Một chiếc phi thuyền cực đại ngoài hành tinh bay trên không, xung quanh toàn robot, hoàn toàn có thể nói là vây quanh gió thổi không lọt, mà nhìn cái liền biết vũ khí trang bị trên người lũ robot đều có thể đánh bay nguyên một tòa cao ốc.



Thời Thanh đứng trước kính, nhìn rừng rậm phía dưới.



Ân Minh Tranh từ phía sau hắn đi tới, thuần thục đem thiếu niên vào trong ngực, âm thanh cười trầm thấp từ tính êm tai, "Đang nhìn gì thế?"



"Xem rừng rậm."



Thời Thanh từ trên cao chỉ về rừng rậm dưới kia, "Mẫu tinh của ta chỉ có một Mẫu Thụ, không có rừng rậm."



Ân Minh Tranh cũng rũ mắt nhìn, dùng thị lực vô cùng tốt của hắn có thể thấy được trùng tộc đang qua lại xem lẫn trong cây cối xanh tươi um tùm kia.



Trong lòng hắn chìm xuống, vùng rừng rậm này trước kia rõ ràng thuộc về lãnh địa của Nhân loại, bây giờ đã rơi vào tay trùng tộc rồi sao?



Thời Thanh nhấc mắt, nhìn hắn ngẩn ra, nụ cười trên khóe miệng càng ngày càng ngọt ngào, quay lại ôm chầm ngực nam nhân, như báo nhỏ gầm gừ làm nũng, duỗi thẳng ngón tay nhỏ trắng mịn nghiêm túc đếm: "Còn 17 năm 11 tháng 17 ngày nữa là chúng ta có thể sinh con rồi."



Âm thanh rầu rĩ của hệ thống vang lên: 【 Còn 20 ngày nữa, chúng ta sẽ bị ý thức thế giới quăng ra khỏi nơi này.】



【 Kí chủ, ta đến đây đã 10 ngày rồi, độ bài xích của Ân Minh Tranh vẫn là 80, đây không phải chuyện đùa đâu.】



Thời Thanh: 【Thả chiêu này rồi chơi. 】



【 Thả cái gì? 】



Hệ thống chính tự hỏi thả cái gì, chỉ thấy kí chủ đại nhân của nó như không xương lay trên người Ân Minh Tranh, giọng điệu ngọt ngào, ngốc ngốc yêu cầu : "Ta muốn đi nhà cầu phóng pi pi, Minh Tranh theo ta."



Ân Minh Tranh không hề cảm thấy yêu cầu của Thời Thanh rất kém thông minh, mấy ngày nay hắn đã quen cái thói làm nũng dính người của Thời Thanh, thuận ý bế cậu lên, ôm thẳng đến nhà vệ sinh.



Lúc này muốn được ôm nên tiểu quỷ Thời Thanh không giống như bá vương ngạnh thượng cung nặng ngàn cân lúc trước nữa.



Trong phi thuyền vốn không có nhà vệ sinh, chủng tộc Cơ Giới không cần ăn, tự nhiên cũng sẽ không cần thiết nhà vệ sinh.



Sau khi Ân Minh Tranh đến nơi này liền có, mà để đáp ứng ở lại mấy ngày trong phi thuyền này, Thời Thanh vì muốn giống hắn, tự tạo ra hệ thống bài tiết như Nhân loại cho mình. ( edit: vãi má :)))) )



Chỉ là cậu vẫn không thể ăn thức ăn của nhân loại, nhiều nhất cũng uống được chút dầu, bởi vậy đi vệ sinh cũng chỉ cần tiểu tiện.



Với lại đây cũng chỉ là một loại thủ đoạn để thiếu niên lấy lòng Ân Minh Tranh, không thật sự phải giống y chang Nhân loại.



Ân Minh Tranh đưa Thời Thanh đi vệ sinh xong, lại thấy cậu hí ha hí hửng chạy đến bồn rửa tay, lau khô rồi giống như học sinh hoàn thành nhiệm vụ thầy giáo giao, giơ lòng bàn tay trắng nõn chạy đến trước mặt hắn, muốn khen khen.



Từ khi Ân Minh Tranh đồng ý ở lại, trên mặt Thời Thanh dường như mỗi giây mỗi phút đều mang theo nụ cười, như chú chim bay tới bay lui quanh hắn không biết mệt, vì để thân thiết mà học tập mọi thứ từ hắn.



Thời Thanh bắt đầu ngủ như Nhân loại, mỗi sáng sớm, lúc Ân Minh Tranh tỉnh lại, cúi đầu xuống có thể nhìn thấy lông mi dài cong vểnh lên của thiếu niên giả ngủ vùi ở ngực mình.



Mỗi tối là thời điểm nghỉ ngơi cần thiết của Nhân loại, thiếu niên ngoài hành tinh kia luôn chạy đến trên giường mềm mại trước, hai chân thon dài vỗ giường như báo biển vỗ đuôi, chờ Âm Minh Tranh cùng "ngủ".



—— tuy rằng cậu căn bản sẽ không thật sự ngủ.



Điểm này Ân Minh Tranh sau đó mới phát hiện, Thời Thanh chăm chỉ không ngừng học tập hắn mọi thứ, tuy cơ bản cũng chỉ là học cái mặt ngoài.



Một tối lúc hắn mở mắt ra, quay sang thấy Thời Thanh trợn tròn mắt nhìn hắn, suýt chút nữa nhảy đựng lên.



"Sao không ngủ?"



"Ta không có hệ thống ngủ của Nhân loại." Thời Thanh chớp mắt, tinh thần sáng láng tiến đến trước mũi nhìn Ân Minh Tranh.



"Ngươi tỉnh rồi, chúng ta làm cái đó đi."



Bởi vì tiểu yêu tinh tinh lực dồi dào quấn lấy mình, ngày thứ hai, Ân Minh Tranh đồng hồ sinh học luôn đúng giờ dĩ nhiên ngủ thẳng tới trưa.



Ân Minh Tranh không nói gì nữa, từ đó về sau, không còn mặt trời lên cao tới đỉnh mới tỉnh.



Thời Thanh nhìn, ngồi tám với hệ thống: 【 Hắn sợ ở nơi địa đàng này với tao lâu quá bị đồng hóa luôn đây mà, chậc, đàn ông. 】



Cậu cố ý nghĩ xấu, biết Ân Minh Tranh là thế nào rồi, từ sáng đến tối đều bị cậu quấn lấy nháo, Ân Minh Tranh ôn tồn từ chối, cậu liền không biết xấu hổ làm nũng, bám theo nam nhân như vịt con bám mẹ vậy.



Ân Minh Tranh không làm gì được, chỉ có thể thuận theo.



Vài ngày như vậy trôi qua, anh hùng Nhân lại từng oai hùng hiên ngang nay đeo lên hai con mắt thâm quờng.



Hệ thống nhìn kí chủ vui quên trời quên đất cảm nhận được tuyệt vọng.



Nó rốt cuộc cũng ý thức được một chuyện.



Kí chủ của nó sẽ không phải ham đùa giỡn mỹ nam, trực tiếp đem quăng nhiệm vụ ra sau ót luôn đấy chứ.



Đừng nói, theo tính cách kí chủ, thật sự có khả năng.



Nghĩ thì dễ mà nói ra thì khó, Thời Thanh bám Ân Minh Tranh, hệ thống không thể không khởi động mũ bảo hộ chui vào không gian trống.



Hết cách rồi, trên phi thuyền cũng không chơi thì đùa, lại ăn uống no đủ, ấm no hạnh phúc, còn Thân ái trước mắt, Thời Thanh cũng sẽ không ủy khuất chính mình.



Cứ như vậy, hệ thống hóa phật luôn.



Ngày hôm đó, Ân Minh Tranh đang ngủ, Thời Thanh nằm trong ngực hắn, tay vẽ vẽ từng vòng tại vị trí tim hắn, nếu người ngoài nhìn vào, sẽ cảm thấy thật là một bức tranh duy mỹ.



Mà trên thực tế, ngoài mặt thanh thuần tinh khiết, Thời Thanh mắt đầy trong suốt đối diện hệ thống lái xe: 【 Coi cơ ngực của Thân ái nè, co dãn a, đây chính là điển hình mặc quần áo nhìn gầy, cởi quần áo có thịt, úi trời coi nè, hí hí đắc ý quá. 】



Hệ thống: 【 Đạo khả đạo, phi thường đạo... 】



【 Mày lảm nhảm gì đó? 】



Hệ thống từ bi (tuyệt vọng) nở nụ cười: 【 Tui mới mua Đạo đức kinh từ Tổng bộ, muốn niệm để tĩnh tâm. 】



Thời Thanh:【 Chà hệ thống mày có phẩm vị ha, ôi chao, Thân ái bảo bối tỉnh rồi.】



Ân Minh Tranh vừa mở mắt ra, như thường ngày, ngoại tinh thiếu niên một giây sau liền tiến tới, dinh dính nhơm nhớp chen vào trong lồng ngực của hắn.



"Muốn xem vật nhỏ của Minh Tranh."



Hệ thống nhìn cảnh tự động làm mờ trước mắt, ôn hòa nhã nhặn: 【 danh khả danh, phi thường danh... 】



Lúc nó đắm chìm trong ( Đạo đức kinh ), Ân Minh Tranh không kiềm chế nổi, rốt cục mượn cớ ăn sáng kéo thiếu niên víu trên người xuống.



Thời Thanh không ăn đồ ăn Nhân loại, nhưng cậu lại muốn làm mọi chuyện cùng bạn đời, vì vậy hạ lệnh cho robot bưng một chén dầu trong lên, vừa cắm ống hút uống vừa cọ cọ Ân Minh Tranh.



Hệ thống vị giác của chủng tộc Cơ Giới cậu, uống dầu nào cũng như nhau.



Tỷ như chén hôm nay, vị phật nhảy tường vi.



Ân Minh Tranh trên mặt đầy sủng nịch cười xem thiếu niên uống dầu, thấy cậu uống no, tri kỷ lấy giấy lau miệng cho cậu, một bộ dáng bạn đời hoàn hảo.



Quả nhiên sau khi hắn làm vậy, con mắt nhìn hắn của Thời Thanh càng long lanh, lộ ra vẻ muốn bá đạo chiếm lấy con mồi của báo nhỏ, nằm trên đầu gối của bạn lữ, nhìn lên xem hắn ăn cơm.



Ân Minh Tranh đơn giản đưa tay trái ra, như đang động viên mèo nhỏ, chốc chốc lại xoa xoa thiếu niên mềm mại.



"Thời Thanh."



Hắn cơm nước xong, nhìn robot cung kính cúi đầu tiến lên bưng mâm thức ăn xuống, dùng tay phải lấy giấy ăn chùi miệng, nhẹ giọng hỏi: "Cậu không thể ngủ như Nhân loại sao?"



Thời Thanh lắc đầu, "Thế thì phải làm hệ thống ngủ nữa."



Ân Minh Tranh đem thiếu niên đỡ dậy, cười với cậu: "Làm một cái đi, tôi ngủ từ tối đến sáng cậu cũng chỉ có thể nhìn tôi, tôi không nỡ."



Trên mặt ngoại tinh thiếu niên lộ vẻ do dự, cậu không nghĩ như vậy sẽ che dấu được tâm tư.



Ánh mắt nam nhân sủng nịch nhìn cậu: "Làm sao vậy?"



"Ta sợ ngươi chạy mất."



Thời Thanh do dự một chút, vẫn là nói thật: "Nếu như thừa dịp ta ngủ, ngươi lén lút chạy mất làm sao bây giờ."



"Sao thế được." mắt Ân Minh Tranh tối sầm, nụ cười trên mặt vẫn như cũ: "Tôi không có quyền hạn trên phi thuyền này, cậu ngủ tôi cũng không chạy thoát được đâu."



Thấy bướng bỉnh trong mắt Thời Thanh, hắn cười càng lớn, ôm thiếu niên vào lòng, chốc chốc vỗ lưng động viên: "Ngoan, không ngủ thì không ngủ, cậu là chủng tộc Cơ Giới, không ngủ cũng không sao."



Thiếu niên bé ngoan nằm nhoài trong lồng ngực của hắn, lỗ tai nghe âm thanh của nam nhân, nhỏ giọng thầm thì: "Nếu như bỏ thêm hệ thống giấc ngủ, sẽ phải thêm vào tim lẫn sóng não của Nhân loại, nếu như tim bị thương, ta cũng sẽ bị thương, đây là nhược điểm, chủng tộc Cơ Giới không thể có nhược điểm."



"Không có chuyện gì, tôi chỉ thuận miệng thôi, Thời Thanh không thể ngủ, tôi có thể thức với cậu, thiếu ngủ mấy tiếng cũng không hề gì."



"Thật á? !" Thiếu niên quả nhiên cao hứng, đôi mắt sáng lên, mềm mại cười cho nam nhân một cái ôm gấu con: "Minh Tranh ngươi thật tốt! Ta thích nhất Minh Tranh rồi!"



Ân Minh Tranh cười ôm cậu trong ngực, chốc chốc vỗ lưng Thời Thanh, đáy mắt âm u, không biết đang suy nghĩ gì.



Từ ngày đó, nam nhân quả nhiên bắt đầu không ngủ.



Ngày thứ nhất Ân Minh Tranh chỉ ngủ 3 tiếng liền tỉnh, Thời Thanh rất cao hứng, hưng phấn quấn hắn một buổi tối, mà đợi đến ngày thứ hai, tinh thần Ân Minh Tranh liền bắt đầu không tốt lắm, đến ngày thứ ba, vẻ mặt hắn cũng bắt đầu hoảng hốt, thường xuyên không thể trả lời Thời Thanh đúng lúc.



Thời Thanh làm cho hắn ngủ, hắn liền kiên trì không chịu, nói là muốn chơi với Thời Thanh, miễn cho lúc hắn ngủ thì cậu sẽ chán.



Nụ cười trên mặt thiếu niên cũng càng ngày càng ít, con ngươi thuần túy như phủ một lớp mỏng sương mù ưu sầu.



Rốt cuộc, ngày thứ tư, Ân Minh Tranh mở mắt ra không nhìn thấy ngoại tinh thiếu niên, hắn đứng lên, hỏi bên robot bên cạnh: "Thời Thanh đâu."



"Vương ở Phòng quan sát."



Ân Minh Tranh đi đến phòng quan sát, dọc theo đường đi, lũ robot có thể dễ dàng cho hắn nổ tanh bành cung kính cúi chào hắn.



Hắn là bạn đời của vua, trừ vua ra thì có quyền hạn cao nhất.



Nam nhân đi tới phòng theo dõi, hắn thấy rõ cảnh tượng bên trong, giật mình.



Một mảnh trắng bạc, vương tọa bên trên, khoang ngực thiếu niên mở ra, robot đang làm việc trước mặt, đặt vào một trái tim.



—— thình thịch.



Sau một khắc, trái tim kim loại trong thân thể Thời Thanh nhảy lên.



Làn da của cậu bắt đầu khép lại, rất nhanh, thiếu niên mở mắt ra, hướng về phía Ân Minh Tranh lộ ra một nụ cười tươi, trong mắt tràn đầy hân hoan:



"Minh Tranh, ta cũng có trái tim, ta giống như ngươi! Sau đó chúng ta có thể ngủ chung."



Ân Minh Tranh kinh ngạc nhìn, nửa ngày, mới miễn cưỡng nặn ra một vẹt ccuowif trên mặt.



"Đúng, chúng ta giống nhau."



Đáy lòng hắn rõ ràng.



Không giống như vậy.



Hắn là Nhân loại, Thời Thanh là chủng tộc Cơ Giới, đây là sự thực vĩnh viễn không thể thay đổi.



※※※



Đêm đó, Ân Minh Tranh dưới ánh đèn vàng nhạt mở mắt ra.



Hắn chậm rãi đứng lên, nhìn về Thời Thanh nằm cạnh.



Thời Thanh ngủ rất ngon lành, đôi môi hồng hào hơi hé mở, mi mắt buông xuống, như tiểu vương tử không hiểu thế sự.



Ân Minh Tranh đưa tay lên.



Thần sắc Ân Minh Tranh phức tạp nhìn cậu, tay chậm rãi duỗi lên, dị năng vờn quanh tại lòng bàn tay, nhắm ngay trái tim của thiếu niên.



Chỉ cần hắn ra tay, trái tim mới hoạt động kia sẽ ngừng đập.



Thời Thanh luôn ngăn hắn trở lại căn cứ Nhân loại, cũng sẽ chết.



Cậu chết, robot của cậu cũng bị tê liệt toàn bộ.



Ân Minh Tranh có thể thuận lợi chạy đi.



Tay nam nhân run rẩy, càng ngày càng áp sát thân thể ngủ say không hề phòng bị bên cạnh.



Thiếu niên yên tĩnh ngủ không hề biết nguy hiểm cận kề.



Yên tĩnh như thế, ngoan ngoãn, ngây thơ.



Cậu chưa bao giờ bạc đãi Ân Minh Tranh, còn nhận hắn làm bạn đời, chia sẻ tất cả.



Ân Minh Tranh đột nhiên nắm chặt quyền, xoay mặt thu tay về.



Dưới ánh đèn vàng nhạt, nam nhân chầm chậm đứng dậy, chỉnh lại góc chăn cho thiếu niên, vô thanh vô tức rời khỏi vườn địa đàng đã nhốt mình mười mấy ngày.



Hắn không biết, sau khi hắn rời đi, Thời Thanh đang an tĩnh ngủ chậm rãi mở mắt ra.



Vung tay lên, bản đồ phi thuyền xuất hiện ngay giữa phòng.



Một cái điểm đỏ trên hành lang đi thẳng đến kho cung cấp, sau khi trang bị phi hành, nhanh chóng xoay người hướng đến cửa phi thuyền.



Robot khổng lồ bảo vệ ở lối ra quét nhìn hắn, cùng lúc đó, Thời Thanh ở lối này nhận được hình ảnh robot khổng lồ truyền tới.



Mặt trên, Ân Minh Tranh cõng trang bị phi hành, robot khổng lồ sắc bén cảnh giác theo dõi hắn.



"Xin hỏi, có cho đi hay không."



Thời Thanh đợi một hồi, nhẹ nhàng nhíu mày, nhận lấy chén dầu vị Cung bảo kê đinh (*) do robot cung kính bưng tới:



"Cho đi."



—— Cạch.



Cửa chính từ từ mở, Ân Minh Tranh liếc mắt nhìn một mảnh trắng bạc phía sau, trong mắt hổ thẹn chợt lóe lên, lại quay đầu, không chút do dự nhảy xuống.



【 Keng! Độ bài xích của Ân Minh Tranh: 60/100% 】



Tác giả có lời muốn nói: vốn là muốn viết Đại Ân chọc vào tim Thời Thanh, sau đó Thời Thanh bị thương hắn thừa dịp loạn chạy trốn, đột nhiên vừa nghĩ không đúng a, ta đây viết điềm văn mà ~



May mà dừng đúng lúc, tui thiệt đúng là một tác giả tốt mà.



Tùy cơ một ít tiểu khả ái đỏ lên bao, tới hôn một cái, mua!



——————————————————————–



Cung bảo kê đinh : gà xào cung bảo. Một món ăn ngon của Trung Quốc, mấy má cứ lên Gu gồ sợt cái là ra cách làm đó.



Cảm ơn mọi người vì đã bỏ ra chút thời gian đọc chiếc truyện này nha ~ 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện