Thời Thanh và Mông Khanh gặp một ông thầy bói dưới cầu.



Ông thầy bói này mang nguyên một màu đen, đeo kính đen tự xưng là người mù, nói giọng bản địa, hình như cảm thấy nóng nên cầm cái khăn mặt lên lau đi lớp mồ hôi trên trán, trước mặt bày một tấm Bát Quái.



Nghĩ Thời Thanh và Mông Khanh đến để xem mệnh, lão cầm mai rùa lắc lắc, sau đó đổ đồng tiền bên trong ra, nhìn đi nhìn lại đồng tiền nửa phút mới thở dài, vẻ mặt vô cùng ảo não.



“Chậc chậc, không được rồi, hai người ấy à, có duyên nhưng không phải kiếp rồi.”



Mông Khanh đánh giá ông lão từ trên xuống dưới, không thấy chỗ nào là thầy bói đạo chính thống, dần có chút chần chừ.



Hắn ghé sát tai Thời Thanh thì thầm: “Sao ông ta biết mình muốn xem mệnh tình duyên ?”



Do Thời Thanh vô tình thấy lão nên mới bất chợt muốn xem thử, Mông Khanh thì không hề có ý định.



Hắn xuất thân từ đạo môn chính thống, muốn xem bói hắn cũng tự xem được, nhưng mà ai xem hắn với Thời Thanh thì chắc sẽ không ra được gì đâu.



Thời Thanh không phải người, coi không ra là đúng rồi.



Nhưng bây giờ cái ông thầy bói pha kè này lại coi được.



Ma Vương hút một ngụm trà sữa.



Cậu bắt chước Mông Khanh thì thầm vào tai hắn, ép giọng trầm xuống: “Nhìn ngoài đường có ai hai thằng con trai nào cầm tay như chúng ta không.”



Mông Khanh bỗng nhiên tỉnh ngộ.



Ông thầy bói kia nói tiếp.



“Nếu muốn đoạn tình cảm này có thể nở hoa thì phải chấm dứt với người nhà.”



“Đặc biệt là cậu.”



Lão chỉ Thời Thanh đang híp mắt cười, vuốt vuốt chòm râu dê: “Người nhà của cậu sẽ không chịu để yên.”



“Bọn họ sẽ không trừ thủ đoạn để ngăn cản hai người. Nhưng mà rất may mắn, hai người gặp được lão, lão tốt bụng, có thể giúp hai người giải ác khí, hóa nguy thành an.”



Thời Thanh vẫn cười: “Vậy xin hỏi giải ác khí hết nhiêu tiền?”



“Ôi trời, chuyện tiền nong không là gì.”



Thầy bói khoát tay, ra vẻ “không ham tiền”, dựng thẳng 3 ngón:



“Ba trăm.”



“Được, ta trả ba trăm.”



Thời Thanh lấy ra ba trăm đưa cho ông thầy bói, vẫn cười hiền lành..



“Nhưng mà thầy ơi, thầy ký cho tôi một chữ, nếu thầy nói sai thì thầy phải đền.”



Thầy bói: “…”



Lão cẩn thận kéo kính râm xuống nhìn cho kĩ hai người trước mặt.



Chân dài, cao.



Mông Khanh hoàn hảo, đẹp, tốt tính.



Thời Thanh bên cạnh thì khác, dù cười híp mắt nhưng lại có cảm giác nguy hiểm vô cùng.



Lão đeo kính râm, Thời Thanh cũng đeo.



Đều là kính, lão đeo vào thì chuẩn người mù, Thời Thanh đeo vào thì rất ngầu.



Không đề cập đến vấn đề tính cách hay tướng mạo, lão không đánh lại hai người đàn ông trẻ tuổi này.



Nghĩ, lão méo mặt.



“Tin cũng được, không tin cũng được, lão chỉ nói những gì lão biết.”



Lão chồm lên thu dọn sạp hàng, cầm lấy cái gậy bên cạnh, tay khác thì mò mò phía trước.



Chuẩn mù.



Thời Thanh nhíu mày, bước dài đến phía trước một bước, chặn lão lại: “Thầy không định làm nữa?”



“Các người không tin lão mà.”



Thầy bói quơ tay, rất có đạo đức: “Các cậu đừng tưởng lão mù mà coi thường.”



“Cho biết, lão ba tuổi đã có thể nhìn thấy vong hồn, năm tuổi đã tinh thông luật âm dương, từ nhỏ đã theo học người tài, mười mấy tuổi đã xuống núi. Đến tận giờ không biết đã coi cho bao nhiêu số mệnh rồi!”



Đúng lúc một bác gái vội vàng đi ngang qua, bác gái này ăn mặc rất sặc sỡ, nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ thì liếc mắt lẩm bẩm:



“Sắp hẹo tới nơi rồi còn bói với toán.”



Thầy bói: “…”



Lão ho khan một tiếng, làm bộ không nghe mà đi tiếp.



Thấy Thời Thanh không nói gì, lão tức giận: “Các cậu làm gì, chẳng lẽ muốn ỷ trẻ ức hiếp già sao! Ông trời ơi!”



Thời Thanh: “Sao ông biết tôi trẻ.”



Thầy bói: “…”



“Lão tính ra.”



Mông Khanh nhẹ nhàng lôi kéo tay Ma Vương.



“Chúng ta đi thôi.”



Thời Thanh nói thầm vào tai hắn: “Ta tìm ổng có việc.”



Nói cho người yêu xong, cậu lại tiếp tục hỏi thầy bói: “Lão mù thật sao?”



Thầy bói thẳng lưng: “Đúng, lão thật sự là người mù!”



“Không bịp đấy chứ?”



“Bịp làm chó.”



Ma Vương vụt một cái, hất kính trên mặt lão xuống.



Bốn mắt nhìn nhau.



Thầy bói trợn mắt nhìn Thời Thanh: “…”



Vài giây sau, lão lập tức chỉnh cho mắt trở nên vô thần, giả vờ mò mò xung quanh: “Thằng chó này! Trả mắt lại cho lão, mày bắt nạt người mù, không có lương tâm hay sao!”



Thời Thanh tặc lưỡi: “Mù thiệt á?”



“Dĩ nhiên.”



Thầy bói: “Nếu không trả lão sẽ không khách sáo!”



Nói, lão hét lên: “Thanh Long! !”



“Thanh Long! ! !”



Hét thêm lần nữa, không có phản hồi.



Lão cứng đờ.



Sau đó đổi tên: “Vượng Tài!”



“Áu áu! ! !”



Tiếng chó sủa từ xa chạy đến gần, một con chó đen vui vẻ quẫy đuôi phóng tới, trong miệng còn ngậm dây dắt của mình.



Cả người nó ướt nhẹp, nó vừa chảy vừa lắc mình cho nước vơi bớt.



Đến bên chân chủ nhân nó mới nhả dây xuống đất, ngồi xổm cạnh thầy bói, lè lưỡi nghiêng đầu ngoan ngoãn nhìn Thời Thanh và Mông Khanh.



Mông Khanh rất thích động vật, vừa nhìn thấy Vương Tài đã không nhịn được mà dịu dàng thêm mấy phần.



Thầy bói ngồi xuống mò mò tới lui trên đất.



Vượng Tài thấy, ngậm lấy dây dắt trên đất đưa đến tay lão.



Dây dắt trên tay, thầy bói cây ngay không sợ chết đứng.



“Thấy không, đây là chó dẫn đường của lão.”



“Không phải chó dẫn đường phần lớn là Labrador sao?” Thời Thanh nhìn con chó màu mun đã thành niên: “Đây là chó cỏ.”



“Chó dẫn đường thì phân loại làm gì, lão thích dùng con nào kệ lão, ai mượn mấy người phán.”



Nói, lão nhắm hai mắt, ra lệnh Vượng Tài dắt mình đi.



Vượng Tài nghe lười, chạy chầm chậm về phía trước, gặp vật cản sẽ sủa một tiếng, giúp chủ nhân tránh bị vấp phải.



Thầy bói vừa đi vừa la lớn: “Thấy không, lão đi được là nhờ vậy.”



Bước thêm vài bước: “Đấy, chó dẫn đường đấy!”



Lại đi mấy bước: “Lão cũng đâu có lừa ai.”



Đi thẳng đến ngã rẽ, xác nhận Thời Thanh và Mông Khanh không nhìn thấy mình, lão lôi con chó chạy thật nhanh.



“Mau, chạy mau đi Vượng Tài.”



Một người một chó chạy băng qua đường sông, chạy qua hàng cây lớn.



Ma Vương lôi Mông Khanh ngồi trên cây, nhìn bóng lưng một người một chó đang chạy thục mạng. 



Mông Khanh đợi thầy bói chạy xa mới quay đầu hỏi Thời Thanh: “Ngươi tìm ông ta làm gì? Ta thấy ông ta rất bình thường, cũng không phải người xấu, tuy tính không chuẩn nhưng cũng không có gì khác biệt.”



Kiểu đoán vận như thế ở đâu cũng có, nói qua loa thì đều rặt một motif như nhau.



Thời Thanh tựa vào vai Mông Khanh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể hắn truyền đến, ngáp một cái:



“Hun cái rồi ta nói cho biết.”



Tai Mông Khanh đỏ lên.



Mặt trời đã sắp xuống núi, xung quanh dần trở tối, Ma Vương trong mắt hắn vẫn rất rõ ràng.



Ma Vương đang cười, đôi mắt cong lên tạo một hình trăng khuyết lấp lánh.



Đôi môi hồng nhạt của Ma Vương nhìn rất mềm mại.



Bàn tay thon dài của Ma Vương .



Hắn ghé lại gần, ẩn sau cành cây, nghe theo yêu cầu của Thời Thanh.



Sau khi định thần lại, tai đạo trưởng đã đỏ như nhuốm máu.



Hắn chủ động đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Thời Thanh, âm thanh dịu dàng lại có chút nũng nịu đâu đó:



“Ngươi không cần dùng nó để trao đổi.”



“Dù không, ta vẫn sẽ hôn ngươi.”



“Ố ồ?”



Ma Vương cười tủm tỉm nhìn hắn, dựa vào ngực đối phương: “Vậy sao chưa hề thấy ngươi chủ động?”



Mặt Mông Khanh cũng đỏ rồi.



Hắn hơi bối rối, cúi đầu, lần thứ hai thực hiện hành động giao lưu tình cảm.



Đạo trưởng cầm tay Ma Vương, đầu ngón tay vô thức nắn bóp lòng bàn tay mềm mại của câu, chờ mong hỏi:



“Đợi mọi chuyện xong xuôi, ngươi đi gặp sư phụ với ta.”



Nói đến đó, mặt hắn càng đỏ hơn, chớp mắt vài cái, lông mi dài buông xuống, thì thầm: “Sư phụ nuôi ta lớn, t-ta muốn ngươi gặp người.”



Câu này ý là muốn ra mắt phụ huynh.



“Ô kê.”



Thời Thanh đồng ý ngay, cười híp mắt trêu Mông Khanh: “Mà sợ sư phụ ngươi không đồng ý đấy.”



Thật ra mấy ngày nay Mông Khanh cũng đang cân nhắc vấn đề này.



Hắn rất nghiêm túc nói: “Sư phụ không đồng ý, ta đợi người đồng ý thì thôi.”



Nói, hắn nhìn Thời Thanh không một chút lo lắng: “Đừng bận tâm nhiều, sư phụ sống rất lâu. Người trải qua không ít chuyện, sẽ dễ chấp nhận.”



Thời Thanh gật đầu: “Chính Hành sống lâu thiệt.”



“500 năm trước, ta từng gặp ổng rồi, nhưng mà lúc đấy ổng mới 200 tuổi, chưa vào Thanh Chân Quan, cũng không tu hành đạp pháp, vừa thấy ta đã cắp đít chạy.”



Mông Khanh hoang mang.



500 năm, lại thêm 200 năm nữa.



Không phải là đã 700 năm sao?



Hắn cứ tưởng sư phụ chỉ hơn một trăm thôi, mặt dù tu đạo pháp có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng loài người không thể sống mãi, nhiều lắm cũng chỉ hơn hai trăm năm.



Đạo trưởng mê man chớp mắt: “Sư phụ.. rất lợi hại, vậy mà đã hơn 700 tuổi rồi.”



“Ừ, lợi hại, chư mà nhát gan.”



Thời Thanh đổi chủ đề: “Ngươi mang bùa ẩn thân không?”



Mông Khanh ngoan ngoãn móc bùa ẩn thân ra.



Mỗi người dán một tấm, đi theo hướng người mù chạy lúc nãy.



※※※



Người mù kia họ Trương, người ta thường gọi là Trương Mù.



Mà cũng không phải mù thật, lão chỉ mang kính đen giả mù thôi, người ta tin tưởng thì mới dễ bề kinh doanh.



Lão sống ở đây từ nhỏ, nơi này trước là núi Thâm Sơn,  tuy cảnh đẹp nhưng người trong thôn đều nghèo, cảnh đẹp cũng không có ích gì lắm đối với họ.



Sau khi bị khai phá thành địa điểm du lịch, khách khứa đến nườm nượp mới giúp người trong thôn kiếm được tiền.



Trương Mù mồ côi.



Hồi trẻ lão không làm nghề thầy bói mà là người làm thuê, sau đó có lần bị ốm, nằm liệt giường nhiều ngày, sức không đủ để làm việc tiếp.



Hết cách, lão bắt đầu nghĩ biện pháp mưu sinh.



Lão được người mù nuôi lớn thật, người kia làm thầy bói, nhưng lão không học được gì từ người kia nên cũng chỉ sống tạm thế. Thế là dù có tuổi rồi nhưng lão vẫn đọc sách học hành, ban ngày bày sạp, tối lại về đọc đủ loại sách bói toán.



Người trong thôn đều biết lão số khổ, còn nhỏ thì mất cha mất mẹ, vất vả lắm mới có người đem về nuôi, thế mà lúc lão mới mười mấy người kia đã chết rồi.



Chỉ còn lại một mình lão sống đơn độc. Lúc kiếm được một người vợ, lão nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, cuối cùng lại bị bệnh nan y nằm liệt giường.



Bọn họ không có con, tiền thuốc, tiền khám bệnh đều một mình Trương Mù gánh hết.



Tuy có một vài người không thích lão, nhưng phần lớn đã biết về cuộc đời lão thì không nói gì.



Trương Mù tuy không nghề, trình độ học vấn thấp, nhưng lão biết cách rèn luyện và cố gắng qua từng ngày.



Coi mệnh mười đồng một lần, lão đều lựa lời hay mà nói.



Như mấy bà má tính con dâu, ảm thấy con dâu khắc nhà họ thì lão sẽ nói là con dâu nhà rất bình thường, bình thường thôi.



Lại có người có con bị bệnh đến tìm lão, lão sẽ không mò bậy, nói thẳng không xem được bệnh, bảo đưa đi viện khám.



Vì luôn thận trọng từ lời nói đến cử chỉ nên không gây ra chuyện gì lớn.



Nếu mà có thật, người ta nghi ngờ lão thì lão vờ như không thấy, để chó dẫn đường Vượng Tài dắt mình về nhà.



Phần lớn người coi thường thì là muốn so đo với người mù rồi.



Tiền có thể kiếm, nhưng trước hết phải có sức đã.



Hôm sau bày sạp một buổi trưa, tính cả hai người vừa nãy là năm trường, lời năm mươi đồng.



Trương Mù về nhà, ôm Vượng Tài xoa đầu: “Bé ngoan, hôm nay may mà có mày.”



“Nhưng mà lần sau tao keu Thanh Long thì nhớ trả lời nghe chưa? Thanh Long nghe uy hơn Vượng Tài nhiều. Chậc, mà cũng lạ, lúc trước đem mày về sao tao đặt tên mày là Vượng Tài chứ.”



Cuối cùng nó chỉ nghe được Vượng Tài, không nghe Thanh Long.



Con chó mun lẽ lưỡi nhìn lão, ngoan ngoãn vô cùng.



“Thôi, nói với mày làm gì, đã kêu Vượng Tài thì cũng kêu mười năm rồi, đổi sao được nữa.”



Trương Mù thở dài, xoa xoa ấn đường, cười uể oải gãi đầu nó rồi bắt đầu dọn dẹp nấu cơm.



Nấu cơm, phơi đồ, rửa ráy, kì cọ sau lưng đã đẫm một hôi một hồi, nhìn vào mình trong gương, xác định mặt mũi không có vẻ gì là mệt mỏi mới đi đổ chất thải, thay quần áo cho vợ.



Vợ của lão không cử động được, chỉ có thể nói chuyện, vừa thấy lão về đã cười tươi: “Anh có mệt không?”



“Không mệt.”



Trương Mù tinh thần sáng lên, vừa lau người cho vợ cừa cười nói: “Hôm nay rất vui, có một học sinh tiểu học chắc là đi du lịch với ba mẹ, lén cầm tiền đến chỗ anh xem xem lúc nào mới tự đi chơi ở nước ngoài được.”



“Anh hỏi năm này mấy tuổi, anh cho thằng bé biết bao lâu nữa nó mới lên đại học, vừa nghe còn tận mười mấy năm đã tái mặt rồi.”



Vợ lão cười cười:

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện