp của đại ca trường, mở miệng: "Vậy tôi trả lại cho Đồng Tâm Vũ."



Thời Thanh lúc này mới thoả mãn rút tay về: "Thế thì được."



"Mày nên nhớ rõ lời này. Ngày mai tao mà thấy đồ cô ấy tặng mày ở chỗ mày thì tao quăng sạch vào thùng rác."



"Được rồi, đi."



Cậu đẩy Trác Quân Ly tới trước. 



Trác Quân Ly vừa đi, lại cảm thấy không đúng.



Dựa vào những lời Thời Thanh nói, nếu cậu ta ăn giấm vì Đồng Tâm Vũ cho mình đồ, thì đáng lẽ phải chiếm mấy thứ đó làm của riêng chứ?



Hắn vừa đi vừa suy nghĩ nên bước chậm lại, giáo bá phía sau lập tức hung dữ thúc giục:



"Không phải mày cầm tinh con thỏ à! Đi mau lên coi, tao sắp chết rét rồi này!"



Trác Quân Ly nhìn Thời Thanh vừa nói xong thì đi tới bên cạnh mình. Cậu mang một cái áo khoác lông vũ bọc kín mít. 



Nhìn cái người ăn mặc ấm áp

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện