Editor: Aminta.
Ash dọn mấy bộ quần áo, cất chiếc kèn acmonica cũ kỹ làm từ gỗ, cậu lặng lẽ rời khỏi thôn Dogo dưới sự che giấu của Elena.
Hai người rời khỏi thôn bằng ngọn cờ ở cửa thôn.
Elena nói, cờ là một trận pháp truyền tống xác định vị trí. Còn trận pháp truyền tống là gì, thì sau này đến học viện phù thủy là được học.
Mà bên kia của trận pháp truyền tống ở ngay biên giới bình nguyên Đoạn Hà.
Ash đứng dưới cột cờ, nhìn bãi đất cao chỉ còn mỗi căn nhà gỗ ở xa xa, sau đó cậu mặc cho ánh sáng bạc rực rỡ vây quanh bản thân, lúc cậu mở mắt ra lần nữa, phong cảnh cửa thôn quen thuộc đã biến mất khỏi tầm mắt, thứ xuất hiện ở trước mắt cậu là cảnh thiên nhiên tiêu điều cực kỳ hoang vắng:
Nơi tầm mắt cậu nhìn thấy không có chút màu xanh lục nào, chỉ có lớp đá trơ trụi phơi mình dưới ánh nắng thiêu đốt. Có mỏm núi mọc nhô lên từ mặt đất, mang hình dáng sắc bén lạnh lẽo, có những cái khe to lớn, tạo thành cái rãnh sâu hoắm tối tăm.
Khô cằn, nóng rực, không có sức sống.
Đó là ấn tượng đầu tiên của Ash về nơi này. Ngay cả không khí hô hấp trong mũi cũng có mùi nóng bỏng khô khốc.
Cậu di chuyển chân, lập tức có tiếng đá bị nứt ra ở dưới chân. Những tảng đá vốn đã phong hóa giờ lại bị ngoại lực tác động nên vỡ nát một lớp, đá vụn lăn xuống đất.
(Phong hóa là quá trình phá hủy đá, đất và các khoáng vật chứa trong đó khi tiếp xúc trực tiếp với môi trường không khí.)
Có gió nóng thổi đến từ đằng xa, khô khan giống như muốn mang đi hơi nước ở trên mặt. Ash liếm môi một cái, chỉ đứng ở chỗ này trong giây lát thôi mà môi của cậu đã khô và tróc vảy da.
"Đừng thấy cảnh tượng bây giờ mà lầm." Elena khoanh tay, đứng ở bên cạnh cậu và nói: "Chí ít bây giờ cậu còn có thể đứng an ổn ở chỗ này. Nếu như cậu đứng đây vào một tháng trước, đảm bảo chẳng ai tìm được một mảnh xương vụn nào của cậu đâu."
Ash nghiêng đầu nhìn cô: "Đây là dòng sông Nguyên Tố?"
"Ồ, cậu biết nhiều thật nhỉ?" Elena vui vẻ mà nhướng mày: "Gọi là dòng sông Nguyên Tố cũng được, chẳng qua tôi muốn gọi nó là thủy triều Nguyên Tố, bão Nguyên Tố, hoặc là thiên tai Nguyên Tố hơn, nghe có vẻ ngầu hơn đúng không?"
Cô dùng ánh mắt ra hiệu Ash đi theo cô, vừa dẫn đường ở phía trước, vừa tùy ý nói: "Ở Ilov, nguyên tố dồi dào lại cân bằng, cho nên mới có phù thủy và ma pháp."
"Ở nơi giao nhau giữa Ilov và bình nguyên Đoạn Hà, cũng chính là nơi này đây, nguyên tố đã từng dồi dào hơn chục ngàn lần Ilov, nhưng lại hỗn loạn không trật tự, không ai có thể tới gần nơi này. Trước kia chúng tôi gọi khu vực này là dòng sông Nguyên Tố, còn bây giờ, dòng sông đã không còn, nên sửa lại thành cái nôi chết chóc."
"Mà trên bình nguyên Đoạn Hà của các người không có sự tồn tại của nguyên tố trong một khoảng thời gian rất dài, giống như là toàn bộ nguyên tố đã bị dòng sông Nguyên Tố hút hết. Thẳng đến gần đây, dòng sông Nguyên Tố dần dần khô cạn, mật độ nguyên tố trên bình nguyên Đoạn Hà mới dần dần tăng lên, có xu thế ngang bằng với Ilov."
"Bị thiên tai Nguyên Tố điên cuồng tàn phá mấy thời đại, nơi này đã là một vùng đất chết rồi." Elena lắc đầu: "Chỉ sợ thêm mấy ngàn năm nữa thì sức sống của nơi này cũng không khôi phục được."
Cô nói xong, nhìn sang Ash: "Nghe ông chú đầy mùi rượu kia nói là dù cho tôi không tới, cậu cũng sẽ tìm cách rời đi à?"
Không đợi Ash trả lời, cô đã nâng cằm: "Cậu nhìn cho kỹ nơi này đi, hoàn cảnh hiểm ác như vậy còn rộng lớn hơn những gì cậu nhìn thấy. Dù cho cậu đi cả ngày lẫn đêm mà không gặp trở ngại nào thì cũng phải đi khoảng chừng hơn nửa năm."
"Nhưng làm sao mà không gặp trở ngại nào được?" Cô liệt kê ra, "Nhiệt độ cao, thiếu nước, thiếu đồ ăn, thỉnh thoảng còn sẽ có đuôi bão còn sót lại của bão Nguyên Tố thổi qua, không hề có con đường nào thuận lợi, con đường mà cậu đi hoặc là bị dãy núi cản lại, hoặc là bị hang sâu ngăn chặn... Người của bình nguyên Đoạn Hà các người sao có thể tự rời đi được?"
Lời nói của cô vô cùng thẳng thắn: "Không ít phù thủy ở bên ngoài đều nói rằng dòng sông Nguyên Tố bảo vệ các người, nếu không thì bình nguyên Đoạn Hà đã trở thành vườn hoa sau nhà bọn họ từ lâu rồi. Nhưng mà cậu thật sự cảm thấy dòng sông Nguyên Tố đang bảo vệ các người ư? Trước khi nó biến mất, nó ngăn cản các người tiếp xúc ma pháp, cắt đứt sự tiếp xúc quy tắc thế giới, cắt đứt con đường trở nên mạnh mẽ của các người. Sau khi nó biến mất, nó còn để lại vùng đất khiến người bình thường khó mà vượt qua, nhốt chặt mọi người ở bên trong, mặc cho người ta chém giết. Biết đâu ngay cả thể chất "nguyên liệu ma pháp" mang đến tai họa của các người cũng là do dòng sông Nguyên Tố?"
Tại sao phải nói những điều này cho tôi? Ash nghi ngờ mà chớp mắt, cậu cứ cảm thấy vừa rời khỏi thôn, thái độ của Elena với cậu trở nên kỳ lạ.
Dường như cô ấy đang cố gắng truyền tín hiệu bạn bè gần gũi thì phải?
Dáng vẻ biết gì nói nấy.
Vì để thăm dò có phải là như thế hay không, cậu lựa chọn hỏi vấn đề khiến cậu hoang mang nhất: "Có thể nói cho tôi biết, nguyên liệu ma pháp là gì không?"
Elena nhún vai, trả lời cậu không chút do dự: "Người của Ilov chia tất cả chủng tộc thành hai loại. Một loại là con người, còn lại thì đều là nguyên liệu ma pháp, ví dụ như là tinh linh, huyết tộc, thú nhân, vong linh, ma quỷ, ma thú... Những chủng tộc này là phổ biến nhất."
"Nguyên liệu ma pháp không cần học tập, không cần suy tưởng, trời ban cho họ năng lực của riêng họ, là thiên phú của chủng tộc, là sức mạnh của huyết thống, mỗi phần máu thịt trên người họ đều ẩn chứa một loại quy tắc nào đó của tự nhiên. Bởi vậy có thể dùng họ để làm nguyên liệu làm phép, thuốc dẫn ma pháp." Elena nói: "Nhưng con người thì lại không làm được, chúng tôi chẳng biết gì từ khi sinh ra, chỉ có cách học tập không ngừng, thì mới có thể nắm giữ quy tắc, có được sức mạnh."
"Vừa là nguyên liệu ma pháp, vừa là con người giống các người thì mới thấy lần đầu."
"Máu thịt của chúng tôi cũng ẩn chứa quy tắc tự nhiên à?" Ash không hiểu lắm: "Nhưng chúng tôi cũng không có năng lực thiên phú gì cả..." Giọng của cậu nhỏ dần, bởi vì cậu bỗng nhiên nghĩ đến bản thân mình. Cậu có năng lực cảm nhận sắc bén, đây có phải là năng lực thiên phú hay không?
"Các người không có năng lực thiên phú gì cả." Elena nói một cách chắc chắn, cắt ngang dòng suy nghĩ của Ash: "Dù sao các người vẫn là con người mà."
Là con người, cũng là nguyên liệu ma pháp.
Có nghĩa là khiến người ta thèm thuồng giống như nguyên liệu ma pháp, nhưng lại không biết gì, không có sực mạnh đặc biệt nào như con người.
"Nếu nói vậy thì các người thật đúng là xui thật." Elena cảm khái một cách đồng cảm.
Ash chớp chớp mắt, không hề trả lời.
Cậu đang suy nghĩ, thật sự là hoàn toàn xui xẻo sao?
Nghe Elena nói, phù thủy nâng cao sức mạnh bằng cách học tập, không ngừng nắm giữ quy tắc của tự nhiên. Nhưng người của bình nguyên Đoạn Hà như bọn họ từ lúc sinh ra đã ẩn chứa một loại quy tắc nào đó trong thân thể.
Như vậy bọn họ có thể học tốt và nhanh hơn phù thủy không?
Giống như việc hái trái trên cây vậy, các phù thủy cần leo lên cây để hái, mà bọn họ chỉ mở tay ra, trái cây đã nằm trong lòng bàn tay của họ.
Các cụ trong thôn thường nói rằng, không có chuyện nào là xấu hoàn toàn.
Ash tin tưởng điều này không chút nghi ngờ.
"Tốt quá, chúng ta sắp đến rồi." Elena đưa tay chỉ về nơi xa, đó là một ngọn cờ to lớn đen kịt, trên đó vẽ một bàn tay năm ngón mở rộng, bàn tay tái nhợt và gầy guộc. Chỉ nhìn một cái thôi, bàn tay kia tựa như phá vỡ xiềng xích của lá cờ, vồ về phía linh hồn của con người, khiến người ta sợ đến mức sống lưng lạnh lẽo.
"À, đây là điểm truyền tống của vương tọa Trắng Xám." Elena bước nhanh hơn: "Chúng ta dùng điểm truyền tống của bọn họ để trở về."
"Vương tọa Trắng Xám?"
"Vừa rồi chúng ta cũng có thể đi từ điểm truyền tống của vương tọa Rực Rỡ, nhưng mà... Ừm, bởi vì đủ loại nguyên nhân, chúng ta đi đường vòng!" Không biết Elena nghĩ tới điều gì, cô trở nên bối rối chột dạ trong chốc lát, cô cũng vô ý nói rõ chuyện mà cô không cần giải thích kỹ càng cho Ash: "Đừng lo lắng, tôi đã mượn giấy thông hành của vương tọa Trắng Xám từ lâu rồi, nên có thể sử dụng trận pháp truyền tống của bọn họ."
Ash: "..." Cứ cảm thấy Elena đang cố gắng tránh né người nào đó là sao?
Cậu không hỏi ra miệng, đi theo Elena đến dưới lá cờ của vương tọa Trắng Xám.
"Chuẩn bị xong chưa?" Elena cong cánh môi đỏ tươi lên: "Đi đến thế giới diệu kỳ xa lạ mà cậu muốn?"
Ash sờ lên cái kèn acmonica làm từ gỗ ở trong túi áo, không chút do dự mà gật đầu.
Lá cờ phát ra ánh sáng đen nhánh, bao phủ hai người. Mấy giây trôi qua, chỗ đó đã không còn bóng dáng hai người nữa.
Chỉ có cơn gió lớn khô cằn khắc nghiệt thổi đến, khiến cho lá cờ chuyển động mãnh liệt.
***
Lúc này ở thôn Dogo...
"Cái gì? Con bé dẫn thiếu niên kia đi rồi à?!" Evan đứng đối mặt với chú Vaughn, anh ta cực kỳ hoảng hốt: "Đi bao lâu rồi?!"
Chú Vaughn cũng sợ hãi: "Chẳng lẽ cô gái ấy không phải là người của vương tọa Rực Rỡ?!"
Evan xoa xoa cái dạ dày đang co rút đau đớn, uể oải xua tay: "Không, không phải. Con bé là người của vương tọa Rực Rỡ, cũng là em gái của tôi... Ừm, cũng không có gì đâu, xin hãy yên tâm, con bé không xấu đâu, nó sẽ không làm gì cậu ta hết... Tôi sẽ mau chóng trả cậu ta lại cho các người!"
Nghe anh ta nói thế, chú Vaughn hơi bình tĩnh một chút, chú mang vẻ mặt không hề có cảm xúc mà nghĩ, chà, chỉ sợ đến lúc đó thằng nhóc kia sẽ không đồng ý trở lại với anh đâu.
Ash dọn mấy bộ quần áo, cất chiếc kèn acmonica cũ kỹ làm từ gỗ, cậu lặng lẽ rời khỏi thôn Dogo dưới sự che giấu của Elena.
Hai người rời khỏi thôn bằng ngọn cờ ở cửa thôn.
Elena nói, cờ là một trận pháp truyền tống xác định vị trí. Còn trận pháp truyền tống là gì, thì sau này đến học viện phù thủy là được học.
Mà bên kia của trận pháp truyền tống ở ngay biên giới bình nguyên Đoạn Hà.
Ash đứng dưới cột cờ, nhìn bãi đất cao chỉ còn mỗi căn nhà gỗ ở xa xa, sau đó cậu mặc cho ánh sáng bạc rực rỡ vây quanh bản thân, lúc cậu mở mắt ra lần nữa, phong cảnh cửa thôn quen thuộc đã biến mất khỏi tầm mắt, thứ xuất hiện ở trước mắt cậu là cảnh thiên nhiên tiêu điều cực kỳ hoang vắng:
Nơi tầm mắt cậu nhìn thấy không có chút màu xanh lục nào, chỉ có lớp đá trơ trụi phơi mình dưới ánh nắng thiêu đốt. Có mỏm núi mọc nhô lên từ mặt đất, mang hình dáng sắc bén lạnh lẽo, có những cái khe to lớn, tạo thành cái rãnh sâu hoắm tối tăm.
Khô cằn, nóng rực, không có sức sống.
Đó là ấn tượng đầu tiên của Ash về nơi này. Ngay cả không khí hô hấp trong mũi cũng có mùi nóng bỏng khô khốc.
Cậu di chuyển chân, lập tức có tiếng đá bị nứt ra ở dưới chân. Những tảng đá vốn đã phong hóa giờ lại bị ngoại lực tác động nên vỡ nát một lớp, đá vụn lăn xuống đất.
(Phong hóa là quá trình phá hủy đá, đất và các khoáng vật chứa trong đó khi tiếp xúc trực tiếp với môi trường không khí.)
Có gió nóng thổi đến từ đằng xa, khô khan giống như muốn mang đi hơi nước ở trên mặt. Ash liếm môi một cái, chỉ đứng ở chỗ này trong giây lát thôi mà môi của cậu đã khô và tróc vảy da.
"Đừng thấy cảnh tượng bây giờ mà lầm." Elena khoanh tay, đứng ở bên cạnh cậu và nói: "Chí ít bây giờ cậu còn có thể đứng an ổn ở chỗ này. Nếu như cậu đứng đây vào một tháng trước, đảm bảo chẳng ai tìm được một mảnh xương vụn nào của cậu đâu."
Ash nghiêng đầu nhìn cô: "Đây là dòng sông Nguyên Tố?"
"Ồ, cậu biết nhiều thật nhỉ?" Elena vui vẻ mà nhướng mày: "Gọi là dòng sông Nguyên Tố cũng được, chẳng qua tôi muốn gọi nó là thủy triều Nguyên Tố, bão Nguyên Tố, hoặc là thiên tai Nguyên Tố hơn, nghe có vẻ ngầu hơn đúng không?"
Cô dùng ánh mắt ra hiệu Ash đi theo cô, vừa dẫn đường ở phía trước, vừa tùy ý nói: "Ở Ilov, nguyên tố dồi dào lại cân bằng, cho nên mới có phù thủy và ma pháp."
"Ở nơi giao nhau giữa Ilov và bình nguyên Đoạn Hà, cũng chính là nơi này đây, nguyên tố đã từng dồi dào hơn chục ngàn lần Ilov, nhưng lại hỗn loạn không trật tự, không ai có thể tới gần nơi này. Trước kia chúng tôi gọi khu vực này là dòng sông Nguyên Tố, còn bây giờ, dòng sông đã không còn, nên sửa lại thành cái nôi chết chóc."
"Mà trên bình nguyên Đoạn Hà của các người không có sự tồn tại của nguyên tố trong một khoảng thời gian rất dài, giống như là toàn bộ nguyên tố đã bị dòng sông Nguyên Tố hút hết. Thẳng đến gần đây, dòng sông Nguyên Tố dần dần khô cạn, mật độ nguyên tố trên bình nguyên Đoạn Hà mới dần dần tăng lên, có xu thế ngang bằng với Ilov."
"Bị thiên tai Nguyên Tố điên cuồng tàn phá mấy thời đại, nơi này đã là một vùng đất chết rồi." Elena lắc đầu: "Chỉ sợ thêm mấy ngàn năm nữa thì sức sống của nơi này cũng không khôi phục được."
Cô nói xong, nhìn sang Ash: "Nghe ông chú đầy mùi rượu kia nói là dù cho tôi không tới, cậu cũng sẽ tìm cách rời đi à?"
Không đợi Ash trả lời, cô đã nâng cằm: "Cậu nhìn cho kỹ nơi này đi, hoàn cảnh hiểm ác như vậy còn rộng lớn hơn những gì cậu nhìn thấy. Dù cho cậu đi cả ngày lẫn đêm mà không gặp trở ngại nào thì cũng phải đi khoảng chừng hơn nửa năm."
"Nhưng làm sao mà không gặp trở ngại nào được?" Cô liệt kê ra, "Nhiệt độ cao, thiếu nước, thiếu đồ ăn, thỉnh thoảng còn sẽ có đuôi bão còn sót lại của bão Nguyên Tố thổi qua, không hề có con đường nào thuận lợi, con đường mà cậu đi hoặc là bị dãy núi cản lại, hoặc là bị hang sâu ngăn chặn... Người của bình nguyên Đoạn Hà các người sao có thể tự rời đi được?"
Lời nói của cô vô cùng thẳng thắn: "Không ít phù thủy ở bên ngoài đều nói rằng dòng sông Nguyên Tố bảo vệ các người, nếu không thì bình nguyên Đoạn Hà đã trở thành vườn hoa sau nhà bọn họ từ lâu rồi. Nhưng mà cậu thật sự cảm thấy dòng sông Nguyên Tố đang bảo vệ các người ư? Trước khi nó biến mất, nó ngăn cản các người tiếp xúc ma pháp, cắt đứt sự tiếp xúc quy tắc thế giới, cắt đứt con đường trở nên mạnh mẽ của các người. Sau khi nó biến mất, nó còn để lại vùng đất khiến người bình thường khó mà vượt qua, nhốt chặt mọi người ở bên trong, mặc cho người ta chém giết. Biết đâu ngay cả thể chất "nguyên liệu ma pháp" mang đến tai họa của các người cũng là do dòng sông Nguyên Tố?"
Tại sao phải nói những điều này cho tôi? Ash nghi ngờ mà chớp mắt, cậu cứ cảm thấy vừa rời khỏi thôn, thái độ của Elena với cậu trở nên kỳ lạ.
Dường như cô ấy đang cố gắng truyền tín hiệu bạn bè gần gũi thì phải?
Dáng vẻ biết gì nói nấy.
Vì để thăm dò có phải là như thế hay không, cậu lựa chọn hỏi vấn đề khiến cậu hoang mang nhất: "Có thể nói cho tôi biết, nguyên liệu ma pháp là gì không?"
Elena nhún vai, trả lời cậu không chút do dự: "Người của Ilov chia tất cả chủng tộc thành hai loại. Một loại là con người, còn lại thì đều là nguyên liệu ma pháp, ví dụ như là tinh linh, huyết tộc, thú nhân, vong linh, ma quỷ, ma thú... Những chủng tộc này là phổ biến nhất."
"Nguyên liệu ma pháp không cần học tập, không cần suy tưởng, trời ban cho họ năng lực của riêng họ, là thiên phú của chủng tộc, là sức mạnh của huyết thống, mỗi phần máu thịt trên người họ đều ẩn chứa một loại quy tắc nào đó của tự nhiên. Bởi vậy có thể dùng họ để làm nguyên liệu làm phép, thuốc dẫn ma pháp." Elena nói: "Nhưng con người thì lại không làm được, chúng tôi chẳng biết gì từ khi sinh ra, chỉ có cách học tập không ngừng, thì mới có thể nắm giữ quy tắc, có được sức mạnh."
"Vừa là nguyên liệu ma pháp, vừa là con người giống các người thì mới thấy lần đầu."
"Máu thịt của chúng tôi cũng ẩn chứa quy tắc tự nhiên à?" Ash không hiểu lắm: "Nhưng chúng tôi cũng không có năng lực thiên phú gì cả..." Giọng của cậu nhỏ dần, bởi vì cậu bỗng nhiên nghĩ đến bản thân mình. Cậu có năng lực cảm nhận sắc bén, đây có phải là năng lực thiên phú hay không?
"Các người không có năng lực thiên phú gì cả." Elena nói một cách chắc chắn, cắt ngang dòng suy nghĩ của Ash: "Dù sao các người vẫn là con người mà."
Là con người, cũng là nguyên liệu ma pháp.
Có nghĩa là khiến người ta thèm thuồng giống như nguyên liệu ma pháp, nhưng lại không biết gì, không có sực mạnh đặc biệt nào như con người.
"Nếu nói vậy thì các người thật đúng là xui thật." Elena cảm khái một cách đồng cảm.
Ash chớp chớp mắt, không hề trả lời.
Cậu đang suy nghĩ, thật sự là hoàn toàn xui xẻo sao?
Nghe Elena nói, phù thủy nâng cao sức mạnh bằng cách học tập, không ngừng nắm giữ quy tắc của tự nhiên. Nhưng người của bình nguyên Đoạn Hà như bọn họ từ lúc sinh ra đã ẩn chứa một loại quy tắc nào đó trong thân thể.
Như vậy bọn họ có thể học tốt và nhanh hơn phù thủy không?
Giống như việc hái trái trên cây vậy, các phù thủy cần leo lên cây để hái, mà bọn họ chỉ mở tay ra, trái cây đã nằm trong lòng bàn tay của họ.
Các cụ trong thôn thường nói rằng, không có chuyện nào là xấu hoàn toàn.
Ash tin tưởng điều này không chút nghi ngờ.
"Tốt quá, chúng ta sắp đến rồi." Elena đưa tay chỉ về nơi xa, đó là một ngọn cờ to lớn đen kịt, trên đó vẽ một bàn tay năm ngón mở rộng, bàn tay tái nhợt và gầy guộc. Chỉ nhìn một cái thôi, bàn tay kia tựa như phá vỡ xiềng xích của lá cờ, vồ về phía linh hồn của con người, khiến người ta sợ đến mức sống lưng lạnh lẽo.
"À, đây là điểm truyền tống của vương tọa Trắng Xám." Elena bước nhanh hơn: "Chúng ta dùng điểm truyền tống của bọn họ để trở về."
"Vương tọa Trắng Xám?"
"Vừa rồi chúng ta cũng có thể đi từ điểm truyền tống của vương tọa Rực Rỡ, nhưng mà... Ừm, bởi vì đủ loại nguyên nhân, chúng ta đi đường vòng!" Không biết Elena nghĩ tới điều gì, cô trở nên bối rối chột dạ trong chốc lát, cô cũng vô ý nói rõ chuyện mà cô không cần giải thích kỹ càng cho Ash: "Đừng lo lắng, tôi đã mượn giấy thông hành của vương tọa Trắng Xám từ lâu rồi, nên có thể sử dụng trận pháp truyền tống của bọn họ."
Ash: "..." Cứ cảm thấy Elena đang cố gắng tránh né người nào đó là sao?
Cậu không hỏi ra miệng, đi theo Elena đến dưới lá cờ của vương tọa Trắng Xám.
"Chuẩn bị xong chưa?" Elena cong cánh môi đỏ tươi lên: "Đi đến thế giới diệu kỳ xa lạ mà cậu muốn?"
Ash sờ lên cái kèn acmonica làm từ gỗ ở trong túi áo, không chút do dự mà gật đầu.
Lá cờ phát ra ánh sáng đen nhánh, bao phủ hai người. Mấy giây trôi qua, chỗ đó đã không còn bóng dáng hai người nữa.
Chỉ có cơn gió lớn khô cằn khắc nghiệt thổi đến, khiến cho lá cờ chuyển động mãnh liệt.
***
Lúc này ở thôn Dogo...
"Cái gì? Con bé dẫn thiếu niên kia đi rồi à?!" Evan đứng đối mặt với chú Vaughn, anh ta cực kỳ hoảng hốt: "Đi bao lâu rồi?!"
Chú Vaughn cũng sợ hãi: "Chẳng lẽ cô gái ấy không phải là người của vương tọa Rực Rỡ?!"
Evan xoa xoa cái dạ dày đang co rút đau đớn, uể oải xua tay: "Không, không phải. Con bé là người của vương tọa Rực Rỡ, cũng là em gái của tôi... Ừm, cũng không có gì đâu, xin hãy yên tâm, con bé không xấu đâu, nó sẽ không làm gì cậu ta hết... Tôi sẽ mau chóng trả cậu ta lại cho các người!"
Nghe anh ta nói thế, chú Vaughn hơi bình tĩnh một chút, chú mang vẻ mặt không hề có cảm xúc mà nghĩ, chà, chỉ sợ đến lúc đó thằng nhóc kia sẽ không đồng ý trở lại với anh đâu.
Danh sách chương